NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 124: Hoàng thượng tha mạng! chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm thôi!

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

Là do ta làm!!! Mấy chữ này còn chưa nói ra, một giọng nói thanh lạnh liền vang lên: “Không thể do Cẩm Nhi làm!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, Kinh Triệu phủ doãn bước tới nói: “Thái tử điện hạ, mọi chứng cứ thu được đều hướng về phía1Thái tử phi, dù không phải do Thái tử phi làm thì nàng cũng phải theo chúng thần về để thẩm tra!”

“Bản cung nói không phải nàng, tức là không phải nàng!” Ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng về phía gã, không mang theo chút cảm xúc nào.

Biểu cảm này khiến Kinh Triệu phủ doãn run lên, muốn8nói tiếp nhưng trong lòng lại hơi sợ hãi.

Ngay sau đó, Hình bộ thượng thư trước giờ vẫn công tư phân minh liền lên tiếng: “Thái tử điện hạ, vương tử phạm pháp cũng chịu tội như dân thường. Dù ngài cố ý muốn che chở cho Thái tử phi, cũng không thể chống lại được chứng cứ2vững chắc như núi. Xin ngài đừng cản trở Kinh Triệu phủ doãn làm việc!”

Thiển Thương đứng bên cạnh căng thẳng vặn tay, chợt thấy ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng nhìn về phía mình, ánh mắt đó rất lãnh đạm, lạnh đến khiếp người, khiến cô ta bỗng cảm thấy vô cùng run sợ, nhưng cố gắng4trấn tĩnh lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng như bị hàng ngàn vạn con kiến gặm cắn, tuy Bách Lý Dung hơi cố chấp, nhưng bản chất vẫn rất thuần khiết, lương thiện. Dù là vì cái gì, thì cũng không đáng để Thiển Thương giết con bé để hãm hại chính mình. Mà Thiển Thương là muội muội của Thiển Ức, nàng cũng không thể để cô ta chết được! Hơn nữa, chiêu này thật sự rất độc ác, ép mình tới đường cùng. Dù nàng có nói là Thiển Thương làm, thì nàng cũng không thoát được tội chủ mưu, dù nàng dùng thôi miên dẫn dắt đối phương thừa nhận chuyện này không liên quan gì đến mình, cũng không có ai tin tưởng. Nếu đã vậy, cần gì phải lôi Thiên Thương ra nữa? Đây mới là nguyên nhân vì sao lúc nãy nàng định nhận lỗi. Nếu nói là Thiển Thương bị Mộ Dung Song sắp đặt, thì nàng tin, nhưng nếu nói chính bản thân Thiển Thương có thể nghĩ ra chiêu thức xảo diệu đến vậy thì đánh chết nàng cũng không tin, vậy ai là người đứng phía sau thúc đẩy chuyện này?!

Nhìn Hình bộ thượng thư ở cách đó không xa, Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Muốn bắt ta, e không dễ dàng như vậy.” Nếu đã không thể phá thế cờ này, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác. Nhớ đến lời nói của Mộ Dung Song hôm qua, nói sẽ chờ nàng trên đường xuống suối vàng, như vậy hẳn ả ta cũng đã tính toán tới ngày hôm nay. Ván cờ này nàng thua ả, thua ở tình cảm dành cho Thiển Ức và sự tin tưởng đối với Thiển Thương. Nhưng nàng không phải người ngồi chờ chết, nếu thật sự bị bắt giữ, dù Bách Lý Kinh Hồng và mình có năng lực đến tận trời, cũng không thể rũ sạch được tội danh này, chưa biết chừng phía trước mặt vẫn là con đường chết!!!

“Làm người, đừng quá tự tin!” Giọng nói nho nhã vang lên, chính là từ Mặc Khiếu đang phe phẩy quạt lông vũ đi tới, nhìn Tô Cẩm Bình, cười lạnh nói: “Cứ tưởng rằng cô có mệnh phượng hoàng trời sinh, vốn nên là mẫu nghi thiên hạ, không ngờ tâm địa lại độc ác như thế!”

Bách Lý Kinh Hồng giật mình buông xác Bách Lý Dung ra, đứng dậy nói: “Sư phụ, Cẩm Nhi không làm chuyện này.” Sự thật sờ sờ trước mắt, đây là âm mưu của Mộ Dung gia, là do Thiển Thương gây nên, với trí tuệ của sư phụ, sao có thể không đoán ra?!

Nhưng mọi người vừa nhìn thấy Mặc Khiếu liền phản ứng rất mạnh mẽ. Quốc sư. Đó là Quốc sư của Nam Nhạc bọn họ, lời quốc sư đại nhân đã nói ra, làm sao sai được?! Ngay lập tức, một toán quân cấm vệ lao vào, là người mà Kinh Triệu phủ doãn mang tới, bao vây toàn bộ đại điện. Mọi người đều bị dẹp sang một bên, trong phòng chỉ còn lại Tô Cẩm Bình, Bách Lý Kinh Hồng, Mặc Khiếu, quân cấm vệ, và Bách Lý Dung nằm trong vũng máu.

“Đồ nhi, con còn nhớ ta nói gì không?” Ánh mắt nho nhã quét về phía Bách Lý Kinh Hồng.

Đương nhiên hắn nhớ rõ, sư phụ nói với mình rằng, sư phụ không tính được mạng của nàng… Như vậy, việc sư phụ hiểu lầm là nàng làm, cũng hẳn là chuyện có thể xảy ra, dù sao sư phụ cũng không thân thuộc với nàng. “Sư phụ…”

“Không cần nói nữa, mạng của nàng mang sao thiên sát, ta vốn cảm thấy nàng không xứng với con, nếu thực sự trở thành Hoàng hậu, chưa biết chừng sẽ thành yêu nữ hại nước hại dân. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, dù vi sư không muốn nghi ngờ nàng cũng không được!” Sắc mặt Mặc Khiếu rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình còn nghiêm nghị hơn cả lúc mới gặp.

Mạng mang sao thiên sát à?! Tô Cẩm Bình còn không biết mình còn gánh cái danh này nữa đấy. Đôi mắt phượng nheo lại, bàn tay lặng lẽ nắm chặt Ngư Tràng, đã đến nước này, dù nàng có thể chứng mình mình trong sạch, thì Mặc Khiếu cũng không bỏ qua cho nàng, chỉ đơn giản với cái danh ‘mạng có sao Thiên sát’ kia thôi… Nàng hơi hất cằm lên: “Vậy xin Quốc sư chỉ giáo!”

Câu nói vừa dứt, bóng người đỏ rực nhanh chóng tấn công Mặc Khiếu, đánh thẳng chính diện! Nàng biết mình làm thế này chẳng khác nào hoàn toàn thừa nhận mình là hung thủ, nhưng hiện giờ, yếu thế sẽ càng chết thảm hơn, vì nàng đã thoáng đoán được ai đang đối phó nàng! Mặc Khiếu giơ quạt lông vũ đánh lại, nụ cười lạnh hiện rõ trên môi: “Trẻ con ngu dại!”

Mặc Khiếu ra tay không chút lưu tình, nội lực mạnh mẽ đàn áp vào tận gan phổi người ta. Tô Cẩm Bình biết nếu so đấu với ông ta, chỉ có thể áp sát lại gần thì mình mới có phần thắng, nếu cách xa ra một chút sẽ mất ưu thế của mình, thậm chí còn hoàn toàn bị sa vào trạng thái bị khống chế, vì thế nàng luôn giữ khoảng cách rất gần với Mặc Khiếu!

Người bên cạnh cũng vội lao tới giúp đỡ Mặc Khiếu, có điều Tô Cẩm Bình đánh thẳng tay không hề lưu tình chút nào, trong lúc tranh đấu còn dễ dàng lấy đi mạng sống của không ít quan cấm vệ! Mặc Khiếu nhìn thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng nhưng xuống tay càng nặng hơn, tuyệt đối không thể giữ lại cô gái này!!!

Thi thể quân cấm vệ ngã la liệt xuống đất. Những người còn lại thấy vậy cũng không còn dám bước lên nữa, hèn nhát đứng sang một bên, cầm đao theo dõi.

Ngay khi đang đánh nhau, Tô Cẩm Bình chợt lật ngược lại đâm thẳng về phía ngực Mặc Khiếu, nhưng không ngờ Mặc Khiếu lại đứng im không nhúc nhích. Tô Cẩm Bình giật mình vội thu tay lại, ông ta là sư phụ của Bách Lý Kinh Hồng, nàng không thể giết ông ta được! Nhưng vừa thu tay lại, một chưởng của Mặc Khiếu lập tức phóng về phía nàng…

Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh thấy vậy vội ra tay hóa giải chưởng lực của Mặc Khiếu, nhưng đột ngột ngưng tụ nội lực hoàn toàn không thể đấu lại được chiêu thức mà Mặc Khiếu đã tính toán từ trước. Chưởng này của ông ta vẫn đánh vào người Tô Cẩm Bình hơn một nửa.

“Phụt!” Tô Cẩm Bình phun ra một ngụm máu tươi, chống một tay xuống đất mới không bị ngã xuống. Điều tối kỵ của sát thủ, chính là thất thần trong lúc giết người. Không thể mềm lòng. Dù chỉ là một chút sơ hở cũng có thể đưa mình vào chỗ chết. Nhưng hôm nay nàng lại phạm điều tối kỵ đó, chỉ vì đối phương là sư phụ của Bách Lý Kinh Hồng, chỉ vì hai chữ ‘tình yêu’, cây đao trên tay nàng đã cùn đi, không bao giờ là ‘Yêu Nghiệt’ đánh đâu thắng đó không có thứ gì ngăn cản được nữa!!!

Mặc Khiếu làm nàng bị thương nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, ông ta bước nhanh tới định xuống tay, thì Bách Lý Kinh Hồng đã chắn trước mặt nàng, thân hình cao ngất như cây tùng, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào Mặc Khiếu: “Sư phụ, không ai được phép động tới nàng.” Vừa rồi hắn không ra tay, là vì tin rằng nàng có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng không ngờ sư phụ lại…

“Ý của ngươi là, ngươi muốn rút kiếm ra với vi sư sao?” Sắc mặt Mặc Khiếu lạnh lùng chưa từng có, ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy vẻ thất vọng.

Sắc mặt lãnh đạm không thay đổi, nhưng dưới tay áo bào rộng, bàn tay siết chặt lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sư phụ, đồ nhi sẽ không rút kiếm ra với người, nhưng nếu người muốn động đến Cẩm Nhi, trừ khi con chết!”

Mấy lời này khẳng định rằng hắn sẽ không đánh trả, nhưng dù mất mạng cũng sẽ che chở trước mặt nàng! Dòng máu đỏ tươi ứa ra từ khóe môi Tô Cẩm Bình, tuy bị nội thương nhưng cũng không nặng, chỉ cần điều dưỡng một chút là ổn, nhưng lúc này không có cơ hội cho nàng điều dưỡng. Ý chí của nàng cố gắng gượng dậy, cuối cùng không gượng nổi nữa liền ngã sụp xuống đất.

Mặc Khiếu chợt cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta không nỡ đánh ngươi sao?” Vừa dứt lời, ông ta liền tung một chưởng về phía Bách Lý Kinh Hồng. Cứ tưởng rằng khi nguy hiểm tới trước mặt, hắn sẽ ra tay theo bản năng. Nhưng không ngờ hắn thật sự đứng đó, chưa nói đến chuyện đánh trả, ngay cả một chút ý phòng ngự cũng không có. Chưởng phong đã tới trước mặt, không thể thu lại được nữa, đánh thẳng vào người Bách Lý Kinh Hồng khiến hắn ngã xuống đất!

Có điều, hắn lại nhanh chóng đứng thẳng người, máu đỏ tươi chảy ứa ra từ khóe môi mỏng, ánh mắt nhìn Mặc Khiếu vô cùng kiên nghị, giọng nói hơi đứt quãng: “Sư… sư phụ, không được động đến nàng. Dù thế nào, cũng không thể… không thể động đến nàng!”

“Ngươi!” Mặc Khiếu tức khí, nhìn khuôn mặt trước mặt này như trùng khớp với khuôn mặt xinh đẹp trong trí nhớ, ông ta không thể nào nhẫn tâm tung một chưởng tiếp được, nhưng bảo ông ta thả Tô Cẩm Bình thì ông ta cũng không làm được. Cô gái kia tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Bách Lý Kinh Hồng, nhất định sẽ phá hủy đế nghiệp của Hồng nhi!!!

Đang lúc giằng co, một giọng nói nhã nhặn như sen trắng chợt vang lên ngoài cửa: “Phiền các vị nhường đường!”

Giọng nói này là của Lăng Viễn Sơn! Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa. Một người đàn ông áo trắng chậm rãi bước tới, mang theo khí chất thánh thiện tinh khiết, đôi mắt như nước suối lẳng lặng nhìn thi thể trên mặt đất, ánh mắt chất chứa sự thương cảm, sau đó y lại nhìn về phía Tô Cẩm Bình, cái nhìn này chứa đựng cảm xúc phức tạp hơn rất nhiều, giống như đang nhìn tri kỷ, lại giống đang nhìn bằng hữu. Trong mắt vừa có chân tình lại thoáng có cảm kích, thậm chí còn có chút kiên định. Ánh mắt này khiến ngực Tô Cẩm Bình cứng lại, chợt loáng thoáng hiểu được đối phương bước vào đây làm gì.

Ngay sau đó, Lăng Viễn Sơn thu mắt lại, nhìn Mặc Khiếu, nói: “Quốc sư, Lăng Viễn Sơn vào để nhận tội…”

“Lăng Viễn Sơn, ngươi im ngay!” Tiếng quát vang lên từ miệng Tô Cẩm Bình! Nàng và Lăng Viễn Sơn chỉ gặp gỡ vài lần, y có lý do gì mà nhận tội cho mình chứ? Nếu là vì hai chữ ‘bằng hữu’ mà nàng nói lúc trước, thì nàng thà rằng chưa từng kết giao với y còn hơn!!!

Sáu chữ này vừa vang lên, Lăng Viễn Sơn khẽ cong môi cười, trong trắng xinh đẹp như mây trắng, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng thoáng có ý cười, nhưng lời mà y nói ra lại không chút do dự vì câu nói của Tô Cẩm Bình: “Công chúa Dung Nguyệt là do ta giết!”

“Cái gì?” Chúng đại thần ngoài cửa thoáng ngẩn người! Công chúa Bình Dương lại lao tới như phát điên, túm tay áo y gào lên: “Viễn Sơn, chàng nói lung tung gì thế! Chàng…”

“Không! Không phải y! Là do ta giết!” Đây là sai lầm của một mình Tô Cẩm Bình nàng, là do nàng dễ dàng tin người, là do kiên quyết cố chấp với cái chết của Thiển Ức, nên mới dẫn tới tình trạng hôm nay. Dù chết, nàng cũng không thể liên lụy bất kỳ ai!

Vừa rồi vốn không ai nhận tội, giờ lại thi nhau tranh tội, khiến người ta khó phân xử được ai thật ai giả! Khiến họ khó hiểu nhất là, vì sao Thái tử phi và một tiểu quan thanh lâu lại đứng ra bảo vệ nhau?!

Lăng Viễn Sơn khẽ cười: “Thái tử phi, tuy lần trước tại hạ giúp cô, nhưng cô cũng không cần gánh tội thay tại hạ. Đã dám làm, đương nhiên phải dám nhận!” Y, chẳng có toan tính gì cả. Chỉ là vì không thể nhìn được lại có người vô tội đổ máu trước mắt mình, không nhìn được có người như cha như mẹ tái sinh của mình chịu oan ức mà chết, không nhìn được… người con gái nói với mình rằng mọi người đều bình đẳng lại gặp chuyện không may, nên là, y mới bước ra.

Mấy lời này của y, nhìn như khuyên giải, nhưng thực ra cũng là đang giải thích với mọi người vì sao Tô Cẩm Bình lại giúp mình. Dù là gánh tội thay nàng, y cũng không quên giữ gìn thanh danh cho nàng. Vì sao trên đời này lại có người có tâm địa tinh tế đến như vậy chứ? Nhưng trong lòng Tô Cẩm Bình chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ, ánh mắt như bắn ra lửa, điên cuồng gầm lên với Lăng Viễn Sơn: “Lăng Viễn Sơn, huynh nên nhìn cho rõ, huynh là người, không phải đấng cứu thế!!!! Ta không cần huynh gánh tội cho ta!!!”

Y không phải đấng cứu thế!!! Y không cần phải hy sinh chính mình vì bất cứ ai cả!!!

Mặt Công chúa Bình Dương cũng đầy vẻ kinh hoàng, kéo tay y: “Viễn Sơn, chàng có biết chàng đang nói gì không?”

Lăng Viễn Sơn lãnh đạm rút tay áo mình trong tay nàng ta ra: “Đương nhiên ta biết ta đang nói gì. Công chúa Dung Nguyệt từng hạ nhục ta trong yến hội của Công chúa Bình Dương. Chẳng lẽ… khụ khụ, chẳng lẽ Công chúa quên sao?” Nói đến đây, y chợt biến sắc rồi nôn ra một nhúm máu đen.

Vừa nhìn thấy máu đen, mọi người đều giật mình, không ngờ y uống thuốc độc!

Y cũng chỉ có thể uống thuốc độc trước rồi mới vào đây. Nếu không, chờ người của Hình Bộ tra hỏi, y phải giải thích thế nào về việc rõ ràng y ở phủ Thái tử mà có thể giết Bách Lý Dung ở phủ Tề Quốc công?! Chỉ có chết, mới không có ai đối chất nữa! Y lau máu đen bên môi, nhưng dòng máu đó lại chảy ra, lau thế nào cũng không hết được. Y quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình, cười nhạt nói: “Thật ra, trên đời này vẫn có rất nhiều điều tốt đẹp… chỉ là… nàng phải nhớ kỹ… đừng đánh mất trái tim của mình!”

“Lăng Viễn Sơn, đồ ngu ngốc! Huynh là đồ ngu ngốc!!!” Tiếng mắng giận dữ vang lên từ miệng Tô Cẩm Bình, mắt bất giác rơi lệ. Nàng chưa từng biết rằng, hóa ra trên thế gian này còn có người thực sự thuần khiết đến mức này, vì không muốn người khác đổ máu mà tình nguyện hy sinh tính mạng của mình. Lăng Viễn Sơn, huynh dùng tính mạng của mình để chứng minh cho ta thấy, thế gian còn rất nhiều điều trong sạch và tươi đẹp sao?! Nhưng mà, huynh có thể đừng chết không?! Ta đã hiểu rồi, ta thật sự đã hiểu rồi mà…

Ngu ngốc ư?! Y lại cảm thấy, chẳng qua người đời không nhìn thấu mà thôi! Dòng máu đen chảy xuống vạt áo trắng, vô cùng chói mắt. Cơ thể của y cũng dần rũ xuống đất, vạt áo trắng vẽ lên một đường cong trên không trung, giống như một cây sen trắng sau đó phô bày trọn vẹn vẻ đẹp lu mờ thế gian của mình, lại quay về với cát bụi vậy…

Ánh mắt trong sạch tinh khiết như nước suối nhìn lên cao, chợt bật cười, lẩm bẩm như tự nhủ: “Thật ra, Lăng Viễn Sơn vốn không nên sống trên thế gian này…” Lời vừa dứt, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, không còn mở ra nữa…

Thật ra… y quên nói cho nàng biết, y thích nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng nói “Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trong nước trong chẳng lẳng lơ” ấy, y đã thích rồi…

Nhưng mà, y biết, y không xứng đáng! Y là tiểu quan thanh lâu, không xứng nói thích nàng, càng không xứng để nói… yêu!

Y nghĩ, nàng vĩnh viễn không biết tâm sự y giấu dưới đáy lòng, dù đến chết cũng sẽ không nói ra. Nhưng có thể chết vì nàng, y thật sự rất vui sướng, rất vui sướng…

“Không!!!” Tiếng kêu vang lên tận chín tầng trời. Tô Cẩm Bình không hề ngờ rằng, có một ngày, nàng sẽ đau đớn vì một người mà mình chưa từng để ý đến mức này.

Lăng công tử với tài đánh đàn có một không hai, xinh đẹp khiến thế gian ngỡ ngàng kia, cây sen trắng thuần khiết không vướng bận hồng trần đó, cứ lẳng lặng nằm xuống đất, không có nụ cười, không còn hơi thở… mà tất cả chỉ vì nàng! Chỉ vì sự ngu xuẩn của nàng, chỉ vì sự tin người của nàng!!! Nàng có tư cách gì mà khiến một người vừa gặp mình vài lần phải chết vì mình chứ? Nàng có tư cách gì chứ?

“Cẩm Nhi…” Nhìn dáng vẻ bi thương của nàng, Bách Lý Kinh Hồng chợt có chút ghen tị với Lăng Viễn Sơn, nếu người chết là mình…

Tô Cẩm Bình cố gắng gượng dậy bước tới bên Lăng Viễn Sơn, nhìn khuôn mặt như thiên sứ của y nàng chợt nở nụ cười. Phải, Lăng Viễn Sơn nói rất đúng, y vốn không nên tồn tại trên thế gian này. Một người sạch sẽ như y, căn bản không nên bước tới trần thế bẩn thỉu này, y là cây sen trắng độc lập khác biệt giữa chốn nhân gian, đến một cách thuần khiết và ra đi không chút vướng bận. Cho tới tận lúc chết, cũng không làm bẩn cõi niết bàn trong lòng y.

Công chúa Bình Dương vừa rơi nước mắt vừa lau máu đen bên môi y, Tô Cẩm Bình lại khẽ nói: “Không cần phải lau, dù có bẩn đến đâu, thì y cũng là người sạch sẽ nhất trên đời này!”

“Ha ha…” Công chúa Bình Dương ngẩn người rồi bật cười. Đúng thế, chàng là người sạch sẽ nhất, dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều coi chàng là hung thủ giết người, thì nàng cũng không tin!!!

Một màn kịch kết thúc bằng cái chết và lời thú tội của Lăng Viễn Sơn! Dù trong lòng mọi người vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ đã có người nhận tội, hơn nữa chết không có ai đối chất, bọn họ cũng không có cách nào khác. Tô Cẩm Bình được gỡ tội, Kinh Triệu phủ doãn vội tiến cung phục mệnh.

Mọi người đi hết, Tô Cẩm Bình mới nhìn về phía Thiển Thương: “Có thể nói cho ta biết vì sao không?”

“Vì ngươi hại chết tỷ tỷ của ta!” Thiển Thương biết đối phương đã biết là mình, nếu những người khác còn ở đây, cô ta sẽ thừa nhận rồi kéo Tô Cẩm Bình xuống nước cùng mình. Nhưng hiện giờ không còn người dư thừa nữa, cô ta cũng lười phải giả vờ vô tội, bước tới từng bước, ánh mắt đầy vẻ oán hận, “Ngươi cho rằng ngươi đối xử tốt với ta, thì ta sẽ cảm kích ngươi ư?! Nằm mơ!” Cô ta hận, hận chính mình đã tính toán tới bước này mà vẫn không thể hại chết người phụ nữ chết tiệt này!

Tô Cẩm Bình đứng dậy, cắn môi chịu đựng chân khí chạy loạn trong cơ thể, chậm rãi đi tới trước mặt cô ta: “Đúng thế, là ta hại chết tỷ tỷ ngươi, vì sự sơ suất của ta mới để Mộ Dung Song và Quân Lâm Mộng thuận lợi đánh muội ấy thê thảm rồi đẩy muội ấy chết chìm trong hồ.”

“Cái gì?! Ngươi nói láo, không thể có chuyện đó!” Mộ Dung Song là ân nhân của mình, chính ả nói với mình rằng tỷ tỷ bị người phụ nữ này hại chết, sao có thể…

Đôi mắt phượng ẩn chứa nụ cười lạnh, lãnh đạm nói: “Không thể à?! Cả hoàng cung Đông Lăng có vô số người biết Quân Lâm Mộng là người giết tỷ tỷ ngươi, có cần ta đưa ngươi đi đối chất không? Tỷ tỷ ngươi nói, nhà của các ngươi lúc trước ở Tây Võ, nếu ta và muội ấy xuất cung được, muội ấy sẽ đi tìm ngươi, sau đó chúng ta sẽ sống ẩn dật ở quê hương của hai người, sống những ngày tháng bình bình yên yên. Nhưng vào ngày chúng ta chuẩn bị xuất cung, thì muội ấy chết, bị người ta dìm chết tươi, nếu không phải vì muốn báo thù cho muội ấy, ta cần gì phải đối đầu với cả Mộ Dung gia?”

“Không thể nào! Ngươi lừa ta! Không thể nào!” Ánh mắt Thiển Thương đầy vẻ bối rối, sao lại thế được, chắc chắn không thể thế được!

“Ngươi phải biết rằng, ta muốn giết ngươi chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến, vậy ta có lý do gì để lừa ngươi?” Nàng lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt không còn nhìn được ra cảm xúc gì.

Thiển Thương suy sụp lùi lại hai bước, trong lòng đã chấp nhận sự thực này. Đúng thế, bây giờ nàng chỉ tùy tiện tìm một lý do cũng giết được mình, mà mình cũng chẳng có giá trị lợi dụng với nàng, vậy nàng còn lừa mình làm gì?!

Không chờ cô ta nghĩ nhiều, Ngư Tràng trong tay Tô Cẩm Bình đã cắm sâu vào ngực cô ta! Thiển Thương kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn nàng không tin nổi. Cô ta nghĩ Tô Cẩm Bình nói với mình nhiều như vậy, là vì nể mặt tỷ tỷ mình mà tha mạng cho mình. Nhưng không ngờ nàng lại xuống tay giết mình không chút do dự! Nhìn thẳng vào mắt nàng, cô ta chợt phát hiện ra trong mắt nàng ngập tràn sự đau đớn và kiềm nén. Thiển Thương hỏi: “Vì… vì sao?”

Không phải nàng rất quan tâm đến tỷ tỷ sao? Sao có thể nhẫn tâm xuống tay giết người có dung mạo giống tỷ tỷ như đúc chứ?

Nhìn vào mắt cô ta, Tô Cẩm Bình cố kìm nén sự đau đớn cùng cực trong lòng, nói từng chữ một: “Ngươi có biết không, dù ngươi có hận ta, cũng không nên lấy đi mạng sống của hai người khác! Bách Lý Dung hoàn toàn vô tội, Lăng Viễn Sơn cũng có tội tình gì đâu? Nhát đao này, ta đòi lại thay họ, khi nào ta chết đi, xuống địa ngục, ta sẽ tự nhận lỗi với tỷ tỷ ngươi!”

Vừa dứt lời, nàng rút Ngư Tràng ra, cơ thể Thiển Thương chậm rãi rơi xuống đất, hai mắt vẫn mở lớn không thể tin…

Nhìn gương mặt giống mặt Thiển Ức như đúc kia, Tô Cẩm Bình chỉ cảm thấy trong lòng quặn lên đau đớn. Thiển Ức, Thiển Ức, em sẽ hận ta sao?

Cuối cùng, cơ thể Tô Cẩm Bình rũ xuống đất, xung quanh vang lên những tiếng kêu hoảng hốt…

Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn đỉnh màn màu hồng nhạt, trong đầu nàng chợt ngẩn ngơ, ký ức như cơn thủy triều ập tới. Đôi mắt phượng nhắm chặt lại, giấu đi nỗi đau dưới đáy lòng! Đối với nàng, đây là bài học được dạy bằng máu, nhưng cũng không thể hạ gục được nàng! Tuyệt đối không!!!

Nàng là Yêu Nghiệt, là Yêu Nghiệt càng ngày càng mạnh mẽ sau trái ngang, càng gặp đả kích lớn, nàng sẽ càng không bị tổn thương, mà ngược lại càng trở nên cứng cỏi, kiên cường hơn!!! Hơn nữa, nàng biết, hiện giờ mạng của nàng đã không còn là của một mình nàng nữa, là thứ mà người đàn ông thuần khiết như sen trắng kia dùng mạng để đổi lấy, vì thế, nàng sẽ sống thật tốt, nàng sẽ sống thật hạnh phúc để những người mong muốn nàng chết kia chống mắt nhìn xem!

Tô Cẩm Bình ngồi dậy xuống giường, trong phòng không có ai cả. Nàng chậm rãi bước tới trước gương, nhìn thẳng vào người con gái hiện lên trong gương, sắc mặt tái nhợt, không có nét nào không thể hiện sự ốm yếu, khẽ cất tiếng bình tĩnh, kiên định: “Tô Cẩm Bình, mày phải trưởng thành! Sau này, đừng làm việc theo cảm tính nữa, không thể bị thất bại đánh gục, càng không thể khiến người quan tâm đến mày phải hy sinh nữa, hiểu chưa?”

Đôi mắt phượng của người con gái trong gương cũng kiên nghị và sắc bén y như nàng! Sau đó, nàng khẽ cười, ấm áp như ánh mặt trời, Sen trắng, ta sẽ sống thật tốt, chắc chắn!!! Ta tin rằng, trên đời này vẫn còn những điều trong sạch, tươi đẹp, y như huynh…

‘Kẹt’ một tiếng, cửa bị đẩy ra, nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Linh Nhi liền gượng cười nói: “Cô nương, cô tỉnh rồi à?”

“Ừ! Tỉnh rồi, chàng đâu?” Về lý mà nói, nàng tỉnh lại, hắn nên ở trong này. Nhưng trước khi nàng ngất xỉu, hình như hắn cũng bị thương!

“Điện hạ…” Nói tới đây, Linh Nhi khẽ cúi đầu, như do dự không biết có nên nói với nàng hay không.

Đôi mày thanh tú nhướng lên: “Chàng làm sao?”

“Cô nương, hôm ấy Thái tử điện hạ cũng bị thương, hiện giờ đang hôn mê chưa tỉnh. Quốc sư đại nhân đã chữa trị cho ngài ấy, nói là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không tỉnh lại, hơn nữa còn luôn gọi tên cô…”

Nghe cô ấy nói vậy, Tô Cẩm Bình vội bước ra ngoài, Linh Nhi cũng nhanh chân chạy theo, dẫn Tô Cẩm Bình tới phòng Bách Lý Kinh Hồng. Vừa bước vào cửa, nàng nhìn thấy ngay hắn đang nằm trên giường, sắc mặt lãnh đạm không có chút sắc máu nào, rèm mi cong dài phủ trên mắt, đôi mày đẹp nhíu lại, dáng vẻ vô cùng bất an, miệng luôn gọi: “Cẩm Nhi, Cẩm Nhi…”

Nàng bước nhanh tới, ngồi bên giường hắn, cầm lấy tay hắn. Lúc này hắn mới có vẻ bình tĩnh hơn, đôi môi mỏng há ra mím lại, không biết đang nói gì, Tô Cẩm Bình cúi đầu ghé sát tai vào miệng hắn mới nghe thấy: “Cẩm Nhi, ở lại bên ta, vĩnh viễn… vĩnh viễn đừng đi tới nơi… mà cánh chim của ta không thể bao bọc cho nàng…”

“Ta sẽ bảo vệ nàng…”

“Có ta ở đây, không ai được phép động vào nàng…”

Nàng biết hắn sợ hãi, sợ trong trận chiến này, hắn không thể cứu nàng ra khỏi tay Mặc Khiếu. Nàng cũng biết nỗi đau của hắn khi mất đi muội muội ruột thịt, lại đối đầu với sư phụ của mình. Nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, trong lòng nàng đau đớn, có lẽ, Mặc Khiếu nói rất đúng, mình thực sự là sao Thiên sát, ở bên hắn chỉ mang lại tai họa cho hắn, nhưng mà… nàng không nỡ đi, không nỡ rời xa hắn, phải làm sao đây?!

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Mặc Khiếu mặc trường bào đen bước vào, nhìn người nằm trên giường, ông ta khẽ thở dài rồi nói với Tô Cẩm Bình: “Có thể theo ta ra ngoài một chút không? Ta có chuyện cần nói với cô!”

“Ta cũng có điều cần nói với ông!” Tô Cẩm Bình đột ngột quay sang, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo!

Bắt gặp ánh mắt này, Mặc Khiếu hơi ngẩn người, đúng là một người thông minh lanh lợi, hẳn cũng đoán được phải không? Ông ta đi tới, nhẹ điểm huyệt Bách Lý Kinh Hồng, để hắn buông tay nàng ra, sau đó bước ra ngoài. Tay Tô Cẩm Bình bất giác siết chặt Ngư Tràng trong tay áo, nhìn Bách Lý Kinh Hồng áy náy, rồi đi theo Mặc Khiếu. Nàng biết Mặc Khiếu gọi nàng ra ngoài làm gì, nàng cũng biết, mình đã không còn chút đường lùi nào nữa, vì dù nàng có nương tay, Mặc Khiếu cũng không tha cho nàng! Hơn nữa, mối thù của Bách Lý Dung và Lăng Viễn Sơn, nàng không thể không báo. Có điều, sau trận chiến này, giữa nàng và hắn, sẽ biến thành cục diện thế nào? Nàng thực sự không dám nghĩ…

Mặc Khiếu cầm quạt lông vũ đi rất xa, Tô Cẩm Bình vẫn đi theo ông ta, lẳng lặng đi theo, tới tận bên một vách núi cao…

Mặc Khiếu dừng bước, quay lưng về phía Tô Cẩm Bình nói: “Ngươi biết là ta?”

“Trừ ông ra, còn ai được nữa?” Nàng đã nghĩ tới rất nhiều người, thậm chí còn nghĩ tới cả Quân Lâm Uyên ở Bắc Minh xa xôi, nhưng khi Mặc Khiếu ra tay với mình, nàng đã đoán được chính là ông ta.

“Ngươi nên biết những việc ta làm đều vì Hồng Nhi!” Đây là điều ông ta đã hứa với người phụ nữ xinh đẹp thông minh kia, nhất định sẽ đưa con trai nàng lên ngai vàng. Nhưng trong mệnh cách của Tô Cẩm Bình có rất nhiều điềm xấu, chỉ có diệt trừ nàng, ông ta mới yên tâm được.

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Làm sao ông biết được ta không thể giúp chàng san bằng bốn biển?”

“Nếu không có ngươi, ta chắc chắn có thể giúp hắn thống nhất thiên hạ!” Mặc Khiếu quay lại, đáp từng chữ một. Đây là lý do ông ta phải diệt trừ nàng, nếu có nàng ở đây, tiền đồ của Hồng Nhi chưa biết sẽ ra sao!

Nàng vòng hai tay trước ngực, đôi mắt phượng lạnh đi: “Cho nên mới không ngại ngần xuống tay giết hại muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng?”

Vừa nghe câu hỏi này, ánh mắt Mặc Khiếu ánh lên vẻ oán hận, giọng nói nho nhã ẩn chứa sự thâm độc: “Giết thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang!”

Tô Cẩm Bình nhíu mày: “Ý ngươi là Bách Lý Dung không phải muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng sao?”

Sắc mặt Mặc Khiếu đột nhiên càng trở nên điên cuồng hơn: “Con bé đúng là muội muội, nhưng chúng cũng là con của Bách Lý Ngạo Thiên!”

“Đều là con của Nam Nhạc hoàng, vì sao ông lại đối xử khác biệt như thế?” Cảm nhận rõ rệt sự khác thường của ông ta, Tô Cẩm Bình cố tình hỏi làm loạn tâm trạng của ông ta.

Nhưng ông ta lại nhìn thấu ý đồ của Tô Cẩm Bình, khẽ cười thản nhiên nói: “Ta biết ngươi có ý đồ gì, nhưng e rằng ngươi phải thất vọng rồi. Có điều, nói với ngươi chuyện này cũng không sao, vì ngươi sẽ lập tức trở thành người chết rồi!”

“Ta và Cẩn phi đã qua đời, cũng là mẫu phi của Bách Lý Kinh Hồng, vốn có tình ý với nhau. Nhưng sư phụ ta, chính là cha của Cẩn phi, lại tính toán ra nàng có mệnh cách sinh hạ Chân long thiên tử, chỉ cần gả cho Bách Lý Ngạo Thiên, con trai của nàng có thể trở thành vị vua nổi danh thiên cổ, lưu danh trong sử sách. Vì thế, nàng chọn cách tiến cung, còn ta, vì muốn giúp nàng hoàn thành ý nguyện, mà trở thành Quốc sư.” Sắc mặt Mặc Khiếu rất lạnh nhạt như nói chuyện chẳng liên quan đến mình.

“Nếu vậy, vì sao Bách Lý Dung cũng là con gái của Cẩn phi, ông lại có thể nhẫn tâm giết cô bé?” Muốn diệt trừ mình mà chấp nhận trả giá đắt như vậy sao?

Ánh mắt Mặc Khiếu đầy oán hận, đáp: “Ngươi cho rằng ta không hận sao? Ta hận từng người của Bách Lý gia bọn hắn, từng thời từng khắc, ta đều chỉ muốn giết chết Bách Lý Kinh Hồng và Bách Lý Dung. Nhưng ta đã hứa với nàng, ta phải giúp Bách Lý Kinh Hồng thống nhất thiên hạ! Ta đã hứa với nàng, hơn nữa…” Hơn nữa dung mạo của Bách Lý Kinh Hồng vô cùng giống nàng, nàng năm đó, cũng xinh đẹp có một không hai, ông ta không xuống tay được.

“Vì thế, nên dù mạng của ngươi không có sao Thiên sát, thì ta cũng diệt trừ ngươi! Vì Bách Lý Kinh Hồng yêu ngươi như vậy, ta muốn người của Bách Lý gia bọn họ không ai được hạnh phúc hết!” Đúng, ông ta đã hứa với Cẩn phi sẽ đưa con trai nàng lên ngai vàng, nhưng chưa từng hứa sẽ để hắn hạnh phúc.

Nhìn Mặc Khiếu có vẻ điên cuồng, trong lòng Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy bi ai, cuộc đời của Mặc Khiếu cũng là một thảm kịch. Bỗng, tai nàng khẽ động đậy, nghe được tiếng bước chân đang tới đây, đôi môi khẽ nhếch lên cười khổ: “Mặc Khiếu, xem ra cả hai chúng ta đều không đi được!”

Mặc Khiếu cũng ngẩn người, lần đầu tiên nụ cười nho nhã của ông ta hơi cứng lại.

Không bao lâu sau, một đội kỵ binh bao vây bọn họ, hiện giờ mấy vị Hoàng tử ở kinh thành đều đã thất thế, còn ai có thể dàn trận lớn thế này?

Đáp án lập tức xuất hiện. Một con ngựa ngàn dặm trắng muốt chậm rãi đi tới, yên ngựa màu vàng sáng thêu rồng bay, mà trên lưng ngựa, chính là người cao quý nhất Nam Nhạc, Nam Nhạc Hoàng Bách Lý Ngạo Thiên!

Đôi mắt hơi già nua nhưng vẫn sáng sủa tinh tường nhìn hai người họ, rồi dừng lại trên mặt Mặc Khiếu, giọng nói như châm biếm vang lên: “Đại quốc sư của trẫm, mấy năm nay sống có tốt không?”

Mặc Khiếu cười lạnh: “Tạ hồng phúc của bệ hạ, mọi thứ đều tốt cả!”

“Nói vậy, Quốc sư cũng rất nhớ nhung Cẩn phi của trẫm nhỉ?” Bách Lý Ngạo Thiên cười lạnh. Mặc Khiếu hận lão, chẳng lẽ lão không hận Mặc Khiếu sao?! Lão không yêu Cẩn phi, thứ lão yêu chỉ duy nhất ngôi vị Hoàng đế của mình, nhưng lão cũng không thể chấp nhận để trong lòng người phụ nữ của mình lại chứa đựng người đàn ông khác! Lúc trước nàng vào cung cũng không phải do lão ép buộc, nhưng tiện nhân đó lại luôn một lòng nhớ thương Mặc Khiếu, thậm chí đến lúc chết cũng gọi tên Mặc Khiếu. Bách Lý Ngạo Thiên lão là Hoàng đế, là vị đế vương cao cao tại thượng của Nam Nhạc, sao có thể chịu sự nhục nhã này?! Vì thế, lão tuyệt đối không tha cho Mặc Khiếu, người đã khiến lão nhục nhã đến vô hạn này!

Lão vừa dứt lời, đám thị vệ đều kinh ngạc, dù sao Hoàng đế nói lời này cũng rất không ổn, bọn họ chỉ cố gắng làm cho mình như vô hình, để Hoàng thượng đừng nảy sinh suy nghĩ giết người diệt khẩu vì họ biết quá nhiều.

“Đúng vậy thì sao?” Mặc Khiếu thẳng thắn, ánh mắt nhìn Bách Lý Ngạo Thiên không có chút ấm áp nào, chỉ có sự oán hận nồng đậm.

“Đúng vậy, thì xuống địa ngục đi! Cung tiễn thủ chuẩn bị!” Nói dứt lời, Bách Lý Ngạo Thiên lại nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình như ngẫm nghĩ xem nên xử lý nàng thế nào.

Tô Cẩm Bình bước sang bên cạnh vài bước, nói: “Hoàng thượng, dân nữ không có chút quan hệ nào với Mặc Khiếu!” Hôn lễ của nàng và Bách Lý Kinh Hồng tiến hành được một nửa thì bị người ta phá hủy, nên chỉ có thể tự xưng dân nữ. Nàng không hề có ý định cầu xin cho Mặc Khiếu. Để Bách Lý Ngạo Thiên giết ông ta cũng tốt, nàng đỡ phải ra tay.

Bách Lý Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn Tô Cẩm Bình, ánh mắt đầy vẻ dò xét. Thật ra trong lòng lão rất tò mò, rốt cuộc cô gái này có sức quyến rũ đến mức nào mà có thể khiến cho đứa con trai vĩ đại đến quá đáng kia của mình nhiều lần làm những hành động không hợp lẽ thường?! Ngày Bách Lý Kinh Hồng về nước, trên đại điện, nàng tự xưng ‘bà đây’, lão muốn nhìn xem Bách Lý Kinh Hồng sẽ phản ứng thế nào nên mới giả vờ hồ đồ không tính toán với nàng, nhưng trong lòng cũng có chút để tâm, bây giờ mới thấy đúng là một nha đầu to gan. Nếu giữ lại nàng, chưa biết chừng lại là tai họa! Nghĩ vậy, đáy mắt lão sâu hơn một chút…

Sự biến đổi của lão không thể tránh được ánh mắt của Tô Cẩm Bình, biết đối phương muốn giết mình, nàng liền ra vẻ nhu thuận nói: “Hoàng thượng, thật ra về lý mà nói, thần tức phải gọi ngài là phụ hoàng. Lúc trước thần tức vô cùng sùng bái ngài, nên sau này, thần tức cũng tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng!” Giữ mạng trước đã rồi tính sau, nói dối vài câu thì đã sao!

Ý của nàng chính là muốn giúp mình giám sát Bách Lý Kinh Hồng sao? Trong mắt Bách Lý Ngạo Thiên hiện lên vẻ hài lòng, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng hòa nhã hơn nhiều, ra hiệu cho Tô Cẩm Bình đi tới bên mình. Chờ Tô Cẩm Bình bước qua, lão mới quay đầu nhìn về phía Mặc Khiếu, lạnh lùng nói: “Bắn tên cho trẫm!”

“Vâng!” Đám thị vệ đáp lời, ngàn vạn mũi tên lập tức bay về phía Mặc Khiếu. Từ khi Bách Lý Ngạo Thiên xuất hiện, Mặc Khiếu đã biết hôm nay mình lành ít dữ nhiều, dù ông ta có bản lĩnh cao cường, có võ công tuyệt thế, cũng không thể chống lại được thiên quân vạn mã. Nhưng ông ta có chết cũng phải kéo Bách Lý Ngạo Thiên theo! Mắt ông ta nheo lại, đột ngột tấn công Bách Lý Ngạo Thiên, xuất chiêu vô cùng tàn nhẫn!

Võ nghệ của Bách Lý Ngạo Thiên không cao, nhưng bên lão không thiếu cao thủ, một vài cao thủ đại nội bao vây Mặc Khiếu khiến ông ta không thể tới gần Bách Lý Ngạo Thiên. Một mũi tên chợt xé gió lao tới, cắm thẳng vào vai trái ông ta, một mũi tên lại bắn vào đùi phải ông ta. Bách Lý Ngạo Thiên lạnh lùng nói: “Mặc Khiếu, ngươi nhìn sao biết được mệnh trời, có thể tính toán được mạng của mọi người, nhưng chỉ duy nhất không tính được ngày hôm nay mình sẽ mất mạng như vậy phải không?”

Trúng hai tên, nhưng ánh mắt oán hận của Mặc Khiếu vẫn nhìn lão chằm chằm, thấy mình không thể tới gần lão, ông ta lại như phát điên lao về phía lão, phản ứng này khiến mọi người đều giật mình, Bách Lý Ngạo Thiên cũng vội rút kiếm ra định ngăn cản, hai tử sĩ bên cạnh lão cũng nhanh chóng lao ra định ngăn Mặc Khiếu lại. Ai ngờ vừa bay đến bên Bách Lý Ngạo Thiên, Mặc Khiếu lại chợt chuyển hướng túm lấy Tô Cẩm Bình ở bên cạnh. Tô Cẩm Bình không ngờ ông ta hướng về phía mình nên không hề đề phòng, cuối cùng bị nội lực mạnh mẽ của ông ta khống chế, lao thẳng về phía vách núi…

“Fuck!” Tô Cẩm Bình không kìm được bật chửi thề, lão Mặc Khiếu này đúng là đồ điên!!!

Nàng muốn tránh ra nhưng không thể tránh được, chỉ đành trơ mắt nhìn mình lao xuống vách núi vạn trượng cùng ông ta!!!

Tiếng gió gào thét bên tai, Mặc Khiếu nói: “Dù chết, ta cũng phải lôi ngươi theo!” Dù thế nào cũng không thể để nàng ở lại bên Bách Lý Kinh Hồng!

“Hoàng Thượng, làm thế nào bây giờ?” Nhìn hai người đều rơi xuống vách núi, người bên cạnh liền lên tiếng hỏi.

Làm thế nào à?! Địa thế của Nam Nhạc rất cao, vách núi đá này cũng rất đặc biệt, dưới đáy vực là một ngọn núi tuyết, người bình thường đi vào đó căn bản không thể ra được. Vì thế, người rơi xuống đó nếu không phải ngã chết thì cũng bị đông lạnh mà chết!

“Đi thôi!” Cũng hơi tiếc nha đầu kia, rõ ràng có thể lợi dụng nàng để khống chế Bách Lý Kinh Hồng mà.

Đến ngày hôm sau Bách Lý Kinh Hồng mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, hắn đã cảm thấy vô cùng bất an, Phong đứng bên cạnh cũng có vẻ muốn nói lại thôi.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, cảm giác bất an của hắn càng mãnh liệt hơn: “Phong, xảy ra chuyện gì?”

“Điện hạ, không có chuyện gì cả!” Ánh mắt Phong né tránh, nhưng cũng không dám nói gì.

Nhìn bộ dạng này, Bách Lý Kinh Hồng biết ngay có vấn đề, mắt cũng lạnh đi: “Nói!”

Phong quỳ một gối xuống đất, mặt thoáng có vẻ xấu hổ: “Điện hạ, Quốc sư và Thái tử phi cùng rơi xuống vách núi, khi chúng thuộc hạ đuổi tới nơi thì đã không kịp nữa rồi.”

“Cái gì?” Vừa nghe câu này, một nhúm máu phun thẳng từ miệng hắn ra, chỉ chớp mắt đã nhuộm đỏ cả tấm chăn trên giường.

“Điện hạ!” Phong vội bước tới đỡ hắn, “Điện hạ, người của chúng ta đã xuống tìm rồi, có lẽ… có lẽ…” Còn có lẽ gì được nữa chứ, nếu là vách đá khác thì còn có hy vọng, nhưng lại là vách đá tuyết kia! Bên dưới là núi tuyết, dù có còn sống, thì chờ họ xuống đến nơi, chỉ e cũng còn lại có thi thể mà thôi!

Bách Lý Kinh Hồng đẩy mạnh hắn ta ra, cố gắng gượng dậy xuống giường. Chân vừa chạm đất, suýt nữa hắn đứng không vững: “Chuẩn bị ngựa, bản cung phải tự đi tìm!”

“Điện hạ, sức khỏe của ngài hiện giờ làm sao ra ngoài được!” Phong lập tức gạt đi, hắn ta biết trong lòng điện hạ rất khó chịu, đầu tiên là Công chúa Dung Nguyệt, giờ lại là Quốc sư và Thái tử phi, ai cũng đều là sự đả kích chí mạng đối với điện hạ, nhưng hiện ba người họ đều đi cả rồi…

“Yên tâm, bản cung sẽ không gục ngã!” Trước khi tìm thấy nàng và sư phụ, hắn tuyệt đối sẽ không ngã gục.

“Điện hạ!” mấy đại ám vệ đều bước tới muốn khuyên can.

Ánh mắt lãnh đạm quét về phía họ, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đây là mệnh lệnh!”

“Vâng!” Mấy người lập tức ra ngoài chuẩn bị.

Họ vừa đi, hắn đưa tay túm lấy mép giường mới đứng vững được. Đôi mắt xám bạc nhắm chặt lại, Cẩm Nhi, nàng tuyệt đối đừng có chuyện gì. Ta tin rằng, chắc chắn nàng sẽ không bỏ ta lại một mình…

Còn cả, sư phụ nữa…

Phá đứng trong phòng Lãnh Tử Hàn, nhìn vò rượu rơi đầy đất, cất tiếng bẩm báo: “Giáo chủ!”

Lãnh Tử Hàn mở mắt, nhất thời cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, đều là do đêm qua say rượu mà ra: “Sao thế?”

“Tô Cẩm Bình rơi xuống vực!” Phá cứng rắn nói.

“Cái gì?” Lãnh Tử Hàn bật dậy từ trên giường, sự hoảng hốt và kinh ngạc đều biến thành lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên vô dụng Bách Lý Kinh Hồng, bản tôn vừa đi Tiểu Cẩm đã xảy ra chuyện. Hắn làm cái trò gì thế?! Đưa mọi người xuống núi tìm người cho bản tôn!”

Phá cúi đầu: “Vâng!”

Núi tuyết, tuyết trắng bao phủ, một mảng trắng xóa, không nhìn thấy giới hạn.

Một chiếc kiệu quý giá sang trọng đi xuyên qua núi tuyết. Bỗng nhiên, một tùy tùng hô to: “Hoàng thượng, bên kia có hai người ngất xỉu!” Vừa nói xong, gã lại sợ đến khiếp người, vô duyên vô cớ gã nhiều chuyện cái gì chứ? Tính cách Hoàng thượng thế nào, chắc chắn sẽ lấy mạng gã mất!

Quả nhiên, người trong kiệu thoáng ngạc nhiên một chút rồi vô cùng giận dữ. Nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực lên, giọng nói ôn hòa lại tàn ác vang lên: “Chém!”

“Vâng!” Tùy tùng kia còn chưa kịp xin tha đã mất mạng, nhưng không có ai cảm thông với gã, vì tình huống này đã quá bình thường rồi.

Hôm nay là ngày giỗ của thần y, ngày này hàng năm, Hoàng thượng đều đến núi tuyết để tế bái.

Cỗ kiệu đi ngang qua, chợt gió lạnh nổi lên thổi bay rèm che, Quân Lâm Uyên hơi quay đầu, sau khi nhìn thấy dung mạo của người nọ ở trên tuyết, hắn chợt ngẩn người, rồi lập tức nở nụ cười đẹp tuyệt trần: “Có được mà không tốn chút công sức nào!!! Mang người phụ nữ kia đi cho trẫm!”

“Vâng Hoàng thượng, còn người đàn ông kia ạ?”

Nếu là bình thường, hắn đã mất kiên nhẫn rồi, nhưng hôm nay tâm trạng đang rất tốt: “Đừng động đến.” Người không liên quan gì, chết cũng chẳng sao.

“Vâng!”

Chờ khi Tô Cẩm Bình tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức! Vừa mở mắt nàng liền nhìn thấy màn lụa màu vàng, trong điện cũng vô cùng tươi đẹp, quý giá. Đây là đâu?

“Cô nương, cô tỉnh rồi à? Để nô tỳ bẩm báo Hoàng thượng!” một thị tỳ lạnh lùng nói rồi lui ra ngoài.

Hoàng thượng?! Tô Cẩm Bình sợ đến tỉnh cả người. Hoàng thượng? Là Hoàng thượng nào? Nhìn dáng vẻ lạnh băng của thị tỳ kia, nàng lập tức bình tĩnh lại, tính cách này hoàn toàn giống Hoàng Phủ Hoài Hàn kia, không phải là chó Hàn chứ?! Không ngờ lại rơi vào tay chó Hàn nữa, có điều cũng không sao, tên cẩu Hoàng đế đó không đấu lại được nàng, cùng lắm cũng lại bắt nàng đi quét rác thôi! Nghĩ vậy, nàng đắc ý dựa vào đầu giường, mặt đầy vẻ nhàn hạ!

Có điều, sau khi nghe tiếng bước chân vang lên, nàng quay đầu nhìn thấy người mặc trường bào màu bạc kia, đầu thoáng váng vất! Mẹ nhà nó, đừng chơi bà đây như vậy chứ? Là mỹ nhân rắn rết sao?! Nàng vội ngồi bật dậy, suy nghĩ cách đối phó!

Vừa nhìn thấy nàng, trên mặt Quân Lâm Uyên lộ ra vẻ mèo vờn chuột: “Tô Cẩm Bình, không ngờ ngươi lại rơi vào tay trẫm phải không?”

Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền quyết đoán xông tới, ôm lấy đùi hắn khóc ầm lên: “Hoàng thượng tha mạng, chuyện của chúng ta năm đó chỉ là hiểu lầm thôi! Thật mà, ngài phải tin ta, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!” Mặt mũi là cái khỉ gió gì, giữ mạng đã rồi tính sau!

“Hiểu lầm à?”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer