Người đàn ông cưỡi ngựa xuất hiện trên sườn núi, cái bóng đen như chống lại cả một dãy những đám mây bạc nặng nề. Anh đứng đó bất động trong một hoặc hai giây, nhìn bao quát quang cảnh bên dưới, sau đó bắt đầu đi nước kiệu thong thả xuống đồi. Khi anh chuyển động, sấm chớp vần vũ cắt ngang bầu trời.
“Như thể sắp tận thế ấy,” Mandy Woodford nhận xét trước cửa ngôi nhà của cô. “Dù anh ta là ai đi nữa, thì chắc anh ta cũng biết làm thế nào để kiếm lối ra.”
Lizzie Brown nhìn theo cái nhìn của cô. “Một quý ông,” cô phát âm, cài nút áo khoác.
Maddy bật cười. “Sao bạn biết? Những người nông dân và các thương gia cũng có thể cưỡi những con ngựa tốt mà. Bạn biết anh ta à?”
Lizzie cười toe toét và lắc đầu. “Chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây, nhưng anh ta đang cắt ngang địa hạt, không phải vậy sao? Và đó là vùng đất tư nhân.” Cô nhún vai và đảo mắt. “Chỉ có quý ông mới làm thế. Người bình thường sẽ không khinh suất xâm phạm vào. Người được phép đi vào rất hạn chế.”
“Mình cũng nghĩ thế.”
“Hướng về trang viên Fonthill hoặc Whitehorn, mình nghĩ vậy.” Lizzie thêm vào với một nụ cười toe toét, “Có thể anh ta sẽ đi xuyên qua luôn đến bên bạn. Bạn có thể đứng trong đường của anh ta đấy, cô gái. Một quý ông sẽ phải dừng lại. Bạn không biết chứ, bạn cũng có thể bắt lấy cho mình một ông chồng tốt, và giàu có.”
Maddy khịt mũi. “Với may mắn của mình, anh ta sẽ là loại người cưỡi ngựa đi thẳng qua mình mà không thèm đến một cái liếc mắt, và mình sẽ-“
“Nằm trong một đống bùn!” Lizzie hoàn thành, và cả hai cô gái phá ra cười. “Không, anh ta sẽ dừng lại, chắc chắn đấy, đặc biệt là khi bạn trông thật xinh đẹp với bộ tóc tuyệt đẹp của bạn.” Lizzie nhìn tóc của Maddy với một cái nhìn bình phẩm. “Mình đã làm một việc tốt trên đó, mình nghĩ thế.”
Maddy đặt một bàn tay lên mái tóc mới của mình. Lizzie đã dùng đầu của cô để tập luyện. “Bạn đã làm tốt lắm, Lizzie. Bạn sẽ làm một người hầu cho một quý bà xinh đẹp.”
“Mình cũng hy vọng thế, Miss Maddy. Mình phát ốm với những con bò sữa rồi. Và bạn sẽ là một người vợ đáng yêu của một quý ông nào đó, mình tin thế.”
“Miễn là họ không nhận ra mình không một xu dính túi.” Maddy cười. “Bên cạnh đó, mình không tin một người chồng muốn chuốc lấy phiền phức.”
Tiếng cười tắt trên khuôn mặt Lizzie. “Bạn nói đúng.”
Maddy bắn cho cô một cái nhìn hối lỗi. “Ồ, Lizzie, mình xin lỗi. Mình không có ý-” Cô đã nói mà không suy nghĩ. Lizzie đã kết hôn chỉ bốn tháng khi chồng cô cuỗm toàn bộ số tiền tiết kiệm của họ và không bao giờ trở lại.
Lizze quấn khăn quàng quanh đầu mình và nói bằng một giọng cứng cỏi, “Đừng lo cho mình; bạn nói đúng. Một cái thòng lọng buộc cổ heo, hôn nhân là như vậy. Bạn không bao giờ biết cái bạn đã có cho đến khi quá muộn. Rắc rối chính là chỗ đó, nhưng mà, giàu mà rắc rối, ừm, dù sao cũng dễ sống hơn.”
Maddy gật đầu đồng ý chiếu lệ. Cô đã không đồng ý. Sự rắc rối giàu có là loại tồi tệ nhất. Và tránh nó là lý do Maddy ở đây, sống trong một ngôi nhà xuống cấp. Nhưng Lizzie đã không biết điều đó.
Không ai biết cả. Maddy đã không dám nói ra lời nào.
“Mình về đây,” Lizzie nói. “Cơn bão sẽ đến đây trong vài phút nữa. Hy vọng mình sẽ về tới nhà mà không bị dìm chết. Cám ơn lần nữa nha, Miss Maddy. Không biết mình sẽ làm được gì nếu không có bạn và những bài học của bạn. Bác Bill dù sao cũng rất tuyệt.” Cô nháy mắt. “Mình là cô gái vắt sữa tệ nhất mà ông ấy từng có, nhưng bạn không thể đuổi người nhà, đúng không? Ông ấy tin rằng nếu bạn có thể dạy mình đủ để thoát khỏi bàn tay ông ấy, thì ông ấy sẽ dìm bạn trong sữa và bơ và kem và phó mát trong quãng đời còn lại của bạn đấy.”
Maddy bật cười. “Mình chỉ có thể giữ ông ta tới vậy thôi. Và đừng có gọi mình là Miss M-” Nhưng Lizzie đã chạy ra đến đường làng. Maddy lắc đầu. Cô không còn nhớ số lần cô đã bảo Lizzie chỉ gọi cô là Maddy thôi, nhưng Lizze chưa bao giờ làm thế, dù họ bằng tuổi nhau, 22 tuổi. Bạn là một quý cô từ khi sinh ra, còn mình chỉ là một cô gái nhà quê dốt nát. Ngoài ra, nếu mình muốn làm một người hầu cho một quý bà, thì tốt nhất là mình nên có thói quen thành kính trước đã, Lizzie đã nói thế.
Maddy rùng mình. Cơn bão đang đến gần và cô có những cây giống con cần bảo dưỡng.
Trong vài ngày qua, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Những chồi non đã bị đông lạnh trên cành cây, hoa thủy tiên vàng đầu mùa đã bị đóng băng, và tệ nhất là, sương giá rét buốt đã giết chết hơn một phần ba số rau xuân yếu ớt của cô.
Cô lấy một số vải lanh từ đống gỗ ở cửa sau và bắt đầu phủ lên trên những cây giống quý giá của mình, đặt nó nằm trên một lưới mắt cáo của những cây chống hỗ trợ, bảo vệ những chồi non yếu ớt bên dưới.
Cô đã trồng những hạt giống đầu tiên của mình ở tuổi lên chín. Đó là một sự mới lạ thú vị, những cây rau diếp đó đã được nuôi dưỡng đến khi lớn và là một món quà đầy tự hào cô đem tặng bà mình, đã dạy cô đủ để nhận biết sự khác biệt giữa sự thiếu ăn và sự sống còn.
Maddy đã không mơ mộng về những khóm rau sau đó. Cũng như về những vị hoàng tử đẹp trai, về những vũ hội và những bộ váy áo xinh đẹp và về tình yêu…Những vị hoàng tử đẹp trai trong những giấc mơ của cô thì cũng chỉ đơn thuần là đẹp trai. còn những vũ hội; ừm, chúng cũng vậy, cũng không thể nào, cho dù nếu có ai đó gởi một lời mời đến cô, cô cũng không có được một chiếc áo xinh đẹp đến dự, cô không có tiền cho bất cứ cái gì mới.
Với cô bây giờ đó chỉ là một người đàn ông đủ tốt. Một người nông dân hay là một thương buôn cũng không quan trọng, miễn là cô có thể thích và tôn trọng anh ta, và anh ta cũng tôn trọng cô. Cô không còn là một đứa trẻ nữa và cuộc đời không phải là công cụ của những giấc mơ, mà là một trận chiến liên miên không dứt.
Cô khom lưng kiểm tra lại sự bảo vệ những lớp thực vật mỏng manh. Những cây con này sẽ sống sót. Chúng phải thế. Gia đình nhỏ của cô phụ thuộc vào chúng. Họ cũng sẽ sống sót. Sẽ là vấn đề của việc chăm chỉ làm việc và sống thanh đạm.
Và cả may mắn nữa. Cô nhìn vào những đám mây đen vần vũ.
Tiếng móng ngựa nện nhắc nhở cô người đàn ông cưỡi ngựa đang ở bên ngoài ngôi nhà của cô. Anh ta thực sự là một quý ông. Mọi thứ từ anh ta đã công bố điều đó, từ con ngựa nòi thuần chủng tuyệt đẹp đến vẻ thanh lịch của anh ta, chiếc áo choàng không tay màu da bò, đôi ủng cao, và chiếc nón làm bằng lông hải ly hợp thời trang. Anh ta cưỡi ngựa dễ dàng, như thể được sinh ra từ lưng ngựa vậy.
Anh ta đang đến thăm ai? Ngài Jasper Brownrigg, chủ sở hữu của trang viên Whitethorn, đã qua đời cách đây ba tháng, và ngoài vị mục sư, chỉ có duy nhất một quý ông trong huyện là điền chủ, và anh ta trông còn thanh lịch hơn cả quý ông đó nữa – một sự khác biệt thấy rõ, cô biết cha cô sẽ khẳng định như thế. Một người quá coi trọng địa vị xã hội đến đáng sợ, người cha quá cố của cô.
Và cái vẻ bề ngoài trông ra dáng thanh nhã của cha đã đưa tất cả chúng ta đến đâu, Papa, cô trầm ngâm cay đắng. Đến vài cái giường cũ, đến vài cây mầm, và một cô gái vắt sữa với tham vọng là tất cả những thứ đó sẽ đứng giữa những đứa con của cha và những cơn đói khát.
Và giữa Maddy với Fyfied Place.
Con ngựa vượt qua một con mương rộng trong bước tiến của nó, sau đó hướng đến dãy tường dài, thấp. Dãy tường này trải dài hàng dặm, lên xuống với sự trồi lên và lún xuống của khu đất, một phần biên giới không gián đoạn màu xám bắt ngang qua cảnh quan.
Việc bảo trì bất động sản đã bị chểnh mảng kể từ khi Ngài Jasper Brownrigg trở nên già yếu, các mảng đá đã bị tróc ra và không được thay thế. Người cưỡi ngựa khẽ xoay góc con ngựa của anh hướng tới một phần của bức tường nơi mà vài viên đá đầu tường đã bị bật ra. Thoạt nhìn, nó trông như một nơi hoàn hảo để nhảy, nhưng- “Không, không phải ở đó!” cô hét lên. “Đường trượt bùn của các cậu bé-” Lời nói của cô đã bị thổi bay theo gió.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của cô, con ngựa đã dẫm lên bề mặt trơn trượt của bùn khi bắp chân sau mạnh mẽ của nó chụm lại để làm một cú nhảy vọt qua bức tường.
Nó bị trượt. Móng guốc của nó quơ quào điên cuồng tìm chỗ bám, và thất bại. Con ngựa ngã. Người cưỡi nó bay vèo qua không trung và va mạnh vào bức tường.
Trong sự im lặng bị sốc đột ngột sau đó, thế giới dường như đứng im. Sau đó con ngựa bật dậy, khịt mũi, lắc mình, và chạy tiếp, có vẻ nó không bị thương.
Đống màu đen dưới chân tường không cử động.
Maddy nhấc chân và chạy trước khi cô biết điều đó, giật mạnh cánh cổng cứng cũ với sự dễ dàng trong lúc cấp bách. Người lạ nằm trong bùn, nửa vắt trên mặt đá cứng của bức tường. Đầu anh ở một góc nguy hiểm. Anh ta nằm ở thế báo điềm gở.
Maddy trượt hai ngón tay vào bên trong cổ áo lông của anh ta, giữa làn vải của áo sơ mi tốt và làn da ấm. Cô nhắm mắt lại, tập trung mọi giác quan lên đầu hai ngón tay.
Không có gì. Không đập. Không chuyển động.
Cô nhớ lại những lời nói của mình về người đàn ông này trước đó.
Không! Anh ta không thể chết! Xin Chúa!
Cô vuốt mái tóc đen lòa xòa trên vầng trán xanh xao của anh ta, và…không cảm thấy gì.
Dĩ nhiên! Sự căng thẳng, gió lạnh đã thúc đấy tất cả các cảm giác ra khỏi các ngón tay của cô. Cô cọ xát các ngón tay giá lạnh của mình cho đến khi chúng nóng lên, sau đó trượt chúng trở lại vào bên trong áo sơ mi của anh ta, cầu nguyện cho một mạch đập.
Và hít thở lần nữa.
Máu từ đầu anh ta dính vào các ngón tay của cô. Cô không muốn nhìn thấy người khác chết…
“Anh sẽ không chết,” Maddy hét lên với người đàn ông. “Anh có nghe thấy tôi không? Tôi sẽ không để điều đó xảy ra!”
Anh ta đẩy tay cô, cử động đầu và chân. Đó là một dấu hiệu tốt. Anh ta không thể di chuyển như thế với một cột sống bị gãy.
Cô gấp cái tạp dề của mình lại thành một miếng đệm lót, vuốt thẳng mép, trượt nó dưới đầu anh ta, và dùng các dây tạp dề buột chặt lại. Cô kiểm tra cơ thể anh ta xem có bị thương không và tìm thấy một vết bùn của móng ngựa trên bề mặt bóng của đôi ủng đen cao của anh ta: con ngựa đã giẫm vào mắt cá chân của chủ nó.
Cái gì đó quất vào má cô. Mưa tuyết. “Chúng ta cần phải vào trong nhà,” Maddy nói với anh, như thể anh có thể nghe thấy. Nhưng bằng cách nào? Cô móc hai tay vào dưới nách của người đàn ông. “Một, hai, ba”. Cô ráng sức kéo lên.
Với lượng bùn như thế, đáng lẽ anh ta sẽ có thể được kéo dễ dàng, nhưng anh ta là một người đàn ông to lớn, trông gầy nhưng cao, và nặng hơn cô mong đợi. Và quần áo bị nhúng bùn đang càng trở nên nặng hơn theo từng phút. Sau vài phút kéo lê, cô đã nhích được anh ta vài inches. “Thật vô vọng,” cô nói. “Anh nặng quá đấy”.
“Xe cút kít,” cô bất ngờ nghĩ ra và chạy đến lấy nó. Nó đã cũ, nặng, với một bánh xe xiên xẹo, nhưng nó hoạt động được và đó là tất cả những gì có được.
Làm thế nào để đưa được anh ta vào nó? Cô cố gắng nâng anh ta lên, nhưng chẳng được gì dù cô có cố gắng thế nào – đầu tiên là vai, rồi thử đến chân, kéo rồi kéo – anh ta chỉ đơn giản là quá nặng.
“Chết tiệt!” cô thốt lên khi nỗ lực của cô cuối cùng làm cả hai người đều nhào vô bùn cả với cái xe cút kít lật ngược. Băng chích vào da cô. Một ý tưởng lóe lên. Cô đẩy anh ta vào trong xe cút kít, một bên thành xe nghiêng xuống đống bùn, kiếm một ít dây thừng và buộc cơ thể hôn mê của anh ta vào xe.
Sử dụng các cột chống đỡ từ dây phơi quần áo và một tảng đá lớn, cô bẫy cái xe cút kít hướng lên, dùng hết sức của mình. Với một cái lắc lư, chiếc xe bật lên, người đàn ông nằm an toàn bên trong.
Cơ bắp của cô như bị đốt cháy khi cô kéo anh trên xe cút kít về phía ngôi nhà mình. Cô lo cho cái sàn nhà sạch của mình và dấu vết bùn bẩn. Ngôi nhà rất nhỏ; tầng trệt chỉ có một phòng lớn, với một lò sưởi và một cái bàn, và trong góc nhà là một cái giường lớn thụt vào phía trong hốc tường, nó được xây dựng vào lúc nào đó trong quá khứ cho người bà bệnh tật. Bây giờ nó là giường của Maddy, và bản năng đầu tiên của cô là muốn đẩy người đàn ông thẳng vào đó. Nhưng anh ta đang ướt nhẹp, chảy máu và đầy bùn.
Cô đẩy lùi bộ đồ giường (gồm chăn, gối, tấm trải…) ra và phủ lên nửa giường gần nhất tấm trải vải dầu cũ. Nó sẽ bảo vệ bộ đồ giường của cô.
Cô kéo xe đến gần hơn chiếc giường, tháo dây buộc anh ta ra, luồn tay xuống nách anh ta, và kéo. Cái xe cút kít nghiêng và cuối cùng cô nằm dài trên giường trong một đống bùn và nước rơi rãi, còn đầu của người lạ thì đang tì vào ngực cô.
“Nào, giờ thì ít nhất cũng đã thoát được cơn mưa,” cô thì thầm, vuốt mái tóc đen, dày từ cái trán như thạch cao mịn của anh. Vẫn im lặng và đẹp như một bức tượng của vị tổng lãnh thiên thần, cô chỉ có thể nói cho anh thở. Còn sống nhưng lạnh, quá lạnh. “Chúng ta sẽ làm anh ấm lên,” cô nói với anh ta. Cô lách người ra khỏi anh và nhè nhẹ đặt đầu anh xuống.
Cô nhuốm lò sưởi, đặt ấm đun nước lên lò, và đặt mấy cục gạch để làm nóng. Với một miếng vải sạch và chút nước nóng, cô lau khuôn mặt anh. Và nhìn chằm chằm.
Bên dưới lớp bùn bắn tung tóe và máu, khuôn mặt của anh ta thật thanh lịch. Vẻ mộc mạc, chân phương. Một khuôn mặt ấn tượng, mang vẻ đẹp nam tính. Hàng lông mi đen trải rộng trên làn da nhợt nhạt. Miệng anh như được trạm trổ bởi một bậc thầy, cằm rắn chắc và vuông vức và lởm chởm râu không được cạo.
Cô lẽ ra không nên nhìn chằm chằm như thế. Vẻ đẹp của anh ta sẽ không được sử dụng cho bất kỳ ai nếu anh ta chết, cô nhắc nhở mình.
“Giờ thì phải cởi bộ đồ ướt ra khỏi anh.”
Cô kéo đôi găng tay bằng da tốt ra. Bàn tay anh ta với những ngón dài và tao nhã, móng tay sạch sẽ và được chăm sóc tốt. Chắc chắn bàn tay của một quý ông, cô nghĩ với một cái nhìn tội nghiệp cho bàn tay của chính mình xù xì vì làm việc.
Cô cởi áo ghi lê, sau đó tới áo sơ mi và áo lót của anh ra. Có những vết thâm tím mới trên thân anh, nhưng không có gì nghiêm trọng. Miệng cô khô lại khi cô với tay lấy chiếc khăn để lau anh. Thân thể đàn ông không còn gì bí ẩn với cô kể từ sau tai nạn của Papa, để lại hai cậu nhóc nhỏ để tắm rửa và mặc quần áo, nhưng điều này là khác biệt. Rất khác biệt.
Papa đã già và da thịt của ông cũng đã nhăn nheo, cơ bắp thì teo tóp, còn da các cậu nhóc thì như những chú thỏ con vặn vẹo trong bồn tắm, gầy nhom nhưng vẫn mềm mại sắc hồng trẻ con.
Còn đây là một người đàn ông, trẻ khỏe và trong thời kỳ khỏe mạnh nhất.
Mùi của Papa là mùi chua của người đàn ông lớn tuổi, của phấn thơm, và mùi hăng của thuốc mỡ cô dùng để chà vào lưng và chân của ông cho những cơn đau. Các cậu bé thì có mùi của…những cậu bé và xà phòng. Người đàn ông trên giường của cô có mùi của nước cạo râu, của nước hoa, mùi ngựa, mùi len ướt và…cái gì đó khác nữa. Cô hít vào nhưng không thể nhận ra nó – cái gì đó mơ hồ, mùi xạ của đàn ông. Đáng lẽ nó phải làm cô khó chịu. Thay vào đó cô thấy nó…hấp dẫn.
Cô hít vào lần nữa khi lau khuôn ngực rộng, làn da rắn chắc, cơ bắp căng cứng của anh, chà mạnh vào nó với khăn thô để làm cho máu trong anh di chuyển. Mùi hương của anh sâu lắng trong nhận thức của cô. Cô kéo chăn lên và quấn nó quanh anh.
Giờ đến quần ống chẽn và đôi bốt.
Đôi bốt là vấn đề lớn nhất. Nếu chân hay mắt cá chân của anh đã bị vỡ, thì việc kéo mạnh đôi bốt ra có thể làm trầm trọng thêm chấn thương.
Người ta đã cắt đôi bốt của Papa ra bằng dao cạo. Cô không thể nghĩ kỹ thêm nữa. Những ngày này cô đã phải lo lắng rất nhiều về chi phí cho các thứ, và những đôi bốt này đều rất đẹp và rất đắt.
“Nhưng phải thực hiện thôi”, cô kiên quyết nói với anh khi với tới lấy con dao cạo của Papa. Cô vui vì đã mang nó theo với họ. Đó là con dao sắc bén hơn bất kỳ cái nào.
Trong cái cau mày tập trung, cô cắt đôi bốt ra khỏi anh, nhẹ nhàng gỡ nó ra, và cởi đôi vớ len. Mắt cá chân bị sưng lên và đã lên màu. Cô không thể biết là nó đã bị vỡ hay chưa. Với vết thương vùng đầu, cô chắc sẽ phải kiếm bác sĩ cho anh. Cô lạy trời là anh ta có tiền để trả, vì cô chắc chắn là không có.
“Giờ tới cái quần ống chẽn này,” cô nói với anh. “Tôi sẽ đánh giá cao nếu anh không chọn thời điểm này mà tỉnh lại đấy.” Cô liếc nhìn khuôn mặt vẫn bất động của anh. Không quá nhiều cho một cái nhấp nháy?
Cô cố gắng làm nhanh và đơn giản khi tháo gỡ các nút của cái quần ống chẽn của anh. Cô đã cọ rửa cho các cậu nhóc trong bồn tấm, vì vậy một hình thể khỏa thân của một nam giới trưởng thành chắc cũng sẽ không có gì khác biệt, chắc chắn vậy.
Ngoài ra, mặc dù cô sẽ không thừa nhận với một linh hồn sống, cô tò mò không biết một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi sung sức thì sẽ trông như thế nào.
Đó là mặt Pháp của cô, cô biết; cái mặt này của cô luôn làm cô rắc rối. Papa và gia đình phía ông thì đều e dè và kín đáo hơn nhiều so với Mama và Grand-mère (bà). Hầu như khắt khe.
Không cần biết Papa bệnh như thế nào, ông ấy cứ khăng khăng bắt người hầu của mình, Bates, thực hiện các nhiệm vụ riêng tư hơn. Bates tội nghiệp. Anh ghét nhiệm vụ này, nhưng Papa không phải là người muốn trái ý. Dù cơ thể ông ấy có yếu ớt như thế nào, thì ý chí của ông vẫn mạnh mẽ.
Cái quần ống túm bằng da hoẵng lạnh và ẩm ướt bám chặt vào cơ thể người lạ khi cô kéo nó khỏi vùng bụng phẳng lì của anh ta, kéo theo cái quần đùi bằng cotton anh ta mặc phía dưới, dưới là đường lông đen hình mũi tên tới hàng anh ta.
Đó là một nổ lực lớn, nhưng khi nó đã qua hông anh ta, cô có thể kéo tất cả xuống phía dưới. Cô thả chúng xuống sàn, nhặt cái khăn lên, và…nhìn chằm chằm.
Cô nuốt vào. Anh ta là một người xa lạ. Cô phải quay đi, tôn trọng sự riêng tư của người đàn ông tội nghiệp này trong khi anh ta bất tỉnh và cần sự giúp đỡ.
Cô không thể. Người đàn ông thật sự trần truồng đầu tiên của cô.
Tò mò với vật nam tính của anh ta, đang nằm đó trong cái ổ của những sợi lông quăn đen, màu hồng nhạt, và trông khá mềm. Không giống lắm những mô tả mà cô từng nghe. Nhỏ hơn cô mong đợi. Đàn ông luôn phóng đại.
Cô liếc nhìn khuôn mặt anh ta và sốc khi nhận ra mắt anh ta mở và đang nhìn cô. Nhìn cô đang nhìn a-
“Anh đã tỉnh!” cô kêu lên, vội vàng ném khăn lên anh. “Anh cảm thấy thế nào?” Đôi má cô nóng lên, nhưng cô sẽ không xin lỗi. Cô đã phải cởi quần áo ướt của anh vì muốn tốt cho anh thôi.
Trong một lúc, anh ta không trả lời. Mắt anh cũng không chớp. Chúng rất xanh. Cô không nghĩ là mình đã từng nhìn thấy đôi mắt xanh như thế này trước đây.
“Anh đã bị té và bị chấn thương đầu. Anh nói được không?”
Anh ta cố nói gì đó, cố gắng ngồi dậy, nhưng trước khi cô có thể tiếp cận để giúp đỡ, anh ngã trở lại trên gối với một tiếng rên và mắt nhắm nghiền lại.
“Đừng ngủ. Anh là ai?” Cô lắc anh ta bằng cánh tay. Anh không trả lời.
Anh ta vẫn còn sống, ít nhất là vậy, và có thể cử động. Đó là điều có ý nghĩa.
Cô nhanh chóng lau khô phần còn lại cơ thể anh ta, cố không nghĩ tới việc làm thế nào đó mà anh ta đã bắt gặp cô đang nhìn vào chỗ riêng tư của anh ta. Cô đã bối rối, vâng, nhưng không xấu hổ, cô tự nhủ. Anh ta đang bị thương, cô bị buộc phải nhìn.
Đúng vậy, để chắc chắn rằng anh không bị tổn hại cái gì, một giọng nói nhỏ bên trong cô bình luận. Cô lờ nó đi. Cô đã xong việc lau khô anh, và không biết phải làm gì với cái mắt cá chân anh, rồi dựng thẳng và lau nó nhẹ nhàng với khăn sạch. Sau đó cô cẩn thận lăn anh ta vào nửa phần giường khô sạch và tấn các bộ đồ giường xung quanh anh.
Dùng các kẹp gắp, cô kéo những viên gạch nóng từ lò sưởi, bọc chúng lại, và đặt gần với cơ thể anh. Đó là việc quan trọng để giữ cho cơ quan nội tạng của anh được ấm áp, và những viên gạch này sẽ ngăn anh lăn ra khỏi giường.
Cô kiểm tra lại cái tạp dề vẫn đang buộc quanh vết thương đầu anh. Không có dấu hiệu có máu mới.
Mặc dù đang ở gần lò sưởi, nhưng cô vẫn đang run rẩy. Cô nên thay đồ trước khi chăm sóc vết thương đầu anh ta, nếu không cô sẽ bị cảm lạnh mất.
Cô liếc nhìn vị khách vô thức của cô. Không có chỗ cho riêng tư ở đây. Cô nên thay quần áo ở trên lầu, nhưng trên đó rất lạnh. Bọn trẻ mặc và cởi đồ trước lò sưởi tất cả thời gian, và chỉ đi ngủ khi cô làm ấm giường chúng với những viên gạch nóng.
Cô ngập ngừng. Hơi thở anh ta đã ổn định, mắt anh cũng ko có nhiều cử động. Cô sẽ liều vậy.
Giữ lưng quay về phía anh như một sự kín đáo, cô lột quần áo ướt ra, lau khô da thịt lạnh lẽo của mình, và nhanh chóng mặt quần áo mới, sạch sẽ vào.
Khi cô quay lại, mắt người lạ vẫn nhắm. Có cái nhìn không tự nguyện nào hay anh ta đã nhìn cô không? Không thể biết được. Lỗi của cô nếu anh đã. Cô đã có thể thay đồ trên lầu mà. Với lại, cô cũng đã nhìn anh rồi mà, không phải vậy sao? Có qua có lại mà, cô tự nhủ. Dù vậy, đôi má cô vẫn đỏ bừng và cô hy vọng mình đã nhầm.
Giờ đến vết thương ở đầu. “Điều này sẽ không được dễ dàng,” cô nói với anh. “Nó ở một ví trí hiểm hóc.”
Cô tập hợp tất cả những gì cô nghĩ là mình có thể cần và để nó trên giường. Sau đó cô trèo lên giường, kéo anh ta vào một vị trí ngồi, và trượt ra đằng sau anh. Giữ anh giữa hai đầu gối của cô, cô để anh ngã về một bên cô, cho đến khi má anh tựa vào trước ngực cô.
“Không lịch sự, tôi biết,” cô thì thầm khi cô với tới lọ mật ong, “nhưng anh sẽ không biết và tôi cũng sẽ không kể, và ngoài ra, đó là cách duy nhất để chăm sóc cho vết thương khó chịu của anh.”
Tóc anh bết bùn và máu. Cô rửa phần tệ nhất đi, sau đó cẩn thận cắt đi tất cả tóc xung quanh vết thương. Nó trông bẩn và lởm chởm, máu vẫn rỉ ra từ nó nhưng cô không nghĩ là nó cần phải khâu lại. Cảm ơn Chúa, cô ghét nhìn thấy da thịt với một cây kim khâu, để mình cô phải làm việc đó. Cô rửa sạch vết thương với nước muối nóng – nóng vừa đủ – làm hết sức mình để đảm bảo không gì còn lại trong vết thương có thể gây ra mưng mủ.
Nếu bác sĩ ở đây, ông ta sẽ khử trùng nó với bột basilicum, nhưng cô không có thứ gì như thế. Cô đã nghe nói mạng nhện rất tốt cho việc cầm máu, nhưng mấy con nhện làm cô thấy khiếp và không có nhện trong nhà này. Tất cả cô có là mật ong. Mật ong tốt cho các vết bỏng và các vết cắt nhỏ, và đó là thứ cô có rất nhiều. Nhẹ nhàng cô bắt đầu bôi mật ong lên vết thương.
Cảm giác một bộ ngực phụ nữ.
Cơ thể anh giống như băng. Mà cũng giống như lửa. Anh rung lên từ đầu tới chân. Anh cố cử động.
“Đừng cử động.” Giọng dịu dàng. Bộ ngực. Phụ nữ.
Anh cố mở mắt. Cơn đau như xé anh thành từng mảnh.
Buồn nôn.
“Im nào.” Những ngón tay mát lạnh ép anh ta xuống thứ gì đó ấm và mềm.
Chắc chắn đó là một bộ ngực. Của ai?
Một bàn tay mát lạnh khum má anh, giữ anh lại trên ngực. “Tôi cần chăm sóc vết thương đầu anh.” Giọng cô gái mềm mại, nhẹ nhàng. Thấp.
Thật tuyệt vời trong một phụ nữ, anh hoàn thành đánh giá trong đầu mình. Một tiếng cười châm biếm trong anh. Anh kiềm nén cơn đau. Ngu ngốc. Anh cố cử động lần nữa. Đau khủng khiếp.
Vết thương đầu? Có phải anh sẽ chết?
Nếu vậy thì chắc là anh đang trên đường tới đó, mặt anh chôn vùi trong bộ ngực phụ nữ thơm dịu, những ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu anh, một giọng nói êm dịu thầm thì.
Bộ ngực này, những ngón tay này, giọng nói này.
Chúng thuộc về ai nhỉ.
Anh cảm thấy sự chuyển động của cô ấy. Sự đau đớn đâm xuyên qua anh, buồn nôn, rồi…bóng tối…