NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiếu Phụ Đam Mê

Chương 6

Tác giả: Émile Zola
Ads Top

Kể từ hôm đó, tối nào Laurent cũng ghé đến gia đình Raquin. Hắn ở đường Saint-Victor, đối diện với Cảng Rượu, trong một phòng có sẵn đồ đạc hắn thuê mười tám francs một tháng. Căn buồng này ở sân thượng, phía trên có khoét một cửa sổ mái mở hé ra bầu trời, nó được gần sáu mét vuông. Laurent trở về cái ổ chuột này càng muộn càng tốt. Trước khi gặp lại Camille, vì không có tiền để lê la trên băng ghế ở các quán nước, hắn rề rà trong quán ăn nơi hắn dùng bữa tối, vừa ngậm tẩu vừa nhấm nháp ly cà phê pha rượu giá ba xu. Rồi hắn lặng lẽ trở lại đường Saint-Victor, lang thang dọc theo các bến cảng, ngồi trên băng ghế khi khí trời ấm áp.

Cửa tiệm ở ngõ Cầu Mới đối với hắn trở nên một chỗ náu thân thú vị, ấm áp, yên bình, đầy ắp tiếng nói và sự chăm chút thân tình. Hắn tiết kiệm được ba xu ly cà phê pha rượu và nhấm nháp ngon lành món trà tuyệt vời của bà Raquin. Đến tận mười giờ, hắn còn ở đó, thiu thiu ngủ, tiêu hoá thức ăn, tự xem như ở nhà mình. Hắn chỉ ra về sau khi giúp Camille đóng cửa tiệm.

Một tối, hắn mang đến giá vẽ và hộp màu. Ngày hôm sau hắn phải bắt đầu thực hiện bức chân dung của Camille. Người ta đã mua một khung vải vẽ và chuẩn bị từng chút một. Cuối cùng thì nhà nghệ sĩ bắt tay vào việc, chính tại căn phòng của đôi vợ chồng, hắn bảo ở đó ánh sáng tốt hơn.

Hắn phải mất ba buổi tối để phác hoạ cái đầu. Hắn thận trọng kẻ than lên mặt vải, từng nét nhỏ, mảnh, nét vẽ của hắn cứng và khô, mô phỏng một cách lố lăng nét vẽ của những bậc thầy trước thời Phục Hưng. Hắn sao chép khuôn mặt của Camille như một đứa học trò sao chép một hình mẫu khoả thân, bằng một bàn tay ngập ngừng, với một sự chính xác vụng về, tạo chỗ khuôn mặt một vẻ cau có. Đến ngày thứ tư, hắn trút cả lô màu lên bảng pha màu và bắt đầu vẽ bằng đầu cọ, hắn chấm chấm những bệt mỏng dơ bẩn lên khung vải, kẻ những nét gạch cụt ngủn và khít rịt như thể hắn sử dụng một cây bút chì.

Cuối mỗi buổi làm việc, bà Raquin và Camille sướng mê tơi. Laurent bảo cần phải chờ đợi, rồi sẽ giống như thật.

Từ khi bức chân dung được khởi sự, Thérèse không rời khỏi căn phòng biến thành xưởng vẽ nữa. Nàng để người cô một mình ngồi sau quầy, viện một cớ nhỏ nhặt nhất để trở lên và đắm đuối nhìn Laurent vẽ.

Luôn luôn nghiêm trọng và đè nén, xanh xao hơn và câm lặng hơn, nàng ngồi đó và theo dõi thao tác của các cây cọ. Cảnh tượng đó dù vậy không gây nhiều thích thú. Nàng đến chỗ của mình, như bị hấp dẫn bởi một sức mạnh, và nàng ở đó, như bị đóng đinh. Laurent thỉnh thoảng quay lại mỉm cười với nàng, hỏi bức chân dung có làm nàng hài lòng không. Nàng trả lời nhát gừng, rùng mình, rồi trở lại trạng thái trầm mặc như cũ.

Buổi tối khi trở về phố Saint-Victor, Laurent tự đưa ra những lý lẽ dài dòng. Hắn tranh luận với chính mình liệu có hoặc không nên trở thành người tình của Thérèse.

– Đó là một phụ nữ yếu đuối – hắn tự nhủ – sẽ là tình nhân của mình nếu mình muốn. Cô ta luôn luôn ở đó sau lưng mình, để dò xét, để đo lường, để cân nhắc mình… Cô ta run rẩy, cô ta có một bộ mặt rất lạ thường, câm lặng và đam mê. Chắc chắn cô ta cần một người tình, điều đó nhìn thấy trong đôi mắt..Phải nói rằng Camille là một gã vô tích sự tội nghiệp.

Laurent cười thầm, nhớ đến vẻ gầy yếu nhợt nhạt của người bạn. Rồi hắn tiếp tục.

– Cô ta buồn chán sống trong cửa tiệm đó…Mình đến đó, bởi vì mình không biết đi đâu. Không thế, ai thường đến ngõ Cầu Mới thường xuyên làm gì. Nó ẩm thấp. buồn tẻ…Một phụ nữ chắc chết đi được ở trong đó..Mình làm cô ta vui, chắc chắn như vậy, thế thì tại sao không phải mình mà là một kẻ khác?

Hắn dừng lại, cảm thấy hợm mình, nhìn sông Seine lững lờ trôi với vẻ mải mê.

– Thực thế, thây kệ – hắn la lên – mình sẽ hôn cô ta ngay cơ hội đầu tiên…Mình…thế là cô ta sẽ ngã quỵ trong vòng tay của mình.

Hắn lại cất bước, và những nghi ngại xâm chiếm hắn.

– Chung quy, chính vì cô ta xấu xí – hắn suy nghĩ – Cô nàng có chiếc mũi dài thõng, miệng rộng. Vả lại, mình chẳng yêu thương gì cô ta. Có thể mình sẽ bị lôi cuốn vào chuyện gì đó không hay ho đâu. Cái này cần suy nghĩ lại.

Laurent vốn rất thận trọng, cả tuần hắn suy đi nghĩ lại trong đầu những ý tưởng này. Hắn tính toán những rắc rối có thể xảy ra nếu liên hệ với Thérèse, hắn chỉ quyết định thử mạo hiểm khi thấy rõ rằng hắn có một mối lợi thực sự khi hành động như vậy.

Đối với hắn, Thérèse đã đành là xấu và hắn không yêu thương gì nàng, nhưng tóm lại, nàng không gây tốn kém gì cho hắn cả. Những phụ nữ mà hắn mua với giá rẻ mạt, tất nhiên không đẹp mà cũng chẳng được yêu thương hơn. Sự dè sẻn đã khuyên hắn chiếm vợ của bạn mình. Mặt khác, từ lâu rồi hắn không được thoả mãn những ham muốn của mình, tiền thì ít ỏi, thể xác phải nhịn thèm, và hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội được thoả thuê đôi chút. Sau cùng, một mối dan diíu như vậy được cân nhắc kỹ càng không thể gây ra những hậu quả xấu về sau. Thérèse có lợi để giấu kỹ, còn hắn thì bỏ rơi nàng dễ dàng khi nào hắn muốn, ngay cả khi chấp nhận rằng Camille khám phá ra mọi chuyện và nổi khùng lên, hắn cũng có thể đập chết gã chỉ bằng một cú đấm nếu gã hung hăng. Vấn đề nhìn từ mọi phía đều tỏ ra dễ dàng và mời mọc Laurent.

Từ lúc đó, hắn sống trong một sự bình thản ngọt ngào trong khi chờ thời vận. hắn đã quyết định hành động dứt khoát ngay từ cơ hội đầu tiên. Hắn nhìn thấy tương lai những buổi tối ấm áp. Cả nhà Raquin phục vụ cho lạc thú của hắn. Thérèse làm dịu những cơn hừng hực trong huyết quản hắn, bà Raquin chiêu đãi hắn như một người mẹ, còn Camille, trong khi trò chuyện đã làm hắn bớt đi buồn chán vào những buổi tối trong cửa tiệm.

Bức chân dung hoàn thành mà cơ hội không thấy đến. Thérèse vẫn luôn ở đấy, nặng nề và ưu tư, nhưng Camille thì không hề rời khỏi phòng, và Laurent khổ sở vì không thể tách gã rời ra dù chỉ một giờ. Thế nhưng đã đến lúc hắn phải tuyên bố hoàn thành bức chân dung vào ngày hôm sau. Bà Raquin thông báo cho mọi người cùng dùng bữa tối để ăn mừng tác phẩm của nhà hoạ sĩ.

Hôm sau, khi Laurent quét nét cọ cuối cùng lên khung vải, cả gia đình xúm nhau trâm trồ vì sự giống hệt của bức chân dung. Nó trông ghê tởm, với một màu xám dơ bẩn cùng những mảng lớn màu hoa cà. Laurent không thể sử dụng những màu chói hơn mà không biến chúng trở thành lờ mờ và nhoè nhoẹt. Dù không muốn, hắn đã phóng đại màu da nhợt nhạt của người làm mẫu, và gương mặt Camille giống như bộ mặt tai tái của người chết đuối, nét cọ nhăn nhúm làm biến dạng các đường nét, vì thế khiến sự giống nhau tai hại càng ấn tượng hơn. Nhưng Camille lại mê mẩn, gã bảo là trên tranh gã có một vẻ phong nhã.

Khi đã chiêm ngưỡng cặn kẽ diện mạo mình, gã tuyên bố đi kiếm hai chai sâm banh. Bà Raquin trở xuống cửa hiệu. Nhà nghệ sĩ còn lại một mình với Thérèse.

Thiếu phụ ngồi thu mình mơ hồ nhìn về phía trước mặt. Có vẻ như nàng run rẩy chờ đợi. Laurent do dự. Hắn ngắm nghía bức hoạ, vung vẩy cọ vẽ. Thời gian thúc bách, Camille có thể trở lại, cơ hội có thể không xảy đến nữa. Đột nhiên, hoạ sĩ quay lai và mặt đối mặt với Thérèse. Họ lặng nhìn nhau trong vài giây.

Rồi, bằng một cử động mạnh bạo, Laurent cúi xuống và ghì chặt Thérèse sát ngực mình. Hắn ngửa đầu nàng lên và nghiền sát môi nàng dưới môi hắn. Nàng cử động kháng cự, man dại, hung dữ, rồi đột nhiên, nàng buông xuôi, chuồi xuống mặt đất, trên nền gạch. Họ không trao nhau dù chỉ một lời. Hành động thì lặng lẽ và táo tợn.

Bình luận
Ads Footer