NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

The Accidental Wedding

Chương 19

Tác giả: Anne Gracie
Ads Top

Lối vào Firmin Court rất ấn tượng, những cánh cổng sắt cũ được trang trí đặt giữa một bức tường đá cao. Mỗi cánh ở trung tâm được thiết kế một hình đầu con ngựa.

“Điền trang này thuộc về gia đình Nell trong nhiều thế hệ. Nuôi ngựa đã nằm trong máu cô cũng nhiều như của Harry,” Nash nhận xét, gật đầu tại cổng vào. “Họ đang tiếp tục truyền thống.”

Người đánh xe thổi vào một cái tù và, và một người đàn ông từ căn nhà gác cổng chạy ra. Sau một cái trao đổi ngắn, ông ta mở cổng và họ điều khiển xe xuống lối xe chạy trong ánh hoàng hôn tím mờ. Âm thanh của móng guốc ngựa trên sỏi cứng dội lại trong sự tĩnh mịch. Một ít sương mù sà thấp xuống mặt đất.

Maddy siết chặt bàn tay mình dưới tấm thảm. Cô sẽ không căng thẳng, cô sẽ không, cô tự nói với chính mình.

Xe ngựa dừng lại ở dãy bậc thang đá nông dẫn đến cửa trước và tất cả mọi người đều xuống xe. Maddy bận rộn chỉnh trang cho mình và lũ trẻ.

“Lordy, Miss Maddy, tôi không biết mình đã sẵn sàng cho chuyện này chưa nữa,” Lizzie thì thầm căng thẳng. “Nơi này lớn hơn là tôi mong đợi.”

Maddy siết chặt tay mình. Bằng cách nào đó vẻ lo lắng của Lizzie đã làm cô bình tĩnh lại. “Ngẩng đầu lên nào, Lizzie. Bà tôi từng nói với tôi, đừng bao giờ phô bày dây thần kinh của mình với những người lạ.”

Nash leo lên bậc thang và giật mạnh dây chuông. Nơi nào đó sâu trong căn nhà tiếng chuông kêu lên om xòm.

Cánh cửa được mở ra bởi một người quản gia trông khó khăn với một vết sẹo xoắn lại chạy từ một bên tai xuống tới cằm anh ta. Nash gật đầu với anh. “Bronson. Tôi đưa đến những người khách. Miss Woodford, đây là Bronson.”

Bronson cúi chào. “Xin chào, thưa cô? MR. Renfrew, thưa ngài, mời vào, mời vào. Tôi sẽ báo cho Lady Helen biết.” Bronson bật tách ngón tay và một người hầu tiến đến để cầm lấy các áo khoác và mũ nón của họ, trong khi Bronson nhanh chóng hướng xuống hành lang.

Maddy không có nhiều kinh nghiệm với các quản gia, nhưng những người mà cô từng gặp có vẻ như chỉ lướt đi. Còn Bronson thì đi như hành quân với bước chân nhanh, lưng thẳng cứng.

“Nhiều nhân viên của Harry đã từng chiến đấu với cậu ấy và Gabe trong chiến tranh,” Nash giải thích, nhận thấy biểu hiện của cô. “Bronson là một trung sĩ, trợ lý cho sĩ quan quân nhu, và ở một mức độ nào đó là một huyền thoại, anh nghe nói thế. Có thể tổ chức hoặc đạt được bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, trong thời bình, vết sẹo biến dạng đó của anh ta làm người ta thấy không thoải mái, và anh ta không thể xin được việc làm. Ethan Delaney, một cộng sự của Harry, đã tình cờ gặp được anh ta, đang đói lả ở khu bến tàu, và đã đưa anh ta về nhà.”

“Thật tử tế,” cô thì thầm, không thật sự tập trung lắm.

Anh liếc nhìn cô và cười toe. “Đừng trông quá căng thẳng thế; Nell không ăn thịt em đâu mà lo.”

“Em không có căng thẳng,” cô nói dối.

Một cánh cửa mở ra và những tiếng cười đàn ông vang ra ngoài. Dường như Lady HeLen đang có khách. Nhiều người lạ hơn, và không nghi ngờ là tất cả họ đều mặc đẹp nhất. Maddy nuốt khan và hất cằm cô lên.

Một người phụ nữ nhỏ nhắn đi vội về phía họ. “Nash, thật là một bất ngờ thú vị. Chúng tôi đã không mong chờ anh cho đến ít nhất tuần tới.”

Tuần tới? Maddy bắn cho Nash một cái nhìn, nhưng anh đang ôm Lady Helen và hôn má cô. “Nell, thân yêu của tôi, cô trông dễ thương hơn bao giờ hết. Đến đây, để tôi giới thiệu với mọi người.”

Lady Helen là một phụ nữ nhỏ người, khuôn mặt thanh mảnh với tóc màu nâu nhạt, mặc đồ đơn giản, và đôi mắt đẹp. Ở cái nhìn đầu tiên, Maddy chỉ nghĩ đơn giản thế, nhưng khi cô ấy mỉm cười, có một sự ấm áp hẳn lên trong biểu hiện của cô và làm bạn quên mất vẻ ngoài của cô.

“Thật là một bất ngờ dễ thương – tôi luôn thích những vị khác bất ngờ.”

“Bất ngờ?” Maddy lặp lại. Cô cho Nash một cái nhìn gay gắt.

Nash thực hiện một cử chỉ bất lực. “Thư từ thường hay bị lạc…” Mắt anh nhấp nháy.

Bị lạc á, chân tôi nè, Maddy nghĩ. Anh lôi cô ra khỏi nhà mình chỉ với một thông báo ngắn củn, rồi đùm túm 6 vị khách không mong đợi đến nhà em dâu – 7 nếu tính cả Lizzie. Đàn ông! Tất thảy đều quá thiếu suy nghĩ!

“Lady Helen, tôi thành thật xin lỗi vì đã đến mà không báo trước. Tôi-“

“Không sao. Tôi vui vì được gặp chị, Miss Woodford. Bất cứ người bạn nào của Nash cũng đều được chào đón ở đây. Chị vừa đến đúng lúc ăn tối-“

“Cám ơn cô, nhưng nếu cô có khách, tôi không muốn xen vào.” Đặc biệt khi không trông có vẻ mệt mỏi do đi đường và trong một bộ váy tồi tàn.

“Không phải khách, chỉ là chồng tôi, và cộng sự của anh ấy, Ethan Delaney, và người bạn của chúng tôi, Luke, huân tước Ripton, đang đến thăm. Tất cả họ đều đã từng trong quân ngũ cùng nhau và thân thiết nhau như anh em – và ở đây bây giờ là Nash – vì vậy nếu chị không giúp tôi, tôi sẽ là người phụ nữ duy nhất ở bàn ăn đấy.” Cô mỉm cười vẻ tinh nghịch với Maddy. “Không phải là tôi đang phàn nàn gì, đừng nghĩ thế nhé. Phụ nữ nào mà lại không muốn ăn tối với bốn người đàn ông đẹp trai nhất nước Anh chứ.”

“Bốn?” Nash xen vào với một nụ cười toe toét. “Không nếu Ethan là một trong số bốn đó.”

“Ethan có thể không đẹp trai theo lối thông thường, nhưng với nhiều phụ nữ, vẻ xù xì, thô kệch của anh ấy thì trông rất hấp dẫn đấy,” Lady Helen nói về anh ta với vẻ cao thượng. “Là đàn ông, anh không thấy đâu.”

“Tôi chắc chắn là không rồi. Một quái vật xấu xí to xác, đó là cái mô tả về Ethan. Vậy không phải là Tibby đã bỏ rơi anh ta, nếu không thì cô đâu có được một mình với những gã đẹp trai chúng tôi?”

“Không, cô ấy không thể tham gia với chúng ta tối nay. Patrick bé bỏng tội nghiệp bị đau bụng và dĩ nhiên cô ấy phải ở nhà với cậu bé.”

Lady Helen xoay người và cho người quản gia vài hướng dẫn nhanh.

“Tibby là bà Delaney,” Nash giải thích. “Patrick là con trai còn nhỏ của cô ấy.”

“Sáu tháng tuổi và là một cậu bé đẹp,” Lady Helen nói khi nghe lóm được. “Chị sẽ gặp cậu bé và Torie bé nhỏ của tôi vào ngày mai.” Cô mỉm cười với bọn trẻ. “Giờ thì, những đứa trẻ dễ thương này là ai vậy? Nash, giới thiệu chúng tôi đi, nếu anh không phiền.”

Jane và Susan làm một cái nhún gối chào dễ thương. Maddy cảm thấy rất tự hào về chúng. Sau đó Lucy cũng cố nhún gối, nhưng bị vấp, và gần như ngã lộn nhào. Trước khi Maddy có thể di chuyển, Nash lặng lẽ bắt lấy cô bé và giúp cô bé đứng dậy với tiếng xuýt xoa khe khẽ. Maddy thấy Lady Helen đang quan sát anh với vẻ suy nghĩ. Cô ấy liếc nhìn Maddy, một cái nhìn có tính chất suy đoán trong mắt cô, nhưng không nói gì.

Khi John và Henry cúi đầu chào, cô nhận xét khi thấy vẻ ửng hồng trên má chúng. “Các em đã ở ngoài trời lạnh à, các cậu bé?”

Henry thốt ra hào hứng, “Vâng ạ, bọn em ngồi với chú đánh xe suốt đường đi, và đã giúp đánh xe đấy ạ. Ông ấy đã để bọn em giữ dây cương và mọi thứ.”

“Em nói thật chứ?” cô nói vẻ ấm áp. “Đó là một điều rất thú vị để làm, đúng không nào? Chị nhớ khi chị lần đầu tiên học cách xử lý các dây cương, chị còn nhỏ hơn các em nữa đấy.”

“Chị ạ, thưa bà?” Jane nói trong ngạc nhiên.

Lady Helen bật cười. “Ừ, chị lúc ấy lanh chanh khủng khiếp và hoàn toàn điên lên với mấy con ngựa.” Cô nháy mắt. “Giờ chị vẫn còn. Mấy em có thích chó không? Chị hy vọng các em thích vì chị có thể nghe một con đang chạy tới đây đấy.”

Tiếng lộp cộp của móng vuốt vang lên trên sàn gỗ được đánh bóng láng và một cô chó giống Springer Spaniel dễ thương có đốm nâu trắng đang phi đến, vẫy đuôi và xoắn mình vui vẻ khi nhìn thấy các vị khách.

“Đây là con chó của chị, Freckles,” Lady Helen nói với chúng. “Chị hy vọng các em sẽ là những người bạn tuyệt vời.”

Bọn trẻ xúm xít quanh con chó, để nó đánh hơi lên người chúng, vỗ nhẹ lên nó, và kết bạn với nhau.

“Chúng luôn muốn có một con chó,” Maddy nói với Lady Helen. “Nhưng chúng tôi không bao giờ có đủ khả năng để nuôi một con.” Cô sẽ không giả vờ bất cứ gì khác hơn là chính mình.

Lady Helen chạm vào cánh tay Maddy vẻ thông cảm. “Ồ, chị thân yêu, tôi hiểu mà. Vào lúc đó khi mà tất cả những gì tôi có trên thế giới này là con Freckles và nó là nguồn an ủi.”

Maddy nhìn cô ngạc nhiên. Tất cả những gì cô có trên thế giới này? Nhưng Nash nói ngôi nhà này là thuộc về gia đình cô đã hàng thế hệ.

Lady Helen tiếp tục. “Để tôi đưa chị đến phòng chị nhé. Nash sẽ có căn phòng ngủ thường khi của anh ấy, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ để cô gần với bọn trẻ, đúng chứ? Chị sẽ không phiền thêm một đợt thang nữa chứ? Bọn chúng chắc sẽ có chút lo lắng ở một chỗ mới, tôi chắc thế, và chắc chị cũng muốn để mắt đến chúng.”

Maddy gật đầu. “Thật tốt quá, cảm ơn cô. Bọn trẻ đã quen ở chung một cái giường…”

“Dĩ nhiên, thế sẽ ấm cúng hơn nhiều.” Cô quay qua một người phụ nữ tóc xám trông như một người mẹ đứng khá lặng lẽ ở đằng sau. “Aggie, bà đưa bọn trẻ đến nhà trẻ và giúp chúng rửa tay và mặt nhé? Tôi nghĩ một bữa tối sớm phải được đảm bảo, vậy bữa tối sẽ trên các khay ở trên lầu và sau đó đi ngủ nhé?” Cô liếc nhìn Maddy để xác nhận và thêm vào, “Aggie – bà Deane – là bảo mẫu cũ của tôi vì thế bọn trẻ sẽ không thể tốt hơn trong tay bà ấy.”

Maddy gật đầu. “Vậy là tốt quá rồi, cám ơn cô. Đi với bà Deane đi, các em, và chị sẽ lên sau, như thường lệ.”

“Freckles có thể đi với bọn em không ạ, làm ơn?” Lucy hỏi. Cô bé vòng tay mình quanh cổ con chó, ôm nó. Freckles quẫy mạnh đuôi mình, có vẻ như nó không biết mình bị ôm.”

Lady Helen bật cười. “Tất nhiên. Freckles đi khắp nơi.”

Bọn trẻ đi với Aggie Deane và Freckles.

Lady Helen móc cánh tay mình qua tay Maddy. “Nào, Miss Woodford – và Lizzie, đúng chứ?” Cô mỉm cười với Lizzie, người đang lùi lại vẻ bẽn lẽn. “Tôi sẽ gởi người giúp việc của riêng tôi, Cooper, đến đưa cô đi xung quanh, Lizzie, sau đó cô và bà chủ của mình sẽ có thời gian để tắm rửa gọn gàng sau chuyến hành trình. Miss Woodford, chị không phiền với lời của tôi về chuyện cân bằng ở bữa tối chứ. Nếu chị quá mệt để tham gia cùng chúng tôi, chị cũng sẽ rất được hoan nghênh để dùng bữa tối trên một cái khay trong phòng mình, hoặc với bọn trẻ nếu chị thích.”

Trong một lúc nhát gan, Maddy nghĩ về chuyện ăn với bọn trẻ. Cảm giác đó đang lôi kéo cô, nhưng cô thật sự không nên thoái thác lúc này.

“Cô ấy sẽ ăn tối với chúng ta,” Nash nói trước khi Maddy có thể trả lời. “Tôi có lẽ đã nên nói chuyện này từ lúc bắt đầu mới phải – Miss Woodford là hôn thê của tôi.”

“Hôn thê?” Lady Helen há hốc miệng.

Nash nhe răng toe toét. “Chúng tôi sẽ kết hôn vào thứ sáu tuần tới ở nhà thờ giáo xứ của Maddy.”

“Nash, anh thật là, sao không nói ngay từ đầu chứ hả? Làm tôi đối xử với cô gái đáng thương này như một người lạ.”

“Nhưng tôi đúng là một người l-“

“Không hề, chị sẽ là chị dâu tôi.” Lady Helen ôm cô. “Xin chúc mừng nhé, Miss Woodford – tên đầu của chị là gì thế? Tôi không thể gọi chị là Miss Woodford nếu chị sẽ là chị dâu của tôi. Và chị phải gọi tôi là Nell đấy. Ồ, tôi rất hài lòng. Tôi đã thích chị ngay từ lúc chúng ta mới gặp đấy.”

Maddy chớp mắt và ôm cô trả lại, một chút choáng ngợp bởi vẻ ấm áp của sự chào đón của cô ấy. Và vô cùng nhẹ nhõm. Cô cũng thích Lady Helen – Nell – từ đầu.

“Tôi là Maddy, gọi tắt của Madeleine.”

“Ồ, cái tên khá đẹp đấy. Tôi rất vui vì đã kết hôn với mọt người đàn ông có nhiều anh em, vì tôi lớn lên như là con một và tôi luôn luôn mong mỏi có chị em. Tôi cũng sẽ cưới ông xã Harry của tôi nếu anh ấy là một đứa trẻ mô côi đơn độc, tất nhiên, nhưng thật là tốt vì đã trở thành một phần của một gia đình lớn.”

Nash cười khùng khục. “Lạy Chúa, Nell, nếu cô nghĩ chúng tôi là một gia đình-“

“Chúng ta đang trở thành một,” Nell nói nhẹ nhàng. “Những rạn nứt sẽ được hàn gắn. Tất cả những gì chúng ta cần bây giờ là anh và Marucs sẽ lập gia đình và-“

“Tốt hơn là tìm cho Luke một người vợ. Cô sẽ không có may mắn với Marcus đâu.” Nash cau mày.

“Thì chúng tôi cũng đang đây, nhưng Luke là người…khó nắm bắt.” Cô giải thích với Maddy, “Luke là người đẹp trai nhất trong số họ – cậu ta có một khuôn mặt của một thiên thần sa ngã, cô sẽ thấy. Phụ nữ lũ lượt rơi rụng dưới chân anh ta, nhưng liệu anh ta sẽ cho ít nhất một khuyến khích nào với bất cứ ai? Mẹ và các chị em anh ta gần như là tuyệt vọng, vì anh là con trai độc nhất, và gần đây còn có ý là không quan tâm đến hôn nhân.” Cô liếc nhìn Nash và thêm vào trong một giọng hạ thấp, “Và không có nghĩa là anh ta không quan tâm đến phụ nữ, tôi moi được điều này từ Harry đấy.”

Cô hít một hơi sâu và mỉm cười với Nash. “Tôi cũng từng nghĩ là anh sẽ không bao giờ kết hôn, và giờ anh đã đính ước với cô gái xinh đẹp này, vậy là vẫn còn hy vọng với Luke và Marcus nhỉ. Tuy vậy, tôi cũng đã từ bỏ mai mối rồi – Luke nói với Harry rằng đây là một trong số vài nơi còn lại bảo đảm anh ta có thể thư giãn mà không bị chúng tôi ném vào đầu anh mộ phụ nữ trẻ phù hợp nào đó, cậu bé tội nghiệp, vì vậy tôi sẽ để cậu ta yên. Giờ thì, tốt hơn là tôi nên dừng chuyện nói xấu lại và cho chị có thời gian để sẵn sàng, bữa tối sẽ được phục vụ trong nửa giờ nữa.”

Ánh sáng đèn nến là tốt cho phụ nữ và những bộ váy áo đã bị phai màu, Maddy tự nhủ khi cầm lấy cái cuối cùng, liếc nhìn bình phẩm trong gương. Cô không chắc họ có mặc lễ phục cho bữa tối hay không, nhưng cô sẽ mặc cái áo đẹp nhất của mình, bất kể có hay không. Nếu không thì nó cũng phù hợp. “Ít nhất thì tóc cũng đẹp, cám ơn cô, Lizzie.”

Có tiếng gõ cửa. Lizzie đi trả lời, và sau một trao đổi im lặng, đã quay lại với một khăn choàng xếp nếp trên tay cô. “Người hầu của Lady Helen mang cái này đến cho cô, Miss Maddy. Cô ấy nói có thể sẽ lạnh trong nhà này, nhưng ồ, mình chưa từng nhìn thấy bất cứ gì đẹp như thế này trong đời mình. Mình nghĩ nó có lẽ là lụa hoặc cái gì đó giống vậy.”

Cái khăn choàng khá tinh tế, mềm mại, vải màu kem với biên rộng được thêu chỉ lụa màu đỏ, xanh dương và xanh lá cây. “Đó là một cái khăn len casơmia,” Maddy vừa nói vừa xem xét nó. “Nó đáng giá một gia tài đấy.” Mama từng có một cái giống vầy. Nhưng Maddy đã bán nó từ lâu rồi.

Lizzie quấn cái khăn xung quanh vai Maddy. Nó rũ những nếp gấp mềm mại quanh cô, dài gần tới đầu gối. Được bọc trong cái vỏ ngoài đẹp, sang trọng thế này thì cái áo bị bạc màu của cô sẽ không bị quá chú ý. Và Maddy sẽ không cảm thấy quá giống tên ăn mày tại một bữa tiệc.

Có lẽ Lady Helen đã hiểu như thế nào nếu không có gì.

Nash đến để hộ tống cô xuống cầu thang. Mắt anh chạy khắp người cô và ấm áp với sự phê duyệt. “Em trông đẹp lắm,” anh nói nhẹ nhàng. “Như một ngọn nến đang cháy sáng.”

Cô cảm thấy mình đỏ mặt. Anh chưa bao giờ nói bất cứ gì giống thế này với cô trước đây. Anh cũng trông rất đẹp như chính anh đã thế, và cũng đã thay đồ, nhưng…”Sao anh lại mặc trang phục cưỡi ngựa vậy? Đó là tục lệ ở đây sao?”

Anh bật cười. “Không, nhưng đêm nay thì thoải mái.”

“Vậy em có trông quá chải chuốt không?”

“Không chút nào.”

“Vậy sao anh thay đồ mặc cưỡi ngựa vậy?”

“Bởi vì anh sẽ rời đi sau bữa tối để tham gia với Marcus.”

Cô dừng lại ở lưng chừng cầu thang và nhìn anh chằm chằm. “Ý anh là anh sẽ cưỡi ngựa trở lại nhà em tối nay à?”

“Đúng vậy.Thôi nào, họ đã dọn sẵn bữa tối chờ chúng ta nửa giờ rồi đấy.” Anh kéo mạnh cô một cách dịu dàng.

Cô rút tay mình ra khỏi tay anh. “Anh đã mang em đến đây với một nhà đầy những người lạ – trong vội vã và đã vờ là chúng ta được mong đợi, và giờ em có thể thêm vào – anh sẽ lại bỏ rơi em?”

Anh cau mày. “Anh không thể bỏ mặc Marcus ở đó một mình, đúng không? Em không muốn bắt tên Bloody Abbot à?”

“Dĩ nhiên em muốn.” Cô hít lấy vài hơi thở, cố gắng sắp xếp ý nghĩ của mình. “Đó là sự thiếu tham khảo ý kiến, em không vui vì điều đó. Như là bị lừa vậy,” cô nói với anh. “Bloody Abbot là vấn đề của em, nhưng anh đã không cho phép em có tiếng nói trong chuyện này.”

“Nhưng anh chỉ đang cố gắng để bảo vệ-“

“Em biết chứ, và em biết là mình phải biết ơn, nhưng em không cảm thấy biết ơn. Phải, em có một chút,” cô thừa nhận. “Nhưng em có lý do để giải quyết với hắn, và em ghét bị làm cho cảm thấy mình dư thừa và vô dụng. Và em cũng không muốn bị bỏ rơi ở đây trong một nơi mà em không biết ai cả – và, vâng, Lady Helen thì đủ tử tế hơn và em chắc là em trai anh và các bạn chú ấy cũng sẽ chào đón, nhưng đó không phải là vấn đề.”

Trên thực tế, cô không chắc lắm việc chào đón của em trai anh. Người anh trước của Nash đã tỏ sự không phê duyệt của anh với cô còn hơn cả rõ ràng. Không nghi ngờ phần còn lại của gia đình Nash cũng sẽ đồng ý với ngài bá tước, rằng Nash đang làm một cuộc hôn nhân không cân xứng. Cô sẽ cố hết sức mình để chứng tỏ họ sai, nhưng vào lúc này, cô thích được đối mặt với Bloody Abbot bằng tay không hơn là trải qua một tuần đơn độc với gia đình và bạn bè anh.

“Em không phải là một – một món hàng để bị đưa đi khắp nước tùy ý thích của anh và vứt xuống trước bậc cửa nhà người. Em có ý kiến và suy nghĩ của mình, và đây là chuyện của em, vì vậy em cần được lắng nghe, Nash, anh có hiểu không vậy?”

“Anh đang nghe,” anh nói vẻ cứng nhắc.

Cô thở dài. Anh đang khó chịu. “Vấn đề là,” cô giải thích trong một giọng nhẹ nhàng hơn, “Em không giống những cô gái trẻ, cần được che chở, dễ bảo mà cô của anh đã tìm cho anh, em không quen với việc có một người đàn ông tiếp nhận và đưa ra những quyết định cho em. Papa đã để em và Mama ở lại Pháp với Grand-mère khi em mới lên chín, và ông ấy đã không nhắc đến em cho đến khi em mười chín. Suốt thời gian đó em sống với Grand-mère, và bà ấy đã…không luôn luôn có thể nắm bắt được thế giới đã thay đổi thế nào, vì vậy em gần như là tự mình quyết định. Sau đó, không lâu sau khi em trở lại Anh, Papa bị tai nạn, và cũng chỉ có mình em chăm sóc ông và lũ trẻ. Vì vậy em đã quen với việc tự quyết định cho mình, và không có những điều quyết định thay cho em.”

“Hầu hết phụ nữ thích vậy.”

“Em sẽ thích nhiều như là anh nếu em quyết định cái gì là tốt nhất cho anh suốt mọi thời gian.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, mắt anh không thể đọc được. “Có phải em đã thay đổi ý định đối với cuộc hôn nhân này?”

Maddy cắn môi và quay mặt đi. Ồ, lạy Chúa, có phải anh đang hỏi để được phóng thích khỏi lời hứa đó? Có phải bây giờ anh đã biết được phụ nữ ồn ào, thích tranh cãi như cô đã là thế nào rồi không? “Không.”

Anh thở ra trong vội vàng, như thể anh đang nén lại. “Tốt.” Anh nắm lấy cánh tay cô lần nữa. “Giờ được rồi, buổi tối sẽ bị nguội mất.”

Anh đã không thừa nhận, nhưng Maddy cũng đã nắm lấy cánh tay anh và tiếp tục xuống lầu. Cô thích hơn để hoàn thành tranh luận nhưng cô không muốn làm mọi người phải chờ. Để sau vậy.

Anh sẽ học cách lắng nghe cô, cô xác định như thế.

Ba người đàn ông đứng lên khi cô vào phòng ăn trên cánh tay Nash. Họ gần như lấy hết hơi thở của cô. Như Lady Helen đã nói, tất cả đều hấp dẫn một cách khác thường.

Cô nhận ra từng người, thậm chí trước cả khi Nash giới thiệu họ: gia đình Renfrew rất giống nhau. Harry trông xù xì rắn rỏi – vì những năm như một quân nhân – cô đoán thế. Tóc anh nhiều cùng màu với Nash, nhưng mắt anh sáng hơn, màu xám, giống Marcus, và trông lạnh lùng như Marcus.

Anh liếc nhìn vợ. A, sự lạnh lùng trở nên yếu đi sau đó, Maddy thấy, khi họ trao đổi một cái nhìn nhanh. Anh ấy yêu cô.

Harry tiến về phía trước và cúi đầu trên bàn tay cô. Anh lẩm bẩm lời chào nhưng không nói gì khác. Đang dè dặt phán đoán? Hay chỉ là tính ít nói như Nash từng đề cập đến?

Kế đến là Hầu tước Ripton. Nếu như có một người đàn ông có thể được gọi là xinh đẹp, thì đó là anh, cô nghĩ. Một thiên thần b, vớị đày xuống trần đôi mắt đen nhiều suy nghĩ, xương gò má được đúc bởi một nhà điêu khắc bậc thầy, và mái tóc dày, đen không gọn gàng.

Cô không khó khăn để tưởng tượng phụ nữ theo anh như thế nào…Có lẽ anh đơn giản là nhiều quá không biết chọn ai.

Ethan Delaney hôn tay cô với một tiếng kêu. Như một võ sĩ nhà nghề, cao, khuôn ngực rộng sâu, anh không thể được gọi là đẹp trai với khuôn mặt bị sẹo và bị méo mó, mũi cong, và một cái tai trông như bị…nhai? Nhưng khi anh mỉm cười với cô, cái sẹo trông giảm hẳn đi trên khuôn mặt rám nắng của anh, và chào đón cô trong một giọng Ai-len mềm mại, cô ngay lập tức cảm thấy sự hấp dẫn mà Lady Helen đã đề cập. Một người đàn ông của những phụ nữ. Cô tự hỏi vợ anh trông như thế nào nhỉ.

Các cuộc đàm thoại có chiều hướng chung chung về ngựa là chủ yếu, và trao đổi tin tức. Ngoài việc trả lời vài câu hỏi lịch sự trực tiếp về cô, Maddy không nói nhiều.

Cô rất thích thú xem Nash với em trai của mình. Nét tương đồng của gia đình thì đã rất rõ ràng rồi, nhưng Harry trông khuôn người rắn rỏi hơn Nash và hình thái đôi vai trông ngắn và rộng hơn. Nash cao hơn, tay chân có vẻ dài hơn và thanh lịch, và trong mắt cô, anh đẹp trai nhất trong số ba anh em cô đã gặp.

Đó là một bữa ăn thân mật thịnh soạn theo phong cách đồng quê; sau món súp là đến món bít tết kèm bầu dục, đùi lợn nướng, khoai tây kem, và nấm.

Maddy đã không thấy nhiều thức ăn trên bàn như vậy trong nhiều năm qua.

“Vậy, Nash, anh bị mất hành lý à?” Luke hỏi.

Nash nhìn lên từ chiếc bánh, anh cũng đang thích thú nhiều như Maddy. “Không, tôi đã gởi nó đến với Phelps trước khi tôi rời Bath cách đây gần hai tuần trước. Sao?”

Luke nhướng chân mày. “Đồ cưỡi ngựa? Tại bữa tối? Không giống anh chút nào.”

Nash liếc nhìn Maddy trước khi anh trả lời. “Tôi tính cưỡi ngựa trở lại nhà của Maddy tối nay.”

“Lạy Chúa, tại sao?”

Nash giải thích vấn đề Maddy đang phải đối phó với người đàn ông ăn mặc như Bloody Abbot. “Cách đây hai hôm, hắn đã phá hoại vườn của cô ấy và đốt tất cả các tổ ong. Marcus hiện đang ở đó, với một người giữ ngựa, sẵn sàng để mai phục tên du côn đó nếu hắn trở lại.”

Harry cười hăng hắc. “Marcus? Ẩn trong một ngôi nhà tranh? Tôi ước gì mình có thể thấy điều đó.”

“Sao anh làm được hay vậy?” Luke hỏi.

Nash cười châm biếm. “Tôi, ờ, tôi đã “dụ” anh ấy vào đấy.”

Những người khác đều bật cười. “Dụ anh ấy hả? Cưỡng bức thì đúng hơn, tôi đặt cược đó,” Harry nói.

Ethan lắc đầu. “Tôi đã nói trước đây rồi, phần Ai-len của chàng trai này đây không thể nào giải thích nổi đâu. Cậu ta có thể nói chuyện với bất kỳ ai về bất cứ điều gì.”

Nash liếc nhìn Maddy với một nụ cười thảm não. “Không hẳn đâu. Dù sao thì tôi cũng đã đổi ý rồi, tôi sẽ không đi nữa. Marcus sẽ tự xoay sở một mình vậy.”

Anh ấy sẽ không đi nữa? Cuối cùng anh cũng đã chịu nghe cô ư? Maddy bị sốc. Cô đã trải qua một nửa buối tối âm thầm sắp xếp lý lẽ để thuyết phục anh. Cô bắt gặp ánh mắt anh, anh nháy mắt, và một bong bóng nhỏ của hạnh phúc bay lên trong cô.

Anh đã lắng nghe. Anh đã quan tâm tới ý kiến của cô.

“Phải, dĩ nhiên rồi, anh sẽ không đi,” Lady Helen lên tiếng. “Anh không thể bỏ lại Miss Woodford như thế này và cưỡi ngựa phiêu lưu tiếp.”

Trước sự ngạc nhiên của Maddy, những người đàn ông khác đồng ý. “Tôi cũng muốn đi ngay lập tức,” Ethan thừa nhận, “nhưng bé Patrick đang quấy với cơn đau bụng, tôi sẽ không để Tibby ở lại được.”

“Đừng nhìn tôi,” là tất cả những gì Harry nói, nhưng cái nhìn anh cho Nell hầu như tước mất hơi thở của Maddy. Đôi mắt xám đó lúc đầu cô đã nghĩ là quá lạnh và khó mà biểu lộ tình yêu và niềm hãnh diện. Nell đang ẩn giấu một nụ cười nhưng khuôn mặt cô sáng rực lên, cũng với niềm hãnh diện bí mật và đột nhiên Maddy biết điều mà họ đã không đang nói – Nell đang có thai. Đó là lý do Harry sẽ không rời khỏi cô ấy.

“Được rồi, tôi rảnh để đi, và tôi sẽ không phiền một chút nào để phiêu lưu,” Luke tuyên bố. “Cuộc đời tại một thời điểm nào đó cũng có những lúc buồn tẻ, thảm thương, và giờ là lúc đó đây, vì tất cả các đồng chí đều đã trở thành những người đàn ông của gia đình hết cả rồi. Chỉ đường cho tôi đi, tôi sẽ rất vui vẻ mà tham gia cùng với Marcus bắt giữ nhân vật phản diện này cho Miss Woodford.”

“Tuyệt,” Nash nói. “Cám ơn cậu, Luke, rất cảm kích đấy.”

Buổi tối kết thúc ngay sau đó khi Nash và Harry đi ra tiễn Luke lên đường, Ethan trở về với Tibby và đứa nhỏ, còn Maddy và Nell thì lên lầu kiểm tra bọn trẻ.

“Torie ngủ nhiều giờ rồi,” Nell nói với Maddy khi họ gần tới nhà trẻ. “Tuy nhiên, tôi luôn kiểm tra cô bé trước khi đi ngủ. Chị có muốn vào và gặp bé không?”

Maddy gật đầu. Khu vực nhà trẻ chiếm gần như một nửa tầng trên của căn nhà và là một căn phòng lớn, với một số phòng nhỏ hơn, có lẽ đó là những phòng ngủ. Rõ ràng là có một giai đoạn căn nhà này đã được lấp đầy với trẻ con. Giống như nhiều căn phòng trong nhà này, nó được lau dọn và chăm sóc tốt không một vết dơ, nhưng cũng bị mòn sờn và hư hỏng khá nhiều. “Chúng tôi đang sửa chữa từ từ căn nhà này,” Nell giải thích. “Nhưng chúng tôi cũng đang rất bận rộn với mấy con ngựa.”

“Chỗ này là một nơi tuyệt vời,” Maddy quả quyết với cô. “Bọn trẻ sẽ thích nó.” Và chúng đã thích, cô biết. Có những kệ sách, trò chơi, và một ngôi nhà búp bê cũ, một con ngựa bập bênh, thậm chí còn có cả một chiếc đàn dương cầm cũ nhiều trầy xướt – mọi thứ đều làm vui thích cho một đứa trẻ. Sàn nhà gỗ được đánh bóng loáng, rải rác với các tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ cũ. Dọc theo một bên là hàng tá cửa sổ và một ghế dài, đệm bọc bông mềm màu đỏ thẫm đã bị nhạt màu.

“Vào những ngày mưa, tôi thường thích nằm cuộn tròn ở đây và đọc sách,” Nell nói, nhận thấy cái nhìn của cô.

Căn phòng nơi Torie ngủ trong cũi của cô bé, thì ngược lại, được dán giấy tường màu vàng và màu trắng tươi sáng, với mọi thứ đều mới tinh.

“Harry đã tự mình làm tất cả,” Nell nói với một nụ cười nhỏ. “Với chính mình, anh ấy có thể vui vẻ ngủ trong một cái chuồng, nhưng đối với Torie, anh ấy rất kỹ lưỡng.”

Maddy mỉm cười và ôm chặt tay mình. Cô nhận thấy tại bữa tối, một Harry Morant không cởi mở nhưng lại có vẻ rất đặc biệt thoải mái và hạnh phúc với vợ. Tình yêu giữa hai người họ gần như có thể sờ thấy được.

Nash sẽ có bao giờ cảm thấy như vậy về cô không? Cô khát khao sẽ được như thế.

Nhưng không phải cứ muốn là được…

Một bảo mẫu đang ngủ trên một cái giường trong góc phòng giật mình ngồi dậy. “Là tôi, Mary,” Nell thì thầm, và cô gái nằm xuống lại.

Họ nhón chân đến giường cũi của em bé và nhìn xuống. Torie nằm nghiêng, cuộn người như một con sâu bướm xinh xắn bé nhỏ. Trong ánh nến của Nell, Maddy nhìn thấy những lọn tóc nâu lõa xõa, đường cong dễ thương của má bé, một đoạn cong của hàng mi dài, và ngón cái bé tí đang ngậm trong chiếc miệng nhỏ xíu như nụ hồng.

“Cô bé thật xinh đẹp,” cô thì thầm.

Nell gật đầu. “Con yêu của mẹ.” Cô chớp mắt dữ dội và Maddy nhận thấy bà chủ nhà đang rơi nước mắt.

“Ồ, ngớ ngẩn thật, xin thứ lỗi,” Nell lẩm bẩm. “Tự dưng không có gì lại chảy nước mắt. Tôi chỉ…dạo này hay có nhiều cảm xúc không lý do.”

Maddy nhẹ nhàng chạm vào tay cô. “Mẹ tôi cũng thế này khi bà ấy có thai.”

Nell nhìn cô chăm chăm và sau đó nở một nụ cười sũng nước mắt. “Chỉ mới thôi. Chúng tôi chưa nói cho ai biết cả.”

Maddy trấn an cô ấy cô sẽ không nói gì. Cô chúc Nell ngủ ngon và đi đến chỗ các em mình.

Henry và John, cũng đã mệt mỏi sau những phấn khích của chuyến đi xe ngựa, gần như ngủ ngay sau khi Maddy hôn chúc chúng ngủ ngon. Cô nhón gót đi vào phòng mấy đứa em gái và nhìn thấy Lucy cũng đã trĩu mí mắt, rồi sau đó cô bé cũng ngủ say sau vài phút. Tuy nhiên, Jane và Susan, vẫn còn nhiều tỉnh táo.

“Chị Maddy,” Jane hỏi cô, “khi chị kết hôn với Mr. Renfrew thì chúng em sẽ sống ở đâu ạ?”

“Với cả hai anh chị rồi, tất nhiên,” cô bảo đảm với chúng, và nhìn thấy vẻ căng thẳng lo lắng của các cô bé đã giảm xuống. “Ngốc quá, dĩ nhiên chị sẽ không rời bỏ các em. Chúng ta là một gia đình và chúng ta sẽ luôn bên nhau, dù gì đi nữa.”

Cô ôm Jane. Trong số các em, Jane là đứa cảm thấy sâu sắc nhất bất kỳ sự thay đổi nào trong cuộc sống của họ. Đó cũng là lẽ tự nhiên; cô bé đã có những ký ức mạnh nhất về sự mất mát của cả cha lẫn mẹ. “Các em sẽ không mất ai từ gia đình ta, các em yêu quý của chị, mà các em sẽ còn có thêm vào.”

“Như chúng em đã có thêm chị phải không ạ?” Jane nói.

“Đúng rồi, và chị cũng có thêm các em,” cô nói, ôm cả hai. “Và giờ Mr. Renfrew sẽ gia nhập vào gia đình ta. Các em sẽ vẫn hạnh phúc vì điều này chứ?” Các cô bé đảm bảo với cô điều đó.

“Nhưng chúng ta sẽ sống ở đâu ạ?” Jane hỏi. “Có phải chúng ta sẽ đi đến Nga, với Mr. Renfrew không ạ?”

“Ừm, dĩ nhiên rồi. Một gia đình thì phải ở cùng với nhau, nhớ không? Và vì Mr. Renfrew làm việc ở Nga, vậy thì chúng ta cũng sẽ đến Nga.”

“Chúng ta cũng sẽ thấy gấu và cưỡi xe trượt tuyết trên hồ băng, và săn bắt những con sói khát máu nữa đúng không ạ?” Susan nói, mắt cô bé mở to lên.

“Chị không biết, nhưng chị chắc đó sẽ là một chuyến phiêu lưu tuyệt vời,” Maddy bảo cô bé. Cô cũng bị phấn khích bởi viễn cảnh đó.

“Chúng ta sẽ đi Nga, chúng ta sẽ đi Nga, hi-ho derry-o, chúng ta sẽ đi Nga,” Jane hát.

Maddy bật cười và ôm chặt cô bé. “Nào, giờ đi ngủ đi và mơ về người Cô-dắc với những mái vòm tháp hình củ hành nhé…”

“Và cưỡi xe trượt tuyết được kéo bởi những chú ngựa có chuông trên yên nữa ạ…” Jane thì thầm.

“Và những phụ nữ mặc hàng tá hàng tá các váy lót nữa ạ…” Susan nhắm mắt.

Bình luận
Ads Footer