Những đêm sau đó còn nghiệt ngã hơn. Hai kẻ giết người muốn cả hai trong đêm cùng chống chọi với người chết trôi, và bởi một hiệu ứng kỳ lạ, từ khi họ ở bên nhau, họ càng run sợ nhiều hơn. Họ phẫn nộ, họ kích thích thần kinh, họ chịu đựng những cơn lốc ghê gớm của đau khổ và khiếp hãi, trong khi trao đổi chỉ một lời một ánh mắt. Chỉ một câu chuyện nhỏ nhặt nhất, một chút giáp mặt nhau, họ cũng thấy ngượng nghịu, họ hoang tưởng.
Bản chất khô khan và dễ kích động của Thérèse đã tác động một cách kỳ lạ lên bản chất thô lỗ và xung động của Laurent. Trước kia, trong thời kỳ đam mê, sự khác biệt về khí chất đã khiến gã đàn ông và người đàn bà này thành một đôi lứa gắn bó chặt chẽ khi xác lập giữa họ một thứ trạng thái quân bình có thể nói là bổ sung cho thể chất của họ. Gã tình nhân trao cho bầu máu nóng còn cô bạn tình là những dây thần kinh, và họ sống bù đắp cho nhau, cần những nụ hôn của nhau để điều hoà bộ máy của cơ thể họ. Nhưng một sự trục trặc vừa phát sinh, những sợi thần kinh kích thích quá độ của Thérèse đã lấn áp.
Laurent đột nhiên thấy mình bị nén vào giữa cơn kịch phát thần kinh, dưới tác động mãnh liệt của thiếu phụ, tính khí hắn dần dần trở nên như của một cô gái bị dày vò bởi một chứng loạn thần kinh gay gắt. Hắn đã tò mò quan sát những thay đổi phát sinh đôi lúc trong một vài cơ thể nào đó, theo sau những hoàn cảnh xác định. Những thay đổi đó khởi đi từ thể xác, nhanh chóng truyền thông đến bộ óc, đến toàn bộ con người.
Trước khi biết Thérèse, Laurent có bản chất nặng nề, sự bình tĩnh thận trọng, cuộc sống hăng máu của con trai một người nông dân. Hắn ngủ, ăn, uống theo bản năng của loài thú. Vào mọi lúc, trong mọi sự việc của cuộc sống thường nhật, hắn hít thở một làn hơi rộng rãi và dầy đặc, hài lòng với chính mình, hơi đần độn vì béo tốt .
Trong sâu kín của cái xác thịt nặng nề, đôi lúc hắn cảm thấy có hơi kích thích. Chính những kích thích đó mà Thérèse đã phát triển thành những cơn chấn động khiếp đảm. Nàng đã làm phát sinh trong cái cơ thể to lớn béo tốt và mềm nhão có một hệ thần kinh nhạy cảm đến ngạc nhiên. Laurent, kẻ trước kia hưởng thụ cuộc sống bằng dòng máu hơn là những dây thần kinh, nay có những giác quan bớt thô lậu hơn. Một cuộc sống thuộc về thần kinh, thống thiết và mới mẻ đối với hắn, làm cho hắn đột nhiên bộc lộ ở những nụ hôn đầu tiên của người tình. Cuộc sống đó gia tăng bội phần khoái cảm, mang đến cho niềm vui dấu ấn nhức buốt đến nỗi lúc đầu hắn đâm ra hoảng sợ. Hắn cuống cuồng lao vào những cơn kích động ngây ngất mà bầu máu hắn chưa bao giờ mang lại cho hắn. Thế là nảy sinh trong hắn một tác động lạ thường, những sợi thần kinh được giải phóng, áp đảo yếu tố khí huyết và chỉ sự kiện đó đã thay đổi bản chất của hắn. Hắn đánh mất sự bình tĩnh, sự nặng nề, hắn không còn sống một cuộc sống ủê oải nữa.
Thời điểm mà những sợi dây thần kinh và bâu máu giữ thế cân bằng chính là thời điểm của sự hưởng thụ sâu xa của cuộc sống hoàn hảo. rồi những dây thần kinh lấn lướt, thế là hắn rơi vào trong những mối lo âu giày vò thể xác và tinh thần đã bị rối loạn của hắn.
Chính vì vậy Laurent bắt đầu run sợ trước một xó tối, như một đứa trẻ nhát gan. Con người run rẩy và nhớn nhác, cá thể mới vừa tống khứ khỏi nó người nông dân thô lỗ và u mê, cảm thấy những nỗi sợ hãi, lo âu của những khí chất dễ kích động. Mọi cảnh ngộ, những vuốt ve man dại của Thérèse, cơn sốt của tội ác, sự bồn chồn chờ đợi lạc thú, tất cả đã khiến hắn như hoá rồ, khi kích thích các giác quan, tác động đột ngột và liên hồn lên những sợi thần kinh của hắn. Sau cùng sự mất ngủ tất nhiên phải đến, mang theo nó là ảo giác.
Từ đó, Laurent quay cuồng trong cuộc sống không chịu đựng nổi, trong nỗi khiếp sợ mà hắn đang cố giãy giụa.
Những nỗi ân hận của hắn thuần tuý thể chất. cơ thể, những sợi thần kinh bị kích thích, và xác thịt run rẩy chỉ vì sợ hãi người chết trôi. Lương tâm của hắn không can dự gì cả trong những nỗi khiếp sợ đó, hắn không hề có chút hối tiếc khi đã giết Camille, những lúc yên tĩnh, những lúc bóng ma không có ở đó, hắn có lẽ sẽ lại phạm tội giết người, nếu hắn nghĩ rằng đó là đòi hỏi của quyền lợi.
Vào lúc ban ngày, hắn cười ngạo những nỗi khiếp sợ của hắn, hắn tự hứa mình sẽ mạnh mẽ, hắn mắng mỏ Thérèse, buộc tội nàng đã làm hắn rối trí. Theo hắn, chính Thérèse làm hắn run rẩy, chỉ duy nhất Thérèse đã mang lại những cảnh tượng kinh hoàng ở trong phòng vào buổi tối. Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi đã nhốt mình cùng với người vợ trong phòng, mồ hôi lạnh lại đẫm ướt da, những nỗi khiếp sợ trẻ con lại khuấy đảo hắn.
Hắn chịu đựng như thế những cơn sốc định kỳ, những cơn sốc thần kinh trở lại vào từng buổi tối, làm rối loạn giác quan hắn, bày ra cho hắn bộ mặt xanh xao và ghê tởm của nạn nhân của hắn. Có thể nói đó là những cơn sốc của một chứng bệnh đáng sợ, một thứ rối loạn năng lực cảm giác của hành vi giết người. Tên của bệnh, bệnh chứng thần kinh, thực tế là cái duy nhất phù hợp với những nỗi sợ hãi của Laurent. Bộ mặt hắn co giật, tay chân hắn cứng đờ ra, tưởng như những dây thần kinh rối nùi trong hắn. Cơ thể đau đớn kinh khủng, còn tâm hồn thì trống rỗng. Kẻ khốn khổ không cảm thấy lòng ân hận, nỗi đam mê của Thérèse đã truyền cho hắn một cái ác khủng khiếp, và đó là tất cả.
Thérèse cũng vậy. Nàng bị dày vò bởi những xúc động sâu xa. Nhưng ở Thérèse bản chất bẩm sinh chỉ là kích động quá đỗi.
Từ tuổi lên mười, người phụ nữ này đã bị xáo trộn bởi những rối loạn thần kinh, mà một phần là do cái cách mà nàng đã lớn lên trong không khí nóng ẩm và lợm giọng của căn phòng nơi thằng nhỏ Camille nằm rên rỉ. Nó chất chứa trong nàng những cơn giông tố, những dòng chảy mạnh mẽ sẽ bùng nổ về sau thành những cơn bão đích thực. Laurent đã hướng về nàng cái mà nàng đã hướng về Laurent, như một cú sốc khốc liệt. Ngay từ cái ôm ghì đầu tiên của tình yêu, tính khí khô khan và thiên về nhục cảm của nàng đã phát triển với sức mạnh hoang dại, nàng chỉ còn sống vì đam mê. Ngày càng buông trôi theo những cơn sốt thiêu đốt, nàng càng đạt tới một thứ đê mê bệnh hoạn. Những sự kiện làm nàng ngợp ngụa, tất cả đẩy nàng vào một cơn rồ dại. Trong những nỗi sợ hãi của mình, nàng tỏ ra đàn bà hơn anh chồng mới, nàng có những nỗi ân hận mơ hồ, những nuối tiếc không dám thú nhận. Nàng tràn ngập ước muốn được quỳ xuống và van nài bóng ma của Camille, cầu xin gã gia ân trong khi thề thốt sẽ làm gã nguôi ngoai bằng lòng hối hận của mình.
Có thể Laurent nhận ra lòng hèn nhát của Thérèse. Khi một nỗi lo sợ chung khuấy đảo họ, hắn đổ tội cho nàng, đối xử với nàng một cách thô bạo.
Những đêm đầu tiên, họ không thể ngủ được. Họ ngồi trước ngọn lửa, hoặc đi ngang đi dọc trong phòng, như ngày đám cưới. Ý nghĩ nằm bên nhau trên giường làm họ ghê tởm khủng khiếp. Như một thoả thuận mặc nhiên, họ tránh ôm hôn nhau, thậm chí họ không nhìn chiếc giường Thérèse vẫn xếp dọn mỗi sáng.
Khi sự mệt mỏi trĩu nặng, họ ngủ trong một hoặc hai giờ trên ghế bành, để rồi giật nẩy người tỉnh dậy, sau hồi kết cục thảm hại của một cơn ác mộng nào đó.
Khi thức giấc, tay chân họ cứng đờ và mỏi nhừ, gương mặt họ lấm tấm những đốm tím tái, cả người run lập cập vì khó chịu và vì lạnh, họ lặng nhìn nhau sững sờ, kinh ngạc thấy mình như vậy, trong khi đối mặt nhau ngượng ngùng kỳ lạ, xấu hổ vì phô bày nỗi ghê tởm và khiếp sợ của mình.
Mặt khác họ chống chọi với cơn buồn ngủ trong khả năng có thể. Họ nói những chuyện không đâu trong khi hết sức chú ý để không bỏ rơi câu chuyện. Có một khoảng không gian rộng giữa họ, đối diện với lò sưởi. Khi quay đầu lại, họ tưởng tượng ra Camille đã đến ngồi và chiếm khoảng không đó, đang sưởi hai bàn chân một cách nhạo báng bi thảm. Ảo giác đó họ đã gặp buổi tối tân hôn nay đêm nào cũng trở lại. Xác chết câm lặng và giễu cợt tham dự vào cuộc trò chuyện của họ, thi thể biến dạng khủng khiếp đó luôn luôn ở đó, trĩu nặng họ một nỗi lo âu triền miên. Họ không dám cựa quậy, họ không muốn nhìn những ánh lửa cháy rực và khi không cưỡng được, liếc mắt sợ sệt nhìn bên cạnh, đôi mắt họ, nóng rát vì than hồng, gây nên ảo giác và tạo nơi họ những ánh phản chiếu đo đỏ.
Laurent cuối cùng không muốn ngồi nữa, cũng không thú nhận với Thérèse nguyên nhân của sự thay đổi thất thường này. Thérèse hiểu rằng Laurent đã nhìn ra Camille, như chính nàng cũng nhìn thấy gã. Đến phiên mình nàng tuyêng bố rằng sức nóng làm nàng khó chịu, và tốt hơn là nàngk cách lò sưởi vài bước. Nàng đẩy chiếc ghế bành đến chân giường và ngồi ở đó, nàng rũ rượi hẳn đi trong khi người chồng l.ai tiếp tục tới lui trong phòng. Thỉnh thoảng hắn tới mở cửa sổ, để đêm lạnh tháng giêng tràn vào phòng cùng làn hơi buốt giá của nó. Điều đó làm diu đi cơn sốt của hắn.
Trong một tuần lễ, đôi vợ chồng mới cưới phải qua suốt đêm như thế. Họ ngủ vật vờ, nghỉ ngơi một ít vào ban ngày. Thérèse đàng sau quầy hàng của tiệm, Laurent thì trong sở làm. Ban đêm, họ thuộc về nỗi đau và sự sợ hãi. Và điều càng kỳ lạ hơn là thái độ họ đối với nhau. Họ không thốt một lời yêu đương, họ giả vờ quên đi quá khứ, dường như họ chấp nhận, chịu đựng nhau như người bệnh cảm thấy một lòng thương xót thầm kín dành cho nỗi đau khổ chung.
Cả hai đều hy vọng che giấu sự chán ngán và sự sợ hãi của họ, và không ai trong họ tỏ ra nghĩ đến sự lạ thường của những đêm họ đã trải qua, những đêm soi sáng cho nhau tình trạng đích thực của con người họ. Khi họ đứng đó cho đến bình minh, hầu như không nói năng gì với nhau, tái mặt vì một tiếng động nhỏ nhặt nhất, họ có vẻ tin rằng mọi cặp vợ chồng mới cưới đều cư xử như vậy, trong những ngày đầu tiên của cuộc hôn nhân. Đó là thói đạo đức giả vụng về của hai người điên.
Sự mệt mỏi chẳng mấy chốc làm họ rã rời đến mức một buổi tối họ quyết định ngủ trên giường. Họ không thay quần áo, cứ để nguyên áo xống nhảy lên lớp chăn phủ giường, trong khi dè chừng da thịt đụng chạm nhau. Tưởng chừng như họ sẽ bị một chấn động đau đớn từ một tiếp xúc nhỏ nhặt nhất. rồi khi đã ngủ thiu thiu như thế trong hai đêm, họ liền trút bỏ áo quần và lặng lẽ chui vào chăn. Nhưng họ vẫn né xa nhau, thận trọng để không đụng chạm nhau. Thérèse là người lên trước và nằm vào trong sâu, sát tường. Laurent chờ đến khi nàng đã nằm yên đâu đó, lúc đó hắn mới liều mạng lên nằm ở mé đầu giường, sát mép. Giữa họ còn một khoảng rộng. Đó là chỗ nằm của thây ma Camille.
Khi hai kẻ giết người đã nằm dài dưới cùng một lớp chăn, và khi họ đã nhắm mắt lại, họ vẫn tưởng như cảm thấy thi thể ẩm thấp của nạn nhân mình, đang nằm giữa giường, làm lạnh toát da thịt họ. Nó giống như một chướng ngại vật ghê tởm phân cách họ. Cơn sốt, sự mê sảng xâm chiếm họ, họ chạm vào xác chết, họ trông thấy nó phô bày, giống như một mớ giẻ rách xanh tái và phân huỷ, họ hít thở cái mùi hôi thối từ cái đống thịt người rữa nát đó, mọi giác quan của họ biến thành ảo giác, khiến các cảm giác của họ nhức buốt quá sức chịu đựng. Sự hiện diện của người bạn đồng sàng giữ họ bất động, hoá rồ vì khiếp đảm. Đôi lúc Laurent nghĩ đến cưỡng chiếm Thérèse trong vòng tay, nhưng hắn không dám nhúc nhích, hắn nhủ thầm không thể vươn tay ra mà không túm lấy một nắm thịt mềm nhũn của Camille. Thế là hắn nghĩ kẻ chết trôi đến nằm giữa họ để cản trở họ ôm ghì nhau. Cuối cùng thì hắn nghĩ rằng người chết đã ghen tuông.
Dù vậy thỉnh thoảng họ trao cho nhau một cái hôn rụt rè để xem chuyện gì sẽ xảy đến. Gã đàn ông nhạo báng vợ hắn khi buộc nàng phải ôm hôn hắn. Nhưng môi họ lạnh giá quá, như thể cái chết hiện diện giữa hai miệng của họ. Những cơn buồn nôn kéo đến, Thérèse rùng mình khiếp sợ, và Laurent nghe răng nàng đánh lập cập, nổi nóng với nàng.
– Tại sao em run thế? – hắn hét nàng – Em sợ Camille chớ gì? .. Này, giờ thì thằng khốn đó đã rục xương rồi!
Cả hai đều tránh thổ lộ cho nhau nguyên nhân những cơn run rẩy của họ. Khi ảo giác hiển hiện trước mặt một trong hai người cái mặt nạ nhợt nhạt của người chết, họ nhắm mắt laị, họ tự khép mình trong nỗi khiếp sợ, không dám thổ lộ với người kia ảo giác của mình, bởi e ngại xác nhận một cơn sốc còn kinh khiếp hơn nữa. Khi Laurent bị đẩy đến đường cùng, trong một cơn điên rồ vì tuyệt vọng, buộc tội Thérèse đã sợ hãi Camille, cái tên đó được phát âm lớn tiếng mang lại sự kinh hoàng gấp bội. Kẻ giết người mê sảng.
– Đúng, đúng – hắn lắp bắp nói với thiếu phụ – Cô đã sợ Camille…Tôi thấy rõ điều đó, tất nhiên…Cô là một đứa ngu, lòng can đảm của cô không đáng một xu. Này! Hãy ngủ yên. Cô tin là chồng trước của cô đến kéo chân cô hả, bởi tôi ngủ với cô hả…
Ý tưởng đó, cái giả thiết rằng kẻ chết trôi có thể đến kéo chân họ làm Laurent dựng ngược tóc gáy. Hắn tiếp tục với sự hung hãn hơn, trong khi đay nghiến chính mình.
– Phải có một đêm tối dẫn cô đến nghĩa địa..Chúng ta sẽ đào mồ Camille, rồi cô thấy cái đống thối rữa đó nó ra sao! Lúc đó cô không còn sợ nữa, có thể…Này, gã không biết làm sao chúng ta đã ném gã xuống nước đâu.
Thérèse vùi đầu trong chăn, bật lên những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
– Ném gã xuống nước vì gã làm mình vướng víu – người chồng tiếp tục – Chúng ta vẫn sẽ ném như vậy nữa, phải không nào?…Vậy thì đừng giở trò trẻ con như thế. Thật ngu đần mới làm xáo trộn hạnh phúc của chúng ta..Hãy nhìn xem, em ngoan, khi chúngta chết đi, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc nhiều hơn hay ít hơn trong lòng đất, vì thế chúng ta đã quăng một thằng thộng xuống dòng sông Seine, để rồi chúng ta tự do hưởng thụ tình yêu của chúng ta, đó là một món lợi..Nào, hãy hôn anh đi.
Thiếu phụ ôm hôn hắn, lạnh giá, điên cuồng, và hắn cũng hoàn toàn run rẩy như nàng.
Laurent, trong hơn mười lăm ngày, luôn tự hỏi làm thế nào tốt nhất để có thể giết chết Camille một lần nữa. Hắn đã ném gã xuống nước, và như thế đấy gã cũng không đủ chết, gã trở lại mỗi đêm nằm trên giường của Thérèse. Khi những kẻ giết người tưởng rằng mình đã hoàn tất tôi ác và có thể bình yên lao vào nỗi ngọt ngào của tình âu yếm, nạn nhân của họ đã sống dậy để làm băng giá chỗ nằm của họ. Thérèse không là goá phụ, Laurent cảm thấy mình là chồng của một người đàn bà đã có một kẻ chết trôi làm chồng.