“Tại sao? Tôi không đồng ý?”
Lãnh Tiếu Tiếu còn chưa có phản ứng kịp, thì giọng nói bén nhọn của Sơn Điền Mỹ Huệ liền rống lên.
“Bà không đồng ý? Tại sao bà lại không đồng ý? Bà biết cậu ta và Tiếu Tiếu có liên hệ như thế nào sao? Bà biết đứa bé này nếu được sanh ra, tương lai sẽ bị người đời nguyền rủa sao? Tôi quyết không để cho Tiếu Tiếu sinh hạ đứa bé này, nó sẽ phá hủy cả cuộc đời của Tiếu Tiếu sau này.” Dư Thục Bình không đợi Tiếu Tiếu mở miệng liền tức giận hầm hừ rống lên với Sơn Điền Mỹ Huệ.
“Bà ngoại, bà đang nói cái gì vậy? Tại sao đứa bé này sanh ra sẽ bị người đời nguền rủa?Anh ấy có quan hệ gì với con? Đây là có ý gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy trong ánh mắt của bà ngoại có sự kiên định cùng phẫn hận, có một tia khác thường.
“Tiếu Tiếu, nghe lời bà ngoại, bỏ đứa bé này và rời khỏi cậu ta, nhất định hai đứa không thể nào ở cùng nhau, bà ngoại không muốn tương lai con bị tổn thương sâu hơn.” Dư Thục Bình khổ sở nói xong, ánh mắt đau lòng của bà dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của Tiếu Tiếu.
“Không, bà ngoại, con sẽ rời khỏi anh ấy, bởi vì cho tới bây giờ con đều không thuộc về anh ấy. Nhưng mà đứa bé này là thuộc về con, con không thể gây tổn thương cho nó được, nếu như mà con muốn buông tay, thì cũng sẽ không lưu lại một vết sẹo này, bà ngoại, lần này con không thể nghe lời bà được.” đôi mắt ảm đạm của Tiếu Tiếu thấp xuống, một đôi tay lặng lẽ đặt trên bụng.
Cô không biết vì sao đứa bé này đến lại không được mọi người chào đón?
Chẳng lẽ không cách nào có được tình cảm của anh, yêu anh cho nên cô muốn lưu lại một phần kỷ niệm, nhưng như vậy rất khó khăn sao?
“Tiếu Tiếu, không thể, con phải hiểu những gì bà ngoại làm là vì con.”
Nếu như lúc trước Dư Thục Bình còn chuẩn bị nói cho Lãnh Tiếu Tiếu biết thân thế của mình, nhưng mà hôm nay, bà phát hiện ra con bé này rất yêu cái tên kia, nhưng đó lại là anh của nó, hơn nữa còn mang thai đứa bé của cậu ta, đó là một sự đả kích rất lớn làm sao con bé có thể tiếp nhận được?
Không, bà không thể để cho Lãnh Tiếu Tiếu nhận lấy sự đả kích lớn như vậy, chuyện này đối với con bé mà nói là quá tàn nhẫn?
“Tại sao? Tại sao mọi người đều như thế ? Tại sao ai cũng nói đứa bé này sinh ra không được chúc phúc? Tại sao đứa bé của tôi sanh ra sẽ bị người đời nguyền rủa? Tại sao mọi người lại có lòng dạ ác độc như vậy? Nhất định phải tổn thương đến sinh mạng của một đứa trẻ vô tội sao? Chẳng lẽ tôi muốn có một chút kỷ niệm cho đoạn tình cảm này mà mọi người đều không hiểu? Vì cái gì mà ai cũng đều tàn nhẫn như vậy đối với tôi?”
Ngày đó Hàn Trạch Vũ nói những lời nói vô tình, bây giờ thì bà ngoại kiên quyết bức bách, Lãnh Tiếu Tiếu sắp hỏng mất, rốt cuộc còn có chuyện gì mà mình không biết? T7sh.
“Bà ngoại, nếu như thật sự vì tốt cho con, thì hãy cho con lý do hợp lý đi.”
Lãnh Tiếu Tiếu u oán nhìn Dư Thục Bình, trong ánh mắt tràn đầy cương quyết bướng bỉnh.
Sơn Điền Mỹ Huệ khẩn trương nhìn Dư Thục Bình, không thể xác định được bà ta có thể nói ra chân tướng hay không, nghe giọng điệu của bà ta, nhất định bà ta đã biết được thân thế của Lãnh Tiếu Tiếu. Nếu quả thật sự việc bị phơi bày ra ánh sáng, như vậy nỗi khổ mình duy trì nhiều năm qua tất cả sẽ bị vạch trần.
“Tiếu Tiếu, con thật sự muốn biết sao?”
“Không được, bà không thể nói?”
Thấy chân tướng sắp bị phơi bày, Sơn Điền Mỹ Huệ vô lực cố gắng ngăn cản.
“Rốt cuộc bà đang lo lắng cái gì? Tôi không tin bà không phải biết bọn nó là anh em? Thân phận của hai đứa như vậy làm sao có thể ở chung một chỗ? Bà muốn hại chết Tiếu Tiếu sao?”
Sơn Điền Mỹ Huệ ngăn cản khiến đầu óc Dư Thục Bình nóng lên, bí mật nén ở trong lòng cứ như vậy mà bật thốt lên.
“Hai người đang nói cái gì?”
Trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên tối sầm lại, thân thể suy yếu nhỏ gầy mãnh liệt run rẩy, cô đã từng nghĩ đến ngàn vạn lý do, nhưng chỉ có lý do này là cô không bao giờ nghĩ tới?
Chân tướng thì ra là như vậy?
Khó trách Trạch Vũ muốn làm cho cô chết tâm, nhất định muốn cô phải phá bỏ đứa bé này? Nhất định anh ấy đã sớm biết chân tướng?
Khó trách anh ấy đột nhiên muốn kết hôn với cô gái khác, bởi vì anh muốn ép mình chết tâm với anh ấy, sau đó rời đi sao?
Không, đây không phải là thật? Nhất định đây không phải là sự thật?
Mình không nên tin, một chữ cũng không tin?
Đây nhất định là nằm mơ, một cơn ác mộng, mình phải ngủ lại thôi, trở lại trong mơ đi.
Trong lúc đó, máy móc trong phòng bệnh vẫn bình thường lần nữa phát ra âm thanh dồn dập làm cho người ta sợ hãi, giống như âm thanh đến đòi mạng.
“Bác sĩ? Mau tới đây đi? Bác sĩ, bác sĩ?”
“Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu?”
Lúc thân thể của Lãnh Tiếu Tiếu ngã xuống , cô nghe được tiếng kêu thê lương của Sơn Điền Mỹ Huệ cùng giọng nói lo lắng của Dư Thục Bình.
Chỉ là, mình mệt quá?
Mình cần nghỉ ngơi một chút?
Chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, một giọt lệ nóng hổi trong suốt rơi xuống trên tay đầy băng gạc của Hàn Trạch Vũ, trong nháy mắt thấm vào, không có một dấu vết có thể tìm ra?
Sau khi Dư Thục Bình mang Lãnh Tiếu Tiếu đi, thì bác sĩ vội vã chạy tới.
Sơn Điền Mỹ Huệ thận trọng đứng ở trong góc, ngừng thở khẩn trương nhìn chằm chằm Trạch Vũ đang nằm trên giường bệnh, dường như chỉ cần dùng sức hô hấp, con trai của bà sẽ biến mất ở trước mặt mình.
Các bác sĩ bận rộn một phen, cuối cùng thở dài một cái, lắc đầu nhìn nhau.
Vẫn cố nén nước mắt, Mỹ Huệ chứng kiến vẻ mặt nặng nề của thầy thuốc lúc này, nước mắt bà chợt vỡ đê?
“Không, sẽ không, con tôi sẽ không chết. Các người nhanh lên cứu nó? Mau lên, Trạch Vũ, con tỉnh lại đi, con đừng hù dọa mẹ mà, Trạch Vũ? Trạch Vũ?” Sơn Điền Mỹ Huệ nhào tới, ôm Hàn Trạch Vũ đau lòng khóc.
Trên máy móc này những đường cong từ từ giảm xuống, cơ hồ muốn biến thành thẳng tắp. Các thầy thuốc liếc mắt nhìn vẻ mặt đau lòng muốn chết của Sơn Điền Mỹ Huệ, không nói gì, cũng không có cách nào bỏ đi ra ngoài.
“Trạch Vũ, con không thể buông tha như vậy rồi, đều là mẹ không tốt, mẹ không nên ích kỷ lừa gạt con, con trai, chỉ cần con tỉnh lại, con có thể cùng người con yêu Tiếu Tiếu ở cùng một chỗ, còn có đứa bé của con nữa, Tiếu Tiếu cùng với đứa bé trong bụng đang đợi con đó, đứa bé này không thể không có ba, Trạch Vũ, con là đàn ông con phải chịu trách nhiệm, con không thể để đứa bé ra đời mà không có ba, có đúng không? Con hãy nhanh tỉnh lại đi? Mẹ xin con đó, Tiếu Tiếu không phải là em gái của con, cô ấy không phải, con không phải là con của ba, hai người căn bản không phải là anh em, tất cả lỗi của mẹ, là mẹ đáng chết, mẹ cầu xin con, cầu xin con hãy cố gắng chống đỡ, mẹ không thể mất con được. . . . . .”
Sơn Điền Mỹ Huệ nặng nề nhào lên trên người của Hàn Trạch Vũ tuyệt vọng khóc rống , bà nặng nề lắc lắc Hàn Trạch Vũ, hận không thể lay tỉnh con trai.
“Mỹ Huệ? Bà đang nói gì đó?”
Giọng nói của Hàn Á Minh run rẩy, mang theo đau lòng đột ngột vang lên ở phòng bệnh.