NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Vô Thường

Những Câu Chuyện Nhỏ

Tác giả: Nguyễn Bảo Trung
Thể loại: Hồi Ký - Tuỳ Bút
Ads Top

– Chồng tôi nghe lời bác sĩ về ăn chay, làm từ thiện, công đức cho chùa chiền thật nhiều, nhưng cuối cùng ổng cũng chết.

– ?

– Bác sĩ nói, tâm tốt việc tốt số mệnh đổi được, chẳng qua là lời nói suông. Có ung thư nào mà không chết, có ai sống trong đời này mà không chết? Vậy thì trước khi chết, sao không sống hưởng thụ cho đã đi, muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn chơi gì thì cứ chơi…

– Cô đang trách cứ cháu à?

– Tôi… Tại tôi không cam tâm…

– Cháu nghĩ, chú kịp nói lời xin lỗi với những người mà chú đã làm tổn thương, cũng kịp tha thứ cho ai làm tổn thương mình, đúng không?

Đôi khi chúng ta quên nói lời cám ơn với cuộc sống, với những người đã giúp chúng ta trên bước đường đời, cô ạ.

Khoảng thời gian này, tuy ngắn ngủi, nhưng cháu nghĩ đã giúp chú bình tâm lại, sống thật nhẹ nhàng thanh thản.

Khi mà chúng ta sống nhẹ nhàng thanh thản, chúng ta sẽ chết bình an.

– Ơ…

– Bệnh ung thư thì không thể nào cứu chữa, nhưng cháu nghĩ chú đã kịp cứu chữa trái tim của chính mình.

Nhìn dáng cô liêu xiêu đi thắp nhang mà mình muốn bật khóc. Ngần ấy năm trời tình nghĩa vợ chồng… sao mà không lưu luyến tiếc thương!

Rồi những khi đêm về, rồi mùa đông lặng vắng, rồi biết tìm đâu hơi ấm…

Trong khi tình yêu lại là một kho tàng kỉ niệm…

Có phải vì thế mà chúng ta đã bám quá chặt và rồi trách cứ Thượng Đế đã không nghe lời chúng ta khẩn cầu.

– Thưa Thầy, nếu mọi sự như là một giấc mơ, vậy những chuyện con làm, ăn chay tránh sát sinh, sống thiện, gieo những hạt giống tốt lành… đều là vô ích hay sao?

– Đúng, mọi sự đều như là một giấc mơ. Nhưng chúng ta có thể biến giấc mơ thành tích cực trọn vẹn và dễ thương!

Con thấy không, chính con đã làm cho giấc mơ của mình nên khác biệt, vì tình thương!

– Làm sao con có thể thương được khi cuộc sống ngoài kia quá khắc nghiệt, và con phải mắc bệnh trầm kha này?

– Con có thể thương nếu con hiểu: Tất cả đều vô thường!

– Bác sĩ ơi, cứu… Cứu…

– Nhanh… Anh Khang đặt nội khí quản. Bé An Adre mau… Mình vừa ép tim bệnh nhân vừa ra y lệnh.

Bệnh nhân nữ 50 tuổi, bị bệnh tăng huyết áp, đái tháo đường tự mua thuốc theo toa uống không tái khám định kì tại bệnh viện.

– Lấy ven không được bác ơi.

– Gắng lên em. Hôm nay là Vu Lan đó.

– Nội khí quản.

– Anh Khang bóp bóng cho em nghe.

– Vào rồi. Mau, máy thở.

Từng phút từng phút trôi qua

– Bác Du lau mồ hôi đi…

– Em mời người nhà vào giùm bác. Bệnh nhân mất rồi. Nhớ đo lại điện tim sau mười lăm phút nhé.

– Bác sĩ ơi, mẹ con sao rồi?

– Mẹ con mất rồi.

– Hả? Bác sĩ ơi… Cứu mẹ con với bác sĩ ơi…

Hai người con, một gái một trai chạy ào lại bên xác bệnh nhân, nước mắt tuôn tầm tã…

– Mẹ ơi, sao mẹ bỏ con… Mẹ ơi…

Người con gái khoảng 20, 21 ngã quỵ xuống sàn. Mấy chị y tá lại dìu lên ghế.

– Con gắng bình tĩnh đi.

– Mẹ con mất thiệt rồi hả cô? Con mất mẹ thiệt rồi hả cô?

– Mẹ con mới có 50 tuổi mà. Sao mà chết được? Bác sĩ dùng thuốc tốt nhất chưa bác sĩ? Người con trai nói trong nước mắt giàn giụa.

– Mẹ con đã mất trước khi vào bệnh viện rồi. Nãy giờ bác và các cô chú đây đã cố gắng hết sức. Con thấy đó, mẹ con ngay ở nhà đã tím tái, ngưng tim ngưng thở.

– Con đâu biết đâu… Con đi làm về thì thấy mẹ nằm sõng soài trong bếp.

– Con là đàn ông, con phải mạnh mẽ lên, để còn lo hậu sự cho mẹ nữa chứ!

– Bác sĩ… Con mất mẹ thiệt rồi hả bác sĩ?

Mình cố ngăn giọt nước mắt trào ra… Hôm nay là ngày Vu Lan mà… Mình và cả ê kíp cấp cứu đã cố gắng… Bệnh nhân đến bệnh viện quá muộn…

Mới 50 tuổi…

Mới còn cười nói, còn bao nhiêu chuyện để làm, để lo toan cho hai đứa con… Vậy mà chớp mắt một cái… đã thành mây khói… đã là hư không…

Nhìn chị hộ lí đẩy bệnh nhân vào nhà xác mà lòng mình hoang vu… Mình bất lực quá…

– Con mất mẹ thiệt rồi hả bác sĩ?

Lời nói của hai đứa trẻ làm nhói tim mình.

Ngày Vu Lan, có người không còn mẹ nữa rồi.

Bạn ơi, nếu bạn còn mẹ, hãy chạy về bên mẹ ngay đi.

Về ngồi thật lâu…

Và hãy nắm tay mẹ thật chặt…

“Mẹ ơi, mẹ có biết hay không?

Biết gì?

Biết là con yêu mẹ không…”

“Mẹ là nải chuối buồng cau

Mẹ là nắng ấm nương dâu…

Mẹ là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời…”

Còn mẹ là còn một kho báu vô giá!

– Bác sĩ ơi có sao không?

– Không, chỉ là u trung mô gan phải lành tính thôi. Đừng lo nữa.

– Thiệt hả bác sĩ?

– Thiệt.

Khi mình nói thiệt, hai vợ chồng bệnh nhân ôm nhau bật khóc nức nở giữa phòng khám đông đúc ồn ào. Mình cũng vui lây.

Thứ Sáu tuần trước người chồng đến khám vì đau bụng, kết quả siêu âm: Khối u bờ rõ không rõ bản chất gan phải. Nghĩ ung thư gan, hai vợ chồng họ như sụp đổ. Đã nghèo rồi mà còn bệnh nữa.

Ba ngày qua, họ đi chụp MRI và xét nghiệm mà lo lắng đến tột cùng. Ung thư gan như là bản án tử.

Và giờ đây họ hạnh phúc khi nghe mình báo kết quả, nước mắt trào ra không làm sao giữ lại.

Lúc họ về mình khe khẽ hát: Tình yên ấm rồi, em sẽ nghe. Tự dưng khóc òa khi có nhau…

Ừ thì người ta sẽ khóc òa khi có được nhau ngỡ như đã mất. Giữa cuộc đời hối hả và đầy bất trắc, chẳng phải có được nhau là một niềm hạnh phúc hay sao?

Ừ thì cứ khóc nữa đi. Vì chẳng ai nhọc công đi lau những dòng nước mắt hạnh phúc!

Bình luận
Ads Footer