NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 10 – Chương 5: Xao động

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập
Ads Top

Khoan thúc ngồi xuống, bắt đầu kể cho mọi người đoạn chuyện cũ rất nhiều năm về trước.

Khi Khoan thúc còn nhỏ là người của một bộ tộc du mục trên đại mạc, lúc ấy trong đại mạc có rất nhiều bộ tộc du mục, nhân số không nhiều lắm, bất quá cuộc sống rất tự do tự tại, thập phần vui vẻ. Nhưng một ngày nọ, trời giáng họa xuống, từ đó sinh tử khó đoán.

Bộ tộc của Khoan thúc bị một nam tử đeo mặt nạ tập kích.

Nam tử kia không phân tốt xấu, không có lý do, tàn sát toàn bộ người trong tộc. Năm đó Khoan thúc còn nhỏ, bị thương giả chết mới thoát được một kiếp.

Hắn nằm giữa vũng máu, tận mắt nhìn thấy nam tử kia tháo mặt nạ xuống. Vốn cứ nghĩ dung mạo của hắn phải là diện mục khả tăng, nhưng ai mà nghĩ tới kẻ máu tươi đầy tay tội ác tày trời đó thế nhưng lại có một gương mặt linh khí mười phần.

Khoan thúc nhìn thấy hắn tìm kiếm thứ gì đó giữa biển loạn thi, sau khi tìm được một cái hộp liền bỏ đi, còn châm lửa, thiêu hủy toàn bộ bộ tộc.

Sau Khoan thúc trở thành hài tử lưu lạc, cuối cùng chạy tới cảnh nội Đại Tống.

Khi đó, biên cảnh còn chưa ổn định, tướng lãnh ở biên quan phần lớn cũng chỉ là kẻ tài trí bình thường, Tống quân sợ chết bắt ngoại tộc đến bán mạng cho mình. Thời thơ ấu đáng ra phải rất hạnh phúc của Khoan thúc cứ vậy trở thành những năm tháng thống khổ mém chút phải bỏ mạng. Nhân sinh tốt đẹp trải qua trên chiến trường, ngẫu nhiên trốn vào đại mạc mới có một thoáng an bình, nhưng mỗi khi đến nửa đêm ác mộng lại liên tục quay về, gương mặt linh khí tuấn lãng kia với hắn mà nói chính là Tu La.

Thẳng đến khi Triệu Phổ tới Mạc Bắc, xây dựng Hắc Phong thành, hơn nữa còn ra lệnh đối xử tử tế với những người không khơi mào chiến loạn, mặc kệ là người Hán, hỗn huyết, hay là ngoại tộc Khoan thúc mới có được những ngày an lành. Triệu Phổ và Triệu gia quân đối với mỗi một người từng trải qua quá chiến loạn, ngoại tộc hỗn huyết trôi giạt khắp nơi không biết đến cảm giác an toàn ở vùng biên giới mà nói chính là bức tường thành khổng lồ đáng tin cậy nhất. Mọi người dần dần quên đi vết thương của mình, Khoan thúc cũng vậy, hắn đã rất lâu không mơ thấy cơn ác mộng nọ, tới khi… Triển Chiêu xuất hiện.

Nhưng mà Khoan thúc dùng lý trí phân tích một hồi, biết Triển Chiêu không phải là quỷ cũng không thể là người năm đó, hẳn là người giống người, người nọ nếu sống không lí nào còn trẻ như vậy, càng không thể là Nam hiệp Triển Chiêu đại danh lừng lẫy.

Hơn nữa nhìn kỹ, Triển Chiêu trừ bỏ mi thanh mục tú người nhìn người thích ra, cả người hắn còn làm cho người ta có cảm giác ôn nhuận thiện lương, bất đồng với người kia, yêu tà quỷ dị.

Công Tôn nghe Khoan thúc kể xong, có chút khó hiểu: “Hắn vì sao lại giết hết mọi người? Trong chiếc hộp đó là cái gì ?”

Khoan thúc lắc đầu: “Lúc ấy rất loạn, hắn có vẻ như đang tìm cái gì đó, nhưng ta lại nghe không rõ hắn nói gì với tộc trưởng lắm.”

“Vậy ngươi có biết bên trong cái hộp hắn cướp đi có cái gì không ?” Triển Chiêu hỏi.

Khoan thúc nhíu mày lắc đầu.

“Ngươi đừng kết luận nhanh như vậy.” Công Tôn nghiêm túc nói: “Lúc ấy ngươi còn nhỏ, tiểu hài tử sau khi hoảng sợ trí nhớ rất dễ bị hỗn loạn.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng gật đầu: “Nếu hắn thật vì thứ bên trong cái hộp kia mà giết người nhiều như vậy, vậy thứ bên trong chiếc hộp nhất định rất quan trọng, sau khi lấy được chiếc hộp không lý nào hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái đã đem đi, ngươi hảo hảo nhớ lại xem, sau khi hắn lấy được hộp có mở ra không, có hành động lấy ra thứ gì không?”

“Ách, cái này…” Khoan thúc khó xử cau mày trầm tư suy nghĩ. Nói thật thì, trí nhớ của hắn quả thực có vài đoạn trống. Với lại lúc ấy thật sự rất sợ hãi, nên không nhìn rõ, chưa kể, mấy năm nay hắn luôn không ngừng muốn quên đi đoạn hồi ức đáng sợ đó, nên trong chốc lát, thật sự nghĩ không ra.

Tiểu Tứ Tử vươn tay, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho Khoan thúc: “Ngươi cứ từ từ nhớ nha, thả lỏng thả lỏng.”

Khoan thúc bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ, mọi người cũng bảo trì im lặng, lẳng lặng chờ đợi.

Không quá lâu sau, Khoan thúc đột nhiên vuốt cằm phát ngốc.

“Nghĩ ra rồi?” Công Tôn hỏi.

“Nga… Không có.”

Mọi người nhụt chí.

“Bất quá ta nhớ ra một chuyện.” Khoan thúc nghiêm túc nói: “Trước đây, hình như ta từng nhìn thấy cái hộp đen kia, cả thứ bên trong nữa.”

“Cái gì?” Lòng hiếu kì của mọi người lại một lần nữa vọt lên.

“Là như vầy.” Khoan thúc nói: “Ta nhớ hồi nhỏ có một lần nhìn thấy tộc trưởng lén lén lút lút nhìn trăng thở dài. Ta lúc ấy còn rất nhỏ, đại khái chỉ mới bốn năm tuổi, chạy tới hỏi hắn bị sao vậy. Lúc ấy trong tay hắn cầm một chiếc hộp màu đen, chiếc hộp mở ra, hắn lắc đầu thở dài, nói cái gì ‘Trăng là cố hương, biết khi nào mới có thể về cố thổ’.”

Mọi người nhìn nhau, tộc trưởng kia nhớ nhà? Bất quá hắn không phải là dân du mục sao, du mục nhớ nhà cũng rất hiếm thấy đó.

“Ngươi có nhớ lúc ấy thứ bên trong hộp là cái gì không?” Công Tôn hỏi.

“Ta có nhìn lướt qua, là một miếng vải đen.”

Mọi người ngơ ngác, nhìn Khoan thúc: “Vải đen ?”

“Đúng! Chính là một miếng vải đen!” Khoan thúc gật đầu.

“Miếng vải đen đó có bọc cái gì không?” Triển Chiêu buồn bực, tâm nói giấu một miếng vải đen trong hộp sao? Có khi nào là bọc ngọc bội hay thứ gì đó có giá trị không nhỉ ?

“Ta cũng không biết, lúc ấy ta chỉ chú tâm an ủi hắn.” Khoan thúc bất đắc dĩ: “Nhưng giờ nhớ lại, thứ người kia lấy từ trên người tộc trưởng chính là chiếc hộp đen đó!”

Mọi người trầm mặc không nói gì, đều hoài nghi trong hộp vẫn còn thứ khác, chỉ là Khoan thúc không phát hiện.

“Gia hương của tộc trưởng ngươi ở đâu?” Triệu Phổ hỏi.

Khoan thúc lắc đầu: “Ta không biết, chúng ta đều do tộc trưởng tập hợp lại, bình thường chỉ ở lại một nơi chừng hai ba tháng rồi lại đổi.”

“Hắn còn có nói gì khác về gia hương mình không ?” Triển Chiêu hỏi.

“Ưm, ta nhớ lúc ấy khi an ủi tộc trưởng từng hỏi hắn vì sao nhớ nhà mà không về?” Khoan thúc nói đến đây, lắc đầu: “Lúc ấy cũng không biết có phải Tộc trưởng đã uống nhiều quá không mà đột nhiên khóc to, nói cái gì không về được, hết thảy đều không trở về được, bọn họ là đầu sỏ gây nên, là tự làm tự chịu.”

“Bọn họ ?” Triển Chiêu nhíu mày: “Bọn họ nào?”

“Nga, ta thuật lại thôi, nguyên bản tộc trưởng nói là ‘Chúng ta’.” Khoan thúc giải thích một chút: “Hắn nói ‘Không về được, hết thảy đều không trở về được, tự làm tự chịu, chúng ta mới là đầu sỏ gây nên, tất cả đều là chúng ta tự làm tự chịu, thiên địa khó dung!'”

“Thiên địa khó dung?” Triển Chiêu trầm ngâm một lúc lâu: “Vậy ngươi có còn nhớ khi tộc trưởng nhìn thấy người rất giống ta có biểu tình gì không…”

“A!” Khoan thúc đột nhiên hét một tiếng, doạ Tiểu Tứ Tử sợ tới nhảy dựng.

“Sao vậy?” Triệu Phổ hỏi.

“Tộc trưởng biết người kia!” Khoan thúc nhớ lại, cảm xúc cũng có chút dao động: “Ta nhớ khi hắn nhìn thấy người đeo mặt nạ kia đã nói một tiếng báo ứng.”

“Báo ứng…” Triển Chiêu nhíu mày.

“Sau đó, lúc hắn sắp chết, người đeo mặt nạ tháo mặt nạ xuống, tộc trưởng nhìn đến thấy mặt hắn, vẻ mặt liền… Như thế .”

“Như thế là như thế nào?” Mọi người đồng loạt hỏi.

“Chính là rất khiếp sợ! Sau đó giống như cảm thấy không thể nào, nhưng còn chưa nói gì đã chết .”

Mọi người liếc nhau, cảm thấy trong chuyện này tựa hồ dính dáng tới ân oán gì đó.

“Lại nói tiếp.” Khoan thúc đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Hắn có thể nào là cha ngươi không?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Không có khả năng, cha ta vẫn đang sống khoẻ mạnh, lúc hắn còn trẻ cũng không giống ta, hơn nữa hắn không biết võ công.”

“Nga…” Khoan thúc gật đầu: “Vậy chắc là người giống người rồi.”

“Bất qua ta nghe nói ta rất giống ngoại mẫu, ngươi xác định người kia là nam nhân?” Triển Chiêu lại xác nhận một chút.

“Đương nhiên là nam!” Khoan thúc rất khẳng định gật đầu: “Nam nữ ta đương nhiên phân biệt được.”

Kế đó, Khoan thúc rốt cuộc cũng không nhớ nổi cái gì nữa.

Triển Chiêu thở dài, hỏi một hồi kết quả lại là càng nhiều bí ẩn, nếu Ngọc Đường mà ở đây thì tốt rồi.

Vốn Công Tôn và Triệu Phổ còn lo lắng cho Triển Chiêu, nhưng liếc một cái, Triển Chiêu tựa hồ hoàn toàn không đem chuyện này để vào bụng, ngược lại trên mặt còn viết – sao Bạch Ngọc Đường còn chưa đến a, hảo chậm !

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, trong đầu bé đột nhiên xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, một con chuột trắng đang chạy như điên trên quan đạo, , một con mèo con ngồi xổm trên trên vách núi dáo dác nhìn khắp nơi, vẻ mặt kia… lo lắng nha.

Vội vàng lắc đầu, Tiểu Tứ Tử che mặt – đáng sợ quá a!

Sau đó, Công Tôn chiếu cố Tiểu Tứ Tử đột nhiên ‘đáng sợ’, Triệu Phổ tiếp tục xử lí quân tình, những người khác cũng bận rộn chuyện của mình, còn Triển Chiêu có vẻ thật sự đợi không nổi nữa, thấy xa xa có mây đen kéo tới, hình như sắp mưa to.

Hắn liền chạy đi tìm dù, bỏ lại Tảo Đa Đa ra khỏi phủ nguyên soái, bước trên con đường lớn làm từ đá đen của Hắc Phong thành, hướng ngoài thành mà đi.

Bạch Ngọc Đường cưỡi Bạch Vân Phàm lên Hắc Phong lĩnh, vào miếu tránh mưa.

Vừa mới vào miếu, mưa đã trút xuống.

Trong miếu không có ai, chỉ có mấy bức phật tượng. Bạch Ngọc Đường thấy trong miếu thờ không ít tượng, liền nhận ra đây là một tòa Quan đế miếu, dù sao nơi này cũng là biên quan, miếu thờ thoạt nhìn có chút cũ, có lẽ là vài chiến sĩ nào đó năm xưa chinh chiến sa trường xây nên nhờ Võ thánh phù hộ thắng trận.

Bạch Ngọc Đường đứng trong miếu ngẩn người, nghe tiếng mưa ầm ầm bên ngoài, vừa vươn tay vỗ cổ Bạch Vân Phàm. Lúc này Bạch Vân Phàm đã an tĩnh lại, không còn vẻ bất an vừa rồi… Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, sao vậy nhỉ ?

Đang trầm tư, bên ngoài truyền đến tiếng mã xa.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài thì thấy một đội nhân mã còn có xe ngựa đang đi lên núi, xem ra cũng là đến tránh mưa.

Bạch Ngọc Đường kêu Bạch Vân Phàm vào trong, tìm nơi bằng phẳng đứng, tính toán mưa vừa dừng thì lập tức chạy đến Hắc Phong thành, không biết Triển Chiêu đang làm gì.

“Đều do cái tên Triển Chiêu kia!”

Một thanh âm từ ngoài miếu truyền vào, có chút vị đạo của man tiểu nha đầu.

Bạch Ngọc Đường ngoáy tai, tâm nói nghĩ đến con mèo kia nhiều quá nên gặp ảo giác rồi?

Lúc này, bên ngoài miếu có một đội nhân mã ngừng lại, một nhóm người tiến vào miếu.

Trong đó có một cô nương, thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang oán giận với nam tử ngoại tộc ăn mặc sang trọng bên cạnh: “Triệu Phổ hỗn đản, đừng để ta lại thấy hắn, bằng không bản quận chúa không tha cho…”

Còn chưa nói xong, nam tử nọ nhẹ kéo nàng một cái.

Cô nương kia sửng sốt, ngẩng lên mới phát hiện – trong miếu còn có người.

Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua bọn họ, trong lòng khẽ động – ăn mặc kiểu Thổ Phiên, vị quận chúa này còn nhắc đến cả Triệu Phổ, vậy một tiếng “Triển Chiêu” trước đó đúng là không nghe lầm.

Ăn mặc kiểu Thổ Phiên, lại tự xưng quận chúa, cộng thêm những người này tựa hồ mang theo không ít tùy tùng còn rất phô trương, chẳng lẽ là hoàng tộc Thổ Phiên?

Bạch Ngọc Đường có chút không rõ, vì sao hoàng tộc Thổ Phiên lại tới Trung Nguyên, còn gần Hắc Phong thành… Du ngoạn sao?

Mà cùng lúc đó, đối phương cũng đang đánh giá Bạch Ngọc Đường.

Người đến là ai, cần gì phải hỏi, chính là người trước đó ở khách điếm Hắc Phong bị Triệu Phổ và Triển Chiêu làm cho mặt xám mày tro Hàn Thường Tại và Nhan quận chúa.

Bọn họ vốn định đến Hắc Phong thành, nhưng không nghĩ tới nửa đường lại gặp mưa to tầm tã, vì thế đành phải chạy lên núi tránh mưa.

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, phản ứng cũng không khác gì phần lớn những người lần đầu tiên gặp Bạch Ngọc Đường, trong đầu nhảy ra ba chữ – mỹ nam tử, trừ ba chữ đó ra thì tạm thời không còn nghĩ được gì nữa.

Khác với Triển Chiêu ôn nhuận, Bạch Ngọc Đường sắc bén hơn nhiều, biểu tình cũng cực nghiêm túc, lạnh lùng thờ ơ. Bất quá trong ngôi miếu cũ nát này thì một bạch y một bạch mã có vẻ thập phần chói mắt.

Hàn Thường Tại rất khó tưởng tượng được vì sao một nam nhân lại có thể xinh đẹp đến như vậy, hơn nữa khí tràng của Bạch Ngọc Đường rất mạnh mẽ, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác áp bách, loại cảm giác này chỉ cao thủ mới có thể phát ra. Trong võ lâm Trung Nguyên cao thủ trẻ tuổi mà còn đẹp như vầy không đến vài ngươi, liên tưởng đến Triển Chiêu và Triệu Phổ lúc nãy, Hàn Thường Tại lập tức sáng tỏ, vị trước mắt này phỏng chừng chính là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường trong truyền thuyết .

Hàn Thường Tại nói với Nhan quận chúa đừng nói nữa, người này tạm thời không thể trêu vào, bọn họ còn có chính sự phải làm.

Lạ là Nhan quận chúa rất nghe lời, không nói nữa.

Vài tuỳ tùng tới hầu nàng ngồi xuống.

Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng đoán được đại khái thân phận của đối phương, nhưng vẫn như trước ngẩn người nhìn mưa to ngoài cửa, tựa hồ hoàn toàn không tính toán qua hỏi chuyện.

Bạch Vân Phàm đứng cạnh Bạch Ngọc Đường, đuôi vung vẩy, nhúm lông nhỏ cứ đụng đụng mu bàn tay hoặc là cánh tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thấy nó một bộ ung dung nhàn nhã, liền biết lúc này nó đã hết sợ hãi cũng không khẩn trương nữa.

Mưa đại mạc nguyên bản không thể quá lâu, nhưng lần này lại khác, không biết sao mà mưa to tầm tã không dứt, đã qua nửa canh giờ mà còn không có chút dấu hiệu nào là muốn dừng.

Triển Chiêu đi đến cổng thành Hắc Phong thành, thủ vệ ở đó nhận ra hắn, đi tới vấn an một tiếng.

Triển Chiêu cũng cười hì hì chào hỏi lại, vừa liếc nhìn quan đạo xa xa. Nói thật, tâm tình hiện tại của Triển Chiêu rất mâu thuẫn, Bạch Ngọc Đường hẳn là sẽ tìm chỗ tránh mưa đi? Lúc này đúng là Triển Chiêu đang muốn hắn mau đến, bất quá nếu hắn dám đội mưa chạy đi thật… không được a.

“Triển đại nhân?” Thị vệ thấy hắn lo lắng, liền hỏi: “Ngài đang đợi ai à?”

“A?” Triển Chiêu xấu hổ, vội vàng lắc đầu: “Đâu có, đâu có… Ha ha, ngắm cảnh thôi.”

Chúng thủ vệ nhìn nhau, tâm nói mưa to ầm ầm, đất toàn bùn lầy, có cảnh gì mà ngắm?

Triển Chiêu bung dù, chuẩn bị đi xa một chút “ngắm cảnh”

Nhóm thủ vệ cũng không nói gì, cầm hai cây dù đi ngắm cảnh… Triển đại nhân quả nhiên rất đặc biệt a.

“Này là cái thời tiết quỷ quái gì vậy, mưa lâu như thế !”

Nhan quận chúa là một người tính tình nóng nảy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mắng một câu.

Hàn Thường Tại vừa định nói chuyện, lại chợt thấy ngựa dùng để người kéo xe của bọn họ bỗng nhiên bất ân chồm lên.

Đám thị vệ vội vàng giữ ngựa lại.

Nhan quận chúa thấy vây càng bực bội, nâng tay quất một roi: “Thành thật cho ta, còn dám động làm thịt lũ súc sinh các ngươi!”

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, hảo một quận chúa không giáo dưỡng, bất quá hắn cũng lười quản, lúc này hắn để ý Bạch Vân Phàm hơn.

Bạch Vân Phàm là bảo mã, nó và Hắc Kiêu, Tảo Đa Đa giống nhau, nổi tiếng gan dạ, nhưng lúc này Bạch Vân Phàm lại có vẻ bất an, liên tục phát ra tiếng “Gừ gừ”.

Bạch Ngọc Đường nhìn nó, một tay đặt trên lưng Bạch Vân Phàm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, trấn an khuyên nó không cần phải sợ, mặt khác, Bạch Ngọc Đường có cảm giác Bạch Vân Phàm đang khẩn trương, hoặc là sợ hãi.

Hàn Thường Tại tương đối tinh ý, vừa rồi ngựa của họn họ bất an hắn đã cảm thấy khó hiểu, nay ngựa của Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng có chút cảnh giác, không lẽ gần đây có nguy hiểm?

“Phiền chết, ríu rít như bồ câu, ồn ào quá đi.” Nhan quận chúa bị Bạch Vân Phàm quấy nhiễu có chút khó chịu, càu nhàu một tiếng.

Hàn Thường Tại lập tức nhìn thấy cánh tay đang vuốt cổ Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường có chút chậm lại, nhưng sau đó hắn có vẻ không muốn truy cứu mới thoáng thở ra một hơi, quay lại nhìn Nhan quận chúa, ý nói – người này không thể so với Triển Chiêu, nghe nói tính tình rất xấu, trong người còn có chuyện quan trọng phải làm, ít gây chuyện đi.

Nhưng vừa rồi ở khách điếm Hắc Phong Nhan quận chúa bị Triệu Phổ chế nhạo đã nghẹn cả một bụng khí, vừa thấy ở đây xuất hiện người Hán, liền muốn xả giận, nhưng Hàn Thường Tại lại cố tình ngăn cản.

Mà lúc này Hàn Thường Tại lại sơ suất không nghĩ đến một chuyện, vị quận chúa điêu ngoa này đời nào có thể chỉ từ một thân bạch y liền nhận ra hắn là Bạch Ngọc Đường được, chỉ nghĩ hắn là một người Hán bình thường. Hơn nữa vị quận chúa này có một tật xấu, chỉ cần thấy ai bộ dạng xinh đẹp, vô luận là nam hay nữ, đều hận muốn chết, thật cổ quái.

Lúc này, Bạch Vân Phàm vẫn không dừng lại, còn khẽ bào móng trước, vừa dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ bả vai Bạch Ngọc Đường, lúc lại cắn cắn ống tay áo của hắn, như thể muốn nói với hắn chuyện gì đó.

Lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Vân Phàm khẩn trương như vậy, vỗ nhẹ lưng nó, làm nó bình tĩnh lại.

Bạch Vân Phàm, Tảo Đa Đa và Hắc Kiêu đối với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Triệu Phổ mà nói cũng giống như hảo bằng hữu vậy, nếu không muốn nói đến người nhà. Bảo mã khó cầu, ba con ngựa đều cực có linh tính, tình cảm thâm hậu. Bạch Ngọc Đường yêu sạch sẽ như thế mà còn tự mình tắm rửa chải lông cho Bạch Vân Phàm, đừng nói đánh, ngay cả nói nặng một chút cũng không nỡ.

Nhan quận chúa lại là một nha đầu không nhãn lực, đang muốn tìm người Hán xả khí, vừa nghe Bạch Vân Phàm kêu lại càng chướng mắt, lập tức quất một roi: “Súc sinh muốn chết, phiền chết đi…”

Động tác của nàng quá nhanh, Hàn Thường Tại trở tay không kịp không ngăn cản.

Đương nhiên … một roi này còn lâu mới chạm được vào Bạch Vân Phàm, chỉ đánh vào khoảng không bởi vì khoảng cách không đủ…

Một tiếng vang “Ba” vang lên.

Bạch Vân Phàm buồn bực, quay lại trừng nàng một cái, còn lâu mới bị doạ sợ.

Nếu là ngựa bình thường thì bị như vậy có thể đã lập tức bị dọa chạy, nhưng Bạch Vân Phàm dĩ nhiên sẽ không sợ một nha đầu quê mùa, hơn nữa nó còn cảm thấy người nọ có phải bị cái gì không.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi đổi, hắn liếc Hàn Thường Tại chứ cũng không nhìn Nhan quận chúa.

Hàn Thường Tại bi hắn nhìn xấu hổ vô cùng… trong lòng hắn cũng rất bất đắc dĩ với vị quận chúa này, đang êm đẹp lại cứ thích đi gây chuyện, nhưng dù sao mình cũng là thủ lĩnh Thiên Đô hội, không thể chịu thiệt cúi đầu nhận lỗi để làm dịu tình hình.

Bạch Ngọc Đường thấy đối phương không tỏ vẻ gì, chậm rãi quay đi.

Hàn Thường Tại ngẩn người, trong lòng kinh ngạc – không phải nói Bạch Ngọc Đường là người có thù tất báo, tính cách quái đản sao? Sao tính tình lại tốt như vậy? Liên tưởng đến trước đó có nghe nói Triển Chiêu ôn nhuận như ngọc là một người thành thật, nhưng khi gặp ở khách điếm lại rõ ràng là một tiểu tử ranh mãnh còn đầy một bụng ý xấu, hay đồn đãi bị sai, Bạch Ngọc Đường thực chất là một khiêm khiêm quân…

Chỉ là chữ ‘tử’ hắn còn chưa nghĩ xong thì chợt thấy Bạch Ngọc Đường tao nhã vung tay áo.

Theo động tác tựa hồ vô nghĩa của hắn, Hàn Thường Tại cảm giác có một cơn gió sượt qua tai, sau đó toàn bộ ngựa của đội nhân mã đột nhiên sợ hãi hí lên, sau đó hướng ngoài miếu chạy như điên.

Đám võ sĩ Thổ Phiên cũng không biết tại sao, bầy ngựa giống như bị doạ sợ.

Chỉ có Hàn Thường Tại là nhìn ra, trên xương sườn thứ ba của mỗi con ngựa đã trúng một chưởng không nặng không nhẹ, một chưởng này còn làm cho toàn bộ ngựa tính cả lũ ngựa kéo xe giãy khỏi giây cương, chạy ra ngoài miếu…

“Sao lại thế này!” Nhan quận chúa giậm chân, ra lênh cho thủ hạ: “Còn không mau đuổi theo!”

Trong nhất thời, ngoài cửa miếu loạn thành một đoàn, mưa còn đang rơi tầm tã, một đám ngựa muốn chạy xuống núi, một đám võ sĩ Thổ Phiên đuổi theo phía sao, ầm ĩ cả một góc núi.

Hàn Thường Tại bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn hơi nhướn mi có vẻ rất hài lòng.

Hàn Thường Tại âm thầm cảm thấy an tâm hơn một chút, xem ra Bạch Ngọc Đường vẫn là đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với tiểu nha đầu quận chúa nhà mình, ngựa bên này rối loạn một hồi cũng coi như cho hắn bớt giận. Bằng không lấy một chiêu Cách Không chưởng đi không thấy bóng về không thấy hình vừa rồi của hắn, cứ xem như một chưởng chụp chết tiểu quận chúa cũng có thể thần không biết quỷ không hay, người này… không thể trêu chọc!

Đang suy nghĩ, Hàn Thường Tại bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt Bạch Ngọc Đường nguyên bản đang thoải mái đột nhiên nghiêm túc lên.

Hắn hơi cau mày, nhìn hướng chân núi, tựa hồ có chút đăm chiêu.

Hàn Thường Tại cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện Nhan quận chúa đang kéo tay áo mình.

“Quận chúa.”

“Ca ca, người đâu ?”

Hàn Thường Tại hơi sửng sốt, nhìn xung qianh mới phát hiện phía sau trừ bỏ A Đạt và Đạt Kì hai thiếp thân thị vệ, những võ sĩ khác và ngựa đều biến mất.

Mà càng quỷ dị là, tiếng động ầm ĩ cũng nháy mắt tiêu thất.

Xung quanh không còn bất cứ tiếng ngựa hay người nào, chỉ còn tiếng tiếng mưa rào rào, đột nhiên im lặng đến mức khiến người khác phải cảm thấy quỷ dị.

Hàn Thường Tại nhìn Nhan quận chúa.

“Sao lại đột nhiên im lặng vậy chứ.” Nhan quận chúa bất mãn: “Ngu xuẩn, có phải chạy xa quá rồi không?”

Hàn Thường Tại lắc đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường một tay ấn lên cổ Bạch Vân Phàm, nhẹ nhàng xoa xoa, có vẻ muốn giúp nó thả lỏng.

Lại đợi một lát, vẫn không có động tĩnh gì, Hàn Thường Tại cảm thấy không thích hợp, định ra ngoài nhìn thử, nhưng mới vừa đi đến cửa miếu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vung tay ngăn hắn lại.

Hàn Thường Tại lập tức dừng lại, nhìn hắn.

Hai mắt Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn hướng chân núi, dưới mây đen và mưa to Hắc Phong lĩnh có vẻ âm u đến rợn người, lúc này trời cũng sắp tối, xung quanh yên tĩnh lại càng thêm đáng sợ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Thường Tại rốt cục nhịn không được nữa, hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, mở miệng: “Ngươi không ngửi được sao?”

“Ngửi cái gì?” Hàn Thường Tại vô thức nhìn Ngọc Đường, tâm nói trừ bỏ mùi bùn đất và nước thì còn có mùi gì sao ?

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Mùi máu tươi.”

Đồng thời, một cơn gió núi ập đến…

Hàn Thường Tại lập tức che mũi, trong gió mang theo mùi tanh, Bạch Ngọc Đường nói không sai, là mùi máu tươi.

“Hảo thối!” Nhan quận chúa bịt mũi nhìn Hàn Thường Tại: “Mùi gì vậy chứ.”

Lúc này Bạch Ngọc Đường rốt cục cũng biết vì sao Bạch Vân Phàm bất an, là vì nó ngửi thấy mùi máu, còn có mùi động vật sợ nhất… mùi tử vong.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer