Triển Chiêu mơ hồ thấy được Yêu Quỷ Đường, là ảo giác hay là thật Triển đại hiệp không rõ lắm, chỉ biết chuyện này có liên hệ với Triển Hạo. Bận rộn nửa ngày, rốt cuộc đại ca hắn vẫn dính vào _ Yêu Quỷ Đường là cái gì ? Có quan hệ gì với Triển Hạo ?
Mọi người trở lại biệt viện, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tâm sự tầng tầng cũng không quấy rầy hắn.
Bàng Dục và Bao Duyên thấy mọi người đã trở lại, đi tới hỏi: “Điều tra được gì rồi?”
Tiểu Tứ Tử cả ngày không gặp Bàng Dục, liền hỏi: “Tiểu Bàn Tử, ngươi và Tiểu Màn Thầu đã đi đâu vậy ?”
“Đâu có đi đâu.” Bàng Dục bĩu môi: “Vừa ngủ dậy!”
“Ngủ dậy trễ như vậy?” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc.
“Tiểu Tứ Tử, chúng ta hừng đông mới ngủ.” Bao Duyên cầm một đống quyển trục bước ra: ” Ta xem sách, Bàng Dục giúp ta tìm tư liệu, thức cả đêm quả nhiên không thể xem Đại Lý như một châu thành nhỏ được, xem hoài vẫn chưa hết. “
“Sắp chết đói rồi. Đi ăn đi?” Bàng Dục rủ mọi người ra ngoài ăn cơm.
Bọn Tiểu Tứ Tử gật đầu, bất quá Triển Chiêu nói có chút đau đầu, muốn về phòng nằm một lát.
Bạch Ngọc Đường thấy có thể là hắn muốn yên lặng một chút, vì thế để hắn về phòng nghỉ ngơi. Mọi người xuất môn, Bạch Ngọc Đường không đi cùng.
Triển Chiêu ngồi trong phòng, dựa vào cửa sổ ngẩn người.
Yêu Quỷ Đường ? Vì sao hắn cứ cảm thấy cánh cổng kia nhìn rất quen mắt, đã từng gặp qua hay vẫn là nằm mơ hoặc ảo giác ?
Đang tâm phiền ý loạn, đột nhiên Triển Chiêu ngửi thấy từ bên ngoài truyền đến một mùi thơm _ là mùi tôm chiên a~.
Triển Chiêu ngửi ngửi mấy cái liền cảm giác bụng có chút đói, mở cửa sổ ra, một người cầm khay đặt lên bệ cửa sổ.
Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường ghé vào bên cửa sổ cười hỏi hắn: “Khách quan, ăn mì không?”
Triển Chiêu thấy không giống mì trứng gà, nhìn kĩ lại: “Oa, mì hải sản ? Sắc hương vị đủ cả nha!”
Bạch Ngọc Đường cười: “Cũng không thể ăn mì trứng hoài, thỉnh thoảng cải tiến một chút.”
Triển Chiêu bưng mì lên ăn, vui vẻ ra mặt, dựng thẳng ngón cái với Bạch Ngọc Đường: “Có tiến bộ ! Ngũ gia quả nhiên là thiên tài, vô sự tự thông.” ( không dạy tự biết chăng :v )
Bạch Ngọc Đường cười đắc ý, cùng hắn ăn mì. Cách đó không xa, Bạch Phúc bĩu môi, tâm nói mì này rõ ràng là mua của quán mì xào tốt nhất Đại Lý đó, một chén mì mà tới mấy lượng bạc. Ngũ gia nhà hắn không thành thật, bất quá dỗ mèo thì rất có nghề ! (Cc: lừa đảo. em cũng tưởng là anh làm =3=)
Triển Chiêu ăn mì hải sản ngon nhất Đại Lý ăn đến vui vẻ, vả lại hắn còn nghĩ mì này là Bạch Ngọc Đường làm nên tâm tình cực tốt, Yêu quỷ đường cái gì đều vứt hết ra sau đầu đi.
Bạch Ngọc Đường trèo cửa sổ vào phòng, ngồi cạnh hắn: “Mọi người đi ăn cơm hết rồi, chúng ta làm gì đây? “
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Không thì ra ngoài đi dạo một chút ?”
“Được. Nhưng đi đâu ?”
” Uhm, Đại Lý có rất nhiều chùa, không bằng chúng ta đến đó nhìn thử một cái ?” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường đứng dậy _ xuất môn !
Ra phố mới phát hiện Đại Lý rất náo nhiệt, nơi này khí hậu cũng tốt, thiên noãn hoa khai. Trên đường, dân chúng ăn mặc cũng tựa như Trung Nguyên, buôn bán thịnh vượng. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã lâu không cùng nhau nhàn nhã dạo phố như vậy, nhất là Triển Chiêu, mỗi lần đi đều là tuần phố.
Hai người đi một đường quả thực thấy không ít chùa miếu lớn nhỏ bất đồng. Lúc đầu hai người bọn họ còn có tâm tình đi vào lạy mấy cái, bất quá có hai lần chạy sai, một lần chạy vào miếu Nguyệt lão, một lần lại chạy vào Quan Âm miếu ( miếu các phụ nữ vào để cầu sinh được em bé ), bị một đám ai di lão thái thái nhìn chằm chằm, thật mất mặt.
“Miêu nhi, ngươi đang tìm cái gì sao?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu một đường hết nhìn đông lại tới nhìn tây, thấy miếu là chạy vào xem một cái thật sự nhịn không được liền hỏi hắn.
“Muốn tìm cổng.” Triển Chiêu trả lời: “Cổng của Yêu Quỷ Đường.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Trực tiếp hỏi không phải được rồi sao?”
“Ai, từ từ.” Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường đang định tuỳ tiện tìm người qua đường hỏi xem có biết “Yêu Quỷ Đường” ở đâu không: “Cẩn thận đả thảo kinh xà !”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Đả thảo kinh xà mới tốt.”
Vì thế, hai người một đường vừa đi vừa hỏi, vô luận là dân chúng, thương nhân hay nông dân, ngay cả hoà thượng lão đạo sĩ ni cô. Hỏi hết nhưng không một ai từng nghe nói về cái gì Yêu quỷ đường, càng không biết có cánh cổng nào như vậy. Cầu treo thì ngược lại có rất nhiều, bất quá cây cầu Triển Chiêu cần tìm là cây nào thì bọn họ cũng không biết.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hỏi cả ngày không thu hoạch được gì, còn mệt muốn chết, đến tối mới trở lại quỷ trạch.
Đến trước cổng, Triển Chiêu lại khoanh tay nhìn khung cửa.
Bạch Ngọc Đường ngáp một cái: “Nữ quỷ đó vẫn còn ở đây ?”
“Ừh. Có vẻ nhất quyết không chịu trả phòng.” Triển Chiêu bất đắc dĩ chỉ chỉ nóc nhà.
“Ta đại khái cũng biết nữ nhân kia nhìn như thế nào rồi.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vào nhà: “Ngày đó ta cũng nhìn thấy trong gương của Mật Tuất.”
Tiến vào đại viện, thì thấy Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu Tiễn Tử đi vòng vòng trong sân.
“Tiểu Tứ Tử, đang làm gì vậy ?” Triển Chiêu cảm thấy thú vị.
“Tiêu thực.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ bên trong: “Phụ thân và mọi người muốn hỏi chuyện, không cho cháu vào.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, chạy vào nhà mới phát hiện… Bọn Triệu Phổ đã thẩm vấn xong rồi, người bị thẩm vấn chính là lão thái giám Trần công công.
Theo lời Công Tôn thuật lại, Trần công công là thủ hạ của Đổng Già La, được an bài phụ trách giam lỏng Đoạn Tố Long.
“Quả nhiên là giam lỏng sao?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Hắn còn nói, gần đây thân thể Đoạn Tố Long không khoẻ, buổi tối hay gặp ác mộng bừng tỉnh nên mới thỉnh đại hòa thượng đến thi pháp.”
“Đổng Già La và Cao Trí Thăng tranh quyền đã bắt đầu thể hiện ra ngoài, chuyện của Nhị Hải cung và Thương Sơn phái chính là mở màn. Nghe nói ngày mai hai đại môn phái muốn giải quyết dứt điểm ân oán, rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may.”
Triệu Phổ có chút lo lắng: “Mặt khác, mấy ngày sau Đoạn Tố Long bị ép phải truyền ngôi cho chất nhi Đoạn Tố Trân, nhưng Đoạn Tố Trân còn nhỏ, phỏng chừng sẽ trở thành Hoàng đế bù nhìn. Mà trong vụ tranh chấp này, Đổng Già La và Cao Trí Thăng mỗi người một phương đều muốn trở thành hoàng đế Đại Lý.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều gật đầu, thế nhưng…
“Tất cả những chuyện này cùng nữ quỷ, còn có Khô Diệp, nộ yêu, nguyền của của Thôi phủ, bao gồm cả Đại thiếu gia, Triển Hạo… Có quan hệ gì ?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy bọn họ tựa hồ đã bỏ qua cái gì đó, hoặc là nói, bên ngoài thì rất rõ ràng nhưng sâu bên dưới vẫn còn một nút thắt như ẩn như hiện. Đây mới là manh mối chân chính mà bọn họ muốn tìm.
“Còn có Yêu Quỷ Đường.” Triển Chiêu bổ sung, Bao Duyên đột nhiên ngẩng đầu: “Yêu quỷ đường ?”
Triển Chiêu thấy Bao Duyên hình như biết chuyện gì, liền hỏi: “Ngươi biết Yêu quỷ đường ?”
“Tối hôm qua đọc sách có nhìn thấy !” Bao Duyên nói xong, lục đống quyển trục lấy ra một quyển : “Ngươi xem, cuốn này gọi là Bạch thư sinh nhân du ký, là bản viết tay. Nghe nói bạch thư sinh này đi khắp đại giang nam bắc tìm kiếm kỳ cảnh, bởi vì mê luyến phong cảnh Hắc thủy hà mạnh mẽ lại hung hiểm nên trèo lên vách đá, không thận ngã xuống, rơi vào nước rồi bị cuốn đi thật xa, cuối cùng được một khối đá ngầm cứu. Khi hắn trèo lên đá thì nhìn thấy tại một khúc cong của Hắc thuỷ hà mây mù lượn lờ, một cây cầu treo bằng dây thép kéo dài. Cuối cây cầu, giữa sương tựa hồ có một con thuyền tiên chậm rãi di động, bờ bên kia là một cánh cổng cực lớn. Cảnh tượng cụ thể hắn không thấy rõ, chỉ nhớ trên cổng có ba chữ ‘Yêu quỷ môn’.”
“Yêu quỷ môn ?” Triển Chiêu cảm thấy những chi tiết trước đều rất giống, nhưng duy độc chi tiết cuối cùng này: “Ta nhìn thấy Yêu quỷ đường!”
“Ngươi xác định là Yêu quỷ đường ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừh!” Triển Chiêu vô cùng chắc chắc gật đầu.
“Vậy thì quái.” Bao Duyên mở cuộn trục ra, trên trục có tranh của vị thư sinh kia dựa vào trí nhớ vẽ ra, quả thật là một cánh cổng, trên tấm biển ngoài cổng viết “Yêu quỷ môn.”
Triển Chiêu lắc đầu: “Chữ không giống, cảnh trí thì tương đối giống !”
“Điểm khác nhau duy nhất chính là sai một chữ, và nét chữ bất đồng ?” Thiên Tôn hỏi.
“Ừh !” Triển Chiêu gật đầu.
“Có thể là do thư sinh kia nhìn lầm không ?” Bàng Dục hỏi: “Lúc ấy hắn hẳn là sợ tới mức chết khiếp, hơn nữa ngay phần đầu đã viết mây mù lượn lờ còn gì.”
“Cũng có thể.” Bao Duyên cũng cảm thấy chỉ có khả năng này.
“Hắn không đi qua cầu ?” Bạch Ngọc Đường cầm quyển trục lên nghiên cứu, đáng tiếc… không có miêu tả kĩ hơn.
“Ta chỉ thấy đoạn này, khúc sau còn vài thứ, là ca dao nhân ngư.” Bao Duyên tiếp tục lục tung chồng sách moi ra một cuốn ca dao địa phương, đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem.
Trong đó có một đoạn, là Nhân ngư khúc: “Yêu quỷ rơi vào hắc thủy loan, kiến thành niên gian bất tử thành. Yêu môn phía trước còn sống khóa, quỷ môn sau vô thân thể.”
“Xem ra là Yêu quỷ môn thật rồi.” Ân Hầu hỏi Triển Chiêu: “Chiêu Chiêu, ngươi nhớ lầm không?”
Triển Chiêu cũng buồn bực, không có khả năng nhìn lầm, hay là ảo giác bị sai…
Đúng lúc này, Bạch Phúc từ bên ngoài ồn ào chạy vào: “Ngũ gia, không ổn …”
Còn chưa nói xong, một tiếng rống rung trời vang lên: “Họ Triển , ngươi lăn ra đây cho lão nương!”
Mọi người cảm thấy da đầu tê rần.
Triển Chiêu cũng cả kinh, tâm nói ai họ Triển chọc cho hung bà tử đến tận nhà vậy ? !
Bạch Ngọc Đường ra ngoài nhìn, Bạch Phúc vọt vào, mặt mũi bầm dập: “Hung… hung bà tử nói muốn tìm Triển đại nhân !”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử ở trong viện tiêu thực xong rồi, đang chơi với Thạch Đầu và Tiễn Tử, Tiêu Lương luyện công bên cạnh thì đột nhiên thấy đại môn bị “rầm” một tiếng đá văng, cô nương mặc hắc y váy đen tóc đen xốc váy hùng hổ xông vào: “Triển Chiêu !”
Mọi người soạt một cái quay qua nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vẻ mặt mờ mịt, vừa nhìn ra bên ngoài lập tức rụt cổ, ai oán một tiếng: “Tiêu rồi, Cừu gia tìm tới cửa. Ai nói cho nàng biết ta ở chỗ này vậy chứ !”
Nói xong định chạy, cô nương ngoài cửa liếc mắt một cái thấy hắn, rống to: “Triển Chiêu, ngươi phải chịu trách nhiệm lão nương!”
Cô nương nọ rống một câu, mọi người lập tức cả kinh mở to mắt, tâm nói không lẽ… ‘hồng nhan tri kỉ’ của Triển Chiêu?
Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng, thì thầm với Công Tôn: “Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Ta còn cho rằng có muốn hái hoa ngát cỏ cũng phải là Bạch Ngọc Đường, không nghĩ tới Triển Chiêu một thân chính khí thành thật ngoan ngoãn vậy mà cũng đi hái hoa a.”
Công Tôn nhéo má hắn: “Ngươi là nguyên soái đó. Ít nói bậy đi !”
Triển Chiêu muốn chạy, bất quá còn chưa kịp chạy thì đã bị Bạch Ngọc Đường túm lại, nhìn hắn: “Triển Chiêu, ai vậy?”
Mọi người nghe xong lại hí sâu một hơi, Công Tôn vội kéo Triệu Phổ: “A Phổ, không ổn rồi ! Bạch Ngọc Đường mà lại gọi hắn là Triển Chiêu chứ không phải Miêu nhi ! Có khi nào giận điên rồi không ?”
Triệu Phổ nghe câu “A Phổ” lập tức mí mắt giật giật.
Thiên Tôn chọt Ân Hầu: “Ngoại tôn ngươi ‘hồng hạnh xuất tường’?”
Ân Hầu vẻ mặt chính khí: “Kia… Hẳn là không đến mức, khuê nữ kia cũng không đẹp như Bạch Ngọc Đường.”
Giọng Ân Hầu không thấp, mọi người theo bản năng đánh giá nha đầu ngoài cửa nhiều một chút _ mặt tròn mắt híp, nhìn cũng rất dễ thương , bất quá nói thật thì… Bạch Ngọc Đường cách nàng mấy cái phố, vì thế cũng khó hiểu _ thẩm mỹ của Triển Chiêu có vấn đề ?
Triển Chiêu lúc này kêu khổ không ngừng. Cô nương hắc y kia sau khi vào nhà liền xắn tay áo: “Triển Chiêu, ta liều mạng với ngươi !” Nói xong, lôi binh khí đeo sau lưng ra.
Binh khí của nàng làm mọi người vô thức lui lại một bước. Vóc dáng của cô nương kia không tính là lớn, so với những cô nương có khi còn nhỏ hơn, nhưng binh khí của nàng lại là một thanh Phương Thiên Họa Kích còn lớn hơn cả nàng. Vừa giơ kích lên lập tức chém thẳng về phía Triển Chiêu, thực sự rất có khí thế phá núi rẽ biển. Mọi người cảm khái này là thiên phú dị bẩm a.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng cản kích, nhìn họa kích rồi nhìn cô nương kia, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi là Thương Điềm ?”
“Chính là lão nương, ngươi…” Thương Điềm vốn định rút họa kích về đẩy Bạch Ngọc Đường ra, bất quá nàng vừa ngẩng đầu lập tức ngẩn người.
Sau một lúc lâu, mặt nàng đỏ bừng thu họa kích, bĩu môi đứng ở một bên, tà mắt trừng Triển Chiêu, thật sự rất giống như có thâm cừu đại hận.
Triển Chiêu gãi mũi, cười gượng một tiếng: “Thương cô nương, đã lâu không gặp.”
Thương Điềm nhíu mi: “Ngươi chột dạ cái gì? Lúc trước ngươi đều gọi ta là Điềm Điềm!”
Một câu, tiếp tục làm mọi người hút một ngụm khí. Tiểu Tứ Tử phồng má nhìn Triển Chiêu: “Miêu Miêu ngoại tình !”
Công Tôn vội kéo bé lại: “Không được học mấy từ loạn thất bát tao đó !”
“Ngoại tình?” Triển Chiêu sửng sốt, sau một lúc lâu mới hiểu ra, xoay qua nhìn Bạch Ngọc Đường _ mặt đen thiệt nha, vội xua tay. Triển Chiêu đau khổ không biết nên thanh minh kiểu nào: “Không phải không phải. Không như ngươi nghĩ đâu!”
Bạch Ngọc Đường nhướn mi, khoanh tay nhìn hắn, ý tứ _ ta rất có nhã hứng muốn nghe ngươi giải thích một chút.
Triển Chiêu hết cách, trừng Thương Điềm: “Ngươi mau nói rõ cho ta .”
“Nói rõ cái gì chứ ? Làm thì cũng đã làm, lúc này gạo nấu thành cơm, ta còn có thể thế nào nữa ?” Thương Điềm khoanh tay dùng bạch nhãn quở trách Triển Chiêu. Mọi người há hốc.
Ân Hầu túm Thiên Tôn: “Ngươi coi đồ đệ ngươi đi. Ta thấy hắn sắp ngất rồi đó.”
Triển Chiêu gấp đến độ mặt đỏ bừng, chỉ Thương Mặc: “Ngươi nói rõ ràng. Gia với ngươi nửa điểm quan hệ cũng không có. Gia chỉ nấu cơm trắng (bạch phạn) không nấu cơm khác !”
“Phốc.”
Triển Chiêu gấp đến độ nói hươu nói vượn, một câu làm Thương Điềm cười văng. Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hắn. Triển Chiêu trừng lại, ý tứ _ nhìn cái gì? Nói ngươi là cơm trắng đó !
“Ai bảo ngươi đến Đại Lý cũng không đến gặp ta !” Thương Điềm bất mãn bĩu môi: “Cho ngươi một bài học! Còn dám đoạt tình nhân trong mộng của ta, không nghĩa khí !”
Mọi người sửng sốt, tình nhân trong mộng nào?
Triển Chiêu thở dài chỉ vào nàng nói: “Nha đầu kia chính là Trang chủ Thương thứu sơn trang Thương Điềm, là muội tử của ta.” Nói xong, chỉ chỉ Ân Hầu rồi nói với Thương Điềm: “Ngoại công ở bên kia.”
Thương Điềm thu họa kích, chạy qua quỳ xuống trước mặt Ân Hầu hành đại lễ: “Thương Mặc bái kiến tiền bối.”
Ân Hầu thấy nàng lễ phép, ngây ngốc gật đầu, nhìn Triển Chiêu: “Ngươi kết bái muội tử ?”
Triển Chiêu gật đầu, đi tới thì thầm vào tai Ân Hầu: “Là ngoại sanh nữ nhi thất lạc nhiều năm của tiểu tam thúc, nữ nhi muội muội tiểu tam thúc. Năm đó tiểu tam thúc và bọn họ thất lạc, muội muội tam thúc mất sớm, chỉ còn một mình nàng lưu lạc tới tận đây!”
Ân Hầu sửng sốt, kéo nha đầu kia lên nhìn kỹ: “Giống ! Giống hệt Trọng gia tam huynh đệ! Hảo khuê nữ, ngươi cứ gọi ta là ngoại công đi!”
Thương Điềm lập tức vui vẻ gọi một tiếng ngoại công, còn hướng ra ngoài biên vỗ tay một cái. Một đoàn thủ hạ nâng thùng lớn thùng nhỏ đủ thứ lễ vật vào tặng mọi người.
Bạch Ngọc Đường vẫn đứng một bên không nói chuyện. Cô nương này Triển Chiêu và không có quan hệ gì thì hắn yên tâm, bất quá vừa rồi nàng ta nói Triển Chiêu đoạt người trong lòng của nàng… Người trong lòng của nàng hẳn là nam mới đúng, vậy vấn đề không phải càng nghiêm trọng sao? Hay là cô nương này thích nữ nhân? Dù sao mặc kệ nàng thích cái gì, tóm lại vấn đề này rất khó lí giải !
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn phụng phịu, bước đến cạnh hắn: “Ngốc tử !”
Bạch Ngọc Đường nhíu mi, nhìn hắn.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, kéo hắn lại: “Ngươi ngẩng lên nhìn nha đầu chết tiệt kia cười một cái xem !”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Cái gì ?”
“Bảo ngươi cười thì ngươi cứ cười đi!” Triển Chiêu hạ giọng .
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, ngẩng đầu, quả nhiên Thương Điềm đang đỏ mặt lén nhìn sang đây. Bạch Ngọc Đường khẽ cong khóe miệng, cười cự kì mất tự nhiên, ai dè “Rầm” một tiếng, Thương Điềm ngất xỉu.
“A ! Đương gia !”
Mấy tên thủ hạ đi theo Thương Điềm mang lễ vật đến vội chạy tới đỡ nàng.
Thương Điềm mơ mơ màng màng cười toe toét, ôm Thạch Đầu chạy tới xem náo nhiệt, cọ đến cọ đi: “Ta chết cũng không uổng !”
Thạch Đầu vừa giãy dụa vừa kêu ầm lên _ tiêu rồi, máu mũi dính đầy lên người rồi !
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu: “Nàng bị gì vậy ?”
“Bệnh tương tư !” Triển Chiêu nhắc tới lại thấy tức: “Ta hỏi ngươi, năm năm trước ngươi đã xử lý Thương Nam Thập tứ quỷ phải không?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Hình như là có chuyện này.”
“Tiểu Điềm hồi nhỏ thất lạc mẫu thân và cữu cữu sau đó được một Sơn đại vương thu dưỡng, cũng chính là Trang chủ đời trước của Thương thứu sơn trang. Một nhà Sơn đại vương rất yêu thương nàng, nhưng sau này sơn trại lại bị Thương Nam thập tứ quỷ giết. Sau đó mười bốn tên thổ phỉ kia ly khai Đại Lý, biệt tăm. Tiểu Điềm sau khi lớn lên vẫn một lòng truy giết bọn chúng. Lần đó, không phải Thập tứ quỷ phục kích ngươi trong rừng rồi bị ngươi thu thập sao ? Có còn có nhớ tình cảnh lúc đó không ?”
Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ nửa ngày… Rốt cục cũng nhớ ra.
Năm đó trong rừng cây nhỏ, Thương Nam Thập tứ quỷ phục kích hắn, nói muốn hắn giao ra một quyển võ công bí tịch gì đó của Thiên Tôn. Hắn đang muốn lơ bọn họ đi tiếp thì một cô nương mặc bạch y cầm trường đao đột nhiên xuất hiện, nói thập tứ quỷ giết cả nhà nàng, nàng muốn báo thù.
Bộ dạng của Thập tứ quỷ lúc đó rất chướng măt , còn cười nhạo cô nương kia, Bạch Ngọc Đường liền tiện tay đem mười bốn tên làm thịt sạch. Hắn thấy công phu của cô nương kia tựa hồ cũng không tốt, liền đem Thiên Tôn bí tịch cho nàng, còn cho nàng ngân lượng… Bạch Ngọc Đường thật sự cũng không nhớ rõ, dù sao hắn cứ hễ đi ra ngoài là lại ‘thuận tiện’ làm chút gì đó, ai mà nhớ từng chuyện chứ.
Triển Chiêu nhìn bộ dáng của hắn càng muốn đánh: “Ngươi mới là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt. Cho ngươi đa sự !”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu: “Ngươi là đại hiệp. Ai mới là người suốt ngày kêu ta làm nhiều việc tốt ít đi gây chuyện?”
Triển Chiêu bĩu môi, vươn tay chỉ Thương Điềm đang sung sướng ôm Thạch Đầu cọ đến cọ đi: “Ngươi biết cái gì ? Mỗi sơn trại đều có tụ nghĩa sảnh, tấm biển treo giữa đại sảnh chính là quy củ của sơn trại.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì: “Ta cũng không phải ngày mới bước chân vào giang hồ, đương nhiên biết.”
“Ngươi có biết bên trên tấm biển trong tụ nghĩa sảnh của Thương thứu sơn trang viết cái gì không hả?” Triển Chiêu căm giận, này cũng là lí do hắn cương quyết không mang Bạch Ngọc Đường đến Thương thứu sơn trang, khi nhắc tới Thương mặc cũng không dám nói nhiều .
“Viết gì ?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, trên mấy tấm biển của tụ nghĩa không phải đều viết “Nghĩa”,”Dũng” linh tinh gì đó sao.
“Trên tấm biển nhà hắn viết ‘Chỉ gả cho Bạch Ngọc Đường’ !” Triển Chiêu túm áo Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không khiến cho người khác bớt lo một chút được hả, con chuột trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Phốc…”
Triệu Phổ bò tới nghe lén sặc nước trà, lập tức nhanh chân chạy về nhiều chuyện với Công Tôn nhà hắn.
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, giằng co nửa ngày hoá ra là cô nương kia hận Triển Chiêu đoạt “Người trong lòng”…
Sau một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu: “Đoạt rất hay !”
Triển Chiêu tức giận đến không thèm nói nữa.
Bạch Ngọc Đường vui vẻ hẳn lên. Bước qua, vươn tay đỡ Thương Mặc vừa mới đứng lên, cười nói: “Sau này ngươi cứ gọi ta là ca như Triển Chiêu là được.”
Thương Mặc ngẩn người một lúc, sau đó nhoáng một cái …
“Đương gia lại ngất xỉu rồi !”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười đứng dậy, nhìn Triển Chiêu đang phát hoả, cười cười: “Chơi rất vui.”
Triển Chiêu nheo mắt: “Ngươi dám thử một lần thử xem !”
Bạch Ngọc Đường khoác tay lên vai Triển Chiêu: “Không bằng sau này ta nấu mì còn ngươi nấu cơm, thế nào?”
Triển Chiêu xấu hổ, vừa định cùng hắn đấu võ mồm thì thấy Tiểu Tứ Tử đang cùng Tiêu Lương đứng cạnh một cái thùng, bên trong có rất nhiều đồ chơi. Đều là Thương Điềm đem tới cho bé chơi nha .
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương lấy ra coi, có rất nhiều thứ kì lạ, hai đứa dù sao cũng là tiểu hài nhi, vô cùng vui vẻ.
Triển Chiêu hỏi Thương Điềm: “Sao ngươi biết ta đến ?”
Thương Mặc đứng lên, cầm khăn lau mũi, tận lực không nhìn mặt Bạch Ngọc Đường, nói với Triển Chiêu: “Cả Đại Lý ai mà không biết các ngươi đến! Ta đang bực vì sao ngươi đã đến Đại Lý rồi mà còn không đến tìm ta, đảm bảo là sợ ta tìm ngươi tính sổ, còn thà ở lại quỷ trạch cũng không đến sơn trại của ta.”
Thương Mặc nói xong, mọi người sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường hỏi nàng: “Ngươi biết nơi này là quỷ trạch ?”
“Đúng vậy ân công !” Thương Mặc lúc nói chuyện với Triển Chiêu không khác gì cọp mẹ, lúc này nháy mắt liền biến thành con thỏ con.
Triển Chiêu buồn cười: “Ngươi phân biệt thật đó!”
Thương Mặc lau mũi xong, nhìn xung quanh: “Các ngươi không biết cũng là bình thường, quanh đây đều là người của Phan lão đại, hiển nhiên sẽ không nói với các ngươi.”
“Xem ra Phan lão đại này không đơn giản.” Triệu Phổ lẩm bẩm: “Không biết là ai tung tin ra ngoài.”
Triển Chiêu còn muốn hỏi chút thì thấy Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên bước đến cạnh Tiểu Tứ Tử, từ trong rương lấy ra một thứ gì đó.
Đó là một phiến gỗ nhỏ bằng Đào Mộc, kiểu dáng, trang trí rất giống cánh cửa có tấm da hình người trong nhà.
Đưa ra ánh sáng, quả nhiên… bên trong có bóng người.
Bạch Ngọc Đường cầm phiến gỗ đưa Triển Chiêu xem, Triển Chiêu cũng thấy quỷ dị, liền hỏi Thương Mặc: “Đây là cái gì?”
Thương Mặc nhìn một cái: “Trừ tà.”
“Trừ tà ?” Công Tôn cảm thấy kỳ quái: “Thứ đó dọa người như vậy thì trừ tà kiểu nào?”
“Đây là truyền thống của Đại Lý. Bình thường yêu ma quỷ quái đều chọn lúc mọi người đang ngủ không phòng bị mà chui vào nhà, cánh cửa này sẽ lừa chúng là trong nhà có người nên được dùng để trừ tà trấn trạch. Nhà nào giàu thì có thể làm cả một cánh cửa, bên trong lồng một miếng da hình người. Tiểu hài nhi thì mang phiến gỗ này trên người có thể trừ tà, tránh được những thứ không sạch sẽ.”
Mọi người nghe nàng giải thích xong bừng tỉnh đại ngộ, có phong tục kiểu này cũng không có gì lạ, bất quá cũng không sai. Tì hưu, Kỳ Lân thần thú đều có bộ mặt dữ tợn mà cũng hay được mọi người dùng để trấn trạch trừ tà .
“Các ngươi lên núi đi, đừng ở đây nữa .” Thương Mặc nói: “Sáng mai có khi sẽ xảy ra đại loạn, đừng để liên lụy vào.”
“Là chuyện của Thương Sơn phái và Nhị Hải cung ? Hai bang phái này có nháo đến mấy cũng chưa chắc có thể tạo ra đại loạn đâu.”
Thương Mặc quái dị nhìn mọi người: “Các ngươi thật sự không biết? Cũng khó trách, ta cũng chỉ vừa nghe trên đường.”
Mọi người khó hiểu, Ân Hầu hỏi: “Nghe cái gì?”
“Thương Sơn phái và Nhị Hải cung đem toàn bộ gia sản ra làm thưởng phát lệnh truy sát. Ai nha, là thưởng lớn nhất từ trước nới nay đó, còn nói muốn tìm hung phạm !”
“Hung phạm ?” Triệu Phổ buồn bực: “Hai người bọn họ giận chó đánh mèo à?”
“Không phải !” Thương Mặc nói: “Hình như là đã điều tra ra mọi chuyện là do một tổ chức sát thủ khơi mào. Trước đây ta chưa từng nghe qua tên tổ chức đó.”
“Tổ chức sát thủ nào?” Triển Chiêu thúc giục.
“Gọi là cái gì nhỉ?” Thương Mặc phất tay gọi thủ hạ : “Lúc chúng ta vừa tới không phải có xé một tờ hoàng bảng sao, đâu rồi ?”
“Có, ở đây đương gia.” Một thủ hạ lấy hoàng bảng ra, đưa cho Thương Mặc.
Đám Triển Chiêu nhìn… Trên hoàng bảng thượng viết rõ lần này kẻ khơi mào sự tình, âm mưu kích động hai phái tranh chấp gây nguy hại cho Đại Lý là một tổ chức sát thủ gọi “Yêu quỷ đường”. Mà trên hoàng bảng còn có hình Đường chủ Yêu quỷ đường.
Mọi người vừa nhìn hình lập tức sửng sốt _ trên bức họa không phải người nào khác mà chính là người đã lâu không lộ diện – Triển Hạo !
–