NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 136: Bích ngọc hồi hồn đan

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

Trời còn chưa sáng, Tô Cẩm Bình đã tỉnh dậy. Mở mắt nhìn lên đỉnh màn, trong đầu nàng lại nhớ tới chuyện đêm qua, nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp. Còn chưa ngồi dậy đã có cung1nữ bước vào, tay bê khay đựng váy hoa, áo gấm, trâm ngọc, vòng phỉ thúy.

Tô Cẩm Bình chưa kịp nói gì, cung nữ kia đã khom người hành lễ: “Nô tỳ hầu hạ cô nương thay y phục!”

“…” Thế8này là sao? Quân Lâm Uyên đâu cần phải đối xử tốt với nàng tới mức này chứ? Nàng ngại ngùng nói: “Cứ đặt y phục xuống đó, các cô lui đi.” Nàng không quen để người khác hầu hạ2mình mặc quần áo.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ban đầu là bị căm ghét đủ kiểu, gây sự đủ điều, giờ lại đột ngột xoay chuyển ngược hoàn toàn, khiến nàng chưa quen ngay được. Cung nữ kia nghe4vậy cũng đặt y phục xuống rồi lui ra ngoài.

Tô Cẩm Bình thay y phục kia vào không chút khách sáo. Có quần áo tốt mà không mặc thì khác nào tự ngược đãi mình?! Sau khi mặc quần áo xong xuôi, nhìn mấy thứ trâm hoa vòng ngọc bên cạnh, nàng tùy tiện chọn một cái đơn giản, búi gọn tóc lên rồi đi ra ngoài.

Cửa vừa mở, hai cung nữ lại cúi đầu cung kính chào: “Cô nương!”

Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật mấy cái, không quen mà, không quen chút nào!!! Nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên đi đâu, đã có người tới truyền tin: “Cô nương, Thái hậu truyền cô yết kiến!”

Thái hậu tìm nàng làm gì? Nói thật, hiện giờ ấn tượng của nàng đối với Thái hậu thật sự không hề tốt chút nào, nhưng không tốt thì cũng vẫn phải đi gặp. Nàng đi theo cung nữ đến tẩm cung của Thái hậu rồi đứng cửa chờ yết kiến.

Chờ một lúc, không ngờ Huệ Hương lại đích thân ra đón nàng: “Cô nương, Thái hậu mời cô vào!” Sắc mặt, ngữ khí đều rất cung kính khiến Tô Cẩm Bình còn nghĩ chẳng lẽ mình biến thành Thái hậu rồi. Nàng bước vào trong tâm trạng bất an, thấy Thái hậu trên phượng tọa liền nhẹ nhàng hành lễ: “Dân nữ bái kiến Thái hậu!”

“Đứng lên đi!” Giọng nói hơi già cỗi của Thái hậu chậm rãi truyền vào tai Tô Cẩm Bình, sau đó, mấy tiếng ho khan lại vang lên, xem ra chuyện đêm qua cũng khiến Thái hậu bị choáng váng khá nặng nề.

“Tạ ơn Thái hậu!” Thật ra, với tính cách của nàng thì nàng rất muốn tung một cước đá bay Thái hậu đi để xả hận cho Quân Lâm Uyên! Nhưng nàng không dám, hiện giờ người ta vẫn còn là Thái hậu, còn nàng thì không phải.

Vương Thái hậu khe khẽ hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Ngươi có biết ai gia cho truyền ngươi tới đây có chuyện gì không?” Mụ biết Uyên Nhi đối xử với cô gái này rất khác biệt, vài ngày trước tuy là cung nữ cọ rửa ngự dũng nhưng chỉ trong một đêm lại trở thành người có thân phận đặc biệt nhất hậu cung này, không có phẩm hàm, không có phi vị, nhưng không ai không biết vị trí của nàng trong lòng Hoàng thượng, ngay cả mụ là Thái hậu cao quý, cũng không dám tùy tiện đắc tội.

“Dân nữ không biết!” Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

“Ai gia muốn nhờ ngươi khuyên nhủ Hoàng thượng giúp ai gia, hiện giờ Công chúa Nhã bị bệnh nặng, thật sự không hợp để gả đi Nam Cương, hy vọng ngươi có thể khuyên Hoàng thượng để hắn thu lại mệnh lệnh đã ban ra!” Vương Thái hậu chậm rãi nói với Tô Cẩm Bình, thấy sắc mặt nàng không có gì biến đổi, lại đành nói tiếp, “Nếu ngươi giúp ai gia lần này, ai gia sẽ không quên ơn ngươi, chỉ cần có ai gia ở đây, chắc chắn ngươi sẽ có thể sống vui vẻ thoải mái trong hậu cung này, bất luận kẻ nào cũng không dám chạm đến một sợi tóc của ngươi!”

Nghe xong, Tô Cẩm Bình vẫn im lặng, cúi đầu không nói gì. Nàng cho rằng, dù Quân Lâm Uyên có làm gì với họ, thì đều là báo ứng của họ, nên dù Thái hậu có nói gì đi chăng nữa, chắc chắn nàng cũng sẽ không thể đi cầu xin cho họ.

Thấy nàng không nói gì, Vương Thái hậu thoáng giận dữ, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi: “Sao? Ngươi không tin ai gia à?”

“Thái hậu, không phải dân nữ không tin ngài, mà chuyện này dân nữ cũng bất lực. Ngài cũng biết tính Hoàng thượng rồi, nếu dân nữ bất cẩn nói sai một câu thì cái mạng nhỏ của dân nữ sẽ…” Tính tình Quân Lâm Uyên vốn vui giận thất thường, nên Tô Cẩm Bình dùng lý do này cũng có thể chấp nhận được.

Vương Thái hậu nghe cũng thấy có lý, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy ngươi tìm một cơ hội, chỉ cần tìm một cơ hội góp vài lời với Hoàng thượng thôi. Nếu việc này thành công, ai gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Mẫu hậu có gì cần sao không nói thẳng với trẫm? Cần gì phải làm phiền người khác?” Giọng nói du dương của Quân Lâm Uyên vang lên ngoài cửa, đôi mắt xếch hẹp dài liếc nhìn về phía Tô Cẩm Bình, thấy nàng không sao, trái tim vốn bất an rối loạn cũng bình tĩnh lại.

Vừa nhìn thấy Quân Lâm Uyên, sắc mặt Vương Thái hậu liền biến đổi rất lạ thường, như đau lòng, như khổ sở, đôi mắt già nua hơi vẩn đục nhìn về phía Quân Lâm Uyên như có vẻ e ngại, lại như muốn nói gì đó mà không nói được.

“Mẫu hậu còn muốn nói gì với trẫm không?” Đôi mắt âm độc nhìn thẳng về phía người đang ngồi trên phượng tọa, ánh mắt y như những con dao tẩm độc dược.

Vương Thái hậu che miệng ho khan mấy tiếng, giọng nói già nua mệt mỏi vang lên: “Hoàng đế, con thật sự không thể để cho muội muội một con đường sống sao?”

“Mẫu hậu, quốc thư đã gửi đi rồi, không ai có thể thu lại được!” Hắn nói không chút bận lòng.

Vương Thái hậu chợt kích động: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ nếu muội muội ngươi gả tới Nam Cương, Nam Cương Vương mà biết con bé không còn là trinh nữ, thì sẽ trở mặt với Bắc Minh ta sao?” Dù Nam Cương là một nước nhỏ ở một khu riêng, nhưng khả năng dùng cổ dùng độc là thiên hạ đệ nhất, đối đầu với họ, Bắc Minh cũng không được lợi gì.

“Mẫu hậu, hậu cung không được tham gia chính sự, chuyện này trẫm sẽ tự xử lý thỏa đáng! Đương nhiên, nếu mẫu hậu cố tình muốn quay lại triều đình, buông rèm chấp chính, trẫm cũng sẽ không phản đối. Không biết mẫu hậu có hứng thú không?” Nói thì nói vậy, nhưng đáy mắt hắn đầy vẻ trào phúng.

Vương Thái hậu trắng bệch mặt, làm sao không nhận ra vẻ trào phúng trong giọng điệu của hắn chứ! Mụ khẽ lắc đầu: “Ai gia già rồi, việc này ai gia sẽ không nhúng tay vào nữa!”

“Vậy mẫu hậu cứ an phận mà ở hậu cung đi, chuyện triều đình xin mẫu hậu đừng nhúng tay vào. Chuyện trẫm đã quyết định, không ai có thể xen vào được!” Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Tô Cẩm Bình ý bảo nàng đuổi theo. Tô Cẩm Bình cũng vội đi theo hắn.

Ra cửa chưa được mấy bước, hắn đã dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?” Ngữ khí này đúng là hoàn toàn khác hẳn giọng điệu vừa rồi.

Lại nói, nàng cũng không quen với vẻ dịu dàng đó của hắn, khẽ lắc đầu đáp: “Không sao.” Sau khi nói vậy, hai người chỉ nhìn nhau một lúc lâu cũng không nói gì.

Quân Lâm Uyên chợt lên tiếng: “Trẫm đưa nàng đi xem thứ này!”

“Thứ gì?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Quân Lâm Uyên cười không đáp, chậm rãi đi trước, Tô Cẩm Bình nghi hoặc đi theo sau hắn. Chuyện gì mà phải thần thần bí bí như vậy?

Tuy là mùa thu nhưng hoàng cung vẫn trăm hoa đua nở, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang bên tai không ngừng. Đi qua ngự hoa viên một đoạn rất xa là một khoảng rừng râm mát. Tô Cẩm Bình nhìn rừng hoa mai trước mặt, đã sắp đến mùa đông, một vài nụ hoa mai đã như sắp hé nở, thoạt nhìn vô cùng tươi đẹp. Nàng đi theo Quân Lâm Uyên qua trận pháp ngũ hành bát quái, rồi xuyên qua rừng mai, không bao lâu sau liền nhìn thấy một gian nhà tranh, phía trước gian nhà trồng rất nhiều thảo dược. Tô Cẩm Bình vốn không biết những thảo dược này là gì, nhưng khi nhìn thấy một nhánh hoa ở giữa vườn thảo dược kia, nàng khẽ nhíu mày. Bông hoa đó, chỉ có một cành duy nhất, cánh hoa giống sen mà lại không phải sen. Kỳ lạ nhất là, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó như tỏa ra những tia sáng nhiều màu sắc, lóng lánh, trong veo, rực rỡ lóa mắt.

“Hoa gì kia?” Tô Cẩm Bình không khỏi cất tiếng hỏi.

Quân Lâm Uyên cười khẽ, nốt ruồi son nơi mi tâm lại đẹp hơn xưa vài phần: “Đó là hoa Bích Huyết, phải dùng một trăm cây sen Xuyên Tâm nuôi dưỡng suốt năm năm, thất bại thì gieo lại, một năm bốn mùa không ngừng nghỉ mới có thể ra được hoa này, chỉ cần trong quá trình có một chút sai sót nào, thì sẽ xôi hỏng bỏng không. Thêm mấy ngày nữa là có thể dùng làm thuốc dẫn rồi!”

“Hoa này có công hiệu gì?” Mất nhiều công sức như thế, chăm sóc suốt năm năm mới ra được hoa, chắc cũng phải có tác dụng kỳ diệu chứ?

“Nàng có từng nghe thấy Bích ngọc hồi hồn đan chưa?” Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười khẽ, như biết chắc rằng Tô Cẩm Bình sẽ cảm thấy hứng thú với chủ đề này vậy.

Tô Cẩm Bình ngẩn người, rồi hưng phấn mở to mắt: “Chẳng lẽ nó có thể chế ra Bích ngọc hồi hồn đan sao?” Vậy không phải mắt của tiểu Hồng Hồng được cứu rồi à?!

“Đúng thế!” Thấy nàng cao hứng, hắn cũng vui vẻ nói, “Năm đó sư phụ chỉ chế được ra ba viên, là vì ông không có chỗ ở cố định, quanh năm suốt tháng đi khắp nơi hành nghề cứu người, không thể dừng lại ở nơi nào để dưỡng loại hoa này. Mà hoa này cũng có một đặc tính là trong vòng một nghìn dặm không thể sinh trưởng ra hai đóa hoa, nên mỗi lần chỉ có thể nở một đóa. Sau khi trẫm đoạt lại vương quyền, cũng luôn nghiên cứu, giờ sắp thành công rồi!”

“Một cây có thể chế được mấy viên?” Nếu chế được nhiều, liệu nàng có thể xin một viên được không?

“Một viên!” Giọng nói du dương vang lên, thản nhiên nói ra hai chữ này, thấy trên mặt nàng có vẻ mất mát, hắn lại cười nói tiếp, “Trẫm có thể tặng cho nàng!”

Tô Cẩm Bình nhìn hắn không tin nổi, vật quý giá như vậy mà hắn định tặng nàng sao? “Huynh chắc chứ?”

Nụ cười khẽ nở rộ trên mặt hắn: “Đương nhiên rồi. Mắt của Bách Lý Kinh Hồng, chắc cũng cần loài hoa này nhỉ?” Thân là thần y đời kế, đối với hắn nhìn nghe sờ hỏi đều có thể nhìn ra được manh mối như nhau. Hắn đã từng gặp Bách Lý Kinh Hồng, đương nhiên có thể nhận ra tình trạng sức khỏe của hắn.

“Nhưng mà… thứ này quá quý giá…” Đúng là nàng muốn có nó, nhưng nàng hiểu đạo lý “vô công bất thụ lộc“. Nàng vốn đã thiếu Quân Lâm Uyên ơn cứu mạng, giờ còn nhận đồ của hắn, có phải không được hay lắm không?

Thấy nàng như vậy, Quân Lâm Uyên nheo mắt cười nói: “Nếu đã là bằng hữu, thì coi như trẫm tặng sính lễ sớm cho nàng cũng được mà. Sớm muộn gì nàng và Bách Lý Kinh Hồng chẳng thành hôn.”

Tô Cẩm Bình kích động bước tới nắm lấy tay hắn, hưng phấn nói: “Huynh đối xử với ta tốt quá là tốt!”

Hơi ấm ở đầu ngón tay chậm rãi truyền từ lòng bàn tay lên, khuôn mặt hắn vẫn giữ nụ cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Nàng thích là tốt rồi!” Có thể khiến nàng vui vẻ thế này, dù có là thứ quý giá mấy cũng đáng. Dù rằng…

Tô Cẩm Bình cũng không biết trong lòng hắn nghĩ nhiều như vậy, lại quay đầu nhìn cả khoảnh vườn sen Xuyên Tâm, ở cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy cây bạc hà, chợt hơi ngẩn người nói: “Nếu ta cũng biết y thuật thì tốt quá!”

Thật ra, kiếp trước, mơ ước lớn nhất của nàng là trở thành một bác sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng cuối cùng lại vì thuật thôi miên phiền phức kia, cùng với chuyện bố mẹ nuôi bị giết mà không hoàn thành được. Thật ra, xét trên một khía cạnh nào đó, thì nàng và Quân Lâm Uyên cũng cùng một loại người, cũng có cùng một sự bi ai. Quân Lâm Uyên muốn làm quân tử, lại bị dồn ép đến mức thành người như bây giờ. Mà nàng muốn làm bác sĩ cứu mạng người khác, cuối cùng lại thành sát thủ máu lạnh vô tình.

“Trẫm có thể dạy nàng!” Hắn quay sang, thản nhiên nhìn nàng, mặt rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.

“Thật không?” Nàng cũng biết một chút chuyện ở cổ đại, đặc biệt là với những tuyệt kỹ mật môn, đều không được truyền ra ngoài, muốn làm đệ tử truyền nhân của thần y làm sao dễ dàng thế được?!

“Nhưng nàng phải thề, Thần y môn từ trước đến giờ chỉ truyền cho một đệ tử duy nhất. Nếu nàng đã thề, thì trong tương lai, y thuật của nàng cũng chỉ có thể truyền cho một người, hơn nữa, còn phải truyền toàn bộ!” Sắc mặt Quân Lâm Uyên vô cùng nghiêm nghị.

“Được!” Điều này chắc chắn có thể?”

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu, sau đó bước vào gian nhà tranh kia: “Theo ta!” Thật ra, việc truyền thừa y thuật của thần y môn còn có một quy định nữa, đó là truyền nam không truyền nữ. Hắn nghĩ, nếu hắn dạy nàng thật, e rằng sau khi hắn chết, sư phụ hắn sẽ bị chọc tức đến sống dậy mất. Nhưng dù sao cũng phải truyền lại y thuật này, trừ nàng ra, hắn chưa từng nảy sinh ý định dạy lại cho ai bao giờ.

Sau khi vào nhà, hắn đưa cho nàng một quyển sách nhỏ: “Đây là y lý.”

Tô Cẩm Bình kích động nhận lấy, vừa lật ra, nàng lại ngớ người, ngượng ngùng ho khan mấy tiếng rồi chậm rãi nói trong ánh mắt kinh ngạc của Quân Lâm Uyên: “À… ta không biết chữ!”

“…” Không biết chữ?! Trong mắt hắn, nàng là cô gái vô cùng trí tuệ, sao có thể không biết chữ? Hắn hơi nghi hoặc hỏi lại: “Thật sao?”

Nàng xấu hổ ho khan: “Khụ khụ… Thật!”

Mặt hắn không chút biến đổi nhìn nàng một lát rồi chậm rãi rút lại quyển sách y học kia, đặt về chỗ cũ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài cửa.

“Này, sao huynh lại bỏ đi?” Chẳng lẽ hắn hối hận?

Quân Lâm Uyên quay lại, ánh mắt mang theo cảm giác cực kỳ bối rối: “Dạy nàng biết chữ!”

“Ha ha…” Nàng cười ngốc nghếch rồi đi theo sau hắn.

Cái gọi là ‘dạy nàng biết chữ’ căn bản không giống như nàng nghĩ, mà là…

Một phòng học, một phu tử để râu rất dài đi qua đi lại, tay cầm quyển sách, nghiêng đầu lắc lư đọc, tay kia để sau lưng, còn cầm thêm một cây roi mây. Trong phòng có không ít các cô gái ngồi học, đều là con cháu nhà quan, có cả mấy vị Công chúa trẻ tuổi nữa.

Tô Cẩm Bình không khỏi cảm thấy bi ai, nàng đã chừng này tuổi đầu rồi, xuyên không tới cổ đại mà lại còn phải đi học nữa! Phu tử kia thì ra sức đọc chi hồ giả dã, còn Tô Cẩm Bình thì ra sức nhận biết chữ, cố gắng tìm điểm chung giữa chữ giản thể và phồn thể, hơn nữa, nàng còn phát hiện ra, hình như những chữ này khác với chữ mình nhìn thấy ở Đông Lăng, có vẻ đơn giản hơn một chút.

Quân Tử Mạch ở cách đó không xa nhìn bộ dạng phiền muộn đó của nàng, cảm giác muốn chụm đầu thì thầm buôn chuyện lại làm nàng ấy thêm ngứa ngáy, liền nhỏ giọng gọi: “Này, này…”

Vừa gọi hai tiếng, phu tử kia đã nghe thấy, bước nhanh đến trước mặt Quân Tử Mạch, quất mạnh một roi xuống mặt bàn nàng ấy khiến Quân Tử Mạch giật mình kinh hãi!

Nhìn thấy cảnh này, mắt Tô Cẩm Bình lộ vẻ cảm thông, giờ thì nàng thấy rồi, thì ra không phải chỉ có giáo viên hiện đại không thích học sinh nói chuyện riêng trong lớp, mà thầy giáo cổ đại cũng vậy!

“Công chúa Mạch!” Tiếng quát đầy khí thế vang lên.

Quân Tử Mạch sợ hãi nhăn nhó mặt mày, vội đứng dậy: “Có học trò!”

Phu tử này là viện sĩ viện Hàn Lâm, cũng là người hung dữ nhất trong các phu tử, rất ít khi nể mặt các học trò, dù là con cháu của Hoàng thất hay quý tộc, lúc cần đánh vẫn đánh, cần phạt vẫn phạt, vì thế Quân Tử Mạch vô cùng sợ ông.

“Trong các học trò, trò là người không có chí tiến thủ nhất! Học tới tận bây giờ mà còn không biết đọc Luận ngữ cơ bản nhất, đã vậy còn nói chuyện riêng. Trò bảo bản quan làm sao ăn nói với bệ hạ đây?” Phu tử cực kỳ tức giận nói.

Quân Tử Mạch cúi đầu, không dám hé răng nửa lời, cũng không còn chút xíu vẻ nghịch ngợm nào như lúc đứng trước mặt Quân Lâm Uyên. Học trò trời sinh đã sợ thầy giáo, dù Quân Tử Mạch bướng bỉnh đến mấy cũng không dám không nghe lời.

“Học trò biết lỗi rồi ạ!” Quân Tử Mạch nhăn nhó cúi đầu nói.

Phu tử thấy điệu bộ nhận lỗi của nàng đúng tiêu chuẩn, thái độ thành khẩn, cũng dịu đi một chút, lạnh mặt nói: “Nhớ hết những thứ hôm qua học chưa?”

Quân Tử Mạch hơi kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Hôm qua học gì ạ?” Vừa dứt lời, thấy mặt phu tử biến sắc, nàng vội cúi đầu đáp: “Nhớ ạ nhớ ạ! Học trò nhớ hết ạ!”

Phu tử kia cũng không phải nhân vật dễ đối phó, lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu lại nói: “Vậy trò nói xem, “Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi”* có nghĩa là gì?”

*Học mà không suy tư ắt sẽ sai lầm, suy tư mà không học ắt sẽ bế tắc.

Quân Tử Mạch đảo mắt vòng quanh, con ngươi cũng nhanh chóng chuyển động nhìn về phía Tô Cẩm Bình cầu trợ giúp. Tô Cẩm Bình mấp máy miệng, muốn lẳng lặng nhắc nàng ấy, nhưng phu tử lại đột ngột quay đầu, vì thế khẩu hình đang mấp máy của Tô Cẩm Bình lập tức biến thành một cái ngáp!

Phu tử hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn Quân Tử Mạch: “Công chúa Mạch, ngày hôm qua bản quan đã nói, nếu vẫn có người không thuộc bài, thì hôm nay sẽ bị phạt về thể xác, Công chúa Mạch có nhớ thật không?”

“Nhớ ạ nhớ ạ!” Phạt thể xác tức là bị đánh vào lòng bàn tay, hơn nữa phu tử này ra tay cực kỳ mạnh, nàng không muốn bị đánh!!! Con ngươi đảo một vòng rồi vội vàng giải nghĩa theo mặt chữ: “Câu này có nghĩa là, chỉ học tập mà không suy tư thì sẽ biến thành cái lưới, còn chỉ suy tư mà không học sẽ biến thành cái túi ạ.*”

*Trong tiếng Trung, từ ‘lưới’ (网子) và từ ‘võng’ (罔) có cách đọc giống nhau, từ ‘túi’ (袋子) và từ ‘đãi’ (殆) có cách đọc giống nhau.

“Phụt…” Tô Cẩm Bình không kìm được liền phì cười, không ít các học trò con cháu gia đình quyền quý phía sau nàng cũng đều tỏ vẻ buồn cười mà không dám cười. Câu trả lời này, đúng là tư tưởng ‘cực kỳ mới lạ’.

Mọi người đều buồn cười, còn phu tử lại rất bực bội! Ông ta quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình vừa không biết điều tùy ý bật cười một cái, sau đó mới quay lại nhìn Quân Tử Mạch: “Xem ra, những gì thần dạy ngày hôm qua, Công chúa điện hạ không hề nhớ một câu nào cả.”

Quân Tử Mạch run rẩy đưa tay mình ra, chuẩn bị tốt tinh thần bị ăn đòn. Tô Cẩm Bình cũng không ngăn cản, tiểu nha đầu này cũng nên bị rèn giũa một chút, sau này còn biết chú tâm học tập, dù sao, câu nói “Thầy nghiêm có trò giỏi” cũng không hề sai.

“Đét! đét!”, roi mây đánh mạnh vào lòng bàn tay Quân Tử Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tử Mạch đỏ bừng lên, vừa bị đánh đau, cũng vừa vì cảm thấy rất mất mặt. Thật ra, đây không phải lần đầu tiên nàng bị đánh, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Tô Cẩm Bình đi học mà nàng lại bị đánh, thực sự rất mất mặt.

Sau khi đánh xong, phu tử kia vẫn chưa chịu bỏ qua, nói: “Các trò cũng đừng học theo Công chúa Mạch, nếu học trò của bản quan đều như thế này, thì danh hiệu phu tử giỏi nhất Bắc Minh của ta cũng vỡ nát mất.”

Câu nói này đánh thẳng vào thể diện của Quân Tử Mạch không chút nể nang, Quân Tử Mạch cũng rất xấu hổ, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống. Tiếng cười trộm lại vang lên khắp bốn phía…

Một cô gái nhìn có vẻ lớn hơn Quân Tử Mạch một chút đứng dậy, ngẩng cao đầu nói: “Thưa thầy, chẳng qua chỉ là một Công chúa do tiện tỳ sinh ra, ngu ngốc cũng là lẽ thường thôi, bản Công chúa hiểu ý câu nói kia, tức là chỉ học mà không suy tư sẽ không hiểu gì, chỉ suy tư mà không học hỏi sẽ tụt hậu!”

Tuy câu nói này không khó giải nghĩa, thậm chí ở cổ đại này, một đứa trẻ bình thường chưa đến mười tuổi cũng có thể hiểu được, nhưng sau khi so sánh với Quân Tử Mạch, phu tử vẫn gật đầu hài lòng. Có điều, sắc mặt ông ta lập tức nghiêm lại, chắc hẳn định uốn nắn lại câu nói của nàng ta.

“Công chúa hiểu lễ nghi, lại biết thân thiết muội muội như vậy, ta nhất định phải bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, để Hoàng thượng khen ngợi Công chúa cho xứng đáng mới được!” Tô Cẩm Bình như cười như không nói.

Nàng vừa dứt lời, con chim công kiêu ngạo kia lập tức biến sắc, mặt tái nhợt như bị ốm, Hoàng huynh sủng ái Quân Tử Mạch này nhất, nếu để huynh ấy biết mình bắt nạt nàng, thì chắc chắn sẽ bị trừng trị một phen, có điều, vì Quân Tử Mạch yếu đuối, chịu ấm ức cũng không đi mách lẻo nên nàng ta mới không thèm nể nang gì như thế. Còn cô gái không rõ lai lịch này, ai có mắt cũng đều nhìn thấy nàng được Hoàng thượng đối xử rất khác biệt, nếu nàng mà tố cáo thì nàng ta thê thảm mất.

Tô Cẩm Bình nói xong, Quân Tử Mạch liền nhìn nàng đầy cảm kích, nhưng nàng lại không vui trả lại nàng ấy một ánh mắt xem thường, giống như rất bất mãn vì sự vô dụng của nàng ấy vậy.

Quân Thiên Mạch ngớ người một chút rồi gượng cười: “Vừa rồi bản Công chúa chỉ lỡ lời chút thôi mà!”

“Thưa thầy, người ta thường nói, biết sai biết sửa mới có thể thành việc lớn. Nàng ta có lỗi, cũng nên nhận lỗi đúng không ạ?” Tô Cẩm Bình nhìn Quân Thiên Mạch như cười như không, phu tử kia cũng khẽ nhíu mày, đúng là có lỗi thì phải nhận lỗi, nhưng dù sao đối phương cũng là Công chúa, cô gái này không hề e ngại chút nào sao?

Quân Thiên Mạch lạnh mặt hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”

“Xin lỗi trước mặt mọi người!” Mấy chữ chậm rãi vang lên, đôi mắt phượng khóa chặt vào người Quân Thiên Mạch như khiến nàng ta không dám từ chối.

Nhưng nàng ta cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Bảo bản Công chúa xin lỗi đứa con gái của một tiện tỳ rửa chân sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Vậy thì đành phải chờ tan học xong, chúng ta cùng tới nhờ Hoàng thượng phân xử vậy!” Tô Cẩm Bình cũng không cho nàng ta chút đường lùi nào.

“Cô!!!” Quân Thiên Mạch nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng quay đầu miễn cưỡng nói với Quân Tử Mạch, “Hoàng muội, Hoàng tỷ lỡ lời, mong Hoàng muội thông cảm!”

Quân Tử Mạch gật đầu nói: “Không sao!” Ngoài mặt thì không sao, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng thoải mái! Lúc trước nếu nàng kể mấy chuyện này với Hoàng huynh, Hoàng huynh đều trừng phạt rất nặng nên dần dần nàng không nói với Hoàng huynh nữa, không muốn chỉ vì chút cãi vã nho nhỏ mà dẫn đến cảnh đổ máu, nhưng Quân Thiên Mạch càng lúc càng vênh váo ngang ngược khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay có người ra mặt vì mình như thế thật tốt!

“Ta tin rằng từ nay về sau, chắc hẳn cũng sẽ không có ai nói năng vô lễ với Công chúa Mạch nữa, không biết chư vị nghĩ sao?” Luồng khí chất vương giả ngạo nghễ trời sinh tỏa ra.

Mọi người đều im lặng không đáp, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ thần phục, không biết thần phục khí thế của nàng, hay là thần phục Hoàng đế ở sau lưng nàng.

Lúc này, ngay cả phu tử kia cũng nhìn Tô Cẩm Bình đầy ẩn ý, sắc mặt phức tạp lại mang theo không ít vẻ tán thưởng. Cô gái như thế, không sợ phiền phức, không sợ cường quyền, nói năng có vẻ rất tùy tiện nhưng từng câu từng chữ đều đánh đúng trọng tâm, nhìn có vẻ như không khoan dung, nhưng lại đầy nghĩa hiệp, chẳng trách Hoàng thượng đối xử với nàng khác biệt như thế! Nghĩ vậy, ấn tượng của ông ta về Tô Cẩm Bình cũng tốt hơn một chút: “Trò nói, hữu bằng tự viễn phương lai…”

“Bất diệc lạc hồ!” Mấy câu phổ thông này nàng vẫn nhớ rất rõ.

“Tam nhân hành?”

“Tắc tất hữu ngã sư!”* Đến học sinh tiểu học cũng biết vế sau của mấy câu này.

*Có bạn từ phương xa đến chẳng phải là điều vui mừng sao?

Ba người cùng đi, hai người tất là thầy của tôi.

Phu tử khẽ gật đầu, xem ra nàng học Luận ngữ không tồi, trầm ngâm một lúc lâu, ông ta lại chợt hỏi một câu mà chính ông ta cũng sững người: “Trò thấy, Hoàng đế và dân chúng bên nào quan trọng hơn?” Tuy hỏi xong ông ta hơi giật mình, nhưng bình tĩnh lại ngay, hai mắt sáng rực nhìn Tô Cẩm Bình, mong chờ được nghe một câu trả lời khác biệt từ miệng nàng.

Mọi người đều nhíu mày, câu hỏi này nên hỏi đàn ông, đi hỏi phụ nữ làm cái gì?! Hơn nữa, câu trả lời không phải đã quá rõ rồi sao?! Thân phận của Hoàng đế đương nhiên cao quý hơn dân chúng gấp trăm nghìn lần. Ai ngờ, Tô Cẩm Bình lại khẽ cười nói: “Dân là nặng, quân là nhẹ, xã tắc cũng xếp sau. Cần biết rằng, dân như nước, quân như thuyền, nước có thể nâng thuyền nổi, cũng có thể nhấn chìm thuyền!”

Phu tử nghe xong, trong mắt dần hiện lên vẻ kinh hãi, đúng là ông ta mong chờ câu trả lời khác biệt từ cô gái kia, nhưng không ngờ câu trả lời ấy lại đến mức này!

Nhưng, dường như Tô Cẩm Bình cảm thấy ông ta vẫn chưa đủ kinh hãi, lại nói tiếp: “Nhân nghĩa là đạo trị quốc, nhưng nếu gặp thời loạn, nhân nghĩa không thể làm vua. Người làm vua, phải có lòng thống nhất giang sơn, phải có năng lực trị vì thiên hạ. Nếu trong thời bình, thứ đất nước cần là đấng hiền vương; còn trong thời loạn, người mà đất nước cần, là vị quân vương lòng mang chí lớn, có năng lực gìn giữ giang sơn.”

Nghe nàng nói xong, phu tử vô cùng chấn động, đột nhiên lại sinh ra cảm giác muốn đặt quyển sách trên tay xuống mà đàm đạo chuyện trò cùng Tô Cẩm Bình. Vào thời loạn, nhân nghĩa không thể làm vua, mấy lời này thực sự đánh vào đúng tử huyệt! Điều này cũng lý giải vì sao đạo trị quốc của nhà nho đều rất có lý, nhưng quân vương cũng chỉ bằng lòng nghe mà không hề muốn tiếp nhận. Phu tử nhìn Tô Cẩm Bình đầy tán thưởng, rồi luôn miệng khen ngợi: “Quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm*, kỳ nữ đương thời.”

*Kinh tài tuyệt diễm: Xinh đẹp tài năng tuyệt thế.

“Phu tử quá khen!” Nói là quá khen, nhưng trên mặt nàng không hề có vẻ khiêm tốn, ngược lại lại rất đúng mực, đầy khí thế.

Phu tử thầm gật gù trong lòng, ấn tượng dành cho Tô Cẩm Bình lên tới mức cao nhất, vuốt chòm râu dài của mình, cười nói: “Cựu thần dạy học bao nhiêu năm nay, nhưng chỉ có duy nhất một mình trò là có cách lý giải đó. Làm đệ tử của lão phu đúng là uổng phí nhân tài!”

“Phu tử khiêm tốn quá!” Cái danh hiệu phu tử giỏi nhất Bắc Minh cũng đâu phải hư danh.

Vô số ánh mắt ghen tị, không cam lòng và hâm mộ đều hướng về phía Tô Cẩm Bình, phu tử lại nói tiếp: “Trò đọc nội dung tiếp theo đi!” Nói xong, ông nhìn vào sách chờ Tô Cẩm Bình đọc bài.

Giờ thì Tô Cẩm Bình không vui nổi nữa, xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Phu tử, trò không biết chữ.”

“…” Nàng nói đùa sao?

Đến buổi chiều tan học, Tô Cẩm Bình cảm giác như toàn thân mình vừa được cải tổ lại vậy, đi học đúng là mệt chết đi được! Những ánh mắt nhìn về phía nàng vừa có hâm mộ vừa có ghen tị, có cả khinh thường! Bao nhiêu năm nay, trừ Hoàng thượng ra thì Tô Cẩm Bình là người đầu tiên được viện sĩ ưu ái như vậy, nhưng không ngờ nàng lại không biết chữ! Đúng là…

Quân Tử Mạch bám theo sau Tô Cẩm Bình: “Hoàng tẩu, hôm nay cảm ơn tẩu! Còn nữa, tẩu không biết chữ, ta có thể dạy tẩu!”

“Ừ!” Tô Cẩm Bình gật đầu rồi vừa kịp nhận thức được, lại vội vàng lắc đầu nhìn nàng ấy: “Nói lung tung gì thế, ta và Hoàng huynh muội chỉ là bằng hữu thôi!”

Quân Tử Mạch bĩu môi, rõ ràng Hoàng huynh thích nàng như vậy, sao nàng lại không mềm lòng chút nào chứ, ngay cả cách xưng hô chút thôi cũng không được.

“Được rồi được rồi! Mau về đi, trong mấy ngày này, nhất định ta phải học xong chữ!” Như thế mới có thể sớm học được y thuật. Chữ Bắc Minh cũng không khác chữ giản thể quá nhiều, nhưng vẫn có không ít những từ lạ, thế nên, chỉ cần chăm chỉ một chút, muốn học xong cũng không phải việc quá khó.

Đi đến ngã rẽ, hai người liền tách ra hai hướng, quay về cung của mình.

Khi Tô Cẩm Bình vừa tới trước cửa tẩm cung của mình, lập tức cảm thấy có một luồng khí mạnh mẽ dâng lên từ trong phòng khiến nàng có cảm giác cực kỳ nguy hiểm! Nhưng luồng khí này lại rất quen thuộc, khi ở Đông Lăng nàng đã từng cảm nhận được rồi! Mặt nàng thoáng hiện lên vẻ vui mừng liền đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, nàng nhìn thấy ngay Lãnh Tử Hàn mặc y phục màu đen ngồi rất thoải mái trên ghế.

Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn sáng rực lên, đứng dậy luống cuống gọi: “Tiểu Cẩm!” Đôi mắt đen láy chất chứa tình cảm thâm sâu nhìn thẳng vào mắt nàng. Nếu không nhờ Dật nói cho hắn biết nàng ở hoàng cung Bắc Minh, thì hắn thật sự không thể nghĩ tới được. Dù sao núi Tuyết cũng cách Bắc Minh đến vạn dặm đường!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, trong lòng nàng vừa vui mừng lại vừa hụt hẫng. Vui mừng là vì gặp lại bạn cũ, hụt hẫng là vì Lãnh Tử Hàn tìm thấy nàng, nhưng hắn lại vẫn chưa tìm thấy.

Thấy nàng lộ vẻ hụt hẫng, Lãnh Tử Hàn thầm tự giễu chính mình, nói: “Tiểu Cẩm, nếu không nhờ Dật nói cho ta biết, thì ta cũng không tìm thấy muội!” Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ vừa tới thăm Bắc Minh, Hoàng Phủ Dạ báo tin nàng đang ở đây cho Dật biết, Dật dùng bồ câu đưa tin gọi hắn tới cũng chính vì việc này. Do hắn ích kỷ không muốn nói cho Bách Lý Kinh Hồng, hoặc là vì hắn cảm thấy Bách Lý Kinh Hồng không bảo vệ được nàng mới khiến nàng ngã xuống vực, nên khi có tin tức của nàng, hắn hoàn toàn không hề có ý định báo về Nam Nhạc. Hơn nữa, hắn cũng tin rằng, nếu Bách Lý Kinh Hồng là người biết tin của nàng trước, thì gã đàn ông lòng dạ nham hiểm đó chắc chắn cũng sẽ không nói cho hắn biết! Chỉ là, khi nhìn thấy vẻ hụt hẫng trên mặt nàng, hắn lại chợt thấy hối hận.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Tô Cẩm Bình mới dịu đi một chút.

“Tiểu Cẩm, ta đưa muội đi!” Đây là mục đích hắn tới đây.

Tô Cẩm Bình nhíu mày, nghĩ về chuyện Bích ngọc hồi hồn đan, nàng liền nói: “Tạm thời trong nhiều ngày tới ta còn chưa đi được!”

Lãnh Tử Hàn biến sắc, bước tới vài bước nhìn thẳng nàng hỏi: “Nàng thích hắn rồi sao?” Hắn này, đương nhiên là chỉ Quân Lâm Uyên.

“Không phải, là vì ta…” Tô Cẩm Bình còn chưa dứt lời, sắc mặt Lãnh Tử Hàn lại thay đổi, đôi mắt đen quét về phía cửa.

Không bao lâu sau, một cơn gió nổi lên, cửa bị thổi bay ra, giọng nói du dương lạnh lẽo của người vừa tới vang lên: “Giáo chủ Ma Giáo đại giá quang lâm, trẫm không tiếp đón từ xa!”

“Quân Lâm Uyên, ngươi biết bản tôn tới đây để làm gì mà!” Lãnh Tử Hàn không nói nhảm với hắn, đi thẳng vào chủ đề.

Quân Lâm Uyên như cười như không: “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, hoàn toàn có thể đưa nàng đi!” Đây là lời khiêu chiến.

“Sẵn lòng phụng bồi!”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer