NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 – Chương 8: Vận rủi

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập
Ads Top

Cái loại tiếng kêu thảm thiết này cơ bản không phải có người chết thì chính là gặp quỷ. Đám Triển Chiêu mở cửa nhìn ra viện, ngoài sân toàn là người với người, tựa hồ đã xảy ra đại sự gì đó.

Mọi người đi đến cửa viện. Chỉ thấy trên một gốc cây ngô đồng già cỗi cạnh cửa đại viện có một nữ nhân mặc hồng y treo cổ.

Triển Chiêu vừa thấy liền giật mình nhảy dựng. Bất quá nhìn kỹ lại, phát hiện người mình nhìn thấy không phải ảo giác mới nhẹ nhàng thở ra.

“Thất phu nhân tự sát ! Mau, mau gọi lão gia !”

Đám hạ nhân luống cuống tay chân, đem hồng y nữ tử kia xuống. Công Tôn chạy qua, xua người tản đi sau đó bắt mạch cho nữ tử.

“Đã tắt thở .” Thôi Phóng tới đầu tiên đã nghe thử hơi thở của nàng , phe phẩy đầu.

Công Tôn đưa tay đặt lên cổ vị Thất phu nhân kia : “Còn cứu được.”

Mọi người sửng sốt : “Thật sao?”

Công Tôn ngoắc Triệu Phổ, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường : “Dùng nội lực vỗ xuống đan điền của nàng ta.”

Triệu Phổ biết Công Tôn sợ mình bại lộ thân phận nên mới tìm Bạch Ngọc Đường liền vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt.

Bạch Ngọc Đường đi qua, dựa theo Công Tôn hướng dẫn, nâng tay vỗ một chưởng…

Thôi Phóng thấy Bạch Ngọc Đường chỉ là tuỳ ý đánh một chưởng nhưng y phục của Thất phu nhân lại lay mạnh một cái, sau đó nàng bắt đầu mãnh liệt ho khan.

Công Tôn bắt lại mạch cho nàng, lại cho nàng ăn an thần dược, Thất phu nhân từ từ tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nàng một bên xoa cổ một bên vẻ mặt mờ mịt. Ngẩng mặt thấy mọi người đang nhìn mình, có chút khó hiểu : “Các ngươi… Đang làm gì vậy?”

“Thất di, ngươi có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng thì cứ nói, đang êm đang đẹp sao lại tự sát ?”

“Ta ?” Thất phu nhân vẻ mặt khó hiểu: “Ta khi nào thì nói muốn tự… Nha a !”

Nàng cúi đầu thấy mình đang mặc một thân hồng y phục, sợ hãi hét lên một tiếng: “Sao lại thế này? !”

“Ai nha, Thất tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy ? !”

Lúc này, Diệp Vân Sam giả bộ từ ngoài vừa vào chạy tới hỏi thăm.

“Cửu muội… Ta không biết, là ai mặc cho ta bộ hồng y phục này vậy?”

“Không phải tỉ tự mặc sao ?” Diệp Vân Sam kéo ống tay áo của nàng lên, tựa hồ cũng có chút khó hiểu: “Đúng rồi, trong Thôi phủ không cho phép mặc đồ đỏ, ngươi lấy bộ y phục đỏ thẫm này ở đâu ra vậy ?”

“Ta… ta không biết !” Thất phu nhân kinh hách quá độ, dậm chân ồn ào: “Sao lại thế này chứ !”

“Lão gia…”

Lúc này, không biết là ai hô to, mọi người theo bản năng quay lại liền thấy Thôi Kì Thủ đang đứng trên đứng bậc thang cách đó không xa. Cũng không biết hắn đến từ lúc nào, chỉ đứng im sững sờ nhìn Thất phu nhân mặc một thân đồ đỏ, mặt hắn trắng… trắng bóc như giấy ! Lại nhìn vẻ mặt mặt hắn, nhăn thành một đoàn.

Ai cũng đều có thể nhìn ra _ lão gia tử có vấn đề.

“Lão gia !” Thất phu nhân khóc sướt mướt đứng lên, chạy tới ủy ủy khuất khuất nói với Thôi Kì Thủ, không biết là mình bị ám toán hay là gặp quỷ nữa.

Thôi Kì Thủ hít sâu một hơi, nói: “Mau đi thay đồ đi.”

Thất phu nhân lần đầu tiên gặp chuyện như vậy mà Thôi Kì Thủ ngay cả một câu an ủi cũng không thèm nói, khóc càng thương tâm, che mặt chạy đi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy lão gia tử có chút vô tình, bất quá cũng không dám hỏi nhiều. Bọn hạ nhân đều rời đi lưu lại đám Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.

Hồi nãy Diệp Vân Sam vẫn chưa nói xong, bọn Bạch Ngọc Đường cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, bất quá lúc này hiển nhiên không phải lúc.

Thôi Kì Thủ xoay người, vẻ mặt bình tĩnh bước đi, Thôi Phóng chạy vội đuổi theo.

Diệp Vân Sam quay lại, không quên trừng Triển Chiêu một cái rồi cũng đủng đa đủng đỉnh bỏ đi .

Lưu lại bọn Bạch Ngọc Đường bốn mặt nhìn nhau.

Đột nhiên, mọi người cảm giác trên đầu có tiếng gió…

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều biết hẳn là Ân Hầu và Thiên Tôn đã trở lại, vì thế cũng quay về phòng, đóng cửa.

Vừa đóng cửa thì nghe có tiếng lục lọi.

Triển Chiêu có chút khó hiểu, chạy vào nhìn thử thì thấy Ân Hầu và Thiên Tôn đang tìm cái gì đó, khoa trương nhất là hai người cực bẩn… trên người bám đầy bụi đất còn có cả lá khô. Rốt cuộc vừa nãy đã lăn lộn kiểu gì mà thành như vậy ?

Bạch Ngọc Đường cũng bị dọa nhảy dựng. Ân Hầu còn đỡ, một thân hắc y nên dù có dính đầy bụi cũng chỉ biến thành màu xám. Tức cười nhất là Thiên Tôn, một thân bạch y còn có một đầu bạch phát, cả người dính đây bùn đất. Bạch Ngọc Đường thật sự nhịn không được “Phốc” một tiếng.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường theo bản năng nháy mắt với hắn.

Triển Chiêu lập tức nghĩ tới Khai Phong phủ có một con mèo hoa đen trắng… cũng “Phốc” một tiếng.

Hai người “Phốc” xong rồi, Thiên Tôn và Ân Hầu đồng thời quay lại hung tợn bắn qua một cái nhãn đao sắc lẻm .

Mọi người lúc này mới thấy rõ, hai người trông có vẻ vô cùng chật vật như thể vừa mới từ vách núi lăn xuống vậy.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu cũng thu hồi nụ cười, hỏi: “Ngoại công, các người…”

“Đừng nói nữa.” Ân Hầu tức giận ngồi phịch xuống ghế: “Trên vách núi xung quanh Thôi phủ rải đầy Oanh Thiên lôi, nếu không phải lão tử khinh công tốt thì đã sớm nổ tung rồi .”

“Ngươi còn nói, nếu ngươi không chạm vào vách núi thì nó cũng nổ!” Thiên Tôn kiếm được gương, vừa giơ lên nhìn liền hét thảm một tiếng, lập tức túm lấy Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, mau múc nước cho sư phụ tắm đi, sư phụ sắp bẩn chết rồi !”

Bạch Ngọc Đường vội gỡ bàn tay đen tuyền đang túm lấy ống tay áo trắng như tuyết của mình ra.

“Phụ cận có Oanh Thiên lôi ?” Triệu Phổ cảm thấy kì lạ: “Thôi Kì Thủ này bất quá cũng chỉ là một tên võ phu hắn từ đâu kiếm ra mấy thứ đó?”

“Ở đằng sau á, chôn đầy trên vách núi, sườn dốc và sườn núi xung quanh rải đầy cơ quan.” Ân Hầu bĩu môi: “Ta và lão quỷ vừa nãy chạy ra sau núi đánh nhau, không nghĩ tới mới đánh không được mấy chiêu đã đụng phải cơ quan .”

“Đúng vậy.” Thiên Tôn cũng tức giận: “Trên giang hồ người có thể tránh thoát đống cơ quan kia không vượt quá mười người. Rốt cục là Thôi Kì Thủ có bao nhiêu cừu gia vậy?”

Mọi người cũng thấy khả nghi. Lúc này, bên ngoài còn có hạ nhân đến mời, nói Thôi Kì Thủ mở tiệc, thỉnh mọi người đi ăn cơm.

Triệu Phổ để lại Tử ảnh Giả ảnh giúp hai vị lão nhân gia đi tìm quần áo, Bạch Phúc chạy đi múc nước.

Thiên Tôn ôm tay Triển Chiêu : “Chiêu Chiêu, ta hảo đói,”

Triển Chiêu toàn thân cao thấp sờ soạng một lượt, không có đồ ăn, quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bàn, trong mâm đựng trái cây còn vài quả táo.

Thiên Tôn nhăn mũi: “Không ăn đâu.”

Công Tôn gỡ một cái túi bên hông ra nhét vào tay Thiên Tôn.

Ân Hầu hiếu kì: “Cái gì vậy ?”

Thiên Tôn cầm túi, tâm nói, Công Tôn cho đó. Đừng nói trong này là dược hoàn ăn một cái là no cả ngày nha ? Vừa mở ra nhìn thử, hai lão nhân nhếch miệng _ một túi bánh chưng đường.

Công Tôn cười tủm tỉm vỗ vỗ hai người : “Là cho Tiểu Tứ Tử đó, nhưng hai ngươi cứ ăn đỡ đi.”

Thiên Tôn và Ân Hầu trên mặt một trận hồng một trận trắng. (TK : Ân Ân và Tôn Tôn bị mấy thằng nhóc coi bằng tuổi Tiểu Tứ Tử để mang kẹo bánh ra dỗ, thật là =.= )

Bạch Phúc thông minh hơn, chạy tới dỗ dành nhị lão đi tắm trước, hắn đi chuẩn bị đồ ăn Thiên Tôn và Ân Hầu mới bớt xấu hổ .

Mọi người xuất môn đi ăn. Trên đường, Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thôi Kì Thủ có nhiều cừu gia lắm à ?”

“Thương Sơn phái chủ trương an phận thủ thường rất ít đi lại trên giang hồ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu: “Ta chưa từng nghe nói hắn kết thù với ai, bất quá… có thể hắn lúc trẻ lúc hắn đã làm không ít chuyện đuối lý nên mới cả ngày nghi thần nghi quỷ .”

“Vừa rồi Thất phu nhân mặt hồng y phục, ngươi có để ý biểu tình của Thôi Kì Thủ không ?” Triển Chiêu chớp mắt mấy cái.

“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường nhớ ra: “Vừa này ở trong sân ta nhìn thấy một nữ nhân mặc hồng y mặt trắng như giấy, ngươi có thấy không ?”

Triển Chiêu há to miệng: “Ngươi nhìn thấy cái gì ?”

“Ngươi không thấy sao ? Liền trong góc.” Bạch Ngọc Đường đi ngang sân, vươn tay chỉ chỉ một góc đại viện.

Triển Chiêu cau mày: “Không có mà…”

“Ta nhìn thấy thông qua kính chiếu yêu của Mậu Tuất.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi Triển Chiêu: “Có muốn ra đó nhìn kĩ hơn không?”

Triển Chiêu giận nha, kéo tay nhéo nhéo.

“Khụ khụ.”

Phía sau Triệu Phổ và Công Tôn nhịn không được ho khan một tiếng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay lại. Công Tôn trừng mắt nhìn hai người đang ‘tay cầm tay’, ý tứ _ thu liễm chút !

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội thu tay lại. Bước vào tiền viện mới phát hiện Thôi phủ này có đại điện chuyên dùng để mở yến tiệc, thập phần khí phái.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường:”Thôi Kì Thủ bất quá cũng chỉ là một chưởng môn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ? Phan lão đại chỉ là con rể, nếu là bạc của hắn thì đám huynh đệ tỷ muội đại lão bà tiểu lão bà Thôi gia đang tranh nhau cái gì ?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nghiêng người qua: “Miêu nhi.”

” Sao ?” Triển Chiêu nghĩ hắn biết.

“Ngươi cũng rất nhiều chuyện đó.”

Triển Chiêu mí mắt giật giật _ giận nha.

Bạch Ngọc Đường sờ cằm: “Ngươi muốn biết cái gì lát ta đi hỏi hắn .”

Triển Chiêu mở to hai mắt: “Hỏi thẳng luôn hả?”

Bạch Ngọc Đường cười có thâm ý khác: “Cũng không phải là không có cách.”

“Là sao ?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Chậc.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hạ giọng: “Bình thường ngươi đều rất khôn khéo mà, sao đột nhiên lại thành thật vậy?”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: “Nương ta vẫn thường nói, từ nhỏ ta đã là một đứa trẻ thành thật.”

Bạch Ngọc Đường xoa mi tâm, khoác vai hắn: “Ngươi cứ duy trì trạng thái này rồi đi giải quyết lão nhân đó đi.”

Triển Chiêu nhếch miệng, cười hì hì cùng hắn đi vào biệt viện.

Phía sau Triệu Phổ và Công Tôn nhìn nhau, hai người này… suốt ngày cứ ‘liếc mắt đưa tình ‘ hoàn toàn không biết cái gì gọi là kiềm chế.

Mọi người ngồi vào vị trí, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh Công Tôn Triệu Phổ, bên kia là gia tôn Mậu Tuất Mậu Vũ. Bạch Ngọc Đường cũng có chút kỳ quái _ vì sao Thôi Kì Thủ không đuổi hai “bịp bợm giang hồ” này?

“Hôm nay, đa tạ các vị đã cứu mạng nhi tử.” Sắc mặt Thôi Kì Thủ vẫn chưa bình thường trở lại, nâng chén kính rượu mọi người.

Ngồi cạnh hắn là Thôi Tần vừa mới tỉnh lại. Thôi Tần này tuổi tác không lớn, so với Thôi Phóng thì dễ nhìn hơn nhiều. Hai huynh đệ một người ngũ quan đoan chính dáng người khôi ngô, vẻ mặt thông minh tốt tướng, người còn lại thì tai to mặt lớn vẻ mặt cau có đưa đám, khó trách Thôi Kì Thủ bất công .

Thôi Tần ỉu xìu ngồi một góc, tựa hồ vẫn còn rất mệt. Nói đến cũng kỳ, đối với Công Tôn người vừa cứu sống hắn, hắn một chút lòng biết ơn cũng không tỏ vẻ, nét mặt dại ra.

Một chén rượu uống vào, Thôi Kì Thủ vừa định tiếp tục khách sáo vài câu. Triển Chiêu đột nhiên túm túm Bạch Ngọc Đường, dùng thanh âm rất nhẹ nhưng cũng đủ để những người khác nghe được hỏi: “Ngọc Đường à, sao cô nương mặc hồng y phục đứng trong góc tường kia không ngồi xuống ăn cơm ?”

Một câu khiến mọi người ngẩng đầu quay qua nhìn vào góc tường. Nhưng góc tường trống không, người ở đâu.

Bạch Ngọc Đường nhướng mi liếc Triển Chiêu một cái. Triển Chiêu mở to mắt, cái kia… rất chân thành a, đôi mắt màu vàng tựa hồ đang rất nghiêm túc mà nói _ ta rất thành thật, rất rất thành thật à nha!

Bạch Ngọc Đường bóp trán, đẩy cho hắn đĩa rau: “Ăn cơm.”

Triển Chiêu cầm bát ăn cơm, mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Cái gì… hồng y phục ?”

Người hỏi là Thôi Kì Thủ nãy giờ không nói gì.

“Vị cô nương bên kia kìa!” Triển Chiêu vươn tay chỉ góc tường : “Áo đỏ váy đỏ.” Nói xong, hắn còn vẫy tay với góc tường.

Bạch Ngọc Đường đè tay hắn lại, có chút xin lỗi nói với mọi người nói : “Thỉnh thoảng hắn có thể thấy mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, các vị đừng để ý, tiếp tục tiếp tục.”

Một câu nói thôi mà làm mọi người nổi da gà đầy người, cái gì gọi là “Loạn thất bát tao ” ?

Công Tôn cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Triệu Phổ, như là hỏi _ Triển Chiêu thấy thật hả ?

Triệu Phổ buồn cười gắp thức ăn cho hắn _ ngươi không thấy hắn cùng Bạch Ngọc Đường đang kẻ xướng người hoạ sao.

“Cái gì hồng y phục hả ?” Thôi Phóng nhìn xung quanh : “Có quỷ à ?”

Triển Chiêu tiếp tục chăm chỉ ăn, Bạch Ngọc Đường ở một bên gắp đồ ăn cho ắn, vừa nhìn bên cạnh hắn… gia tôn Mậu Tuất chính cau mày, kinh hãi nhìn Triển Chiêu.

Lúc này, hạ nhân đem đồ ăn lên, hắn đặt một đĩa thịt dê nướng trước mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn một cái, xua tay : “Lấy đi lấy đi, ta không ăn thịt chó.”

Thôi Phóng nói : “Đó không phải thịt chó, là thịt dê, ngươi cứ yên tâm mà ăn.”

Triển Chiêu càng khó hiểu , tiếp tục thì thầm hỏi Bạch Ngọc Đường : “Vừa nãy hậu viện ồn như vậy không phải là đang giết chó à ? Sao ta vẫn nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ ?”

Triển Chiêu vừa nói xong ” lạch cạch” một tiếng, đũa của Thôi Kì Thủ rơi xuống đất, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu.

Mậu Tuất đột nhiên hỏi : “Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn nữ nhân kia trông như thế nào?”

Triển Chiêu vừa muốn nói, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo kéo hắn vì thế Triển Chiêu muốn nói lại thôi bĩu môi, cúi đầu ăn cơm tiếp.

Tâm mọi người đều treo ngược , Thôi Kì Thủ cũng nhịn không được hỏi : “Bạch thiếu hiệp, vị bằng hữu này của ngươi là có thiên phú dị bẩm có thể nhìn thấy…”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu nhỏ giọng than thở một câu : “Đã nói ta thấy rồi mà, có lừa ngươi đâu .”

Vừa nói, hắn vừa thò tay xuống bàn nhéo Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa phải nhịn cười lại vừa phải nhịn đau, biểu tình vô cùng phức tạp, đành phải nói : “Hắn thực sự có thể nhìn thấy vài thứ, bất quá Thôi chưởng môn không cần để ý…”

“Nếu thật có thể nhìn thấy thì có thể nói cho ta nghe cô nương hồng y đó trông như thế nào không ?” Thôi Kì Thủ khó nhịn được.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, như là hỏi _ nói được không?

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đành phải gật gật đầu.

Công Tôn và Triệu Phổ ở góc độ vừa khớp để thấy hai người nhéo nhau dưới bàn, cảm thán _ hai người này mà liên thủ ra ngoài lừa gạt thì dù là ai cũng tuyệt đối không thành vấn đề .

Vì thế Triển Chiêu thuận thế bắt đầu nói “lời nói thật”, cầm đũa gõ cằm : “Rất đẹp a, hơn hai mươi tuổi, mặt có chút trắng, quần áo màu đỏ thẫm giống như tân nương tử… Ngô ? Ai nha, khẳng định là nàng vừa treo cổ ! Ngươi xem chân nàng thiếu một chiếc giầy thêu, trên cổ còn treo một cái bạch lăng.”

Triển Chiêu vừa dứt, thì nghe “rầm” một tiếng, không phải Thôi Kì Thủ thất thố ngất đi hoặc cái gì. Thôi lão đầu chỉ ngồi cứng ngắc như thể gặp quỷ, ngược lại Mậu Tuất ngồi bên cạnh lại bật ngửa, kinh hãi nhìn Triển Chiêu, một tay chỉ vào hắn run run rẩr rẩy : “Ngươi… ngươi là thần thánh phương nào ?”

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dứt khoát ‘hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng’, nói với Bạch Ngọc Đường : “Ồn quá, tiếng chó sủa ở đâu vậy ? Còn có tiếng xiềng xích va vào nhau và tiếng sét ầm ầm nữa.”

“Lão gia ?”

Triển Chiêu nói xong, Thôi Kì Thủ thiếu chút nữa ngã quỵ, Diệp Vân Sam vội đỡ lấy hắn, khó hiểu nhìn Triển Chiêu _ dĩ nhiên nàng biết Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang kẻ xướng người hoạ nói hưu nói vượn muốn lừa Thôi Kì Thủ nói ra chuyện gì đó, chỉ là không nghĩ tới… vậy mà cũng được hả ???

Mà lúc này, chỉ thấy Thôi Kì Thủ lắp ba lắp bắp, vẻ mặt tuyệt vọng : “Tai vạ đến rồi….. Tai vạ đến rồi ! Nên đến vẫn là sẽ đến !”

Mậu Tuất đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm đại môn rồi hô to một tiếng : “Đóng cửa ! Mau lên !”

Bọn hạ nhân luống cuống chạy đi đóng cửa.

Bạch Ngọc Đường dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng đụng Triển Chiêu : “Miêu nhi, từ từ, thu liễm chút.”

Nhưng đụng một hồi Triển Chiêu vẫn không phản ứng.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm hướng đại môn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày : “Miêu nhi?”

Dưới ánh trăng, đôi đồng tử vốn màu vàng của Triển Chiêu bỗng nhiên nhạt dần… Bạch Ngọc Đường lập tức ý thức được, con mèo này thật sự được thấy cái gì đó rồi .

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa liên hồi truyền đến, mọi người đang trong đại sảnh cũng giật mình nhảy dựng. Triệu Phổ nhíu mày _ Cái gì đang đập cửa vậy? Gấu à ?

Vài thủ vệ và hạ nhân không ngăn cản được, tất cả đều bị đánh bay đi. “Ào” một tiếng, đại môn tả hữu mở toang. Nháy mắt một trận cuồng phong từ ngoài thổi vào _ âm hàn đến tận xương.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer