NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 117: Đội quân con rối

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Chọn tập
Ads Top

Thuận Đức đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Bầu trời bên ngoài sáng rực nhiễm màu đỏ của máu.

Khống Minh nhíu chặt mày, lập tức đi ra ngoài, Lạc Cẩm Tang cũng vội vàng chạy theo.

Không lâu sau, trong thành cõi Bắc có không ít ngự yêu sư và yêu quái ngự gió đến, tập kết đi về hướng biên giới.

Kỷ Vân Hòa thông qua ô cửa sổ nhìn thấy không ít người ngự gió đến, trông dày đặc như mưa, cùng nhau bay ra biên giới. Lâm Hạo Thanh lau sạch vệt máu bên khóe môi, nói: “Hoảng loạn gì chứ.” Hắn có vài phần tự trào nói, “Đây vẫn chỉ là sức mạnh ngoài trăm dặm của ả ta mà thôi.”

Lâm Hạo Thanh vừa nói xong lời này, thần sắc của Kỷ Vân Hòa càng trầm ngưng hơn, nàng nhìn hắn: “Nàng ta vẫn ở ngoài trăm dặm sao?”

“Ả mượn Tư Ngữ để tìm được ta, ta đương nhiên cũng nhìn thấy ả.” Lâm Hạo Thanh nói, “Ả bây giờ tuy đang ở ngoài trăm dặm, nhưng lúc ta và muội nói chuyện, có lẽ ả đã đi được mấy chục dặm rồi. Ngũ hành theo mộc, thuật ngự gió nhanh hơn những người khác rất nhiều, trong người ả giờ đây lại có sức mạnh của đại quốc sư và thanh loan, thao túng gió trong thiên hạ, đối với ả mà nói, cũng là chuyện dễ dàng.”

Thuận Đức công chúa còn cách ngoài biên giới cõi Bắc trăm dặm, biên giới cách ngự yêu đài này cũng khoảng trăm dặm, mà vừa rồi Thuận Đức cư nhiên thông qua Tư Ngữ, nhìn thấy Lâm Hạo Thanh, mà sau đó lại thao túng gió nổi lên……

Kỷ Vân Hòa đưa mắt nhìn đồ vật đổ nát trong phòng, ánh mắt cuối cùng rơi trên gương mặt của Trường Ý: “Sức mạnh của Thuận Đức còn mạnh hơn trong dự đoán của chúng ta, kết giới do ta đánh nền móng, ta phải đi đến biên giới. Nếu như kết giới vỡ rồi, ta cũng có thể dẫn dụ Thuận Đức đến Điện Hỏa. Trước khi Trường Ý tỉnh lại, mong huynh giúp ta bảo vệ y.”

Nàng dứt lời, liền xoay người rời đi, Lâm Hạo Thanh gọi tên nàng, lại chỉ nhìn về Trường Ý đang nằm trên giường, không nhìn nàng bảo:

“Đừng nên liều mạng.”

Bốn chữ này, nói ra lúc này, có lẽ là Lâm Hạo Thanh và nàng mà nói, chính là những chữ hệt như của người nhà.

Khóe môi Kỷ Vân Hòa khẽ mấp máy: “Được.”

Nàng bước ra ngoài tẩm điện, chín chiếc đuôi hồ sau lưng chuyển động trong không trung, thân ảnh nàng như khói, lập tức xoẹt ngang qua nền trời, chìm vào trong “trận mưa” bên ngoài.

Lâm Hạo Thanh đi đến bên cạnh Trường Ý, hắn nhìn người cá vẫn đang nhắm mắt, ngón tay thon dài của y khẽ run lên.

Lâm Hạo Thanh nói: “Nàng sẽ không sao.”

Ngón tay đang run kia chợt ngừng run.

……

Lúc Kỷ Vân Hòa đến biên giới, nhìn thấy một màn này, vô cùng ngỡ ngàng.

Nàng vẫn luôn cho rằng, Thuận Đức chỉ một thân một mình đến đây, lại không ngờ đến, nàng ta cư nhiên có thể dùng pháp thuật để điều khiểu cả một đội quân con rối của mình……

Bên ngoài kết giới cực lớn của biên giới, dân tị nạn đã không thấy tung ảnh, đập vào mắt đều là hình bóng khẽ lóe lên ánh sáng xanh của đám con rối.

Bọn chúng vẻ mặt đờ đẫn, thần sắc vô hồn, mi tâm của mỗi người đều kết nối với một sợi khí tức màu xanh, tập trung tại một điểm xa xa ở hướng nam. Bọn họ hệt như con kiến không có tri giác, sau khi nghe được mệnh lệnh, liền tiến về phía trước.

Pháp thuật hệ mộc thao túng bọn chúng đâm vào bức tường lửa chọc trời, chúng vừa va vào liền lập tức bị thiêu trụi.

Trong không khí, nhất thời đều là mùi hôi thối và mùi khét của xác chết bị thiêu hủy.

Kỷ Vân Hòa đứng trên tường thành, từ xa nhìn xuống, chỉ thấy điểm tập hợp của ánh sáng xanh kia, có một người vẫn cả người hồng y, nàng ta để chân trần ngồi trong kiệu mười người khiêng.

Màn này, khiến nàng chợt nhớ đến rất nhiều năm về trước, nàng ở ngự yêu cốc, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Thuận Đức.

Cao ngạo, lạnh nhạt, quyền sinh sát đều nằm trong tay nàng ta.

Chỉ là so với lúc ấy, giờ đây hình thái của nàng ta càng thêm điên cuồng. Nàng ta ngồi trong kiệu uống rượu, uống xong liền ném về phía trước, bình rượu mang theo pháp thuật của nàng ta, từ xa bay đến, nặng nề đập vào bức tường lửa.

“Ầm” một tiếng vang cực lớn!

Rõ ràng chỉ là một bình rượu rất nhỏ, đập vào kết giới của tường lửa liền lộ ra một vết nứt, cả kết giới nặng nề rung chuyển, chỉ là ngọn lửa bên dưới rất nhanh liền bùng lên, bổ sung vào vết nứt bên trên.

Người trong kết giới vô cùng kinh hãi.

Thuận Đức nhìn thấy cảnh này liền ha hả cười lớn, giọng cười của nàng ta nương theo gió, truyền khắp cõi Bắc rộng lớn, khiến tất cả mọi người đều nghe đến tâm mạch run rẩy.

Kiệu của nàng ta cách kết giới tầm trăm trượng, nàng ta đưa tay, sợi dây xanh trong tay liền chuyển động.

Trên trán của lũ con rối bên dưới lóe lên ánh sáng xanh, bước chân dần dần nhanh hơn, cuối cùng là điên cuồng chạy lên, bọn chúng nối tiếp từng người một, liều mạng đâm vào kết giới, tựa như thiêu thân lao vào lửa, nhất thời, kết giới bên dưới bụi bay mù mịt, trời rung đất chuyển.

Kết giới chắn lại tất cả bụi bặm cùng hỗn loạn ở bên ngoài, nhưng những con rối không cần mạng này cứ trước ngã sau lên, chỉ cần người có chút lí trí nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Cho dù là những ngự yêu sư và yêu quái tay từng nhiễm qua máu tươi, bọn họ cũng bất giác chảy đầy mồ hôi lạnh.

Trận chiến này không giống như những trận khác. Tướng sĩ trong bất kì trận chiến nào đều mong có thể sống xót, mà đại quân của Thuận Đức lại……mong được chết đi.

Dần dần, nhân số bọn chúng quá nhiều, cư nhiên một lớp ngã lại có một lớp lên thay, xác thịt và xương cốt chất thành một ngọn núi ở bên ngoài kết giới.

Độ cao dần dần vượt qua tường thành bằng sắt.

“Bọn chúng muốn chết, thế cứ để chúng chết.” Kỷ Vân Hòa nói, nàng ở trên tường thành xua tay ra lệnh.

Bên trong kết giới, trên tường thành, dần dần dâng lên một màn khói, sau đó, trên mười mấy tường thành ở biên giới đều dâng lên khói lửa, bên cạnh tường thành là nền móng kết giới mà Kỷ Vân Hòa hạ xuống, lửa hồ đen bên trong đốt thành cây cột lớn chọc trời.

Tay Kỷ Vân Hòa hạ quyết, trận pháp dưới chân bừng lên ánh sáng, ánh sáng như giọt nước rơi vào trong mặt hồ tĩnh lặng, từng gợn sóng tan ra, lan vào trong đại địa.

Lửa hồ đen bốc lên biến thành hai chiếc đuôi hồ. Ngọn lửa lơ lửng bay ra ngoài tường thành, hai chiếc đuôi hệt như bàn tay to, ở bên ngoài kết giới đè xuống, khiến cho đám con rối chất lũy bên ngoài bị san bằng.

Ngọn lửa đen càn quét qua mặt đất.

Mà lúc Kỷ Vân Hòa niệm quyết, lại để cho Thuận Đức nhìn thấy nàng.

Cách xa trăm trượng, sắc mặt Thuận Đức thoáng trầm xuống.

Nàng ta đứng lên trên chiếc kiệu cực to kia.

Tiếng gió từ sau lưng nàng ta vù vù quét đến, khiến tay áo nàng ta phấp phới, Thuận Đức khẽ đưa mắt nhìn người sau lưng, đoạt lấy một chiếc tên, cũng không thèm dùng cung, nàng ta cầm chiếc tên hệt như cầm một thứ đồ chơi để ném.

Mà “cú ném” của nàng ta, lại từ ngoài trăm dặm, nhắm thẳng về hướng của Kỷ Vân Hòa ở trong kết giới.

Thuận Đức nhếch môi, chiếc tên trong tay nàng ta theo gió mà lao đi.

Tên nhanh như sấm chớp, khiến người ta vốn dĩ không kịp phản ứng, vừa chớp mắt, nó đã xuyên qua tầng tầng bụi bay mịt mù, xuyên qua không biết bao nhiêu thi thể con rối của nàng ta, lao thẳng về hướng Kỷ Vân Hòa trong kết dưới.

Ngọn lửa đen dưới tường thành đang lay chuyển, hệt như chắn lấy mũi tên, nhưng trước lúc nó tiến gần đến mũi tên kia, liền bị theo làn sóng hơi cực lớn đẩy lùi.

Mũi tên xuyên qua lửa đen, bay qua tường lửa để lại một lỗ tròn trống rỗng, đằng sau cái lỗ ấy là nụ cười kiêu ngạo của Thuận Đức.

“Rắc” một tiếng.

Sau lớp ánh sáng chói rực, mũi tên tan thành tro bụi, đồng thời cũng đánh vỡ kết giới tường lửa trước người của Kỷ Vân Hòa.

Kết giới rung chuyển không ngừng, bụi bay mịt mù bên ngoài liền theo lỗ hỏng mà bay vào trong.

Thoáng cái, những con rối không thiết sống kia bò lên tường thành, nương theo vết nứt mà tiến vào. Đây không cần Kỷ Vân Hòa động thủ, ngự yêu sư bên cạnh đã giúp họ giải quyết. Một tên này của Thuận Đức công chúa tuy lợi hại nhưng vẫn chưa đả động đến mấu chốt của kết giới, lửa bên dưới rất nhanh lại bừng lên, tu sửa lại lỗ hỏng.

Mà thần sắc của Kỷ Vân Hòa lại dần trầm xuống.

“Kết giới không chặn được nàng ta.” Nàng nói với Khống Minh bên cạnh, “Những con rối này đều là dựa theo pháp thuật để sống, chỉ cần giết Thuận Đức, thì chúng cũng sẽ biến mất. Nhưng nơi này không phải là nơi chiến đấu với Thuận Đức.”

Khống Minh xoay đầu nhìn nàng: “Ngươi định thế nào?”

“Chờ sau khi sẽ để lộ lỗ hỏng, khiến nàng ta đuổi theo ta. Ta có thể dẫn nàng ta đến dung nham Điện Hỏa, các ngươi chỉ cần chặn đám con rối kia, đừng để chúng nhân cơ hội tiến vào trong cõi Bắc là được.”

“Không thành vấn đề.”

Vừa nói xong, Thuận Đức ở xa xa lại ném đến ba mũi tên, lần này, tên của nàng ta hướng về Kỷ Vân Hòa lại chia ra bay về ba hướng khác nhau trên kết giới.

Kết giới vang lên tiếng nứt, tiếng ầm ầm sụp đổ nặng nề hệt như tiến trống ra trận, tuyên bố hai đội quân bắt đầu chiến đấu.

Thuận Đức giơ tay ba lần, ném chín mũi tên, bọn con rối từ lỗ hỏng kết giới bò vào.

Kỷ Vân Hòa liền không do dự nữa, từ trong một lỗ hỏng chủ động nhảy ra, đuôi hồ đen dừng trên không trung, càng thu hút tầm mắt của mọi người hơn.

Thuận Đức đương nhiên cũng nhìn thấy nàng.

Nàng ta nheo mắt, gió từ bên tay nổi lên, nàng ta rót pháp thuật vào chiếc tên trong tay, hung hăng ném về hướng Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa không hề tránh né, chín chiếc đuôi sau lưng chuyển động, đến khi mũi tên lao đến phía nàng, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, hệt như tiếng sấm rền.

Khóe môi Thuận Đức vẫn chưa hoàn toàn nhếch lên, ở bên Kỷ Vân Hòa liền đột nhiên bừng lên một đốm lửa hồ đen, lửa hồ chắn lấy mũi tên, nhanh như chớp lại ném nó về hướng nàng ta!

Lửa nóng quét qua bên tai Thuận Đức, thiêu rụi đám con rối nâng kiệu cho nàng ta.

Ngọn lửa lại quét trên mặt đất, cuồn cuộn lao đến, cuối cùng thiêu sạch toàn bộ con rối đằng sau Thuận Đức thành tro bụi.

Thuận Đức nhìn bùn đất sau lưng, lúc quay đầu về, trong đôi mắt nhìn nàng đã chứa đầy sát khí.

Mà sau lưng Kỷ Vân Hòa, đòn tấn công này của nàng vô hình trung tạo nên màn cổ vũ sĩ khí cực lớn, người cõi Bắc đều cao giọng hò hét, cầm vũ khí lên, dũng cảm giết địch.

Kỷ Vân Hòa không quay đầu, nàng chỉ nhìn chằm chằm về Thuận Đức phía trước.

Quả nhiên! Không ngoài dự tính của Kỷ Vân Hòa, hành động này của nàng, quả nhiên đã khiêu khích được Thuận Đức! Gió lớn gào thét, thân ảnh Thuận Đức bay lên trước, tốc độ của nàng ta còn nhanh hơn nhiều lần so với tưởng tượng của Kỷ Vân Hòa! Chỉ một đòn công kích liền đẩy lùi nàng vào trong kết giới!

Lửa của kết giới tuy không đủ làm Kỷ Vân Hòa bị thương nhưng sức mạnh của một đòn này lại khiến khóe môi nàng chảy ra một vệt máu.

“Ngươi là thứ gì chứ?” Thuận Đức đứng trên không, toàn thân nàng ta bị pháp thuật màu xanh bao phủ, nàng ta đứng trong ngọn lửa của kết giới, mặc kệ ngọn lửa đang công kích, nhưng lại không cách nào thương tổn đến nàng ta!

Trên tường thành, những người khác vô cùng khủng hoảng. Sắc mặt Khống Minh ngưng trọng, hắn vừa muốn bảo vệ Lạc Cẩm Tang bên cạnh nhưng vừa xoay đầu, lại không biết nàng đã đi đâu. Hắn không còn thời gian phân tâm tìm nàng, chỉ đành đề cao phòng bị nhìn về hướng Thuận Đức.

Sức mạnh của đại quốc sư và thanh loan, vô cùng cường đại, sức mạnh tuyệt đối trước mặt, nền móng kết giới mà họ làm, tất cả những nổ lực đã bỏ ra dường như đều trở thành một trò cười.

Trong ngọn lửa, y phục đỏ rực của nàng ta bay phấp phới, mái tóc bay tán loạn, giọng nói sắc nhọn hệt như ác quỷ đến từ địa ngục, “Bổn cung hẳn nên sớm giết chết ngươi mới phải.”

Kỷ Vân Hòa cười, nàng đứng thẳng người: “Chỉ đáng tiếc, ngươi vẫn luôn không đạt được ước nguyện, bây giờ cũng như thế.”

Lời của nàng khiến Thuận Đức càng thêm phẫn nộ, gió lớn nổi lên, giết về hướng Kỷ Vân Hòa, Kỷ Vân Hòa lại ngự gió xoay người muốn trốn.

“Muốn chạy ư!?” Thuận Đức đuổi theo Kỷ Vân Hòa.

Thuận Đức rời đi, đuổi theo Kỷ Vân Hòa lên núi tuyết cõi Bắc.

Mà Thuận Đức phá vỡ kết giới xông vào, liền khiến cho những con rối kia lũ lượt xông vào trong kết giới.

Hai bên binh lính chiến đấu, mọi thứ đều trở nên vô cùng hỗn loạn.

“Lạc Cẩm Tang!” Khống Minh cao giọng gọi tên Lạc Cẩm Tang. Hắn sớm đã không cho nàng qua đây. Trước đó lúc ở trong tẩm điện ngự yêu đài, nàng đã bị thương đến tâm mạch, với sức mạnh của nàng, có thể giết được bao nhiêu người chứ?

“Thật biết gây thêm rắc rối!” Khống Minh nghiến răng, đột nhiên một đạo kiếm từ đằng sau đâm đến. Khống Minh quay đầu, đưa tay đỡ lấy người đến, lúc nhìn thấy mặt người đến, đột nhiên ngây ngẩn.

Cơ Thành Vũ……

Đệ đệ của hắn.

Hắn đã rất lâu không gặp Cơ Thành Vũ rồi. Có lẽ là vài năm hoặc là mười mấy năm. Lúc hắn rời khỏi phủ quốc sư, từng nghĩ qua sẽ có một ngày bọn họ có lẽ đứng ở hai phe đối lập. Nhưng chưa từng nghĩ qua, sẽ gặp nhau trong tình thế như bây giờ. Hắn đối diện với một Cơ Thành Vũ đã chết, bị thao túng.

Khống Minh ngây người nhìn hắn, lại trong lúc này! Cơ Thành Vũ đột nhiên động thủ, động tác của hắn nhanh hơn so với tưởng tượng của Khống Minh rất nhiều, trường kiếm xuyên qua ngực, Khống Minh sau khi ngẩn ngơ, tứ chi trì độn, không thể trực tiếp tránh được, đột nhiên, mũi kiếm của Cơ Thành Vũ, ngừng lại cách lồng ngực hắn một tấc.

Khống Minh ngẩn người, lại nhìn thấy trên mũi kiếm của Cơ Thành Vũ đột nhiên nhỏ ra vài giọt máu tươi.

Máu tươi chảy trên lưỡi kiếm, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Khoảng đất trống xuất hiện bóng dáng của một người.

Là Lạc Cẩm Tang ẩn thân……

“Ta……Ta không có gây thêm rắc rối.”

Lửa hồ đen sau lưng tường thành quét qua, đánh tan vô số con rối trên tường thành. Khống Minh ôm lấy Lạc Cẩm Tang ngồi xổm xuống, hắn giúp nàng đè lại vết thương trước ngực.

“Câm miệng.”

Hắn siết chặt đầu vai nàng.

“Ta vốn đến đây giúp Vân Hòa, nhưng ngươi tương đối ngốc, nên cứu ngươi trước vậy…….” Đến tận bây giờ, Lạc Cẩm Tang vẫn luyên thuyên nói, “Bây giờ ta là ân nhân cứu mạng ngươi rồi, sau này……Cần báo ân, chính là cần……Lấy thân báo đáp.”

Khống Minh nghiến răng nghiến lợi, vẻ bình tĩnh thường ngày đều bị đánh vỡ: “Ngươi câm miệng.”

Lồng ngực nàng bị đâm một nhát.

“Ngươi có chịu không? Ngươi không chịu, ta sẽ chết cho xong, ngươi chịu, ngươi chịu thì ta sẽ cố gắng nhịn một chút. Ta……” Lạc Cẩm Tang vẫn luyên thuyên tiếp tục nói.

Khống Minh hung hăng giúp nàng đè chặt vết thương, không nhịn được mắng nàng: “Lồng ngực ngươi bị đâm một nhát! Ngươi có thể câm miệng không! Ta chịu! Ngươi câm miệng giúp ta!”

Được như ý nguyện, Lạc Cẩm Tang cong môi cười: “Thế ngươi đồng ý rồi, chờ đánh xong trận này……Ngươi phải cưới ta……” Giọng nàng nhỏ dần, đôi mắt dần dần khép lại.

Khống Minh chỉ cảm thấy cổ họng bị ai đó bóp chặt, đến thở cũng vô cùng khó khăn, mỗi khi hít vào đều cảm thấy đau đớn.

Hắn giúp nàng bắt mạch……

Rất yếu……

Nhưng may mắn, vẫn còn.

~Wattpad: Rosenychungchung~

Thật ra thì bi thương nhất không phải là rơi nước mắt hoặc yếu đuối, mà là vẫn cố tỏ ra lạc quan, mạnh mẽ trong hoàn cảnh bi kịch:< Cảnh này không hiểu sao mị lại liên tưởng đến Bảy kiếp xui xẻo, Khống Minh có phần giống với Sơ Không cứng miệng~

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer