Edit: Đào Sindy
Đang êm đẹp, nói chuyện này làm gì? Y biết rất rõ… Trong chuyện này Tiêu Ngư luôn thẳng thắng vô tư. Dù sao ngày xưa nàng chính là thê tử Triệu Dục, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết. Y cũng hiểu, cũng không hề cố kỵ cưới quả phụ là nàng.
Cũng không phải nàng xin y cưới. Tiêu Ngư tiếp tục, không nhanh không chậm thay y chỉnh sửa long bào.
Nam nhân cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, trời sinh y phục oai hùm. Tiêu Ngư mặc thay y, dò xét vài lần, nhìn qua toàn thân y khí phách anh vĩ, cũng hơi có cảm giác thành tựu.
Tiết Chiến cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng rủ mí mắt dày dặn xuống, tinh xảo vô song.
Đây là Hoàng Hậu của y.
…
Đội ngũ đón dâu Quách phủ đã đến đón Tiêu Ngọc Chi. Hai mắt Liễu thị có chút phiếm hồng, vừa mới thấy Tiêu Ngọc Chi không chịu lên kiệu hoa, kém chút nhịn không được, thật sự không muốn nữ nhi xuất giá. Lúc này La thị ở bên cạnh an ủi bà ta.
Tiêu Hoài là võ tướng mặc quan phục màu đỏ đứng chung một chỗ với Tiêu tam gia. Hai huynh đệ nhân cao mã đại*, oai hùng trầm ổn.
*cao lớn cường tráng
Tiêu Ngọc Chi ngày thường kiêu căng ngang ngược, có đôi khi Tiêu tam gia cũng đau đầu, nhưng rút cuộc là phụ tử, nhìn nàng ta rốt cục xuất giá, cảm thấy có chút không bỏ được. Ông ghé mắt, nhìn đại ca bên cạnh, nói: “Ngọc Chi gả cho Quách đại nhân kia, không biết là phúc hay là họa…”
Quách An Thái là đại quan Nhị phẩm, công thần tân triều khai quốc, phụ tá đắc lực của Đế Vương. Tiêu gia nữ nhi có thể gả cho hắn, đương nhiên không tính là uất ức. Nhưng phủ Hộ Quốc Công bọn họ và Quách phủ, mặc dù là quan đồng liêu, hiệu trung tân đế, có thể hướng tới là nước vào không đáng nước sông, không thể hoà vào nhau. Bây giờ không hiểu thấu, lại thành thông gia.
Tiêu Hoài nhàn nhạt nói: “Con cháu tự có phúc con cháu, đệ không cần quá mức lo lắng.”
Đúng thế. Tiêu tam gia gật đầu. Từ nhỏ ông đã kính trọng huynh trưởng, người tập võ coi trọng nhất chính là đoàn kết và nghĩa khí. Bình thường Liễu thị ghé vào tai ông phàn nàn, cảm thấy Tiêu Hoài mạnh mẽ vang dội, một mực khư khư cố chấp, dường như không để hai phòng khác vào mắt. Nhưng Tiêu tam gia lại không cảm thấy. Bất kể là quân doanh hay ở Tiêu gia, lời nói của Tiêu Hoài chính là quân lệnh như núi.
Tiêu Hoài đứng chắp tay, nhìn trong chốc lát liền muốn đi vào. La thị cũng chậm rãi đi đến bên cạnh ông, nhẹ gọi ông một tiếng: “Quốc Công gia.”
Tiêu Hoài gật đầu ừ một tiếng.
Sau đó có tùy tùng vội vàng tới, bẩm báo sự tình với Tiêu Hoài.
La thị đứng ở một bên, nhìn Tiêu Hoài bước sang bên cạnh mấy bước, xa hơn một chút, mới nghe tùy tùng bẩm báo. Không biết chuyện gì xảy ra, từ trước đến nay Tiêu Hoài Hộ Quốc Công luôn trầm ổn, sau khi nghe, lông mi nhất thời nhíu lại.
La thị đứng nguyên tại chỗ, mày liễu cũng nhíu lại theo ông.
Hòe phấn hoa vàng*. Quế hương tung bay. Lúc này phủ Hộ Quốc Công vui mừng hớn hở, vui vẻ phồn vinh, nhưng bà luôn cảm thấy, hình như không được thái bình.
*phấn trang điểm ngày xưa của nữ tử.
…
Lúc Tiêu Ngư theo ngự giá đến Quách phủ, khách đã đông.
Mặc dù Quách An Thái cấp quan Nhị phẩm, nhưng rút cuộc là một gốc rễ lớn của Tân Đế ở Tấn Thành. Cũng không có bao nhiêu thân thích. Gồm đồng liêu quan trường, dẫn theo gia quyến có mặt tiệc cưới. Đế Hậu có mặt, tất nhiên là khiến Quách phủ vẻ vang hơn hẳn, Quách An Thái mặc cát phục bận bịu đến hành lễ, đón Đế Hậu vào bàn chủ.
Hôm nay Quách An Thái cưới thê tử, làm náo nhiệt như vậy, Trương Thị đã sớm mừng rỡ không ngậm miệng được. Thay đổi phong cách mộc mạc phong phạm ngày xưa, hôm nay Trương Thị đeo vàng đeo bạc, có thể nói là kim quang lóng lánh, cực cố gắng tranh sĩ diện cho nhi tử mình. Ngày thường những phu nhân không quen nhìn bà ta, cứ xem như nhìn Quách An Thái, đều phải cung kính với Trương Thị.
Trương Thị rất được lợi. Nhưng mà, dưới mắt thấy Đế Vương uy nghiêm tôn nghi, nhớ tới chuyện hôm đó trong cung… Nhất thời sắc mặt trắng bệch, giật mình.
Tiêu Ngư không vui khi nhìn Trương Thị, nhưng so với Trương Thị trực tiếp hung hãn, ngược lại nàng càng thêm không thích Quách Tố Nghi.
Rất xa, liền nhìn thấy Quách Tố Nghi nhu thuận đứng ở một bên, nhã nhặn đoan trang.
Áo bào thêu con bướm hồng bằng chỉ vàng đậu đầy đất, làm váy xanh mềm mại xinh tươi… Vốn là nữ hài nhi tuổi trẻ thanh tú, bộ trang phục, cũng có chút lão khí hoành thu. Tiêu Ngư vặn lông mày, lần trước nhìn trang phục của nàng ta đã có chút tiến bộ, làm sao bây giờ lại mặc thành dạng này?
Trương Thị cũng cố ý nhìn Hoàng Hậu một chút.
Lúc trước bà ta cảm thấy, Đế Vương xuất thân hương dã, thói quen cần kiệm, tính tình Tiêu gia nữ nhi tiêu xài như vậy, tất nhiên chẳng mấy chốc sẽ nhắm trúng chỗ Đế Vương ghét mà vứt bỏ. Không ngờ hơn nửa năm rồi, vị Tiêu Hoàng Hậu này chẳng những không thất sủng, mà còn sủng quan hậu cung*. Đế Vương huyết khí phương cương** trẻ tuổi này, ngay cả một Tần phi cũng chưa nạp qua.
*độc sủng hậu cung
**máu huyết tràn trề
Bà ta mấy lần muốn nhét Tố Nghi vào bên người Đế Vương, lại nhiều lần không thành, đành phải bất đắc dĩ, dự định sớm gả nữ nhi cho người trong sạch… Tránh khỏi phải nuôi thêm mấy năm, lãng phí khẩu phần lương thực không nói, lớn tuổi còn không gả được.
Mắt thấy Tố Nghi đang nhìn Hoàng Hậu, mắt lộ ra kính phục và ao ước, Trương Thị bĩu môi, nhỏ giọng nói: ” Đã lâu như vậy, bụng không có chút động tĩnh nào, bộ dáng yếu đuối gầy yếu, xem ra không phải là người dễ sinh…”
Dừng một chút, nghĩ đến lúc Đế Vương chưa hoàn thành đại nghiệp, mặc dù bà ta thưởng thức, cũng không muốn gả Quách Tố Nghi cho y, sợ đến lúc đó chạy ngược chạy xuôi, cô nương không chịu được nhất là thời gian lãng phí, liền muốn nữ nhi an an ổn ổn gả cho người có tiền, còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Vì vậy tiếp tục nói: “Nếu như lúc ấy mẫu thân làm chủ gã con cho hắn, bây giờ còn có nữ nhi Tiêu gia gì chứ? Con đó, đoán chừng còn sinh nhi tử cho hắn rồi.”
Quách Tố Nghi không nói chuyện, hôm nay Trương Thị bận bịu, cũng không rảnh phản ứng với bà ta, liền đi chào hỏi tân khách khác.
…
Tiêu Ngọc Chi ngồi bên mép hỉ giường chờ Quách An Thái. Tuy nói nàng ta không thích Quách An Thái, thậm chí chán ghét người Quách gia, nhưng cô nương xuất giá chính là chuyện đại sự trong đời, luôn tránh không được tâm thần bất định. Nàng ta chờ thật lâu, nghe tiếng bên ngoài ồn ào, nhiệt nhiệt nháo nháo, nghe nói tới thật nhiều người. Nàng ta buồn ngủ gần chết rồi, Quách An Thái mới tiến vào tân phòng.
Xốc hỉ khăn đỏ thẫm của tân nương, Tiêu Ngọc Chi giương mắt nhìn nam nhân trước mặt này một chút.
Nam nhân độ tuổi xây dựng sự nghiệp, so với nàng ta mà nói, số tuổi thực sự có chút lớn. Nhưng cũng may Quách An Thái văn võ song toàn, nhìn rất trẻ, nhưng bộ dáng này… So với Đế Vương tuổi trẻ tuấn mỹ, thật sự là kém quá xa.
Không phải nói nàng ta thích Đế Vương, thói quen từ nhỏ hay so đo với Tiêu Ngư, phu quân tự nhiên cũng phải so sánh với nàng ấy.
Tiêu Ngọc Chi trang dung đậm rực rỡ, mày đen môi đỏ, mũ phượng khăn quàng vai.
Tuy là trời xui đất khiến cưới nàng vào cửa, nhưng Quách An Thái cũng là người khiêm tốn, ngày sau nàng ta là phu nhân của hắn, lại nhỏ hơn hắn nhiều như vậy, tất nhiên muốn cho nàng ta nhiều hơn một chút. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, biết nàng ta gả đến không tình nguyện, trong lòng Quách An Thái cũng không suy nghĩ nhiều, đầu tiếp tục cùng nàng ta tiến hành trình tự nên tiến hành.
Uống xong rượu hợp cẩn, người bên trong tân phòng đều thức thời mà lui xuống. Tiêu Ngọc Chi ngồi ở bên giường, liếc nhìn Quách An Thái bên cạnh, nói: “Mẫu thân ngươi không thích ta, ngươi biết chứ?”
Nói chuyện không lớn không nhỏ, ngay cả xưng hô cũng không có.
Ngược lại Quách An Thái rất tốt tính, không so đo cùng nàng ta, khúc mắc giữa mẫu tử nàng ta và mẫu than hắn. Hắn từ từ nói: “Vậy do chuyện lúc trước, bây giờ nàng là tức phụ Quách gia ta, chính là người một nhà.”
Người một nhà thì thế nào? Người một nhà lão thái bà kia sẽ đối tốt với nàng ta sao? Tiêu Ngọc Chi nắm chặt tay, an tĩnh không nói chuyện.
Quách An Thái cũng hiểu tính tình nàng ta, nghe được trong giọng nói của nàng ta có chút uất ức, liền ôn hòa nói: “Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Hắn từ giường ngồi dậy, đi đến tủ đứng, sau khi mở ra, từ giữa đầu lấy ra đệm chăn.
Tiêu Ngọc Chi liền nhìn.
Nhìn sóng lưng cao thẳng của hắn, thấy hắn ôm mền gấm đi đến, sau đó rất thuần thục trải giường chiếu. Nàng ta đích xác là không muốn gả cho hắn, cũng không muốn cùng giường chung gối với hắn, nhưng nàng ta còn chưa bắt đầu ghét bỏ, hắn liền chủ động ngủ trên mặt đất, tâm lý Tiêu Ngọc Chi có chút không thoải mái. Nàng ta hẳn nên buông lỏng tâm tình mới đúng…
Lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn, sau đó nhìn long phượng hỉ chúc đang cháy trên giá cấm nến. Tiêu Ngọc Chi bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Ta… Hiện tại ta đã gả cho ngươi, sau này ngươi, sẽ tốt với ta sao?”
Quách An Thái còn đang trải giường chiếu, nghe giọng Tiêu Ngọc Chi sau lưng, liền đáp: “Đương nhiên.”
Lại nghe được nàng ta nói: “Chuyện là… Nếu mẫu thân ngươi khi dễ ta, ngươi sẽ giúp ta sao?”
Còn là tính tình tiểu hài tử. Quách An Thái không tự chủ cong môi, nói: “Nếu mẫu thân không đúng trước, tất nhiên sẽ giúp nàng.”
Thật sao? Tiêu Ngọc Chi nhìn hắn, có chút không quá tin tưởng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng. Nàng ta cắn răng, trực tiếp nằm xuống, ngủ trên mặt áo ngủ bằng gấm. Nói một câu: “Chuyện đó… Ngươi tới đi.”
Ngày đại hôn, động phòng hoa chúc tất nhiên là thuận theo đạo lý. Nhưng Quách An Thái từ trước đến nay không thích ép buộc người, bằng không lúc trước cũng sẽ không đồng ý thả thê tử rời đi. Nàng ta không nguyện ý, hắn không miễn cưỡng. Mà lúc này, nghe được giọng nữ hài nhi sau lưng, tay Quách An Thái bỗng nhiên dừng một chút.
Quay đầu lại…
Liền thấy nàng ta mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm nằm trên giường, bộ dáng thấy chết không sờn. Thật ra hắn muốn nói, nàng không đồng ý cũng không sao, chuyện hôn nhân này nàng đã chịu uất ức.
Đại khái là uống nhiều mấy chén, hoặc là bầu không khí tân phòng hôm nay, hoặc là… Quá lâu không đụng vào nữ nhân.
Quỷ thần xui khiến, liền bị đường cong linh lung của thiếu nữ kia dụ hoặc, bất tri bất giác đi lên. Hơi thở dần đục. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy bộ dáng nàng ta dưới thân hắn giả bộ trấn định, nhẹ nhàng đưa mặt đến.
Nam nhân tới gần, Tiêu Ngọc Chi hít sâu một hơi, đưa tay nắm bờ vai của hắn.
Quách An Thái nghi ngờ nhìn nàng ta. Liền nghe nàng ta một lần nữa nói: “Lời mới vừa nói, ngươi phải giữ lời… Ngươi không thể giúp mẫu thân ngươi khi dễ ta.”
Giống như hắn sẽ lừa nàng ta vậy. Quách An Thái cười, nói: “… Được.”