Hàn Thi Dư giống mọi người muốn đi lên phía trước, bởi vì cô cũng rất gấp muốn biết tình uống của bà, nhưng cô quật cường không muốn thuận theo tim mình, lạnh lùng đứng ở bên ngoài.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào?”. Lý Sâm hết sức vội vàng hỏi thăm.
“Bệnh nhân đột nhiên phát bệnh, may mà đưa tới đây sớm, nếu không chúng tôi cũng bất lực”.
Hàn Thi Dư nghe được lời của bác sĩ, vừa cảm thấy yên tâm lại nghe thấy câu sau của bác sĩ.
“Nhưng……”
“Nhưng mà cái gì? Ông có thể nói xong trong một lần không? Ông không biết nói chuyện đứt quãng như vậy, sẽ hại chết người không?”
Nghe được nửa đầu của câu nói, Hàn Thi Dư vừa cảm thấy lòng lại bị treo thật cao, cô thật sự nhịn không được vọt tới, hướng về phía thầy thuôc mà dừng lại rống mãnh liệt.
Cô như vậy một phen rống giận, ánh mắt nghi hoặc của mọi người cũng rơi vào trên người cô.
Bác sĩ bị rống như vậy có chút không hiểu được, nhưng ông có thể hiểu tâm tình của người nhà bệnh nhân, cho nên ông cũng không so đo với cô. Ông vẫn duy trì trầm ổn thong thả ung dung nói qua.
“Nhưng, não bộ của bệnh nhân thiếu dưỡng khí quá dài, cho nên trước mắt vẫn trong trạng thái hôn mê, về phần thời gian tỉnh lại, phải xem vào ý chí của bệnh nhân. Nếu như bà có tỉnh lại, mong mọi người đừng kích thích bà nữa, nếu không sẽ có lúc nguy hiểm đến tính mạng”.
“Cám ơn bác sĩ”. Lý Sâm cảm kích bác sĩ Triều gật đầu một cái, có chút nghi ngờ nhìn Hàn Thi Dư một cái.
Ông có thể cảm giác trên người cô gái này có hơi thở bi thương, nội tâm của cô không hề giống như bề ngoài lạnh lùng của cô.
Bác sĩ sau khi rời đi, ánh mắt của Hàn Thi Dư vẫn dừng trên người của Tần Tuệ, đáy mắt lơ đãng lộ ra tia lo âu khiến Lý Sâm càng thêm nghi ngờ.
Hàn Thi Dư lo lắng, nhưng trong nội tâm hết sức trách mình. Là tại lời nói của cô kích thích đến bà, cho nên bà mới tái phát bệnh sao?
Mình chỉ muốn trêu tức bà một chút, không nghĩ muốn bà chết, mặc dù cô hận bà, nhưng bà vẫn là mẹ của cô.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là?”. Lý Sâm không rõ tại thời điểm yên lặng đứng bên người Hàn Thi Dư, ông quan sát cô lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Hàn Thi Dư lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Sâm, không để ý ông, liền rời đi.
— —
Khi Lãnh Tiếu Tiếu cùng Hàn Trạch Vũ tới đây, trời đã tối rồi, trong phòng bệnh ngoại trừ Lý Sâm thì những người khác cũng đã về. Lý Sâm thấy Lãnh Tiếu Tiếu bị Hàn Trạch Vũ ôm vào, hết sức kinh ngạc, một bên ông quan sát Hàn Trạch Vũ, vừa nói.
“Tiếu Tiếu, chân của cháu làm sao rồi? Vị này là?”
“Chân của cháu bị trật rồi, bác Lý đừng lo, anh ấy là….”. Lãnh Tiếu Tiếu đang chuẩn bị giới thiệu Hàn Trạch Vũ, đột nhiên phát hiện mình không cách nào tìm được thân phận thích hợp cho anh.
Nếu như nói anh là ông chủ, chẳng có ông chủ nào lại cùng nhân viên của mình thân mật như vậy đâu nhỉ? Hơn nữa cô cũng đã từ chức. Bạn bè sao? Bọn họ coi như là bạn bè sao? Trên thực tế quan hệ của hai người đã sớm vượt qua giới hạn bạn bè.
Nhưng, cũng không thể nói cho người khác biết mình là người phụ nữ được mua bằng tiền.
Lãnh Tiếu Tiếu có chút khó xử chần chừ, một bên Hàn Trạch Vũ lại lớn tiếng nói.
“Bác khỏe không? Cháu là Hàn Trạch Vũ, bạn trai của cô ấy”.
Hàn Trạch Vũ vừa nói xong, thân thể Lãnh Tiếu Tiếu cứng đờ, lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy phản ứng của Lãnh Tiếu Tiếu, khóe miệng Hàn Trạch Vũ nâng lên vẻ hả hê cười.
Một bên Lý Sâm thưởng thức nhìn Hàn Trạch Vũ anh tuấn, trong ánh mắt đều là tán thưởng. Mặc dù ông không biết thân phận của anh, nhưng trên người này đều có vẻ quý phái, có thể khẳng định rằng không phải vật trong ao, quan trọng hơn, nhìn ánh mắt của anh nhìn Tiếu Tiếu có thể thấy được, anh đối với Tiếu Tiếu rất quan tâm.
“Tiếu Tiếu, cháu không đúng rồi, có bạn trai, cũng không nói cho chúng ta biết, mẹ Tần nhất định sẽ rất vui. Người đàn ông này không tệ, bác Lý nhìn cậu ấy rất yên tâm”. Lý Sâm giả vờ trách cứ Lãnh Tiếu Tiếu, nhưng mà trên mặt lại cười như hoa.
Tiếu Tiếu rốt cuộc tìm được người đàn ông tốt, Tần Tuệ sẽ yên tâm.
Lý Sâm ở trong lòng âm thầm vì Tần Tuệ cảm thấy vui mừng.
Ông biết Tần Tuệ đối với Tiếu Tiếu vẫn áy náy lắm. Tin tức như thế đối với bà mà nói, cũng coi là một loại an ủi.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Lý Sâm, từ từ hoàn hồn, cô có chút khó tin lỗ tai của mình.
Anh nói anh là bạn trai của cô sao?
Có lẽ anh giải vây cho cô mới nói như vậy sao? Đúng, nhất định là như vậy. Lãnh Tiếu Tiếu trong lòng âm thầm tự nói với mình.
“Tốt lắm, bác Lý, nói một chút về bệnh tình của mẹ Tần cho cháu với được không? Rất nghiêm trọng sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu liếc qua vẻ mặt nghiêm nghị của Hàn Trạch Vũ, cố đè xuống kích động trong lòng.
“Tiếu Tiếu, cháu đừng lo lắng, cháu cứ ngồi trước đã, Hàn Trạch Vũ một mực ôm như vậy hẳn sẽ mệt chết đi”. Lý Sâm ý tốt nhắc nhở.
Ông nhắc nhở, khiến hai người không biết xấu hổ đứng lên.
Lãnh Tiếu Tiếu trong nháy mắt mặt đỏ lên, cô hình như rất thích ở trong ngực anh, cho nên mới quên rời đi.
Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu không được tự nhiên, nhẹ nhàng đem Lãnh Tiếu Tiếu đặt ở trên ghế tựa, trong lòng lại cảm giác không mệt tí nào, cảm giác ôm cô rất tốt.
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở trên giường bệnh, mặt lo lắng nắm tay Tần Tuệ, nghiêm túc nghe Lý Sâm nói bệnh tình cho cô.
Hàn Thi Dư một mực yên lặng đứng ngoài cửa chú ý, thấy Lãnh Tiếu Tiếu xuất hiện hết sức kinh ngạc, nghe được Hàn Trạch Vũ tự giới thiệu, cô cơ hồ muốn sụp đổ.
Anh Trạch Vũ như vậy mà thừa nhận là bạn trai cô ta? Tại sao có thể như vậy?
Cô căm hận nhìn Lãnh Tiếu Tiếu bên trong, si mê liếc mặt nhìn Hàn Trạch Vũ, lòng tràn đầy hận thù xoay người rời đi.