– Sao tháng rồi con không thấy bà tái khám?
– Bác sĩ…
Bà gọi mình xong thì nước mắt tuôn rơi lã chã. Tháng Mười một ướt sũng với những cơn mưa cuối mùa.
– Con tôi mất rồi bác sĩ ơi…
– Cái anh hay chở bà đi khám bệnh đó hả?
– Nó đó… Hôm trước tôi nói tôi thèm cháo cá, nó lấy xe chạy đi mua… Ai ngờ đâu… bị tai nạn giao thông… Bác sĩ ơi, lỗi tại tôi hết… Giá như tôi đừng đòi ăn cháo…
– Bà ơi…
Mình nắm lấy bàn tay bà và ngước mặt lên. Mình sợ giọt nước mắt trào ra.
– Con nhớ bà nói với con: Sao giờ Chúa chưa chịu gọi tôi về hả bác sĩ? Sống chi già quá, bệnh tùm lum, nhức mỏi khắp người, ăn ngủ không được. Chắc Chúa hổng thương tôi.
Ừ thì, Chúa thương Chúa mới gọi về. Về bên nhan thánh Chúa. Bà đừng khóc nữa nha.
– Tôi biết Chúa thương nó. Nhưng làm sao không buồn được bác sĩ? Trong tám người con, nó là đứa có hiếu nhất, lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Tám năm nay tôi khám bác sĩ đều đặn mỗi tháng là do nó chở đi đó.
– Tám năm rồi hả bà? Trời ơi, nhanh thật đó. Ảnh hay hỏi con rất kĩ về thuốc cho bà uống.
– Hức… Hức…
– Bà ơi, những người con có hiếu trời đất không phụ đâu.
Nhìn bà lụi cụi ra về mà lòng mình đau nhói. Mới đó đã tám năm rồi sao… Mới đó mà đã cách biệt nghìn trùng rồi sao… Mới đó chỉ còn là mây khói…
Thời gian nhanh thật. Chợt nghĩ đến những người con đi xa của bà, họ còn được gặp mẹ bao nhiêu lần nữa trong đời nhỉ? Lần này khám thấy bà đã xuống sức hẳn. Có lẽ bà không còn tha thiết sống nữa…
Mình rất sợ những người già mất ngủ, vì không biết họ sẽ làm gì trong đêm… Đếm sao? Đếm cừu? Hay đếm những ngày tháng đã qua với bao nhiêu là nước mắt tủi hờn?
Có ai biết đêm nay mẹ mình mất ngủ? Có ai biết đêm nay mẹ mình nhức mỏi toàn thân? Có ai biết ngày xưa vì gánh gồng vì sinh đẻ mà mẹ không còn sức chống đỡ với những cơn mưa đêm?
– Bác sĩ đạo Phật, sao rành về bên Công Giáo vậy? Mỗi khi mẹ tôi kể bệnh là tôi nghe bác sĩ nói: Bà hãy phó thác hết cho Chúa đi. Bà hãy năng lần hạt mân côi và đọc kinh Kính Mừng…
– À, tại lúc trước gia đình nghèo khó, ba mẹ gửi em ở nội trú trong nhà dòng.
– Hèn chi…
Bà nghe mình nói xong gục gặc đầu.
– Bác sĩ biết sao không, theo đạo nào cũng tốt. Vì tất cả tôn giáo trên thế gian này đều dạy con người ta ăn hiền ở lành hết.
Thật ra tôi đến nhà thờ không có cầu gì hết, tôi đến đó tôi quỳ chỉ để nhắc nhở mình về thân phận con người bụi tro rồi cũng trở về với bụi tro thôi…
– Đạo Phật cũng dạy con người ta như vậy, “ăn thật hiền, ở thật lành”.
– Bác sĩ, Ăn thật hiền có phải là đừng vì miếng ăn mà bức hại những sinh linh khác không? Có phải vì thế bác sĩ khuyên mẹ tôi ăn chay?
– Không hẳn là như thế. Vì mẹ anh bị suy thận nên em khuyên bà ăn ít đạm để thận bớt tải và lọc nặng nề.
– À… Thì ra…
Buổi trò chuyện hai tháng trước như thước phim đang chiếu lại rất chậm trong mình. Ngoài trời mưa vẫn đang nặng hạt… Đâu đó giọng hát cô Khánh Ly khản đặc: “Mãi một đời về không… Ta xuôi tay quy hàng… Mãi một đời về không… Giữa trập trùng thác nguồn…”
Mình đứng lên khép bớt cánh cửa sổ. Ngoài hiên có một đóa hoa quỳnh nở đỏ thắm… Đóa hoa như đang mỉm cười với mình…