Cách nay đã lâu, lâu đến nỗi người ta không nhớ nổi, ở một nước kia có một người thợ mộc và một vị lạt-ma.
Lạt-ma là người hung ác và tham lam. Một hôm ông ta bảo anh thợ mộc:
– Anh sẽ dựng cho tôi một ngôi nhà, và để thưởng công anh, tôi sẽ cầu nguyện thần thánh ban hạnh phúc cho anh.
– Tôi cóc cần ông cầu nguyện! Anh thợ mộc trả lời rất sỗ sàng. Phúc đức của tôi và hạnh vận của tôi là từ hai bàn tay và chiếc rìu này mang lại!
“Rồi mày sẽ biết tay ta ! Lạt-ma bảo thầm. Mày sẽ trả giá cho sự xấc láo này !”. Ông ta ngày đêm suy tính, tim cách trả thù. Rốt cuộc ông ta tìm ra một kế. Ông ta tâu với vua:
– Thưa hoàng thượng, xin cho phép tôi tâu trình là hôm qua tôi đã lên trời. Và tới gặp ai, hoàng thượng có biết không? Đó là đức tiên vương, thân phụ của hoàng thượng. Ngài rất khỏe mạnh, chỉ có một rỗi buồn, như lời ngài nói với tôi, là ngài muốn có người xây cho một lăng tẩm, nhưng, như hoàng thượng biết, ở trên trời không có nhiều thợ mộc. Vì vậy ngài yêu cầu hoàng thượng gởi ngay người thợ mộc riêng của mình, vì anh ta có vẻ là thợ giỏi.
– Được chớ – đức vua đồng ý ngay – nhưng làm sao đưa anh ta lên trời được ?
– Xin hoàng thượng đừng lo! Tu sĩ chúng tôi có kinh nghiệm về việc này.
– Lạt-ma trình bày kế hoạch với đức vua. Người ta sẽ dùng một căn lều gỗ, nhốt người thợ mộc vào đó, dựng một giàn hỏa to xung quanh rồi đốt lửa. Khi căn lều cháy, một làn khói trắng sẽ bốc lên trời. Người thợ mộc sẽ cỡi làn khói đó như cỡi ngựa để đi gặp thân phụ của đức vua.
Đức vua chấp thuận và cho anh thợ mộc biết chuyện đó.
– Khốn khổ thân tôi, tôi có thể làm gì được – anh thợ mộc về nhà than thở với vợ. Lạt-ma muốn giết tôi.
– Anh có thể làm gì ư? Nhưng đâu có khó lắm ! Vợ anh nói. Ngay đêm nay, chúng ta sẽ đào một đường hầm đi từ nhà mình tới căn lều mà họ đang dựng. Ngày mai, anh sẽ theo đó chạy về nhà.
Hôm sau, người ta tới đưa anh thợ mộc đi; người ta nhốt anh vô lều, chất củi xung quanh thành giàn hỏa và nổi lửa. Khi một làn khói trắng bốc lên, lạt ma nới to:
– Nhìn kìa ! Anh ta đó, mọi người có thấy không ? Anh ta vội vã đi lên trời trên lưng con ngựa trắng !
Không ai thấy gì ngoài khói, nhưng mọi người làm như trông thấy anh thợ mộc cỡi con ngựa. Trong lúc đó anh này theo đường hầm trở về nhà và ẩn nấp sau bếp. Anh trốn kín trong bếp đúng một tháng, không thò mũi ra ngoài. Trong thời gian đó anh suy tính cách trả thù. Sau một tháng anh tìm được một cách. Anh đi thẳng tới hoàng cung. Ai cũng trợn mắt nhìn anh, lạt ma kinh ngạc hơn ai hết.
– Anh trở về đó à ? Đức vua sửng sốt hỏi.
– Đúng như hoàng thượng nhận thấy, tôi từ trên trời trở về đây – anh thợ mộc lễ phép khom mình trả lời. Thưa hoàng thượng, xây lăng thật cực nhọc ! ở trên trời, người ta làm việc theo kiểu cũ. Nhưng rốt cục tôi cũng xây xong cho tiên vương một lăng tẩm mà ngài rất hài lòng. Hiện giờ ngài chỉ có một yêu cầu với hoàng thượng: trong lăng mới, tự nhiên là ngài cần một vị lạt ma. Hoàng thượng cũng biết là lăng tẩm không thể thiếu lạt ma được; nhưng không phải là bất cứ lạt ma nào, trong một lăng tẩm trên trời đẹp như vậy, phải có một lạt ma cao giá; tiên vương mong muốn hoàng thượng nhường vị lạt ma riêng cho ngài, vì danh giá, đạo đức của ông được truyền tụng tới cả trên trời.
Dĩ nhiên ta có thể nhường lạt-ma của ta cho tiên vương – đức vua nói. Nhưng làm sao đưa ông ấy đi ?
Cũng như tôi vậy, thưa hoàng thượng, cũng như tôi ! Anh thợ mộc nói với vẻ ngây thơ. Đó là cách nhanh nhất !
Mặt lạt ma tái xanh như xác chết, nhưng ông ta không thể từ chối. Ông ta nghĩ: “Dầu sao nếu tên thợ mộc đã từ trên trời trở về, sao ta lại không về được?”. Ông ta ngoan ngoãn để người ta nhốt mình vào trong lều và nổi lửa.
Lửa bốc cao, một làn khói đen và nặng nề bay lên. Nó mang linh hồn đen tối của lão lạt ma độc ác lên không trung.