NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 302: CÙNG LÊN TRỜI XANH, CÙNG XUỐNG SUỐI VÀNG

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

Giúp Mặc Họa xử lý xong vết thương, Nam Cung Cẩm ra khỏi phòng của nàng. Thấy Lãnh Tử Hàn cách đó không xa, nàng do dự trong chốc lát, rồi đi tới lúng túng nói: “Chuyện kia, Lạc Niệm Hi…”

“Ta biết rồi.” Lãnh Tử Hàn cười khẽ, vẫn cuồng ngạo như trước: “Chuyện này đối với nàng ta mà nói, đúng là lựa chọn tốt nhất! Uất Trì Thành, rất thích hợp với nàng ta!” Nhưng Nam Cung Cẩm lại do dự hồi lâu, nghĩ xem có nên nói chuyện Lạc1Niệm Hi nhầm Uất Trì Thành với hắn, cho nên mới… Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn không nói ra, nói ra cũng chỉ khiến cho Lạc Niệm Hi và Lãnh Tử Hàn khi gặp nhau thêm xấu hổ mà thôi! Thế là liền nói sang chuyện khác: “Ta có thể nhờ huynh một việc không?”

“Nói đi!” Hắn cũng giống với Lạc Niệm Hi, rất gọn gàng, nhanh chóng.

“Hiện nay thân phận của Kinh Lan đã bại lộ, rất nhanh sẽ có người tra được thân phận của Tử8Mạch! Nàng là Công chúa Bắc Minh, hiện nay nếu trở về Bắc Minh sẽ không có ai bảo vệ, tám chín phần mười sẽ bị an bài một hôn sự tùy tiện, để mà trao đổi lợi ích, mà ta đã từng đáp ứng với Quân Lâm Uyên, phải chăm sóc nàng thật tốt. Cho nên ta muốn nhờ huynh…”

“Nhờ ta hỗ trợ bảo vệ nàng chu toàn, nếu có người tìm tới, thì dẫn nàng trốn vào giang hồ sao?” Lãnh Tử Hàn hỏi, nhưng đôi mắt nhìn chăm chú2vào nàng, muốn nhìn ra sự khác thường nào đó trong ánh mắt nàng. Nam Cung Cẩm gật đầu, trong mắt không tự chủ được mà hiện lên vẻ lúng túng. Yêu cầu này, đối với Lãnh Tử Hàn mà nói, đúng là có hơi quá mức, nhưng ngoài hắn ra, nàng không còn có ai có thể nhờ vả!

Lãnh Tử Hàn gật đầu: “Chỉ cần nàng ta không gây phiền toái cho ta thì cũng không phải chuyện gì lớn!”

Lời này, lại phù hợp với tính cách Lãnh Tử Hàn! Nam4Cung Cẩm lúc này mới xác định được hắn không tức giận, gật nhẹ đầu rồi cười nói: “Vậy thì đa tạ huynh! Ta còn có việc, ta đi trước!” “Ừm!” Hắn đáp lại, rồi tiếp tục nghiêng đầu nhìn những đám mây xa xa, nhưng lại lập tức cảm thấy có chút chướng mắt.

Phía sau mái hiên, Quân Tử Mạch cắn môi dưới, sợ hãi nhìn về bên này.

Cảm giác được khí tức không bình thường, Lãnh Tử Hàn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn tới: “Ai?”

Quân Tử Mạch giật mình, cảm thấy chân tay luống cuống! Dưới ánh mắt lạnh lùng và chăm chú của đối phương, nàng thấp thỏm bước từng bước nhỏ ra ngoài, đi đến trước mặt hắn. “Là cô!” Vừa trông thấy nàng, hắn không để ý lắm quay đầu đi, không tiếp tục nhìn nữa.

“Ta, ta, ta muốn nói với huynh một việc!” Quân Tử Mạch thấp thỏm nói.

Lãnh Tử Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp. Quân Tử Mạch hít vào một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy mặt mình đã nóng ra và đỏ bừng như trời chiều, nàng nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: “Ta, ta thích huynh!” “Ừm? Hả? Ta biết rồi.” Hắn không để ý lắm mà nói rồi quay đầu đi.

Biết rồi sao? Quân Tử Mạch ngạc nhiên, nàng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, tiếp tục nói: “Vậy, vậy huynh…”. “Cô thích ta, đấy là chuyện của cô. Không liên quan gì đến ta, cho nên không cần phải nói cho ta nghe! Tiểu Cẩm nhờ ta bảo vệ cô chu toàn, ta nhất định sẽ bảo vệ cô, yên tâm!” Hắn nói mấy câu xong thì quay người đi, chỉ để lại hai ống tay áo màu đen tung bay trước mặt nàng.

Cô thích ta, đây là chuyện của cô, không liên quan gì đến ta sao?

Quân Tử Mạch cắn môi, lộ ra dáng vẻ còn khó coi hơn là khóc, chỉ cảm thấy đau lòng dữ dội. Cự tuyệt thật sự rất dứt khoát, không lưu tình chút nào. Nàng muốn khóc, nhưng nhớ tới những lời kia của Nam Cung Cấm, nàng nhìn lại, hít sâu mấy hơi, nuốt ngược nước mắt vào trong. Trong lòng tự động viên chính mình, cố lên! Nghìn vạn lần không thể khóc, cũng không thể từ bỏ…

Nam Cung Cẩm về tới quân doanh, lại nghe thấy một trận ồn ào. Nàng bước vào, Thượng Quan Cẩn Duệ đứng ở trung tâm, mà người xung quanh, thái độ biểu hiện ra cũng đều không tốt lắm. Một tên Tướng quân nói to: “Cho dù là quốc cữu gia, cũng không thể tự ý rời bỏ vị trí, mong Hoàng thượng xử lý theo lẽ công bằng!”

Hắn nói xong, lập tức được một đám tướng sĩ ủng hộ. Theo suy nghĩ của bọn hắn, cho dù Thượng Quan Cẩn Duệ là quốc cữu, là quốc thích, nhưng thân là Tướng quân thủ thành Thiếu Dương, thì không nên tự ý rời bỏ vị trí. Dựa theo quan pháp Nam Nhạc, nên chém! Thượng Quan Cẩn Duệ ngược lại đứng đó không để ý lắm, như là không thèm để ý tới chuyện sống chết của mình vậy. Bách Lý Kinh Hồng trầm ngâm một lát, nhìn những đại thần tâm tình đang rất kích động này, hắn nói chậm rãi: “Mặc dù như thế, nhưng cũng có công. “Hoàng thượng, công không thể chống đỡ cho tôi được!” Một người nói.

Nam Cung Cẩm cũng nhanh chóng tiến đến: “Ta xem xem ai dám động đến huynh trưởng của bản cung!” Nàng vừa nói xong, trong một khắc, các Tướng quân đều im lặng, nhưng rất nhanh lại bạo động lên: “Hoàng hậu nương nương, thường nói Hoàng tử phạm pháp, cũng phải chịu tội như thứ dâm…” Trông thấy mọi người nhao nhao lớn tiếng, cuối cùng Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không muốn Nam Cung Cấm phải khó xử, hắn nói: “Xin Hoàng thượng cho thân một cơ hội lấy công chuộc tội!” Hắn nói xong, tứ phía lập tức yên tĩnh trở lại! Thượng Quan Cẩn Duệ tiếp tục nói: “Thần đi qua Ngũ Nhạc, càn quét Tứ Hợp, đại bại Tây Võ. Cũng lập xuống quân lệnh trạng, nếu không thể hoàn thành, sẽ lấy cái chết tạ tội!”

Hắn nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ! Thượng Quan Cẩn Duệ là ai, bọn họ đều biết, đây chính là Thừa tướng đã từ quan của Đông Lăng, nổi danh trên đời là “Tướng quân sắc bén nhất thiên hạ”, người có xưng hào như thế, tự nhiên là tâm trí, mưu kế không phải người thường có thể so sánh! Bây giờ hắn vậy mà dám lập xuống quân lệnh trạng như thế…

“Các khanh còn có ý kiến gì nữa không?” Đôi mắt đẹp như ánh trăng của hắn mang theo lãnh ý nhìn quét xuống dưới. Đám đại thần bị ánh mắt này của Hoàng thượng khiến cho giật mình, lớn tiếng nói: “Chúng thần không có ý kiến gì nữa!”

Mấy vị đại thần còn muốn nói gì đó nhưng bị Bách Lý Kinh Hồng ngắt lời: “Nếu như trong các vị ái khanh, cũng có người có thể lập xuống quân lệnh trạng như thế, trẫm sẽ lập tức chém Thượng Quan Cẩn Duệ.”

Lời hắn vừa ra, mọi âm thanh đều yên tĩnh lại! Bốn phía không ai nói thêm một câu, loại quân lệnh trạng thể này, nếu không có đầy đủ tự tin, ai dám lập xuống chứ? Cũng không phải ai cũng không muốn sống nữa!

“Đã như thế, vậy thì bên ngoài thành Thiếu Dương, trẫm liền giao cho quốc cữu!” Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi nói.

Thượng Quan Cẩn Duệ cúi đầu: “Thần lĩnh mệnh!” Hắn vừa dứt lời thì có hạ nhân tiến tới bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tin không tốt, Mộ Dung Thiên Thu tự mình dẫn theo bốn mươi vạn đại quân, tiến đánh thành Thiếu Dương, tình hình bên đó đã không chịu nổi!”

“Vậy, quốc cữu liền lập tức đi nhận nhiệm vụ đi.” Bách Lý Kinh Hồng nói với Thượng Quan Cần Duệ.

Nam Cung Cẩm nói: “Ta cũng đi cùng!”

Bách Lý Kinh Hồng nhíu mày, xem ra không quá cao hứng, Nam Cung Cẩm giải thích: “Chàng còn nhớ thủy ngân không? Trừ ta ra, không ai có thể dùng được, cho nên chỉ có ta tới đó, mới là thượng sách!”

Thấy nàng nói thế, hắn mới gật nhẹ đầu. Hiện nay, hắn tự nhiên phải trông coi thành Khải Xán, chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn bàn giao lại sáu tòa thành trì, cho nên không cách nào đi được. “Cẩn thận một chút.”

“Ừm!” Nam Cung Cẩm nói, nhanh chân đi cùng Thượng Quan Cẩn Duệ. Khổ sợ cho đám Thanh Long Bạch Hổ cũng phải vác khuôn mặt ưu sầu đầy nước mắt đuổi theo.

Sau bảy ngày, thành Thiếu Dương.

Một đoàn người phong trần mệt mỏi đi tới, mà một tên Tướng quân lao tới Thượng Quan Cẩn Duệ, trên tay cầm một cái ngọc bội: “Thượng Quan Tướng quân, ngọc bội của ngài!”

Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn tấm ngọc bội kia, liền giật mình trong chốc lát. Tâm trạng hồi phục lại, hắn cười nhạt rồi nói với tên Tướng quân kia: “Nếu như rơi vào trong tay của ngươi, coi như là có duyên với ngươi, tặng cho ngươi đi.” Tên Tướng quân kia đang muốn từ chối, nhưng Thượng Quan Cẩn Duệ đã leo lên tường thành, không quay đầu lại nhìn hắn chút nào. Nam Cung Cẩm tự nhiên cũng theo sát hắn. Đứng trên cổng thành, nhìn binh mã phía dưới, cầm đầu chính là Mộ Dung Thiên Thu. Đôi mắt màu xanh lục của hắn rất nhanh liên quét tới Nam Cung Cấm: “Yến khanh, lần này, ngươi muốn dùng thứ gì đối phó trẫm?”

Nam Cung Cấm cúi xuống xem xét, binh sĩ Tây Võ đều đã phân tán ra xa, thuốc nổ sợ là không nổ chết được mấy người, cũng có mấy trăm bao cát đang chất đống, hiển nhiên cũng để đề phòng súng máy của bọn họ!

Nam Cung Cẩm cười một tiếng rồi nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Đồ để đối phó với các ngươi không có, nhưng cũng có một kiện lễ vật!” Dứt lời, nàng quay người lại nói với Hiên Viên Dĩ Mạch sau lưng: “Dĩ Mạch, đưa đại lễ của chúng ta lên!”

Hiên Viên Dĩ Mạch gật đầu, sau đó giơ lên một cái bình sứ to lớn, dùng nội lực, ném cái bình đến mặt đất trống trải!

Tất cả mọi người đều phản xạ có điều kiện nghĩ đến thuốc nổ trong truyền thuyết kia, thể là mọi người xung quanh đều không nhịn được mà cúi người xuống! Nhưng, sau một tiếng “ầm!” vang lên giòn tan, bọn hắn cũng không nghe thấy tiếng nổ gì, mà chỉ là tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan!

Nam Cung Cấm lúc này làm ra một bộ tức giận đến giơ tay dậm chân nói với Hiên Viên Dĩ Mạch: “Ngươi làm việc kiểu gì thế, một người cũng không đánh chết được!” Hiên Viên Dĩ Mạch cũng làm ra một bộ kinh sợ nói: “Nương nương, ta lập tức, lập tức, ta sẽ ném một lần nữa!”

Lời này, thành công khiến cho các tướng sĩ Tây Võ phá lên cười ha ha, còn Hiên Viên Dĩ Mạch thì như là thẹn quá hóa giận, nhanh chóng ném tới bọn hắn mười mấy cái bình khác, tốc độ cực nhanh!

Còn Nam Cung Cẩm lúc này lại vô cùng đắc ý nói: “Ta nói cho các ngươi biết, đây chính là độc dược có tính ăn mòn, chỉ cần các ngươi dính vào một chút xíu, toàn thân sẽ rữa nát mà chết!”

Binh sĩ Tây Võ nghe thế, lúc này mới cẩn thận một chút, còn Mộ Dung Thiên Thu nhận chất lỏng màu trắng bạc kia, ánh mắt vốn cực kỳ do dự, cũng bình tĩnh hơn sau khi nghe Nam Cung Cẩm nói, nếu như là độc dược, vậy thì còn nghe được!

Binh sĩ Tây Võ đều mặc khối giáp thật dày, đúng là rất khó để dính vào chất lỏng này. Cho nên chậm rãi thả lỏng cảnh giác.

Ngày hè chói chang, mặt trời treo cao trên không trung, khiến cho thứ này bay hơi cực nhanh!

Mộ Dung Thiên Thu lúc này cảm thấy một tia không bình thường, bé con kia hôm nay sao lại ngu xuẩn như thế, nói ra đây là thứ gì ngay trước mặt bọn hắn sao? Nếu như thế, thì chỉ có một lời giải thích, đấy chính là để tê liệt ý thức bọn hắn!

Ý nghĩ này vừa tới, sắc mặt hắn liền biến sắc, lớn tiến nói: “Lui!”

Thế nhưng hắn nói đã chậm. Không ít binh sĩ đã cảm thấy cơ bắp co giật, tay chân bất lực, còn có cảm giác váng đầu hoa mắt, ngón tay, mí mắt hung hăng co giật, sau đó từ từ tới toàn thân, khiến cho cả người đều có giật. Bọn hắn nghe thấy lời của Mộ Dung Thiên Thu, muốn lui lại thật nhanh, nhưng động tác lại bị chậm một chút!

Mộ Dung Thiên Thu nội lực thâm hậu, nín thở, mới không hít phải khí độc. Hắn nhìn Nam Cung Cẩm, đã thấy mắt nàng đầy ý cười nhìn mình, không để ý lắm mà nói: “Hoàng thượng, dầu hỏa đổi thành thủy ngân, cảm giác này, có dễ chịu không?”

Nàng nói xong, Mộ Dung Thiên Thu lúc này cười lạnh một tiếng, thu hồi lại ánh mắt của mình, nhưng cũng không ham chiến, hắn nói: “Yển khanh, còn nhiều thời gian!” Nói xong, hắn lớn tiếng nói tiếp: “Rút lui!”

Nhất định phải lập tức rút lui, không thì không bao lâu nữa, tất cả mọi người đều trúng độc! Nhưng lần rút lui này, lại có hơn hai vạn người vì đứng quá gần với chất lỏng kia, toàn thân đã như nhũn ra, không thể cử động. Mà vào thời khắc này, Thượng Quan Cẩn Duệ lớn tiếng nói: “Cung tiễn thủ đâu!”

“Có!” Một đám binh sĩ Nam Nhạc vui vẻ nói.

“Bắn tên!” Hắn nói xong, mũi tên bay vun vút, vạch ra từng đường cong lạnh lẽo giữa không trung, bắn tới những người Tây Võ đang cử động bất tiện kia! Mặt Mộ Dung Thiên Thu xanh mét, nhìn chằm chằm những người trên đất kia một chút, còn có những mũi tên không chút lưu tình đang bắn ra trên tường thành kia, cuối cùng hắn cũng đành lựa chọn từ bỏ, hắn lớn tiếng nói: “Rút lui!”

Sau đó, tiếng vó ngựa xa dân, bụi đất tung bay!

Sau khi bọn hắn rút lui, thi thể binh sĩ Tây Võ đầy đất, trận chiến này, Nam Nhạc đại thắng! Mặc dù chỉ tiêu diệt được hơn hai vạn người, nhưng đối phương đã có không ít người trúng độc, tại thời cổ đại này, muốn giải độc thủy ngân, cũng không dễ dàng gì!

Các tướng sĩ Nam Nhạc lớn tiếng reo hò, còn tâm tình của Nam Cung Cẩm cũng rất vui vẻ.

Ban đêm.

Các Tướng quân đang ở trong quân doanh bàn bạc quân tình, Nam Cung Cẩm tự nhiên cũng có mặt ở đây, bàn bạc chuyện thừa thắng xông lên. Ngay lúc này, một tên lính chạy vào: “Báo! Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, khởi bấm Tướng quân, chúng ta dò xét được bên ngoài thành Thiếu Dương có một nhánh quân thần bí, xem ra có vẻ như là đang vận chuyển lương thảo cho Tây Võ!” Hắn vừa nói xong, Nam Cung Cẩm lập tức đại hỉ! Nếu như hủy được lương thảo của đối phương, lại thêm một nửa số người bên bọn hắn bị trúng độc, vậy thì trận chiến này, bọn họ có hơn phân nửa cơ hội chiến thắng, thể là nàng nói: “Dẫn năm nghìn người, theo bản cung đi phục kích!”

Thượng Quan Cẩn Duệ không đồng ý nói: “Muội đang mang thai, vẫn nên để ta đi đi!” “Bên ngoài còn có mùi thủy ngân chưa triệt để bay hơi, huynh không biết đề phòng thế nào, để ta đi đi! Huynh ở lại trong thành trù tính tình hình chung!” Nam Cung Cấm cười nói. Hài tử đã hơn hai tháng, so với lúc trước, tự nhiên là ổn hơn rất nhiều!

Lời này cũng có lý, Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu: “Vậy muội cẩn thận!”

“Muội biết rồi!” Nam Cung Cẩm nói xong liền dẫn người đi ra.

Sau nửa canh giờ, Nam Cung Cẩm dẫn theo năm nghìn người, tiềm nhập ra ngoài, có một vách đá dựng đứng, cho nên nàng hạ lệnh mai phục tại nơi đối diện vách đá, chờ cho đám người kia tới, có thể bắn tên lửa, đến lúc đó nhất định đối phương sẽ lên trời không lối, xuống đất không cửa!

Đợi thật lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bánh xa truyền tới, không lâu sau, bảy trăm người đánh mấy xe đồ đi qua nơi này. Nam Cung Cẩm hét lớn: “Bắn tên!”

Vừa nói xong, mấy trăm mũi tên lửa, bắn tới mấy chiếc xe lương thảo kia! Nhưng, khi các mũi tên lửa kia rơi xuống những cái túi kia, cũng không cháy lên giống như trong tưởng tượng của Nam Cung Cấm, mà là sau khi đốt cháy lớp bao bố bên ngoài, các mũi tên lại rơi xuống đất.

Trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, bỗng cảm thấy không ổn. Mà sau đó chớp mắt, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, trong đêm tối, một gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đứng xa xa dưới ánh lửa lờ mờ nhìn về hướng Nam Cung Cẩm nói: “Yển khanh, trẫm đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ rơi vào trong tay trẫm!”

Mà xung quanh, đã có hai vạn binh sĩ Tây Võ bao vây bọn họ lại!

Binh sĩ Nam Nhạc đều hét lớn: “Bảo vệ Hoàng hậu!”

Câu này vừa dứt, hơn năm nghìn người liền tự giác tạo thành một vòng vây, bảo vệ Nam Cung Cẩm vào bên trong. Mộ Dung Thiên Thu không để ý lắm vung tay lên: “Giết! Bắt lấy Hoàng hậu Nam Nhạc, phải sống, những người khác, sống chết không bàn!”

“Rõ!” Binh sĩ Tây Võ đáp lời rồi sau đó xông lên, chém giết với binh sĩ Nam Nhạc!

Quân số Tây Võ đông đảo, còn Nam Nhạc bị dồn vào tử địa, cho nên đập nồi dìm thuyền, khí thế như hồng. Giết, vô cùng nỗ lực, trong lúc nhất thời, đúng là khó phân thắng bại!

Sau khi Nam Cung Cẩm đi, Thượng Quan Cẩn Duệ càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu, nhưng trong lòng cảm thấy bất an, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, thể là liền phân phó: “Đưa người vừa bẩm báo tình hình trinh sát đến gặp ta!”

“Rõ!” Hạ nhân lên tiếng, rồi đi ra ngoài.

Không lâu sau, tên trinh sát kia bị dẫn vào: “Tướng quân!”

“Ngươi nhìn thấy nhánh quân kia của Tây Võ ở nơi nào?” Giọng nói ôn nhã, mang theo một tia lạnh lùng. Tên trinh sát nói: “Ở tại Nguyên Dương Lĩnh!” Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu, nếu như Tây Võ muốn vận chuyển lương thảo, đúng là phải đi qua Nguyên Dương Lĩnh! Nhưng, rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn xuống cát vàng trên đất, hiển nhiên đây là cát dính vào giày tên trinh sát, trong đầu hắn suy nghĩ một lát, lớn tiếng nói: “Nguyên Dương Lĩnh ở phía Tây Thiệu Dương, mà toàn bộ phía Tây Thiệu Dương đều không nơi nào có cát vàng, cát vàng dưới chân ngươi là như thế nào?”

Hắn vừa nói, tên trinh sát kia trợn to mắt nhìn hắn, biết mình đã bại lộ, sau đó vội vàng đứng dậy, quay người muốn chạy. còn Thượng Quan Cẩn Duệ đã cầm cây bút trên bàn lên, ném tới phía hắn, xuyên qua ngực hắn, sau đó lớn tiếng nói: “Truyền quân lệnh của ta! Dẫn năm vạn người, lập tức theo bản Tướng quân đi nghĩ cách cứu viện Hoàng hậu!”

Trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, may là chính mình không lựa chọn đi cùng Tiểu Cẩm Cẩm, nếu không hậu quả khó mà lường được! Trên đường hẹp quanh co, năm vạn kỵ binh dưới sự dẫn đầu của Thượng Quan Cẩn Duệ, chạy tới Nguyên Dương Lĩnh! Ở trên Nguyên Dương Lĩnh, trong lúc kịch chiến, Nam Cung Cẩm cũng đành phải lấy đoản đao ra, triển đấu với những người này, trong lòng thầm bực mình vì mình sợ phiền phức nên không ngồi kiệu, cho nên giờ cũng không có đám người Thanh Long Bạch Hổ giúp đỡ!

Mộ Dung Thiên Thu vẫn ung dung ngồi một bên xem trò hay, tên thái giám thì quạt cho hắn, xua tan sự khô nóng mùa hè. Đôi mắt màu xanh lục của hắn nhin Nam Cung Cẩm đang đánh nhau trên chiến trường, trong mắt lại không có nửa phần thương tiếc, với võ công của bé con này, những người kia chắc chắn không đả thương được nàng! Mà có chút thương tổn cũng không sao, coi như là dạy cho nàng một bài học!

Nhưng, ngay lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa vang lên, người tới cũng không ít, nghe âm thanh này, hắn nhắm mắt lại đánh giá số lượng, Mộ Dung Thiên Thu biến sắc, lớn tiếng nói: “Nhanh lên!” Có vẻ như là Thượng Quan Cẩn Duệ dẫn người tới, hơn nữa còn là khoảng bốn đến năm vạn người, là gấp đôi bọn hắn! Tướng quân sắc bén nhất thiên hạ, quả thật không thể khinh thường!

Nam Cung Cẩm thì hét lớn một tiếng: “Các tướng sĩ cố lên! Viện binh của chúng ta sắp đến!”

Nàng nói xong, tướng sĩ Nam Nhạc càng nổi lên sĩ khí, liều mạng chém giết! Mà đúng lúc này, một mũi tên, trong đêm tối, bỗng nhiên bắn tới Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm đang muốn tránh đi, lại bỗng cảm thấy bụng đau nhói, thất thần trong nháy mắt, thể là, chưa kịp tránh!

“Cẩm Cẩm!” Một tiếng kinh hô vang lên, sau đó, một người đàn ông mặc áo lam bay vọt tới Nam Cung Cẩm, đẩy nàng ra. Sau khi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hắn mất thăng bằng, dẫm lên một khối đá vụn trên vách đá, cả người rơi xuống vách núi!

Còn mũi tên kia thì sượt qua mái tóc Nam Cung Cẩm, không trúng vào người nàng! Đồng thời lúc này nàng và người kia lướt qua nhau, chỉ nghe thấy một tiếng gió gào thét phía sau, cả người nàng đã bị người này đấy, ngã ngồi trên mặt đất, nàng vội vàng chống tay, mới tránh cho hài tử bị thương!

Đồng thời, một tiếng con gái gào lên bén nhọn và quen thuộc vang lên: “Thượng Quan Cẩn Duệ!” Giờ phút này, một tên binh sĩ nhìn rất phổ thông, thân hình nhỏ nhắn trong đội quân tiếp viện gấp rút chạy tới đây lao về phía vách đá, nàng đưa ta chợp một cái, bắt chặt được tay người kia! Nhưng, cả người nàng cũng theo quán tính mà trượt xuống!

Thượng Quan Cẩn Duệ ngửa đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, trong nháy mắt hắn chấn kinh, nàng sao lại ở nơi này? Sau khi khiếp sợ, hắn lớn tiếng nói: “Nàng buông tay ra! Nhanh buông tay ra!” Nếu tiếp tục nắm lấy thế này, bọn họ sẽ cùng nhau rơi xuống!

Nam Cung Cẩm vội vàng quay người, vươn tay bắt lấy bọn họ ở sườn núi, nhưng không thể bắt được dù cho chỉ là ống tay áo của Mộc Nguyệt Kỳ! Trơ mắt nhìn hai người bọn họ rơi xuống!

Giữa không trung, ta nàng nắm chặt tay hắn, mấy giây sau, Mộc Nguyệt Kỳ bỗng nhiên cười cười với Thượng Quan Cẩn Duệ, nụ cười đó, cho tới bây giờ Thượng Quan Cẩn Duệ cũng chưa bao giờ thấy qua. Sau đó, nàng hung hăng cắn môi, dùng hết toàn lực, xoay người. Ném hắn lên phía trên!

Thân thế Thượng Quan Cần Duệ sau khi bị ném đi, bay lên hướng đỉnh núi, còn Mộc Nguyệt Kỳ thì rơi xuống đáy vực! Bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy nàng dùng khấu hình nói với hắn: “Nhớ kỹ, mạng của chàng là ta cứu, không thể vì người khác mà lại từ bỏ mạng mình!”

Sau đó, khoảng cách của hai người càng ngày càng xa, mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt, không thể nhìn thấy bóng dáng nàng nữa! Nàng, rơi xuống đáy vực. Còn hắn, vốn là người nên rơi xuống dưới, lại bị nàng ném đi, vững vàng rơi xuống đỉnh vách núi! Hắn rống lên một tiếng sợ hãi, phá họng mà ra, hung hăng xé rách bầu trời đem: “Mộc cô nương!” Nam Cung Cẩm cũng không dám tin mà trợn to đôi mắt, che lấy miệng, Mộc Nguyệt Kỳ, không phải nàng đi rồi sao? Vì sao lại ở chỗ này? Còn nữa, vừa mới…

Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thu tràn ngập hận ý, lớn tiếng quát lên: “Giết cho ta!” “Giết!” Binh sĩ Nam Nhạc cũng nhanh chóng trùng sát đi lên. Hơn năm vạn người đối chiến hai vạn người, bọn họ nắm chắc thắng lợi trong tay! Còn Thượng Quan Cẩn Duệ sau khi rống lên một tiếng sợ hãi, cả người như đã choáng váng, ngơ ngác dựa vào vách đá, nhìn đỉnh núi đen như mực, mà trong tay hắn, như là còn có thể cảm nhận được thân nhiệt người kia. Hắn bỗng nhiên cười, cười khẽ trầm thấp, ôn nhuận như ngọc, vẫn như cũ khiến cho người ta chỉ nghe một chút liền có cảm giác như gió xuân mơn mởn. Giọng nói ôn nhã chậm rãi vang lên: “Nàng đã nỗ lực tới tận đây vì ta, đường xuống suối vàng, sao ta có thể để cho nàng cô đơn một mình chứ?”

Nói xong, một cơn gió mạnh thổi lên, thân ảnh cao to của hắn, thả người xuống vách núi! Đời này của hắn cuối cùng cũng không ngờ tới, hắn có ngày, sẽ nhảy núi vì người khác. Lý trí, cuối cùng cũng đến ngày bị tình cảm đánh tan.

“Duệ ca ca!”…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer