NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 10 – Chương 15

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập
Ads Top

Hắc tỉnh

Edit : Chuông cỏ

Beta : Trangki

Lão Vương sau khi nhìn thấy Triển Chiêu thì hoàn toàn mất khống chế, cứ như nhìn thấy quỷ, vừa la hét vừa muốn trốn.

Hai huynh muội tiểu Vương dùng sức đè hắn lại, trong lòng khó hiểu _ bên kia từ Triển Chiêu đến Bạch Ngọc Đường, thậm chí cả Công Tôn tiên sinh đều là người có tướng mạo dễ nhìn, Tiểu Tứ Tử lại càng khỏi phải nói. Nếu nói thật thì Bạch Ngọc Đường mặt lạnh như băng quả thực có chút dọa người nhưng diện mạo Triển Chiêu là kiểu người gặp người thích, cộng thêm một đôi mắt to, tư văn nhã nhặn. . . thấy thế nào cũng là người không đáng sợ nhất mà.

Bất quá tình huống lúc này quá hỗn loạn, Triển Chiêu thức thời tự bỏ ra ngoài tránh một chút.

Bạch Ngọc Đường dứt khoát điểm mấy huyệt đạo của lão nhân, làm hắn bình tĩnh lại, không nên quá kích động, vạn nhất đứt khí hay xảy ra chuyện gì thì phiền lớn.

Triển Chiêu vào trong viện, ngồi xuống một tảng đá, nâng cằm thở dài.

Tiểu Tứ Tử theo ra, chạy đến ngồi trên con ngựa gỗ nhỏ cạnh Triển Chiêu, ngửa mặt an ủi hắn: “Miêu Miêu.”

Triển Chiêu híp mắt nhìn bé: “Nhất định là có một tên giang dương đại đạo giết người không chớp mắt dung mạo giống ta.”

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ bả vai hắn: “Người giống người, chờ bọn họ minh bạch Miêu Miêu là người tốt thì tốt rồi.”

Triển Chiêu lại một lần nữa thở dài _ tới Hắc Phong thành rồi mà vẫn gặp phải chuyện bất khả tư nghị.

“Miêu nhi.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đi ra, còn tiện tay chọc Tiểu Tứ Tử đang lắc la lắc lư trên con ngựa gỗ: “Cha cháu gọi cháu vào giúp một tay kìa.”

“Ách!” Tiểu Tứ Tử lập tức chạy vào phòng .

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu rầu rĩ không vui, liền hiểu hắn đang giận. Vô duyên vô cớ bị nhận lầm là tội ác tày trời tới hai lần, nói đến cũng lạ.

“Lão nhân gia thần chí không rõ thôi.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cùng Triển Chiêu.

“Không thể là thần chí không rõ, Công Tôn nói hắn không bệnh.” Triển Chiêu vừa nói vừa xua tay: “Ta cũng không bực hắn, ta chỉ thấy kỳ quái là rốt cục kẻ nào lại giống ta như vậy, còn làm cho người khác sợ đến mức đó.”

Lúc này, Công Tôn đi ra, một bên lắc đầu một bên thở dài.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Ngươi cũng có lúc bó tay à?”

Công Tôn ngồi xuống lấy hơi, Tiểu Tứ Tử bưng trà cho hắn.

“Thật sự không có cách.” Công Tôn phất tay: “Lão gia tử căn bản không bệnh!”

“Điên thành như vậy còn nói không bệnh?” Bạch Ngọc Đường không tin.

Trong phòng, lão nhân gia hình như lại trốn vào trong rương, tiểu Vương cùng Vương tiểu muội đang một trái một phải khuyên hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn, ý tứ _ đánh chết cũng không tin hắn không bệnh.

Công Tôn híp mắt nhìn hắn: “Bạch lão ngũ, ngươi hoài nghi của y thuật của ta? !”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, Tiểu Tứ Tử vội vàng xua tay, ý tứ _ nói gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được hoài nghi y thuật của cha bé! Sẽ trở mặt đó.

Bạch Ngọc Đường gãi đầu, nói thầm một câu: “Là lão Ngũ không phải Bạch lão ngũ, Bạch gia chỉ có mình ta là nhi tử.” ( ý là Ngũ gia _ tức là hàng thứ năm chứ ko phải Bạch lão ngũ _ con thứ năm nhà họ Bạch )

Công Tôn bị hắn chọc cười, bất quá nói ra thì Bạch Ngọc Đường ở cùng Triển Chiêu, cách xử sự ôn hòa đi không ít, tính tình cũng thu liễm rất nhiều. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không tức giận thật, chỉ là nói giỡn thôi. . . . . .

Mọi người nhìn nhau một cái, tiếp tục thở dài _ lão nhân này rốt cục là bị cái gì?

Đang bất đắc dĩ, tiểu Vương đột nhiên chạy đến trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngũ gia, gia gia của ta nói muốn gặp ngươi.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Ta?”

“Đúng vậy.” Tiểu Vương cau mày tựa hồ có chút khó hiểu, nói: “Gia gia cầm hoa mai gỗ, nói muốn nhi tử Ngũ muội vào đây, hắn có chuyện muốn nói với ngươi. Ta hỏi người nào là nhi tử Ngũ muội, hắn nói là người mặc bạch y.” Tiểu Vương nhìn mọi người, Công Tôn một thân hôi y, Triển Chiêu một thân lam y, Tiểu Tứ Tử một thân vàng nhạt, chỉ có Bạch Ngọc Đường y hệt tảng đá là một thân bạch y. . . . . . Phỏng chừng là nói Bạch Ngọc Đường.

“Hắn nhận lầm ngươi là nhi tử Ngũ di?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường do dự: “Này. . . . . .”

“Tương kế tựu kế!” Công Tôn đứng lên: “Lão nhân này có thể căn bản không phải bệnh bình thường mà là tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược. Ngươi vào đó tán gẫu với hắn hỏi một chút xem rốt cục hắn đang sợ cái gì đi!”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Một mình đi vào phòng, Công Tôn cùng Triển Chiêu thì bu ngoài cửa sổ “nghe lén” .

Tiểu vương cùng Vương tiểu muội nhìn nhau, không biết ba vị đại nhân này đang làm gì, bất quá hai người bọn họ cũng không quấy rầy. Tiểu Vương ra ngoài tiếp tục làm việc, Vương tiểu muội tiếp tục nấu cơm, lưu lại ba lớn một nhỏ bồi gia gia bọn họ điên.

Bạch Ngọc Đường vào nhà. Lão nhân đang trốn trong rương, hắn hé ra một cái khe, cảnh giác nhìn bên ngoài. Thấy Bạch Ngọc Đường vào rồi liền vội vàng xua tay: “Đóng cửa, đóng cửa, đừng để ác nhân kia vào.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, Triển Chiêu ngoài cửa bĩu môi _ ghét.

Đóng cửa lại, vào nhà, Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh rương, vươn tay giúp hắn mở rương ra.

Nói đến cũng kỳ, lão nhân không kháng cự, bất quá hắn vẫn lui trong rương, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ngũ muội đâu? Nàng bảo ngươi tới có phải không? Nàng cũng biết thánh chủ không chết sao?”

Triển Chiêu cùng Công Tôn ghé vào cửa sổ nghe lén, từ trong câu đầu tiên của theo lão Vương thu được hai tin tức. Thứ nhất, Ngũ muội phỏng chừng chính là Ngũ di, quả nhiên hai người có quan hệ không nhỏ, thứ hai, cái gì gọi là thánh chủ không chết. . . . . .

Triển Chiêu chỉ chỉ chính mình, hình như muốn hỏi Công Tôn _ nói vậy ta rất giống vị kia?

Công Tôn gật đầu _ chắc vậy.

Tiểu Tứ Tử đứng dưới cửa sổ ngửa mặt, tâm nói lấy niên kỉ Vương gia gia, vậy Miêu Miêu hắn biết kia rất giống Miêu Miêu thì người đó cũng đã rất già rồi chứ nhỉ?

Bạch Ngọc Đường kéo ghế đến cạnh rương ngồi xuống, cũng không muốn kích thích lão nhân. Ai mà biết nếu nói với hắn Ngũ di đã chết thì hắn sẽ thành ra như thế nào, vì thế chỉ nói: “Thánh chủ đã chết, người bên ngoài kia kêu Triển Chiêu, bất quá chỉ là người giống người thôi. . . . . .”

“Không phải!” Lão vương lắc đầu liên tục: “Không phải giống! Chính là hắn!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ngươi ngẫm lại xem mình bao nhiêu tuổi đi, nếu thánh chủ còn sống thì sao có thể còn trẻ như vậy?”

“Là luân hồi!” Lão vương bộ dáng chắc nịch, khiến cho Bạch Ngọc Đường vô thức cảm thấy hai chữ “Luân hồi” có vài phần quen tai, có phải từng nghe qua ở đâu rồi không nhỉ?

“Cái gì luân hồi?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Người trong Thánh thành uống bát mộc hoạt thuỳ mà lớn, có luân hồi!” Lão nhân ai oán nói: “Đời đời con cháu, đời đời kiếp kiếp, luân hồi không ngừng. Không được, không thể để hắn sống. . . . . .” Nói xong, lão nhân cầm lấy tay Bạch Ngọc Đường: “Đi, giết hắn, nhớ rút sạch máu của hắn, một giọt cũng đừng lưu lại!”

Triển Chiêu bên ngoài nghe thấy miệng co giật muốn rút cả gân, bất mãn nhìn Công Tôn _ quá độc ác mà! Rốt cục hắn hận ta đến cỡ nào chứ? !

Công Tôn lại vuốt cằm, tựa hồ có chút đăm chiêu.

Nghĩ nghĩ, Công Tôn lặng lẽ ngoắc Tiểu Tứ Tử đang chạy tới tủ tìm đồ chơi.

Nhỏ giọng dặn dò bên tai Tiểu Tứ Tử mấy câu rồi đẩy bé vào phòng.

Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn, Tiểu Tứ Tử chạy tới bên người hắn.

Lão nhân hình như không thèm quan tâm tới Tiểu Tứ Tử, vẫn lẩm bẩm cái gì “Giết chết hắn, hậu hoạn khó trừ ” linh tinh.

Tiểu Tứ Tử ghé vào tai Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói lại những gì Công Tôn vừa nhờ bé chuyển lời.

Bạch Ngọc Đường nghe xong ngẩn người, có vẻ khó hiểu, bất quá nếu Tiểu Tứ Tử nói vậy thì hắn cũng theo vậy mà làm, liền hỏi lão Vương: “Lão nhân gia, vì sao phải rút sạch máu hắn?”

“Tiểu tử ngốc, Ngũ muội không nói với ngươi sao?” Lão vương cằn nhằn, nhìn trái nhìn phải: “Máu Thánh chủ mà không cạn, vạn nhất mở ra giống tai hoạ, vậy thật sự là nguy to, cảnh tượng năm đó sẽ tái hiện! Ngươi a, ta a, đều sẽ chết không chỗ chôn!”

Triển Chiêu khoanh tay ngồi xổm ngoài cửa hỏi Công Tôn cũng đang ngồi xổm dưới mái hiên chống cằm suy tư: “Ngươi đảm bảo hắn không bệnh?”

Công Tôn tà mắt nhìn Triển Chiêu, lúc này, chợt nghe ngoài đại môn truyền miệng đến thanh âm kinh hỉ của tiểu Vương: “Cửu Vương gia!”

Triển Chiêu cùng Công Tôn ngẩng lên thì thấy Triệu Phổ đang đi vào.

Vừa nãy hắn nghe ảnh vệ nói Công Tôn đi xem bệnh cho một lão nhân điên nên đến xem.

Vào sân rồi lại nhìn thấy Công Tôn cùng Triển Chiêu một trái một phải ngồi xổm dưới mái hiên, vẻ mặt có chút quỷ dị.

“Hai ngươi đang làm gì. . . . . .”

“Ngươi tới vừa lúc!” Công Tôn túm lấy Triệu Phổ, kéo hắn cùng ngồi xổm dưới mái hiên.

Triệu Phổ nhíu mày.

Triển Chiêu khó hiểu.

“Ngươi có còn nhớ tiểu nha đầu tên Hạnh nhi hồi trước trên Tiêu dao đảo không?” Họ Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ bĩu môi: “Hạnh nhi Đào nhi nào, nha hoàn nào chả tên này. . . . . .”

“Thật là.” Công Tôn trừng mắt, bất quá cũng biết hắn xuất thân vương hầu thế gia, bên cạnh có cái gì thiếu thì không biết nhưng nha hoàn thị vệ thì không thiếu, không nhớ cũng là chuyện bình thường, đành nhắc hắn: “Nương nàng bị điên nói nàng là yêu tinh biến thành, muốn đẩy mình xuống giếng ấy!”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ: ” À. . . . . .”

Hắn nhớ ra rồi, đây là chuyện cách đây đã mấy năm, khi đó hắn vừa mới cùng Công Tôn thành thân không bao lâu, hiếm khi có một đoạn thời gian coi như là nhàn nhã, ở Tiêu dao đảo nhàn vân dã hạc, tính ra thì cũng chỉ là chút chuyện nhà. Thực sự có một nha đầu như vậy, quanh năm ở trên Tiêu dao đảo giặt y phục cho bọn họ, gọi là gì thì Triệu Phổ không nhớ rõ, hắn chỉ biết là cô nương này ngày lễ ngày tết chưa bao giờ về nhà, bình thường cũng không xin nghỉ. Mùa đông năm nọ Triệu Phổ gọi cả hạ nhân trong Cửu vương phủ đến đảo, phát cho tất cả mọi người trên Tiêu dao đảo một bao lì xì thật to. Tất cả mọi người đều hoan hỉ vui mừng, chỉ có cô nương này mặt cau mày có, sau đó đến đêm giao thừa Tiểu Tứ Tử chạy tới nói _ Hạnh nhi tỷ tỷ không về nhà, đang ở trong sài phòng ăn cháo, hảo đáng thương.

Công Tôn hỏi nàng, cô nương kia ấp úng nói, cha mẹ đều chết cả, nhà cửa cũng đã bán đi.

Công Tôn bảo nàng cùng mọi người mừng năm mới, tiểu cô nương đáng thương liền bật khóc rồi mới chịu nói, trong nhà kỳ thật còn có một mẫu thân, nhưng mẫu thân mắc bệnh điên.

Triệu Phổ không vui, nói nàng bất hiếu, điên cũng không nghĩa là có thể mặc kệ lão nương a.

Cô nương giải thích, nói, thực sự không phải nàng bất hiếu mà là nương nàng bình thường không điên, nhưng vừa thấy nàng, khuê nữ của mình thì mới phát điên.

Công Tôn cảm thấy mới mẻ, Triệu Phổ phái người về quê nàng đón người mẫu thân đó tới.

Mẫu thân Hạnh nhi tuổi không lớn, nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi hơn, tự mình mở một tòa tửu lâu, rất tài giỏi. Tướng công nàng chết sớm, là nàng một mình nuôi Hạnh nhi khôn lớn. Theo lý mà nói Hạnh nhi dịu ngoan nhu thuận như vậy, hẳn là một cặp mẫu từ nữ hiếu mới đúng, Hạnh nhi là con gái một cũng có thể ở nhà làm thiên kim tiểu thư khuê các này nọ, vì sao lại lưu lạc đến mức phải làm nha hoàn giặt y phục cho người ta?

Đám Công Tôn nói chuyện với mẫu thân Hạnh nhi một lúc, cảm thấy vị phụ nhân này đầu óc thanh tỉnh mà còn rất thông minh, một chút cũng không điên.

Nhưng đến khi Hạnh nhi vào cửa hành lễ với nàng thì phụ nhân kia đột nhiên giống như phát điên kêu to, chỉ vào Hạnh nhi nói nàng là yêu tinh chuyển thế, đời trước hại chết một nhà lớn nhỏ của mình, đời này lại đến đây lấy mạng, muốn đẩy nàng xuống giếng. Tình cảnh lúc ấy, ngay cả Triệu Phổ trí nhớ cực kém mà còn nhớ kĩ, mẫu thân Hạnh nhi nháy mắt từ một phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa biến thành ác bà tử mắt lộ ra hung quang, chỉ thiếu điều cầm dao truy sát Hạnh nhi thôi.

Vài ảnh vệ nhanh chóng giữ chặt phụ nhân nọ, mặt khác một nha hoàn cũng mang Hạnh nhi rời đi, lúc này mẫu thân nàng mới đột nhiên khôi phục thái độ bình thường.

Công Tôn bắt mạch cho phụ nhân kia, lại thấy nàng thân thể khoẻ mạnh, hoàn toàn không bệnh.

Đến hỏi Hạnh nhi nguyên do thì kỳ thật Hạnh nhi cũng không biết, chỉ nói nương nàng vốn rất tốt, trước đây hết mực yêu thương nàng. Nhưng khi Hạnh nhi mỗi ngày một lớn, ánh mắt nương nàng nhìn nàng cũng càng ngày càng khác thường. Thẳng đến khi nàng mười bốn tuổi bộ dáng cũng xem như đã lớn, nương nàng bắt đầu đánh nàng, mắng chửi cũng chỉ vòng vòng một chuyện, nói nàng là tới lấy mạng linh tinh. Có một lần nương nàng thật sự đã đẩy nàng vào giếng, may mà láng giềng phát hiện cứu nàng ra. Trong số láng giềng trùng hợp có một người làm công trên Hãm không đảo nên đã dẫn nàng đến Hãm không đảo. Mẫn Tú Tú nhận ra cô nương này thông minh lại nhu thuận, nên điều nàng tới Tiêu dao đảo.

Triển Chiêu nghe Công Tôn kể xong, cảm thấy chứng bệnh mẫu thân Hạnh nhi, tựa hồ có chút giống chứng bệnh của lão Vương.

“Chẳng lẽ là một loại vọng tưởng?” Triển Chiêu có không ít kinh nghiệm giang hồ, từng gặp vài người sau khi bị thứ gì đó kích thích liền sinh ra vọng tưởng.

Công Tôn lại lắc đầu: “Nói sợ ngươi không tin, ta nhờ Giả ảnh điều tra gia phả ba đời Hạnh nhi một chút, ngươi đoán xem thế nào?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Như thế nào?”

“Mẫu thân của mẫu thân Hạnh nhi, cũng chính là ngoại mẫu nàng, vốn sinh ra trrong một gia đình phú hộ, phụ thân làm quan, của cải vô số, người một nhà phụ từ tử hiếu thê hiền nữ ngoan, cuộc sống thuận hoà vui vẻ. Ai mà ngờ phụ thân ngoại mẫu nàng có một ngày cùng một đám quan viên đi uống rượu, đụng phải một nữ tử phong trần, bị lấy mất tâm liền mang nữ tử phong trần đó về lấy làm tiểu thiếp. Đáng tiếc ả ta tâm địa ác độc, muốn đuổi đại phu nhân để đoạt gia sản, vì thế vừa hạ độc vừa dùng kế, ngắn ngủn hai năm giết toàn bộ người trong nhà, trừ ngoại mẫu Hạnh nhi, tất cả mọi người đều bị hại chết. Cuối cùng còn cùng tình nhân tư thông, hại chết phụ thân ngoại mẫu nàng, cướp đi toàn bộ gia nghiệp.” Công Tôn lắc đầu: “Ngoại mẫu Hạnh nhi cuối cùng trôi giạt khắp nơi, bị bắt gả cho một phạm nhân bị sung quân biên quan, sau khi sinh hạ nương Hạnh nhi thì khó sanh mà chết, tên phụ thân khốn khiếp của mẫu thân Hạnh nhi thì đã sớm chạy mất dạng. May mắn sau đó nàng được một vị ni cô đi ngang qqua nhặt được mới sống sót, cũng không phải chịu khổ nữa.”

Triển Chiêu nghe xong nhíu mày: “Ngươi nói là đây là những chuyện ngoại mẫu Hạnh nhi gặp phải chứ không phải chính mẫu thân nàng trải qua, phải không?”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu: “Chính miệng mẫu thân Hạnh nhi nói.”

Triển Chiêu không rõ: “Thời điểm sinh hạ nàng nương nàng đã chết, sau đó cha nàng cũng chạy, là ni cô nhặt được. Ni cô cũng chỉ đi ngang qua, vậy là ai nói cho nàng biết những việc này? Láng giềng sao?”

Triệu Phổ chống cằm ngáp một cái _ chuyện xưa này hồi trước hắn nghe mà đau cả đầu, cái gì mẫu thân cái gì mẫu thân của mẫu thân. . . . . .

“Không sai!” Công Tôn vỗ tay, Triển Chiêu quả nhiên nhẫn nại hơn Triệu Phổ nhiều, có thể nghe ra trọng điểm.

“Này chính là điểm kì quặc, vì sao nương Hạnh nhi lại biết những chuyện mà vị ngoại mẫu chưa từng thấy mặt của Hạnh nhi đã trải qua?” Công Tôn thắc mắc: “Mà quỷ dị nhất chính là, ta bảo Tử ảnh cầm tranh đến hỏi một ít lão nhân gia láng giềng với nương nàng còn nhớ chuyện năm đó, họ đều nói Hạnh nhân và ả hồ ly tinh kia khi còn trẻ thật sự rất giống.”

Triển Chiêu kinh ngạc: “Quá tà môn rồi đó. Cho dù có là nghe người ta kể lại chuyện năm đó thì cũng sao có thể biết hình dáng cừu nhân chứ?”

Công Tôn gật đầu: “Hơn nữa ta còn nghe nói, năm đó vị cô nương hại chết cả nhà ngoại mẫu Hạnh nhi kia sau đó cũng bị báo ứng, tình nhân của mình lại dẫn về một ác phụ không thua gì nàng, cuối cùng bị đẩy vào giếng chết đuối, mà càng quỷ dị nhất chính là. . . . . .”

Triển Chiêu nghe đến đây mặt mày nhăn nhó: “Còn có chuyện quỷ dị hơn nữa hả?”

“Chậc. . . . . .” Triệu Phổ ở một bên vừa cảm khái vừa lắc đầu: “Đúng là chuyện ma, so với chuyện kể còn quỷ dị hơn.”

“Vị nữ tử giúp ngoại mẫu Hạnh nhi báo thù nghe nói bộ dáng rất giống ngoại mẫu Hạnh nhi. Nhưng kỳ quái là, mẫu thân Hạnh nhi lại không bộ dáng nhớ của nàng!”

“Nàng nhớ những gì mẫu thân mình trải qua, nhưng lại không nhớ bộ dáng mẫu thân. Nhớ rõ bộ dáng cừu nhân, còn nhớ rõ cừu nhân chết như thế nào, nhưng lại không nhận ra nữ nhi mình, còn lẫn lộn nàng là cừu nhân. . . . . .” Triển Chiêu nói mà bản thân cũng tự choáng váng, liền hỏi Công Tôn: “Vậy sau đó ngươi có tìm được nguyên nhân không?”

“Tìm được!” Một câu của Công Tôn, hai mắt Triển Chiêu lập tức sáng ngời: “Vì sao?”

Công Tôn cười nhạt: “Bởi vì nước!”

Triển Chiêu sửng sốt, cảm thấy đầu toàn tương hồ: “Nước? Nước gì?”

Công Tôn vươn một ngón tay: “Nước giếng, một ngụm nước bên trong giếng đen.”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer