NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 118: Tối nay sẽ làm cho nàng hài lòng hơn

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

Nghĩ thông suốt cũng cảm thấy sắc trời sáng sủa hơn nhiều. Một cơn gió nhẹ nổi lên, nhìn đám lá đỏ bay bay ngoài cửa sổ, hắn bỗng lãnh đạm nói: “Cũng nên gửi cái tay kia đi rồi.”

“Vâng, điện hạ!” Diệt đáp nhanh, rồi lại nói tiếp: “Điện hạ, sau khi bị chặt tay phải, tinh thần của Mộ Dung Phong hơi điên loạn, thường xuyên nổi khùng trong nhà lao!”

Nổi điên à? Khi hắn ta muốn gài bẫy1Tiểu Cẩm, thì cũng nên biết mình sẽ gặp phải hậu quả thế nào rồi, “Không cần quan tâm, chỉ cần giữ hắn sống đến ngày luyện binh là được.”

Diệt gật đầu: “Thuộc hạ hiểu rồi! Hoàng tử phi đi Thanh Phong các, Lãnh Tử Hàn nói tối sẽ tới đón nàng.”

Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt hắn sa sầm xuống. Tên Lãnh Tử Hàn này, đúng là thừa hơi rỗi việc: “Tối nay chuẩn bị xe cho bản cung!”

“Vâng!”8Diệt đáp, trong đầu lại hơi thắc mắc. Nếu Lãnh Tử Hàn không đi, với tính cách của điện hạ liệu ngài có chủ động đi không? Chỉ e là dù Hoàng tử phi có yêu cầu, ngài ấy cũng phải đỏ mặt im lặng đến nửa ngày mới đồng ý ấy chứ, “Điện hạ, ngài nghĩ, liệu có phải Lãnh Tử Hàn cố tình không?”

“Hắn cố tình!” Giọng nói thản nhiên lại vô cùng chắc chắn. Chuyện mà Lãnh Tử2Hàn có thể nghĩ đến, đương nhiên hắn cũng có thể nghĩ đến.

Diệt bó tay: “Điện hạ, ngài biết hắn cố tình mà còn chơi cùng hắn, không phải là trúng bẫy của hắn sao?”

“Vì hắn cố tình, nên ta càng không thể không theo.” Hắn trầm giọng nói, ánh mắt lơ đãng nhìn lên đám mây. Lãnh Tử Hàn có thể làm đến mức đó vì nàng, mà nếu ngay cả chuyện này Bách Lý Kinh Hồng hắn cũng không4theo nổi Lãnh Tử Hàn, thì cũng không xứng đáng ở bên nàng. Lãnh Tử Hàn, cũng nhìn trúng điểm này của hắn phải không?

Nghe hắn nói vậy, khóe môi Diệt giật run lên, lý luận kiểu gì thế này? Thôi thôi, đầu óc của hắn ta không đủ để dùng, không nghĩ nữa, chờ thủ lĩnh về hỏi thủ lĩnh là được! Hắn ta nào biết rằng, lúc này thủ lĩnh của hắn ta đang ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng!!!

Một chiếc xe ngựa dừng lại ở phố hoa, sau khi Bách Lý Dung hứa đi hứa lại ở trên xe ngựa rằng xuống xe sẽ không tự xưng là ‘bản Công chúa’ nữa, Tô Cẩm Bình mới đưa cô bé ra ngoài. Vừa bước ra, nhìn thấy nơi mình đã từng bắt gian Đại Hoàng huynh và Mộ Dung Song, sắc mặt nàng ấy hơi khó coi: “Chúng ta đến chỗ như thế này làm gì?”

“Công chúa không cảm thấy chúng ta mặc như vậy bước vào trêu đùa các cô nương sẽ rất vui sao?” Tô Cẩm Bình cười nhìn cô bé.

Bách Lý Dung ngẩn người một chút, sau đó hai mắt sáng lên, nhưng lại không tiện đồng ý rằng trò này chơi vui, nên nhăn nhăn nhó nhó một lúc lâu cũng không nói gì. Tô Cẩm Bình khập khà khập khiễng đi vào Thanh Phong Các trước, những người khác bám theo sau. Vì đang là ban ngày, nên cũng không có khách khứa gì, bên trong khá yên tĩnh.

Vừa nhìn thấy họ, Băng Tâm sáng rực mắt, nhiệt tình chạy tới, ánh mắt đảo khắp nhóm mấy người Tô Cẩm Bình, tìm kiếm bóng dáng của Hủy. Không nhìn thấy người mình muốn gặp, mặt nàng ta hơi sa sầm xuống. Tô Cẩm Bình thấy thế liền cười nói: “Yên tâm, có mang người đến cho tỷ rồi. Nói chính sự trước đi.”

Nghe nàng nói vậy, Băng Tâm mới thở phào một hơi, trong lòng Bách Lý Dung lại thoáng lo lắng, mang người đến, chẳng lẽ là muốn bán mình sao? Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn Linh Nhi và Dĩ Mạch một cái rồi nói với Băng Tâm: “Chúng ta lên lầu nói chuyện trước!”

Trên mặt Bách Lý Dung hiện lên vẻ đề phòng, nhưng cũng không ồn ào đòi đi lên theo. Dù sao mình chỉ có một mình, nếu chọc giận họ thì biết làm sao? Trong lòng nàng thầm hối hận, lẽ ra không nên đi theo cô gái này ra ngoài.

Lên lầu, Băng Tâm hành lễ xong liền nói: “Cô nương, chuyện ngài giao chúng ta đã thăm dò được rồi. Mưu thần đứng đầu dưới trướng Thất Hoàng tử là Vương đại nhân, Binh bộ thượng thư. Người này nhìn có vẻ rất nghiêm chỉnh nhưng cực kỳ thích đánh bạc, cũng là người mà Bách Lý Nghị tín nhiệm nhất. Còn Đại Hoàng tử, nói thẳng ra là một tên mặt người dạ thú, thoạt nhìn thì nhã nhặn cao sang, lễ độ lịch lãm, trên thực tế hắn ta rất háo sắc, tuy hắn ta ít đến chỗ chúng ta, nhưng đám hạ nhân phủ Đại Hoàng tử cũng từng tới đây, nói hắn ta lén nuôi rất nhiều tiểu thiếp, còn không biết đã giày vò chết bao nhiêu người, trước mặt người khác còn luôn ra vẻ đạo mạo đàng hoàng.”

Nghe mấy tin này, Tô Cẩm Bình khẽ cười nhạt, hai chuyện này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, còn phải xem là sử dụng nó ra sao: “Bên phía Tứ Hoàng tử không có chút sơ hở nào sao?”

“Thật ra thì cũng có. Mấy ngày trước, có mấy vị đại nhân ngồi uống rượu với nhau, đến lúc rượu vào lời ra, cũng có nói một vài chuyện, ta nghe lén thì biết hình như là có thủ hạ của Tứ Hoàng tử lén buôn lậu muối. Chuyện này ta không tra được nên không biết thật giả thế nào.” Nhiều triều đại nay, mỏ muối và mỏ đồng đều là tài sản quốc gia, lén khai thác hoặc buôn bán không hợp pháp đều là tội chết. Vì thế, trước khi tra xét rõ ràng, thì Băng Tâm cũng không dám nói bừa một chuyện lớn như vậy.

Sau khi nghe xong, Tô Cẩm Bình gập quạt lại, cười nói: “Đều là những tin tức có ích, tỷ vất vả quá!”

Băng Tâm khẽ cười: “Chuyện cô nương phân phó, dù có phải vượt lửa vượt sông thì Băng Tâm cũng không từ chối.”

“Ha ha ha… E là còn có ý đồ khác thôi! Hủy, ra đi.” Nàng vừa dứt lời, Hủy mặc y phục đen tuyền liền hạ xuống đất: “Chủ nhân có gì phân phó?” Hắn ta thoáng thắc mắc, câu ‘e có ý đồ khác’ kia là có ý gì? Vì sao trong lòng hắn ta lại thấy bất an?

“Không có gì cần phân phó cả, ngươi cứ công khai đi theo ta là được!” Tô Cẩm Bình nhìn Băng Tâm cười mờ ám.

Lúc này hồn phách của Băng Tâm đều bị câu đi mất rồi, làm sao có thể nhận ra được ánh mắt của Tô Cẩm Bình nữa, chỉ liếc mắt đưa tình nhìn Hủy. Tô Cẩm Bình đi ra khỏi phòng trước, Băng Tâm và Hủy đều đi theo sau nàng, cô nàng nào đó bước đi khó khăn, nghe đối thoại ở sau lưng, trong lòng không ngừng cười trộm, thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng toàn thể loại gì vậy? Ngốc chết đi được?!

Băng Tâm: “Vị công tử này, bộ dạng của ngài tuấn tú thật đấy!”

Hủy ngẩn người, quay đầu sang cứng ngắc nhìn nàng ta một cái, sau đó lại đáp cứng ngắc: “Cảm ơn cô nương khen ngợi!” Sau đó lại quay đi, tiếp tục đi theo sau Tô Cẩm Bình, hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong câu nói của Băng Tâm.

Mặt Băng Tâm hơi cứng lại, cười xấu hổ rồi lại nói tiếp: “Không biết công tử cảm thấy tiểu nữ thế nào?”

Hủy lại ngẩn người tiếp, thầm cảm giác người phụ nữ này hơi kỳ lạ, nhíu mày nói: “Cô nương, tại hạ không phải là người nhiều chuyện, cũng không tiện đàm tiếu về cô nương nhà người ta thế nào. Sau này, xin cô nương cũng đừng hỏi đàn ông như vậy, không tốt cho thanh danh của mình!” Nói xong, hắn ta lại ngẩn người nhìn trần nhà, hình như nàng ta là tú bà của kỹ viện này, làm gì có thanh danh mà nói nhỉ?!

“Ha ha ha…” Tô Cẩm Bình không kìm được bật cười thành tiếng, đúng là gái đa tình gặp trai đầu gỗ, tỷ nói gì hắn ta cũng không hiểu, hoàn toàn không hiểu ẩn ý của tỷ, nàng thật sự rất tò mò không hiểu người này làm thế nào để sống đến bây giờ.

Băng Tâm cũng cảm giác như nụ cười gượng của mình sắp vỡ nát, nhìn vẻ ngây ngô ngốc nghếch của tên đầu gỗ này cũng khá đáng yêu, nhưng hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào hết, chẳng hiểu gì cả… Tình hình này mà nàng ta muốn bắt chồng thành công, không biết còn phải tốn bao nhiêu công sức nữa.

Linh Nhi và Dĩ Mạch đứng ở đằng xa nhìn tình trạng này cũng cúi đầu cười trộm không ngừng. Thủ lĩnh vẫn hoàn toàn không biết mình đã bị cô nương bán đứng sao? Nhìn hai người cười lén, Bách Lý Dung hơi khó hiểu quay sang: “Các ngươi cười cái gì?” Không phải là bán mình thật đấy chứ?

Dĩ Mạch cười mấy tiếng nữa, mới ghé vào tai Bách Lý Dung nói nhỏ. Sắc mặt Bách Lý Dung lập tức trở nên rất kỳ quái, giờ mới biết mình hiểu lầm, không ai định bán mình đi cả. Nhưng mà, cái người tên Băng Tâm kia có phải là quá to gan không?! Nàng ấy không kìm được liền liếc mắt nhìn Hủy, quả nhiên, dung mạo tuấn tú thật, chẳng trách, chẳng trách!!!

Tô Cẩm Bình bám vào lan can cầu thang, vừa cười vừa khó khăn di chuyển. Vừa rồi vì chỉ nhìn thấy Tô Cẩm Bình mà không thấy Hủy, Băng Tâm rất hụt hẫng nên không để ý dáng đi bất thường của Tô Cẩm Bình, giờ nhìn thấy liền hỏi: “Cô nương, ngài… làm sao vậy?”

Trừ Bách Lý Dung không biết gì ra, những người khác nghe câu hỏi này đều hơi lúng túng, Tô Cẩm Bình lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đâm một đao giết chết Bách Lý Kinh Hồng, báo mối thù lớn của mình, không cần phải tự đào hố chôn mình nữa, đỡ phải xấu hổ mất hết thể diện! Nàng ngại ngùng nói: “Ha ha, không có gì, đêm qua không cẩn thận nên bị ngã thôi mà!”

Băng Tâm sống ở nơi phong hoa tuyết nguyệt bao năm nay, làm sao có thể không nhìn ra? Nàng ta che miệng cười, mờ ám nói: “E là đêm qua ngài vất vả nhỉ?!” Nàng ta biết thân phận thật của Tô Cẩm Bình là vị hôn thê của Tam Hoàng tử, tiểu cô nương ở dưới nhà kia nhìn cũng rất quen, rõ ràng là tiểu Công chúa lần trước dẫn quan binh tới đây. Vì thế, nàng ta cũng kết luận được – người làm chuyện tốt đêm qua, chắc hẳn là vị Tam Hoàng tử điện hạ như thần tiên giáng trần của bọn họ nhỉ?

Nàng ta nói vậy, mặt Tô Cẩm Bình chợt đỏ ửng lên! Tuy nàng không phải người cổ đại, nhưng nói chuyện này trước mặt mọi người vẫn vô cùng xấu hổ!!! Toàn do tên chết băm chết vằm kia, cũng chỉ vì nàng quá nôn nóng muốn thực hiện sớm lời hứa với Băng Tâm nên mới ra ngoài, nếu không, hôm nay dù thế nào nàng cũng sẽ không xuất môn để đỡ xấu hổ. Còn đang cười đùa thì Lăng Viễn Sơn đi tới, thấy Tô Cẩm Bình, y thoáng giật mình, sau đó nhìn dáng vẻ của nàng, y cũng không nói gì thêm, có điều trong ánh mắt xuất hiện thêm nhiều vẻ kỳ quái: “Thượng Quan cô nương!”

“Lăng công tử!” Nàng khẽ gật đầu với Lăng Viễn Sơn, rồi đỏ mặt như quả táo chín, cắn răng gượng cười với Băng Tâm: “Bà đây còn không phải là vì tỷ sao, nếu trả giá đắt như vậy rồi mà tỷ cũng không thành công, thì sau này đừng có ra ngoài nữa, đi chết luôn đi!”

Lời nói này vừa vang lên, những người biết nội tình đều che miệng cười trộm, người không biết lại nhìn Tô Cẩm Bình rất mơ hồ. Hủy là người thấy khó hiểu nhất, hắn ta cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, nhưng lại không nói rõ được là liên quan thế nào.

Nghe Tô Cẩm Bình nói vậy, Băng Tâm cảm động đáp: “Đại ân đại đức của công tử, đời này Băng Tâm nhất định sẽ không quên! Chắc chắn ta sẽ không làm công tử thất vọng!”

“Ừ!” Nàng loạng choạng bước xuống cầu thang, lòng thầm rơi lệ.

Đi xuống lầu, mọi người cùng ngồi uống trà tán gẫu, Hủy đứng sau lưng Tô Cẩm Bình, Băng Tâm ở cách đó không xa lén nháy mắt với Tô Cẩm Bình một cái, cô nàng nào đó hơi mím môi, phân phó Hủy: “Ngươi đi giúp Băng Tâm một chút đi, ta không cần ngươi hầu hạ ở đây!”

“Vâng!” Nhưng mà, Băng Tâm đang ngồi yên lành ở đằng kia, có gì cần mình giúp chứ? Hắn cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không thể không nghe theo sự phân phó của Tô Cẩm Bình, đi sang bên kia.

Chờ hắn đi qua, mọi người không hẹn mà cùng vểnh tai mở to mắt nhìn hai người kia, trong mắt đầy vẻ hứng thú chờ xem quá trình phát triển của gian tình.

Băng Tâm lên tiếng: “Không biết công tử có hôn phối chưa?”

“Cảm ơn cô nương quan tâm, ta chưa có!” Dứt lời, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hủy còn nở nụ cười cảm động, thật sự cảm kích sự quan tâm của đối phương.

Đây là lần đầu tiên trong đời Băng Tâm kích động muốn chửi bậy, người đàn ông này là lợn à?! Dù là tên ngốc thì cũng biết câu hỏi của mình có ẩn ý gì chứ? Nàng ấy hít sâu mấy hơi, lại nói tiếp: “Công tử có yêu cầu gì với nương tử tương lai của mình không?”

Mấy người Tô Cẩm Bình ngồi đằng kia đều gắng nhịn cười, cúi xuống uống nước. Đã hỏi đến nước này rồi, nếu Hủy vẫn không hiểu thì các nàng sẽ phun ra mất!

Hủy cân nhắc rồi đáp: “Nếu cô nương muốn giới thiệu nương tử cho tại hạ thì thật sự không cần đâu. Đời này tại hạ phải cống hiến sức lực cho chủ nhân, không có tâm trạng nào nghĩ đến tình cảm nam nữ!”

“…” Giới thiệu nương tử cho hắn à? Vậy mà hắn cũng nghĩ cho được! Tên đầu gỗ này… sao lại ngốc đến thế cơ chứ?!

“Phụt…” Tô Cẩm Bình phun hết cả nước trà ra. Nàng vừa phun thì hai người bên kia cũng quay sang nhìn về phía này, Tô Cẩm Bình cuống quít xua tay tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng không thể giấu được nụ cười trên mặt. Rốt cuộc Bách Lý Kinh Hồng nuôi thuộc hạ ngây thơ đến mức nào chứ?!

“Khụ khụ…” Băng Tâm ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp: “Thì ra là vậy, nhưng công tử cũng là đàn ông bình thường, chẳng lẽ từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con sao?”

Hủy khẽ nhíu mày: “Đã là người của Dạ Mạc sơn trang mà không có được chút tự chủ ấy thì không xứng đáng làm thuộc hạ của chủ nhân. Xin thứ cho tại hạ nói thẳng, cô nương quan tâm hơi quá rồi. Tại hạ cũng hiểu ý cô nương, có điều, xưa nay tại hạ vốn giữ mình trong sạch, e là không thể thỏa mãn ý của cô nương được. Tuy thanh lâu của cô nương có không ít các cô gái xinh đẹp, kiều diễm, nhưng tại hạ cũng không hề có chút ý đồ xấu xa nào với các nàng cả, cũng không có thói quen nghỉ đêm ở thanh lâu. E rằng suy nghĩ này của cô nương không thể thực hiện được!”

Ha!!! Hắn ta lại hoàn toàn cho rằng Băng Tâm đang mời chào khách cho thanh lâu của mình sao?! Đừng nói là Tô Cẩm Bình, ngay cả Linh Nhi và Dĩ Mạch đều cười đến không đứng thẳng người được. Bách Lý Dung cũng che miệng, nhìn Băng Tâm đầy cảm thông.

Gân xanh ở thái dương của Băng Tâm nảy lên bần bật, hắn hiểu ý mình ư? Hiểu cái cứt chó ấy! Nửa câu trước còn nói rất ra dáng, làm cho nàng nghĩ mình bị từ chối, tâm trạng chùng xuống một cái, nhưng nghe hắn nói đến nửa phần sau thì nàng lại hiểu rõ ràng, con lợn này căn bản không hiểu gì hết!!! Nàng ta nghiến răng, cố gắng ép mình dịu dàng một chút, lại nói tiếp: “Công tử hiểu lầm rồi, ta cũng không có ý đó!”

“Vậy xin cô nương đừng nói ra mấy lời khiến người khác hiểu lầm!” Hủy nói rất nghiêm túc.

Ha ha ha… mấy người Tô Cẩm Bình vỗ đùi, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng không ngừng! Sao trên thế gian này lại có người ngốc đến mức này cơ chứ?!

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng lại ngốc nghếch của hắn, Băng Tâm chợt nổi lên một ý định, sau đó cười nói: “Công tử, ngài xem đây là cái gì?”

“Cái gì?” Hủy ngạc nhiên, nhận lấy lọ sứ từ tay nàng ta.

“Ngửi thử thì biết.” Nàng ta cắn răng nói. Mẹ kiếp, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cứ thích phải dùng bạo lực cơ!!!

Với tính cách cẩn thận thường ngày của Hủy, chắc chắn sẽ không dễ dàng ngửi cái lọ kia, nhưng dù sao Thanh Phong các cũng là tài sản của Hoàng tử phi, mọi người ở đây đều là người một nhà, có ngửi chắc cũng không có vấn đề gì. Vì thế, hắn rất nghe lời đưa lên mũi ngửi, ánh mắt chợt cứng lại, lọ sứ trong tay cũng rơi cạch một tiếng xuống đất, ngã người xuống bàn ngất xỉu.

Băng Tâm cười lạnh: “Hừ, đây là mê hồn tán bà nghiên cứu pha chế mấy chục năm mới thành công, ai cần biết ngươi là cao thủ võ lâm hay là tôm là tép gì, chỉ cần ngửi một chút thôi, không ngủ hết ba canh giờ mà đòi tỉnh lại thì chỉ có nằm mơ!!!”

Ặc… mấy người Tô Cẩm Bình và Linh Nhi đều đứng bật dậy, hơi lo lắng nhìn Hủy. Không phải hắn… chọc Băng Tâm tức đến mức muốn giết người diệt khẩu chứ?

Băng Tâm nhướng đôi mày liễu, nói với hạ nhân thanh lâu: “Người đâu, khiêng hắn vào phòng bà cho bà!!!”

Đám hạ nhân khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ ma ma độc thân bao nhiêu năm của bọn họ cuối cùng cũng đọc chán kinh phật quay về hồng trần rồi sao? Bọn họ nhìn người kia đầy cảm thông, rồi khiêng hắn lên, nhắm mắt đưa về phòng Băng Tâm.

Khi mấy người họ đi ngang qua một cái bàn, còn không cẩn thận va vào khiến bình hoa trên bàn ngã lăn ra, một đóa hoa rơi từ trong bình xuống đất. Băng Tâm nhìn Tô Cẩm Bình cười tà ác: “Cô nương, cô có biết ta định làm gì không?”

Tô Cẩm Bình thẫn thờ gật đầu, cảm thấy vô cùng khâm phục nàng ta, bây giờ phụ nữ cổ đại cũng to gan đến thế sao?! Trong một khoảnh khắc, nàng chợt cảm thấy rất áy náy với Hủy.

“Được rồi, mọi người cứ ngồi chơi nhé, bà đây đi làm chính sự đã!” Vừa dứt lời, trên mặt nàng ta lại nở nụ cười cực kỳ đê tiện đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang qua cái bàn kia, không biết vô tình hay cố ý, chân nàng ta còn đạp lên đóa hoa rơi trên mặt đất, một bông hoa đẹp tươi rực rỡ, nháy mắt trở nên vô cùng thê thảm. Mọi người không hẹn mà cùng liếc nhìn bông hoa kia, trong lòng đầy sự thông cảm với Hủy, chẳng lẽ đây chính là ‘vùi hoa dập liễu’ trong truyền thuyết sao?!

Mộng Trầm Tịch và Phượng Ca đã không còn biết nói gì nữa. Sao các nàng không biết Băng Tâm tỷ còn có bộ mặt khủng bố như vậy nữa.

Chờ Băng Tâm lên lầu, dưới nhà im lặng kỳ dị, Dĩ Mạch và Linh Nhi đều thầm nghĩ một vấn đề, hôm nay các cô thấy thủ lĩnh gặp nạn mà không cứu, liệu sau này ngài ấy có trả thù không? Nhưng cô nương đang ở đây, các cô cũng không tiện nhúng tay vào mà!

Đúng lúc này, cửa thanh lâu bị người ta đá ‘rầm’ một cái, một tên công tử ăn mặc kiểu nhà giàu bước vào, nhìn dáng có vẻ đã say khướt, đằng sau còn có một đám tiểu lâu la, to giọng nói: “Phượng Ca tiểu nương tử, gia đến đón nàng về nhà đây!”

Phượng Ca nghe thấy vậy, mặt đầy vẻ căm ghét: “Y công tử, xin ngài tự trọng!”

Linh Nhi vội ghé vào tai Tô Cẩm Bình nói nhỏ: “Y Băng Khả, chơi bời trác táng nổi tiếng kinh thành, là con trai một của Đại Tư Không, Đại Tư Không là người của Thất Hoàng tử.”

“Tự trọng gì chứ? Ngươi có biết Y gia là ai không? Gia là tướng công của ngươi, vừa ý ngươi là cái phúc của ngươi! Mẹ nó chứ, đừng có được lợi còn không biết điều.” Càng là thứ không chiếm được lại càng khiến người ta mơ ước. Vì thế, nhân duyên của Mộng Trầm Tịch và Phượng Ca ở trong thanh lâu này còn cao hơn hai vị hoa khôi khác rất nhiều. Mộng Trầm Tịch luôn mang dáng vẻ dịu dàng yếu ớt, đương nhiên cũng khiến một số người có sở thích bảo vệ che chở để ý đến, còn Phượng Ca thì luôn cao quý sang trọng như đóa hàn mai, nên mấy tay công tử nhà giàu rất ưu ái.

Tô Cẩm Bình mở quạt ‘soạt’ một tiếng, ghé tai Hiên Viên Dĩ Mạch nói mấy câu. Hiên Viên Dĩ Mạch gật đầu ra vẻ đã biết, sau đó lấy một con sâu nhỏ đến mức khó nhìn thấy từ trong tay áo ra, phóng về phía Y Băng Khả.

Chờ Dĩ Mạch gật đầu với ý đã thành công, Tô Cẩm Bình mới phất tay: “Đá văng gã đàn ông ẻo lả này ra ngoài cho bản công tử!” Y Băng Khả à? Nghe thế nào cũng giống tên con gái! Rốt cuộc cha y nghĩ gì thế?!

“Ngươi nói cái gì? To gan, ngươi dám nói bản công tử ẻo lả, ngươi có biết bản công tử là…” chữ ‘ai’ còn chưa ra khỏi miệng, Linh Nhi đã nhanh chóng ra tay, ném cả y và đám hạ nhân ra khỏi thanh lâu.

Phượng Ca lườm một cái đầy khinh bỉ, nói: “Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy! Ai là nương tử của y chứ?! Ta nhổ vào!” Lần nào đến cũng chạy theo mông mình gọi nương tử nương tử, đúng là làm mất hết cả hứng thú của người khác!

Tâm trạng của Tô Cẩm Bình cũng không tệ, không ngờ lần này đến thanh lâu, biết được nhiều tin tức có lợi như vậy đã đành, còn có thể đả kích Đại Tư Không, đúng là rất có lời! Có điều, gần đây càng ngày càng nhiều người đến gây chuyện ở thanh lâu: “Linh Nhi, em ở lại đây đi, trông chừng cẩn thận giúp ta. Gần đây có vẻ nhiều kẻ đến tự sát quá!” Trước là Bình Quảng Vương, giờ lại đến Y Băng Khả.

Linh Nhi gật đầu: “Vâng!” Ở đây còn an toàn hơn đi theo bên cạnh cô nương, vì đi theo cô nương, sẽ thường xuyên biết một số chuyện không thể biết, nhất là mấy chuyện mất mặt của điện hạ, tránh xa phiền phức sẽ có lợi cho sự an toàn của mình hơn!

Bách Lý Dung trợn trừng hai mắt nhìn người vừa bị đá văng ra ngoài kia, Hoàng tẩu khí phách thật! Đó là con trai độc nhất của Đại Tư Không, ngay cả nàng ấy là Công chúa cao quý cũng không dám không lưu tình như vậy! Trong lòng nàng ấy đột nhiên cảm thấy rất sùng bái Tô Cẩm Bình!

Tô Cẩm Bình nhìn lên tầng hai, cửa vẫn đóng chặt, chắc trận chiến vẫn còn kéo dài một thời gian nữa, nàng khẽ lắc đầu đứng dậy: “Chúng ta về trước đi! Đến tối, Hủy sẽ tự biết mà quay về.”

“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch và Bách Lý Dung đáp rồi đứng dậy đi theo.

Vừa ra khỏi cửa, lên xe ngựa, Bách Lý Dung liền vén rèm xe, tò mò nhìn quanh. Nàng ấy lén lút chạy từ trong cung ra ngoài một lần cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, sau khi Hoàng huynh trở về nàng ấy mới dám trốn ra, nên chưa từng có cơ hội để ngắm nghía xem thế giới bên ngoài như thế nào. Nàng ấy rất muốn nói Tô Cẩm Bình cho ra ngoài xem, nhưng lại nghĩ quan hệ hiện giờ của hai người không được tốt lắm, nên không nói gì. Tô Cẩm Bình cũng biết suy nghĩ của nàng ấy, chỉ cười phe phẩy quạt, cũng không nói gì thêm.

Xe ngựa đi chưa được mấy bước, chợt có người ngăn lại. Phu xe vén màn lên, nhỏ giọng nói: “Biểu tiểu thư, có người chặn xe của chúng ta, nói là công tử nhà y muốn gặp ngài!”

Có lẽ do Bách Lý Dung vén rèm xe lên nên khiến người quen nào đó nhận ra mình.

“Cô nương, có đi không ạ?”

“Đi!” Không phải nàng tự kiêu, nhưng quả thật không có mấy người có thể làm gì nàng. Mấy ngày nay, nàng đã học được bảy tám phần quyển sách nhỏ mà Bách Lý Kinh Hồng đưa cho nàng, cơ thể cũng khôi phục trạng thái tốt nhất như kiếp trước, đương nhiên, nếu đêm qua nàng không bị ai đó giày vò suốt đêm… Ặc, nhớ đến chân của mình, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy không nhấc nổi chân lên nữa. Thế này… không an toàn!!!

“Khụ khụ, hay là thôi đừng đi nữa, nói với công tử nhà bọn họ, sau này có cơ hội thì gặp sau!” Làm người phải biết nhìn nhận tình hình!”

Phu xe đáp lời, không bao lâu sau lại cầm một tấm lệnh bài vào: “Biểu tiểu thư, công tử nhà y đưa ngài xem cái này!”

Vừa nhìn thấy tấm lệnh bài kia, mắt Tô Cẩm Bình rực sáng, lập tức đứng dậy. Hiên Viên Dĩ Mạch và Bách Lý Dung cũng đứng dậy xuống xe theo, nhưng gã sai vặt kia lại nói với hai người: “Công tử nhà ta nói chỉ gặp một mình nàng!”

Dĩ Mạch đang muốn nổi giận, Tô Cẩm Bình lại cười nói: “Không sao, em đưa nha đầu kia đi dạo một chút, lát nữa ta sẽ tự về!”

“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp rồi đưa Bách Lý Dung đi.

Nàng đi theo gã sai vặt lên lầu đến một gian phòng hảo hạng. Vừa bước vào, nàng liền nhìn thấy một người đàn ông áo lam đang đứng quay lưng về phía mình, tay cầm một cây quạt thủy mặc. Nghe tiếng mở cửa, hắn quay lại cười với Tô Cẩm Bình, tao nhã như gió xuân.

“Ca ca!” Tiếng gọi đầy ngạc nhiên vui sướng vang lên, Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước tới lao vào người hắn.

Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không ngờ nàng lại niềm nở như thế, nhất thời ngẩn người ra, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy nàng, ánh mắt đầy ý cười: “Nha đầu ngốc!”

Vẫn ở cách đó không xa nhìn thấy hình ảnh này, tim đập thịch một cái, vội sai người đi báo cho điện hạ, tình huống này không ổn cho lắm!!!

Ngẩng đầu từ ngực hắn lên, Tô Cẩm Bình vô cùng sung sướng hỏi: “Ca ca, sao ca ca lại tới đây?”

Hắn dịu dàng xoa đầu nàng: “Đương nhiên là tới thăm muội rồi!”

“Không đơn giản như vậy chứ?” Nhìn sắc mặt của hắn, nàng cảm thấy không đúng lắm.

“Thông minh ra phết!” Hắn cười nói, rồi lấy một thứ gì đó hình con hổ đưa cho Tô Cẩm Bình.

“Cái gì đây ạ?” Sao nhìn có vẻ giống hổ phù trong truyền thuyết nhỉ?

Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười: “Nam Nhạc có tất cả một trăm bốn mươi vạn binh mã, một trăm bốn mươi vạn binh mã đó đều tự lập trận, ủng hộ mấy vị Hoàng tử. Chỉ có duy nhất một người cầm hai mươi vạn binh mã trong tay lại không ủng hộ ai, vẫn luôn giữ quan điểm trung lập. Người đó, là người của ta.”

Tô Cẩm Bình hoảng hốt trợn trừng mắt, Thượng Quan Cẩn Duệ gài người vào Nam Nhạc làm gì? Hơn nữa, còn có thể bước lên vị trí cao như vậy trong quân đội, trong tay cầm hai mươi vạn binh mã, chuyện này…

“Người đó đã lẻn vào từ mười năm trước. Luôn ở Nam Nhạc cũng không bị phát hiện ra manh mối gì. Suốt mười năm ta chưa từng liên lạc với hắn, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn không bị phát hiện.” Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Binh phù này, bây giờ ta tặng cho muội!”

“Nhưng mà…” Lập mưu mười năm, lấy được binh phù lại đưa cho nàng dễ dàng như thế sao? Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy cái binh phù này như nóng rát lên.

Thấy nàng có vẻ do dự, Thượng Quan Cẩn Duệ lại cười nói: “Nhận đi, nếu đi theo Bách Lý Kinh Hồng, muội sẽ thành Hoàng hậu, dù phủ Tề Quốc công đối xử với muội tốt đến mấy cũng vẫn có chút khoảng cách. Có binh phù này, hai mươi vạn đại quân chính là sự hậu thuẫn mạnh mẽ của muội ở Nam Nhạc, sau này nếu ai có muốn động đến muội cũng đều phải cân nhắc một chút. Đây cũng coi như của hồi môn ca ca chuẩn bị cho muội đi.” Thượng Quan Cẩn Duệ, vị tướng thông tuệ đệ nhất thiên hạ, có chút nhìn xa trông rộng cũng là chuyện thường.

Tô Cẩm Bình hoàn toàn hiểu binh phù này có ý nghĩa như thế nào! Mười năm, không chỉ đơn giản là một con số. Mười năm này phải tốn bao nhiêu công sức bày mưu tính kế, trải qua bao nhiêu vất vả gian nan, khó khăn lắm mới tới được bước này, hắn lại dễ dàng tặng nó cho nàng. Tình nghĩa như vậy… bảo nàng báo đáp thế nào đây?

“Không nhận tức là khách sáo, hay là muội cũng không muốn thừa nhận ca ca là ta đây?” Giọng nói trêu chọc vang lên.

Tô Cẩm Bình nghe vậy, trong mắt thoáng lấp lánh nước: “Cảm ơn ca ca!” Nàng biết hai mươi vạn binh mã này có ý nghĩa như thế nào với hắn, và cũng hiểu nó sẽ có ích với mình như thế nào trong tương lai. Tình nghĩa này, chỉ e cả đời nàng cũng không đền đáp nổi.

“Nha đầu ngốc, lớn thế này rồi còn khóc nhè à!” Hắn gõ nhẹ vào đầu nàng đầy vẻ cưng chiều, khiến nước mắt của Tô Cẩm Bình cũng thu hết vào trong.

Đúng lúc này, hạ nhân ngoài cửa bẩm báo: “Công tử, Tam Hoàng tử Nam Nhạc tới!”

“Xem ra muội muội của ta không chọn nhầm người!” Thượng Quan Cẩn Duệ cười trêu nàng, tới nhanh như vậy, đúng là cũng rất để tâm.

Sắc mặt của Tô Cẩm Bình lập tức trở nên vô cùng kỳ quái, chuyện đêm qua vẫn còn khiến nàng rất tức tối, tạm thời không muốn nhìn thấy tên kia.

Cánh cửa mở ‘kẹt’ một cái.

Người đàn ông mặc xiêm y trắng muốt chậm rãi bước vào. Đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng quét về phía Thượng Quan Cẩn Duệ, lãnh đạm nói: “Thượng Quan đại nhân, không biết để đón tiếp từ xa!” Thừa tướng nước khác chạy đến Nam Nhạc, giết còn không quá đáng. Cho nên, câu nói này không phải là chào hỏi, mà là cảnh cáo.

“Tam Hoàng tử Nam Nhạc không biết là ngài hẳn nên gọi ta một tiếng đại cữu tử* sao?” Mặt hắn ta vẫn nở nụ cười nhã nhặn, giọng nói vô cùng ấm áp êm tai.

*Anh vợ.

Bách Lý Kinh Hồng ngẩn người, cũng không biết quan hệ của đối phương và Tô Cẩm Bình. Hắn quay sang nhìn Tô Cẩm Bình một cái, Tô Cẩm Bình lại lườm hắn rồi quay đầu đi.

Hắn thầm cười khổ trong lòng, xem ra nàng vẫn còn chưa nguôi giận. Đêm qua… cũng đâu phải toàn bộ là lỗi của hắn chứ? Nếu không phải do nàng đang yên đang lành nói mấy câu dễ hiểu lầm như vậy, thì sao mình lại ghen tuông ngập trời, cũng sẽ càng không giày vò nàng như thế: “Tại sao lại nói vậy?”

“Huynh ấy là ca ca của ta!” Tô Cẩm Bình nghiêm mặt nói, còn túm lấy cánh tay Thượng Quan Cẩn Duệ như thị uy, “Cho nên, sau này nếu chàng dám ức hiếp ta nữa, thì chàng xong đời!”

Sắc mặt của hắn thoáng sa sầm xuống, đôi mắt xám bạc nhìn chằm chằm vào tay nàng như muốn trừng xuyên qua cánh tay của Thượng Quan Cẩn Duệ vậy! Hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Vương Thế Trung!”

Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Cẩn Duệ lập tức biến sắc, rồi lại cười: “Không hổ là Tam Hoàng tử Nam Nhạc tài chấn tứ quốc, không ngờ ngài nhận ra nhanh như thế. Đúng vậy, Vương Thế Trung là người của ta, có điều, binh phù của hắn, ta đã đưa cho Cẩm Cẩm rồi. Nếu ngài dám ức hiếp muội ấy, kẻ làm đại ca như ta đây tuyệt đối sẽ không tha cho ngài!”

Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, hoàn toàn không ngờ mục đích Thượng Quan Cẩn Duệ tới đây lại là thế này. Hắn sững lại một chút, rồi lại cất giọng lạnh lùng: “Ngươi không nói, bản cung cũng sẽ không ức hiếp nàng.”

Đôi mắt sáng như ánh trăng nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ấm áp như ngọc, một lúc lâu sau, Thượng Quan Cẩn Duệ mới cười: “Ta tin ngài!”

Tô Cẩm Bình bực bội bĩu môi, đêm qua ai ức hiếp nàng thế?!!! Hừ!!! Không biết vì sao, ở bên cạnh ca ca, nàng luôn có cảm giác được tùy hứng như một đứa trẻ, rất thoải mái, rất ấm áp.

Bầu không khí dần dịu xuống, Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn Tô Cẩm Bình cười nói: “Được rồi, muội về cùng hắn đi. Ta cũng phải đi rồi!”

“Ca ca phải đi nhanh thế à?” Nàng hơi luyến tiếc nói.

“Ừ, ca ca còn có việc. Cẩm Cẩm, ở lại Nam Nhạc cũng không sao, nhưng nếu không ở được nữa, hoặc có ai ức hiếp muội, thì quay về Đông Lăng tìm ca ca. Muội muội của Thượng Quan Cẩn Duệ ta tuyệt đối không thể chịu một chút ấm ức nào! Nhớ chưa?” Hắn cười nhìn nàng.

Nàng cắn môi dưới gật đầu: “Nhớ rồi ạ!”

Bách Lý Kinh Hồng chợt cảm thấy trong lòng rất vô vị, dường như hai người kia mới là người thân, còn hắn là người thừa vậy.

“Đi đi!” Thượng Quan Cẩn Duệ cười giục nàng đi, nhất thời cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là thế nào.

Tô Cẩm Bình không thèm để ý đến ánh mắt như giết người của ai đó, lại ôm Thượng Quan Cẩn Duệ một chút nữa mới đen mặt để người nào đó lôi đi.

Chờ họ đi khuất, một ông cụ mới bước từ trong phòng trong ra, ánh mắt nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ đầy vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Thiếu chủ, hành động này của ngài thật là…”

Hắn gập quạt lại, nhìn Bách Lý Kinh Hồng đưa Tô Cẩm Bình lên xe ngựa ở dưới đường, mà Tô Cẩm Bình lại ngẩng đầu vẫy tay với mình, sau khi vẫy tay đáp lại nàng mấy cái, hắn cũng không quay đầu lại, nói: “Ông không nghe thấy sao, hiện giờ Bách Lý Kinh Hồng cũng đã biết rồi, dù ta không đưa cho nàng, thì cũng không được bao lâu nữa, nước cờ bí mật này sẽ bị hủy.”

“Hai mươi vạn binh mã, dù Bách Lý Kinh Hồng có muốn diệt trừ chắc chắn cũng không phải chuyện một sớm một chiều!” Sắc mặt của ông cụ kia rất khó coi.

Hắn nhíu mày, nụ cười máy móc ở bên môi biến mất hẳn: “Hạnh phúc của Nam Cung Cẩm, là trách nhiệm của Nam Cung Duệ, hiểu rõ chưa?”

Trách nhiệm, là trách nhiệm sao? Ông cụ kia chán nản: “Thiếu chủ, ta hiểu rồi!”

Trên xe ngựa, Tô Cẩm Bình cầm hổ phù, nhìn trước nhìn sau, Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhẹ giọng nói: “Nhận đi.”

“Hả?” Nàng nhướng mày nhìn hắn, đại chiến sắp tới, nàng cứ tưởng rằng hắn sẽ cần hổ phù trong tay mình, hai mươi vạn binh mã hoàn toàn là sự giúp đỡ rất lớn.

“Cầm, cũng có thể yên tâm hơn một chút.” Giọng nói thanh lạnh vang lên đầy vẻ thật lòng. Tuy nói rằng bất luận ra sao, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng, nhưng hai mươi vạn binh mã này nhất định có thể khiến trong lòng nàng yên tâm hơn. Hơn nữa, thứ của Thượng Quan Cẩn Duệ, hắn sao có thể cần được. Đoạt được từ tay Thượng Quan Cẩn Duệ là thực lực của hắn, nhưng nếu lấy từ tay nàng, là vô sỉ!!!

Tô Cẩm Bình khẽ cười, cũng không nói thêm gì, cất hổ phù vào ngực áo. Thật ra, nàng cũng tiếc nuối, không phải tiếc hai mươi vạn binh mã này, mà tiếc tình nghĩa của Thượng Quan Cẩn Duệ. Đi ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì muốn trao cho mình một cây quyền trượng. Có người ca ca như vậy, là sự may mắn của nàng.

Sau đó, trong xe ngựa im lặng lạ thường, còn có chút mùi chua chua. Tô Cẩm Bình quay sang nhìn hắn trêu chọc: “Sao thế? Ghen à?”

Câu hỏi vang lên nhưng không có ai trả lời. Hắn nhắm mắt lại không nhìn nàng, dáng vẻ lạnh lùng đơn độc.

Thấy hắn như vậy, Tô Cẩm Bình lại giả vờ giả vịt hít sâu một hơi, bắt chước giọng điệu của hắn ngày ấy: “Huynh ấy là ca ca!”

Vừa nghe câu này, khóe môi Bách Lý Kinh Hồng thoáng run lên, nàng thù dai thật. Lần trước Dung Nhi ôm mình một cái, nàng ghen, chính mình cũng nói một câu: “Con bé là muội muội.”

“Nếu ta không thích, sau này nàng sẽ không để ý tới hắn sao?” Hắn mở mắt, khẽ liếc nhìn nàng.

Nàng lườm hắn một cái: “Không phải chính chàng còn nói rất dễ nghe sao? Nói là nếu ta không thích sẽ không để ý đến con bé. Kết quả thế nào, không phải hôm qua vừa nhìn con bé khóc một chút đã không nỡ à?!” Giọng nói đầy vẻ chua chát.

Hắn nghe vậy lại cười, nụ cười khẽ bật ra khỏi miệng, du dương như tiếng trời cao: “Hôm qua, nếu không phải nàng quay lại, thì chắc chắn ta cũng sẽ đi theo nàng.” Hắn hoàn toàn tự tin về điều này.

Nàng nheo mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Hừ, xong chuyện rồi thì nói thế nào chả được!”

“…” Hắn nói thật lòng mà!

Hắn đưa tay ra muốn kéo nàng lại gần, nhưng nàng lại đề phòng hắn như phòng sói, vội vàng dịch mông ra xa: “Tốt nhất là chàng cách xa ta một chút!” Nàng cảm thấy hiện giờ chỉ cần ngồi gần người kia một tí thôi, da đầu cũng sẽ run lên không thể khống chế được.

Thấy nàng đề phòng như vậy, mặt hắn dần hiện lên vẻ ngại ngùng, dù sao, đúng là đêm qua hắn hơi quá đáng! Im lặng một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Sau này, ta sẽ kiềm chế hơn một chút.” Nói xong, khuôn mặt bạch ngọc đỏ hồng lên, màu sắc diễm lệ vô cùng tươi đẹp. Hắn vốn không phải kẻ đam mê sắc dục, nhưng không biết vì sao, cứ bắt đầu là không muốn dừng lại. Giống như chỉ cần làm nhiều thêm một khắc, nàng lại thuộc về hắn nhiều thêm một khắc vậy. Hơn nữa, đêm qua là vì hắn thực sự tức giận!!!

Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình cười lại, cắn răng phun ra vài chữ dưới ánh mắt mong chờ và hối lỗi của hắn, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ: “Chàng đi mà lừa trẻ con!!!”

“…” Hiện giờ trong mắt nàng, hắn đã không còn chút uy tín nào sao?

“Chàng đừng có ra vẻ oan ức như thế. Ta hiểu chàng quá rõ rồi, nhìn thì có vẻ cao quý lạnh lùng, thực ra bụng dạ vô cùng đen tối. Ta bị vẻ ngoài của chàng che mắt nên mới lên nhầm thuyền kẻ trộm!!!” Tô Cẩm Bình cười lạnh nói.

Hắn nghe xong cũng không nói gì, chỉ có điều, trong mắt thoáng hiện lên vẻ gian xảo, dù là là thuyền kẻ trộm, thì đã lên rồi cũng đừng nghĩ đến chuyện bước xuống. Nhưng câu nói này, có đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra.

Im lặng một chút, Tô Cẩm Bình lại chợt nhớ đến một chuyện: “Tốt nhất là chàng thành thật nói rõ cho ta, chuyện lần trước Lãnh Tử Hàn nói, là thật hay giả?” Chuyện hắn bị thương và chuyện phủ Tam Hoàng tử bị hỏa hoạn. Cái tên bụng dạ đen tối này, chưa biết chừng chuyện đó đều là thật!

Chuyện này… một giọt mồ hôi lớn chảy xuống sau gáy, ấp úng một lúc lâu cũng không dám nói gì.

“Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm hình!” Thấy hắn không nói gì, nàng biết ngay là mình đoán đúng! Tên khốn này, giấu diếm quá kỹ!!!

Hắn im lặng một chút, trong đầu lại chợt lóe lên, nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua nàng có hài lòng không?”

Nói chuyện chẳng liên quan gì đến nhau!

Cái cục cứt ấy!!! Tô Cẩm Bình chợt muốn chửi ầm lên, tên khốn này lại dùng chiêu đó để uy hiếp nàng! Nàng nghiến răng, cơn giận bùng lên đầu, không kịp nghĩ nhiều liền nói: “Ta tin rằng nếu không phải chàng mà là người khác, ta sẽ còn hài lòng hơn!” Dứt lời, nàng hất cằm lên, còn lẳng lặng nghiến răng ken két.

“Ồ?” Giọng nói thản nhiên vang lên, mang theo chút ý lạnh, khiến trái tim đang treo cao của Tô Cẩm Bình rơi thẳng xuống đất. Nàng nuốt nước miếng một chút, cúi đầu nhìn hắn: “Ta chỉ đùa chút thôi mà. Chàng biết rồi đấy, con người ta rất thích nói đùa.”

Hắn lại không mấy để tâm, lãnh đạm nhắm mắt lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên mang theo sự tức giận khó kìm chế: “Tối nay, ta sẽ làm cho nàng càng hài lòng hơn.”

Gào khóc~~~!!!!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer