NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 225: Chó hàn, làm màu nhiều là bị sét đánh đấy!

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

“Không ngờ kỳ nghệ của giáo chủ ma giáo lại tinh xảo như vậy!” Thượng Quan Cẩn Duệ tán thưởng.

Lãnh Tử Hàn cười một tiếng, giọng cười không bớt đi chút cuồng ngạo nào: “Thượng Quan huynh cũng không thua kém bao nhiêu!” Kỳ phùng địch thủ, rượu1gặp tri kỷ, đều là chuyện vui trong đời người, cho nên tâm trạng của hai người này đều coi như không tệ.

Nhưng mà tiếp theo sau đó, Thượng Quan Cẩn Duệ đi một nước giữa bàn cờ, Lãnh Tử Hàn thoáng nhíu lông mày.

“Hai quân lấy một,8chỉ có thể bảo vệ một quân, Tử Hàn hiền đệ nên lựa chọn như thế nào đây?” Hắn vừa nói vừa quét đôi mắt như mặc ngọc vào khuôn mặt lạnh lùng của đối phương, khóe môi còn treo một nụ cười ôn nhã. Câu hỏi này2là một một câu hai nghĩa.

Trong mắt Lãnh Tử Hàn thoáng hiện lên một chút do dự và đấu tranh, đương nhiên là hắn biết câu hỏi này của Thượng Quan Cẩn Duệ có ý gì. Tây Võ và Đông Lăng sắp liên minh, thế cục thiên hạ4bây giờ giống như bàn cờ trước mặt bọn họ, mà hắn, chính là người bị kẹp ở giữa! Một bên là huynh trưởng ruột thịt có quan hệ huyết thống với hắn mặc dù hắn vô cùng thù hận. Một bên là Tiểu Cẩm Cẩm… Hắn là Giáo chủ Ma giáo, làm vua không ngai, lực hiệu triệu của hắn cũng không thể coi thường!

Nếu hắn có ý tham dự cuộc chiến tranh này thì lập trường của hắn sẽ vô cùng quan trọng! Nhưng, chỉ do dự trong chớp mắt, hắn liền quả quyết bỏ đi một quân cờ! Sắc mặt rất lạnh lùng.

Thượng Quan Cẩn Duệ mỉm cười, giọng nói ôn nhã như nước suối róc rách chảy vào đá khiến cho người ta cảm thấy rất thư thái, khẽ cười nói: “Xem ra Tử Hàn hiền đệ đã có lựa chọn, nhưng nếu như ngu huynh là Tử Hàn hiền đệ, ta sẽ lựa chọn sống chết mặc bay, mặc kệ cả hai bên.”

Nói xong liền diệt trừ những quân cờ đen đại biểu cho Tây Võ kia đi.

Lãnh Tử Hàn thoáng sững sờ, không rõ ràng lắm nói: “Chẳng lẽ Thượng Quan huynh không hy vọng ta đứng bên Tiểu Cẩm ư?”

“Hy vọng chứ!” Lời này của hắn rất quả quyết, nhưng mà câu tiếp theo lại đạp đổ luận điệu của câu trước: “Nhưng Bách Lý Kinh Hồng sẽ không hy vọng như thế!”

Giang sơn của mình, ai lại muốn tình địch đến giúp đỡ chứ, với tính cách cao ngạo của người kia, sao có thể chấp nhận điều đó được. Cho dù Lãnh Tử Hàn có giúp, cũng chỉ tự khiến mình bị mất mặt thôi! Hắn lại tiếp tục nói: “Một bên là huynh trưởng, một bên là Cẩm Cẩm, vốn ũng không dễ lựa chọn, cho nên ngu huynh đề nghị hiền đệ, không nên giúp đỡ bên nào, chỉ bảo vệ Cẩm Cẩm không bị nguy hiểm là được! Vả lại, giang hồ xưa nay không tham dự chuyện chính trị, nếu như Tử Hàn hiền đệ có ý gì đó, sợ là sẽ trở thành mục tiêu công kích!”

“Lời này, là Tiểu Cẩm Cẩm nhờ huynh nói với ta sao?” Lãnh Tử Hàn nghe xong, liền cảm giác có chút không đúng.

Thượng Quan Cẩn Duệ cười cười, cũng không phủ nhận: “Ý của Cẩm Cẩm, là không muốn đệ ở giữa bị kẹp vào thế khó xử, nếu như lúc đó Nam Nhạc thắng, đệ là Thân vương Tây Võ, khi ấy sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, lại còn phải rút kiếm chỉ về huynh trưởng của mình, chắc hẳn đệ cũng không hy vọng như thế!” Về phần cách nhìn của Bách Lý Kinh Hồng và việc giang hồ không tham dự chuyện chính trị là suy nghĩ của chính hắn.

Lãnh Tử Hàn cười một tiếng, hất tay áo lên, một quân cờ đen chiếm cứ một phương. Giọng nói cuồng ngạo vang lên: “Cái nhìn của người trong thiên hạ có đáng là gì chứ? Nhưng, nếu tiểu Cẩm đã không hy vọng ta nhúng tay vào, ta sẽ không nhúng tay vào!”

Sắc mặt hắn rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì có một sự xúc động không nói nên lời. Đây không phải là Tiểu Cẩm lo cho bản thân nàng, mà là đang lo cho hắn. Thật sự là nếu hắn muốn rút kiếm để đối đầu với huynh trưởng của mình thật, thì e rằng lúc gặp nhau trên chiến trường, hắn cũng không còn lời nào để nói nữa.

Mà giờ phút này, sau khi hắn hạ một quân cờ xuống, lại khiến cho Thượng Quan Cẩn Duệ nhíu mày, khóe môi vẫn treo nụ cười ôn nhã theo thói quen, nhưng trong mắt lại có sự bất đắc dĩ, ngước mắt nhìn Lãnh Tử Hàn, ánh mắt của hắn giống như nhìn một đứa trẻ con đang cáu kỉnh: “Xem ra Tử Hàn hiền đệ không chịu một chút thiệt thòi nào cả, nhanh như thế đã đẩy một vấn đề y chang cho ngu huynh rồi.”

Trông thấy ánh mắt này của hắn, trong lòng Lãnh Tử Hàn bỗng cảm thấy lúng túng! Hắn từ trước đến giờ là người có oán báo oán, có cừu báo cừu, không để bản thân thiệt thòi bao giờ, cũng chưa bao giờ phải chịu thua thiệt. Cho nên sau khi Thượng Quan Cẩn Duệ mượn ván cờ làm khó dễ hắn, đã không chút do dự đẩy vấn đề giống như thế về phía Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng khi thấy ánh mắt và giọng điệu của đối phương, hắn lại đột nhiên cảm thấy bản thân như lộ ra cái gọi là “bản tính thật” vậy, cứ như thể là ở trước mặt người này, mình luôn đơn thuần và ấu trĩ như thế vậy!

Che đậy sự xấu hổ trong lòng, hắn nói: “Đến mà không trả lễ là không hay, hơn nữa, tại hạ cũng muốn biết đáp án!”

Tình cảnh của Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không tốt hơn hắn chút nào, nhất là những tin tức mà hắn đã thăm dò được khi còn ở Tây Võ, tất cả đều thể hiện rõ người này có mối căm hận với cả Nam Nhạc và Đông Lăng. Đánh mất vị hôn thê của mình đã đành, lại còn phải giúp người ta gìn giữ giang sơn, chuyện này thực sự cũng quá gây khó dễ cho hắn! Nhưng nếu Tiểu Cẩm ở đây, thì hẳn là hắn cũng muốn bảo vệ.

Thượng Quan Cẩn Duệ lắc đầu mỉm cười, có vẻ như có chút bất đắc dĩ với hắn, cuối cùng là cười nhẹ đặt một quân cờ xuống, vô cùng lưu loát. Vấn đề này hắn đã sớm cân nhắc xong lâu rồi.

Đôi mắt Lãnh Tử Hàn bất giác sáng lên, xem ra Thượng Quan Cẩn Duệ đúng là mưu tính sâu xa hơn hắn nhiều lắm, biểu hiện của đối phương rõ ràng đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Trong khi lúc bị hỏi, chính bản thân hắn còn thoáng sửng sốt, cân nhắc suy tư.

Nhìn vị trí mà đối phương vừa đặt cờ, Lãnh Tử Hàn nhíu mày: “Huynh nhúng tay vào như thế không sợ Bách Lý Kinh Hồng không chào đón sao?”

“Ta chỉ lấy thân phận cá nhân của ta nhúng tay vào.” Cho dù hắn có muốn dùng thế lực trong tay hắn để can thiệp vào việc này thì toàn bộ người Nam Cung vương triều cũng sẽ không có ai đáp ứng. Nhưng chuyện này hắn không thể bỏ mặc không để ý tới, vậy nên hắn sẽ tham gia một mình: “Vả lại, ta khác với đệ. Ta là huynh trưởng, còn đệ, đệ là gì?”

Sắc mặt Lãnh Tử Hàn lập tức sa sầm xuống, tự dưng trong lòng hắn lại dâng lên một sự ghen tị và ước ao đối với tên ngồi trước mặt mình đây! Đúng thế, người ta là huynh trưởng, hắn là cái gì?

“Thượng Quan huynh đồng ý đánh cờ với ta cũng chính là để nói mấy chuyện này với ta sao?” Chẳng trách mình rủ hắn uống rượu thì hắn không đi, nhưng đánh cờ lại đáp ứng ngay lập tức. Đúng thế, sau khi uống say, còn có thể thương lượng gì được nữa? Lúc đánh cờ mới có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo.

“Đúng vậy. Nhưng chẳng phải là tự Tử Hàn hiền đệ mời sao?” Thượng Quan Cẩn Duệ hỏi ngược một câu, dáng vẻ của hắn như thể là, đã phải chạy tới đây đánh cờ rồi nói cả một tràng dài thế kia là sự thiệt thòi của hắn vậy.

Lãnh Tử Hàn bỗng cảm thấy tức nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng, con cáo già này! May mà Tiểu Cẩm không bị gả cho Thượng Quan Cẩn Duệ, nếu không chắc chắn cả đời sẽ bị người này ăn hiếp!

“Hôm nay ở trên triều đình, Hoài Hàn huynh có vẻ như phải kìm nén rất nhiều, có chuyện muốn nói mà khó nói ra.” Mộ Dung Thiên Thu liếc hắn, trong lòng lại đang tính toán tất cả mọi chuyện hôm nay. Mặc dù hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện có hơn phân nửa là do bé con kia châm ngòi ly gián, nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin được!

Đế vương thường đa nghi, đây là đạo lý mọi người đều biết! Không chỉ Mộ Dung Thiên Thu đa nghi, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn cũng đa nghi, cho nên Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hiểu được tâm trạng hiện giờ của đối phương. Dù sao việc liên minh và chiến sự cũng không phải trò đùa, chỉ cần một chút sơ suất, chính là nghìn vạn người chết! Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Đấy là chuyện đương nhiên, Tô Cẩm Bình năm lần bảy lượt hãm hại trẫm, cũng chính là để hủy đi việc hai nước liên minh, hiện giờ điều trẫm quan tâm là suy nghĩ, quan điểm của Thiên Thu huynh thôi!”

Giải thích một cách mù quáng với người ta còn không bằng dứt khoát ngả bài nói thẳng.

“Trẫm cho rằng, những gì nàng ấy nói, không thể không tin, cũng không thể tin hết, không biết Hoài Hàn huynh thấy có đúng không? Dù sao hai quân giao chiến, nếu như lúc trước Đông Lăng và Nam Nhạc thật sự có giao ước gì với nhau, thì trẫm sẽ thành…” Nói xong liền ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đã đoán đáp án của đối phương sẽ là như thế, dù cho thoạt nhìn Đông Lăng và Nam Nhạc không thể liên minh được đi chăng nữa thì người đa nghi cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng mà bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng!

Hắn dừng lại một chút rồi giọng nói lành lạnh vang lên: “Đã như thế thì trẫm cũng không biện giải gì thêm cho mình. Chỉ hy vọng Thiên Thu huynh có thể nghĩ thêm đến mưu đồ của chúng ta lúc trước sẽ rõ ràng, làm thế nào mới có lợi với Đông Lăng ta. Tất nhiên trẫm sẽ không bao giờ tự hủy đi chuyện quan trọng, lâu dài của mình!”

“Ý của Hoài Hàn huynh, trẫm đã hiểu rõ, mời!” Nói xong thì đã tới cửa hoàng cung, mỗi người tự đi về phía xe ngựa của mình.

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đưa tay: “Mời! Vậy thì chúng ta cứ để thời gian tự chứng minh lòng người đi!”

Mộ Dung Thiên Thu gật đầu. Chờ khi nhìn đối phương bước từng bước lên xe ngựa xong, khuôn mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn lập tức trở nên xanh mét! Coi như Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn đã hiểu rõ ràng, chắc chắn số mệnh đời này của hắn và cô gái tên Tô Cẩm Bình kia xung khắc với nhau, hoặc là kiếp trước có thù, nên kiếp này mới có thể lần nào gặp cô gái này là lần đó tức đến nghẹn họng như vậy! Hiện nay cô gái đó đã làm rất tốt khiến cho việc hai nước liên minh như lọt vào sương mù, chỉ cần mấy câu nói mà đã chọc ra được hiềm khích!

Nếu không phải bây giờ đang ở hoàng cung Nam Nhạc, hắn thật sự chỉ muốn lao vào mà giết chết nàng thôi! Thế nên, tên Hoàng đế nào đó lại không tự chủ được mà trong lòng nghĩ tới, nếu như một năm trước, cái ngày mà cô gái này tranh nhà xí với hắn, hắn trực tiếp giết luôn đi thì tốt biết bao nhiêu! Không nên nghe nàng cầu xin mà tha cho nàng một mạng như vậy.

Nghĩ thế xong hắn liền chuẩn bị lên xe ngựa. Đúng lúc này, Hiên Viên Dĩ Mạch chợt chạy tới, trên tay cầm một tờ giấy trước đó Nam Cung Cẩm chuẩn bị, để cô giao cho Hoàng Phủ Hoài Hàn khi hắn xuất cung: “Đông Lăng Hoàng, Hoàng hậu nương nương sai ta giao cho ngài tờ giấy này!”

Hoàng Phủ Hoài Hàn sững sờ, nhận lấy tờ giấy kia, trong lòng còn có một chút chờ mong không nên có, nhưng sau khi nhìn mấy chữ trên tờ giấy thì lập tức giận đến nỗi gương mặt tuấn tú lại tái xám đi trong chớp mắt! Bên trên chỉ có một câu: “Chó Hàn, đừng có tinh vi làm màu nữa! Thôi làm màu đi! Làm màu nhiều quá sét đánh đấy!”

“Tô! Cẩm! Bình!” Hắn rít lên mấy chữ qua kẽ răng, cảm thấy rất kiên định với suy nghĩ muốn đem băm vằm cô nàng chết tiệt kia ra thành trăm nghìn mảnh! Hừ lạnh một tiếng, hắn cắn răng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, Tô Cẩm Bình, trẫm cũng muốn nhìn xem, là trẫm bị sét đánh trước, hay ngươi chết trong tay trẫm trước!”

Dứt lời, vén màn xe, bước lên xe!

Để lại một mình Hiên Viên Dĩ Mạch đứng đó nhìn xe ngựa đối phương đi xa, trong lòng thầm cảm thán, Đông Lăng Hoàng thật là người có văn hóa tốt! Sau khi xem xong chỉ tức như thế, lại nói, lúc cô nhìn thấy chữ “làm màu” kia, cô cũng đã sửng sốt đến mức không nói rõ được rồi.

Tân hôn của Hoàng đế, theo lễ tiết là miễn lên triều ba ngày.

Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu vạch trần thân phận của Nam Cung Cẩm không có kết quả, còn bị tức sôi ruột, nên lấy lý do không tiện quấy rầy đại hôn của Nam Nhạc Hoàng để cáo từ rời đi. Quân Hạo Thiên tự nhiên cũng đi theo, thật ra hắn cũng không hiểu được tại sao hắn lại muốn tới đây, tự dưng bị mất một miếng mỹ ngọc hắn thích từ bé, thật sự là quá thua lỗ! Thấy bọn hắn đều đi, đương nhiên cũng lập tức đi theo.

Những ngày sau đó cũng coi như là thái bình. Có lẽ là do Nam Cung Cẩm châm ngòi ly gián, khiến cho Mộ Dung Thiên Thu lo lắng, cho nên hôm nay còn chưa phái binh đánh tới. Có lẽ bởi vì mấy ngày nữa là mười lăm, chính là ngày Quận chúa Sính Đình của Nam Nhạc đại hôn cùng với Định Viễn Hầu của Tây Võ, trước hôn nhân không tiện tổn thương hòa khí, cho nên đều vô cùng bình tĩnh, yên ả.

Nhưng ai cũng biết đây chỉ là khúc nhạc dạo của bão tố! Trong những ngày này, binh mã Nam Nhạc được điều động khẩn trương bày ra một phòng tuyến nghiêm ngặt! Mà Hoàng đế Bắc Minh mặc dù nhu nhược, nhưng cũng không ngốc, hiện nay hai đại cường quốc liên minh, nếu như thật sự động thủ thì kẻ đầu tiên bị tiêu diệt chính là Bắc Minh yếu ớt của hắn! Thế nên sau khi về nước không lâu, hắn liền gửi quốc thư đến Nam Nhạc, cố ý muốn liên minh, còn Nam Nhạc đương nhiên cũng vui vẻ đáp ứng!

Toàn bộ thiên hạ hình thành nên một trạng thái vô cùng khẩn trương, thậm chí có thể coi là thần hồn nát thần tính!

Mà Nam Cung Cẩm thì nhàm chán làm Hoàng hậu nương nương của nàng, cả người đều bị nghẹn đến cơ hồ muốn mốc meo! Làm Hoàng hậu thì trách nhiệm là mỗi ngày đều giam mình ở trong hậu cung, những phu nhân của các đại thần có chạy tới bái kiến thì nàng phải tiếp kiến một phen, sau đó làm ra điệu bộ đoan trang, trang nhã, mẫu nghi thiên hạ, cùng hàn huyên với các nàng. Thực sự là vô cùng vô cùng nhàm chán! Cũng khiến cho nàng hối hận vì đã đáp ứng tới đây làm Hoàng hậu cái quỷ gì này, trước kia làm Thừa tướng thoải mái, sung sướng biết bao nhiêu!

Nói đến Thừa tướng, sau khi nàng đi, Mị Văn Dạ hoàn toàn xứng đáng trở thành vị Thừa tướng trẻ tuổi thứ hai của Tây Võ, là thủ lĩnh kế tiếp của phái cách tân! Để cho người ta không nắm được thóp của bản thân, sau này hắn cũng không thể tiếp tục phóng đãng như hiện giờ nữa, nghĩ thế, Nam Cung Cẩm lại có sự đồng tình, cảm thông nhiều hơn với hắn!

Lại qua thêm vài ngày, sự nhàm chán của Nam Cung Cẩm cuối cùng cũng được hóa giải! Bởi vì hôm nay là mười lăm, chính là ngày đại hôn của Linh Nhi!

Mà đến đúng mười lăm, Linh Nhi mới được người ta đưa vào hoàng cung, trong mấy ngày này, cô vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn! Từ ngày chủ nhân cho cô uống thuốc sảy thai, sau khi cô uống xong liền té xỉu, khi tỉnh lại thì đã ở trong xe ngựa rồi. Không biết xe ngựa đi bao lâu, cô cũng không để ý là đi hướng nào, chỉ biết là lòng vòng mấy vòng ở Tây Võ cuối cùng cô cũng ra khỏi Tây Võ. Mà sau khi ra, cô lại bị đưa về Dạ Mạc sơn trang.

Bị nhốt ở trong phòng, mỗi ngày vẫn có ăn có uống, chỉ là không có người nói chuyện với cô. Đương nhiên, cô cũng không có tâm trạng nói chuyện, mà luôn trong trạng thái thấp thỏm, không biết cuối cùng chủ nhân sẽ quyết định xử lý cô như thế nào. Đợi được mấy ngày cũng có người đến, là thủ hạ lúc trước của cô, nhưng khi gặp cô lại không có sự cung kính như xưa nữa, chỉ có giọng nói lạnh lùng: “Đi thôi!”

Cô không biết là sẽ đi đâu, cũng không mở miệng hỏi nhiều. Cô chỉ lẳng lặng đứng lên, đi theo vào hoàng cung, sau đó liền bị một đám người chuẩn bị mặc đồ cho cô. Lần này cô hoàn toàn hoảng loạn, hỏi bọn họ muốn làm gì, nhưng không ai trả lời cô. Có điều, nhìn mũ phượng, khăn quàng vai ở cách đó không xa, cô mơ hồ đoán được chuyện gì đó, lại càng cảm thấy bối rối hơn! Tình trạng hiện nay của cô sao có thể lấy chồng được chứ? Chuyện này…

Ngay khi đang buồn rầu lo lắng, cửa phòng bị người ta đẩy ra. Mà sắc mặt Nam Cung Cẩm và Hiên Viên Dĩ Mạch lại vô cùng nghiêm túc và trầm mặc, hoặc là nói vẻ mặt đang vô cùng âm u trầm tĩnh, tựa như là có sự giận dữ trong lòng nhẫn nhịn đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng muốn phát tiết ra ngoài vậy!

Sau khi đi vào, Linh Nhi nhanh chóng đứng dậy, quỳ xuống nói: “Chủ nhân! Em…” Mới vừa nói mấy chữ, nước mắt đã rơi xuống.

“Em làm sao? Em còn muốn cãi lý nữa sao?” Mấy ngày nay thật sự là quá nhàm chán, mà con nhóc chết tiệt này quả thật là cũng quá đáng đánh, cho nên đương nhiên Nam Cung Cẩm muốn cho cô ấy một bài học.

“Không phải, chủ nhân, Linh Nhi có lỗi với ngài! Đều là lỗi của Linh Nhi, Linh Nhi không còn mặt mũi nào nhìn chủ nhân!” Quả thật, đến hôm nay, cô vẫn còn giống như đang nằm mơ, không hiểu được tại sao mình lại cố thể có những hành động như thế.

“Hối hận không?” Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhìn nàng.

Linh Nhi gật nhẹ đầu, lại lắc đầu rồi nói: “Hối hận! Nhưng cũng không hối hận! Linh Nhi hối hận vì mình có lỗi với chủ nhân, thậm chí xảy ra chuyện cũng không nói với chủ nhân, nhưng Linh Nhi không hối hận vì đã trao bản thân mình cho hắn!”

“Vậy em có biết rằng, ta cho em uống thuốc giả chết, để Lãnh Vũ Tàn tưởng em đã chết, hắn lập tức nghe theo lão Hầu gia, cưới một kiều thê khác rồi không. Giờ em lại nói với ta rằng, em không hối hận ư?” Nam Cung Cẩm trợn mắt nói dối, nói như thể sự thật thực sự là như vậy.

Linh Nhi nghe thế, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Cẩm: “Không, sẽ không! Hắn nói kiếp này sẽ không cưới ai khác ngoài em!”

“Sẽ không à? Em cho là ta sẽ lừa em sao? Dĩ Mạch, em nói cho cô ấy nghe đi, có phải đúng là ta lừa cô ấy không? Hơn nữa hôm nay cũng chính là ngày đại hôn của Lãnh Vũ Tàn!” Nam Cung Cẩm cũng không quay đầu lại mà nói.

Hiên Viên Dĩ Mạch đồng tình nhìn Linh Nhi, nhẹ gật đầu. Hôm nay đúng là ngày đại hôn của Lãnh Vũ Tàn, Hoàng hậu nói câu này cũng không sai. Sở dĩ nàng lộ ra ánh mắt đồng tình, là bởi vì Linh Nhi bị Hoàng hậu chơi xỏ quá thảm thương đi!

Nhưng đối với Linh Nhi thì ánh mắt đó của Hiên Viên Dĩ Mạch chính là sự đồng tình khi cô đã phó thác cuộc đời của mình không đúng người! Trong nháy mắt, toàn thân cô liền rũ xuống, tựa như hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.

Nam Cung Cẩm thì đưa một tay kéo cô từ dưới đất lên nói: “Được rồi, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thôi mà, bây giờ thân phận của em đã là nghĩa muội của bản cung, được phong là Quận chúa Sính Đình, hôm nay sắp sửa kết hôn rồi. Với thân phận của em, thì sẽ không có tên đàn ông nào dám đối xử lạnh nhạt với em nữa. Bây giờ bản cung cũng có thể tìm cho em một mối nhân duyên thật tốt rồi. Cũng coi như là để cho Lãnh Vũ Tàn nhìn thấy, cho hắn biết rằng, hắn có thể cưới, em cũng có thể gả!”

“Nhưng…” Trên mặt Linh Nhi đầy vẻ không cam lòng, nhưng đây là mệnh lệnh của chủ nhân, cô không dám vi phạm.

Hiên Viên Dĩ Mạch dựa theo sự thông đồng lúc trước, hắng giọng một cái rồi nói: “Linh Nhi, cô cứ yên tâm, hôn sự mà chủ nhân tìm cho cô đấy cũng coi như là một thanh niên tài tuấn! Mà không khéo là trước đó vài ngày, người trong lòng hắn đã treo cổ tự tử chết, hắn thề cả đời không cưới nữa, nhưng bị trong nhà ép quá, nên cùng Hoàng hậu nương nương ước định hôn sự này với cô. Sau khi cưới, hai người cũng không có liên quan gì hết, đây chỉ là để cho một cô nàng cô nhi quả mẫu như cô có chốn quay về thôi!”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer