NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 173: Hữu dực vương, khố của ngươi lại rơi rồi!

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

“Yến khanh!” Mộ Dung Thiên Thu bực mình lên tiếng. Hắn ta muốn nói cho Yến Kinh Hồng biết rằng tất cả chỉ là một âm mưu, là âm mưu của người đàn ông1đáng thương nằm trên giường đóng giả người vô tội kia mà thôi.

Nhưng Nam Cung Cẩm hoàn toàn không cả muốn hòa nhã với hắn ta, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn ta: “Không8biết Hoàng thượng có gì chỉ giáo?”

“Yến khanh, trẫm chỉ muốn nói với khanh, đây là một âm mưu, thế nên…”

“Hoàng thượng, đây là âm mưu gì?! Ngài muốn nói là có người hãm2hại ngài sao?” Nam Cung Cẩm cũng không lòng vòng với hắn ta mà đi thẳng vào chủ đề chính.

Mộ Dung Thiên Thu gật đầu, rồi lại cười lạnh nhìn Bách Lý Kinh Hồng:4“Chính xác, là do người nào đó không chịu được khi nhìn thấy hôm nay chúng ta thân mật như vậy, nên mới nghĩ ra khổ nhục kế thế này!”

“Hoàng thượng, nếu là khổ nhục kế, thì nên dùng loại độc khá mạnh, khiến người ta nhìn một cái là biết ngay bị trúng độc chứ. Thế nhưng, đây lại là một loại độc mãn tính, người có y thuật tầm thường căn bản sẽ không nhận ra nó có vấn đề, sẽ chỉ coi đó là bệnh phong hàn thôi. Thử hỏi, ai lại đi dùng loại độc dược như vậy để làm khổ nhục kế chứ?” Đương nhiên nàng biết cực kỳ rõ rằng Tiểu Hồng Hồng vô cùng đen tối, cũng không phải không nghi ngờ hắn, nhưng cũng chính vì độc dược mà hắn trúng là loại độc mãn tính như cỏ Đoạn Trường, lại thêm mùi hương của cỏ Đoạn Trường trên người Mộ Dung Thiên Thu, nên nàng mới từ bỏ sự nghi ngờ của mình.

Nghe vậy, Phong lại không khỏi thán phục trong lòng, thủ đoạn của bệ hạ quá cao siêu! Lúc trước họ đều đề nghị nên dùng loại độc khác, nhưng bệ hạ gạt phắt đi, kiên quyết muốn dùng cỏ Đoạn Trường, thì ra là vì ngài tính toán cả đến vấn đề Hoàng hậu đa nghi như thế nào vào! Đúng là thông minh hơn đứt người bình thường!

Vấn đề này, đương nhiên chỉ có người đàn ông đang nằm diễn kịch trên giường là biết được đáp án! Mộ Dung Thiên Thu thầm chửi ầm lên trong lòng, ngoài mặt lại vẫn thản nhiên lạnh lùng. Bất kể thế nào, dù chuyện này có là do hắn ta làm đi chăng nữa, thì tên tiểu tử thối Yến Kinh Hồng này cũng không nên nói chuyện với mình như vậy. “Yến khanh, khanh phải biết là, trẫm vốn không cần thiết phải giải thích bất cứ điều gì với khanh!”

“Vậy thì thần phải đa tạ Hoàng thượng đã cất nhắc, nhẫn nhịn giải thích với thần như vậy!” Từng câu từng chữ đều ở hình thức kết thúc, không cho Mộ Dung Thiên Thu có cơ hội mở miệng nữa.

Cuối cùng, Mộ Dung Thiên Thu lạnh lùng nhìn trên giường một cái, rồi hừ lạnh: “Mộ Cẩn Thần! Ngươi độc lắm! Yến Kinh Hồng, tốt nhất là khanh nên nhớ cho rõ thân phận của mình, không phải lần nào trẫm cũng có thể nhẫn nhịn sự bất kính của khanh đâu!”

Nam Cung Cẩm nhướng mày: “Cũng mong Hoàng thượng chú ý thân phận của ta và ngài, chúng ta là quân thần!” Nói cách khác, là sau này phiền ngươi cách xa ta một chút, giữ vững lễ tiết quân thần, đừng có mờ mờ ám ám với ta nữa!

Mộ Dung Thiên Thu tức nghẹn lời, hít sâu vài hơi. Hắn ta biết, hiện giờ nếu hắn ta thực sự thái độ với bé con này, thì cuối cùng sẽ chỉ có tên khốn kiếp bụng dạ xấu xa Mộ Cẩn Thần kia được lợi thôi. Nhưng Mộ Dung Thiên Thu hắn sống đến từng này tuổi rồi, nhưng chưa bao giờ bị ai gài bẫy thế này, tức chết hắn ta mất!

Hắn ta lạnh lùng nhìn hai người kia một lúc lâu, cuối cùng tức tối phẩy tay áo bỏ đi! Sau khi ra ngoài, hắn mới biết lúc nãy Lãnh Tử Hàn nói như thế với hắn ta là có ý gì, Hoàng huynh, huynh phải thật bảo trọng nhé! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rồi, đối diện với một tên tiểu nhân vô sỉ hèn hạ xấu xa như Mộ Cẩn Thần mà không đủ bảo trọng thân thể của mình, thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị chọc tức đến nôn ra máu mà chết!

Vừa ra cửa, hắn lại đụng phải ánh mắt như cười như không của Lãnh Tử Hàn. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn hắn, khóe môi cong lên cười tà, dùng giọng nói chỉ hai người họ nghe thấy nói: “Hoàng huynh, thần đệ quên không nói cho huynh biết. Cái tên đó, không đơn giản như huynh và đệ tưởng tượng đâu, sau này nên cẩn thận chút thì hơn, đỡ bị gài bẫy! À đúng rồi, trên người huynh, có mùi gì đó rất đặc biệt!”

Nói rồi hắn ta cũng không để ý đến Mộ Dung Thiên Thu nữa, sải bước vào trong gian phòng mà Nam Cung Cẩm đang ở.

Mộ Dung Thiên Thu nheo mắt lại. Đương nhiên hắn biết người đó không đơn giản như mình tưởng, nhưng trên người mình có mùi ư?! Hắn ta nhíu mày, nhấc tay áo lên ngửi, đúng là ngửi thấy mùi gì đó là lạ thật! Nhưng vừa rồi quá phẫn nộ, hắn ta lại không hề cảm nhận được gì. Hắn ta nghĩ ngợi một lúc, lại nhanh chóng nhớ đến cảnh mình và Phong đánh nhau vừa rồi! Cuối cùng, đôi mắt xanh lục ngập tràn sát khí! Xem ra, đây không phải là âm mưu đơn giản, mà là kế liên hoàn! Mộ Cẩn Thần, ngươi dám gài bẫy trẫm như thế này, thực sự nghĩ trẫm là quả hồng mềm mặc cho ai nắn bóp cũng được sao?! Mối thù này, Mộ Dung Thiên Thu hắn nhất định phải báo!

Còn chưa đi được mấy bước, hắn ta lại nhìn thấy một cô gái mặc váy hồng chạy tới. Cô gái đó có khuôn mặt như hoa đào, cực kỳ diễm lệ, bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng thanh thoát, vòng eo nhỏ xinh càng hiện rõ dáng người yểu điệu theo từng bước đi của cô ta. Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu thoáng lóe sáng, khóe môi cong lên cười âm u, Mộ Cẩn Thần, ngươi hèn hạ, trẫm còn hèn hạ hơn ngươi!

“Tiểu Cẩm, hắn không sao chứ?” Giọng nói vô cùng vội vàng của Lãnh Tử Hàn vang lên, như thể rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của Bách Lý Kinh Hồng vậy.

Nam Cung Cẩm nghe thấy giọng điệu quan tâm này của hắn ta, cũng cảm thấy rất hiếm có, nói: “Không có chuyện gì lớn, may mà phát hiện ra sớm!”

Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn tú vô song của Lãnh Tử Hàn mới lộ ra nụ cười thoải mái, gật đầu vui vẻ nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”

Bách Lý Kinh Hồng nằm trên giường và Phong đứng bên cạnh đều cảm thấy quái dị, chẳng phải tên Lãnh Tử Hàn này luôn đối đầu với hắn sao? Sao giờ lại bắt đầu tốn tâm tốn sức lo lắng cho tính mạng của hắn chứ? Đương nhiên, người khó hiểu nhất vẫn là Nam Cung Cẩm, nàng nhíu mày nhìn hắn ta: “Quan hệ của hai người tốt như vậy từ bao giờ thế?”

Lãnh Tử Hàn hơi nghiêng đầu, chỉ để Nam Cung Cẩm nhìn thấy mặt nghiêng của mình, đường nét nhã nhặn lại ẩn chứa vẻ mất mát: “Tiểu Cẩm, hắn không sao thì nàng mới yên tâm được mà!”

Khóe môi Bách Lý Kinh Hồng không ngừng rút lên, dường như… hắn nhìn thấy hình ảnh của chính mình trên người Lãnh Tử Hàn.

Còn Nam Cung Cẩm nghe xong, nụ cười trên mặt như cứng lại một chút, có chút gượng gạo, nhưng nhiều hơn cả là sự cảm động, nàng nắm lấy tay Lãnh Tử Hàn, cảm động nói: “Huynh yên tâm đi, người tốt như huynh, chắc chắn sẽ có được hạnh phúc!”

Lãnh Tử Hàn quay lại nhìn nàng, đôi mắt đen láy chất chứa thâm tình, thứ tình cảm đó dường như đã được nung nấu rất lâu rồi, giọng nói ngông cuồng mang theo tình cảm chất chứa, nói: “Tiểu Cẩm, ta…”

“Khụ… khụ khụ…” Tiếng ho sù sụ vang lên, ngắt đứt câu chuyện của hai người.

Nam Cung Cẩm giật mình, vội vàng thu lại bàn tay đang nắm lấy tay Lãnh Tử Hàn, cuống cuồng chạy về phía Bách Lý Kinh Hồng: “Sao thế? Vẫn còn khó chịu à?”

“Không… khụ khụ, không sao.” Hắn khinh bỉ nhìn Lãnh Tử Hàn, lại dám dùng kế sách của Bách Lý Kinh Hồng hắn để đề cao hình tượng của mình trong mắt Cẩm Nhi, nếu vừa rồi mà mình không ho lên vài cái ngắt lời hắn ta, thì không biết Lãnh Tử Hàn còn nói với Cẩm Nhi cái gì nữa!

Lãnh Tử Hàn bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ. Lúc này Nam Cung Cẩm đang quay lưng về phía hắn ta, còn hắn ta, lại nhìn thẳng về phía Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt tràn ngập nụ cười, khóe môi mỏng cong lên, dùng khẩu hình nói ra mấy chữ: “Học của ngươi đó”!

Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng sa sầm xuống, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Trên mặt Lãnh Tử Hàn vẫn tươi cười như vô cùng đắc ý, thì rat hi thoảng giả vờ một chút lại có được hiệu quả vô cùng bất ngờ. Vừa rồi, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tiểu Cẩm đã coi trọng mình hơn hẳn. “Tiểu Cẩm, bên chỗ ta có khá nhiều đồ để bồi dưỡng sức khỏe, đặc biệt là Thiên Sơn Tuyết Liên, là thứ trăm năm hiếm thấy được một lần, mấy ngày trước vừa cướp của mấy tên danh môn chính phái kia. Giờ vừa khéo có thể đưa cho hắn bồi bổ nguyên khí.”

Thiên Sơn Tuyết Liên cũng không phải là thứ tùy ý có thể lấy được cả rổ to như trong tiểu thuyết hay nói. Thứ này cực kỳ quý hiếm, trừ trong tàng bảo các của Hoàng thất Tây Võ có mấy cây ra, thì trong tay quân vương các nước khác lại càng ít hơn, gần như không ai có. Mà Mộ Dung Thiên Thu có được mấy cây, cũng là vì Thiên Sơn đó vừa khéo lại ở ngay Tây Võ.

Nghe vậy, Nam Cung Cẩm vô cùng cảm động, quay đầu nhìn Lãnh Tử Hàn, cười nói: “Vậy đa tạ huynh, quả nhiên là khó khăn mới biết bạn hiền, bình thường thấy quan hệ của hai người không tốt lắm, hắn xui xẻo bị trúng độc thế này, mà huynh lại có thể sẵn sàng tặng hắn món đồ tốt như vậy!”

Lãnh Tử Hàn cười tà, nói với vẻ không mấy bận tâm: “Đối với Tiểu Cẩm, ta sao có thể nhỏ nhen được!”

Nam Cung Cẩm lại chợt cảm thấy ngại ngùng, ngập ngừng không biết nên nói gì! Ngược lại chính Bách Lý Kinh Hồng lên tiếng trước, hắn lạnh lùng nói: “Vậy đa tạ các hạ.” Câu nói này, coi như là để chính hắn gánh lấy ân tình của Lãnh Tử Hàn, hoàn toàn không liên quan đến Cẩm Nhi, thế nên Cẩm Nhi không nợ gì hắn ta cả.

Lãnh Tử Hàn cười nói: “Đây đều là việc phải làm mà!” Trong lòng hắn ta lại nhịn cười đến đau cả bụng, vì hắn ta biết, hiện giờ chắc chắn Bách Lý Kinh Hồng đang vô cùng ấm ức. Lúc cái tên bụng dạ đen tối này gài bẫy mình, chắc cũng không ngờ có một ngày lại bị mình đánh ngược lại thế này đâu nhỉ?

Thế nhưng, hắn ta còn chưa kịp vui cho đã, Bách Lý Kinh Hồng đã lại lạnh lùng nói tiếp: “Nếu đã như vậy, thì các hạ đích thân đi lấy đi, để đỡ bị người khác động tay động chân vào, lấy về cứ giao thẳng cho Phong là được.” Chẳng phải ngươi muốn tặng ta Thiên Sơn Tuyết Liên sao? Vậy ngươi tự đi lấy đi, đi rồi cũng không cần phải quay về nữa đâu! Ta chỉ cần thuốc của ngươi, không cần ngươi xuất hiện trước mặt ta nữa, đây là ví dụ tiêu chuẩn cho câu nói ‘ăn cháo đá bát’!!!

Nụ cười trên mặt Lãnh Tử Hàn cứng lại, trong lòng chợt thấy thất bại, xem ra so với gã đàn ông đã quen giở trò xấu xa này, thì mình vẫn còn non hơn một chút! Nam Cung Cẩm cũng cười tươi nhìn Lãnh Tử Hàn: “Vậy làm phiền huynh nhé, huynh đúng là một người xứng đáng để làm bạn!”

Lãnh Tử Hàn cười: “Giữa ta và nàng, cần gì phải nói mấy câu khách sáo như vậy!” Nụ cười này vô cùng phóng khoáng, rộng rãi. Vẻ mặt của Lãnh Tử Hàn cũng rất vui vẻ, thoải mái, nhưng trong đáy lòng lại thấy phẫn nộ và uất ức! Bách Lý Kinh Hồng chết tiệt!

Thế nên, ngày hôm nay, trong trận chiến bụng dạ đen tối, giả vờ giả vịt, Hồng hồ ly toàn thắng! Nhưng, Lãnh Tử Hàn cũng không thấy mất mặt, cái tên Bách Lý Kinh Hồng kia đã đen tối bao nhiêu năm trời, đương nhiên không phải là kẻ mà một người thi thoảng xấu bụng một bữa như mình có thể đánh bại được, cuộc đời còn dài!

Ngày hôm sau, Bách Lý Kinh Hồng đã khỏe hơn nhiều, độc tố đã bài trừ được bảy tám phần, nhưng vì một phần độc tố vẫn còn ở lại trong cơ thể, nên vẫn phải uống thêm hai thang thuốc nữa mới có thể loại bỏ được hoàn toàn. Thế nên, tạm thời hắn vẫn không xuống giường được, mà Nam Cung Cẩm thì luôn chăm sóc hắn không ngủ không nghỉ.

“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa mang lên, “Thừa tướng đại nhân! Thừa tướng đại nhân!”

Nam Cung Cẩm đứng dậy, sải bước ra cửa, mở cửa ra, nhìn người bên ngoài hỏi: “Có chuyện à?”

“Vâng ạ, quân địch khởi chiến, Đạm Đài Minh Nguyệt và Khuông Anh Trạch đều ở ngoài cửa thành hô to, đòi Thừa tướng đại nhân ra khỏi thành nghênh chiến, Hoàng thượng sai tiểu nhân đến mời ngài qua ạ!” Một hạ nhân đứng ngoài cửa cung kính nói.

Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng trên giường một cái, rồi nói với Phong: “Nhớ chăm sóc hắn, cho hắn uống thuốc!”

“Vâng!” Phong cúi đầu.

Nam Cung Cẩm đen mặt bước ra ngoài, chờ nàng đi ra ngoài rồi, Phong mới khó hiểu hỏi: “Bệ hạ, hôm qua ngài uống độc dược là buổi chiều mới uống đúng không? Sao Hoàng hậu lại nói là trúng độc từ sáng?”

“Nội lực.” Hắn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hai chữ nhẹ nhàng bay ra, vô cùng thản nhiên và đắc ý. Có chiêu ngày hôm nay, Cẩm Nhi sẽ cực kỳ xót xa cho mình, cũng sẽ hoàn toàn xa cách Mộ Dung Thiên Thu. Một mũi tên trúng hai đích, quá sảng khoái!

Thì ra là dùng nội lực thúc đẩy à! Cũng đúng, hôm qua Mộ Dung Thiên Thu đến vào buổi sáng, nên để Hoàng hậu khám ra là độc uống vào buổi chiều thì chẳng phải sẽ bị vạch trần sao?

Khi Nam Cung Cẩm ra đại sảnh, mọi người đều đang bàn tán xem có nên để Thừa tướng ra nghênh chiến hay không, vì lần trước tuy Thừa tướng tham chiến cũng rất ngớ ngẩn, nhưng cuối cùng của cuối cùng, lại khiến bọn họ giết được hơn vạn người quân địch! Thế nên đại đa số đều hy vọng Nam Cung Cẩm có thể ra mặt cho bọn họ lại được hưởng lợi tiếp!

“Thần tham kiến Hoàng thượng!” Vẻ mặt Nam Cung Cẩm rất cung kính, hoàn toàn không có chút nịnh nọt hay bất mãn nào, hoàn toàn là vẻ mặt của một thần tử nên có khi đối diện với đế vương, kính trọng và xa cách.

Mộ Dung Thiên Thu cũng biết tiểu tử này đang tức giận, dù sao nếu đổi lại là mình, thì hắn ta cũng sẽ cho rằng chuyện này thực sự do Mộ Dung Thiên Thu hắn ta làm, thế nên, hắn ta không mấy bận tâm, nói: “Yến khanh, ngồi đi!” Cứ để tên Mộ Cẩn Thần hí hửng một lúc đi, chờ hắn ta phản công rồi biết. Đừng tưởng cả thiên hạ này chỉ có mình Mộ Cẩn Thần biết dùng mấy chiêu trò bỉ ổi đó.

Nam Cung Cẩm không nói không rằng, cúi đầu ngồi xuống vị trí của mình.

Chúng đại thần quay sang nhìn nhau, Thừa tướng làm sao thế?! Trước đây không phải rất hoạt bát sao? Sao hôm nay lại trầm ngâm thế này?!

Vương Tử Dịch lên tiếng: “Thừa tướng đại nhân, quân địch đã đến khiêu chiến, chỉ đích danh muốn ngài ra ứng chiến, ngài có theo hạ quan ra ngoài thành không?”

“Họ chỉ đích danh bản quan ra ứng chiến, thì bản quan phải ra à?! Nếu họ muốn bản quan rút kiếm tự vẫn, chẳng lẽ bản quan cũng phải nghe theo mệnh lệnh của họ sao? Hoặc là nếu họ bắt bản quan đi ngoài trước mặt mọi người, bản quan cũng phải thỏa mãn nguyện vọng của họ sao? Nếu là như vậy, Vương Tướng quân không thấy quá nực cười sao?” Nam Cung Cẩm còn không thèm ngẩng đầu lên nói, sắc mặt nghiêm nghị, nhưng nếu là người có mắt thì đều có thể nhìn thấy hiện giờ nàng cực kỳ không vui.

Mấy câu hỏi ngược này vừa vang lên, mọi người đều cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy rất có lý! Đúng thế, bọn họ đòi Thừa tướng ra khỏi thành ứng chiến mà Thừa tướng chịu đi ra thì chẳng phải quá nể mặt họ hay sao? Vậy thì Tây Võ họ còn ra cái gì nữa? Thế nên, mọi người đều hoàn toàn đồng ý, Thừa tướng không thể ra khỏi thành ứng chiến được!

Vương phó tướng đứng ra nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần sẵn lòng lãnh binh ra ứng chiến! Thân phận của Thừa tướng như thế nào chứ? Là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, là người đứng đầu văn võ bá quan của Tây Võ ta, làm sao có thể để đám man di mọi rợ Mạc Bắc kia muốn thế nào được thế ấy được?!”

Mộ Dung Thiên Thu mỉm cười, lập tức chuẩn tấu: “Được, vậy lệnh cho Vương ái khanh lãnh hai vạn binh mã xuất chiến!”

“Rõ! Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ hoàng mệnh!” Vương phó tướng nói rồi lập tức quay người đi.

Cả đại sảnh chìm trong im lặng. Mộ Dung Thiên Thu lên tiếng đề nghị: “Yến khanh, hay là, khanh cùng lên tường thành xem tình hình chiến đấu với trẫm đi?”

“Sợ là phải phụ ý tốt của Hoàng thượng rồi, thần không muốn thấy khuôn mặt khiến người ta căm ghét của ai đó!” Mặt Nam Cung Cẩm không chút cảm xúc nói.

Người xung quanh không biết ‘ai đó’ mà y nói là ai, nhưng Mộ Dung Thiên Thu bị Bách Lý Kinh Hồng gài bẫy thê thảm một phen sao có thể không biết chứ?! Sắc mặt lập tức lạnh đi: “Yến khanh, khanh nói vậy là có ý gì?”

“Hoàng thượng, thần thực sự không muốn ra ngoài nhìn thấy Đạm Đài Minh Nguyệt, chiếc mặt nạ quỷ đó của hắn ta thực sự quá đáng sợ, gan thần bé, không chịu được!” Tuy đúng là nàng muốn chẹn họng Mộ Dung Thiên Thu, nhưng dù sao cũng không thể lôi cái mạng nhỏ của mình ra để đùa được, đúng không? Huống gì hiện giờ Tiểu Hồng Hồng vẫn còn bệnh, họ có chạy trốn cũng không tiện.

Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu cong lên cười âm u, rõ ràng không tin vào lời mà Nam Cung Cẩm nói. Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Bên ngoài đã vang lên tiếng của Bình Nguyên Hầu, ông ta gào lên rất to, cứ như muốn truyền khắp từng góc nhỏ trong Ngọc Môn quan này vậy: “Sao lại là ngươi ra đây, con rùa rút đầu Yến Kinh Hồng đó đâu? Lẽ nào bị ông đây dọa cho sợ đến mức không dám ra ngoài rồi sao? Ha ha ha…”

Vương phó tướng tức khí, giọng nói cũng rất to: “Các ngươi đòi Thừa tướng ra khỏi thành xuất chiến thì Thừa tướng phải ra sao? Các ngươi nghĩ mình là ai hả? Muốn đánh với Thừa tướng, thì cứ qua được ải của ông đây đã rồi nói sau!”

Sau đó, tiếng chém giết vang lên.

Nam Cung Cẩm cúi đầu, không nhìn được rõ nàng đang nghĩ gì. Lãnh Tử Hàn thì dựa vào lưng ghế, ngồi rất thoải mái, một tay cầm ly rượu lên nhấp vài ngụm, thể hiện trọn vẹn thái độ không hề bận tâm gì.

Mộ Dung Thiên Thu không ngừng xoay ban chỉ trên tay hắn ta, thảnh thơi ngồi chờ kết quả chiến trận.

Chờ gần nửa canh giờ sau, một tiểu tướng vội vội vàng vàng xông vào: “Hoàng thượng, không ổn rồi, không ổn rồi, Đạm Đài Minh Nguyệt quá lợi hại, Vương phó tướng không ngăn nổi, còn bị chém một đao nữa!”

Vừa nghe câu này, bầu không khí trong phòng chợt trở nên vô cùng nặng nề, Vương Tử Dịch lập tức đứng dậy, sải bước lên phía trước, quỳ một gối xuống, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nguyện mang binh đi viện trợ cho Vương phó tướng!”

“Đi đi!” Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu đã không còn vẻ ung dung như vừa rồi nữa. Danh tiếng chiến thần Mạc Bắc Đạm Đài Minh Nguyệt này quả nhiên là danh bất hư truyền, với tài năng của đám Vương Tử Dịch, chỉ đủ để thủ thành thôi, tuyệt đối không thể đánh lui quân địch.

Sau đó, họ lại rơi vào sự chờ đợi dài đằng đẵng.

Một canh giờ sau, ngoài thành chợt vang lên tiếng cười lớn, giọng cười hoa lệ ưu nhã, vô cùng phóng túng, chính là giọng của Đạm Đài Minh Nguyệt chứ không ai khác: “Được rồi, các ngươi không phải đối thủ của bản vương, cút về bảo Yến Kinh Hồng ra đây, bản vương còn có thể tha cho các ngươi một mạng!”

Cũng cùng lúc đó, lại có một viên tiểu tướng chạy vào quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng, Vương Tướng quân vẫn không địch lại được binh mã Mạc Bắc, sợ là… sợ là nhất định phải Thừa tướng đại nhân ra khỏi thành nghênh chiến ạ!”

Tiếng quần áo cọ xát vào ghế gỗ vang lên, Nam Cung Cẩm chậm rãi đứng dậy, nàng không muốn ra, nhưng đã đến nước này rồi, còn không ra nữa thì Mộ Dung Thiên Thu cũng sẽ hạ lệnh cho nàng ra: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần bằng lòng ra ngoài nghênh chiến!”

“Được! Yến khanh, nhớ cẩn thận!” Giọng điệu này hoàn toàn khác hẳn với giọng điệu lúc nói với hai người kia, ấm áp, dịu dàng, thái độ cũng khiến người ta tha hồ tưởng tượng.

“Nếu Hoàng thượng thực sự lo lắng cho an toàn của thần, vậy thì mời Hoàng thượng ngự giá thân chính đi!” Nàng hoàn toàn không muốn ra ngoài đánh trận chút nào.

Mộ Dung Thiên Thu bật cười, đang định đồng ý vì hắn ta vốn cũng rất thích tàn sát, nhưng hắn ta lại nhanh chóng nghĩ lại, tiểu tử Yến Kinh Hồng này càng không muốn ra ngoài, lại càng chứng tỏ y đang giận mình, cũng càng coi trọng tên Mộ Cẩn Thần kia! Thế nên, hiện giờ nhất định phải bắt tên tiểu tử thối này ra ngoài kia, để xem trong lòng y, rốt cuộc mình và Tây Võ có chút trọng lượng nào không.

Các đại thần vội đứng lên khuyên can: “Hoàng thượng, ngài không thể đi được, chuyện Vương phó tướng thất bại rồi lại đến Vương Tướng quân thất bại mà truyền ra các nước khác cũng đã mất hết thể diện của Tây Võ ta rồi, giờ ngài còn muốn đi ra, có khác nào nói với họ rằng Tây Võ ta không có người chứ?”

Mộ Dung Thiên Thu lập tức thuận gió đổi chiều, nói: “Ái khanh nói rất đúng, đành phải phiền Yến khanh vậy!”

Nam Cung Cẩm quay đầu nhìn người kia một cái, sau đó khom người nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Thần lĩnh mệnh!” Nàng vừa đi ra ngoài vừa nhỏ giọng tự lẩm bẩm, “Hoàng thượng ra ngoài đánh trận có nghĩa là Tây Võ không có người, thế phái quan văn ra chiến trường là Tây Võ có người phải không?! Thật nực cười.”

Câu nói này lọt thẳng vào tai Mộ Dung Thiên Thu và đại thần vừa lên tiếng can gián kia, sắc mặt hai người đều rất buồn cười.

Bên ngoài Ngọc Môn quan, tiếng chém giết vang lên khắp nơi, binh sĩ Tây Võ đã có phần bại trận, ngay lúc này, cửa thành mở rộng, một người thanh niên áo trắng cưỡi ngựa đi ra.

Cả chiến trường thoáng tĩnh lặng vài giây, binh sĩ Tây Võ lại chợt dâng trào sĩ khí: “Thừa tướng đến rồi! Thừa tướng đến rồi!” Trong mắt họ, tuy nhìn Thừa tướng có vẻ yếu ớt, nhưng còn có ích hơn cả thiên quân vạn mã!

Nam Cung Cẩm cũng không phụ sự kỳ vọng của họ, sau khi cưỡi ngựa đi ra, câu đầu tiên của nàng làm mọi người đều trợn trừng mắt lên: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”

“Rõ!” Giọng nói khí thế rung trời.

“Các ngươi nhất định phải bảo vệ bản quan cho cẩn thận!” Giọng điệu uy nghiêm, ngang ngược.

“…” Quạc quạc quạc, một đàn quạ bay qua…

Mọi người đều ngẩn ra, không chỉ binh sĩ Tây Võ ngẩn ra, mà người bên phía Mạc Bắc và Bình Nguyên Hầu cũng ngẩn ngơ hoàn toàn, nhất định phải bảo vệ y cẩn thận ư?!

Họ không nghe nhầm đấy chứ? Chắc chắn là họ nghe nhầm rồi! Vừa rồi câu mà Thừa tướng nói hẳn là cổ động sĩ khí, là những lời lẽ vô cùng hào hùng bảo bọn họ nhất định phải đánh bại quân địch mới đúng. Đúng, chắc chắn là thế! Binh sĩ Tây Võ đều thầm tự kỷ ám thị trong lòng.

Trong mắt Đạm Đài Minh Nguyệt cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi, nói thật là lúc này chính hắn cũng hơi nghi hoặc liệu có phải mình nghe nhầm hay không.

Nam Cung Cẩm thấy họ đều không nói gì, bèn rất khó chịu, nói: “Sao thế, các ngươi không muốn bảo vệ bản quan sao?”

Thế nên, mọi người đều nhất định, xác định, khẳng định rằng mình không hề nghe nhầm, câu đầu tiên của Thừa tướng đại nhân không phải là bảo họ dũng mãnh xông lên giết địch, mà là bảo vệ lão nhân gia ấy cho cẩn thận! Khóe môi chúng tướng sĩ đều giật lên, nói: “Rõ!”

“Tốt! Bây giờ, giơ hết khiên trong tay các ngươi lên, che kín bản quan lại! Nhớ kỹ, nhiệm vụ trọng yếu của các ngươi là bảo vệ cho sự an toàn của bản quan!” Yến Kinh Hồng nói to.

Tiếng lòng của chúng tướng sĩ: Nhiệm vụ trọng yếu là bảo vệ ngài, vậy… chúng ta có thể chấp hành nhiệm vụ thứ yếu không?

Tâm trạng của Đạm Đài Minh Nguyệt và Bình Nguyên Hầu cũng như vừa nuốt phải một con ruồi vậy! Đến mức mà họ không ngừng tự hỏi trong lòng, hai người họ phô trương thanh thế đến đây như vậy, sau đó gọi một kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết thế này ra ngoài, rốt cuộc là đúng hay sai?!

Chờ binh sĩ Tây Võ dùng Nam Cung Cẩm làm tâm điểm rồi vây tròn lại, tim Vương Tử Dịch giật thót lên, thế trận hiện giờ của họ biến thành có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, không bị rơi vào tình thế bị quân địch bao vây tàn sát nữa. Điều này khiến trong lòng hắn ta không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc Thừa tướng đại nhân cố ý hay vô tình?!

Lúc hắn ta thúc ngựa đi đến bên cạnh Nam Cung Cẩm, lại nghe thấy Nam Cung Cẩm cười nói không chút e dè: “Cuối cùng cũng an toàn rồi, lúc vừa ra ngoài, bản quan sợ chết đi được!”

“…” Một giọt mồ hôi lớn chảy dài sau gáy họ!

Sau khi Đạm Đài Minh Nguyệt vung tay lên ra hiệu, binh sĩ Mạc Bắc cũng triển khai thế bao vây từ hai cánh, đang định xuất kích lại nghe thấy câu này của Nam Cung Cẩm, bước chân vốn rất đồng đều của họ chợt lảo đảo, ngay cả Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng khinh bỉ, đồng thời lại dở khóc dở cười! Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn đứng trên tường thành xem tình hình chiến đấu thì lại càng không cần phải nói. Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy rất hối hận, thà hắn ta kiên quyết tự mình xuất chiến còn hơn, bé con này… thật sự khiến người ta không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa!

Bình Nguyên Hầu không muốn bận tâm đến mấy chuyện này, nghĩ đến sự ấm ức của mình, ông ta lại quát to: “Yến Kinh Hồng, tên tiểu nhân bỉ ổi nha ngươi, lại dám viết một lá thư lừa bịp bản hầu, Khuông Anh Trạch ta nhất định phải chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!” Ông ta kích động, còn lôi luôn cả tên họ của mình ra nói!

Yến Kinh Hồng nghe vậy liền trợn trừng mắt, làm ra vẻ không thể tin nổi: “Bình Nguyên Hầu, ngươi đừng có tùy tiện bôi nhọ bản quan như thế, bản quan lừa bịp ngươi bao giờ?! Ngươi đừng có nói lung tung hủy hoại hình tượng anh minh thần võ của bản quan! Còn nữa, tên của ngươi khó nghe chết đi được, không cần phải cố cường điệu lên đâu!”

Nghe y nói vậy, Bình Nguyên Hầu tức đến tái xanh mặt! Tên khốn kiếp Yến Kinh Hồng này, đã giả ngu còn mặt dày vô sỉ có một không hai rồi: “Yến Kinh Hồng, trong bức thư kia, chẳng phải ngươi đã nói Mộ Dung Thiên Thu đã định đồng ý rồi sao? Còn dám nói ta vu oan cho ngươi à!” Vừa rồi bị y lôi tên tuổi ra chọc ngoáy, nên giờ ông ta đã thông minh hơn, không nói câu “còn dám nói Khuông Anh Trạch ta vu oán cho ngươi à” nữa.

“Ô! Ngươi nói chuyện đó à? Ôi dào, ngại quá đi mất, ta viết thiếu mất một câu rồi, lẽ ra ở đoạn kết thư, ta phải viết thêm câu “Tất cả là do ta đoán thế thôi” mới đủ!” Yến Kinh Hồng không mấy bận tâm, nói.

Câu này của y làm cho Bình Nguyên Hầu suýt nôn ra máu! Tất cả đều là do y đoán thế thôi à?! Vậy mà vì cái gọi là ‘phán đoán’ này, mình lại nội chiến với Đạm Đài Minh Nguyệt, tổn thất ba vạn binh mã, còn bị đám người Mạc Bắc chửi ầm lên là ngu xuẩn nữa, điều khiến ông ta khó chịu đựng nhất là phải đối diện với ánh mắt như nhìn lợn ngu ngốc của đám người Mạc Bắc kia! Mà kẻ đầu sỏ gây ra toàn bộ chuyện này, lại nói với mình rằng, tất cả chẳng qua chỉ là sự suy đoán của y thôi!

“Yến Kinh Hồng, hôm nay ta nhất định phải giết được ngươi!” Bình Nguyên Hầu nói, ông ta lại bị chọc tức đến mức không cả thèm bận tâm gì nữa, một thân một mình lao thẳng về phía Yến Kinh Hồng.

Yến Kinh Hồng được chúng tướng sĩ vây quanh, rất đắc ý nói: “Đến đi, đến đây này, mau giết ta đi!” Nói rồi y còn làm mặt quỷ với ông ta.

Bình Nguyên Hầu tức giận suýt ngất xỉu! Lao thẳng sang, đang định giơ trường mâu trong tay mình lên đập tan thế trận, thì Yến Kinh Hồng chợt hô to: “Bắn tên!”

Vài tiếng “soạt soạt soạt” vang lên, hàng ngàn hàng vạn mũi tên bắn về phía Bình Nguyên Hầu. Cuối cùng Bình Nguyên Hầu cũng tìm được lại chút lý trí, quay đầu ngựa, vội vàng chạy trốn, nhưng có một mũi tên bắn cực kỳ chính xác vào mông con ngựa mà ông ta đang cưỡi, khiến con ngựa kêu toáng lên một tiếng rồi điên cuồng lao về hướng mà Bình Nguyên Hầu đang chạy trốn!

Binh sĩ Tây Võ cười ầm lên sau lưng, mà sau khi con ngựa đó lao đi, lại lao thẳng về phía binh mã của Bình Nguyên Hầu, không hề có ý định dừng lại, bất luận ông ta cố gắng thế nào cũng không kéo được con ngựa quý đang phát điên kia lại!

Nó chạy thẳng một đường như thế khiến binh mã thuộc hạ của ông ta đều hoảng hốt rối loạn cả lên, còn có mấy người xui xẻ bị ngựa của ông ta đạp chết nữa!

“Các ngươi nhìn kìa, dáng vẻ chạy trốn của Bình Nguyên Hầu thật là anh dũng vô song biết bao nhiêu!” Yến Kinh Hồng còn thêm dầu vào lửa.

Binh mã Tây Võ lại cười ầm lên một lần nữa!

Sau khi ngựa của Bình Nguyên Hầu chạy xuyên qua binh sĩ của ông ta, vẫn không hề có ý định ngừng lại. Nó sải bước chạy thêm hơn trăm mét nữa, Yến Kinh Hồng liền hô to: “Bình Nguyên Hầu, bản quan ở đây cơ mà, ngươi chạy nhầm rồi!”

Nghe y nói vậy, Khuông Anh Trạch tức tối nhảy xuống khỏi lưng ngựa, từ bỏ luôn con ngựa yêu của mình, quay đầu lao ầm ầm lại!

“Ối chà chà, các ngươi xem kìa, Bình Nguyên Hầu muốn giết bản quan, mà đến ngựa của ông ta còn sợ bị trời phạt không chịu nghe lời, quay đầu chạy mất. Thế mà ông ta lại nỡ lòng từ bỏ ngựa để quay về! Ôi dào, đến ngựa còn thông minh hơn ông ta ấy!” Yến Kinh Hồng lắc đầu nói.

Thế là, khuôn mặt đỏ hồng hào của Bình Nguyên Hầu tức giận đến xanh mét như màu lá!

Đạm Đài Minh Nguyệt cũng ‘vô cùng nể mặt’ quay đầu nhìn về phía Bình Nguyên Hầu chạy tới, phun ra sáu chữ quen thuộc, còn thêm một câu cảm thán: “Người Trung Nguyên thật ngu xuẩn! Thật đúng là ngu không ai bằng!” Trên chiến trường, tước mặt bao nhiêu người thế này, mà tên ngốc đó lại bị Yến Kinh Hồng trêu chọc như thế! Đã vậy ông ta vẫn còn mặt mũi mà quay lại nữa!

Khuôn mặt xanh mét như màu lá của Bình Nguyên Hầu lại nhanh chóng biến thành đỏ tím!

“Tấn công!” Đạm Đài Minh Nguyệt hạ lệnh!

Binh mã Mạc Bắc tấn công từ hai cánh, khí thế không ngăn cản nổi! Binh mã của Bình Nguyên Hầu cũng vội vàng bám theo!

“Chúng tướng sĩ của Tây Võ ta, giơ cao khiên và trường mâu trong tay các ngươi lên, đánh đuổi đám khốn kiếp này về hang ổ của chúng! Giết!” Yến Kinh Hồng vô cùng khí thế hô to lên, nhưng sau đó, lại nhanh chóng thêm một câu, “Đương nhiên, nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi vẫn là bảo vệ bản quan!”

Chúng tướng sĩ vừa ngập tràn nhiệt huyết nam nhi, hừng hực khí thế, lập tức choáng váng, nước mắt đầm đìa quay lại nhìn Nam Cung Cẩm. Thừa tướng đại nhân, ngài có thể bỏ câu cuối cùng đi được không?

“Giết!”

“Giết đi!”

Gió mạnh nổi lên, cờ bay phấp phới, sát khí ngập trời, máu nhuộm đỏ đất! Khắp cả chiến trường nhanh chóng rơi vào cảnh hoảng loạn, tiếng chiến mã hí vang trời cùng với tiếng người ta phẫn nộ gào thét như quấn lại thành một sợi dây dài trong không trung, chỉ vài phút ngắn ngủi, thi thể đã chất đầy đường!

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Cẩm cảm nhận được chiến tranh thực sự là gì, nhìn những người trước mặt mình lần lượt ngã xuống hết người này đến người khác, có người là địch, cũng có người là phe ta. Trong khoảnh khắc này, sự khát máu trong lòng nàng lại không hề nhảy nhót vui vẻ trong lồng ngực như nàng tưởng tượng, ngược lại còn dâng lên một cảm giác xót xa nồng đậm!

Đôi mắt phượng nhắm chặt lại, sau đó từ từ mở ra, đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt và lưu manh thường ngày.

Nàng không phải Đế vương, cũng không phải thánh, cái cảm xúc trách trời thương dân này, không nên thuộc về nàng!

Chúng binh sĩ đã giết chóc đến đỏ mắt, máu tươi che mờ cả mắt họ, đã không còn nhìn rõ được người trước mặt là ai, chỉ còn lại tiếng hô ‘giết, giết’ vang lên trong lòng, trong đầu họ!

Thanh trường đao trong tay Đạm Đài Minh Nguyệt dài hơn chín tấc, nhìn phải nặng đến hai trăm cân! Hắn ta cầm thanh đao trong tay lại như nó không hề có trọng lượng gì vậy, rất thoải mái tự nhiên. Những nơi lưỡi đao đi qua, chỉ thấy máu văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết không ngừng!

Hắn ta là chiến thần Mạc Bắc, hắn ta là ác quỷ trong địa ngục, hắn ta, là quỷ Satan vung lưỡi hái tử vong! Chiêu thức tàn độc, không phát nào chém vào hư không, mỗi một tư thế của hắn ta, đều lộ ra sức mạnh và vẻ đẹp tuyệt mỹ! Khí thế sát phạt bốc lên tận trời, cuồng ngạo đến khiếp người!

Ánh mắt của Nam Cung Cẩm không khỏi nheo lại nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt đầy trầm tư. Người đàn ông này hoàn toàn có thể coi là đối thủ! Không biết sau này gặp lại hắn trên chiến trường của Nam Nhạc và Mạc Bắc, thực sự đối đầu với nhau thì sẽ như thế nào! Trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác mong chờ, là sự mong chờ khi kẻ mạnh gặp được đối thủ ngang tầm! Nghĩ vậy nàng thật sự cũng rất mong chờ ngày đó!

Nhưng, tình hình dần dần trở nên bất lợi với họ, nhân mã tương đương, nhưng binh mã phe địch thực sự dũng mãnh thiện chiến hơn nhiều, có thể nhìn thấy dấu hiệu bại trận ngay trước mắt!

Yến Kinh Hồng chợt trợn trừng hai mắt, nhìn ra phía sau binh mã Mạc Bắc bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Ôi trời ơi! Hữu Dực Vương, khố của ngươi rơi rồi!”

Vừa nghe câu này, Mộ Dung Thiên Thu đứng trên tường thành đang nhíu chặt mày cũng suýt rơi từ trên tường xuống!

Mấy thứ như khố khiếc này nọ luôn có thể thu hút sự tò mò của mọi người! Cũng như năm xưa nàng trêu chọc Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến mọi người đều nhìn bằng ánh mắt tò mò vậy. Binh mã Mạc Bắc đều không thể tin nổi quay đầu nhìn vị Vương gia mà họ kính trọng nhất đó, còn đám người của Bình Nguyên Hầu cũng rất ngỡ ngàng quay lại, tò mò nhìn sang!

Chỉ có binh sĩ Tây Võ là nhìn rõ mồn một Hữu Dực Vương Mạc Bắc vẫn yên lành nguyên vẹn ở đằng kia, làm sao rơi khố được?! Hẳn là Thừa tướng nhìn hoa mắt thôi nhỉ?! Thấy đám người Mạc Bắc quay đầu họ, họ vội vàng vung trường đao trong tay mình chém thẳng xuống không chút do dự!

Gần một nghìn quân địch quay lại, đều bị chém bay đầu! Mà khi cái đầu của họ lăn lông lốc xuống đất, đôi mắt mở to vẫn ngập tràn nghi hoặc, rõ ràng… khố của Vương vẫn còn mà!

Ngay cả Bình Nguyên Hầu cũng rất tò mò quay đầu, suýt nữa không cảnh giác bị binh sĩ Tây Võ chém! Nhưng thấy khố của Đạm Đài Minh Nguyệt, à không, thấy quần của hắn ta còn nguyên vẹn trên người thế kia, trong lòng ngoài việc cảm thấy may mắn vì mình tránh được một kiếp không bị chém ra, thì còn có cả cảm giác may mắn vì mình không phải là kẻ bị lôi khố ra mà nói!

Đương nhiên, khi nhìn thấy bao nhiêu thủ hạ của mình chỉ vì tò mò chuyện cái khố mà bị chém bay đầu, thì ông ta không còn cảm thấy may mắn được nữa! Cái tên tiểu nhân Yến Kinh Hồng này!

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Đạm Đài Minh Nguyệt tái xanh đi, đôi mắt như chim ưng không khỏi nheo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yến Kinh Hồng, ngươi là đồ vô sỉ!” Thấy đánh không thắng lại nghĩ ra mấy chiêu trò vớ vẩn!

Hiện giờ cũng vì gần một nghìn người bị chém mà tình hình có chuyển biến ngược rất lớn! Vì vẫn còn rất nhiều quân địch ngớ người ra đánh mất tính mạng, mà binh sĩ Tây Võ được lợi lớn lại nhanh chóng hiểu ra đây là mưu kế của Thừa tướng, nên chém giết càng hăng hái hơn! Trong lòng họ vô cùng vui mừng, Thừa tướng đại nhân thông minh thật! Khố của Đạm Đài Minh Nguyệt rơi rồi, ha ha ha!

Tâm trạng vui vẻ như vậy giết người cũng càng thuận tay hơn! Sau khi người Mạc Bắc bị thua thiệt, họ lại phản kích như hổ như sói, thật đúng là giết đến đỏ cả mắt! Gã đàn ông vô sỉ đó lại dám nói Vương gia của họ bị rơi khố, thật đúng là khiến người ta không thể nhịn nổi. Họ nhất định phải giết y để trả mối thù của Vương gia!

Nhưng vẻ hung tàn của họ, lại chỉ khiến tinh thần của binh sĩ Tây Võ tăng lên, vì họ đã coi đám người Mạc Bắc thành đám chó điên rồi! Người mà đi giết chó, chẳng phải chỉ là chuyện giơ đao lên, hạ đao xuống hay sao?

Trận chiến này họ đánh tới nửa ngày, binh mã hai bên đều tổn thất rất nhiều, nhưng chính vì một tiếng hô kinh ngạc của Nam Cung Cẩm lúc trước khiến cho trận chiến luôn giữ thế cân bằng, không ai hơn được ai!

Cuối cùng, sắc trời đã tối, Yến Kinh Hồng hô một tiếng: “Được rồi, thu binh đi, bản quan đói bụng rồi!”

Nói rồi y quay người chạy vào trong thành!

Binh sĩ Tây Võ, cũng… chạy vào theo y. Binh mã trên tường thành nhanh chóng bắn tên yểm hộ…

Cuối cùng, Đạm Đài Minh Nguyệt và Khuông Anh Trạch tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn cái tên tiểu nhân hô đói bụng kia nghênh ngang quay về trong Ngọc Môn quan! Lúc đến họ đã ôm một cục tức rồi, giờ lúc về lại chịu thêm một cục tức nữa, tổng cộng là hai cục, đã vậy chúng còn có vẻ như rất muốn hợp lại với nhau sinh ra cả đống cục tức con vậy!

Binh mã Mạc Bắc và Bình Nguyên Hầu đều vô cùng không phục, chủ soái bị người ta sỉ nhục như vậy, làm sao họ có thể không tức?! Họ thúc ngựa lao về phía cổng thành, nhwung cuối cùng chỉ có thể trợn mắt nhìn cửa thành đóng lại, còn có không ít người bị tên ở trên tường thành bắn xuống mà mất mạng tại chỗ!

Đạm Đài Minh Nguyệt và Khuông Anh Trạch, một người cưỡi ngựa, một người đứng dưới đất, đứng sau đám tướng sĩ, cắn răng đồng thanh nói: “Yến Kinh Hồng, không giết được ngươi, bản vương/ bản hầu thề không làm người!”

Lúc này Nam Cung Cẩm vừa quay về trên tường thành, nghe hai người đồng thanh như vậy, nàng lại trợn tròn mắt nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt, nói với vẻ không thể tin nổi: “Hữu Dực Vương, khố của ngài lại rơi rồi!”

“Soạt” một tiếng, toàn bộ binh sĩ Mạc Bắc và Bình Nguyên Hầu đang đứng trước mặt hai người đều quay đầu lại, tò mò nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt!

Bình Nguyên Hầu cũng không kìm chế được, lại len lén nghiêng sang tò mò liếc nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt một cái!

Khuôn mặt dưới mặt nạ của Đạm Đài Minh Nguyệt tái xanh, gầm lên giận dữ với ánh mắt của mọi người: “Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer