Quả nhiên, lời Giang Lâm vừa ra khỏi miệng, đáy mắt Hàn trạch Vũ liền lộ ra một tia khí lạnh kinh người. Nhìn cái người không thức thời này, lửa giận của Hàn Trạch Vũ chần chừ bộc phát ra bên cạnh.
“Chân của cô ấy bị thương, sợ rằng không đi được”. Hàn Trạch Vũ không đợi Lãnh Tiếu Tiếu trả lời, liền tự chủ trương thay cô từ chối.
Lãnh Tiếu Tiếu không vui trợn mắt nhìn anh một cái, lại quay đầu nhìn Giang Lâm, “Thật xin lỗi, chân của tôi bị trật rồi, hơn nữa mẹ Tần cũng nhập viện rồi, cho nên tôi có thể không đi được. Cám ơn ý tốt của anh”
“Vậy được, Tiếu Tiếu, ngày mai gặp”
“Ừ, gặp lại”. Lãnh Tiếu Tiếu hơi cong môi, nâng lên nụ cười lễ phép, hướng Giang Lâm phất phất tay.
Giang Lâm vừa rời đi, Hàn Trạch Vũ cúi đầu hôn lên môi mềm của Lãnh Tiếu Tiếu, mang theo lực bá đạo hung hăng cắn mút.
“Trạch. . . Vũ, ưmh. . . Nơi này là bệnh viện, anh đang làm gì vậy?”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút bị đau, không ngừng dùng sức đẩy Hàn Trạch Vũ ra.
“Về sau, trừ anh ra, không cho em cười với người đàn ông khác? Nếu không, đây chính là dạy dỗ?” Hàn Trạch Vũ buồn bực nói qua.
Lời nói nồng nặc ghen tuông khiến Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được hì hì nở nụ cười.
“Trạch Vũ, anh đang ghen phải không?”. Lãnh Tiếu Tiếu sáng ngời linh khí trong con ngươi, lộ ra vẻ vui sướng.
“Ghen? Đùa gì thế, quả thật ngây thơ”. Hàn Trạch Vũ cứng rắn mở miệng không chịu thừa nhận.
Lãnh Tiếu Tiếu bĩu môi, trong lòng thầm mắng một tiếng: đàn ông heo đất, thừa nhận một cái sẽ chết à? Rõ ràng là đang ghen, miệng thật cứng rắn!
Mặc dù ngoài miệng Hàn Trạch Vũ không chịu thừa nhận, nhưng Lãnh Tiếu Tiếu nhắc nhở cho anh nhìn rõ tim của mình, đúng, mình đang ghen, anh không thể cho bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô, có ý đồ với cô.
Anh có tham muốn giữ lấy siêu cường đối với cô, coi như đã từng đối với Chỉ Thu cũng chưa từng có cảm giác như thế.
Chẳng lẽ mình thật yêu cô?
Hàn Trạch Vũ nghĩ tới đây, khóe miệng treo lên nụ cười dịu dàng.
——— ————-
Ba ngày đảo mắt đã trôi qua rồi, Tần Tuệ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Mà từ hai ngày trước sau khi Hàn Thi Dư tỉnh lại vẫn không nói lời nào, hỏi cô cái gì cũng không nói. Cũng không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hàn Trạch Vũ thấy thật sự không cách nào giấu diếm nữa, liền đem chuyện Thi Dư tai nạn xe cộ nói cho ba – Hàn Á Minh.
Ông Hàn vừa nghe con gái mến yêu bị tai nạn xe cộ, liền lập tức chạy tới.
“Trạch Vũ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao sẽ xảy ra tai nạn xe cộ? Bác sỹ có nói thương tổn chỗ nào hay không? Hả?”. Nhìn Hàn Thi Dư ngủ trên giường bệnh, Hàn Á Minh nhỏ giọng, lo lắng hỏi thăm Hàn Trạch Vũ.
“Cha, đừng lo lắng, bác sỹ nói thân thể em ấy không có gì đáng ngại, tình huống cụ thể ngày đó con cũng không biết, cảnh sát nói là Thi Dư tự mình đụng vào xe, nhưng từ khi em ấy tỉnh lại, con hỏi thế nào, em ấy đều không nói câu nào, cũng không biết tại sao lại như vậy”. Hàn Trạch Vũ cũng không hiểu ra sao, anh cũng không biết trước đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Dư, cái đứa bé này, đây là làm sao vậy?”. Hàn Á Minh ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn Hàn Thi Dư ngủ trên giường, năm đó phần áy náy đối với mẹ cô, hóa thành thương yêu vô tận đối với cô.
Trên giường bệnh, Hàn Thi Dư giống như nghe được tiếng gọi của Hàn ông cụ, hơi mở mắt ra.
“Tiểu Dư, ba ba đây, con gái ngoan, đây là làm sao? Tới nói cho ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Mặt Hàn Á Minh ân cần cùng lo lắng.
Hàn Thi Dư nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hốc mắt cô bắt đầu ửng hồng, cuối cùng oa một tiếng, đột nhiên khóc.
Việc này khiến Hàn Á Minh thương tâm cực kỳ, ôn vuốt ve đầu của cô, an ủi nói, “Tiểu Dư, là có người khi dễ con rồi hả? Con nói cho ba”
Hàn Thi Dư đang khóc thút thít, liều mạng lắc đầu, nhưng vẫn không phát một chữ, chỉ một mực khóc.
“Ai da, Tiểu Dư, con nói chuyện lúc đó đi? Con phải gấp chết ba à?”. Thấy bộ dáng ủy xuất của con gái, Hàn Á Minh sốt ruột vô cùng.
“Ba”. Ba ngày cũng không có nói chuyện, rốt cuộc Hàn Thi Dư há mồm kêu một tiếng ba.
“Con gái ngoan, đừng khóc, nói cho ba nghe đã xảy ra chuyện gì, ba nhất định sẽ thay con dạy dỗ cái tên gia hoả có mắt không tròng kia”. Hàn Á Minh cưng chìu vuốt đầu cô, giúp cô lau nước mắt đi.
Lãnh Tiếu Tiếu đứng ngoài cửa, thấy một màn như vậy, hốc mắt nóng lên, nước mắt cảm động không tự chủ theo gương mặt chảy xuống. Cô chưa bao giờ biết, có ba là một chuyện hạnh phúc như vậy. Ở trong trí nhớ của cô, vị trí ba này vẫn luôn là chỗ trống.
Cô thật thâm sâu nhìn Hàn Á Minh, mang theo lòng tràn đầy hâm mộ xoay người rời đi.
“Ba, là tự con đụng vào, đừng trách người khác”. Hàn Thi Dư cố nén nước mắt, sâu kín nói qua.
“Hả? Con đang làm cái gì vậy?”
“Tiểu Dư, em điên rồi sao?”
Nghe được Hàn Thi Dư nói, hai người đàn ông này cũng kinh ngạc không thôi.
“Ba, nếu không thể làm con gái của ba, con liền không muốn sống ở trên đời này nữa rồi, con thật sự không bỏ được ba. Ba!”
Hàn Thi Dư vừa nói những lời không giải thích được, vừa nhào vào trong ngực Hàn Á Minh, tựa như làm nũng ôm ông, vừa đau lòng khóc.
“Đứa nhỏ ngốc, con nói cái gì vậy? Con chính là con gái của ba, con gái ruột của ba, chỉ là ba cũng có nỗi khổ tâm, không thể cấp cho con một thân phận chính thức”. Hàn Á Minh có chút sầu não.
Vì hình tượng Hàn thị trước công chúng, ông không thể công khai thân phận của Thi Dư, chỉ có thể uất ức cô dựa vào danh phận con gái nuôi.
“Ba, con nói là, nếu như con thật không phải là con gái của ba, ba còn cần con sao?”
Hàn Thi Dư điềm đạm đáng yêu nhìn Hàn Á Minh, vẻ mặt nghiêm túc này khiến trong lòng Hàn Trạch Vũ ở một bên giật mình.