NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 91: Vì sao lại bị tai nạn xe cộ

Tác giả: Tử Thu
Chọn tập
Ads Top

Trong vườn hoa của bệnh viện, một đóa hoa lung lay sinh động. Hoa Cúc ở trong tay Hàn Thi Dư tan nát không lành lặn.

Tôi là bạn trai của cô ấy? Tôi là bạn trai của cô ấy? Tôi là bạn trai của cô ấy. . . . . .

Chính miệng Hàn Trạch Vũ nói ra, từng cánh hoa bị bứt ra rơi đầy trên mặt đất, từng chữ của anh nói ra tựa như âm thanh ma quỷ nguyền rủa vòng quanh trong đầu Hàn Thi Dư không ngừng xoay tròn.

“A”. Hàn Thi Dư cuồng loạn quát to một tiếng, khiến mọi người đi đường xung quanh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.

Đầu của cô dường như muốn nổ tung, oán khí tích tụ ở trong lòng khiến Hàn Thi Dư khổ sở không chịu nổi, cô vùi đầu vào trong lòng bàn tay của mình, khóc rống lên.

Lãnh Tiếu Tiếu, tại sao? Tại sao cô cũng là trẻ mồ côi mà sao cô cứ phải tranh giành với tôi? Tại sao hả? Tôi sẽ không để cho cô cướp đi anh Trạch Vũ của tôi đâu, nếu như cô nhất định cùng tranh giành với tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô phải hối hận.

Hàn Thi Dư ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước lộ ra cái nhìn ác độc, một cái kế hoạch được tạo thành trong đầu cô.

Lần này, cô muốn hoàn toàn đánh cược một lần, hiện tại mục tiêu duy nhất của cô chính là trở thành vợ của anh Trạch Vũ, hiện tại thân phận này đối với cô đã không có bất kỳ lực cản nào.

Cô đứng lên, nhìn về hướng bệnh viện thật lâu, thấy không xa có chiếc xe đang vội vã đi đến, cô quyết tâm nhắm hai mắt lại.

Một tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Sau đó mọi người bắt đầu la lên, tiếng kêu sợ hãi, tiếng kêu cứu hỗn loạn.

Trong bệnh viện cách đó không xa, nhanh chóng đẩy ra một xe cấp cứu đem Hàn Thi Dư đẩy vào bên trong.

Cảnh sát cũng nhận được cuộc gọi báo của tài xế lái xe, sau đó cũng nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Người tài xế lo lắng vừa nhìn thấy cảnh sát vội vàng xông tới: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi đã cố gắng thắng xe hết mức rồi. Là cô ta đột nhiên tự mình lao ra. Cô ta rõ ràng là có nhìn thấy xe của tôi chạy tới”

“Được, anh từ từ đừng có gấp, theo chúng tôi trở về đồn viết lời khai”. Nói xong, anh cảnh sát dẫn người tài xế rời đi, bảo một một người đồng nghiệp ở lại bệnh viện.

——— ——————–

Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong lời nói của Lý Sâm, hết sức ưu tư nhìn mẹ Tần nằm trên giường bệnh, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

“Tiếu Tiếu, đừng quá đau lòng, viện trưởng Tần nhất định sẽ tỉnh lại”

Hàn Trạch Vũ thấy bộ dáng khổ sở của Lãnh Tiếu Tiếu làm anh cảm thấy rất đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô an ủi.

“Chú Lý, tại sao mẹ Tần lại đột nhiên té xỉu?”. Nâng lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, Lãnh Tiếu Tiếu nghi ngờ nhìn Lý Sâm.

Cô chưa bao giờ biết Tần Tuệ lại mang bệnh này, lúc trước thân thể của mẹ Tần vẫn rất tốt, rất khỏe mạnh.

“Cụ thể ra sao thì chú cũng không biết, chỉ biết là hôm nay hình như có một cô gái đến gặp bà ấy, sau khi cô ấy đi chị Lưu có đến tìm, gõ cửa nửa ngày cũng không có ai mở cửa, sau lại phát hiện ra bà ấy té xỉu ở trong phòng rồi”

“Cô gái? Chú có biết là ai không?”

“Chú không có đến gặp cô ấy, là bọn nhỏ nói, một cô gái rất đẹp, viện trưởng Tần hình như rất thích cô gái này, hình như gọi là…”

Đột nhiên Lý Sâm cũng không nghĩ tên cô gái đó là gì. Nhưng trong đầu lại nhanh chóng hiện ra bóng dáng của Hàn Thi Dư, có phải là cô gái này không?

“Tên gì?” Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương hỏi .

Không biết vì sao, trực giác của cô lại nói cho cô biết, lần này mẹ Tần té xỉu cùng cô có mối quan hệ rất lớn.

“Aizz, lớn tuổi rồi, đầu óc không dùng được, hiện tại không nhớ gì cả”. Lý Sâm căm tức vỗ vỗ đầu của mình.

“Chú Lý, thật sự không nhớ nổi sao? Ngày mai chú hỏi bọn nhỏ dùm cháu”. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Lý Sâm, mặc dù có hơi thất vọng, nhưng cô vẫn rất cảm kích vì chú ấy đã lập tức báo cho mình chuyện xảy ra.

Cô lại quay đầu lại nhìn Hàn Trạch Vũ, “Trạch Vũ, mấy ngày nay em muốn ở lại chỗ này, anh trở về trước đi được không? Công ty còn có rất nhiều chuyện, hơn nữa Thi Dư còn không có tin tức”

Hàn Trạch Vũ vừa định mở miệng cự tuyệt, Lý Sâm đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Chú nhớ ra rồi, cô gái kia gọi tiểu Dư, viện trưởng Tần nói cho bọn nhỏ là cái tên này”. Mới vừa rồi Lãnh Tiếu Tiếu nói tới Thi Dư đã nhắc nhở ông, ông đột nhiên nhớ được.

“Tiểu Dư?”

“Tiểu Dư?”

Hàn Trạch Vũ cùng Lãnh Tiếu Tiếu mở miệng đồng thanh kinh hô lên.

Có phải là cùng một người hay không? Sẽ khéo như vậy sao? Tại sao Thi Dư lại phải tới nơi này nhìn mẹ Tần?

Trong lòng của Lãnh Tiếu Tiếu mang nghi vấn nặng nề, nhưng đối với Hàn Trạch Vũ thì anh biết rõ, Thi Dư trước khi được đưa về nhà, đã có một thời gian sống ở cô nhi viện này.

Ban đầu vì chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu, anh đang điều tra thân phận của cô, mới phát hiện trước kia cô ấy cùng Thi Dư đều ở Viện Phúc Lợi này.

“Đúng, bọn nhỏ gọi cô gái đó là chị tiểu Dư!” Lý Sâm gật đầu một cái, khẳng định.

“Cô gái đó đi đâu rồi, hiện tại mọi người biết cô ấy ở đâu không?”. Hàn Trạch Vũ khẩn trương hỏi.

Lý Sâm lắc đầu một cái: “Không biết, sau này không có người thấy cô gái đó đi đâu, có lẽ là đã về nhà rồi không? Chỉ là. . . . . .”

“Chỉ là làm sao?”

“Sau khi Tần viện trưởng được đưa vào bệnh viện, có một cô gái trông rất kỳ quái, cô ấy giống như rất lo lắng cho Tần viện trưởng, nhưng chỉ lạnh lùng đứng xa xa nhìn. Chú chưa từng thấy cô ấy, không biết có phải là tiểu Dư không”. Lý Sâm nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

Đột nhiên Hàn Trạch Vũ hình như nghĩ đến cái gì, từ trong ví tiền móc ra một tấm ảnh gia đình cũ, anh chỉ vào trong hình hỏi, “Chú xem, ở bệnh viện chú thấy là cô bé này sao?”

Lý Sâm nhìn trong hình cô gái tỏa sáng như ánh mặt trời, cùng với cô gái mình nhìn thấy kia lại có cảm giác khác nhau rất lớn, chỉ là ngũ quan lại rất giống.

“Hình như là thế, chỉ là cô gái đó nhìn còn lạnh lùng hơn rất nhiều”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer