Núi mây rất cao và không có con đường nào lên núi. Trước ngọn núi, hai tảng đá nằm im lìm, và dưới chân mỗi táng đá rỉ ra một dòng nước mỏng manh trong như pha lê. Hai dòng nước chảy quanh co qua vùng đó như hai dải bạc để hợp lại thành một dòng suối trong một cánh đồng. Dòng suối chảy xa hơn, qua làng mạc, và tiếng reo của nó vang như tiếng lục lạc. Khúc nhạc êm đềm vừa là một khúc hoan ca vừa diễn tả nỗi niềm đau đớn. Những người cố cựu vẫn còn kể một câu chuyện lạ lùng về hai tảng đá này.
Ngày xưa nơi này có một thiếu nữ xinh đẹp và một thanh niên khôi ngô. Thiếu nữ tên Sao Mai. Cô có gương mặt khả ái, vui tươi như sương mai, tiếng nói của cô dịu dàng ve vuốt như lông tơ của chim non. Khi trời đầy mây đen, tiếng hát của cô nhắc mặt trời trở lại; khi đêm tối đỗ xuống mặt đất, giọng của cô kêu gọi trăng, sao. Ai nghe cô hát cũng quên hết phiền muộn, lo âu.
Người ta gọi cậu trai là Sơn Ca. Đó là một thanh niên có tấm lòng trong sáng như pha lê, và trên gương mặt thanh cao, đôi mắt ngời sáng như hai viên ngọc. Ngay khi cậu đưa ống tiêu lên môi, chim ngừng hót và mọi người như bị hớp hồn. Sao Mai và Sơn Ca yêu nhau và không thể sống thiếu nhau, chuyện không thể khác được. Ở đâu người ta nghe tiếng sáo của Sơn Ca, ở đó lập tức cất lên tiếng hát dịu dàng của Sao Mai.
Trong một mùa hè, cả vùng này bị hạn hán dữ dội. Cây vàng lá rồi khô héo, đất trên đồng cứng như đá, và dưới giếng chỉ còn vài giọt nước.
“Chúng ta sẽ làm gì ? Người ta hỏi nhau. Hạn hán như vầy, chúng ta không sống sót nổi”.
Lúc đó, lần đầu tiên âm thanh pha lê của ống sáo và tiếng hát dịu dàng của thiếu nữ im bặt. Một hôm, Sao Mai và Sơn ca đi lên núi để hái thuốc như họ thường làm vậy. Dưới chân họ, những mảnh đất nhỏ bé cằn cỗi úa vàng, đất nứt nẻ cần nước. cảnh đồng quê bi đát đó làm lòng Sao Mai và Sơn Ca thắt lại.
– Sao Mai, hay là chúng ta thử đào một cai giếng? Sơn Ca nói.
Sao Mai gật đầu đông ý và cả hai bắt tay vào việc. Họ đào và đào mãi – họ đã đào được một lỗ lớn thì bỗng một con ếch vàng cổ đeo một dải lụa xanh từ cái lỗ nhảy ra.
Đây là giang sơn của ta, đừng tới đào ở đây ! Nó tuyên bố.
Nếu các ngươi nghe lời ta, ta sẽ chỉ cho cách tìm được nước. Ở đàng kia, dưới chân Núi Mây, có một tảng đá lớn, có một cây gai mọc bám vào các khe nứt của nó. Nếu các ngươi dùng chồi rễ của cây gai leo lên tới đỉnh, các ngươi sẽ gặp một ông già mặc áo len thô, râu tóc rồi bù. Ông đang chờ các ngươi giúp ông tết tóc thành hai bím. Khi các ngươi làm xong, ông sẽ hỏi các ngươi muốn được thưởng gì. Nói với ông rằng các ngươi không muốn gì khác hơn nước. Nếu ông không giúp các người, ta không biết ai có thể giúp được !
Con ếch vàng vừa đọc xong bài diễn văn ngắn thì nó biến mất trong cái lỗ, như đất đã nuốt chửng nó.
Sao Mai và Sơn Ca chạy nhanh như gió tới Núi Mây.
Nhưng họ thất vọng khi tới chân núi. Hòn núi sừng sững, uy nghi, im lặng, không có đường lên. Trước mắt Sao Mai và Sơn Ca chỉ có vách đá dựng đứng và nhẵn thín, không có một mấu nhỏ nào để dặt chân vào. Họ đi dưới chân vách đá, hy vọng may ra tìm được một con đường. Bỗng họ thấy một tảng đá lớn, trong các khe nứt của nó có một cây gai leo lên rất cao, cao mút tầm mắt, lên tới cả đỉnh Núi Mây.
– Chúng ta không bao giờ lên tới đó – Sao Mai thở dài khi thấy chồi rễ đầy gai nhọn như kim.
Đừng sợ- Sơn Ca nói. Em sẽ đeo vào thắt lưng anh. Anh sẽ leo. Em hãy bám chặt!
Sao Mai ôm thắt lưng Sơn Ca, và cậu trai leo theo các rễ gai tới đỉnh Núi Mây. Gai đâm sâu vào tay cậu, nhưng Sơn Ca không để ý tới sự đau đớn của thân thể.
Cậu leo lâu lắm, nhưng cuối cùng, dầu kiệt sức, Sơn Ca cùng cô bạn đồng hành tới được đỉnh núi. Họ thấy ngay một ông cụ tóc bạc đi tới gặp họ. Bộ râu bạc như bông của ông dài quá thắt lưng, và tóc ông rối bù dài tới chân, chấm đất.
– Các con tới thật tốt quá – ông già nói. Ta vẫn chờ có người nào đó giúp ta tết tóc thành hai bím.
– Thưa ông, chúng cháu sẵn lòng giúp ông – Sơn Ca nói. Hai người trẻ tuổi bắt tay vào việc ngay. Phải tết tóc rất lâu, tay họ tê cứng, nhưng rốt cuộc bây giờ ông già có hai bím tóc đẹp óng ánh như bạc thay cho mớ tóc rối bù tận chân.
– Các con muốn được gì ? Ông già hài lòng hỏi. Dầu các con muốn gì, ta cũng hoàn thành ước nguyện cho các con.
– Thưa ông, chúng cháu chỉ ao ước một điều – Sơn Ca nói. Xin ông cho chúng cháu có nước. Hạn hán khắc nghiệt làm làng xóm kiệt quệ, lúa khô, cỏ úa, người dân chết khát.
– Ừ, các con có thể có nước – ông già nói. Ta sẽ giúp các con, nhưng ta không biết… ta không biết các con có đủ can đảm không.
– Xin ông cho biết chúng cháu phải làm gì, chúng cháu không sợ gì cả Sơn Ca và Sao Mai trả lời chung một tiếng.
– Ông già đưa tay lên tai trái và lấy ra một viên ngọc đen lấp lánh.
– Hãy lấy viên ngọc này và trở lại thung lũng – ông già giải thích. Ở chỗ mà các con sẽ chọn để cho nước phun lên, một trong hai con phải nuốt viên ngọc. Ngay khi làm việc đó, người nuốt ngọc sẽ biến thành một tảng đá, dưới chân tảng đá sẽ phun lên một mạch nước không bao giờ cạn và sẽ cứu được đồng bào của các con. Bây giờ thì vĩnh biệt, nhưng nếu ngày nào đó các con còn cần tới ta, các con chỉ cần đập nhẹ ba lần lên vách đá Núi Mây
Sao Mai và Sơn Ca nhìn nhau buồn rầu vì họ phải xa nhau. Nhưng nghĩ tới nỗi khổ của dân chúng làm họ thêm can đảm. Cả hai lẳng lặng vươn tay ra lấy viên ngọc, nhưng Sơn Ca nhanh hơn. Cậu lấy được viên ngọc trước và giấu trong áo. – Bây giờ các con đi đi – ông già nói. Ông đưa cho mỗi người một bím tóc; Sao Mai và Sơn Ca mỗi người nắm một đầu bím tóc và cả hai lập tức bay vút trên không về chân vách đá. Thế giới quay cuồng xung quanh họ, gió rít bên tai họ, nhưng trước khi họ kịp sợ, họ đã cảm thấy mặt đất vững chắc ở dưới chân, sát chân Núi Mây. Họ chưa hết ngạc nhiên thì hai bím tóc đã trở lên không và mất hút trên cao.
Sơn Ca thò tay vào áo, lấy viên ngọc đen ra. Mắt đẫm lệ, cả hai nhìn nhau rất lâu.
Đưa cho em – Sao Mai dịu dàng nói.
Không, Sơn ca trả lời. Hai người liền giành giật viên ngọc, nhưng tới phút chót Sơn Ca vẫn giữ được. Cậu đưa ngay vào miệng và Sao Mai bất lực thấy người bạn thân thiết biến thành một khối đá câm lặng. Và kỳ diệu thay, ở chân tảng đá một làn nước mỏng manh, trong mát bắt đầu rỉ ra.
Sơn Ca.., Sơn Ca, không có anh em sẽ ra sao ? Sao Mai ôm chặt tảng đá khóc than. Cô có khóc mấy đi nữa, tảng đá lạnh lẽo cũng không trả lời cô được. Cô ngồi lên, hai tay ôm đầu, chỉ nghĩ tới một điều: làm cách nào để cũng thành một tảng đá. Bỗng cô nghĩ ra một ý. Cô đứng bật dậy, chạy nhanh tới vách đá, đập nhẹ ba lần. Cô nghe một tiếng động quanh mình, từ trên cao vọng xuống: hai bím tóc vừa rơi xuống bên cô. Cô nắm lấy và dùng chúng để leo lên, leo tới bề mặt bằng phẳng của vách đá.
– Tại sao con trở lại? Ông già hỏi giọng hiền từ.
– Thưa ông, xin ông hãy nhìn vùng đất khô khan đáng thương này, một mạch nước không đủ tưới nó. Cháu xin ông cho cháu một viên ngọc nữa, để cháu cũng biến thành một tảng đá có một mạch nước phun ra không bao giờ cạn.
Ông già ngần ngừ một lúc rồi xúc động trả lời:
– Ta sẽ chấp nhận lời yêu cầu của con và cho con viên ngọc này. Nói xong, ông đưa tay lên tai phải và lấy ra một viên ngọc trắng sáng trưng và ông đưa cho cô gái.
Sao Mai cám ơn, nắm một bím tóc, cảm thấy gió rít quanh mình và lại thấy mình ở chân vách đá, sát bên tảng đá trước đây là Sơn Ca.
– Không bao giờ em rời xa anh, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi – Sao Mai nói rồi đưa viên ngọc vào miệng. Cô hóa đá lập tức. Ở chỗ vừa rồi chỉ có một, bây giờ có hai tảng đá sát bên nhau, hơi dựa vào nhau, câm lặng cùng ngắm phong cảnh trải ra dưới chân. Dưới mỗi tảng đá phun ra một mạch nước mỏng manh trong suốt, một mạch reo cùng một giọng như Sao Mai, mạch kia ngân nga như tiếng sáo mê hồn của Sơn Ca.
Và chỗ nào hai làn nước chảy tới, cỏ lại bắt đầu xanh, lúa lại mọc, đất đai tìm lại được sự sống.