NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 7

Tác giả: Jennifer Ashley
Ads Top

Cameron theo sát từng nhịp chân của Ainsley Douglas đang thoăn thoắt bước lên từng bậc thang. Chiếc áo khoác của chàng lệch trên vai nàng, đôi giày lấm bùn đất, và một lọn tóc quăn rủ xuống lưng.

Tại sao Cameron lại có thể trở nên rạo rực đến vậy chỉ bằng việc ngắm nhìn một người phụ nữ chẳng hề có ý định ngủ với chàng, chàng không biết nữa. Chàng chỉ biết rằng chàng hoàn toàn hài lòng. Đó là điều duy nhất chàng có thể so sánh nó với việc tinh mơ thức giấc cho một cuộc đua quan trọng, biết rằng ngày hôm đó sẽ tràn ngập sự phấn khích, khẩn trương và hào hứng. Chàng sẽ dành trọn ngày với Daniel và những con ngựa, và ngay cả những nỗi thất vọng cũng có thể bị phai nhạt bởi quãng thời gian vui thú.

Cameron giữ mở một cánh cửa ở cuối cầu thang, và Ainsley mạnh dạn tiến vào trong, băng qua bóng tối của căn phòng mà chẳng hề chờ đợi chàng.

“Nàng biết đường,” Cameron nói khi chàng bắt kịp nàng.

“Tôi biết Balmoral và Điện Buckingham như lòng bàn tay,” Ainsley đáp lời. Nàng tiến thẳng về đại sảnh trống trải. “Ngôi nhà này khá đơn giản nếu đem so sánh với chúng. Ta có thể đi thẳng tới phòng ngài mà chẳng cần nhìn.”

Ainsley mở một cánh cửa khác, nó dẫn tới một cái cầu thang dốc ngược lại, và nàng bước đi mà chẳng hề do dự.

“Sao nàng biết những người hầu sẽ không bắt gặp?” Cameron hỏi khi chàng nối gót theo sau. “Hay là nàng đã trói và khóa họ lại trong bếp?”

Ainsley trả lời không ra hơi, tiếng váy sột soạt theo nhịp bước chân của nàng. “Người hầu duy nhất sử dụng những cái thang này là người của ngài, và anh ta hiện giờ đang ở khu chuồng ngựa.”

Đó là sự thật. Angelo thích trôm nom Jasmine. “Nàng quả là một tên đạo chích táo tợn, biết đường đi lối lại của cả những người khác trong những ngôi nhà như thế này,” Cameron nói. “Nàng lại còn được mời tới tham dự tiệc ở khắp nơi nữa chứ.”

Ainsley nhìn xuống chàng qua lan can. “Đừng có ngốc thế chứ. Tôi cũng có những tiêu chuẩn đạo đức đấy, Lord Cameron.”

Tiếc thật. Cameron theo sau nàng bước qua một cánh cửa hẹp tới tầng của chàng. Khu của chàng chỗ cuối dãy, và chàng vượt qua nàng để mở khóa cửa phòng ngủ với chiếc chìa của mình.

“Tiết kiệm thời gian thôi,” chàng nói.

Chẳng nói chẳng rằng, Ainsley trút bỏ cái áo khoác của Cameron, ấn nó vào tay chàng, và bước vào trong phòng. Nàng tiến thẳng tới tủ áo của chàng, mở nó, và bắt đầu lục lọi. Cameron vất chiếc áo lên ghế và thoải mái ngắm nghía phía sau của nàng khi nàng lôi những cái áo và hộp cổ áo của chàng ra, săm soi bằng mắt và bằng tay trên những lớp vải.

Chàng tháo đôi găng tay và cái áo gi lê cầu kỳ của mình trước khi tự rót một ly whiskey. Cầm ly rượu, chàng tựa vào một cột giường và tiếp tục theo dõi công việc của nàng.

Ainsley đóng tủ quần áo lại và quay sang cái tủ kính đựng sách. “Ngài quả là một người đàn ông kỳ lạ, Lord Cameron. Ngày uống rượu và hút xì gà trước mặt một quý cô mà chẳng đề nghị lui gót, không thèm bận tâm tới việc đánh loại bóng của cô ta trong trận bóng vồ thay vì để cô ta thắng. Trong thế giới của tôi, chuyện đó đơn giản là không xảy ra. Ngài hẳn muốn được nhìn nhận là kỳ quái.”

“May mắn là ta không sống trong thế giới của nàng. Bên cạnh đó, ta biết là nàng cũng không phải một quý cô.”

Nàng bắn cho chàng một cái nhìn tóe lửa khi mở kệ sách. “Cái gì?”

Cameron khẽ lắc lắc cái ly của chàng. “Nàng cạy các ổ khóa và đột nhập vào phòng ngủ của ta, nàng biết những lối cửa sau trong ngôi nhà tổ tiên của ta, nàng ngang nhiên lục soát phòng ngủ của ta, và đêm qua nàng vật lộn với ta trên giường của ta.” Chàng nhấp một ngụm whiskey. “Ta phải nói là những điều đó khiến nàng chẳng thể là một quý cô.”

“Có những tình huống đòi hỏi phải có những hành vi kỳ quặc phù hợp, thưa ngài.”

“Chết tiệt chúng đi. Nàng đã không kiểm tra dưới tấm đệm.”

“Đó sẽ là cái tiếp theo.” Ainsley lôi một cuốn sách ra khỏi giá và bắt đầu đọc lướt. Nàng nhận ra thể loại của cuốn sách và trở nên ửng hồng.

Cameron nén tiếng cười vang khi Ainsley nhìn chằm chằm vào một trang của các nhân vật Courbet đang khỏa thân, quấn lấy nhau trong một vị trí thú vị. Chàng đã đánh cược với chính mình là nàng sẽ vất cuốn sách đi kèm theo một cái nhìn kinh tởm và chạy mất, hoặc là Mrs. Douglas của chàng sẽ đối mặt với nó.

Chàng đã thắng khi nàng hít một hơi thật sâu, kiên định và tiếp tục lật giở các trang khác.

Chẳng kiếm được gì, Ainsley đặt cuốn sách trở lại giá và thận trọng mở cuốn tiếp theo, cũng cùng loại với cuốn trước. “Ngài-đọc-nó?”

“Tất nhiên rồi. Ta sưu tầm chúng.”

“Nó bằng tiếng Pháp.”

“Nàng không đọc những cuốn sách Pháp sao? Isabella kể với ta là nàng đã cùng thím ấy được học với những quý phu nhân hoàn hảo tại học viện.”

“Tôi có học, vâng, nhưng tôi nghi ngờ có bất kỳ từ nào thế này lọt qua được song sắt của chúng tôi.”

Cameron phá lên cười giòn giã. Cảm giác thật tuyệt.

“Tôi có thể làm nhanh hơn nếu ngài phụ tôi một tay,” nàng nói.

Cameron lại ngả lưng vào chiếc cột giường lần nữa. “Nhưng xem nàng làm thú vị hơn nhiều.”

Ainsley khịt mũi, ném cuốn sách trở lại giá, và mở ra một cuốn sổ bị buộc dây. Nàng nghiền ngẫm bức tranh đầu tiên. “Tôi biết mình không thạo đời, Lord Cameron, nhưng tôi không chắc rằng việc họ đang làm là hoàn toàn có thể.”

Cameron rướn qua vai nàng để nhìn bản phác thảo gợi cảm của Romano, được vẽ từ ba thế kỷ trước. Phải thừa nhận rằng bức họa mô tả những người này trong tư thế khá vụng về. “Ta mua nó chỉ bởi vẻ đẹp của nó, chứ không phải để làm mẫu.”

“Vâng, nghe thế thật tốt, nếu không thì ngài sẽ chẳng bao giờ có được một đứa con trai.”

Cam phì cười, sự vui tươi tràn ngập cơ thể chàng.

Liệu điều gì có thể gợi cảm hơn việc ngắm nhìn một phụ nữ trẻ đáng yêu đang lật giở từng bức tranh gợi tình của chàng?

Chẳng có điệu bộ đoan trang kiểu cách ở Ainsley, nàng cũng chẳng nhìn chàng gợi ý, sử dụng những bức họa như công cụ quyến rũ. Nàng xem xét mỗi bức họa một cách chăm chú, hai gò má ửng hồng, ngực nàng khẽ nhấp nhô.

Khi nàng đóng cuốn sổ họa và đặt nó trở lại giá, Ainsley quay lại phía hắn. “Chúng không có ở đây,” giọng nàng nhuốm vẻ thất vọng.

Cameron nhấp thêm một ngụm whiskey khác. “Phòng làm việc của ta ở bên kia?”

“Đó có phải là một khả năng không?”

“Phải.”

Hắn đã không bỏ lỡ sự ửng hồng của Ainsley khi nàng suy đoán lý do Cameron có thể sử dụng một cô nhân tình cho nghiên cứu riêng của hắn. “Tốt thôi, hãy cùng kiểm tra xem.”

Căn phòng không nối liền với phòng ngủ của hắn. Cameron dẫn nàng xuống sảnh một vài bước để tới cánh cửa phòng mà hắn đã mở khóa. Thường thì hắn không khóa cửa khi hắn ở Kilmorgan – không cần thiết – nhưng với tất cả khách khứa đi lại lên xuống thế này, hắn đã khóa chúng lại hôm nay.

Ainsley liếc một cái mất tinh thần khi nàng nhìn thấy sự lộn xộn của đống nghiên cứu. Đây là căn phòng riêng của Cameron, sự ẩn dật của hắn đối với xã hội khiến hắn dường như chỉ được biết đến như là một người em trai của Hart và tước vị kế thừa.

Báo chí về đua ngựa la liệt khắp nơi, cũng như những cuốn sách về ngựa. Cameron đã đóng góp vài bài viết về chủ đề này khi hắn nhận lời cầu xin của những nhà xuất bản.

Những bức tranh đáng giá của Cam đều được treo ở đây: những con ngựa hắn đã huấn luyện, những giải thưởng danh giá từ những cuộc đua, hay đơn giản là những bức họa về con người mà hắn yêu thích. Mac đã vẽ hầu hết chúng, mặc dù Degas đã làm một bức phác họa cho hắn về một chú ngựa đang phi, tất cả những múi cơ cuồn cuộn và cái bờm tung bay trong gió lộng.

Angelo là người duy nhất được phép ra vào căn phòng này, và người đàn ông biết tốt hơn là không nên xáo trộn bất cứ thứ gì. Tất cả đều bám bụi, chỉ có khu để whiskey và nước luôn được bổ sung, gạt tàn sạch sẽ, và những tư trang như quần áo, giày bốt, hay đồ cưỡi ngựa đều được thu dọn ngăn nắp.

Cameron lấy một ly sạch từ tủ đựng rượu và nâng nó lên. “Uống không? Nàng sẽ cảm thấy khát đấy.”

Ainsley nhìn vào cái ly với chút lo lắng. Cameron đang chờ nàng nhắc nhở hắn là các quý cô không dùng rượu mạnh nhưng nàng đã gật đầu. “Vâng, tại sao không chứ? Tôi thích uống với soda. Ngài có không?”

Cameron đã tháo nút chai. “Đây là loại rượu trứ danh nhà Mackenzie. Hart sẽ chết ngất nếu như ai đó dùng chung với soda. Chỉ uống nó hoặc không gì cả.”

Ainsley bắt đầu lật giở vài tờ giấy trên cái bàn của hắn. “Tốt thôi. Các anh tôi đã dạy tôi cách thưởng thức nó với soda, nhưng rồi chúng tôi chẳng thể nào có khả năng pha chế của nhà Mackenzie. Tôi có thể tưởng tượng được tiếng than vãn ghen tỵ của Steven lúc này đây.”

Mất một lúc để Cameron rót một ly và mang tới cho nàng, Ainsley đã ngồi bệt trên sàn nhà, váy nàng phủ tràn xung quanh, một tập giấy và những bản ghi chú viết tay đặt ngay bên cạnh. Nàng nhận lấy ly rượu, nhìn lên chàng với đôi mắt xám lấp lánh.

Cameron chạm ly với nàng. “Chúc cuộc tìm kiếm hiệu quả.”

Nàng gật đầu, nhấp một ngụm, và tiếp tục sắp xếp gọn ghẽ những giấy tờ theo ngăn.

“Thấy gì không?” Cameron hỏi, nhìn qua vai nàng. Từ đây hắn có thể nhìn thẳng xuống khe ngực mềm mại của nàng, và hắn đã chẳng nghĩ thêm được gì khác.

Ainsley ước gì hắn đừng đứng cạnh nàng như thế. Đôi chân mạnh mẽ và cơ bắp trong đôi tất, gấu váy của hắn ngang tầm mắt nàng.

Nàng liếc nhìn bàn chân hắn, to lớn, được bọc bởi đôi giày da mịn. Một lớp bùn bám quanh đế giày khi họ đi trong khu vườn ẩm ướt. Mắt cá chân to lớn bên dưới lớp len xám, hắn có đôi chân của một gã khổng lồ.

Ainsley không thể ngăn nàng nhìn lên cao hơn, vùng tối dưới cái váy kẻ sọc, nơi nàng thoáng thấy một cái đầu gối mạnh mẽ. Hắn cũng ấm áp nữa, đôi chân của hắn tỏa nhiệt tới tận vai trần của nàng. Nàng suýt ngấm lạnh lúc ở trong vườn, và phải lợi dụng sự chắn gió của hắn.

Nàng buộc mình phải tiếp tục xem xét các giấy tờ. Không có gì gợi tình ở đây, chỉ có những con ngựa, những cuộc đua và kết quả, tiểu sử và nòi giống của những con ngựa giống, những ghi chú về những con ngựa đang được mua và bán. Nàng xếp tất cả chúng vào một xấp, tự hỏi là sao hắn có thể tìm thấy được gì.

“Ai là Night-Blooming Jasmine?” Ainsley hỏi. Cái tên xuất hiện khá nhiều lần.

“Cô nàng nhí nhảnh ta đang huấn luyện. Một con ngựa với sự hứa hẹn tốt đẹp đến chết tiệt.”

Ainsley nhìn lên, không thể bỏ lỡ cái liếc về phía trong đùi, nơi một vết sẹo dài bị khuất. Nàng buộc mình nhìn thẳng lên, trượt qua cái váy của hắn, tới cái áo sowmi và chiếc cà vạt hắn đang nới lỏng. Cổ họng hắn rám nắng và mạnh mẽ. Ainsley cảm thấy một niềm vui thích. Nàng thích hắn cởi cúc áo.

“Cô nàng là của ngài?” Ainsley hỏi, không quên được niềm kiêu hãnh trong giọng hắn.

“Vẫn chưa.” Cameron kéo tuột cái cà vạt khỏi cổ và tiện tay vất nó lên bàn. “Tên chủ khốn khiếp sẽ không bán cho ta.”

“Tại sao không?”

“Bởi vì hắn kinh thường nhà Mackenzie. Hắn chỉ để ta huấn luyện bởi vì hắn đã tuyệt vọng đến chết tiệt. Cô nàng có tố chất tuyệt vời, và cô nàng có thể chạy, nhờ Chúa, có thể cô nàng chạy được.” Giọng hắn trở nên trầm ấm, một người đàn ông nói về nguyện vọng của trái tim mình.

“Thay vì là mối phiền phức của một gã đàn ông.”

“Hắn quả thực quá ngu độn.” Đôi mày của Cameron nhíu lại khi hắn uống tiếp. “Ta muốn cô nàng, và ta sẽ làm ngay lập tức vì cô nàng, nếu ta có thể chỉ khiến Pierson chống mắt lên mà xem.”

“Thánh thần ơi, ngài nói y như là một người đàn ông đang đề nghị kết hôn vậy.”

Cameron rùng mình. “Ơn Chúa, không bao giờ. Ta thậm chí còn ghét cả âm thanh của từ đó. Ta cho rằng việc sở hữu một con ngựa cũng tương tự, nhưng lũ ngựa không có những mối phiền phức như các bà vợ.”

Sự ghê tởm nhuốm trong giọng hắn là sự thật. “Tôi chắc chắn rằng Isabella sẽ hài lòng khi nghe ngài nói vậy,” Ainsley nói nhẹ bẫng.

“Isabella biết thím ấy là một phiền phức. Thím ấy thích thế. Cứ hỏi Mac thì rõ.”

Ainsley mỉm cười trước lời châm biếm của hắn, nhưng hắn đã không ngụy tạo quan điểm của hắn đối với hôn nhân. Ainsley rời mắt khỏi hắn và nhanh chóng tiếp tục với đám giấy tờ.

Nàng đã thấy rất nhiều những bằng chứng về Cameron là một tên đàn ông lăng nhăng, thích đọc sách khiêu dâm, say xỉn whiskey, điên cuồng với ngựa nhưng chẳng có những lá thư của nữ hoàng. Nàng đặt sang bên xấp giấy tờ cuối cùng, giũ lại cái váy, và đứng dậy. Cameron đỡ nàng với một bàn tay rắn chắc của hắn dưới khủy tay nàng.

“Tôi ngờ rằng Mrs. Chase đã giấu chúng ở đây,” nàng thở dài. “Tôi sẽ cược là chúng chưa bao giờ rời khỏi nhà ả ta tại Edinburgh, trừ tờ giấy ả đem phô ra với tôi. Ả biết là tôi sẽ truy tìm chúng bằng được.”

“Chồn sương. Một từ khá hay cho nàng. Ta đã nghĩ tới chuột khi ta thấy nàng trốn sau cánh cửa sổ, vì ta có thể thấy nét tương đồng. Đôi mắt nàng sáng lên khi nàng theo đuổi thứ nàng muốn.”

(Ainsley dùng từ ‘ferret’(truy tìm) nên Cam mới xài từ đồng âm khác nghĩa ‘chồn sương’ để chọc nàng)

Nàng thích nụ cười nửa miệng của hắn, sự tinh nghịch trong đôi mắt hắn. Mọi sự ghê tởm từ cuộc nói chuyện về hôn nhân của hắn đã biến mất. “Ngài đã quá tâng bốc rồi chăng, thưa ngài. Chẳng trách sao phụ nữ lại thích ngài.”

Cameron kéo một ngăn bàn làm việc mà nàng đã kiểm tra. Những tờ giấy đã ngả màu theo năm tháng, mười lăm hoặc hai mươi năm trước. Cameron vất chúng lên sàn nhà – cùng với chồng báo chí mà nàng đã xếp sắp – và bắt đầu dò dẫm bên trong ngăn kéo.

“Có một ngăn giả theo như ta nhớ. Lâu rồi ta chưa đụng vào nó.”

Không ăn thua khi hắn kéo mạnh miếng gỗ. Ainsley kéo một chiếc kẹp ra khỏi lọn tóc cuốn của nàng và đưa nó cho hắn. “Thử dùng xem.”

“Công cụ làm ăn của nàng.” Cameron cầm lấy nó, nhét nó vào phía góc của hộc tủ, và kéo.

Dưới lớp gỗ là một lá thư được gấp gọn ghẽ. Ainsley giật lấy nó và mở ra nhưng rồi càu nhàu đầy thất vọng trước khi nàng đọc được một chữ. “Không phải nét chữ này. Không phải của bà ấy.”

Nàng đưa lại tờ giấy cho Cameron và quay đi.

Ainsley nhìn lại những cuốn sách trên giá, rồi một tiếng khẽ khẽ phía sau lưng nàng khiến nàng quay lại. Cameron vẫn đứng trân trân tại nơi nàng vừa rời đi, chằm chằm vào những lá thư để mở trên tay hắn.

“Lord Cameron?”

Hắn không nghe thấy tiếng gọi. Cameron dán chặt mắt vào bức thư, như thể hắn đã làm điều gì đó và không thể tin vào nó.

Ainsley đến bên cạnh hắn. “Cái gì vậy?”

Khi nàng chạm vào bàn tay hắn, hắn giật mình và nhìn xuống nàng, đôi mắt trống rỗng.

“Nó thuộc về vợ ta.”

Ôi chao. Nỗi đau buồn của Ainsley về John Douglas có thể trào dâng bất cứ khi nào nàng tình cờ chạm phải một thứ gì đó thân thuộc của ông. Mặc dù Cameron đã góa vợ một thời gian dài, nhưng nỗi đau của hắn chắc chắn đã bị hằn sâu bởi cái chết đầy bi kịch của Lady Elizabeth và những lời gièm pha của xã hội.

“Tôi rất tiếc,” Ainsley nói với tất cả trái tim chân thành.

Cameron chỉ nhìn nàng. Sự khoan thai và thân thiện trong quá trình đồng hành tìm kiếm đã biến mất.

Chẳng nói một lời, hắn đi thẳng tới cái lò sưởi, được đốt để giữ ấm cho buổi đêm tháng Chín giá lạnh, và ném bức thư vào trong ngọn lửa. Ainsley vội vã đến bên hắn khi Cameron túm lấy cây cời và vùi tờ giấy vào sâu lớp than đỏ.

“Tại sao ngài lại làm vậy? Bức thư của vợ ngài…”

Cameron thả rơi cây cời. Bàn tay hắn bám đầy muội, và hắn lấy cái khăn tay ra để lau sạch vết bẩn. “Vợ ta đã không viết nó.” Giọng hắn lạo xạo. “Nó được viết cho cô ta, từ một trong những nhân tình của cô ta. Thể hiện niềm đam mê bất diệt của hắn.”

Ainsley sững lại. “Cameron…”

“Vợ ta có nhiều nhân tình, cả trước và sau hôn nhân của chúng ta.” Một lời tuyên bố bình thản, không hề có cảm xúc, nhưng đôi mắt hắn lại kể cho Ainsley nghe một câu chuyện hoàn toàn khác. Lady Elizabeth đã làm tổn thương hắn, và tổn thương hắn sâu sắc.

Từ tất cả những gì Ainsley được nghe về Lady Elizabeth Cavendish, cao lớn, xinh đẹp, và hoang dã, lớn hơn Cameron vài tuổi. Cuộc hôn nhân của họ đã trở thành một vụ bê bối từ đầu tới cuối, kết thúc bằng cái chết của cô ta sáu tháng sau khi Daniel ra đời. Lady Elizabeth hẳn thường xuyên đi lại tại căn phòng này, có lẽ vào hôm giấu bức thư trước khi Cameron hoặc người hầu nào đó bắt gặp cô ta.

Cơn giận của Ainsley tăng cao. “Cô ta không đứng đắn chút nào.”

“Ta quan tâm tới những phụ nữ đã kết hôn. Điều đó thì khác gì chứ?”

Điều khác biệt là hắn đã không thích thú tận hưởng, và hắn coi thường những người phụ nữ mà hắn đưa vào giường. “Tôi hình dung rằng ngài không viết cho phụ nữ những bức thư thể hiện đam mê bất diệt của ngài.”

“Không.”

Cameron xoa xoa cổ tay hắn, nơi cái áo lỏng ra. Ainsley lại nhìn thấy những vết sẹo, tròn và dàn trải trên tay hắn.

“Ai đã làm điều đó với ngài?” nàng hỏi.

Cameron kéo kín cổ tay áo. “Bỏ nó đi.”

“Tại sao chứ?”

“Ainsley.” Một lời nói khắc nghiệt, tràn ngập nỗi đau đớn.

“Thưa ngài?”

“Ngừng đi.” Cameron ôm ghì lấy đầu nàng trong đôi tay, những ngón tay hắn trải rộng trên mái tóc nàng. “Chỉ… ngừng lại.” Hắn nghiêng người tới nàng và chiếm lấy miệng nàng trong một nụ hôn tuyệt vọng đến nao lòng.

Bình luận
Ads Footer