NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 – Chương 12: Trư đầu đà

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập
Ads Top

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quyết định quay lại Thương Sơn phái, Thiên Tôn và Ân Hầu cũng đi theo mà không hề hay biết vị đương gia giả của Thương Sơn phái nọ đã sớm bày sẵn cạm bẫy.

Tiến vào Thương Sơn phái, trừ bỏ im lặng cũng không có gì khác thường. Nhưng mà, im lặng này cũng mơ hồ khiến người ta cảm thấy có điểm bất an, đừng nói người trong phủ chết hết rồi nha ?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy lên nóc biệt viện bọn họ trụ lại, nhìn xung quanh. Toàn bộ Thôi phủ đều im lặng một cách quỷ dị, kỳ lạ nhất chính là toàn bộ đèn đều bị dập tắt.

“Không thích hợp.” Triển Chiêu thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường : “Có thể nào mọi người đã trúng cái gì mông hãn dược hoặc là bị hạ độc không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn khắp nơi, cũng hiểu loại tình huống này rất kì lạ. Nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ tựa hồ xung quanh có luồng khí tức không ít, cảm giác như đang nín thở ngưng thần _ có mai phục?

Đang lúc hai người nghi hoặc đột nhiên từ trong viện tử lớn nhất Thôi phủ cách đó không xa “phừng” dấy lên hai luồng hỏa diễm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái _ hỏa diễm màu lam?

Không đợi hai người hiểu rõ ràng đó là cái gì thì lại tiếp tục nghe thấy một trận lốp bốp cổ quái như tiếng nổ khi nước văng vào chảo dầu, vang lên không ngừng mà trong toàn bộ Thôi phủ cũng dấy lên vô số hoả cầu màu lam lơ lửng giữa không trung. Giống như ma trơi của địa ngục, hỏa cầu trận vây lấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, chậm rãi di chuyển. Cũng không biết là có người khống chế hay sao đống hỏa cầu này tựa hồ tựa như có sinh mệnh, không chút hảo ý nhìn chằm chằm hai người giữa thế trận, chậm rì rì bay xung quanh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới trước, Thiên Tôn và Ân Hầu đang ở trên đầu tường cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này cũng có chút khó hiểu.

Thiên Tôn muốn chạy tới lại bị Ân Hầu bên cạnh vỗ nhẹ một cái : “Hình như có bẫy.”

Thiên Tôn quay lại nhìn hắn :”Ngươi là nói, có người muốn đối phó này hai đứa nó ?”

“Muốn biết rốt cuộc là cái gì thì tốt nhất là cứ để hai đứa nó tự ứng phó.” Ân Hầu nháy mắt với Thiên Tôn, ý tứ _ khảo nghiệm a ~ khảo nghiệm.

Thiên Tôn cũng cảm thấy có lý, vì thế nhị lão liền ngồi xuống đầu tường xem náo nhiệt.

Triển Chiêu nhìn đám ma trơi đang bay qua bay lại, hỏi Bạch Ngọc Đường :”Này là trận thế gì?”

“Chưa từng thấy.” Bạch Ngọc Đường rất thành thật.

“Ngươi mà cũng chưa từng thấy à ?” Triển Chiêu cảm thấy mới mẻ.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên ấn đầu hắn xuống, tránh khỏi một hỏa cầu vừa bay tới, mặt khác đám hỏa cầu còn lại cũng có vẻ nóng lòng muốn thử, bay tới gần, bất quá nháy mắt lại lui về. Thật quái dị, tựa hồ đám hỏa cầu này thực sự có sinh mệnh, biết phán đoán. Từ khí tức mơ hồ xung quanh, Bạch Ngọc Đường hoài nghi _ có người giở trò.

Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái , túm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi nói có khi nào là chuột bay không ?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Chuột bay thì sao lại cháy được ?”

“Chuột lửa bay !”

Bạch Ngọc Đường vô lực, không hơi sức đâu mà đùa với Triển Chiêu _ con mèo này không biết có tật xấu gì mà càng là thời điểm nguy cấp thì càng thích đùa giỡn. Hắn túm Triển Chiêu nhảy lên, hỏa cầu phía dưới liền đuổi theo, tụ tập lại chỗ bọn họ vừa đứng, dấy lên một ngọn hỏa diễm màu lam cao ba thước. Bạch Ngọc Đường cảm giác được một ít nhiệt năng _ nguyên lai hỏa diễm là thật …

” Hỏa diễm màu lam, là lãnh hỏa sao.” Thiên Tôn vuốt cằm : “Loại hỏa diễm này dội nước cũng không tắt, trước kia có một môn phái thường dùng.”

“Thủy hỏa môn?” Ân Hầu gật đầu : “Nhưng đã bị diệt môn từ vài năm trước rồi, sao đột nhiên xuất hiện nhỉ ?”

Hai người nhảy lên giữa không trung, hỏa cầu phía dưới vẫn đuổi theo. Triển Chiêu xoay tay túm lấy Bạch Ngọc Đường : “Chiêu này vẫn là ta dùng tốt hơn.”

Mắt thấy hỏa cầu sắp đến gần, Triển Chiêu cầm tay Bạch Ngọc Đường… nháy mắt bay lên.

“Oa.” Thiên Tôn ngẩng mặt :” Khinh công của Triển tiểu miêu khó lường nha.”

“Triển tiểu miêu ?” Ân Hầu trừng Thiên Tôn trắng mắt: “Ngươi đừng có bắt chước đồ đệ nhà ngươi kêu bừa, ngoại tôn ta giống mèo chỗ nào?”

Ân Hầu còn chưa dứt lời thì đám hỏa cầu nọ lại thay đổi phương hướng đuổi theo Triển Chiêu, chỉ là tựa hồ độ cao hữu hạn, đuổi tới nửa đường thì không thể lên tiếp. Khinh công Triển Chiêu tốt thật nhưng dù tốt đến mấy cũng không thể đứng giữa trời, vì thế hắn liền chuyển hướng hạ xuống nóc viện, soạt mấy cái lại phóng lên một đỉnh khác, còn không quên ‘tha’ Bạch Ngọc Đường theo.

Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc viện tử, cúi đầu nhìn Triển Chiêu đang ngồi xổm trước mặt _ giống mèo hoang thật.

Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân hầu, ý tứ _ rõ ràng là mèo.

Khóe miệng Ân Hầu giật giật hai cái rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện có thể là nguyên nhân. Phỏng chừng là do hồi nhỏ quanh nhà Triển Chiêu có rất nhiều mèo, xung quanh Thiên Ma cung cũng toàn là mèo, tiểu Triển Chiêu suốt ngày ôm mèo chạy tới chạy lui, không lẽ ở cùng mèo lâu quá nên nên bất giác cũng giống tụi nó luôn rồi?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tránh trái tránh phải, vòng qua đám hỏa cầu, bất quá trốn như vậy cũng không phải biện pháp, không hợp với tính cách hai người, tốt nhất vẫn là tấn công vi thủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mất kiên nhẫn, cũng đã nhìn ra huyền cơ trong đám hỏa cầu, cũng không phải cái gì chuột lửa bay, mà là có người điều khiển _ ám khí !

Hai người ăn ý liếc nhau một cái, sau đó một tả một hữu tách ra, rút binh khí, một nhát chém sau hoả cầu…

Hàn quang loé lên, hỏa cầu vô thanh vô tức rơi xuống. Nguyên lai đám hỏa cầu này dùng tơ trong suốt khống chế, ban đêm nhìn không thấy tơ nên mới có ảo giác là lửa ma trơi.

Triển Chiêu thu kiếm, nhìn phòng ốc đóng chặt xung quanh : “Xuất hiện đi, đừng lén lút nữa.”

Tiếng nói vừa dứt, đại môn tứ phía mở toang, còn truyền ra tiếng cười.

“Bạch thiếu hiệp sao lại quay lại vậy ?”

Người nói chuyện chính là Thôi Kì Thủ.

Thôi Kì Thủ cũng không còn nét hòa ái dễ gần như vừa rồi, ngoài cười nhưng trong không cười, toàn thân một chút cũng không giống Thôi Kì Thủ lúc trước, ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa rồi phát hiện cơ quan cũng đoán được đại khái có người mai phục.

Khinh công của Triển đại nhân quả thật rất cao.” Thôi Kì Thủ cười cười khen Triển Chiêu, sau đó nhìn xung quanh, có chút tiếc nuối : “Sao Cửu Vương gia không tới ? Đáng tiếc, ta còn chuẩn bị đại tiệc định khoản đãi Vương gia.”

Triển Chiêu sáng tỏ, nguyên lai người này biết mình, chỉ là không nói ra.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút khó coi, xem ra… đối phương đã phục kích hơn nữa còn thiết hạ cạm bẫy từ lâu. Kỳ quái là vừa rồi bọn họ đều ở trong phủ nhưng Thôi Kì Thủ lại không động thủ mà cố tình chờ bọn hắn quay đi rồi trở lại. Trận pháp này không tệ, cơ quan cũng thế, nhưng chỉ vừa chuẩn bị , nói cách khác, ý định mai phục bọn họ chỉ vừa mới nảy ra. Xem ra, Thôi Kì Thủ không phải chủ mà là bị người sai sử. Hắn còn cảm thấy… lần phục kích này, tựa hồ ý đồ nhằm vào Triển Chiêu lớn hơn nữa một chút.

“Lão quỷ.” Ân Hầu đột nhiên chọt Thiên Tôn, nhỏ giọng hỏi : “Trên giang hồ, ngươi cảm thấy kẻ nào có thuật dịch dung xuất thần nhập hóa như vậy?”

Thiên Tôn ngẩn người, đột nhiên gãi đầu : “Ách… Không phải là cái tên Trư Đầu chứ?”

“Còn không phải là cái đầu heo đó sao, chả trách ta cách thật xa đã ngửi thấy mùi heo xui xẻo.” Ân Hầu cau mày : “Xem ra lần này hai tiểu tử kia phải ăn chút khổ rồi.”

“Mà thôi, giá đảo vị tất. (chưa chắc)” Ân Hầu dứt khoát tìm một vị trí thoải mái nằm gác chân xem náo nhiệt : “Một cái đầu heo chưa chắc làm khó được ngoại tôn ta, bất quá Ngọc Đường thì…”

“Ngươi có ý gì?” Thiên Tôn nhíu mày nhìn Ân hầu : “Ngoại tôn ngươi giải quyết được cái tên Trư Đầu Đà đó mà đồ đệ ta lại không được sao?”

“Trên đời này mọi người đều có nhược điểm .” Ân Hầu mỉm cười : “Ngọc Đường quả thật rất giỏi, cao thủ dù cao tới đâu hắn đều có thể đối phó được, bất quá vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lão quy đản Trư Đầu Đà kia chuyên dùng để đối phó với đồ đệ quý công tử nhà ngươi, hắn có đòn sát thủ đó.”

” Còn lâu.” Thiên Tôn không phục : “Lấy thực lực bảo bối đồ đệ của ta cái tên đầu heo kia quả thật có chút đáng ghét, nhưng cũng không có nghĩa Ngọc Đường không đối phó được.”

“Muốn cá không ?” Ân Hầu lấy ra một nén bạc : “Ta cá Ngọc Đường giải quyết không được Trư Đầu Đà phải cần Chiêu Chiêu giúp.”

Thiên Tôn chớp mắt : “Tiền đâu ra vậy ?”

“Vừa rồi Chiêu Chiêu cho ta ăn khuya .” Ân Hầu ho khan một tiếng.

Thiên Tôn bĩu môi, giật lấy : “Rõ ràng là cho ‘chúng ta’ ăn khuya !”

“Lão quỷ, ngươi không biết xấu hổ hả, dám cướp bạc của ta.” Ân Hầu bật dậy giật lại, hai người trên nóc nhà ngươi tranh ta đoạt một hồi nhưng hoàn toàn không gây ra động tĩnh gì. Sau đó nén bạc kia bị phân thành hai, Thiên Tôn cầm một nửa đổ với hắn : “Ta cá Trư Đầu Đà nhất định sẽ bị Ngọc Đường giải quyết , tuyệt đối không cần con mèo nhà ngươi hỗ trợ.” ( TK :Không đâu Ân Ân, chính bác mới là người ko biết xấu hổ ấy =.= )

“Hắt xì.”

Công Tôn và Triệu Phổ vừa về phòng thì nghe thấy Tiểu Tứ Tử trên giường hắt xì một cái.

“Tiểu Tứ Tử !” Công Tôn vội chạy đến bên giường, ôm Tiểu Tứ Tử ra khỏi chăn, sờ trán : “Bệnh sao ?”

” Hơ ?” Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng mở mắt, khó hiểu : “Phụ thân Cửu Cửu, hai người đã về rồi ?”

Tiêu Lương cũng từ trong chăn chui ra thông khí : “Sư phụ, tiên sinh.”

Triệu Phổ gật đầu, có chút khó hiểu _ Tiểu Tứ Tử lúc ngủ thường chui vào chăn, Tiêu Lương phụ trách kéo bé ra, rất hiếm khi chui vào cùng bé, liền vươn tay sờ đầu thì phát hiện trán Tiêu Lương toàn mồ hôi.

“Oa, ngươi đang làm gì vậy ?” Triệu Phổ khó hiểu : “Cả người toàn mồ hôi, không sợ ngứa à ?”

“Sao người con cũng toàn mồ hôi vậy ?” Công Tôn sờ cổ Tiểu Tứ Tử, còn sờ cả lòng bàn tay bé : “Nóng không ?”

“Cận nhi nằm mơ.” Tiêu Lương cũng bất đắc dĩ : “Chui vào chăn lăn qua lăn lại, con kéo ra không được lại sợ hắn lăn xuống giường nên đành phải tiến chui vào đè Cận nhi lại.”

“Tiểu Tứ Tử, con mơ thấy gì vậy ?” Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử lùi : “Ác mộng à?”

“Dạ!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Con mộng thấy cái gì ?” Triệu Phổ hiếu kì :”Bị chó rượt?”

“Không phải chó, là heo !” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói.

Triệu Phổ và Công Tôn đều sửng sốt, quay đầu nhìn bé : “Heo ?”

“Phốc” Tử ảnh vừa trở về đang ăn cam, sau thấy bé nói vậy thì cười văng : “Tiểu Tứ Tử, mơ thấy bị heo rượtsao không quay lại cắn nó một ngụm ?”

“Đúng vậy.” Công Tôn cũng phì cười búng trán bé : “Con muốn ăn thịt sao, ngày mai làm canh thịt heo cho con ăn nha ?”

“Không phải con bị!” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt : “Là Bạch Bạch bị heo đuổi theo.”

“Phốc…” Triệu Phổ phun trà : “Tiểu Tứ Tử, con không hoa mắt đấy chứ? Bạch Ngọc Đường là bị heo rượt hay mèo rượt ?”

“Heo!” Tiểu Tứ Tử rất chắc chắn : “Heo rất lớn đó, Bạch Bạch hảo thảm.”

Công Tôn và Triệu Phổ buồn cười nhìn nhau một cái, nghĩ ngày mai phải làm thịt heo cho Tiểu Tứ Tử ăn. Bất quá mọi người lại tưởng tưởng đến cảnh Bạch Ngọc Đường – giai công tử bạch y như tuyết bị một con heo đuổi theo, đều nhịn không được xoay mặt : “Phốc…”

Biệt viện Thôi phủ, Thôi Kì Thủ sờ mặt, tựa hồ không thoải mái : “Mấy thứ mặt nạ da người này đúng là không thoải mái.”

“Ngươi giả vời cái gì.” Triển Chiêu cười lạnh một tiếng : ” Da mặt Thôi Kì Thủ còn đang ở trên mặt hắn, của ngươi chỉ là thuật dịch dung thôi.”

“Ha ha…” Thôi Kì Thủ ngửa mặt lên trời cười to : “Lại nói tiếp, các ngươi dù sao tuổi hay còn trẻ, hẳn là sẽ chưa nghe qua tên lão phu.”

“Các hạ tôn tính đại danh?” Triển Chiêu hỏi.

“Lão phu họ Chu, người giang hồ xưng Chu Đầu Đà.” Thôi Kì Thủ nói xong, nhẹ nhàng xoa mặt một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, nhịn không được nhíu mày… dung mạo Thôi Kì Thủ đã thay đổi, biến thành Phan lão đại bọn họ từng gặp, theo sau đó lại xoa xoa mặt, biến trở về Thôi Kì Thủ.

“Thế nào ?” Thôi Kì Thủ ha ha cười.

Triển Chiêu vỗ tay : “Ngươi hát hí khúc à? Trò dịch dung này thật lợi hại.”

Thôi Kì Thủ cười lạnh một tiếng : “Tiểu tử vô tri.”

“Ngươi có thể biến thành người khác nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đương nhiên có thể, bất quá cần một chút thời gian.” Thôi Kì Thủ mỉm cười.

“Nói cách khác, ngươi chỉ là sử dụng mặt nạ, còn mấy thứ khác thì không khác gì diễn viên đổi mặt.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Ở Đại Lý có Chi diện nhân, nhiều thế hệ đều sinh sống bằng nghề làm mặt nạ, nghe nói tượng họ làm có khuôn mặt không khác gì một người sống, ngươi chính là người Chu gia ?”

” Nga ?” Thôi Kì Thủ cao thấp đánh giá Bạch Ngọc Đường một chút: “Quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là đồ đệ Thiên Tôn, biết rất nhiều.”

“Làm mặt nạ sao.” Triển Chiêu sờ cằm : “Vậy mặt thật của ngươi là như thế nào ? Sao lại không lấy chân diện thật ra gặp người?”

“Không quan hệ tới ngươi…” Lời này của Triển Chiêu hình như chọc trúng chỗ đau của Thôi Kì Thủ, hắn không kiên nhẫn khoát tay, ý bảo thuộc hạ xông lên. Ai ngờ Triển Chiêu nhoáng một cái đứng cạnh hắn, vươn tay định xé mặt nạ : “Xem chút có sao, đừng nhỏ mọn như vậy!”

Thôi Kì Thủ xoay lại tung một chưởng.

Triển Chiêu loé thân tránh đi, chạy về cạnh Bạch Ngọc Đường vỗ ngực : “So chính Thôi Kì Thủ thật còn lợi hại hơn.”

Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc _ Chu Đầu Đà này là ai mà sao lại có công phu tốt như vậy ?

“Muốn nhìn mặt ta cũng không khó, ta ngưỡng một đại danh Thiên Tôn đã lâu, luôn muốn cùng hắn giao thủ một lần, bất quá dù sao hắn cũng lớn tuổi, nói không chừng đã chết…”

Thôi Kì Thủ còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng đáp trả một câu: “Ngươi chết hắn còn chưa có chết đâu, về phương diện này ngươi không cần nhọc lòng .”

Trên nóc nhà, Thiên Tôn bĩu môi : “Đầu heo, miệng chó không mọc được ngà voi.”

Ân Hầu chống cằm ngồi một bên oán thầm, tâm nói đã đầu heo mà còn miệng chó với ngà voi, chắc già rồi nên hồ đồ. (Cc : =)))))))))

“Nói vậy không biết hôm nay lão phu có được may mắn kiến thức tuyệt học của Thiên Tôn.” Thôi Kì Thủ nhìn Bạch Ngọc Đường : “Bạch thiếu hiệp, có thể chỉ giáo chút không ?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày _ Chu Đầu Đà này muốn một đấu một với mình?

Triển Chiêu chọt Bạch Ngọc Đường : “Ai, ta đến cho.”

“Triển đại nhân không cần sốt ruột.” Thôi Kì Thủ khoát tay : “Đã sớm an bài trò hay chờ Triển đại nhân.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, xung quanh nháy mắt đã đầy hắc y nhân.

Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ… hoá ra là như vậy, đối phương muốn tách bọn họ ra đối phó riêng. Kỳ quái là… hắc y nhân đối phó với Triển Chiêu rất đông, binh khí trong tay lại toàn là dây thừng, cảm giác có chút quái dị, chẳng lẽ bọn họ muốn bắt sống con mèo này ?

“Bạch thiếu hiệp, ốc còn không mang nổi mình ốc còn có tâm tư lo lắng cho người khác sao ?” Thôi Kì Thủ nhắc nhở Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chọn mi : “Ai là người khác, đó là nội nhân (bà xã) của ta.”

Vừa nói xong, Triển Chiêu một cước đạp qua.

Bạch Ngọc Đường khó khăn tránh thoát, nhìn hắn, ý tứ _ sao lại đánh người nhà?

Triển Chiêu híp mắt _ Phản! Ngươi mới là nội nhân

“Bày trận !”

Lúc này, thanh âm nữ nhân truyền đến, hắc y nhân lập tức bày ra thế trận kỳ quái vây quanh Triển Chiêu, sau đó một loạt tên bắn xuống. Triển Chiêu tránh đi thì bị cô lập giữa thế trận của đám hắc y nhân, bị tách khỏi Bạch Ngọc Đường.

Thiên Tôn sờ cằm :”U,thế trận này thú vị đó.”

Ân Hầu cũng gật đầu :”Cũng phải hơn năm mươi năm rồi chưa thấy trận này. Quả nhiên là công phu Thủy Hỏa Môn. Đối phương tìm đâu ra nhiều cao thủ như vậy nhỉ ? Đào ra từ mộ à ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, nhắc nhở Triển Chiêu : “Cái này gọi là Ngũ Ngư Trận, ngư đầu – ngư vĩ – ngư thân ( đầu cá – vây cá – thân cá ) mỗi nơi năm người, thế trận mười lăm người không hơn không kém, nhớ rõ cố thủ cố vĩ…”

“Bạch Ngọc Đường.” Thôi Kì Thủ cắt ngang Bạch Ngọc Đường : “Ngươi quả nhiên kiến thức uyên bác.”

Ân Hầu nghe được gật đầu : “Đồ đệ của ngươi thông minh hơn ngươi, chưa từng thấy qua trận pháp nhưng một câu đã có thể chỉ trúng điểm yếu.”

Thiên Tôn đắc ý : “Ngươi không biết Ngọc Đường nhà ta là Tàng thư các bằng người à? Chỉ cần nhìn qua hắn đều có thể nhớ hết.”

Khóe miệng Ân Hầu khẽ nhếch : “Là ngươi lười dạy, hắn không có biện pháp nên mới tự học thì có.”

Mặt Thiên Tôn đỏ lên, bĩu môi : “Phi !”

Triển Chiêu thông minh cỡ nào chứ, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy thế trận này có chút cổ quái, tựa hồ đầu đuôi tách rời rồi lại cùng nhau hô ứng, không có khe hở. Nhưng vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói, cách phá trận kia chẳng phải là bắt cá sao? Mèo bắt cá, thiên kinh địa nghĩa nha !

Bên này trận thế vừa bày xong, Triển Chiêu rút Cự Khuyết, nháy mắt giao thủ .

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua thấy Triển Chiêu có vẻ lĩnh hội được cách phá trận rồi, hẳn là không có việc gì, vì thế quay lại, chuyên tâm đối phó Thôi Kì Thủ trước mặt.

Thôi Kì Thủ từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm hình rắn thập phần cổ quái, trên thân kiếm phủ kín một màu lam nhàn nhạt, tựa như mạng nhện.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cũng có chút kinh ngạc : “Ngũ độc kiếm ?”

Triển Chiêu nghe thấy tên kiếm mạnh ngẩng đầu, tâm nói… Không xong !

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhắc nhở hắn : “Đừng phân tâm.”

Triển Chiêu đành phải quay lại tập trung đối phó với đám hắc y nhân, nhưng những người này tựa hồ không biết mệt cũng không sợ chết, ‘người trước ngã xuống, người sau tiến lên’ cuốn lấy làm Triển Chiêu không cách nào thoát nổi.

Triển Chiêu sở dĩ sốt ruột là do binh khí của Chu Đầu Đà. Thông thường binh khí cũng có tương sinh tương khắc, đao là binh khí bá đạo nhất trên đời, nhưng mà bá đạo đến mấy cũng có thiên địch khắc tinh. Kẻ thù của đao chính là nhuyễn kiếm. Lai lịch chuôi nhuyễn kiếm Ngũ độc của Chu Đầu Đà cũng không nhỏ, được mệnh danh Bách đao khắc tinh, đao khách nổi tiếng chết dưới kịch độc của nó nhiều vô số kể. Khó trách đối phương muốn cùng Bạch Ngọc Đường một đấu một, nguyên lai là muốn so binh khí.

Chu Đầu Đà nhẹ nhàng dùng tay áo lau mặt : ” Đao khách chết dưới kiếm của ta không dưới một trăm, Bạch Ngọc Đường, ngươi hẳn là người trẻ tuổi nhất, đáng tiếc đáng tiếc… Cái gọi là bắt rắn phải đập đầu, ai kêu ngươi thiên phú hơn người, lưu lại chính là hậu hoạn. “

Bạch Ngọc Đường không trả lời hắn, chỉ là cau mày nhìn hắn lau mặt : “Ngươi đang làm gì ?”

” À.” Chu Đầu Đà gỡ mặt nạ dịch dung, lau khối bột mì trên mặt, ngẩng lên : “Nếu đã muốn tiễn ngươi ta cũng không ngại cho ngươi xem chân diện mục của lão phu, cũng cho ngươi làm quỷ minh bạch.”

Một cái ngẩng đầu này của hắn, Triển Chiêu đang vận nội công nhảy lên, liếc mắt thấy mất tập trung thả lỏng chân khí rơi xuống. Ai nha, Chu Đầu Đà này đáng ra phải gọi là Trư Đầu Đà, lúc đầu cứ nghị hắn họ Chu, nhưng bây giờ nhìn… hoàn toàn không phải. Người này cực xấu , mắt nhỏ xíu, mũi to hếch lên trời, miệng cũng to nốt, cằm vừa ngang vừa dài, nhìn thẳng là heo nhìn ngang cũng là heo, không khác gì Trư ĐầuĐà.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn thật lâu, đột nhiên nói : “Ngươi đeo mặt nạ vào đi. Như vậy thuận mắt hơn.”

Trư Đầu Đà tức đến lệch mũi : “Bạch Ngọc Đường, ngươi dám nói lão phu xấu ?”

Thiên Tôn và Ân Hầu liếc nhau cười _ Chu Đầu Đà này có cái tật xấu chính là sợ nhất có người nói hắn xấu, giang hồ thế hệ trước ai mà không biết hắn.

Bạch Ngọc Đường vô lực : “Ngươi không tự thấy có lỗi với tên mình à ?”

Chu Đầu Đà giận tái mặt : “Hảo ngươi Bạch Ngọc Đường, hôm nay lão phu cho ngươi làm vong hồn dưới kiếm!”

Nói xong, hắn vung kiếm, kiếm khí mang theo hàn độc lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường : “Xuất chiêu đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu :”Trước khi xuất chiêu, chờ ta một lát.”

Mọi người sửng sốt.

Ân Hầu và Thiên Tôn cũng nhìn nhau, không rõ Bạch Ngọc Đường muốn làm gì.

Đang lúc mọi người hoang mang, Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh: “Ta muốn tìm nơi nào sạch sẽ ói một chút đã.”

“Phốc…” Thiên Tôn còn chưa phốc xong Ân Hầu vội che miệng hắn, tâm nói Bạch Ngọc Đường cũng biết nói đùa nha.

Lại nhìn Chu Đầu Đà, cái mặt heo của hắn lúc xanh lúc tím trừng Bạch Ngọc Đường tuấn lãng phiêu dật trước mặt _ hận.

Lúc này, “rầm” một tiếng.

Triển Chiêu một cước đoán bay đám hắc y nhân, phá trận pháp, hô một tiếng : “Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường dùng tay ném ngân đao, đón lấy Cự Khuyết Triển Chiêu ném qua.

Trong lúc mọi người còn đang ngẩn người, hai người đã tâm linh tương thông ăn ý trao đổi binh khí.

Thiên Tôn và Ân Hầu tròn mắt, đồng thời tán thưởng _ ý kiến hay !

Triển Chiêu rút đao khỏi vỏ, một đao chém đôi xích sắt bay tới trước mặt, hí hửng nói với Trư Đầu Đà ở đằng xa đang trợn mắt há mồm : “Ngũ độc kiếm độc mấy cũng là kiếm, Cự Khuyết của ta là vạn kiếm chi tông, ngươi nghĩ coi ai chết !”

Trư Đầu Đà vạn lần cũng không nghĩ tới còn có chiêu này, đồng thời cũng có chút nghi hoặc _ đây là nghi binh chi kế ? Bạch Ngọc Đường không phải đao khách sao ? Có thể sử dụng Cự Khuyết của Triển Chiêu? Cự Khuyết là thượng cổ thần khí, hảo binh khí đều tự nhận chủ, Bạch Ngọc Đường có thể sử dụng tự nhiên hay ngay cả rút cũng rút không được? Nhưng Triển Chiêu có thể sử dụng đao của Bạch Ngọc Đường… Này là đạo lý gì?

Chỉ là không đợi hắn nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường đã muốn rút kiếm, hàn quang loé sáng.

Trư Đầu Đà nhíu mày, nháy mắt lơ đãng kiếm quang đã bay đến, vội vàng giơ Ngũ độc kiếm ngăn cản. Nhưng kiếm khí của của Cự Khuyết khiến đầu hắn sinh đau, Ngũ độc kiếm rung mạnh, mẻ một đường. Trư Đầu Đà cả kinh lui lại, tâm nói chưa từng thấy kiếm pháp nào bá đạo như vậy, liền nhìn Bạch Ngọc Đường : “Kiếm pháp của ngươi là gì ?”

Ân Hầu cười nhẹ : “Hảo tiểu tử, dám học lén Sơn Hải Kiếm của ta.”

Thiên Tôn dùng cánh tay đẩy đẩy Ân Hầu : “Nhìn đủ chưa, ngoại tôn ngươi đang dùng Vạn Lăng Đao của ta kìa.”

Ân Hầu quay qua nhìn, không sai, Triển Chiêu đang dùng Vạn Lăng Đao đùa giỡn đám hắc y nhân. Tuy rằng không xuất thần nhập hóa bằng Thiên Tôn, nhưng hù đám tiểu giang hồ này thì vẫn dư dả.

Bạch Ngọc Đường nhìn Cự Khuyết trong tay, nhìn Trư Đầu Đà, cười nhẹ : “Ta đã nói rồi, con mèo kia là nội nhân của ta không phải người khác, Cự Khuyết trừ hắn chỉ nhận thức ta.”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer