Trong thang máy, tay của Tiếu Tiếu vẫn đặt trên bụng, cảm nhận đứa bé đang ở trong bụng mình, cô kiên định mỉm cười, tự mình làm ra dấu tay nỗ lực cho bản thân.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ mộc ngay trước mắt, tâm trạng kích động nhảy loạn?
Cô cố gắng đè nén kích động trong lòng, chậm rãi đi tới cánh cửa kia.
Đang lúc cô đi tới thì nghe bên trong cánh cửa khép hờ có âm thanh của Thi Dư truyền ra.
Tuyệt đối Lãnh Tiếu Tiếu không ngờ rằng mình đã lấy hết dũng khí đến đây nhưng lại nghe được tin tức anh muốn cùng Thi Dư kết hôn.
“Đây là sự thực sao?”
Lãnh Tiểu Tiếu đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Trạch Vũ cùng Hàn Thi Dư cũng hết sức kinh ngạc.
Thi Dư nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt hiện ra một tia chán ghét. Cô lấy lại bình tĩnh chậm rãi đi về phía Lãnh Tiếu Tiếu, kéo tay của Tiếu Tiếu, lộ ra gương mặt áy náy. T7sh.
“Chị Tiếu Tiếu, đây là sự thực, đầu tháng sau em và anh Trạch Vũ sẽ phải kết hôn, thật xin lỗi, thật sự em rất yêu anh Trạch Vũ, có thể gả cho anh Trạch Vũ là đã hoàn thành mơ ước lớn nhất đời này của em rồi. Nhưng em cũng rất hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của chị, đến lúc đó chị Tiếu Tiếu, chị nhất định phải tới đó?”
Nghe được lời nói của Hàn Thi Dư, Lãnh Tiếu Tiếu không có lên tiếng, đôi mắt u oán của cô nhìn về phía Trạch Vũ, giống như đang đợi anh cho mình một câu trả lời xác thực.
Nhận được ánh mắt bi thương của cô, tim của Hàn Trạch Vũ như bị một vật nặng hung hăng đập vào, đau đến không cách nào hô hấp.
Anh yên lặng nhìn cô, miệng khẽ mấp máy nhung một chữ cũng không nói ra được.
Hai đôi mắt nhìn nhau, ai oán dây dưa, trong không khí lặng yên, âm thầm chảy xuôi sự ưu thương đậm đặc. . . . . .
Anh không có phủ nhận?
Nói cách khác, anh ấy chấp nhận?
Anh thật sự muốn kết hôn? Cô dâu ấy cũng không phải mình?
Không phải anh đã nói đính hôn là giả sao? Không phải anh đã nói người anh muốn cưới là mình sao?Không phải anh đã nói anh yêu mình sao?
Chẳng lẽ những thứ này đều là giả sao?
Lãnh Tiếu Tiếu hất tay Thi Dư ra, đi thẳng tới trước mặt của Hàn Trạch Vũ, cô nỗ lực đè nén không muốn chảy nước mắt, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Trạch Vũ, đây là sự thực sao? Em muốn nghe chính miệng anh nói cho em biết?”
Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu cô gắng nén bi thương, trong lòng khổ sở giùng giằng?
Anh thật sự rất muốn ôm cô vào trong ngực, lớn tiếng nói cho cô biết, đây tất cả không phải sự thật, từ trước đến giờ người anh muốn kết hôn chỉ có cô, Lãnh Tiếu Tiếu?
Nhưng. . . . . .
Cô là em gái của anh, bọn anh không thể ở chung một chỗ, như vậy là loạn luân, loạn luân?
Trong đầu, một giọng nói cực lớn vang lên, trong đầu Hàn Trạch Vũ rối loạn, không dám đối mặt với ánh mắt mong đợi của Tiếu Tiếu, anh quay đầu đi, hốc mắt ửng đỏ ngó ra ngoài cửa sổ.
“Đúng, đây là sự thực, đầu tháng sau, tôi sẽ kết hôn với Thi Dư.”
Chính miệng Hàn Trạch Vũ xác nhận chuyện này đã làm vỡ vụng hoàn toàn ảo tưởng trong lòng của Tiếu Tiếu.
“Tại sao?Tại sao anh muốn gạt em?” nước mắt của Tiếu Tiếu cuối cùng không thể nhịn được chảy xuống dọc theo khuôn mặt của cô.
“Giữa chúng ta tồn tại lừa gạt sao?”
“Rõ ràng anh đã nói đính hôn chỉ là giả, chỉ để dập tắt sóng gió thôi mà, rõ ràng anh đã nói như vậy, anh nói người anh muốn cưới là em mà, anh nói anh yêu em, Trạch Vũ, tất cả những gì anh nói đều quên rồi sao?” Lãnh Tiếu Tiếu khóc liều mạng lắc đầu.
Cô thật sự không thể nào tiếp nhận được sự thật cô mất đi anh.
“Đàn ông ở trên giường nói, sao có thể xem là thật? Lãnh Tiếu Tiếu, tôi có nói như vậy sao?” Hàn Trạch Vũ cố buông lỏng bĩu môi, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Không, Trạch Vũ, đây không phải là thật, tại sao? Cũng bởi vì em đi cầu xin vì người khác sao? Cho nên anh đang trừng phạt em? Không cần, Trạch Vũ, em biết rõ em làm như vậy có thể làm thương tổn anh, nhưng mà anh phải tin tưởng em, em thật sự yêu anh, em chỉ yêu một mình anh thôi, em không thể mất đi anh được? Trạch Vũ?” Lãnh Tiếu Tiếu khóc rống nhào vào ngực Hàn Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ rất rõ ràng giờ khắc này, mình nên quả quyết đẩy cô ra, không thể để cho cô ấy có bất cứ hy vọng nào, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô, cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp trong ngực, anh thật sự không cách nào nhẫn tâm được.
Cánh tay của anh không chịu khống chế bởi não, từ từ nâng lên, chuẩn bị vòng lấy eo trên thân thể mềm mại ấy.
Hàn Thi Dư nhìn chằm chằm bóng lưng của Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt lộ ra hận ý lạnh lùng, cô ta hận không thể làm cho người phụ nữ này lập tức biến mất ở trên cái thế giới này.
Thấy trong mắt của anh Trạch Vũ đau lòng cùng không đành lòng, nhìn thấy anh dường như mất đi tỉnh táo, cô ta không nhịn được lạnh lùng lên tiếng.
“Anh Trạch Vũ, anh quên anh đã đồng ý với ba rồi sao?”
Hàn Thi Dư đột ngột nhắc nhở, giống như dội cho Hàn Trạch Vũ một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, để cho anh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh không thể đối xử địu dàng với cô, anh muốn để cho cô chết tâm?
Chỉ có để cho cô ấy chết tâm, thì mới có thể khiến cô ấy khôi phục hạnh phúc của bản thân?
Anh đẩy Lãnh Tiếu Tiếu ra, quả quyết xoay người, đi đến bàn làm việc.
“Lãnh Tiếu Tiếu, đã hết kỳ hạn ba tháng, chúng ta cũng nên kết thúc, nếu như cô có hứng thú, tháng sau có thể tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, còn nữa, đây là năm trăm vạn và giấy tờ đất của viện phúc lợi, đây là thù lao ba tháng qua cô nên nhận được.” Hàn Trạch Vũ đưa cho cô một tờ khế ước cùng một tờ chi phiếu lạnh lùng nói.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm tờ khế ước trên bàn, trái tim như bị đao cắt rất đau đớn?
Hàn Trạch Vũ vô tình lạnh lùng càng làm cho cô cực kỳ bi thương?
Thì ra là ở trong lòng của anh, đây chính là giá trị của mình?
Quá buồn cười?
Cư nhiên mình có thể trị giá tới mười triệu?
Quá mỉa mai rồi ?
Lãnh Tiếu Tiếu đi lên trước, cầm tấm chi phiếu cùng khế ước ở trên bàn. Cô nhìn tấm chi phiếu, tức giận xé nó thành mảnh nhỏ quăng về phía Hàn Trạch Vũ.
Hàn Thi Dư nhìn một màn trước mắt này, nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.