NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 20

Tác giả: Jennifer Ashley
Ads Top

“Ồ, không phải hốt hoảng thế chứ.” Phyllida đặt cái ly xuống, rồi lấy một con hàu từ đĩa của Cameron và bỏ vào miệng. “Tôi nghĩ rằng nó rất tuyệt vời, em đã bỏ trốn cùng với Lord Cameron. Tôi mừng cho em, dù là anh ấy đã ném tôi đi vì một phụ nữ trẻ tuổi hơn.”

Đôi mắt cô ta lấp lánh hòa chung với tiếng cười giòn tan vui vẻ của cô ta. Băng giá trong Phyllida Chase đã tan chảy.

“Cô tham gia cùng chúng tôi chứ, Phyllida?” Ainsley lạnh lùng hỏi. “Họ sẽ mang cho cô đĩa và ly riêng theo yêu cầu của cô.”

Phyllida trao cho nàng một nụ cười tỏa nắng. “Thật là đáng yêu.” Cô ta quay ra và vẫy với đám đông. “Giorgio, em ở đây. Em vừa tìm thấy vài người bạn.”

Một gã đàn ông tóc đen, vai rộng di chuyển qua những cái bàn đến chỗ họ, và Cameron đứng lên để chào hỏi anh ta.

Phyllida nắm lấy tay anh ta khi anh ta tới chỗ họ. “Để em giới thiệu, anh yêu, đây là Lord Cameron và tân phu nhân. Ainsley, đây là Giorgio Prario, một danh ca nổi tiếng. Giorgio, anh yêu, họ vừa mời chúng ta cùng ăn tối với họ.”

Gã người Ý thực sự rất cao, và anh ta đứng ngang ngửa với Cameron. Nhưng Quý ông Prario thân thiện bắt tay thật chặt với Cameron. “Vâng, nhà quý tộc Scot đã giúp đỡ chúng tôi tới được nơi hạnh phúc hơn. Tôi cám ơn ngài.” Anh ta cúi chào Ainsley. “Thư quý phu nhân. Tôi cũng cám ơn bà.”

Ainsley chớp mắt. “Cameron đã giúp đỡ ngài?”

Hai người đàn ông ngồi xuống và phục vụ bàn nhanh chóng xuất hiện bày biện bộ đồ ăn, ly tách và khăn ăn. Sâm panh được rót thêm, và quản lý khách sạn đích thân chọn đề xuất những món tuyệt hảo trong bếp với họ. Cameron là một người giàu có, và mọi nhà hàng ở Pari đều biết điều đó.

“Tiền chuộc những lá thư đó, cô em,” Phyllida nói khi những nhân viên phục vụ cuối cùng cũng rời đi. “Em đã không nghĩ là tôi thực sự quan tâm tới chuyện này nọ của nữ hoàng với tên kỵ sỹ của bà ta đấy chứ, phải không? Tôi chỉ quân tâm tới việc bà ta có thể trả bao nhiêu để cứu vãn sự hổ thẹn của bản thân thôi.” Cô ta tươi cười với Cameron. “Sự hào phóng của Cam đã cho tôi thứ cuối cùng tôi cần để Giorgio và tôi có thể gây dựng một ngôi nhà ở đây. Chồng tôi vẫn đang bận rộn với chuyện ly dị tôi ở London, và khi mọi việc xong xuôi, Giorgio và tôi sẽ kết hôn.”

Phyllida rạng ngời hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ, đôi mắt mềm mại, và cô ta trông trẻ trung hơn hẳn người đàn bà lạnh lùng, toan tính mà Ainsley đã đối mặt trong khu vườn ở Kilmorgan.

“Giorgio giờ là một danh ca bậc nhất ở Châu Âu,” Phyllida tiếp, giọng đầy tự hào. “Hoàng gia đều cho vời chàng. Chàng sẽ có một buổi hòa nhạc tối mai tại nhà hát. Hai người nhất định phải đến nhé. Hai người sẽ hiểu sự say mê của tôi đối với chàng khi hai người nghe chàng hát.”

“Nhưng, Phyllida,” Ainsley ngắt lời ngay khi Phyllida nghỉ lấy hơi. “Tại sao lại phải lắt léo với những lá thư làm gì? Tại sao không chỉ cần nói với tôi là cô cần tiền để làm gì đó? Tôi hẳn là có đôi chút cảm thông, hoặc thậm chí sẽ cố giúp đỡ cô mà.”

Mắt Phyllida mở to. “Thú nhận với cận thần đoan chính của nữ hoàng rằng tôi muốn chạy trốn khỏi người chồng hợp pháp của mình? Với cô, người quá nổi tiếng chung thủy với một lão già chán chết?” Phyllida nâng ly sâm panh lên. “Tôi quá đỗi hân hoan khi thấy cô để cho Cameron làm hỏng cô.”

Giorgio quay sang Cameron hỏi về chuyện lũ ngựa, và hai người đàn ông say sưa với câu chuyện của riêng họ. Ainsley ngắm Cameron đang trở nên hào hứng với cuộc trò chuyện về các giải đấu khác.

Tôi đã bị làm hỏng, Phyllida thân mến. Cameron đơn giản là khiến tôi thừa nhận nó thôi.

“Chắc chắn cô có thể mượn tiền đâu đó mà không cần phải tống tiền chứ,” Ainsley nói. “Không hẳn. Những người được cho là bạn tôi thì đều quay lưng và làm ngơ giống như cô thôi. Họ thà tuân theo các quy tác và sống trong đau khổ còn hơn là mạnh dạn giành giật lấy những phút giây hạnh phúc. Bên cạnh đó, tôi muốn trừng phạt Nữ hoàng bé nhỏ vì đã ép buộc tôi phải kết hôn với một lão già băng giá. Với Mr. Chase, một người vợ là cỗ máy không hơn, phải đứng bên cạnh lão và nói những điều đúng đắn đúng lúc – để có lợi cho lão. Tôi ngạc nhiên là lão không nhốt tôi vào tủ quần áo mỗi đêm và lại đe dọa tôi vào mỗi sáng.”

“Ngài Prario là hạnh phúc mà nữ hoàng đã tước đoạt khỏi cô ư?” Ainsley hỏi, nhớ lại cuộc đối thoại của họ lúc trong vườn. “Đó là lý do bà bắt cô phải lấy Mr. Chase?”

“Không, không phải, tôi chưa gặp Giorgio cho tới một năm trước. Nhưng cũng tương tự thế – mười năm trước, một người đàn ông tuyệt vời trên thế giới đã hỏi cưới tôi, nhưng nữ hoàng đã từ chối để tôi đi. Chàng không đủ giàu có và gia thế tốt để có thể thỏa mãn đòi hỏi của nữ hoàng, và bà ta đã thuyết phục gia đình tôi theo ý bà ta. Tôi khi đó còn quá trẻ và quá e sợ một chuyện đơn giản là chạy trốn với chàng. Giờ chàng đã đi rất xa, sang Mĩ, có lẽ là đã cưới ai đó rồi. Mr. Chase đang tìm kiếm một cô vợ tương xứng khi đó, và nữ hoàng đã gây áp lực lên gia đìn tôi để buộc tôi thay vào đó kết hôn với lão. Victoria của chúng ta đã vùi dập tôi trong đau khổ suốt mười năm đằng đẵng. Tôi quyết định là bà ta cần phải chịu đựng nó một chút, cho dù bà ta sẽ chảng bao giờ hiểu được bà ta đã gì với tôi.”

Ainsley nghỉ nàng đã hiểu ra đôi chút. Phyllida là một phụ nữ nồng nhiệt, và bị kìm kẹp bởi một gã đàn ông không hề có chút hứng thú với cô thì quả là rất, rất kiên cường. Cuộc hôn nhân của Ainsley cũng không phải lựa chọn của nàng, nhưng ít nhất John Douglas cũng là một người ấm áp. Thân thiện và tử tế, ông đã làm hết sức mình để khiến cô dâu trẻ của ông thấy hạnh phúc. Thực tế là dù ông không hẳn là thành công nhưng cũng không phải lỗi của ông.

Tuy nhiên, có một điều mà Ainsley không hiểu được. “Nếu cô yêu ngài Prario, Phyllida, tại sao cô lại cặp kè với Cameron?”

Phyllida phẩy tay. “Vì Camron nổi tiếng hoang phí những món quá rất đắt tiền cho những quý cô của anh ta.” Phyllida nhìn thẳng vào chuỗi kim cương của Ainsley, và Ainsley ngừng việc bản thân đang chạm vào sợi dây trên ngực. “Giorgio và tôi muốn bỏ trốn, nhưng cả hai đều không xu dính túi. Chàng kiếm tiền bằng giọng hát, và tôi chỉ làm cách mà tôi biết – là lấy ở những gã đàn ông khác. Cameron rất hào phóng, cô phải thừa nhận là thế.”

“Vậy ngài Prario không quan tâm tới việc này sao?”

Giorgio đang hăng say thảo luận với Cameron, giờ chủ đề đã chuyển sang thể thao nói chung. Anh ta trông chẳng có chút bận tâm nào khi Cameron đã từng là người tình của người yêu anh ta.

“Giorgio hiểu là tôi yêu chàng đến phát rồ,” Phyllida nói. “Chàng biết những người như chúng tôi cần những khách hàng quen – ca sĩ thì cũng không khác quý cô là mấy. Giờ đây chàng đã có một người bảo trợ của riêng chàng, một quý ông lớn tuổi người Pháp rất giàu có đã tài trợ cho những danh ca trẻ tuổi. Thế nên chúng tôi không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa.” Phyllida trao cho Ainsley một cái nhìn mơ màng. “Em không biết đâu, em thân mến, điều tuyệt vời là buổi tối được đi ngủ với người đàn ông yêu thương em. Thức dậy buổi sáng và nhìn thấy chàng, biết rằng một ngày của mình sẽ tràn ngập niềm vui. Đó là hạnh phúc thuần khiết.”

Không, Ainsley không biết đến điều như thế. Nàng đưa mắt ra xa, vờ như đang quan tâm tới những giọt sâm panh cuối cùng trong ly của nàng.

Phyllida có vẻ lo lắng, không biết rằng cô ta đã nói sai điều gì. “Tôi có thể nói rằng em quá tốt cho Cameron – trời ạ, anh ta đã cưới em, người đàn ông đã lớn tiếng tuyên bố rằng anh ta sẽ không bao giờ đi đến bàn thờ lần nữa. Mackenzie là những gã đàn ông cứng rắn, nhưng em dường như đã thuần hóa gã này được một chút rồi.” Cô ta nắm lấy tay Ainsley. “Hãy tới buổi hòa nhạc, em và Cameron, cả hai. Hai người sẽ không phải hối hận đâu.”

@[email protected]

Quá đông người ở đây. Cameron chuyển về chỗ ngồi của chàng trong dãy cao phía trên sân khấu, Prario bắt đầu bài ca.

Thực tế là Phyllida đã nhồi nhét khu riêng của Prario càng nhiều người càng tốt đến mức Ainsley ngồi sát sạt bên phải Cameron. Thế cũng tốt, vì sự hiện diện của quá nhiều người có nghĩa là chàng không thể lợi dụng sự gần gũi này như chàng muốn. Chàng phải ngồi đó, cương cứng và đau đớn, với hương thơm của Ainsley cứ ngan ngát, mà chẳng thề làm gì được cả.

Phyllida ngồi bên kia Ainsley, cùng với những người bạn Pari của Phyllida cũng đang yên vị trên ghế của họ. Khu riêng này khá nhỏ vốn là để trang trí theo lối kiến trúc nhà hát của thế kỷ mười tám, và Phyllida nhoài người tới trước để xem Prario, gương mặt cô ta sáng lên với tình yêu.

Cameron phải công nhận là Prario tài năng. Giọng của anh ta ngân vang khắp nhà hát du dương, trầm bổng. Cameron cố chú tâm vào vẻ đẹp của âm nhạc, trong khi cái quần dài của chàng đang trở nên chật cứng. Chàng chẳng nên đếm xỉa đến những tâm hồn mong manh chất Pari làm gì và mặc cái váy của mình.

Ainsley tựa người lên chàng, hơi ấm của cơ thể nàng, giọng nói ngọt ngào của nàng đang rủ rỉ bên tai chàng. “Bao nhiêu cúc đây, Lord Cameron?”

Cameron chợt nghẹn thở. Chàng cảm nhận được bàn tay đang đặt ở thắt lưng mình, góc ngồi của họ trong khu riêng khá tối để chàng có thể nhìn rõ. Mái tóc và đôi mắt của Ainsley sáng lấp lánh trong ánh đèn sân khấu, và nụ cười của nàng thật khêu gợi.

“Quỷ ạ,” chàng lầm bầm đáp lại.

“Em cho là bốn.” Hơi thở của nàng lay động mọi cảm giác.

“Tám.” Như thế là sẽ giải phóng cho chàng. “Toàn bộ số chết tiệt ấy.”

“Chàng đang mạo hiểm đấy, quý ngài của em.”

“Ta không tin là nàng sẽ làm thế,” chàng thì thầm.

Ainsley bật mở cúc đầu tiên, vẫn trơ trơ. Nàng giữ mắt trên sân khấu, ngồi khiêm nhường trong cái ghế của mình trong khi những ngón tay của nàng bật mở những cái cúc thật từ từ để tận hưởng chàng. Trái tim Cameron đập thình thịch như quai búa với mỗi cái cúc được tháo ra, và rồi chàng ngồi trong nhà hát kịch vwois chiếc quần mở toang.

Cameron mặc một chiếc quần lót dày để chống lại cái lạnh của tháng mười, nhưng chết tiệt đi nếu Ainsley không tìm được lối vào. Nàng đã tháo găng tay ra, chàng nhận thấy những ngón tay trần của nàng ôm lấy chàng.

Trên sân khấu, Prario đang tiến vào đoạn cao trào. Đám đông đang bồng bềnh theo từng nốt nhạc. Ainsley trượt tay xuống vật cương cứng nóng bỏng và to lớn của Cameron, xiết nhẹ.

Chàng giấu một tiếng rên. m nhạc rền vang, và âm thanh từ cổ Cameron chìm lỉm trong những nốt ca của Giorgio.

Cameron tựa trán lên tay chàng khi Ainsley làm việc với chàng. Ainsley, cô nàng tinh quái, giữ cái nhìn trên sân khấu, thậm chí vẫn phe phẩy cái quạt của nàng, trong khi bàn tay trái của nàng bóp, kéo, vuốt ve, xoa nắn.

Khi những ngón tay của nàng chạm tới hai trái nặng của chàng, Cameron gần như bật nảy khỏi ghế. Chàng cố kiềm mình ngồi yên vị, tay chàng bấu chặt vào đùi trong khi bàn tay nàng đang âu yếm chàng.

Nàng đang khiến chàng trở nên hoang dại. Chàng muốn kéo Ainsley ngồi lên chàng và vùi sâu dưới lớp váy của nàng cho tới khi chàng hài lòng. Chàng muốn kéo nàng về phía chàng để ngấu nghiến một nụ hôn dài thật dài; chàng muốn gỡ hết những cái nút trên áo nàng và thưởng thức bữa đại tiệc nõn nà được bọc bên trong.

“Chết tiệt nàng đi,” chàng thì thầm.

Ainsley mỉm cười. Nàng lướt bàn tay lên xuống thật âu yếm, nóng bỏng. Chúa ơi, chàng sắp phun trào. Nghiến chặt răng để ngăn tiếng rên, nhưng chàng lại muốn hét to lên với cả thế giới điều mà người yêu bé nhỏ ngọt ngào của chàng đang làm với chàng trong bóng tối.

Bên dưới họ, Prario cũng ngân lên đoạn khúc cao trào, giọng anh trong trẻo và mạnh mẽ khi anh ngân cao những nốt nhạc. Anh mang điệu nhạc lên cao vút và vỡ òa rạng rỡ, cùng lúc Cameron cũng tuôn trào.

Cam giật lấy chiếc khăn tay trong túi và ấn nó lên người, Ainsley chỉ vừa kịp rút tay ra. Hạt giống của Cameron ào ạt tuôn đến theo những giai điệu ngập tràn cảm xúc của âm nhạc, cùng với hơi nóng của Ainsley đang vấn vít quanh chàng.

“Ta muốn làm điều này tận sâu trong nàng,” chàng nói man dại vào tai nàng. “Ta muốn cảm nhận nàng run rẩy vì ta, biết rằng nàng là của ta.”

“Em cũng thích thế,” nàng thì thầm.

Cameron kiểm soát lại được cao điểm của mình khi giọng ca của Prario chuyển xuống đoạn thấp. Khúc cuối, Prario vung cánh tay lên và ngân lên lần cuối, một nốt nhạc cao vút.

Khả giả rào rào tán thưởng, và Phyllida khẽ chạm vào Ainsley, đôi mắt long lanh. “Không phải tôi đã nói chàng quá tuyệt vời đúng chưa?”

“Quả là vậy,” Ainsley nói bình thản khi Phyllida đứng dậy. Ainlsey chỉnh lại đôi găng và đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, bỏ lại Cameron vội vã gài lại cúc quần trong bóng tối.

(0o0)

Ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau họ trong căn nhà, Cameron nói với người hầu. “Để chúng ta ở riêng.”

Được đào tạo bài bản, gã hầu vặn nhỏ cây đèn và kín đáo lui bước. Trái tim của Ainsley bay vút lên trong sự phấn khích. Cameron đã từ chối lời mời của Phyllida tham dự dạ hội sau buổi diễn và gần như đẩy Ainsley lên thẳng cỗ xe, yêu cầu người đánh xe nhanh chóng về nhà.

Giờ thì Cameron ấn Ainsley vào bức tường trong bóng tối, ghim chặt cổ tay lên phía trên đầu nàng. Chàng hôn nàng không nói một lời, không để nàng nói hay hỏi han chi hết. Chàng vừa đẩy vừa nâng Ainsley lên bức tường cho tới khi ngang tầm mắt với chàng

Những nụ hôn của chàng dữ dội, nóng bỏng. Cameron hẳn đã giữ ý định của chàng đến phát cuồng sau khi nàng đùa nghịch với chàng trong nhà hát, nhưng giờ thì chàng để nó bùng nổ.

“Lẳng lơ,” chàng thì thầm. “Dụ dỗ ta cả ở nơi công cộng.”

Ainsley liếm lên miệng chàng. “Em thích thế. Em tin là chàng cũng thích.”

Giọng nói của chàng mềm mại nhưng dữ đội khi chàng dùng ngôn từ giống như xúc phạm nàng thì lại gây ra những sự hào hứng không ngờ. Chàng nói vwois nàng điều chàng muốn làm với nàng, và cái tên âu yếm mà chàng gọi nàng. Không có quý cô nào nên nghe những lời như thế cả, nhưng, như Cameron đã chỉ ra mấy tuần trước, Ainsley gần như chẳng phải là một quý cô.

Chàng hôn lên bầu ngực lấp lánh kim cương của nàng. Hai tay chàng lướt tới chỗ mấy cái móc gài sau lưng áo nàng, và càu nhàu thất vọng vì không cởi nó ra ngay lập tức được.

“Xé nó đi,” nàng thì thào. “Em không quan tâm đâu.”

Đúng thế. Tại sao lại phải ngừng cảm xúc này lại chỉ vì mấy cái thiệt hại nho nhỏ ấy chứ?

Cameron mỉm cười hoang dại, và chàng không còn nhẹ nhàng nữa. Chàng giật rộng vạt áo của nàng ra, hôn và liếm làn da nõn nà của nàng khi tấm vải rớt xuống. Hơi lạnh của bức tường ấn vào lưng nàng, trong khi sự cương cứng nóng bỏng của Cameron lại ở phía trước. Ainsley cảm thấy đờ đẫn, đê mê, và trụy lạc.

Chàng cởi trang phục cho nàng, từng lớp từng lớp một, ngay dưới sảnh của đoạn cầu thang. Thật quá nhiều lớp váy áo mà mỗi quý cô phải vận lên người, và Cameron hôn nàng, ve vuốt nàng với mỗi lớp được trút bỏ.

Ainsley không phản đối gì cho tới khi chàng kéo quần dài của chàng, thậm chí không buồn cởi áo khoác.

“Chúng ta đang ở sảnh trước, “ nàng nói.

“Chúng ta đã ở trong nhà hát. Khi đó em đâu có tỏ ra lo lắng gì.”

“Ở đó tối.”

“Ở đây cũng tối, và người hầu của ta đều khôn hồn là không được làm phiền ta.”

Trong khi Cameron nói, chàng đẩy Ainsley trở lại bức tường, cánh tay làm đệm cho nàng với bức tường. Chàng đỡ hông nàng, và giờ thì nàng biết là phải quấn hai chân quanh chàng khi Cameron trượt một cú êm ái vào sâu trong nàng.

Cảm nhận tình ái của chàng đã đánh thức nàng, khuấy động nàng. Lời lẽ của chàng nghẹn ngào qua những tiếng thì thầm, và sức mạnh của chàng giữ Ainsley khỏi ngã.

Chẳng có gì tồn lại trong giây phút này ngoài nàng và chàng. Khoái lạc thô ráp của Cameron, đôi môi mềm mại, những âm thanh ngọt ngào khi chàng yêu nàng.

Nóng bỏng, cương cứng, nhạy cảm. Ainsley cong người về phía người yêu của nàng, cảm nhận lớp vải áo trên da thịt trần trụi của nàng thật kích thích. Cameron bắt lấy âm thanh ham muốn của nàng bằng miệng chàng.

Họ rung chuyển cả tấm ván tường, rồi đôi mắt chàng sẫm lại và như to hơn, và nàng cảm thấy chàng tuôn trào bên trong nàng. Cameron vẫn giữ những cú thúc, những nụ hôn nóng bỏng hơn nhưng cũng mềm mại hơn, điên cuồng đắm chìm trong sự ấm áp.

#-#

Cameron bế Ainsley lên gác, phòng ngủ của nàng bập bùng trong ánh than hồng, và đặt nàng lên ghế trong khi nhanh chóng trút bỏ quần áo của mình. Trang phục của Ainsley họ đã vất ngoài sảnh. Nàng bắt đầu cự lại là nên đem chúng vào phòng, nhưng chàng buộc nàng im lặng với một nụ hôn. Đó là những việc mà chàng đã thuê đám người hầu làm, chàng gầm gừ.

Cameron muốn làm tình, không phải nói chuyện. Cái ghế không có tay vịn, hoàn hảo để chiếm lấy Ainsley ngồi bên trên chàng, sẽ chẳng lâu sau, Cameron lại vùi mình vào trong nàng lần nữa, Ainsley thở dài sung sướng.

Chết tiệt, vì nàng quá xinh đẹp. Đôi bồng đảo của Ainsley núng nính lên xuống khi nàng cưỡi chàng, núm vú sẫm hồng trên làn da nhạt màu Scot của nàng. Mái tóc nàng vẫn được ghim trên đầu, một vài lọn loăn xoăn rớt xuống cổ nàng.

Khi Ainsley mỉm cười với chàng, đôi mắt mơ màng, Cameron biết rằng chẳng người phụ nữ nào có thể xinh đẹp hơn Ainsley. Sự mềm mại của cơ thể nàng, thậm chí cả những vết sẹo ngoằn ngoèo đã mờ trên bụng nàng chỉ khiến nàng thêm đáng yêu vô ngần. Nàng thuộc về chàng, mãi mãi, vĩnh viễn.

Chàng yêu việc nàng âu yếm chàng bằng tay, nhưng ở bên trong nàng thì còn mười lần hơn thế. Nàng thật chặt, quá chặt. Chàng yêu nó. Chàng yêu nàng.

Ý nghĩ cuối cùng khiến Cameron mất toàn bộ kiểm soát. Chàng đẩy sâu vào nàng, hai tay ôm lấy đùi nàng, bàn tay nàng lang thang trên ngực chàng khi nàng bị cuốn theo. Nàng phát ra những âm thanh thật ngọt ngào khi lên đến đỉnh, nhưng Cameron vẫn chưa. Chàng vẫn giữ chặt lấy nàng, thật chặt, thật chặt, và Ôi, khốn khiếp! vang lên khắp căn phòng.

Đừng bao giờ rời đi, không bao giờ. Ta cần điều này. Ta cần nàng.

Chàng kéo Ainsley xuống với chàng và họ tắm mình trong ánh sáng bập bùng, ấm áp của ngọn lửa. Chàng dụi má mình vào mái tóc nàng khi nàng lướt những ngón tay trên ngực chàng, cả hai đều kiệt sức vì đam mê.

Chàng không để bản thân nghĩ quá nhiều khi họ ôm ấp nhau. Khoảnh khắc này quá quan trọng để mà bận tâm nghĩ ngợi. Chỉ có Ainsley, và chàng, và hiện tại.

Cameron nghỉ với nàng tới khi cửa sổ chuyển sang sắc xám. Ainsley đã ngủ gục trên ngực chàng khi chàng ôm nàng, hơi thở của nàng đều đặn phả trên da thịt chàng.

Cuối cùng, chàng đứng dậy và bế nàng lên giường, Ainsley vẫn đang ngủ. Chàng đặt nàng nằm xuống và đắp chăn cho nàng thật dịu dàng như chàng từng làm với Daniel, khi cậu vẫn còn bé bỏng và ngủ khì trong cũi trẻ.

Đôi mắt Ainsley chớp chớp. “Ở lại với em đi,” nàng thì thầm. “Xin chàng, Cam.”

Bình luận
Ads Footer