Đại chiến
Edit : Chuông cỏ
Beta : Trangki
Hàn Thường Tại thân là Đô thống Thiên đô hội, từ trước đến nay có mang binh thì cũng chỉ là xử lý mấy chuyện nội vụ chứ chưa từng mang binh đi đánh giặc, càng đừng bàn đến chuyện đối đầu trực diện với Triệu Phổ. Lúc trước hắn luôn khó hiểu vì sao mấy vị Đại tướng quân Thổ Phiên vừa nghe đến tên Triệu Phổ tối về liền gặp ác mộng, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, sau khi mặt đối mặt, hắn mới biết được Triệu Phổ đối với toàn bộ đại mạc mà nói là sự tồn tại đáng sợ cỡ nào.
Nhóm ảnh vệ thấy hắn vậy cũng không lấy làm lạ, nhưng lại không hẹn mà cùng yên lặng nhìn Bạch Ngọc Đường một cái. Vừa rồi hắn cùng Triệu Phổ đối chọi gay gắt ngoài quân trướng, vậy khí tràng của hắn phải mạnh thế nào mới có thể chịu được.
Triển Chiêu đột nhiên cười một tiếng.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn: “Cười cái gì?”
” À, không.” Khóe miệng Triển Chiêu nhếch lên, cười mà không nói.
Hàn Thường Tại hoàn toàn không thể chống đỡ được Triệu Phổ, đang không biết nên mở miệng như thế nào thì từ trong xe ngựa phía sau truyền ra giọng nói: “Triệu Phổ, nên biết trên đời này vạn vật đều có thời, không ai có thể vĩnh viễn bách chiến bách thắng.”
Triệu Phổ nghe thấy giọng nói kia lập tức xác định _ lạ hoắc.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường _ Đại thiếu gia?
Bạch Ngọc Đường gật đầu _ hàng thật.
Triệu Phổ không đáp lời, mà vẫn ung dung ngồi trên ngựa, híp mắt nhìn xe ngựa.
Lúc này, trên thành lâu Hạ Nhất Hàng đột nhiên vươn tay.
Phía sau có một binh lính dâng cung lên cho hắn.
Công Tôn nhìn một cái liền hoảng sợ _ hắn chưa từng thấy qua cây cung nào lớn như vậy.
Hạ Nhất Hàng rút ra một mũi tên ít nhất phải gấp ba so với tên bình thường, lắp tên, giương cung. . . . . . kế đó “Vút” một tiếng.
Công Tôn cả kinh, Tiểu Tứ Tử cũng há to miệng. Mũi tên phá không lao đi, nhắm thẳng vào xe ngựa phía sau Hàn Thường Tại.
Triệu Phổ nhếch môi: “Để lão tử nhìn xem ngươi là thứ gì.”
Tiếng nói vừa dứt, tên đã lao tới. Sau khi cắm phập vào đỉnh xe, “rầm” một tiếng nổ, mui xe màn xe bắn ra, xe ngựa bị chẻ làm đôi, nát vụn. Quân kỳ của Thổ Phiên phía sau xe cũng bị gãy.
Triển Chiêu nhướn mi: “Hảo tiễn pháp!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nội lực thâm hậu.”
Theo xe ngựa tứ phân ngũ liệt, một người từ trong xe ngựa bay ra, vững vàng nhảy lên một con ngựa. Chỉ nhìn thấy một chiếc áo choàng đen và chiếc mặt nạ trắng.
Hắn có vẻ rất sợ ánh mặt trời, sau khi đáp xuống, một tùy thị lập tức bung áo choàng giúp hắn che nắng.
Nhưng còn chưa kịp che, mũi tên thứ hai đã lao tới, trực tiếp nhắm vào tên tùy thị kia.
Mũi thứ ba hướng thẳng về phía mặt nạ của hắc y nhân, hắn nghiêng đầu, không dễ gì mới tránh được, nhưng trống trận phía sau lại bị tên bắn thủng. Tên lính chịu trách nhiệm đánh trống sững sờ _ quân kỳ gãy, trống trận thủng. . . . . . trận này đánh sao giờ?
Công Tôn kinh ngạc xoay mặt nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng thấy Triệu Phổ khoát tay, liền hạ cung. Thấy Công Tôn nhìn mình chằm chằm, nhanh chóng cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ: “Ai nha, bêu xấu rồi.”
Khoé miệng Công Tôn giật giật, người này ở một mặt nào đó đúng là cứ như bị phân liệt. Vì sao khi bắn tên thì khí phách như vậy, nhưng mới vừa hạ binh khí xuống là lại biến thành bà quản gia.
“Quả thực phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Triển Chiêu kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Người không thể xem tướng mạo.”
Mấy viên Đại tướng Triệu gia quân khác đã sớm quen. Thế nhân thường thích trông mặt mà bắt hình dong, thấy ai bộ dáng ôn hòa liền mặc định là dễ bắt nạt, khiêm tốn lễ độ liền mặc định là cứng nhắc, diễu võ dương oai thì mặc định là không dễ chọc. . . . . . thật ngây thơ.
“Oa, Hạ Nhất Hàng lợi hại như vậy sao?” Mấy viên tướng lãnh mới phía sau Lí Nguyên Hạo trầm trồ: “Còn tưởng hắn là quan văn chứ.”
“Đúng đó, thoạt nhìn lề mà lề mề một chút khí chất cũng không có, ta còn cho rằng hắn chỉ là quản gia.”
Lí Nguyên Hạo không nói gì nhìn trời, quay đầu trừng đám người nhiều chuyện thiếu hiểu biết kia một cái. Triệu Phổ một năm hơn nửa thời gian đều là ở Trung Nguyên tiêu dao khoái hoạt, cả quân doanh đều giao cho Hạ Nhất Hàng quản lí. Đừng thấy hắn hay làm việc vặt mà xem thường, chỉ lấy việc hắn có thể làm cho ba tên tướng quân tính tình quái đản còn lại phải nghe lời là đã biết Hạ Nhất Hàng lợi hại cỡ nào, tuyệt đối không thể để bề ngoài của hắn đánh lừa.
Người đeo mặt nạ kia một tay che mặt, bàn tay lộ ra khỏi tay áo màu đen. Hắn đeo một đôi găng tay màu trắng, toàn thân bao thật kĩ, không biết vì nguyên nhân gì.
Triệu Phổ nhíu mày: “Xấu quá không dám gặp người sao?”
Người đeo mặt nạ tuy nhìn không thấy biểu tình, nhưng từ khí tức và vóc dáng có thể nhìn ra hắn tựa hồ có chút ốm yếu, đồng thời, hắn giống như rất tức giận. Hắn bóp ngón tay, tựa hồ đang niệm chú ngữ nào đó.
Triệu Phổ nhíu mi. . . . . . vậy cũng được à?
Công Tôn đứng trên cao nhìn thấy giữa đường chân trời sau lưng binh mã Thổ Phiên tựa hồ có thứ gì đó màu đen ùn ùn kéo đến.
“Triệu Phổ!” Công Tôn kêu một tiếng, vươn tay chỉ phương xa.
Triệu Phổ vừa nghe giọng Công Tôn, liền biết hắn muốn mình nhìn theo. Vừa ngẩng đầu…
Chỉ thấy trên bầu trời phía sau binh mã Thổ Phiên là cả một đàn chim bay tới.
Đen thui, cũng không biết là quạ hay là thứ gì, chi chít, chui tọt vào mây. Sau khi giang cánh thì che lấp cả mặt trời, bầu trời cũng tối xuống.
Triệu Phổ nhíu mày _ quạ đen đâu ra nhiều vậy.
Âu Dương đi tới phía sau Triệu Phổ, ngẩng mặt. Chúng tướng sĩ cũng không biết đó là điểu trận gì, Hạ Nhất Hàng nhanh chóng ra lệnh cho mấy ngàn cung tiễn trên thành lâu chuẩn bị.
Thời điểm mọi người chuẩn giương cung, đàn chim đồng loạt lao xuống, cũng không biết là ảo thuật hay tà thuật gì mà khi lao xuống lại biến thành một cái lưới sắt màu đen.
Mọi người không kịp phản ứng.
“Nguy rồi!” Công Tôn kinh hãi.
Triệu Phổ ngẩng mặt nhìn tấm lưới, tâm nói thứ bàng môn tà đạo gì đây, bất quá hắn cũng không lo lắng.
Âu Dương vội kéo hắn: “Vương gia.”
“Không cần gấp, cũng không phải chỉ chim mới có thể bay.” Triệu Phổ nói chậm rì rì nhưng rất chắc chắn.
Theo thanh âm của hắn, đồng thời, một thân ảnh từ phía sau vọt tới, nhảy lên giữa không trung. Thân ảnh màu lam tựa như diều hâu lao thẳng vào bầu trời xanh, màu lam chồng lên nhau làm cho người ta có ảo giác biến mất vào không khí.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt. Triển Chiêu nhảy lên trước tấm lưới, mới phát hiện hoá ra là một cái lưới sắt màu đen gắn đầy móc.
Lúc này, chợt vang lên hai tiếng sưu sưu. Bạch Ngọc Đường lấy cung của một tiễn thủ bên cạnh, đặt mũi tên gắn móc lên, hướng Triển Chiêu bắn đi.
Triển Chiêu ngầm hiểu, bắt lấy giữa không trung, dùng móc móc vào tấm lưới. Sau đó dùng sức kéo một cái, đề khí xoay người, quăng lưới sắt lên trời, vung tay, lưới sắt theo đà bị ném trả về phía binh mã Thổ Phiên.
Triển Chiêu hạ xuống, nhẹ nhành mượn lực trên đỉnh Phương thiên họa kích trong tay Âu Dương Thiếu Chinh, rồi quay lại trên lưng Tảo Đa Đa.
Âu Dương Thiếu Chinh chỉ cảm thấy vừa rồi hình như có một cọng lông chim rơi xuống Phương thiên họa kích, sau đó nháy mắt đã biến mất, trong đầu liền “Lộp bộp” một chút _ khinh công thật đáng sợ mà.
Sau khi Triển Chiêu đáp xuống, Triệu Phổ nâng tay.
Hạ Nhất Hàng hạ lệnh: “Bắn tên!”
Nháy mắt, vạn tiễn xuyên không.
Tấm lưới rơi xuống, mắt thấy sẽ rơi trúng binh mã Thổ Phiên thì người đeo mặt nạ nọ búng tay một cái, lưới sắt lại biến thành đàn chim màu đen. Chỉ là lần này không may mắn như hồi nãy, đàn chim bị tên tiễn thủ bắn ra bắn trúng rơi xuống, xác chim đầy trên mặt đất.
Triệu Phổ nheo mắt: “Quả nhiên là tiểu xảo bàng môn tà đạo.”
Người đeo mặt nạ thấy điểu trận bị phá, liền khoát tay. . . . . . đội nhân mã đông nghịt phía sau liền xông tới .
Triệu Phổ nhíu mày. . . . . . một đám Hắc phong quái lùn xủn, khoác áo choàng, đầu đeo khiên ùn ùn kéo tới.
Binh cánh tả của Trâu Lương có khiên đứng chắn trước mặt Triệu Phổ, coi mòi muốn quần chiến .
Bất quá đối phương quá thấp, hơn nữa trước đó đã bắt được một con Hắc phong quái. Mọi người đều biết đám quái vật này có chiến đấu kinh người, còn tựa hồ không có sinh mệnh, đấu với chúng chỉ là vô ích, hắn cũng không thể để Triệu gia quân của mình đi chịu chết.
Trâu Lương quay đầu nhìn Hạ Nhất Hàng, nhưng Hạ Nhất Hàng trên thành lâu giơ cung tiễn đối hắn lắc đầu _ đối phương quá lùn, khiên lại che chắn phía trên, trừ phi bắn từ dưới.
Mà nói gì thì nói cung tiễn thủ cũng đâu thể nằm dưới đất mà bắn cung.
Trâu Lương cũng có mấy ngàn nỏ tiễn thủ nhưng tên có hạn, đối phương ít nhất phải tới mấy vạn người.
Triệu Phổ nhíu mi: “Tránh hết ra! Vụ mua bán này không có lời!”
Chúng tướng sĩ Triệu gia quân sau tiếng ứng thanh liền soạt một tiếng tránh ra hai bên. Triệu Phổ rút đao nhảy xuống ngựa, bộ dáng như muốn đánh một mình.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tới cạnh hắn, muốn đối phó đám Hắc phong quái này phải là cao thủ, nhưng nếu một đám cùng xông tới thì có chút phiền toái.
Lúc này, trong đầu Triển Chiêu đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếu có. . . . . .
Hắn vừa nghĩ tới đây, một giọng nói ngọt ngào từ giữa không trung truyền đến: “Ai nha, lão nương tới thật đúng lúc!”
Triển Chiêu kinh hỉ ngẩng đầu. Một thân ảnh đỏ rực từ giữa không trung hạ xuống trước mặt Triển Chiêu, đôi mắt xinh đẹp liếc hắn một cái.
“Cửu Nương!” Triển Chiêu tâm nói đúng nghĩ gì được đó mà, vừa rồi hắn còn đang nghĩ, lúc này nếu có Thiên ma tán của Hồng cửu nương vậy đại công cáo thành rồi.
Quả nhiên, Hồng Cửu Nương xoay người, từ sau lưng rút ra một cây dù thật lớn, “Ba” một tiếng mở ra.
Nháy mắt. . . . . . vô số mai đoản tiễn bắn ra.
Hắc phong quái không có sinh mệnh, nhóm phía trước sau khi bị bắn đứt tay đứt chân ngã xuống, chặn nhóm phía sau lại. Trong nhất thời mấy vạn Hắc phong quái đồng loạt ngã nhào, biến thành một đống lớn ngọ nguậy lung tung.
Hồng Cửu Nương cầm Thiên ma tán xoay một vòng rồi thu lại cắm xuống đất, chống nạnh nói: “Oa, nhiều tiểu quỷ thiệt nha.”
Lúc này, Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy phía sau mình tựa hồ xuất hiện không ít người. Quay đầu nhìn lại liền nghe thấy vô số tiếng kêu cùng tiếng cười quỷ dị truyền đến, rất có không khí quần ma loạn vũ.
Triển Chiêu ngẩng mặt, nguyên lai các thúc thúc bá bá trong Thiên Ma cung đều đến cả, náo nhiệt rồi nha. Đại quỷ hỗ trợ đánh tiểu quỷ thì đúng là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi mà.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy cao cao trên thành lâu, Ân Hầu đang khoanh tay dựa vào tinh kỳ xem náo nhiệt. Hạ Nhất Hàng một bên rất chân chó dâng trà: “Lão gia tử đi đường vất vả rồi, trưa nay ngài muốn ăn gì?”
Triệu Phổ bĩu môi: “Giành trận của lão tử!” Nói xong vung lệnh kỳ, tay áo vẽ ra một đường cung cực suất, lệnh Trâu Lương và Long Kiều Quảng hai cánh mang theo năm vạn bộ binh Triệu gia quân theo các lão ma đầu, bình định nhân mã Thổ Phiên.
Đám lão đầu Thiên ma cung ít nhiều gì cũng từng là cao thủ võ lâm thái đẩu một thời, giải quyết một đám tiểu quỷ tự nhiên dễ như trở bàn tay. Trong nhất thời thế như chẻ tre, binh mã Thổ Phiên sao địch lại, trừ bỏ Hắc phong quái thì đều đã bị đánh cho tơi bời .
Nhưng khi muốn lui quân thì lại không ngờ Lí Nguyên Hạo và Liêu quốc dẫn theo hai mươi vạn nhân mã chặn đường lui, cùng Tống quân trước sau giáp công.
Triệu Phổ ngẩng mặt lấy tay che nắng, xem đến vui vẻ: “Ai nha, náo nhiệt thật rồi, thật không nghĩ tới lại có ngày ta cùng bọn Lí Nguyên Hạo liên thủ giết địch a.”
Một bên, La Tam Nhi hỏi Đại tướng tiên phong Âu Dương Thiếu Chinh còn chưa kịp biểu hiện: “Ai, cái dù kia là thứ gì vậy? Rất hữu dụng, chúng ta cũng làm một ít đi?”
Bất quá hỏi xong mới phát hiện Âu Dương Thiếu Chinh không có phản ứng, xoay qua nhìn thì thấy Âu Dương đang ôm má nhìn Hồng Cửu Nương: “Ai nha, dáng người thật đẹp!”
La Tam Nhi đỡ trán, thật không có tiền đồ!
Diễn biến trên chiến trường luôn thay đổi rất nhanh.
Đám binh lính dưới tay Triệu Phổ có lẽ do lâu rồi không được đánh giặc nên tên nào tên nấy đánh cực hăng, không được một lát, chiến trường đã yên tĩnh lại. Trên mặt đất đầy xương, còn có binh lính Thổ Phiên bị đánh cho tơi bời và đầu hàng.
Hàn Thường Tại cũng bị bắt.
Binh sĩ Thổ Phiên đồng loạt phản chiến, đám tướng quân xin tội với Triệu Phổ, nói bọn họ đều là bị tên Đại thiếu gia kia mê hoặc, đi theo Hàn Thường Tại. Cứ nghĩ sau khi dễ dàng đánh thắng Đại Liêu cùng Tây Hạ là cũng có thể đánh bại Triệu Phổ, nhưng không nghĩ đến kết quả lại là thất bại thảm hại.
Chính là. . . . . . Triệu Phổ kiểm kê, phát hiện không thấy Đại thiếu gia đâu.
“Vương gia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không thấy.” Giả ảnh nhắc nhở Triệu Phổ.
Triệu Phổ sửng sốt, hai người bọn họ không thèm để ý những kẻ khác, nhất định là đi bắt Đại thiếu gia rồi.
Hắn quay đầu, Công Tôn đứng trên thành lâu chỉ hướng Hài Hải.
Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu chạy tới Hài Hải liền thấy đoàn người Đại thiếu gia vọt vào Cổ thành dưới nền đất.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng theo vào.
Triệu Phổ nhíu mày, đang định vào theo lại nghe bên cạnh có người nói: “Vương gia không cần vào đó đâu.”
Triệu Phổ quay lại, Thiên Tôn không biết đến khi nào, đứng cạnh hắn, phía sau chính là Bạch Phúc.
“Tất cả đều đã được định trước.” Bạch Phúc nói: “Muốn thay đổi thiên mệnh, chỉ có thể dựa vào chính bọn thiếu gia.”
Thiên Tôn vỗ vai Triệu Phổ: “Để chúng tự giải quyết đi, chúng ta còn chuyện khác quan trọng hơn cần hoàn thành.”
“Chuyện gì?” Triệu Phổ khó hiểu, chợt nghe trên thành lâu xa xa, Công Tôn hô to: “Triệu Phổ!”
Triệu Phổ ngẩng đầu, Công Tôn chỉ hướng chân trời ý bảo hắn nhìn.
Triệu Phổ quay lại ngẩng đầu, lúc này, mấy chục vạn binh mã cũng bắt chước hắn, ngẩng đầu, nhìn hướng chân trời. Mọi người, kể cả Tây Hạ, Đại Liêu cùng Thổ Phiên đều kinh hãi trợn mắt há hốc.
Thật lâu sau, Triệu Phổ mới mở miệng: “Cái gọi là thời cơ, nguyên lai là chỉ chuyện này. . . . . .”