Giang Lâm một bên vẫn không có lên tiếng thời điểm này đột nhiên đứng dậy, anh đem Lãnh Tiếu Tiếu kéo đến phía sau anh, tu thái một bộ dáng người bảo vệ.
“Hàn tiên sinh, tôi thấy là anh hiểu lầm, giữa tôi và Tiếu Tiếu không có chuyện như anh nghĩ không chịu nổi như vậy, Tiếu Tiếu là một cô gái tốt, không cho anh vũ nhục cô ấy như vậy”
Thấy tay Giang Lâm lôi kéo Lãnh Tiếu Tiếu, lửa giận của Hàn Trạch Vũ lập tức dâng lên, anh một tay đoạt lại Lãnh Tiếu Tiếu, siết thật chặt ở trong ngực, khiêu khích nhìn Giang Lâm.
“Thiên hạ người xấu đều chết sạch sao? Cảnh sát Giang rãnh rỗi như vậy? Phụ nữ của tôi tốt hay xấu, tự tôi rất rõ ràng, không cần anh tới đánh giá”. Hàn Trạch Vũ hung tợn nhìn chằm chằm Giang Lâm, đáy mắt phát ra một sự phẫn hận.
Phụ nữ của tôi?
Giờ khắc này, bốn chữ này từ trong miệng Hàn Trạch Vũ phun ra khiến Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy hết sức chói tai.
“Hàn tiên sinh, nếu như anh thật sự yêu cô ấy xin mời tôn trọng cô ấy, nếu như anh không phải yêu cô ấy xin mời buông tay, tôi tin tưởng bên cạnh Hàn tiên sinh cũng không thiếu phụ nữ”. Giang Lâm hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, vẻ mặt không có chút nào nhượng bộ.
“Cảnh sát Giang, anh có phải lo quá nhiều chuyện rồi hay không? Tôi có yêu cô ấy hay không là chuyện giữa tôi và cô ấy, bên cạnh tôi có bao nhiêu phụ nữ là chuyện của tôi, bất kỳ chuyện gì cũng không đến phiên anh đến trông nom. Chẳng lẽ cảnh sát Giang có ham mê xài đồ cũ mới tốt?”
Thanh âm Hàn Trạch Vũ lạnh lùng không mang theo một chút nhiệt độ, này trong lời nói khinh miệt từng chữ từng câu cũng đâm ở trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu, đau đến cô không cách nào hô hấp.
“Hàn Trạch Vũ, xin chú ý lời nói của anh, đừng quá mức”. Giang Lâm nhìn đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu chứa đầy nước mắt, nét mặt khổ sở này, anh hết sức đau lòng.
“Quá đáng phải là anh, cách xa người phụ nữ của tôi ra một chút, dù là tôi chơi chán ngấy rồi, cũng không đến phiên anh”. Hàn Trạch Vũ thấy Giang Lâm đáy mắt kia hiện lên thâm tình, hết sức chướng mắt.
Lãnh Tiếu Tiếu là thuộc về anh, ai cũng không cho phép nhớ thương. Hàn Trạch Vũ bị phẫn nộ choáng váng đầu óc, căn bản không cách nào thấy sắc mặt của Lãnh Tiếu Tiếu trong ngực càng ngày càng khó coi.
“Đủ rồi” Lãnh Tiếu Tiếu gào thét vang lên. Cô đột nhiên đẩy Hàn Trạch Vũ ra.
Thì ra mình trong lòng của anh, chính là một người phụ nữ ti tiện chỉ biết quyến rũ đàn ông, chính là một hàng hóa dùng tiền mua về, chính là một đồ vật chờ lúc anh chơi chán mùi vị có thể vứt bỏ, vẫn không cho người khác nhặt.
Anh tại sao có thể ở trước mặt người khác thương tổn mình như vậy? Anh tại sao có thể?
Lãnh Tiếu Tiếu có chút xa lạ nhìn Hàn Trạch Vũ, cô không thể tin được người đàn ông trước mắt này miệng không ngừng nói lời độc ác, chính là Hàn Trạch Vũ vài ngày trước đối với cô dịu dàng thắm thiết.
Xem ra, đàn ông không có tâm rốt cuộc thì lạnh lùng tàn nhẫn, ngẫu nhiên ôn nhu chẳng qua là Đàm Hoa Nhất Hiện*, không thể lưu luyến. Mà mình lại cho là thật, tim của mình vẫn hãm vào!
*: phù dung sớm nở tối tàn
Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu này ánh mắt bị tổn thương, trong lòng của anh dâng lên một chút đau lòng. Anh rất muốn ôm cô vào trong ngực, nói cho cô biết nhớ nhung của mình mấy ngày qua, nói cho cô biết cảm giác chân thật lòng mình.
Nhưng nghĩ đến lúc trước bọn họ hành động thân mật như vậy, trong lòng anh liền buồn cực kỳ.
“Giang đại ca, anh trước đi đi, cám ơn bữa sáng của anh, để cho anh chê cười rồi”
Lãnh Tiếu Tiếu hết sức bi thương cúi đầu, Hàn Trạch Vũ vũ nhục mình như vậy, khiến cho cô ở trước mặt anh thật sự không ngẩng đầu lên được.
“Tiếu Tiếu”
Giang Lâm vẻ mặt là không tình nguyện, thời khắc như vậy, anh tại sao có thể bỏ lại cô một người đối mặt một người đàn ông mất trí như vậy?
“Giang đại ca, anh đi đi”
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy hết sức mệt mỏi, cô không có tâm trí và sức lực đi nhìn hai người bọn họ ầm ĩ như vậy tiếp nữa.
“Tiếu Tiếu, được rồi, vậy tôi đi trước, nhưng mà nếu như anh ta khi dễ em, em nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ thay em dạy dỗ anh ta tốt nhất”
Giang Lâm cảnh cáo tựa như trợn mắt nhìn Hàn Trạch Vũ một cái, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Nhìn Giang Lâm rời đi, Lãnh Tiếu Tiếu xoay người, có chút hờ hững nhìn cửa sổ phía ngoài, không để ý đến Hàn Trạch Vũ.
“Không bỏ được anh ta rời đi như vậy?”
Mười phần lạnh lẽo. Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu đối với mình không nhìn, lửa giận này lại xông lên, anh một tay lấy Lãnh Tiếu Tiếu siết ở trong ngực, ép buộc cô quay mặt về phía mình.
“Anh buông tay, chỗ này là phòng bệnh, tôi không muốn cùng anh ầm ĩ”. Lãnh Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, nhịn xuống chua xót trong lòng.
“Tôi đoán trúng tâm sự của em, có đúng hay không?”
Lãnh Tiếu Tiếu không lên tiếng, cô không nhìn anh, ánh mắt trống rỗng không biết nhìn về nơi nào.
Hàn Trạch Vũ cực kỳ ghét cô bình tĩnh như vậy, anh hi vọng cô giống như trước đây cùng bản thân lý luận, cùng bản thân ầm ĩ, cùng bản thân khiêu chiến, mà không phải giống như bây giờ đối với mình im lặng.
Loại cảm giác bị lơ là này khiến cho anh cảm thấy rất sợ hãi, giống như cô sẽ tùy lúc biến mất, khiến cho anh đối với cô không có một chút chắc chắn nào.
“Nói chuyện với em đó! Mới vừa rồi cùng người cảnh sát kia không phải vừa nói vừa cười sao? Thế nào đến nơi này của tôi là câm được?” Hàn Trạch Vũ dùng lực lắc lắc Lãnh Tiếu Tiếu, sự trầm mặc của cô khién cho anh càng thêm tức giận.
Thật ra thì chỉ cần cô chịu giải thích với anh, anh sẽ tin tưởng cô, nhưng cô lại một chữ cũng không chịu nói. Lạnh lùng quật cường kháng cự anh.
Một hồi hương thơm u ám theo hô hấp Lãnh Tiếu Tiếu đánh về phía Hàn Trạch Vũ, trong lòng của anh một hồi rung động.
Ba ngày qua, hương thơm quen thuộc này vẫn đưa đến hấp dẫn đến lòng của Hàn Trạch Vũ, anh đột nhiên ôm lấy cô, ném cô tại một bên trên giường.
“Anh làm gì đấy?”. Hành động bất thình lình của anh khiến Lãnh Tiếu Tiếu hoảng sợ kêu lên.
“Em không phải là không chịu nói lời nói sao? Vậy chúng ta không nói, chỉ cần làm tốt lắm, tôi muốn kiểm tra một chút em có sau lưng tôi vụng trộm với người đàn ông khác hay không”. Hàn Trạch Vũ tà ác nói xong, bắt đầu động thủ cởi quần áo của chính mình.