NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 308: GẶP LẠI BẠN CŨ

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập
Ads Top

Bên trong Tử Trúc Lâm chỉ còn lại một mình Nam Cung Cẩm đang mặc tang phục màu trắng và vẫn đang núp trong chỗ tối, nàng bỗng nhiên nói: “Vẫn!” “Nương nương!” Vẫn nhảy ra ngoài, quỳ một chân trên đất.

Nam Cung Cẩm nhìn hắn bộ dạng kính cẩn của hắn một chút1rồi nói: “Không cần khẩn trương, ta chỉ muốn nói với ngươi, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, cho nên ngươi cũng tìm cơ hội mà kết hôn đi. Nếu gặp được cô nương thích hợp thì cưới luôn đi, sau này cũng không cần phải dãi nắng dầm mưa theo ta nữa!”

Nàng8vừa nói xong, sắc mặt Vẫn trắng bệch, hắn quỳ xuống nói: “Chủ nhân, thuộc hạ đã nhận ngài là chủ nhân, cả cuộc đời này sẽ đi theo ngài! Nếu ngài muốn đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ nguyện ý chết ở chỗ này!”

Thấy hắn kích động như thế, Nam Cung Cẩm lập2tức cảm thấy là lạ. Nàng nhìn hắn kỳ quái, trong đôi mắt phượng hiện lên vẻ dò xét, ánh mắt này khiến Vẫn cảm thấy bản thân mình không tìm được chỗ che thân ở trong đôi mắt này, bí mật hắn che giấu mấy năm nay cũng hầu như là bị nhìn4thấu! Nhớ tới lời nói của Hoàng thượng, hắn rất rõ ràng, nếu như Hoàng hậu nương nương nhìn thấu tâm tư của hắn thì hắn chỉ còn con đường chết, lập tức cả người hắn tuôn ra mồ hôi lạnh!

Nhưng, cũng may là Nam Cung Cẩm chỉ nhìn trong chốc lát rồi thu hồi ánh mắt của mình, không để ý lắm nói: “Tùy ngươi thôi!” Nói xong, nàng giơ tay kéo một cái. Tang phục từ trên người rớt xuống, còn nàng đã biến thành bộ dạng một công tử thế gia, hai tay chắp sau lưng, đi ra bên ngoài rừng trúc. Trận pháp phệ hồn này cuối cùng là do ai bày ra, nàng nhất định phải điều tra rõ ràng!

Vô Ưu Lão Nhân đã giúp bọn họ, cho nên không phải là ông ta, vậy thì chỉ còn lại một người. Trận này bày ra ở Nguyên Dương Linh, dĩ nhiên người tình nghi nhất chính là Mộ Dung Thiên Thu. Dù sao thì nơi đó cách nơi hai quân giao chiến rất gần, nhưng nàng không có chứng cứ, cho nên không thể kết luận tùy tiện được.

Cho dù là Bách Lý Kinh Hồng, cho tới hôm nay cũng chưa điều tra ra là ai đứng sau chuyện này, người ra tay, đúng là dụng tâm lương khổ, che giấu dấu vết vô cùng tốt. Mà người có bản lĩnh che giấu dấu vết như thế, trong thiên hạ này cũng chỉ có rải rác mấy người, cho nên là lần này đến Tây Võ, cũng thuận tiện để điều tra rõ ràng chuyện này cuối cùng có phải do Mộ Dung Thiên Thu làm ra hay không!

Vừa mới ra khỏi Tử Trúc Lâm, nàng đã thấy một người đàn ông áo đỏ đứng chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Tử Trúc Lâm, hiển nhiên là đang chờ nàng ra. Nàng sửng sốt một chút, thấy bóng lưng người kia, nàng đã đoán được đối phương là ai, chỉ có điều là nàng vừa tiến vào Tây Võ, vậy mà đã bị phát hiện… dễ như trở bàn tay vậy sao?

Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, đối phương cũng quay người lại, vừa nhìn thấy nàng, trong mắt hắn khó nén sự vui mừng: “Thừa tướng đại nhân, quả nhiên là huynh!”

Hắn vừa nói xong câu này, trên mặt Nam Cung Cẩm hiện lên sự xấu hổ, còn Mị Văn Dạ cũng cảm thấy tắt tiếng. Hiện nay, hắn mới là Thừa tướng Tây Võ, mà người gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ tướng Yến Kinh Hồng, đã là chuyện của quá khứ rồi.

Mi đại nhân ở chỗ này chờ ta sao?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn không thân thiện, nàng tự nhiên là nhớ rõ lúc trước mình đắc tội Mộ Dung Thiên Thu, người trước mặt này không để ý đến chuyện sinh tử của bản thân mà nguyện ý giúp nàng một tay. Nhưng dù sao thì hiện nay thời cuộc đã khác xưa, hắn đã là Thừa tướng cao cao tại thượng của Tây Võ, mà bản thân hắn cũng là người Tây Võ, mọi thứ đều phải lấy Tây Võ làm đầu. Đối với một người phản bội Tây Võ như mình, sẽ có thái độ thế nào, quả thật cũng chưa biết.

Còn Vẫn trong chỗ tối đã lẳng lặng nắm chặt kiểm trong tay, chuẩn bị sẵn sàng nếu người này không phải là người phe bọn họ, hắn sẽ chém giết người này ngay lập tức!

“Huynh không tin ta sao?” Ẩn dưới vẻ mặt cười cười của Mị Văn Dạ, dưới đáy mắt hắn có một tia tổn thương.

Nam Cung Cảm bỗng nhiên nói vô cùng thành thật: “Nếu là nửa năm trước, ta sẽ tin huynh không chút do dự!” Thế nhưng bây giờ…

Mị Văn Dạ gật đầu, nàng có ý nghĩ như thế, hắn có thể hiểu được. Bản thân mình là Thừa tướng Tây Võ, hiện nay Nam Nhạc và Tây Võ đã khai chiến, nếu bắt giữ được Hoàng hậu Nam Nhạc ở đây, với mình, sẽ có bao nhiêu chỗ tốt ở Tây Võ, tự nhiên không cần phải nói, đừng nói là nàng không tin mình, đổi một góc độ khác, mình là nàng, mình cũng chưa chắc có thể tin tưởng được.

Trầm ngâm cân nhắc một lát, hắn nói: “Theo ý của huynh, thân phận và địa vị của chúng ta hôm nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong mắt ta, vẻn vẹn có nửa năm, tình cảm huynh đệ không thay đổi chút nào!”

Nam Cung Cẩm nghe thể, cũng không nói tiếp, chỉ dùng cặp mắt phượng lấp lánh nhìn thật kỹ hắn, xem xem lời nói của hắn chân thực đến mức nào. Nhưng, đối phương trong mắt nàng, ngoại trừ thẳng thắn ra, nàng không nhìn thấy bất cứ điều gì khác. Dần dần, sự hoài nghi trong lòng nàng cũng vơi đi một chút, nhưng chỉ thở dài rồi nói: “Huynh tội gì phải thế này, nếu để người ta biết Văn Dạ huynh gặp ta, đừng nói là sự nghiệp của huynh bị hủy, mà ngay cả tính mạng người thân cũng không biết có thể an toàn hay không!”

“Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!” Mị Văn Dạ tùy ý mà cười, chỉ là ẩn giấu một cậu không nói ra… Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, vì ngưỡng mộ hồng nhan mà sống! Lời này mà nói ra, chỉ sợ là bằng hữu cũng không làm được nữa rồi.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ! Câu này, Nam Cung Cẩm đã thấy trong vô số cuốn sách ở kiếp trước, lại không ngờ, có một ngày, lại có người nói với mình một câu như thế, tri kỷ… Đột nhiên, nàng nhớ tới người kia. Lòng cũng dao động một chút, nàng nhìn người đàn ông trước mặt mình rồi nói: “Mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp được, nếu bằng hữu gặp nhau, thì cũng ăn một bữa cơm đi!”

Nàng vừa nói xong, trong mắt Mị Văn Dạ hiện lên sự vui mừng, bởi vì câu này đã biểu thị đối phương tín nhiệm hắn, “Soạt!” một tiếng, hắn mở cây quạt xếp ra rồi trêu chọc: “Quán rượu để cho Yến huynh chọn, để tránh có mai phục bên trong, gây bất lợi cho Yến huynh!” Lần này trên mặt Nam Cung Cẩm hiện lên chút xấu hổ, rõ ràng tên Mị Văn Dạ này đang châm chọc mình tiểu nhân! Mình chọn thì mình chọn: “Theo ta biết, Tây Võ gần đây có khách sạn Bồng Lai, làm ăn buôn bán rất náo nhiệt. Tổ yến, vi cá, bào ngư, thậm chí là các loại sơn hào hải vị, cái gì cũng có, chúng ta đến đó ăn đi!” Nhân tiện đi thị sát một chút sản nghiệp của nàng.

Trong lòng Mị Văn Dạ bất đắc dĩ, khách sạn này không chỉ là cần gì cũng có, hơn nữa còn đều là trận phẩm thượng đẳng. Tỉ như tổ yến, rẻ thì chưa tới một lượng bạc, nhưng đắt có thể lên tới mười lượng vàng, mà khách sạn này, toàn bộ tổ yến đều là mười lượng vàng! Có thể nói nơi đó là khách sạn quý tộc trong số những nhà hàng quý tộc! Cho dù là quý tộc hoàng tôn, bình thường cũng không tới nơi đó ăn, thứ nhất, thật sự là quá mức xa hoa, để cho vị trên long ỷ kia mà biết thì khó tránh khỏi không ổn. Thứ hai, người bình thường cũng không chịu được sự bổ dưỡng như thế.

Nhưng, nếu như người giàu nhất Tây Võ như Mị Văn Dạ đây ăn không nổi, thì toàn bộ Tây Võ cũng không ai có thể ăn nổi. Mị Văn Dạ gật nhẹ đầu: “Yến huynh thật sự là thần thông quảng đại, ở mãi tận Nam Nhạc cũng biết tình hình nhà hàng khách sạn ở kinh thành Tây Võ phát triển đến mức độ nào, bản quan tự nhận không bằng! Đi thôi!”

Nói xong, hắn liền đi trước dẫn đường. Còn Nam Cung Cẩm thì lặng lẽ nhíu mày một cái, câu nói này của Mị Văn Dạ, ý tứ có thể hiểu thêm là, xem ra mình cần phải chú ý hơn, nếu không thì chuyện nàng là người chủ bí mật của khách sạn kia, sẽ bại lộ!

Cảm giác được bầu không khí sau lưng mình trở nên nặng nề hẳn lên, Mị Văn Dạ bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng: “Yến huynh không cần lo lắng, tại hạ chỉ nhắc nhở huynh nói chuyện chú ý một chút thôi, nếu để người ta biết huynh bố trí tại mắt ở kinh thành Tây Võ, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trừ bỏ!”

Thấy hắn chân thành như vậy, lúc này Nam Cung Cẩm mới nở nụ cười: “Là do ta quá mức thần hồn nát thần tính rồi!” Nói xong, nàng liền đi theo hắn.

Nhưng Mị Văn Dạ thì không cho là như thế, cặp mắt hoa đào kia nhẹ nhàng nhìn quét nàng một chút, biết rõ những ngày qua nàng nhất định là vô cùng căng thẳng, cho nên mới thần hồn nát thần tính như thế, hắn khe khẽ thở dài. Năm đó ở Tây Võ, bốn huynh đệ bọn hắn tùy ý đến thế nào chứ! Nghĩ vậy, hắn liền nói: “Đã là bằng hữu gặp nhau, thì thả lỏng tâm trạng một chút đi!”.

“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu nói giỡn sang chuyện khác, “Ông chủ của khách sạn này thật thú vị, lại đi mở một nhà hàng giàu sổi đến thế!” Nói rất lơ đãng, nhưng thực ra lại tránh thoát được chuyện nàng liên quan đến nhà hàng kia trong mắt Mị Văn Dạ. Mị Văn Dạ sững sờ, không hiểu rõ lắm mà nói: “Giàu sổi là gì?”

“Giàu nổi, chính là kẻ có tiền! Đương nhiên, là một kẻ cực kỳ nhiều tiền!” Nam Cung Cẩm lập tức cười vô cùng bỉ ổi, lại tiếp tục bổ sung, “Kẻ có tiền đi ăn cơm, chính là chỉ chọn món mình thích, không quan tâm giá tiền nhiều hay ít, loại người này, được gọi là người giàu có. Nhưng còn có một loại người giàu có nữa, sau khi bọn hắn vào nhà hàng, liền hô to một tiếng, gọi tất cả những món ăn đáng giá nhất đưa lên, đó chính là giàu sôi khoe của!”

Mị Văn Dạ gật đầu cười khẽ, coi như hiểu ý nàng, sự khác nhau giữa người giàu có và giàu sôi, cũng đơn giản chỉ là chuyện dùng tiền một cách lý trí thôi. Cẩn thận suy nghĩ lời của Nam Cung Cẩm, hắn gật đầu tán thưởng rồi nói: “Tâm tư ông chủ này cũng đúng là tài tình!”

Ra ngoài ăn một bữa cơm, đắt lắm thì cũng không vượt quá mười lạng vàng, nhưng khách sạn Bồng Lai là khách sạn quý tộc trong những khách sạn quý tộc, cho dù có tăng giá lên đến mức phi lý, vượt qua giá trị nguyên bản đến mấy lần thì cũng không có ai nói là không đúng, ngược lại, những người giàu có kia đều là người thích sĩ diện, đều sẽ chạy theo như vịt, cảm thấy mình dùng cơm trong đó sẽ cao quý hơn rất nhiều. Ngay cả tâm lý như thế của khách hàng mà cũng có thể nắm được, ông chủ này nếu có thể để cho Mị gia bọn họ sử dụng…

“Văn Dạ huynh có ý muốn chiêu hiền đại sĩ sao?” Cùng là thương nhân, nhìn vẻ mặt của hắn, Nam Cung Cẩm liền có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Mị Văn Dạ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ mất tự nhiên, không ngờ một người tự xưng là một người lòng dạ rất sâu như mình lại bị đối phương dễ dàng như trở bàn tay mà nhìn thấu tâm tư như thế. “Đúng thế, thực sự là từ sớm trước đây đã có suy nghĩ như thế. Lúc khách sạn Bồng Lai mới xây, ta cũng không để ý, phụ thân ta lại càng cười ông chủ khách sạn này ngốc. Chúng ta có quan hệ lâu dài với các nhà quý tộc lớn, tự nhiên là hiểu rõ. Rất nhiều quý tộc nhìn thì gọn gàng đẹp đẽ, nhưng thực ra ở bên trong vô cùng keo kiệt, một văn tiền cũng muốn tính toán rõ ràng, nếu mở một nhà hàng như thế, chỉ sợ là có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa, không tới mấy ngày là phải đóng cửa. Nhưng đối phương lại kinh doanh vô cùng náo nhiệt, mặc dù lượng khách không nhiều, nhưng mỗi người đến đó, đều thu được lợi tức tương đối khá, có thể so sánh với mười một quán rượu của Mị gia! Chỉ kiếm tiền của người giàu có, quả thật là một ý tưởng tốt!”

Nghe Mị Văn Dạ càng nói càng có hứng thú đối với khách sạn Bồng Lai, Nam Cung Cẩm cũng hồi hộp một chút, trong lòng thầm thấy may mắn vì hôm nay mình tới đây. Mị gia là long đầu trong ngành thương nghiệp Tây Võ, vốn liếng hùng hậu, nếu khiến cho Mị gia chĩa đầu mầu vào nhà hàng của mình, vậy thì những sản nghiệp nàng lưu lại Tây Võ nhiều như thế, cuối cùng đều sẽ bất tri bất giác biến thành bọt biển! Nhưng nàng đã tới đây, tự nhiên tình hình sẽ khác đi!

“Văn Dạ huynh, ta có một lời khuyên!” Nam Cung Cẩm cười cười nhìn hắn. Nụ cười này vô cùng xinh đẹp, có thể nói là Mị Văn Dạ từ khi sinh ra ít thấy, nhưng không biết vì sao, thấy nàng cười diễm lệ đến quá mức thế này, hắn có cảm giác như mình sắp bị tính kết “Mời Yến huynh nói!”

“Mọi thứ, không cần làm quá tốt, cũng không cần làm quá mức. Phải biết rằng, người tài trong thiên hạ này là đếm không hết, khách sạn Bồng Lai này, cho dù có nhất thời cực thịnh, hay là một đời cực thịnh thì như thế nào? Chỉ là một cái khách sạn Bồng Lai, có thể tranh đấu với Mị gia là long đầu hạng nhất trong giới kinh thương ở kinh thành sao? Mị gia hiện nay đã là nhà đứng đầu trong việc kinh doanh thương mại ở kinh thành, nằm trong tay toàn bộ ngành muối đường của Tây Võ, lại càng có một Thừa tướng thiếu niên đẹp đẽ. Danh tiếng Mị gia đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục khuếch trương, sợ là sẽ kinh động đến vị ngồi trên long ỷ kia!”.

Mặc dù Nam Cung Cẩm có tư tâm, nhưng những lời này cũng đúng là vì tốt cho Mị Văn Dạ, cây của Mị gia đã đủ cao lớn rồi, đã đủ để thu hút rất nhiều ngọn gió đến rồi. Nếu không phải Mị gia là thương nhân, là tầng lớp thấp nhất trong sĩ nông công thương, không có lực lượng chính trị cường đại làm hậu thuẫn, mà lập nghiệp hoàn toàn bằng kinh thương. Rất nhiều quý tộc cho rằng mình siêu phàm, khinh thường lo lắng tới một thế gia thương nhân, thì Mị gia ở Tây Võ đã trở thành một Vân gia Nam Nhạc thứ hai rồi!

Cho nên, nếu như Mị Văn Dạ tiếp thu ý kiến của mình, không thể nghi ngờ rằng hai bên đều có lợi, cũng coi như là một giao dịch công bằng. Chỉ có điều, người thu được lợi ích đầu tiên là Nam Cung Cẩm, còn ảnh hưởng sâu xa thì Mị Văn Dạ mới là người được lợi lớn nhất.

Nàng vừa nói xong, Mị Văn Dạ cũng thoáng ra vào trầm tư, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại tăng thêm nhiều sự khâm phục: “Khi huynh là Thừa tướng, đã nhiều lần nhấn mạnh, muốn cho triều đình được cân bằng, cũng chỉ có cách giữ được sự cân bằng trong triều đình, mới có thể đảm bảo an toàn cho hai bên, nhưng không ngờ là trong chuyện kinh doanh cũng quan trọng như thể: Huynh nói đúng, Mị gia ta hiện nay giàu có nhất thiên hạ, tất cả mọi người đều biết Mị gia giàu có, nhưng lại không biết tiền ở nơi nào, chỉ sợ đây chính là nguyên nhân mà bọn chúng chưa có ý đổ chĩa mũi giáo về phía chúng ta, nếu như tiếp tục phô trương mà thu mua khách sạn Bồng Lai vào tay, như thể phiền phức sẽ rất lớn!”

Nam Cung Cẩm gật đầu trong lòng thầm nói trẻ nhỏ dễ dạy! Mị Văn Dạ xem như là nhân tài kiệt xuất trong lứa thanh niên tài tuấn, nếu ở thời hiện đại, đây tuyệt đối là phú giáp một phương. Nếu như ở quốc gia chủ nghĩa tư bản, nói không chừng còn có thể leo lên được tới vị trí tổng thống, nhưng nơi này là cổ đại, chính trị và kinh tế liên quan với nhau rất lớn, mà Hoàng gia là người nắm ưu thế, bởi vì bọn hắn có quân đội. Thương nhân đối mặt với Hoàng gia, là không có chỗ phản kích, cho nên nếu những người Hoàng gia kia nổi lên ý đồ xấu…

“Huynh hiểu được là tốt! Ta vốn cho là toàn bộ Tây Võ, ngoại trừ Mộ Dung Thiên Thu và Linh Nhi ra thì không có người nào nguyện ý thấy ta xuất hiện ở đây, không ngờ còn có huynh. Nếu lần sau ta tới đây, có người nào vì giàu quá mà bị chém, vậy thì ta chỉ có thể thở dài một tiếng mà thôi!” Nam Cung Cẩm gật gù cảm thán!

Lời này chắc cho Mị Văn Dạ cười khẽ một tiếng: “Huynh lo lắng lần sau không có ai thanh toán cho huynh sao? Còn nữa, nếu như ta đoán không sai, ông chủ khách sạn Bồng Lai này hẳn là có giao tình không đơn giản với huynh!”

“Hả, vì sao lại nói thế?” Sự lo lắng nàng biểu hiện ra rõ ràng như thế sao?

“Nếu không phải như thế, sao huynh chịu nói cho ta những chuyện này? Mị Văn Dạ ta cũng tự biết mình biết ta mà!” Mị Văn Dạ cười cười lắc đầu, trong mắt lại mang theo một tia tự giễu, nếu không phải như thế, chỉ sợ mình có đi tù, nàng cũng lười nói với mình. Hơn nữa, làm thương nhân, cần có ánh mắt độc đáo và nhất định phải sắc bén, càng phải hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, nếu như suy nghĩ này của Nam Cung Cẩm hắn nhìn không ra thì sản nghiệp Mị gia trong tay hắn cũng không làm ổn thỏa long đầu nhiều năm như vậy.

Nam Cung Cẩm đầu tiên thì gật đầu, lại lắc đầu, sau đó thì vỗ vai hắn nói: “Huynh nói không sai, ông chủ khách sạn Bồng Lai là huynh đệ tốt của ta, cũng giống như huynh vậy! Đểu là huynh đệ, nhưng đừng nghĩ ta tàn khốc như thế, mặc người huynh đệ như huynh không bận tâm lo lắng gì. Nhưng huynh nghĩ xem, trên đời này không ai có thể cho ta ăn chực một cách khẳng khái như huynh được, thực ra huynh cũng coi như một tên giàu sổi, có thể làm bằng hữu với một tên giàu sổi, ta vô cùng cao hứng. Cho nên ta vô cùng lưu ý tới chuyện sinh tử của huynh, bởi vì sinh tử của huynh ở một mức độ nào đó còn có liên quan đến túi tiền của ta!”

Bộ dạng thâm trầm và nghiêm túc này chọc cho Mị Văn Dạ cười ha ha, thấy nàng giống như lúc trước, không e dè gì khoác vai mình, ý cười trong mắt hắn lại nhiều hơn một chút: “Người kia đã là huynh đệ của huynh, mà Mị Văn Dạ ta cũng là huynh đệ của huynh, vậy ta không những không động đến khách sạn Bồng Lai, mà còn phải giúp đỡ thật nhiều mới đúng!” “À, chuyện này cũng không cần thiết!” Như thể sẽ khiến nàng có cảm giác nợ ân tình đấy!

Mị Văn Dạ lắc đầu, cười khẽ nói: “Đây cũng không phải vì huynh, mà vì Mị gia chúng ta! Khách sạn Bồng Lai này, hiện nay là nhà hàng nổi tiếng nhất kinh thành, nếu có Mị gia chúng ta chống đỡ phía sau, chỉ cần Mị gia không ngã, sẽ khiến nó trường thịnh không suy! Như thế, sự chú ý của tất cả mọi người đều sẽ hướng tới cái đệ nhất nhà hàng này, cây to của Mị gia sẽ không bị chú ý đến! Còn khách sạn Bồng Lai, cho dù có kinh doanh tốt đến đâu đi chăng nữa, thì chẳng qua cũng chỉ là một cái khách sạn, không có sự uy hiếp khiến Hoàng thượng phải ra tay diệt trừ, như thể chẳng phải rất tốt sao? Mị gia được ẩn giấu đi, còn khách sạn Bồng Lai thì không so họa sát thân, ở một mức độ nào đó, cũng có thể nói là đảm bảo được ai toàn, chẳng phải cả hai bên đều cùng có lợi sao?”

Nói như thế cũng không sai, nhưng Nam Cung Cẩm nghe lại vẫn cảm thấy gượng ép! Gia nghiệp của Mị gia rất lớn, chỉ là một cái khách sạn Bồng Lai, lại có thể cướp được danh tiếng của Mị gia sao? Đây rõ ràng là người này nói giảm nói tránh để giúp đỡ mình thôi! Thấy đối phương đã nói đến mức này, Nam Cung Cẩm cười khổ nói: “Văn Dạ huynh đúng là dụng tâm lượng khổ!”

Lời này như là đang nói về những gì Mị Văn Dạ mới nói, nhưng cả hai người đều hiểu được, đây thật ra là đang nói đến chuyện hắn nói tránh việc hắn ra tay hỗ trợ. Mị Văn Dạ không để ý lắm mà cười cười: “Có thể khiến cho Yến huynh tốn không ít miệng lưỡi để nói giúp, ông chủ kia tuyệt đối có giao tình với Yến huynh không ít, Yến huynh đã nhận Mị Văn Dạ ta là huynh đệ, ta làm chút chuyện huynh đệ nên làm, cũng là tất lẽ dĩ ngẫu thôi!”

Lần này mà Nam Cung Cẩm lại từ chối, chính là không muốn nhận hắn là huynh đệ! Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu, nói lời cảm ơn: “Thế thì cảm tạ Văn Dạ huynh cho ta chút thể diện này!” Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Trên đường đi, Nam Cung Cẩm đứng ở đầu phố, do dự hồi lâu rồi chọn mộ hiệu may đi vào. Để Mị Văn Dạ chờ nàng ở bên ngoài. Không bao lâu sau, nàng liền đi ra, đổi một thân trang phục phụ nữ, những người từng gặp qua Yển Kinh Hồng ở kinh thành không quá nhiều, nhưng cứ mặc nam trang đi rêu rao khắp nơi, thì rất có thể bị người ta nhận ra, thế sẽ liên lụy tới Mị Văn Dạ.

Mị Văn Dạ thấy nàng từ trong hiệu may ra, hô hấp của hắn không tự chủ được mà ngưng lại một chút, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới lúc ở thanh lâu, nhớ tới nháy mắt động tâm với nàng khi đặt nàng lên giường, đồng thời cũng cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, phi thường lợi hại, gần như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đây là cảm giác hắn chưa từng có, hắn đã quan hệ với rất nhiều phụ nữ, đẹp như Nam Cung Cẩm cũng không phải không có, nhưng, hắn lại chưa từng có kích động như ngày hôm nay.

Nam Cung Cấm đi tới trước mặt hắn, thấy ánh mắt hắn nóng rực, nhíu mày, buồn bực nói: “Huynh nhìn ta chằm chằm thể làm gì? Còn không mau trả tiền!” Kể cả không muốn trả tiền cũng không cần nhìn nàng như thế chứ?

Nàng quát cho thần trí Bị Văn Da trở lại, hắn cảm thấy là đã sống từng này năm rồi, hẳn chưa từng mất mặt như thế, nhìn con gái nhà người ta đến thất thần. Nếu như truyền ra ngoài, hai tên Lãnh Vũ Tàn và Mạnh Hạo Nhiên không chừng sẽ chế giễu hắn chết mất! Lại còn là một cô gái không hề có sự thục nữ của con gái như thế này, cho nên hắn vội vàng móc bạc trong tay áo ra thanh toán, sau đó đi ra ngoài.

Tiểu nhị hiệu may nuốt một chút nước bọt, nhìn hai người vừa đi ra kia rồi nói: “Nếu ta không nhìn nhầm, đó chính là Thừa tướng đại nhân, đệ nhất công tử ăn chơi của Tây Võ chúng ta, đúng không?”

“Bốp!” một tiếng, ông chủ đập một tay vào đầu hắn: “Thừa tướng đại nhân là người ngươi có thể tùy tiện bàn tán sao? Ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém! Còn không mau ngậm mồm vào, lo làm việc cho cẩn thận!” Đệ nhất công tử quấn là áo lụa của Tây Võ thì không sai, nhưng cho dù mấy người quan lại quyền quý cũng chỉ dám bàn tán với nhau, có ai muốn chết mà nói ra chứ?

Ông chủ tuy miệng nói thế, nhưng mà cả nửa người đã vươn ra khỏi quẩy, kéo dài cái cổ nhìn ra ngoài. Thừa tướng đại nhân bản chất lăng nhăng, cả thiên hạ đều biết, nhưng chưa từng thấy hắn nhìn cô gái nào hòa nhã đến thế, mà cô gái kia vừa rồi còn gào thét với hắn nữa.

Tiểu nhị sờ lên đầu mình, lại cảm thấy có chút là lạ: “Ông chủ, ngài có cảm thấy cô gái kia có chút quen thuộc không?” Hắn có cảm giác như là đã nhìn thấy cô gái này ở nơi nào đó.

Ông chủ lại đánh một cái nữa vào gáy hắn: “Nhìn quen mắt cái rắm! Làm việc của ngươi đi! Ta nhìn tất cả các mỹ nữ trên đường đều rất quen mắt, nhưng người ta nhìn ngươi, lại rất lạ mắt!” Tiểu nhị sờ lên đầu, không dám suy nghĩ nhiều nữa…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer