“Tư Tề, đau chỗ nào?”. Lục Tề Phong chạy nhanh tới ôm Tư Tề, gương mặt khẩn trương.
Tư Tề nói, “Chú chú, cánh tay Tư Tề đau.”
Tư Tề nhỏ bé xoa cánh tay tội nghiệp nhìn Lục Tề Phong, con ngươi trong suốt ngây thơ của bé khiến lòng Lục Tề Phong rung động.
Đây chính là con trai mình sao?
Đây là cảm giác được ôm con trai trong ngực sao?
“Được, chú thổi giúp cháu nhé?” Lục Tề Phong lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng hiếm thấy, khiến Lâm Mỹ Giai ở một bên tức giận tới mức toàn thân phát run.
Anh ở trước mặt cô, chưa từng ôn tình như vậy, hành động của anh như thế, càng xác nhận suy đoán trong lòng cô. Ngọn lửa ghen tị ở trong lòng hừng hực cháy lên, cô nhìn chằm chằm đứa bé kia, hận không nuốt trọn nó.
“Mỹ Giai, vừa rồi em làm cái gì vậy? Đó chỉ là một đứa bé.” Lục Tề Phong tức giận ôm Tư Tề quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Giai.
“Tề Phong, anh hiểu lầm rồi, em không cố ý đâu.”
Nhìn con ngươi u ám của Lục Tề Phong, Lẫm Mỹ Giai đè xuống lửa giận trong lòng thay bằng bộ dạng vô tội.
“Mỹ Giai, trong lòng anh, em vẫn là người thiện lương tốt bụng, người phụ nữ hiểu chuyện, Tư Tề còn nhỏ, thằng bé căn bản cái gì cũng không biết, sao phải làm khó nó? Được rồi, trước tiên anh dẫn thằng bé đi tìm mẹ bé đã, em trở về trước đi, tối này anh còn có tiệc xã giao.” Lục Tề Phong nhìn Lâm Mỹ Giai, đáy mắt thâm trầm oán hận, nói xong xoay người đi tới chỗ đám người.
Nhìn Lục Tề Phong ôm đứa bé kia rời đi, Lâm Mỹ Giai có cảm giác như sắp cách xa anh, giống như tương lai sắp tới, cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh?
Khủng hoảng ập tới, cô tự nhiên nhớ tới Tiểu Trang, cô vội vã gọi số của Tiểu Trang.
——–
“Mẹ? mẹ?”
Tư Tề nhỏ nhìn Lữ Duy Duy cách đó không xa, lớn tiếng kêu lên.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lữ Duy Duy chợt quay đầu lại, thấy được một lớn một nhỏ này.
“Tư Tề! Tư Tề!” mặt Lữ Duy Duy đầy nước mắt vui mừng chạy về phía Lục Tề Phong.
Cô ôm lấy Tư Tề từ trong ngực Lục Tề Phong, ôm thật chặt, lớn tiếng khóc.
“Tư Tề, con chạy đi đâu vậy, con hù chết mẹ rồi, mẹ cho rằng con đã bị người xấu bắt đi rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng khóc, Tư Tề không bao giờ dám rời đi nữa đâu.” Tư Tề nhỏ vừa nói vừa dùng tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Lữ Duy Duy.
“Vừa rồi con chạy đi đâu vậy? Lần sau không thể không ngoan như vậy được chưa? Mẹ không thể không có con.” Nhờ hành động của con trai,Lữ Duy Duy cảm thấy ấm áp trong lòng, cô lau đi nước mắt, có thâm ý khác nhìn sang Lục Tề Phong.
“Mẹ, con thấy được các anh chơi ống trượt, thật thích, con cũng muốn được chơi.”
Tư Tề ôm cổ Du YDuy chỉ vào đám trẻ cách đó không xa, hâm mộ nói.
“Tư Tề thích chú ngày mai đưa con đi học không?” Lục Tề Phong thấy mặt tràn đầy hi vọng của con trai, vội vàng lên tiếng đồng ý.
Mặc dù bây giờ lấy tư cách là chú khiến anh cực kì khó chịu, nhưng mà, bây giờ anh cũng không nghĩ kĩ, thế nào khiến cha sống lại từ trong miệng mẹ nói ra là đã chết.
“Không được, bảo bối, bây giờ còn còn nhỏ, dễ bị ngã, khi nào con lớn hơn một chút, mẹ đưa con chơi, được không?” Nghe được lời của Lục Tề Phong, Duy Duy theo bản năng cự tuyệt.
Cô không muốn Lục Tề Phong tiếp xúc nhiều với Tư Tề, cô sợ Tư Tề sẽ thích anh, mà cách xa cô.
Trước nghe được lời của Lục Tề Phong, Tư Tề nhỏ lập tức thấy vui vẻ, nhưng nụ cười còn chưa lan ra, liền bị mẹ từ chối, nhất thời, trên mặt bé lộ ra vẻ thất vọng.
Thấy con trai thất vọng, Lục Tề Phong không vui trợn mắt nhìn Lữ Duy Duy một cái.
“Không có chuyện gì, chú là người định đoạt, chúng ta mang theo biện pháp phòng hộ thì sẽ không có vấn đề gì, Tư Tề có sợ ngã không?”
“Không sợ đâu chú.”
Tư Tề nhỏ nói qua len lén liếc mắt nhìn mẹ, thấy Lữ Duy Duy có chút tức giận, Tư Tề lại nhìn Lục Tề Phong, sửa lại lời nói, “Nhưng mà Tư Tề phải nghe lời mẹ, khi nào lớn rồi chơi ạ.”
Thấy con trai đứng ở bên mình, Lữ Duy Duy nở nụ cười hả hê với Lục Tề Phong. Thật không uổng công nuôi, bất kể như thế nào, con trai vẫn nghe lời mình.
Tiếp thu ánh mắt hả hê của Lữ Duy Duy, mặt Lục Tề Phong trầm xuống.
“Không còn sớm, để anh đưa 2 mẹ con về.” Lục Tề Phong buồn bực nói qua.
“Được ạ.”
“Không cần, Tư Tề, chú với cô muốn về nhà, cho nên chúng ta không nên quấy rầy người khác, mẹ đưa con về nhà được không?” Thấy bộ dạng vui vẻ của con trai, Lữ Duy Duy vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Trong lòng cô không khỏi thầm than một tiếng, chẳng lẽ đây chính là cảm tính bố con sao?
Tư Tề ít khi gần gũi với người xa lạ như vậy, nhưng bé đối với Tề Phong thì rất thích.
Thấy Duy Duy một lần nữa mạnh mẽ ngăn cản mình tiếp xúc với con trai, Lục Tề Phong không nhịn được tức giận.
“Lữ Duy Duy, có chừng có mực thôi.”
Thấy bộ dạng Lục Tề Phong muốn điên, Lữ Duy Duy thức thời ngậm miệng lại.
Lục Tề Phong đoạt lại Tư Tề trong ngực Lữ Duy Duy, mặt thỏa mãn ôm con trai đi tới xe mình.
Lữ Duy Duy nhìn bóng lưng hai bố con họ vui vẻ, trong lòng cảm thấy hỗn loạn.
Về đến nhà, Tư Tề lại quấn Lục Tề Phong chơi một hồi lâu, nhìn thấy anh với con trai vui vẻ, nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ vui vẻ của hai bố con họ, một dòng nước ấm ở trong lòng bắt đầu chuyển động, hình ảnh ấm áp này khiến Lữ Duy Duy kích động, chỉ muốn dừng lại giây phút này.
“Nghĩ cái gì vậy? Hối hận với sự lựa chọn ban đầu rồi à? Có phải đang suy nghĩ xem nên để bố Tư Tề sống lại thế nào đúng không?” âm thanh của Lục Tề Phong đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lữ Duy Duy.
“Anh nói cái gì? Tôi thấy đang lúc không còn sớm nữa, anh nên về đi.”