NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 98-2: Không Hận Nữa (2)

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Chọn tập
Ads Top

Dưới đáy biển, Trường Ý dùng pháp thuật tạo thành một không gian, nước biển bị tách biệt ở bên ngoài.

Kỷ Vân Hòa nằm trên một bãi mọc đầy Hải Linh Chi, tuy rằng với biển sâu mà nói, nơi này không phân biệt ngày đêm. Nhưng thời điểm nàng tỉnh dậy, lại nhìn thấy có người lẳng lặng nằm bên cạnh.

Góc hắc bào cùng mái tóc bạc của y phủ lên trên đáy biển, ánh sáng xanh lam của bãi Hải Linh Chi này cực giống màu mắt y. Màu sắc này khiến Kỷ Vân Hòa cảm thấy hệt như đang ở trong một không gian kì ảo, tư mật, yên tĩnh, đến cả âm thanh thì thầm của bọt biển phát ra cũng khiến nàng cảm thấy thần kì.

Nàng đắm chìm trong ánh sáng tựa như mộng ảo này, ngắm nhìn vẻ đẹp tựa như mộng ảo của người trước mặt, nhất thời không biết rốt cuộc bản thân đang trong mơ hay hiện thực.

Nàng ngắm nhìn đường nét trên mi mắt y, chỉ cảm thấy thế sự kì diệu khiến người khác cảm thấy buồn cười.

Trường Ý cho rằng nàng chết rồi, nàng cũng cho rằng như thế, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có cơ hội sống lại, vẫn có cơ hội gặp lại y thêm lần nào nữa……

Nàng đưa tay lên, đầu ngón tay phác thảo đường cong trên sống mũi y, nhưng lúc ngón tay dừng lại trên chóp mũi, đôi mắt xanh lam kia cũng mở lên.

Ánh sáng của Hải Linh Chi phủ lên mặt hai người, mà trong đôi mắt của họ, đều phản chiếu rõ ràng bóng hình của đối phương.

“Trường Ý.” Kỷ Vân Hòa mở miệng trước, nhưng sau khi gọi tên y lại trầm mặc xuống. Giữa bọn họ có quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều cảm xúc cùng những vướng mắc phức tạp khiến nàng vốn dĩ không biết phải bắt đầu thế nào, cũng không biết phải mở miệng nói chuyện nào trước.

Nói chuyện sống lại của nàng? Hay nói chuyện mất trí? Đến cả nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Trong người sao rồi?” Kỷ Vân Hòa im lặng, Trường Ý lại hỏi “Còn nhiệt độc thiêu đốt không?”

Y nhắc đến chuyện này, nàng mới nhớ ra bản thân vì sao bị đưa xuống biển băng này. Nàng lắc đầu, sờ Hải Linh Chi dưới đáy biển: “Nơi này thực sự rất thần kì, dường như sức nóng trong người ta đều bị hút đi vậy.”

“Mặt biển này không gió không mưa, cũng vì sinh ra Hải Linh Chi, cho nên lớp băng phủ hằng năm không tan chảy.”

“Vì sao?” Nàng cười hỏi “Chẳng lẽ, linh chi này dựa vào nhiệt độ để sinh tồn?”

Mi mắt nàng cong lại, cười vô cùng tự nhiên, nàng không để ý nhưng Trường Ý lại vì vẻ mặt này của nàng khẽ ngẩn người.

Lúc trước Trường Ý gặp A Kỷ, từng hoài nghi là nàng nhưng vì Kỷ Vân Hòa vẫn ở trong hồ băng, cho nên y cố tin đó không phải là nàng. Đến bây giờ đã xác nhận rồi, nhìn thấy nàng hoạt bát nói chuyện, cười nói trước mặt mình hệt như ngày trước, lúc này y cũng cảm nhận có một loại bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Khoảng thời gian trong mấy tháng này hệt như một giấc mộng dài.

“Sao vậy?” Nhìn thấy y không đáp, nàng hỏi.

Trường Ý hồi thần, đáp lại câu hỏi nàng hỏi lúc nãy: “Hải Linh Chi xem như là dựa vào nhiệt độ để sinh tồn. Cho nên ăn Hải Linh Chi có thể hóa giải nhiệt độc cho nàng, nhưng nhiệt độc tái phát, một đóa linh chi rất khó tiêu giải.” Y nói xong, cố giấu đi cảm xúc cùng dao động trong lòng mình “Nàng cần ở đáy biển nghỉ ngơi vài ngày.”

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Vân Hòa cũng có chút mơ hồ: “Ta nhớ chàng từng nói với ta rằng mấy ngày nay không thể vận công, ta cũng có để ý nhưng không biết tại sao trong mơ……” Nói đến đây, nàng chợt ngây người, trong não léo qua rất nhiều cảnh tượng.

Nàng nhớ ra rồi, cũng biết người trò chuyện trong mộng với mình là sư phụ của đại quốc sư, Trữ Tất Ngữ. Nhưng mà……

Trước đó nàng ta nói gì, còn làm gì để khiến nàng trong mơ phải vận công?

Kỷ Vân Hòa nhíu mày: “……Trong đầu có quá nhiều chuyện……Ta không nghĩ ra vì sao trong mơ phải vận công.” Nàng nhìn Trường Ý “Xin lỗi, lại đem phiền phức cho chàng rồi.”

Trường Ý im lặng một lúc, lại ngồi dậy: “Không phiền phức.”

So với chuyện y nhìn thấy thân thể nàng bị dung nham hủy hoại, trạng thái bây giờ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Nghe thấy ba chữ này, đột nhiên nàng lại ngẩn ngơ. Nếu nàng không nhớ lầm, hình như trước khi “tử vong”, nàng vẫn chưa nói chân tướng năm đó cho Trường Ý nghe.

Hơn nữa sau khi nàng chết, người biết chân tướng như Lâm Hạo Thanh, Thuận Đức công chúa cùng mấy người trong phủ quốc sư, còn có Khống Minh kẻ một lòng muốn Trường Ý quên phắc nàng đi.

Bọn họ, sau khi nàng chết, cũng không ai chạy đến thủ thỉ bên tai Trường Ý chuyện này, kể cho y biết “chân tướng” không còn tác dụng nào nữa kia.

Mà nay thái độ Trường Ý đối với nàng khiến người khác rất khó hiểu. Tỉ mỉ nghĩ lại, bao gồm cả lúc trước kia nàng không biết bản thân là ai, vô số hành động của y……

“Trường Ý.” Nàng đột nhiên mở miệng, “Vì sao chàng nói……không hận ta?”

Câu hỏi của nàng quá trực tiếp, nhưng trong không gian kín mít này, Trường Ý không thể lẫn trách, hoặc giả, y vốn dĩ không muốn lẫn tránh.

Y xoay đầu, đôi mắt xanh lam phải chiếu ánh sáng xanh của Hải Linh Chi: “Bởi vì không hận nữa rồi.” Y nói “Không vì tại sao cả.”

Câu trả lời của y cũng vô cùng trực tiếp, khiến cho Kỷ Vân Hòa có chút ngạc nhiên, nàng cho rằng với bản tính sau khi “bị thương” của cá đuôi to, sẽ nói gì đó để nàng tìm một lý do đập tan quá khứ. Nhưng y không làm vậy, cũng không vòng vo nữa.

Kỷ Vân Hòa cũng ngồi dậy: “Ta từng phản bội chàng.”

“Ừ.”

“Từng giết chàng.”

“Đúng vậy.”

“Chàng rơi xuống vực, Khống Minh hòa thượng nói, chàng suýt mất mạng. Chàng dùng thời gian sáu năm, ở cõi Bắc……muốn trả thù ta.” Nói đến đây, cảm xúc của nàng cũng không nhịn được có chút loạn lên.

Mà Trường Ý vẫn kiên định như cũ: “Không sai.”

“……” Nàng thoáng im lặng “Mà chàng bây giờ……nói không hận ta nữa?” Kỷ Vân Hòa chăm chú nhìn Trường Ý, ánh mắt trong bóng tối dần dần chuyển động. Nàng cúi đầu, cũng không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, cuối cùng chỉ mở miệng hỏi một câu: “Trường Ý, chàng có phải bị ngốc không?”

Cá đuôi to này, từ trước đến nay đã trải qua bao nhiêu khó khăn, gập ghềnh khúc khuỷu đi đến giờ, y vẫn lương thiện cùng thành thật như thế.

“Sao chàng lại tốt như thế?” Kỷ Vân Hòa hỏi, “Sao tâm địa chàng lại tốt như thế? Chàng như vậy……” Nàng nói đến đây, lại nhìn tay Trường Ý, tay y trong lúc hóa giải dung nham cõi Bắc bị pháp thuật của mình làm bị thương, lòng bàn tay mu bàn tay đều chi chít vết thương.

Nàng lập tức liền rơi lệ, khẽ nắm lấy tay Trường Ý.

Nước mắt rơi trên mu bàn tay của y: “Chàng sẽ bị bắt nạt đó……”

Lần đầu tiên y nhìn thấy nàng khóc, dường như nàng khóc vì đau lòng y.

Nhưng kì thực trong lòng Trường Ý lại nghĩ, y không tốt như lời nàng nói, tâm địa cũng không lương thiện như vậy, y……cũng từng lạc lối, nhưng cuối cùng, y không trở thành dáng vẻ đáng sợ lại đáng thương kia, không phải vì kiên định trong tâm tính mà bởi vì nàng quay về rồi.

Cho dù nàng không biết y, đã quên đi quá khứ nhưng nàng vẫn kéo y từ bên bờ vực u tối, kéo y trở về.

Trường Ý đưa tay, lau đi giọt lệ bên khóe mắt của nàng: “Ta rất lợi hại.” Trường Ý nói, “Nàng cũng là thủ hạ bại tướng trong tay ta.”

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Vân Hòa đột nhiên vừa khóc vừa cười, nàng ngẩng đầu, nhìn Trường Ý: “Không có nam nhân nào đánh nữ nhân lại nói đến lý lẽ hùng hồn như thế cả.”

Trường Ý cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi y khẽ cong lên thành nụ cười khẽ.

Nhiều năm trôi qua, dưới đáy biển u tối cách xa nhân thế, cuối cùng lúc bọn họ nhìn nhau, lại mang theo nụ cười.

……Wattpad: Rosenychungchung……

Cảnh phát đường sẽ tăng dần theo từng chương~

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer