NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Này, Chớ Làm Loạn

Chương 63: Họp lớp

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Chọn tập
Ads Top

“Nghênh Tân Lầu” là một nhà hàng lâu đời ở thành phố C, vào thời đại của ông bà Cao, đi “Nghênh Tân Lầu” ăn cơm là một sự kiện trọng đại. Nhưng sau đó các nhà hàng quán rượu mọc lên ngày càng nhiều, “Nghênh Tân Lầu” vẫn giữ mô thức kinh doanh cũ, thực đơn không đổi mới, nhân viên phục vụ luôn giữ bộ mặt nặng như chì, đặt thức ăn xuống bàn như ném vào mặt khách, chính vì vậy nhà hàng ngày càng sa sút.

Một năm trước, một tập đoàn ăn uống nổi tiếng đã thu mua lại “Nghênh Tân Lầu” và tiến hành trang trí nội thất và chỉnh đốn tác phong kinh doanh. Lúc khai trương, “Nghênh Tân Lầu” có một diện mạo hoàn toàn mới, không những môi trường tốt, các món ăn mới mẻ mà phong cách phục vụ cũng miễn chê. Bây giờ muốn đến “Nghênh Tân Lầu” ăn bữa cơm, chỉ e là phải xếp hàng dài và kiên nhẫn chờ đợi.

Buổi họp lớp do Tề Na khởi xướng, cô ta chọn “Nghênh Tân Lầu” với mục đích muốn khoe khả năng và tài lực của gia đình cô ta. Nên biết là đặt chỗ ở “Nghênh Tân Lầu” vào dịp Tết, không phải chuyện thời gian sớm muộn hay có tiền là xong.

Nơi Tề Na đặt là phòng ăn riêng “Phú quý hoa nở”, bên trong đặt hai chiếc bàn ăn lớn, đủ chỗ cho khoảng ba mươi người ngồi. Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc và Trần Nhược Vũ đến đúng hẹn, trong phòng đã có không ít bạn học cũ đang ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy Cao Ngữ Lam, bọn họ tỏ ra rất ngạc nhiên.

Những người có mặt ngồi hết vào một bàn, nhóm Cao Ngữ Lam đến sau, thấy mọi người có vẻ ngượng ngập, chào hỏi cũng không được tự nhiên nên ngồi xuống chiếc bàn còn lại.

Cao Ngữ Lam được Doãn Tắc nuôi, món ngon vật lạ nào cũng từng nếm thử nên cô không có hứng thú với “Nghênh Tân Lầu” gì đó. Ngược lại, Doãn Tắc mắc bệnh nghề nghiệp, vừa ngồi xuống là anh kêu nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến để anh nghiên cứu.

Tất cả mọi người trong phòng đều lịch sự ngồi chờ Tề Na và Trịnh Đào, chỉ có Doãn Tắc không hiểu sự đời là đòi lấy thực đơn, còn hỏi thăm nhân viên phục vụ về chi phí bao trọn phòng và yêu cầu giới thiệu đồ điểm tâm nước uống trước bữa chính, khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

Một lát sau, Dương Dương dẫn bạn trai và hai người học khác cùng đến, thấy trận thế trong phòng ăn được phân biệt rõ ràng, cô ngẫm nghĩ một giây rồi ngồi xuống bàn có Cam Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ giới thiệu Doãn Tắc với Dương Dương. Đúng lúc này, Tề Na và Trịnh Đào cùng mấy người bạn học đi vào.

Mọi người đều đứng dậy chào hỏi bọn họ, chỉ có Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ liếc mắt qua bọn họ rồi tiếp tục ngồi buôn chuyện, Doãn Tắc tiếp tục nghiên cứu thực đơn.

Tề Na thể hiện rõ thái độ vui mừng khi thấy Cao Ngữ Lam. Bắt gặp anh chàng trông như nhà quê Doãn Tắc đang cắm đầu xuống quyển thực đơn, trong lòng cô ta càng đắc ý hơn. Cô ta đi sang bàn bên này, giả bộ thân thiết khoác vai Cao Ngữ Lam: “Lâu rồi không gặp, Ngữ Lam, tớ rất vui khi cậu đến đây”.

Cao Ngữ Lam không lên tiếng, chỉ cúi đầu uống trà, Trần Nhược Vũ chống cằm nhìn Tề Na, như thể chờ xem màn kịch hay. Tề Na cảm thấy khó chịu trong lòng, cô ta liền chĩa mũi nhọn về phía Trần Nhược Vũ: “Nhược Vũ à, nghe nói cậu đi bán bảo hiểm, bán có được không? Có cần tớ giới thiệu khách hàng cho cậu. Tớ cũng biết làm nghề này phải tìm đến người quen bạn bè, nếu không bán thế nào được, ngày ngày gọi điện cầu ông xin bà cũng là chuyện bình thường đúng không?”

“Đúng vậy”. Trần Nhược Vũ cười hì hì, gật mạnh đầu: “Tề Na cậu đúng là người tốt. Nếu cậu đã hồ hởi như vậy thì bắt đầu từ cậu là được rồi, cậu hãy giúp tớ mua mười hợp đồng bảo hiểm đi, làm vậy mới thể hiện thành ý, cậu nói đúng không?”.

Mọi người đều im lặng, họ rõ ràng không thể ngờ Trần Nhược Vũ không những không cảm thấy ngượng ngùng mà còn mặt dầy yêu cầu Tề Na mua bảo hiểm giúp. Có điều lời nói là do Tề Na khơi mào, mọi người cũng biết cô ta không phải thật lòng giới thiệu khách hàng, vì vậy bây giờ ai cũng không tiện xen vào.

Đúng lúc này, Trịnh Đào nhanh trí phá vỡ không khí căng thẳng, anh ta nói mọi người đợi lâu rồi, thức ăn cũng sắp được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện cũng được. Tề Na nhân cơ hội đó nghiến răng đi ra ngoài giục nhân viên phục vụ mau đưa thức ăn lên.

Cao Ngữ Lam cười thầm trong lòng, cô giơ ngón tay cái với Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ cười đắc ý, ngồi bóc lạc ăn. Cao Ngữ Lam ghé sát đến tai cô hỏi nhỏ: “Trước đây cậu từng nói ăn nhiều nước bọt của người nào sẽ giống người đó. Tài ăn nói của cậu bây giờ khá hơn trước nhiều, có phải do ăn nước bọt của ai đó không?”

Trần Nhược Vũ bị mắc một củ lạc ở cổ họng, suýt nữa nghẹn chết. Cô liền ho khù khụ, khó khăn lắm mới dứt cơn ho, cô giơ tay véo Cao Ngữ Lam: “Cậu mới là người ăn nhiều nước bọt ấy, dám giỡn tớ”.

Cao Ngữ Lam cười nắc nẻ tránh về phía Doãn Tắc. Doãn Tắc giơ tay đỡ Cao Ngữ Lam rồi nói với Trần Nhược Vũ: “Này, cô hãy nhìn cho kỹ, Lam Lam nhà tôi bây giờ là người có nhà có cửa có gia đình rồi đấy nhé”.

Anh nói hơn lớn tiếng, làm mọi người nhìn hết về bên này. Trần Nhược Vũ giả bộ nhăn nhó: “Tôi sợ quá”.

“Cô biết sợ là được rồi”. Doãn Tắc cong cong khóe mắt, làm ra vẻ vô tình nhìn vào Trịnh Đào ở bàn bên kia.

Tề Na vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, thấy vẻ mặt của Doãn Tắc, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Doãn Tắc cũng nhìn thẳng vào cô ta, anh nhếch miệng cười còn nháy nháy mắt với cô ta. Tề Na bực tức quay đầu, thì thầm to nhỏ với hai người bạn học.

Mọi người nhanh chóng tập hợp đầy đủ, hai bàn gần kín hết chỗ, thức ăn cũng được đưa lên rất nhanh. Mọi người cùng nâng cốc nói những lời chúc mừng khách sáo, sau đó bắt đầu động đũa. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, phần lớn những người tham dự buổi họp lớp đều dẫn theo bạn đời hoặc người yêu, thế là mọi người hò nhau cùng kể câu chuyện tình của mình, cũng có người hỏi Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc quen nhau như thế nào.

Doãn Tắc vừa gắp thức ăn cho Cao Ngữ Lam vừa nói: “Tôi và Lam Lam có mối duyên đặc biệt. Ba năm trước tôi đến thành phố C công tác, tình cờ nhặt được Lam Lam ở công viên Thanh Tùng. Lúc đó cô ấy vừa bị vu oan là bắt cá hai tay, rồi bị người bạn trai vừa lăng nhăng vừa khốn nạn của cô ấy bỏ rơi. Lam Lam nhà tôi đau lòng quá, một mình trốn đến đó khóc rất đáng thương, thế là chúng tôi gặp nhau, lãng mạn lắm phải không?”. Doãn Tắc bày ra vẻ mặt phong phú, anh nói tiếp: “Cũng may nhờ đám người ức hiếp cô ấy, nếu không tôi làm sao có thể tìm được một bạn gái tốt như vậy, mọi người nói có đúng không?”

Mọi người ở trong phòng xanh mặt, có người ngượng ngập gật đầu, có người giả vờ không nghe thấy, có người giả bộ cúi xuống ăn đồ, cả gian phòng yên lặng như tờ mất mấy giây mới trở lại bình thường.

Doãn Tắc không bận tâm, anh tiếp tục vui vẻ gắp thức ăn cho Cao Ngữ Lam.

Một lúc sau, Tề Na không nhịn nổi lên tiếng hỏi: “Anh Doãn là đầu bếp, từ góc độ một đầu bếp, anh cảm thấy thức ăn ở đây thế nào?”

“Cũng được”. Doãn Tắc vừa ăn ngon lành vừa gắp đồ ăn vào bát Cao Ngữ Lam.

Người bạn học nữ ngồi bên cạnh Tề Na mở miệng: “Hóa ra bạn trai Cao Ngữ Lam là đầu bếp, công việc nấu ăn rất vất vả, cả ngày dính đầy dầu mỡ, còn phải đứng từ sáng đến tối, nhất định là vừa mệt vừa bẩn lắm”.

“Không sao, nghề nào cũng có nỗi vất vả riêng”. Doãn Tắc cười cười.

Bạn học nữ nói tiếp: “Nghề đầu bếp dù sao cũng là nghề chân tay, nếu nơi làm việc là nhà hàng có hoàn cảnh không tốt, không chịu thuê nhiều người thì sẽ rất cực nhọc. Không biết anh Doãn làm việc ở nhà hàng nào?”

Doãn Tắc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Bạn học này đã đi ăn hết các nhà hàng ở thành phố A? Tôi nói ra tên là cô có thể biết đến? Cô biết người khác chưa chắc đã biết, người khác không biết sẽ tưởng cô làm bộ làm tịch, như vậy sẽ không hay lắm đúng không?”

Bạn học nữ đen mặt á khẩu. Chồng cô ta ngồi ở bên cạnh tỏ ra không vui: “Sao anh Doãn có thể nói vậy?”

Tề Na vội xen vào: “Anh Đường đừng giận, hôm nay là buổi họp lớp cũng là ngày Tết, mọi người hãy vui vẻ đừng buồn bực trong lòng. Anh Doãn là đầu bếp, sự giáo dục và những người tiếp xúc hàng ngày khác với chúng ta, có lẽ bình thường anh ấy đều ăn nói kiểu đó chứ không có ý gì đâu”.

Câu nói này rất khéo léo, dấu kim trong chăn, rất thản nhiên ung dung nhưng lại có thể hạ thấp Doãn Tắc, chê anh vô giáo dục, tiếp xúc với những hạng người không ra gì nên mới ăn nói kiểu đó. Đồng thời lời nói lại có vẻ phá tan không khí căng thẳng, tạo cơ hội cho mọi người lên tiếng.

Những người khác lập tức phụ họa: “Đúng, đúng, ngày tết hãy vui vẻ, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập cùng nhau, đừng nên tức giận, đều là những lời vô tâm…”.

Doãn Tắc vẫn cười: “Bạn Tề biết ăn nói thật đấy, thảo nào…”. Anh kéo dài từ đằng sau, có dụng ý rõ ràng nhưng anh không chịu nói hết câu, anh vuốt tóc Cao Ngữ Lam: “Không giống Lam Lam nhà tôi, chẳng mồm mép nên mới bị bắt nạt”.

Mặt Tề Na lập tức biến sắc nhưng cô ta không bộc phát ra bên ngoài. Dù sao mục đích của cô ta hôm nay cũng là muốn so sánh với Cao Ngữ Lam trước mặt mọi người. Cô ta bây giờ có công việc tốt, ông chồng tốt, điều kiện gia đình đều không có gì đáng phàn nàn, ngược lại Cao Ngữ Lam chẳng có gì cả, tìm một người bạn trai cũng chỉ là đầu bếp. Cô ta không cần phải nói gì thêm, dù sao cô ta cũng đã đạt được mục đích.

Muốn làm nhục một người, không cần phải chửi bới to tiếng nặng lời, chỉ cần nói ý tứ, mọi người đều hiểu là được.

Tề Na muốn lui quân, nhưng Doãn Tắc không cho, anh nói: “Tôi tuy là đầu bếp nhưng tôi không ăn trộm ăn cắp không làm chuyện xấu xa, không đâm dao sau lưng người khác, không ăn không nói có, không phỉ báng hãm hại người khác, không cướp chồng của người. Tôi đường đường chính chính kiếm tiền nuôi gia đình, vì vậy mọi người không cần đồng tình thương hại tôi”.

Anh ôm ngực, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: “Ánh mắt nồng nhiệt của mọi người khiến tôi rất cảm động. Tôi suýt nữa quên mất câu miệng lưỡi người đời rất đáng sợ. Mọi người yên tâm, tôi có khả năng nuôi bà xã, nhất định không để Lam Lam bận tâm đến chuyện cơm ăn áo mặc, chắc chắn tôi sẽ khiến cô ấy giữ tâm hồn lành mạnh, tuyệt đối không giống người phụ nữ nào đó trong xã hội thối tha này, kẻ đó tâm địa xấu xa, không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt, phải tìm cơ hội dẫm đạp lên thân người khác để tìm cảm giác ưu việt mà không sợ bị trật chân ngã xuống khiến chính mình bị đau. Hơn nữa mọi người cũng biết đấy, có một số kẻ đê tiện, bản thân không ra sao thì thôi đi, còn lợi dụng người khác, vậy mà cũng có người ngốc nghếch theo đuôi, tôi không biết phải nói gì hơn, mọi người chắc cũng cảm thấy ngượng thay cho họ đúng không?”

Doãn Tắc nói một thôi một hồi rồi phất tay: “Nào, mọi người đừng khách khí. Bạn Tề có lòng tốt mời chúng ta ăn cơm ôn lại chuyện xưa, chúng ta không thể phụ ý tốt của bạn ấy. Nào nào, mọi người ai cần ăn thì cứ ăn, ai cần uống thì cứ uống, ai cần nói chuyện phiếm thì cứ nói”. Anh kéo Cao Ngữ Lam đứng dậy, tay nâng ly rượu: “Lam Lam nhà tôi ngốc nghếch, mấy năm nay nhờ phúc của mọi người nên cô ấy mới được như ngày hôm nay, còn tôi thì tìm được cô gái tốt, nằm mơ cũng cười ngoác miệng. Bây giờ tôi và cô ấy có thể ở bên nhau, tôi xin cám ơn mọi người”.

Trần Nhược Vũ cũng cầm ly rượu đứng dậy, mọi người đành phải lục tục đứng dậy theo, nâng cốc uống một ly rượu không biết có mùi vị gì, còn phải phụ họa những lời khách sáo.

Đến lúc này, Tề Na không kìm chế nổi cơn tức giận, cô ta nói một câu lạnh lùng: “Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ”.

(*Ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ: Trứng bị nứt vỏ dễ bị hỏng và bốc mùi. Những thứ bốc mùi hôi thối sẽ thu hút ruồi nhặng. Câu này có nghĩa là “không có gió làm sao có sóng”, xảy ra chuyện đừng trách trời trách người, nhiều lúc bản thân mới là nguyên nhân khởi điểm)

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer