NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiếu Phụ Đam Mê

Chương 18

Tác giả: Émile Zola
Ads Top

Và Thérèse cũng được bóng ma Camille viếng thăm, trong đêm lên cơn sốt đó.

Đề nghị cháy bỏng của Laurent về một cuộc hẹn hò sau hơn một năm hờ hững đã đột nhiên kích thích nàng. Thân xác đã bắt đầu nung nấu, khi một mình nằm đó, nàng ngẫm nghĩ đám cưới cần phải nhanh chóng tiến hành. Thế rồi, giữa lúc bị giày vò vì mất ngủ, nàng thấy người chết trôi trổi dậy. Cũng như Laurent, nàng quặn thắt trong sự ham muốn và khiếp sợ, và cũng như hắn, nàng nhủ thầm rằng sẽ không còn sợ hãi nữa, sẽ không cảm thấy những đau đớn như vậy một khi nàng ôm người tình trong vòng tay.

Cùng một lúc đã nảy sinh nơi người đàn bà này và người đàn ông kia, một thứ rối loạn thần kinh mang họ trở về, trong phập phồng khiếp sợ, với cuộc tình ghê gớm của họ. Họ run lên cũng những nỗi run rẩy con tim họ bằng một thứ tình tương thân thống thiết đã siết chặt họ lại với nhau trong cùng những nỗi lo âu. Từ đó họ có cùng một thể xác duy nhất và một tâm hồn duy nhất để hưởng thụ và để đau khổ. Sự đồng nhất, sự liên thông lẫn nhau này là một sự kiện tâm lý và sinh lý thường xảy ra ở những người mà những chấn động thần kinh rộng lớn đã tác động mãnh liệt đến nhau.

Trong hơn một năm trời, Thérèse và Laurent mang nhẹ sợi dây xích cột chặt tứ chi họ, ràng buộc họ với nhau. Trong sự suy sụp theo sau cơn khủng hoảng gay gắt của việc giết người, trong sự ghê gớm và những nhu cầu yên ổn và lãng quên sau đó, hai kẻ khốn khổ có thể tin rằng họ được tự do, rằng sợi dây sắt không còn trói buộc họ nữa, sợi xích chùng ra kéo lê trên đất, còn họ thì nghỉ ngơi. Bị tác động bởi một thứ đê mê sung sướng , họ tìm kiếm yêu đương ở chỗ khác, để sống với một sự quân bình khôn ngoan. Nhưng đến ngày mà các sự kiện thúc đẩy, họ đã đến với nhau để lần nữa trao cho nhau những lời lẽ nồng nàn, sợi xích căng ra mãnh liệt, họ đón nhận một chấn động như thế, đến nỗi họ mãi mãi cảm thấy bị buộc chặt vào nhau.

Kể từ hôm sau, Thérèse bắt tay vào việc, âm thầm tác động để đám cưới của mình với Laurent hình thành. Đó là công việc khó khăn, đầy hiểm hoạ. Đôi tình nhân lo sợ phạm phải sự bất cẩn, đánh thức những nghi ngờ, đột ngột bày ra cho thấy lợi ích họ có được từ cái chết của Camille. Hiểu rằng không thể đề cập đến đám cưới, họ quyết định một kế hoạch khôn khéo ở chỗ làm cho những gì họ không dám đòi hỏi được chính bà Raquin và những vị khách ngày thứ năm tự đề nghị. Vấn đề chỉ là đưa ra ý tưởng về sự tái giá của Thérèse cho những người chân chất này và làm cho họ tin rằng ý tưởng đó nảy sinh từ họ và là của riêng họ.

Vở hài kịch kéo dài và khó đóng. Thérèse và Laurent mỗi người phải giữ vai phù hợp với mình, họ tiến tới với sự thận trọng cực kỳ, cân nhắc từng cử chỉ ,từng lời nói nhỏ nhặt nhất. Thực ra, họ bị giày vò bởi một sự sốt ruột làm họ tê cứng và căng thẳng những dây thần kinh. Họ sống giữa một sự bứt rứt triền miên, phải thật hèn hạ để tự buộc mình ra vẻ tươi cười và thanh thản.

Nếu họ không vội vã kết thúc chuyện đó, chỉ là vì họ không thể sống chia cách và cô đơn được nữa. Từng đêm kẻ chết trôi viếng thăm họ. Cơn mất ngủ đặt họ nằm trên chiếc giường ủ than nóng rực và tra tấn họ với những chiếc kềm nung đỏ. Tình trạng căng thẳng thần kinh mà họ trải qua còn kích động cơn sôi sục trong máu họ mỗi tối khi dựng lên trước họ những ảo giác kinh hoàng. Thérèse, khi hoàng hôn đến, không dám lên phòng mình nữa. Nàng cảm thấy những lo âu nhức buốt khi phải giam mình cho đến tận sáng sớm trong gian phòng rộng lớn đó, nó toả ra những luồng sáng kỳ dị và nhung nhúc bóng ma từ lúc ánh sáng tắt đi. cuối cùng nàng để cây nến cháy sáng, vì không muốn ngủ nữa, để luôn luôn giữ đôi mắt mở to.

Và khi sự mệt mỏi làm sụp mí mắt, nàng thấy Camille trong bóng tối, giật nẩy người mở mắt trở lại. Buổi sáng, nàng lê lết, kiệt quệ, chỉ ngủ được vài tiếng ban ngày.

Về phần Laurent, hắn rõ ràng đã trở nên nhát gan kể từ buổi tối hắn sợ hãi đi ngang qua cánh cửa tầng hầm. Ngày trước, hắn sống với lòng tự tin theo bản năng thú vật, giờ đây, một tiếng động nhỏ cũng lmà hắn run bắn lên, mặt tái mét, như một đứa bé. Một cơn rùng mình bất chợt vì khiếp sợ lay động tứ chi hắn, và không lìa bỏ hắn nữa. Ban đêm, hắn khốn khổ còn hơn Thérèse, nỗi sợ hãi trong cái cơ thể mềm nhão và hèn nhát này dẫn đến nỗi đau xót sâu xa. Hắn nhìn ngày trôi qua với nỗi lo sợ cuống cuồng. Đã nhiều phen hắn không muốn trở về nhà, suốt đêm bước đi giữa đường phố hoang vắng.

Một lần hắn ở lại dưới chân một chiếc cầu đến sáng, dưới cơn mưa xối xả, ở đó hắn ngồi xổm, lạnh cóng, không dám trỗi dậy để ngược lên bến cảng, trong gần sáu giờ đồng hồ hắn nhìn dòng nước bẩn trôi đi trong bóng đêm nhờ nhờ trắng. thỉnh thoảng, nỗi khiếp sợ đè bẹp hắn sát mặt đất ẩm ướt, dường như hắn trông thấy trôi theo dòng nước những vệt dài của những kẻ chết trôi. Khi sự mệt mỏi đẩy hắn trở về nhà, hắn tự giam mình trong đó kỹ càng, ở đó hắn giãy giụa cho đến bình minh, giữa cơn sốt ập tới ghê tởm. Cùng một cơn ác mộng trở lại dai dẳng, hắn tưởng mình ngã vào vòng tay nóng bỏng của Thérèse thì lại là đôi cánh tay lạnh toát và nhơm nhớp của Camille, hắn mơ người tình làm hắn chết ngạt trong sự ôm ghì nồng ấm thì sau đó lại là kẻ chết trôi siết chặt hắn vào bộ ngực thối rữa của gã, trong một cái hôn băng giá.

Những cảm giác đó đột ngột xen kẽ nhau những khoái lạc và ghê tởm, những tiếp xúc nối tiếp nhau của da thịt nóng bỏng tình yêu và thể xác lạnh lẽo, nhão ra vì bùn đất khiến hắn thở hổn hển và run lẩy bẩy, rên rỉ và lo buồn.

Và từng ngày, nỗi khiếp sợ của đôi tình nhân càng lớn lên, từng ngày, những cơn ác mộng càng đè nặng họ, càng khiến họ hóa rồ thêm. Họ chỉ còn trông cậy vào những nụ hôn để thanh toán cơn mất ngủ. Vì thận trọng, họ không dám cho nhau những cuộc hẹn hò, họ chờ đợi ngày cưới như một ngày cứu rỗi theo sau nó là một đêm hạnh phúc.

Chính vì thế họ muốn lấy nhau bằng tất cả lòng mong mỏi để cảm thấy được một giấc ngủ bình yên. Trong những giờ phút dửng dưng, họ đã do dự, mỗi người quên đi những lý do ích kỷ và đam mê như đã tan biến sau khi thúc đẩy cả hai đến chỗ giết người. Cơn sốt một lần nữa thiêu đốt họ, họ nhận ra, trong tận cùng nỗi đam mê và lòng ích kỷ của mình, những lý do đầu tiên đã thuyết phục họ giết chết Camille, để sau đó hưởng thụ niềm vui mà theo họ được bảo đảm bằng một cuộc hôn nhân hợp pháp. Mặt khác, chính vì một sự tuyệt vọng mơ hồ mà họ đi đến quyết định sau cùng là lấy nhau công khai. Trong thâm tâm họ có sự e sợ. Ước muốn của họ run rẩy. Như thể họ ghé vào nhau, như trên một vực thẳm mà nỗi khiếp sợ níu kéo họ lại, họ chịu khuất phục lẫn nhau, vượt lên bản thân, bám víu, câm lặng, trong khi nỗi bàng hoàng, một khoái cảm ác nghiệt làm đờ đẫn tay chân, khiến họ trở nên điên rồ trong sự sa ngã.

Nhưng đối diện với thời điểm hiện tại, với sự chờ đợi trong lo âu và những thèm khát trong sợ hãi, họ cảm thấy sự cần thiết không cưỡng được để mù quáng, để mơ tưởng về một tương lai hạnh phúc yêu đương và lạc thú yên tĩnh. Càng run rẩy khi đối diện với nhau, họ càng khiếp sợ cái vực thẳm mà họ sắp lao xuống đáy, và càng tự mình tìm kiếm những lời hứa hẹn hạnh phúc, tự bày ra trước họ những sự kiện không cưỡng được sẽ tất yếu đưa họ đến với cuộc hôn nhân.

Thérèse chỉ mong mỏi lấy nhau bởi nàng sợ hãi và cơ thể nàng đòi hỏi những mơn trớn thô bạo của Laurent. Nàng bị giày vò bởi một cơn động kinh khiến nàng như rồ dại. thực ra, nàng không mấy lý luận, nàng lao vào đam mê, lý trí xáo trộn bởi những cuốn tiểu thuyết nàng vừa đọc, thể xác bức xúc bởi những cơn mất ngủ tai ác khiến nàng thức trắng mắt từ nhiều tuần qua.

Laurent với một tính khí thô lậu hơn, trong khi nhượng bộ cho nỗi khiếp sợ và thèm khát, hắn lắng nghe sự phán quyết của mình. Để kiểm nghiệm rõ đám cưới là cần thiết và cuối cùng mình hoàn toàn hạnh phúc, để triệt tiêu những nỗi e sợ mơ hồ đeo đẳng, hắn xét lại mọi tính toán khi trước. cha hắn, người nông dân xứ Jeufesses cứ khăng khăng không chịu chết, hắn nhủ thầm gia tài thừa kế có thể phải mất nhiều thời gian chờ đợi, thậm chí hắn sợ là của thừa kế đó sẽ vuột khỏi tay hắn và chui vào túi của một trong những anh em họ của hắn, một chàng trai to lớn cuốc đất trong sự hài lòng hết mực của ông già Laurent.

Còn hắn, hắn luôn luôn bần cùng, sống thiếu đàn bà trong một buồng áp mái, ngủ đã tệ hại, ăn uống còng tệ hại hơn. Vả lại, hắn đã tính không làm lụng suốt đời, hắn bắt đầu đặc biệt chán ngấy sở làm, công việc nhẹ nhàng giao phó cho hắn đã trở nên nặng trĩu vì tính lười biếng của hắn. Kết quả của những suy nghĩ của hắn bao giờ cũng là hạnh phúc tột cùng nằm ở chỗ không làm gì cả. Thế là hắn nhớ ra mình trấn nước Camille là để cưới Thérèse và sau đó không động tay chân gì ráo.

Đã hẳn, ước muốn độc chiếm người tình đã chiếm nhiều chỗ trong ý tưởng tội ác của hắn, nhưng niềm hy vọng được thế chỗ Camille, được chăm sóc như gã, được nếm trải hạnh phúc từng giờ từng phút có thể đã dẫn dắt hắn nhiều hơn đến chỗ giết người. Nếu chỉ độc nỗi đam mê đã thúc đẩy hắn, có lẽ hắn đã không tỏ ra hèn nhát đến thế, thận trọng đến thế. Sự thật là hắn tìm kiếm sự bảo đảm, qua việc sát nhân, sự bình yên và nhàn hạ của cuộc sống hắn, sự thoả mãn vững bền những dục vọng của hắn.

Tất cả những ý nghĩ này, được thừa nhận hay trong vô thức, đã trở lại với hắn. Hắn lập đi lập lại để tự khích lệ là a đến lúc hưởng lợi được chờ đợi từ cái chết của Camille. Và hắn vạch ra trước mắt những lợi ích, những hạnh phúc của cuộc sống tương lai. Hắn sẽ bỏ sở làm, hắn sẽ sống trong một sự lười nhác ngọt ngào, hắn ăn, hắn uống, hắn ngủ chán chê, hắn sẽ luôn luôn có trong tay một người đàn bà nồng nàn để tái lập sự quân bình của dòng máu và những sợi thần kinh của hắn, chẳng bao lâu hắn sẽ thừa kế bốn mươi mấy ngàn francs của bà Raquin, bởi bà già khốn khổ đó đang chết dần từng ngày, sau cùng, hắn sẽ tạp lập một cuộc đời chỉ toàn hạnh phúc, hắn sẽ quên đi tất cả.

Từng giờ từng phút, kể từ khi cuộc hôn nhân được quyết định giữa Thérèse và Laurent, hắn cứ nhủ thầm những chuyện đó, hắn còn tìm kiếm thêm những mối lợi, và hắn hoàn toàn vui sướng, khi tin rằng mình đã tìm ra, một lý lẽ mới, rút ra từ lòng ích kỷ của hắn, nó buộc hắn phải kết hôn với goá phụ của kẻ chết trôi. Nhưng hắn hoài công cố gắng hy vọng, hoài công mơ tưởng một tương lai dư thừa lười nhác và khoái lạc, hắn luôn luôn cảm giác những cơn rùng mình bất thần làm buốt da, thỉnh thoảng hắn vẫn cảm thấy một nỗi lo âu bóp nghẹt niềm vui nơi cổ họng hắn.

Bình luận
Ads Footer