NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Người Tình Bóng Tối

Chương 14

Tác giả: Teresa Medeiros
Ads Top

“Chết tiệt!” Julian thốt ra khi Valentine ẻo lả lướt xuống cầu thang, trông như một thiên thần với mái tóc bạch kim búi cao trên đầu và đuôi váy trắng như tuyết thướt tha sau lưng.

“ À, chúng ta đang bị áp đảo về số lượng và đang ở trên đất của cô ta.” Anh liến ra sau lưng, đó số bước chân đến cửa, “ Anh phải đưa em ra khỏi đây.”

Sự xuất hiện vương giả của Valentine tách những người đang khiêu vũ khác ra như một tảng băng nổi của Bắc cực. Portia đã cố gắng quên ả là một phụ nữ xinh đẹp mê hồn, nhưng khi ả lướt về phía họ với đôi giày khảm châu báu gần như không chạm vào sàn nhà đá hoa, Portia cảm thấy mình co lại thanh một con quỷ lùn mập béo và thô kệch.

Valentine dừng ngay trước mặt họ, ánh mắt thâm hiểm của cô ta bắn qua bắn lại giữa sợi dây xích và cái vòng cổ, “ Và cái này là cái gì, moncher(1)?”, cô ả hỏi, ánh mắt khing bỉ của cô ta quét qua Portia. “ Một món quà? Anh đã chán sức quyến rũ của con mèo con này và rốt cuộc quyết định để cô ta cho em à?”

(1) Tiếng Pháp: Anh yêu

“ Anh e là không”, Julian trả lời, cuộn sợi dây quanh nắm đấm và kéo Portia về bên cạnh anh, “ Ngược lại, anh đã quyết định giữ cô ấy cho mình”.

Valentine mím đôi môi đỏ mọng thành một cái bĩu môi quyến rũ, “ Anh không cần phải trở nên háu ăn như thế. Nếu em bắt được một con vật xinh xắn như thế, em sẽ chia sẻ với anh”.

Anh khịt mũi, “ Nếu em bắt được một con vật xinh xắn như thế này, sẽ không còn lại gì để chia sẻ với anh một khi em đã xong chuyện với cô ấy”.

Tiếng cười trầm khàn của Valentine khiến Portia dựng tóc gáy, “ Anh hiểu em quá rõ, anh yêu nhỉ? Vậy tại sao anh đến đây tối nay? Để cầu xin em tha thứ vì đã cư xử một cách ghê tởm trong lần cuối chúng ta gặp nhau phải không?”

“ Hoàn toàn thành thật nhé, anh không mong đợi thấy em ở đây. Anh nghĩ em luôn coi mình trên tất ca… những thứ này”. Julian nói với cái nhún vai trưởng giả và bằng cách đó anh đã ám chỉ cả Raphael và những đám khách tạp nham của hắn. Hầu hết họ đều đáng náo nức quan sát cuộc nói chuyện của họ với vẻ ác ý xen lẫn vui sướng.

Ả thở dài, “ Anh phải biết, những đem tối vẫn rất dài và em thì rất buồn chán và cô đơn vì không có anh. Raphael giữ một cặp nô lệ trẻ trung ở trên lầu, để giảm nhẹ sự buồn chán của em trong vài giờ đồng hồ”.

Portia không thể ngăn mình liếc nhìn trộm Julian một cái, nhưng anh vẫn điềm nhiên như một viên đá cẩm thạch dùng để điêu khắc.

“ Nếu anh thích”, Valentine tiếp tục, “ Chúng ta có thể để con mèo của anh bận rộn trong phần còn lại của đêm nay, khi anh và em làm quen lại với nhau”.

Portia nhích lại gần Julian hơn, ánh mắt liếc ngang của anh nhắc nhở cô giữ im lặng.

“ Con ‘ mèo con’ của anh có một cái tên. Em đã quên nó rồi à?”

Valentien gõ ngón tay trỏ thon nhỏ và nhợt nhạt vào môi, “ Để em xem nào…là Penelope à ? Prudence ? Prunella ? ”

“ Sao em không thử cái tên Portia?”, Julian nhẹ nhàng kích động.

“ À phải, Portia.” Môi trên cô ả cong lên thành một nụ cười chế nhạo. “Tên cô ta là Portia. Và cô ta là chiến tích yêu đương từ thời trai trẻ bỏ phí của anh. Em hy vọng rằng cho đến bây gờ an đã thỏa mãn với cô nàng nhỏ bé này. Nhìn vẻ xanh xao của cô ta, em nghĩ anh sắp uống cạn tạo vật tội nghiệp này rồi.” Ả đưa tay ra và vỗ vỗ vào cánh tay Portia như chị em, “ Em có được sự thông cảm chân thành của ta, cưng à. Ta biết rõ sự thèm ăn của Julian, anh ấy là kẻ tham lam vô độ. Tất cả sự thèm ăn của anh ấy”.

Khi những lời nói châm chích của ả đập vào dây thần kinh yếu ớt của Portia, cô cắn môi mạnh đến mức cô sợ rằng cô sẽ phá hỏng mưu mẹo của học bằng cách làm môi mình bật máu.

Julian chỉ cười, “ Em không cần lo lắng về cô ấy. Anh có thể chắc chắn với em rằng bây giờ cô ấy đã chia sẻ mọi sự thèm ăn đó. Tất cả”.

Lần này đến lượt Valentine có vẻ kinh hoàng, “ Chắc chắn anh không…Anh không định nói là cô ta…”

“ Đúng thế”. Nụ cười của anh lạnh giá đếm mức Portia sẽ không ngạc nhiên nếu thấy sương mù đọng lại trên môi anh, “ Bây giờ cô ấy là một trong chúng ta.” Anh luồn một cánh tay đầy sở hữu quanh eo co, kéo cô vào vòng tay anh, “ Và tất cả của anh”.

Cô không chuẩn bị cho niềm vui sướng nguyên sơ chạy qua linh hồn cô khi nghe anh tuyên bố quyền sở hữu cô táo bạo như thế. Trong một phút nguy hiểm, thất quá dễ dàng để vờ rằng anh đang nói từ trái tim.

Valentine lắc đầu, rõ ràng la rất kinh ngạc, “ Tại sao anh lại làm một điều ngu ngốc đến thế ? Anh thậm chí chưa bao giờ giết người trước đây, đừng nói là trộm mất một linh hồn”.

Julian đưa tay lên vuốt ve má Portia như một người tình, “ Có lẽ trước đay anh chưa từng tìm thấy mọt linh hồn đáng để đánh cắp, một linh hồn táo bạo, dịu dàng và ngọt ngào không thê cưỡng lại. Có người đàn ông nào – hay ma cà rồng nào – không muốn dành cả đời trong vòng tay cô ấy cơ chứ ?” Anh đẩy tóc cô sang một bên và áp môi vào điểm cực kỳ nhạy cảm ngay sau tai cô, làm cô khẽ rùng mình, cái rùng mình của khoái cảm tan chảy đến tận eo. Cô không phải giả vờ tiếng thở dốc của khoái cảm, “ Hay trên giường của cô ấy ?”

Valentine bắt đầu lắp bắp, đánh rơi cả vẻ điềm tĩnh ngọt xớt của mình. Trong một phút ngắn ngủi, Portia gần như thương hại ả. Khi cô ả tìm lại giọng nói của mình, nó đã bến thành tiếng rít xấu xa chưa từng có trước đây, “ Cô ả có thể dịu dàng và ngọt ngào những cô ả sẽ không bao giờ làm anh thỏa mãn như em, Cô ả đã từng là người tình của cả hoàng đé và đức vua chưa ? Cô ả đã dành cả năm trời trong hậu cung của vua Hồi giáo, học hàng nghìn cách khác nhau để làm thỏa mãn một người đàn ông chưa ?”

“ Anh là người đàn ông duy nhất mà cô ấy sẽ phải làm thỏa mãn. Và anh có thể chắc chắn với em rằng co ấy còn có nhiều khả năng hơn với nhiệm vụ đó”. Anh kéo nhẹ sợi dây xích, quay cô đi khỏi Valentine, “ Đi nào, em yêu. Hãy rời khỏi nơi này khi đêm vẫn còn dài”.

Họ đi được nửa đường đến cửa thì một tiếng thét hãi hùng vang lên khắp phòng khiêu vũ, “ Cô ả không thể có anh ! Em là người cứu anh khỏi chiếc cọc ở Pari ! Anh thuộc về em !”

Portia dừng lại, cô quay người quá nhanh đến nỗi giật cả đầu dây xích ra khỏi bàn tay của Julian. Trước khi anh có thể túm lại nó, cô đã sải bước quay lại phòng khiêu vũ, kép theo sợi dây sau lưng. Khi cô dừng lại trước mặt Valentine, nhiều ma cà rồng đang trố mắt nhìn một cách ngớ ngẩn bắt đàu lui xa khỏi hai người họ.

“ Cô biết không, Mademoiselle Cardew”, cô nói, “ Tôi thực sự không quan tâm cô đã phục vụ bao nhiêu vị vua Hồi giáo hay cô đã làm điếm cho ông vua nào. Cô có thể biêt một nghìn cách khác nhau để thỏa mãn một người đàn ông, nhưng tôi vẫn có thể trao cho Julian thứ mà cô không bao giờ có”.

Valentine cười nhạo cô qua chiếc mũi quý tộc của mình, “ Thứ đó là cái gì ?”

Portia hít một hơi thở sâu, “ Tình yêu của tôi. Cô có thẻ đã cứu anh ấy thoát khỏi bị đóng cọc, nhưng chính tình yêu của tôi đã giữ anh ấy sống sót khi Duvaller có gắng tiêu diệt anh ấy nhiều năm trước đây, Thế có nghĩa là anh ấy là của tôi trước. Và giờ đây anh ấy vẫn là của tôi. Cô có thể có được linh hồn anh ấy.” Cô nghiêng đầu lại gần hơn, ném lại những lời nói của chính người đàn bà này vào khuôn mặt tái nhợt của ả, “ Nhưng tôi sẽ luôn có trái tim anh ấy”.

Portia đã nghĩ làn da trắng như thạch cao của Valentine không thể trắng hơn, nhưng lúc này nó thực sự trắng hơn, Với một tiếng rú thịnh nộ, ả giật ra một chai thủy tinh nhỏ từ thắt lưng. Móc cái nắp lọ ra bằng những móng tay đỏ máu, ả ta hắt thứ chất trong chai vào mặt Portia.

Portia thét lên và đưa tay ôm mặt. Với những tiếng thở hổn hển kinh hoàng và tiếng than khõ ai oán vang lên từ những ten ma cà rồng, cô đã chờ đợi da thịt cô bắt đầu xèo xèo và tan chảy đến tận xương. Nhưng khi cô không cảm thấy dù chỉa là một cảm giác nhức nhối, cô từ từ hạ tay xuống, chớp mắt gạt chất đó đi.

Cô trao cho Valentine một cái nhìn hoài nghi, sự nhẹ nhõm của cô quá lớn, đến mức cô không thể kìm chế được một tràng cười, “ Tôi không hiểu sao tất cả bọn họ làm ầm lên như thế. Nó chỉ là nước thôi mà ! ”

Khi Portia nhận ra cô đã làm gì, cụm từ ‘im lặng chết người’ dường như chưa bao giờ thích hợp như thế. Cô liếc nhìn xung quanh và ất cả những gì cô có thể thấy là những con mắt nhíu lạu thành những cái khe thù địch và những đôi môi nhe ra để lộ những chiếc răng nanh chết người lấp lánh. Cô nhìn Raphael với vẻ cầu xin, nhưng phản ứng duy nhất của vị chủ nhà vui vẻ trước đây chỉ là một tiếng rít thâm hiểm.

Sau đó những tiếng gào thét thực sự bắt đầu.

“ Hắn lừa chúng ta !”

“ Cô ả là con người !”

“ Tôi nghĩ tôi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào !”

“ Tôi không thể đợi để cắn ngập răng mình vào đó !”

“ Anh phải đợi tới lượt cũng như tất cả chúng ta thôi !”

Những tên ma cà rồng khép lại quanh cô, hình thành một vòng tròn đén ngay cả Julian cũng không thể xâm nhập. Đứng đầu là Valentien, đôi mắt xanh của ả rực lên và đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười hài lòng.

“ Portia ! Nước thánh !”

Giọng nói trầm của Julian mang theo một mệnh lệnh không thể phớt lờ. Cô liếc nhìn xuống bàn tay ướt sũng của mình trong sự hoang mang. Sau đó ý tưởng nảy đến và cô lắc mình nwh một con chó bị ướt, quăng những giọt nước thánh khắp nơi.

Valentine và những ma cà rồng khác thét lên và giật lùi lại, dùng tay che mắt và mặt. Mùi hôi thối của thịt bị cháy xém tràn ngập không khí.

Đó là tất cả sự xao lãng mà Julian cần. Anh gạt những ma cà đang quờ quạng bằng một bước nhay, rồi nhấc bổng Portia vào vòng ttay. Cô hét lên và quàng hai tay quanh cổ anh theo bản năng khi anh nhún gối và nhảy, đưa hai người họ trồi lên phòng triển lãm.

Anh gập mình tiếp đất bằng gót chân, hấp thụ hết phản lức trước khi nó có thể chạy xuyên qua cô. Những tiếng gào thét điên cuồng vang khắp phòng khiêu vũ bên dưới.

Julian đứng thẳng lên, ánh mắt bấn loạn của anh tìm kiếm đường để thoát thân.

Dõi theo ánh mắt của anh đến khung cửa sổ bằng kính bẩn thỉu ở phía xa cuối phòng trưng bày, miệng Portia há hốc , “ Chắc chắn anh không định….” Cô quay lại chớp mắt nhìn anh, “ Anh biết rõ là em không thể biến thành dơi, đúng không ?”

“ Anh đang hy vọng em không phải làm thế,” anh nhắn nhó nói, “ Chỉ cần bám lấy anh như mạng sống của em phụ thuộc vào nó. Trong trường hợp này thì rất có thể là như thế.”

Cô không còn lựa chọn nào khác. Anh bắt đầu chạy hết tốc lực. Hj lao vù đến cửa sổ, những sải chân dài của anh nuốt chửng chiều dai phòng trưng bày. Tiếng rên rỉ của Portia dần tăng lên thành một tiếng kêu khan, cô nhắm chặt mắt lại và vùi mặt vào cổ anh. Đúng lúc đó, anh nhảy lên và cửa sổ vỡ tung thành một chiếc cầu vồng bằng kính dưới ánh trăng.

Bình luận
Ads Footer