Ngay từ lúc khởi đầu, đôi tình nhân cảm thấy mối liên hệ của họ là tất yếu, tiền định, hoàn toàn tự nhiên. Ở lần hội kiến đầu tiên, họ đã xưng hô thân mật, họ hôn nhau mà không bối rối , không ngượng nghịu, như thể sự mật thiết của họ đã có từ nhiều năm nay. Họ sống thoải mái trong cảnh ngộ mới, với sự bình thản và trâng tráo hoàn toàn.
Họ ấn định những lần hẹn hò. Thérèse không thể ra khỏi nhà vậy thì Laurent phải đến. Thiếu phụ giải thích cho hắn biện pháp nàng tìm ra với một giọng thẳng thừng và vững tin. Những cuộc gặp gỡ sẽ diễn ra trong phòng của đôi vợ chồng. Người tình đi qua lối đi hướng ra ngõ, và Thérèse sẽ mở cho hắn cánh cửa cầu thang. Trong thời gian đó, Camille đang ở sở làm, còn bà Raquin thì ở dưới kia, trong cửa tiệm. Chính ở đó những đòn táo bạo chắc hẳn sẽ thành công.
Laurent chấp nhận. Hắn vẫn mang bên trong sự thận trọng một thứ liều lĩnh táo tợn, sự liều lĩnh của một gã đàn ông có nắm đấm khổng lồ. Vẻ nghiêm trọng và trầm tĩnh của người tình đưa hắn đến chỗ tận hưởng một nỗi đam mê được dâng hiến bạo dạn đến thế. Hắn tìm một cái cớ để được sếp cho nghỉ hai giờ, và hắn phóng nhanh tới ngõ Cầu Mới.
Từ lối vào ngõ, hắn cảm thấy niềm khoái lạc nhức buốt. Bà hàng nữ trang giả ngồi đối diện ngay cổng lối vào. Hắn phải chờ lúc bà ta bận rộn, một cô thợ trẻ đến mua một chiếc nhẫn hoặc mấy chiếc khuyên tai bằng đồng. Thế là hắn nhanh chân thoát vào hẻm, hắn tựa vào những bức tường nhầy nhụa ẩm thấp để leo lên cầu thang. Chân hắn chạm vào các bậc thang bằng đá, hắn cảm thấy qua mỗi tiếng động của bước chân một luồng hơi nóng xuyên qua lồng ngực. Một cánh cửa mở. Trên ngạch cửa, giữa một làn sáng trắng bệch, hắn thấy Thérèse trong chiếc áo ngủ, váy ngắn, hoàn toàn rực rỡ, tóc buộc chặt phía sau đầu. Nàng khép cửa lại, vòng tay đeo lên cổ hắn. Một mùi nồng ấm toát ra từ người nàng, mùi quần áo sạch và da thịt mới tắm gội.
Laurent ngạc nhiên thấy người tình của mình xinh đẹp. Hắn chưa bao giờ chú ý đến người đàn bà này. Thérèse mềm mại và mạnh bạo siết chặt lấy hắn, ngã đầu ra sau và trên khuôn mặt nàng lướt qua những làn ánh sáng nóng bừng, những nụ cười mê đắm. Khuôn mặt đó như biến dạng đi, có vẻ cuồng si và mời gọi, đôi môi ẩm ướt, đôi mắt lấp lánh, nàng rạng rỡ hẳn lên. Thân hình vặn vẹo uyển chuyển, thiếu phụ đẹp một vẻ đẹp kỳ lạ, đầy cuồng nhiệt. Tưởng như khuôn mặt đó vừa bốc cháy từ bên trong, và những ngọn lửa toả ra từ da thịt. và bao quanh nàng, máu đã sôi lên những dây thần kinh căng thẳng, cứ thế hừng hực bốc hơi, một luồng hơi thấm thía và nhức nhối.
Từ cái hôn đầu tiên, nàng đã tỏ ra thành thạo. Cơ thể thèm khát cuống quít lao vào niềm khóai lạc. Nàng bừng tỉnh như từ một giấc mơ, sống dậy từ nỗi đam mê. Nàng đi từ vòng tay yếu đuối của Camille sang cánh tay lực lưỡng của Laurent, và sự gần gũi với người đàn ông cường tráng đã gây một cơn chấn động đột ngột, kéo nàng ra khỏi cơn mê ngủ của thân xác. Mọi bản năng đàn bà dễ kích động nơi nàng vỡ oà với một sự hung tợn chưa từng thấy, dòng máu của người mẹ, cái dòng máu châu Phi đó bùng cháy trong huyết quản, bắt đầu dâng trào, đập điên cuồng trong cơ thể cằn cỗi, hầu như còn trinh trắng của nàng. Nàng xoài người ra, dâng hiến với một sự trâng tráo tột cùng. Và từ đầu đến chân, những cơn rùng mình dai dẳng lay động toàn thân.
Chưa bao giờ Laurent biết đến một người đàn bà như vậy. Hắn sững sờ, cảm thấy khó chịu. Bình thường, những cô tình nhân của hắn không đón nhận hắn với một sự cuồng nhiệt đến thế, hắn đã quen với những nụ hôn lạnh lẽo, thờ ơ, những cuộc tình mệt mỏi chán chê. Những tiếng thổn thức, những cơn co giật của Thérèse gần như khiến hắn hoảng sợ, trong khi kích thích sự tò mò mê tơi của hắn. Khi rời người đàn bà ra, hắn lắc lư như một gã say rượu. Hôm sau, khi sự bình thản trí trá và thận trọng của hắn phục hồi, hắn tự hỏi có nên quay trở lại với cô người tình mà những nụ hôn khiến hắn phát sốt phát rét hay không. Ban đầu hắn quyết định dứt khoát là ở lại nhà. Rồi hắn nảy sinh lòng hèn nhát. Hắn muốn quên đi, không còn gặp lại nàng Thérèse trần truồng với những mơn trớn ngọt ngào và hung tợn nữa, và nàng vẫn luôn luôn ở đó, khôn nguôi, dang hai cánh ra. Niềm đau thể xác mà cảnh tượng đó gợi ra đối với hắn trở nên không thể chịu đựng nổi.
Và hắn chịu thua, hắn tìm một cuộc hẹn hò mới, và trở lại ngõ Cầu Mới.
Kể từ ngày đó, Thérèse bước vào cuộc đời hắn. Hắn chưa chấp nhận nàng, nhưng hắn chịu đựng. Hắn có những giờ phút hoảng sợ, những thời khắc thận trọng, và tóm lại, cuộc tình dan díu đó giày vò hắn một cách khó chịu, nhưng những nỗi sợ hãi, khó chịu phục tùng trước những dục vọng của hắn. Những cuộc hẹn hò nối tiếp nhau, ngày càng nhiều hơn.
Thérèse không có những nghi ngại đó. Nàng lao vào cuộc tình không e dè, đi thẳng đến nơi mà niềm đam mê của nàng thúc đẩy. Người đàn bà đã bị cảnh ngộ khuất phục, nay cuối cùng đứng thẳng dậy, đã bộc lộ toàn bộ con người mình khi lý giải về cuộc đời của mình.
Đôi lúc nàng choàng tay qua cổ Laurent, trườn trên ngực hắn, và với một giọng vẫn còn hổn hển.
– Ôi! Nếu anh biết được – nàng bảo – em đau khổ biết chừng nào! Em được nuôi dưỡng trong cái ẩm thấp hầm hập của căn phòng một người bệnh. Ban đêm em ngủ với Camille, né xa gã, tởm lợm vì cái mùi nhạt nhẽo bốc ra từ cơ thể gã. Gã hung dữ và cố chấp, gã không muốn uống những thứ thuốc mà em từ khước chia sẻ với gã, để làm vừa lòng người cô, em phải nuốt đủ loại thuốc nhảm. em không biết làm sao mà mình không chết đi…Họ biến em thành xấu xí, người yêu tội nghiệp của em, họ đã tước mất những gì em có, và anh không thể yêu em như em yêu anh đâu.
Nàng khóc, nàng hôn Laurent rồi tiếp tục với một nỗi căm hờn âm ỉ.
– Em không cầu mong họ gặp điều xấu. Họ đã nuôi nấng em, đã bảo bọc em trước sự khốn cùng…Nhưng em thà bị bỏ rơi hơn là nhận sự cưu mang đó. Em có những nhu cầu nhức nhối được sống với bầu trời cao, hồi còn nhỏ xíu, em đã mơ được chạy nhảy trên những con đường, đôi chân trẫn dẫm bụi đất, xin của bố thí, sống cuộc đời lang thang. Người ta nói, mẹ em là con gái của một tù trưởng ở Phi Châu, em thường nghĩ về bà, và em hiểu rằng em thuộc về dòng máu và những bản năng của bà, em đã muốn mãi mãi không rời xa bà, đi băng qua cát nóng, đeo trên lưng bà…Ôi! Tuổi thanh xuân là thế! Em vẫn còn chán ngấy và phẫn nộ khi nhớ lại những tháng ngày dằng dặc trải qua trong căn phòng mà Camille rên rỉ. Em ngồi xổm trước đống lửa, ngây nhìn siêu thuốc sắc sôi sục, cảm thấy tứ chi cứng đờ ra. Và em không thể động đậy, cô em la rầy nếu em gây tiếng động…Về sau, em đã hưởng những niềm vui sâu xa nơi ngôi nhà nhỏ ven bờ sông, như em đã trở nên ngây độn, chỉ hơi biết đi, và chạy thì té nhào. Rồi người ta chôn sống em hẳn trong cái cửa tiệm nhớp nhúa này.
Thérèse thở thật mạnh, nàng ghì chặt người yêu trong vòng tay, nàng trả thù, và những cánh mũi mỏng và mềm mại của nàng phập phồng kích động.
– Anh có thể không tin – nàng tiếp tục – là người ta đã biến em thành xấu xí ra sao. Họ biến em thành một thứ đạo đức giả, dối trá…Họ bóp nghẹt em trong sự ngọt ngào trưởng giả của họ, và em không hiểu làm thế nào máu vẫn còn trong huyết quản của mình…Em sụp mắt xuống, em cùng với họ mang một bộ mặt ủ ê và đần độn, sống một cuộc sống đã chết của họ. Khi anh gặp em, có phải em có dáng vẻ của một con vật? Em năng nề, ngộp thở, mê muội. Em không hy vọng gì nữa cả, nghĩ rằng rồi có ngày sẽ lao mình xuống dòng sông Seine. Nhưng trước khi gục ngã là bao đêm phẫn nộ! Đằng ấy, ở Vernon, trong căn phòng lạnh lẽo của em, em gặm nhấm chiếc gối để đè nén tiếng kêu la, tự vật lộn với chính mình, tự cho là mình hèn nhát. Dòng máu sôi sục trong em và em tự cấu xé cơ thể. Đã hai lần em muốn trốn đi, đi thẳng phía trước, về hướng mặt trời, nhưng lòng can đảm đã từ bỏ em, họ đã biến em thành một thứ gia súc dễ bảo với ân huệ ngọt ngào và sự ân cần lộn mửa của họ. Thế là em dối trá, em luôn luôn dối trá. Em đã ở lại đó hoàn toàn hiền lành, hoàn toàn câm nín, trong khi mơ tưởng được tàn phá và được cấu xé.
Thiếu phụ ngừng lại, cà đôi môi ẩm ướt lên cổ Laurent. Nàng nói thêm sau một lúc im lặng.
– Em cũng không biết tại sao mình bằng lòng lấy Camille nữa. Em không phản đối, bởi một thứ buông trôi bất cần. Đứa trẻ có khiến em thương hại. Khi chơi đùa cùng gã, em cảm thấy những ngón tay mình cắm phập vào tứ chi gã như cắm vào đất sét. Em lấy gã vì người cô trao gã cho em và em nghĩ rằng mình không bao giờ vướng víu vì gã…Và em, em tìm thấy ở chồng em một đứa trẻ khốn khổ mà em đã ngủ chung từ năm sáu tuổi. Gã cũng yếu ớt như thế, cũng kêu ca như thế, và gã vẫn luôn luôn có cái mùi lạt lẽo của đứa nhỏ bệnh hoạn mà em ghê tởm ngày trước…Em nói tất cả chuyện này để anh khỏi ghen tuông…Một thứ chán ngấy trào lên cổ họng, em nhớ những thứ thuốc nhảm nhí mà em đã uống, và em xa lánh, em trải qua những đêm kinh khủng…Còn anh, anh…
Và Thérèse đứng lên, ưỡn người ra sau, những ngón tay nắm chặt hai bàn tay mạnh mẽ của Laurent, ngắm nghía đôi vai rộng, chiếc cổ to tướng của hắn…
– Anh, em yêu anh, em yêu anh ngày Camille đẩy anh vào cửa tiệm…Có thể là anh không quý mến em bởi em hiến dâng trọn vẹn, chỉ trong một lần…Sự thật, em không hiểu làm sao chuyện này lại xảy ra. Em kiêu căng, dễ kích động. Em đã muốn chống cự lại anh, ngày đầu tiên, khi anh ôm hôn em và ném em xuống đất, trong căn phòng này..Em không biết sao em lại yêu anh, thà ghét anh thì hơn. Cái nhìn của anh làm em nhức nhối, khiến em đau đớn, khi anh ở đây, những dây thần kinh của em căng ra chực đứt, đầu óc em trống rỗng, em thấy xấu hổ. Ôi! Em đau đớn làm sao! Rồi em tìm kiếm nỗi đau đớn đó, em mong chờ anh đến, em đi quanh chiếc ghế anh ngồi, để được đi trong hơi thở của anh, kéo lê áo quần em theo áo quần anh. Dường như máu của anh đã phả hơi nóng vào người em, và nó như thể phún thạch phủ kín lấy anh, nó hấp dẫn em và giữ em lại bên ah, bất chấp những phản kháng thầm lặng của mình… Anh có nhớ khi anh ngồi vẽ ở đây, một sức mạnh tiền định đã kéo em lại bên anh, em hít thở hơi hướm của anh bằng niềm vui thú nghiệt ngã. Em hiểu là em có vẻ chầu chực những nụ hôn, em xấu hổ thân phận nô lệ của mình, em cảm thấy mình sẽ ngã quỵ nếu anh chạm tới. Nhưng em đầu hàng, sự hèn nhát của em, em lập cập vì lạnh trong khi chờ đợi anh chắc hẳn muốn ôm em vào lòng…
Thế rồi Thérèse không nói nữa, người run rẩy như thể ngạo mạn và hả hê. Nàng giữ Laurent đang ngây ngất trong lồng ngực, và trong căn phòng trần trụi, băng giá diễn ra những cảnh tượng của đam mê nóng bỏng, của sự táo tợn tai ương. Mỗi cuộc hẹn hò mới mang đến những cơn kích động điên cuồng hơn.
Thiếu phụ dường như thích thú với sự táo bạo và trâng tráo. Nàng không do dự, không sợ hãi. Nàng lao vào cuộc ngoại tình với một sự thẳng thắn quyết liệt bất chấp hiểm hoạ, một thứ gì như kiêu căng để thách đố lại nó. Khi người tình sắp đến, tất cả sự thận trọng của nàng là báo trước cho người cô biết mình sẽ lên trên nằm nghỉ, và khi hắn ở đấy, nàng đi lại, nói năng, hành động thẳng thừng, không hề nghĩ đến việc tránh gây tiếng động. Đôi khi, trong những lúc bắt đầu, Laurent kinh hãi.
– Trời ơi! – hắn thì thào nói với Thérèse – đừng có làm ồn lên như vậy. Bà Raquin sẽ lên đấy.
– Mặc kệ! – nàng cười trả lời – Anh lúc nào cũng run…Bà ấy đã bị đóng đinh sau quầy hàng, mà anh nghĩ bà ta lên đây làm gì. Bà ta sợ phát chết bị lấy cắp…Nhưng dù sao, nếu muốn, bà ấy cứ việc lên. Em sẽ giấu anh…Em coi thường bà ta. Em yêu anh.
Những lời lẽ đó không làm Laurent yên tâm là mấy. Sự đam mê chưa ru ngủ tính thận trọng trí trá của nông dân nơi hắn. Dù vậy chẳng mấy chốc thói quen đã khiến hắn chấp nhận mà không quá sợ hãi những cuộc hẹn hò táo bạo giữa ban ngày ban mặt này, ngay trong căn phòng của Camille, cách bà hàng xén già chỉ vài bước chân. Người tình của hắn cứ nhắc đi nhắc lại là sự nguy hiểm sẽ chừa những ai dám đối mặt với nó, và nàng có lý. Không bao giờ cặp tình nhân có thể tìm được nơi nào bảo đảm hơn cái căn phòng không ai đến tìm họ này. Họ bằng lòng với cuộc tình ở đó, trong sự yên tĩnh khó tin là có được.
Thế nhưng, có một ngày bà Raquin lại mò lên, vì sợ cô cháu bị ốm. Đã gần ba giờ thiếu phụ ở lỳ trên đó. Bà đẩy mạnh đến khi chốt cửa mở ra phòng ăn không gài chặt được nữa.
Khi Laurent nghe được bước chân nặng nề của bà hàng xén già leo lên cầu thang gỗ, hắn bấn loạn, cuống cuồng tìm chiếc áo gi lê, chiếc mũ của mình. Thérèse bật cười vì vẻ mặt kỳ cục của hắn. Nàng giật mạnh tay hắn, đè hắn xuống chân giường, trong một góc và với một giọng nhỏ và bình tĩnh, nàng bảo:
– Ở yên đó…đừng động đậy.
Nàng ném lên người hắn quần áo đàn ông vương vãi, và trải lên trên đó chiếc váy trắng nàng vừa cởi ra. Nàng làm những việc đó với những cử động nhanh nhẹn và chính xác mà không hề mất bình tĩnh. Rồi nàng lên giường nằm, đầu bù tóc rối, người hở hang, vẫn còn thẹn thùng và run rẩy.
Bà Raquin nhẹ nhàng mở cửa, đến gần giường trong khi cố nén tiếng động của bước chân. Thiếu phụ giả vờ ngủ. Laurent toát mồ hôi dưới lớp váy trắng.
– Thérèse này – bà hàng xén ân cần hỏi – Con bệnh hả, con gái mẹ?
Thérèse mở mắt ra ngáp, quay lại và trả lời với giọng rên rỉ là nàng đang nhức đầu ghê gớm. Nàng năn nỉ bà cô để yên cho mình ngủ. Bà già đi khỏi như lúc đến, không một tiếng động.
Đôi tình nhân cười trong im lặng, ôm lấy nhau trong cuồng nhiệt mê đắm.
– Anh thấy rõ nhé – Thérèse đắc thắng bảo – là ở đây không phải sợ sệt gì cả..Tất cả bọn người đó toàn đui mù, họ không yêu thương gì đâu.
Một ngày khác, thiếu phụ có một ý nghĩ kỳ quặc. Đôi lúc nàng như điên rồi, nàng mê sảng.
Con mèo vằn Francois ngồi xổm ngay giữa phòng. Trịnh trọng bất động, nó đưa cặp mắt tròn xoe nhìn đôi tình nhân. Tưởng chừng như nó xét nét họ một cách cẩn thận, không chớp mắt, chìm đắm trong một kiểu xuất thần ma quỷ.
– Nhìn con Francois kìa – Thérèse nói với Laurent -giống như nó hiểu và tối nahy nó sẽ kể tất cả cho Camille…Này, thật buồn cười, nếu nó bật lên kể cho cả nhà nghe một trong những ngày như thế này, nó biết lắm chuyện hay ho của riêng mình..
Cái ý tưởng con Francois có thể nói lên khiến thiếu phụ vui thích lạ thường. Laurent nhìn cặp mắt to màu xanh ve của con mèo, cảm thấy một cơn rùng mình nổi gai ốc.
– Nó sẽ làm như thế này – Thérèse tiếp tục – Nó đứng dậy, và một chân chỉ vào em, chân kia chỉ anh, nó la lên “Ông và bà đây ôm nhau rất chặt trong phòng, họ không dè chừng gì tôi cả, nhưng vì mối tình tội lỗi của họ làm tôi ghê tởm, tôi cầu xin các vị tống cả hai vào ngục, họ sẽ không quấy rầy giấc ngủ trưa của tôi nữa.”
Thérèse đùa cợt như một đứa trẻ con, nàng nhại điệu bộ con mèo, duỗi bàn tay thành như móng vuốt, lượn lờ đôi tay như loài mèo. Con Francois vẫn trơ như đá, luôn lặng nhìn nàng, chỉ cặp mắt nó có vẻ sống động, và trong khóe mõm của nó hằn sâu hai nếp nhăn làm vỡ oà tiếng cười của chiếc đầu như thú nhồi rơm đó.
Laurent có cảm giác ớn lạnh thấu xương. Hắn thấy trò đùa của Thérèse lố bịch. hắn đứng lên đuổi con mèo ra cửa. Thực tế, hắn sợ. Người tình của hắn chưa sở hữu hắn hoàn toàn, thâm tâm hắn vẫn còn chút gì đó khó chịu mà hắn đã cảm nhận được của những nụ hôn đầu tiên của thiếu phụ.