Edit: Đào Sindy
Ngày hội Trung thu, là lúc đoàn viên cả nhà. Triệu Dục và Triệu Họa đi cả một ngày đường, vừa mới theo mấy tên quan sai đặt chân ở miếu hoang.
Đống lửa chất đống trước mặt, đôm đốp rung động, ngọn lửa đốt lên cao. Y phục Triệu Dục tả tơi, nhìn qua rất chật vật. Khuôn mặt thanh tú tuấn lãng cũng dính một chút bụi đất, sát bên đống lửa Triệu Họa đang ngồi, hai tay dâng một cái bánh nướng cứng ngắc.
Bánh nướng vừa khô vừa cứng, ăn không ngon. Ngày xưa Triệu Dục là Đế Vương, sống an nhàn sung sướng, tất nhiên ăn không quen, nhưng hôm nay nghèo túng đến tận đây, sao dám kén chọn?
Cần nhất là nhét đầy dạ dày.
So với Triệu Dục gặp sao yên vậy, tính tình Triệu Họa kiêu căng hơn nhiều. Trên đường lưu vong, mới đầu tính tình vẫn ương ngạnh, cái gì cũng bắt bẻ. Nhưng tính tình quan sai áp giảu bọn họ lại không tốt như vậy, nàng ta không ăn thì kệ, cùng lắm thì chết đói. Chịu mấy ngày tội, cuối cùng Triệu Họa đã thu liễm hơn.
Nàng ta bẩn thỉu, ngồi bên cạnh Triệu Dục, quay đầu nhìn Triệu Dục không nói tiếng nào ăn bánh nướng… Mấy ngày nay thật sự là quá cực khổ, bờ môi hắn ta cũng đã trắng bệch khô nứt, nàng ta đi không được rồi, hắn ta còn cõng nàng ta, trên chân đã tróc da.
Triệu Họa cảm thấy mình giống như thứ vướng víu.
Trước mắt nàng ta hoàn toàn mơ hồ, nước mắt bừng lên, nghẹn ngào nói: “Hoàng huynh, là ta không tốt…” Hoàng huynh của nàng ta, nên cao cao tại thượng, là Hoàng Đế được vạn dân kính ngưỡng. Mà không phải rơi vào kết cục bây giờ, ăn gió nằm sương, cả đời bị hủy như vậy.
Triệu Dục nhìn về phía nàng ta.
Triệu Họa là Công Chúa được ngàn vạn sủng ái, nhưng bây giờ… Khuôn mặt bụi bẩn, chỉ có một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn. Nước mắt chảy xuống, trên gương mặt xuất hiện hai hàng nước mắt rõ ràng. Thật quá nhếch nhác.
Nhìn nàng ta, Triệu Dục chợt nhớ tới lúc phá thành, Tiêu Ngư dẫn theo Triệu Hoằng chạy trốn. Nàng cũng là nữ hài nhi được nuông chiều, sợ là không khá hơn người trước mắt này chút nào? Tim Triệu Dục đột nhiên co quắp.
Cũng bởi vì nội tâm bất an, cho nên hắn ta mới không cách nào làm như không có chuyện gì tiếp tục nhàn vân dã hạc*, cuối cùng lựa chọn trở về.
* chỉ người sống cuộc sống nhàn tản, xa lánh thế sự, người không bị câu thúc kiềm kẹp, trở về với tự nhiên.
Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng ta, Triệu Dục nhẹ giọng an ủi: ” Huynh muội chúng ta có thể sống nương tựa lẫn nhau, có gì không tốt?”
Mặc dù Triệu Họa là Công chúa, lại không do Hoàng Hậu sinh ra, mẫu phi mất sớm, Đế Vương luôn quan Hoàng tử tâm nhiều hơn, nàng ta cũng không đáng chú ý. Nếu không nuôi dưỡng dưới gối Hoàng hậu, cuộc sống của nàng ta chỉ sợ sẽ không tự tại như vậy. Tính tính Triệu Dục tốt, nàng ta thích hắn ta nhất.
Triệu Họa không phục nói: “Hoàng huynh đi đâu, ta liền đi đến đó, ta mới không giống Tiêu Ngư kia!”
Nói đến Tiêu Ngư, Triệu Họa một bụng tức giận. Dưới cái nhìn của nàng ta, nàng đã gả cho hoàng huynh nàng ta, mọi chuyện nên lấy hoàng huynh làm đầu. Bây giờ lại gả cho phản tặc chiếm giang sơn của hoàng huynh! Nàng ta cắn răng nghiến lợi nói: “Người không biết xấu hổ đến vậy, sau này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt…”
Triệu Dục biết nàng ta luôn không thích Tiêu Ngư, nhưng lúc này, lại nghe được nàng ta nói nàng như vậy. Thế là mở miệng nói: “Là ta có lỗi với nàng ấy…” Thấy Triệu Họa muốn nói gì, Triệu Dục nhìn một chút liền biết, nhất định là muốn giúp hắn ta nói chuyện.
“Ta và ngươi có thể sống, cũng là do nàng cầu. Trước kia do ta phụ nàng, thật có thể xem là ta thiếu nàng rất nhiều.”
“Hoàng huynh…”
Triệu Họa mấp máy môi thì thào, có chút không hiểu. Nàng ta không thích Tiêu Ngư, cũng bởi vì từ nhỏ nàng đã chiếu sáng vạn trượng, chỉ cần có nàng ở đó, cho dù mình là Công chúa, cũng không sánh bằng nang. Ngay cả hoàng huynh cũng đối đãi tốt với nàng, ngày sau còn cưới nàng… Nàng ta ghét Tiêu Ngư nhất.
Mi mắt nàng ta giật giật, cố chấp nói: “Dù sao ta cảm thấy, nàng ta không xứng với ngươi.”
Biết nàng ta có thành kiến sâu với Tiêu Ngư, một lúc không giải thích được. Huống chi, đời này bọn họ sẽ không còn gặp nhau. Triệu Dục không nói với nàng ta chuyện này, ăn xong bánh nướng liền muốn nghỉ ngơi.
Ban đêm mát, Triệu Họa lấy hai bộ y phục chống lạnh từ tay nải xanh trên lưng.
Hai tay nắm vuốt hai bộ y phục này, ánh mắt Triệu Họa thoáng trầm.
Triệu Họa bị bắt cùng Triệu Dục, ai còn dám đến thăm họ? Hoàng thân quốc thích tiền triều đã quy thuận, văn võ đại thần, cũng không dám tranh vào vũng nước đục. Bao phục này, là ngày Triệu Họa đi theo quan sai ra khỏi thành, Hạ Mậu tự mình đưa tới. Thật ra Triệu Họa xem thường Hạ Mậu, cảm thấy hắn chỉ theo phản quân được thế, lúc trước chỉ là một nam tử nông thôn bình thường, chất phác trung thực, đầu óc ngu si… Nàng không nghĩ tới, người đưa nàng ta ra khỏi thành, lại là Hạ Mậu.
Ra khỏi thành, Hạ Mậu đã thông báo cho mấy tên quan sai. Không phải dọc theo con đường này, sao Triệu Họa có thể trôi chảy như vậy? Nàng ta là một cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, trên đường lưu vong, khó tránh khỏi bị người ta chiếm tiện nghi.
Lấy ra hai bộ y phục, một bộ choàng trên thân Triệu Dục, một bộ bao lấy mình.
Thật ra nàng ta muốn nói với hắn, mặc dù hắn xuất thân không tốt, nhưng công phu thật không tệ… Nhưng thiếu niên thật thà này, nàng ta đời này sẽ không gặp lại rồi.
Nàng ta rất cảm kích hắn lúc trước chiếu cố, nhưng nghĩ kỹ lại, nàng ta chưa bao giờ cho hắn một sắc mặt tốt.
…
Tiêu Ngọc Chi vào cung, Tiêu Ngư sắp xếp cho nàng ta ở Ung Phương các. Lúc ở phủ Hộ Quốc Công, Tiêu Ngọc Chi thấy nàng, mỗi lần đều nói lời không dễ nghe. Tiêu Ngư cũng kiêu căng, có tính tình, bắt lấy Tiêu Ngọc Chi, không cho nàng ta chiếm tiện nghi.
Mấy ngày nay, là thời gian hai người hoà hợp nhất từ bé đến lớn.
Tiền viện ngày thu sảng khoái, Tiêu Ngư ngồi trên băng ghế đá, hạ nệm êm bên cạnh, đập lhạt dưa nói chuyện cùng Tiêu Ngọc Chi.
Tiêu Ngọc Chi nắm hạt dưa trong tay, nói với nàng về Trương Thị: “… Ngươi không biết à, Trương Thị này có bao nhiêu keo kiệt, nha hoàn trong phủ một đỉnh ba người dùng, y phục mình bị rách còn chưa tính, ngay cả nữ nhi bà ta còn không được mặc đồ mới, ta còn tưởng rằng, Quách Tố Nghi ăn mặc mộc mạc, là để hợp nhãn người khác, hoặc là phụ trợ liêm khiết của đại ca nàng ta, không nghĩ tới tbên ngoài ăn mặc y phục đã tính thật tốt. Trong phủ, thế mà nàng ta mặc có miếng vá đấy…”
Lần đầu Tiêu Ngọc Chi nhìn thấy, thật sự là kinh ngạc đến cả cằm cũng muốn rớt xuống. Mà Trương thị đối với nhi tử không tệ, Quách An Thái là mệnh quan triều đình, cần sĩ diện, sao có thể như Quách Tố Nghi, mặc y phục có miếng vá.
Tiêu Ngư dùng tay gặm hạt dưa ngừng lại.
Nghĩ đến Quách An Thái kia, chính nhị phẩm đại quan, trong phủ như thế quá khó coi. Nàng nhìn Tiêu Ngọc Chi, mấy ngày nay trong cung như cá gặp nước, những lời này trước kia, cũng sẽ không nói với nàng, hiện tại thật tốt, như hạt đậu, lốp bốp toàn bộ đều nói với nàng.
Trương Thị hoàn toàn khó ở chung, nhưng Quách An Thái cũng không tệ lắm.
Tiêu Ngư hỏi: ” Quách đại nhân đó đói với tỷ tốt chứ?”
Quách An Thái à. Tiêu Ngọc Chi nghĩ đến Quách An Thái, ở Quách phủ, đại khái chỉ có hắn, nàng ta nhìn hơi thuận mắt chút. Nàng ta miễn cưỡng gật đầu: “Cũng đực…”
Sau đó bổ sung nhanh một câu: “Nhưng quá nghe lời của mẫu thân hắn.”
Quách An Thái từ bé đã không có phụ thân, may cònTrương Thị, mới để hắn chuyên tâm đọc sách. Tình cảm này, dĩ nhiên không phải mẫu tử nào so được. Tiêu Ngư cũng muốn nói Tiết thị vào cung trước đó không lâu.
Man hán kia cũng xem bà ta là mẹ, nếu Tiết thị cũng như Trương Thị, vậy man hán chưa hẳn có thể làm được tốt hơn Quách An Thái.
Tiêu Ngọc Chi lại tiến tới, nói với Tiêu Ngư: “Ta còn nghe nói, Trương thị một lòng muốn đưa nữ nhi vào cung, nghe nói Quách Tố Nghi đố, lúc trước chung đụng cùng Hoàng Thượng rất tốt, ngươi biết chuyện này không?”
Chuyện Tiêu Ngư không biết? Không phải là bánh bao thịt dê sao? Không thấy qua việc đời, đương nhiên cảm thấy bánh bao thịt dê hiếm có.
Có thể ăn lâu như vậy, cũng không thấy y ngán, ngược lại rất lạ. Tiêu Ngư cảm thấy man hán kia thật sự dễ nuôi, mấy cái bánh bao vào no bụng, nàng không muốn ăn, đều có thể thả vào chén y, như thùng nước rửa chén.
Tiêu Ngọc Chi nói đến chính hang say, Xuân Hiểu chậm rãi tới, nói với Tiêu Ngư, cua đã chưng xong.
Tiết Chiến ở Ngự Thư Phòng, cua chưng xong rồi, Tiêu Ngư muốn đích thân đưa qua cho y. Xuân Hiểu nhẹ nhàng nói mấy câu bên tai nàng, nói Quách đại nhân đã ở Ngự Thư Phòng.
Mắt Tiêu Ngư sáng lên, tất nhiên đã hiểu. Nàng giương mắt, mắt nhìn Tiêu Ngọc Chiđối diện đang gặm hạt dưa.
Trương Thị đối đãi với Tiêu Ngọc Chi quả thật hà khắc rồi chút, nhưng tính tình Tiêu Ngọc Chi, nói Quách An Thái “Cũng được”, đã nói lên Quách An Thái đối xử với nàng ta rất tốt. Phu thê tân hôn, luôn đợi trong cung cũng không phải biện pháp, ở mấy ngày còn được, ở lâu rồi, sau khi nàng ta trở về sợ là xa lạ cùng người Quách gia.
Tiêu Ngư nhìn qua nàng ta, chậm rãi đứng dậy nói: “Ta muốn tới Ngự Thư Phòng, tỷ phải đi theo ta?”
Tiêu Ngọc Chi nhìn nàng, thấy nàng duyên dáng yêu kiều, không giống Phượng bào rườm rà lúc cung yến, hiện nay một thân cung trang giản lược hào phóng, vòng eo tinh tế, bộ ngực sung mãn, dung mạo xinh đẹp càng nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng ta hơi hoảng hốt.
Biết được tân đế đối với nàng tốt, dù sao dáng dấp đẹp mắt như vậy, là nam nhân đều sẽ thương nàng? Lúc trước nàng ta cảm thấy Đế Vương uy nghiêm, có chút sợ y, mấy ngày nay thỉnh thoảng gặp Đế hậu ở chung, đối với Tiêu Ngư thật đúng là tốt… Trong lòng tránh không được nghĩ: Nếu lúc trước nàng ta thật vào cung làm hậu, vậy bây giờ hưởng phúc chính là nàng ta.
Nàng ta nói: “Ta đi làm gì chứ?”
Tiêu Ngư nói: ” Phía trước Ngự Thư Phòng có một hồ cá, thời gian trước, nước Lưu Cầu tiến cung mấy con cá mặt trăng*, từ một nơi bí mật gần đó sẽ chiếu lấp lánh, giống như trăng sáng.”
* Cá mặt trănghay cá mặt trời là loài cá thuộc họ Cá mặt trăng (Molidae) trong bộ Cá nóc (Tetraodontiformes). Đây là loài cá biển cỡ lớn có màu sắc sặc sỡ và thân ngắn sống ngoài đại dương, thường lặn xuống dưới vùng nước sâu, nơi nhiệt độ rất thấp. Cá mặt trăng sống ở tầng mặt, tự sưởi não và mắt ấm hơn so với nhiệt độ nước biển nơi chúng sống. Theo tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Ý, tiếng Hà Lan, tiếng Nga… thì loài cá này cũng có tên là cá mặt trăng, trong khi tên tiếng Anh là “ocean sunfish” nghĩa là Cá mặt trời đại dương/cá Thái dương. Chúng được đặt tên là Cá mặt trời bởi người ta tin chúng tắm nắng trên mặt biển vì thường thấy chúng bơi ì ạch sát mặt nước.
… Thần kỳ như vậy à. Tiêu Ngọc Chi thả hạt dưa trong tay xuống, vỗ hai tay cả sửa lại vạt áo một chút, lập tức đi theo Tiêu Ngư xem.
…
Đã đến Ngự Thư Phòng, ngoại trừ hồ cá có cá mặt trăng thần kì, trong lương đình phía trước, còn nhiều thêm một nam tử mặc quan bào màu đỏ. Tiêu Ngọc Chi tràn đầy phấn khởi đi qua, nhìn lên Quách An Thái cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ lập tức sụp đổ. Cuối cùng không tình nguyện đi tới.
Tiêu Ngư một mình tiến vào Ngự Thư Phòng. Xuân Hiểu đem hộp cơm gỗ lim khắc hoa buông xuống, thức thời mà lui ra.
Lúc này Tiết Chiến cũng không ngồi đằng sau ngự án.
Tiêu Ngư nhìn chung quanh Ngự Thư Phòng một lần, bên tai hơi có chút động tĩnh, liền nghe tiếng đi đến phía Tây. Nơi đây là chỗ Đế Vương nghỉ ngơi, lần trước nàng thay y phiên dịch man văn, ngay ở chỗ này.
Nghe tiếng tiếp tục đi vào bên trong.
Vòng qua chỗ bình phong nước sơn đen tám phiến màu, chỉ thấy một nam tử cao lớn thình lình đứng vững, hai chân một trái một phải mở ra, cởi đai lưng, một tay vịn vật bên dưới, hơi ngước đầu, trong miệng huýt sáo…
Thấy ác long khạc nước, nghe tiếng nước dồn dập đánh thẳng vào bô, Tiêu Ngư bối rối một chút, vốn không kịp suy nghĩ, theo bản năng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Chạy đến đứng lại bên ngoài ngự án, hai tay vịn bàn, hô hấp dồn dập, trước ngực chập trùng lên xuống. Cảm xúc ổn định, Tiêu Ngư mới nhíu mày.
Có gì ngượng ngùng chứ?
Nàng… Nàng cũng không phải chưa thấy qua? Mặt Tiêu Ngư đỏ hồng, sau đó dần dần khôi phục sắc mặt bình thường, cuối cùng mặt mày cười, cười nhẹ.
Buông lỏng tay, nghe một tiếng “Lạch cạch”. Tiêu Ngư cúi đầu xem xét, là một bản tấu chương rơi trên mặt đất.
Tiêu Ngư xoay người lại nhặt, lúc cầm đứng dậy, còn đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi. Lơ đãng nhìn thấy nội dung trên tấu chương, tay Tiêu Ngư phủi tấu chương dừng lại, cúi đầu nhìn tinh tế.
… Mở rộng hậu cung, nạp thêm Tần phi.
Vẫn là thư dạng này.
Tiêu Ngư nhìn chằm chằm tấu chương, cũng không chú ý tới có người sau lưng tới, chờ có ccánh tay duỗi tới, cầm đi tấu chương trong tay nàng. Tiêu Ngư mới đột nhiên quay đầu. Vóc dáng nàng thấp, đúng lúc đối đầu ngực y, mắt nhìn áo bào long văn trước ngực y, mắt Tiêu Ngư nhếch lên, nhìn mặt y.
Thấy tay y cầm tấu chương, cúi đầu nhìn, xem xong rồi, một đôi mắt đen nâng lên, hang mi nhẹ vỗ, nhìn nàng: “Hoàng Hậu lại muốn nạp phi cho trẫm?”
Tiêu Ngư chưa trả lời, nâng lên cánh tay, cẩn thận từng li từng tí đoạt lại tấu chương trong tay y.
Sau đó xoay người đưa lưng về phía y.
Chăm chú ôm tấu chương vào ngực, tròng mắt đảo vòng, mới cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì câu: “… Không phải người nói không cần sao?”