*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
___________
“…”
Nhìn gương mặt này ở trường trên bảng xếp hạng đứng từ dưới lên, Hứa Duy dở khóc dở cười.
Giờ đây thấy rõ.
Người con trai tính tình hơi hung bạo này, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo giống như cái đuổi của con Khổng Tước cái, nhưng lột đi lớp da này thực ra chỉ là sự ngang ngược của nam sinh 15,16 tuổi, từ trường học theo tới xe bus rồi lại đến đây, phun ra một câu xin lỗi nửa đùa nửa thật, đoán chừng là phải lề mề rất lâu.
Ưa sĩ diện như thế còn tới xin lỗi, xem ra đúng là đem chuyện mèo mù gặp cá rán kia thành “Ân nhân cứu mạng” để ở trong lòng.
Chỉ là cái này tư thế… Không giống kiểu cho người ta tát một phát, trái ngược là đang chờ người khác yêu mến khuôn mặt cậu ấy.
Khó trách bọn Triệu Tắc gọi cậu ấy là thiếu gia.
So sánh với lòng dạ hẹp hòi của Chung Hằng, Hứa Duy hiển nhiên lý trí rộng rãi hơn nhiều, cô cũng không học được “thuận gậy tre trèo lên trên”, không đến mức thật sự vung tay tát anh hai phát.
Gương mặt này không biết là bao nhiêu nữ sinh nhớ mong, làm hỏng cô còn không đền nổi.
“Mau đi về đi thôi.” Hứa Duy cười cười, rất đại độ từ bỏ quyền lợi tát một phát.
Mi mắt Chung Hằng chớp một cái, đôi mắt đen như mực nheo mắt nhìn cô.
Trời đã sắp tối rồi.
Quán bánh ven đường đã bắt đầu dọn.
“Tôi phải đi rồi, trên đường về cậu cẩn thận một chút.”
Hứa Duy vòng qua quán ven đường, rất nhanh ngoặt vào hẻm nhỏ chật hẹp.
Chung Hằng còn mang theo cặp sách đi bộ nhàn nhã về phía trước hai bước, dáng người gầy gò tinh tế đã không nhìn không.
Lần đầu tiên bị nữ sinh dặn dò “Trên đường cẩn thận”.
Cảm giác này… Ách.
Chung Hằng cúi đầu đứng một hồi, một cước đá hai viên sỏi ở ven đường, thầm nghĩ: Có phải cậu ấy nghĩ ông đây yếu như gà không.?
Đương nhiên Hứa Duy không nghĩ như vậy.
Chỉ khổ là cô ấy giống như đại thần tiên nhìn thấu nguyên hình của yêu quái, hiểu rõ mọi chuyện so với Chung Hằng đều vượt một bậc.
Trước kia nhưng thật ra là bị Lâm Ưu dẫn theo, nàng phần lớn thời gian là chiều theo Lâm Ưu, nói thẳng ra là không yên lòng để cho Lâm Ưu đi chơi một mình với mấy nam sinh kia.
Sau ngày đó, trong lòng Hứa Duy đã buông lỏng xuống.
Vòng quan hệ này của bọn họ cũng đã mở rộng, Tưởng Mông cũng bị Lâm Ưu kéo tới, các cô ngẫu nhiên cùng ba người Chung Hằng cùng vui chơi giải trí.
Lúc đầu, bạn cùng lớp đều rất ngạc nhiên, về sau cũng thành thói quen, tính cách Lâm Ưu mọi người rõ như ban ngày, cô ấy chơi với nam sinh rất vui vẻ.
Nhưng không khỏi có nữ sinh trò chuyện trong âm thầm bát quái nói những từ chua chít, nói các học sinh tốt như các cô thủ đoạn lợi hại, không chỉ học giỏi, còn sẽ câu dẫn nam sinh.
Những này đương nhiên chỉ là tuyên truyền trong vòng nhỏ, không có ai dám quang minh chính đại đồn ra, nữ sinh thì luôn luôn lắm mồm, ngày nào đó cãi nhau, lập tức sẽ vạch trần đối phương.
Cuối cùng lời này mãi cho tới khi truyền tới lỗi tai Lâm Ưu.
Hứa Duy trấn an nửa ngày, Lâm Ưu mới không phát hoả trước mặt mọi người ở lớp tự học, nhưng khẩu khí này cũng làm cho cô ấy nghẹn phát đau.
“Nếu tớ biết ai nói, nhất định đánh cậu ta nhừ tử, dẹp thành bánh khoai tây!” Lâm Ưu đè ép cuống họng, hung tợn đập bàn một cái nói:”Chuyện gì ở trong mắt đám con gái đó cũng trở nên dơ bẩn, chúng ta còn chưa yêu đương đâu, người ta lại chế ra một ông chồng yêu hận sâu đậm, cái gì mà tớ và Hứa Minh Huy là một đôi, tớ nhổ, bạn nhậu thuần khiết như thế, bị đám con gái đó cho nói thành cá gì.”
“Không cần để ý tới những người đó nữa là được mà.” Hứa Duy khuyên nhủ:”Cẩn thận làm xấu chính mình.”
“Tớ không chịu nổi kiểi con gái như thế, coi là ai cũng giống như các cô ấy trồng hoa si, cả ngày nói chuyện đều xoay quanh mấy tên con trai này, cuộc sống của mấy cô gái này không có một điểm ước mong gì khác? Thơi gian tốt đẹp, vui chơi giải trí sao.”
“Được rồi ” Hứa Duy bị cô ấy chọc cười: “Người ta không có thì cậu có là được rồi.”
“Hừ.”
“Được rồi, cậu bớt giận đi.” Hứa Duy nghĩ nghĩ, hỏi:”Vậy tuần này cậu còn muốn đi ca hát với tụi Hứa Minh Huy không?”
“Đi chứ, vì lại không đi.” Lâm Ưu sảng khoái nói: “Nên ăn gì ngon một chút, chơi đùa thoả thích.”
Quả nhiên, đây chính là Lâm Ưu, mắng xong vẫn như cũ làm theo ý mình.
Đây chính là điểm Hứa Duy thích nhất ở cô ấy.
Giữa đống ân oán phiền toái của con gái rất ít có thể truyền đến thần kinh thô của bọn con trai.
Hứa Minh Huy và Triệu Tắc hai ngày này bề bộn nhiều việc, dường như lợi dụng hết tất cả thời gian rảnh chụm đầu ghé tai trao đổi riêng phần tin tức mình quan sát đạt được.
Đến buổi chiều thứ sáu, thừa dịp Chung Hằng đi WC, bọn họ lại lén lút thảo luận một lúc.
Hứa Minh Huy hưng phấn phán đoán: “Khẳng định là cậu ấy thích Hứa Duy.”
Triệu Tắc: “… Bình thường cũng không gặp thấy cậu ấy nói chuyện với người ta quá mấy câu.”
“Cậu bị ngốc hay không, mẹ nó ai mỗi ngày lên lớp không ngủ được, không có chuyện gì lập tức liếc qua hướng bên kia hả?” Hứa Minh Huy cằm hướng phía trước nghệch một cái.
“…” Triệu Tắc há hốc mồm: “Cậu ấy không chơi kiểu thầm mến đâu nhỉ?”
“Tớ thấy là.” Hứa Minh Huy đè ép giọng nói: “Thiếu gia nhà chúng ta là ai chứ, cậu ấy ngoắc ngoắc cái đuôi cười hai lần, đẹp tựa như hoa, tới bây giờ đều là con gái chủ động lại gần, cậu đã gặp cậu ấy theo đuổi người ta bao giờ chưa? Đoán chừng không biết đã ra tay từ chỗ nào.”
“Vậy làm thế nào giờ? Chúng ta nên giúp đỡ không?”
“Chắc chắn là giúp đỡ rồi, nhưng không thể để cho cậu ấy biết. Chuyện này không thể làm mất mặt, nếu không hai chúng ta thảm rồi.”
“Vậy làm sao để giúp đây?”
“Gặp thời.” Hứa Minh Huy cười mờ ám:”Vừa hay tớ có một chiêu dùng được.”
Tiếng chuông reo.
Đây là tiết cuối của môn học, giáo viên môn toán phát bài thi trắc nghiệm tới.
Khi trả bài, theo thường lệ muốn nhận xét thêm, nói đến đó lại gọi tên Hứa Duy.
Cô tới ban mười, toán học thi bốn lần, mỗi lần đều là nhất.
Hứa Minh Huy nghe thấy mập mạp ngồi trước theo thường lệ khẽ xuýt xoa cảm thán: “Ài ôi, một cô gái thông minh là thế này…”
Giáo viên toán học tiếp tục trầm bồng du dương lải nhải: “Mặt khác, lần này Vương Húc Nhượng lớp chúng ta học kỳ này cũng tiến bộ rất lớn, đã chạy tiến tới năm người đứng đầu, không dễ dàng đâu, những cậu con trai khác học tập theo đi, đừng suốt ngày chỉ biết đánh nhau hút thuốc, có mấy người tất cả đều không học tốt, tôi không muốn nói nữa, mấy người ở đó hút thuốc trên trời dưới đất đều là mùi thuốc lá.”
Nói đến đây, ánh mắt của thầy giáo toán học quét qua phía sau.
Hứa Minh Huy đang quay nghịch bút bỗng giật mình một cái, ngồi thẳng, giả vờ nghiêm chỉnh, ánh mắt giáo viên xê chuyển tới, cậu ấy nghển cổ nói: “Ài, nói với các cậu một bí mật, Vương Húc Nhượng đang theo đuổi Hứa Duy đấy.”
“Mẹ kiếp, làm sao cậu biết?” Triệu Tắc giả bộ như không biết: “Thật hay giả thế?”
“Tưởng Mông nói, Vương Húc Nhượng thường xuyên thừa dịp buổi trưa đến hỏi bài Hứa Duy, mọi người đều biết, chúng ta giữa trưa không ở đó, nên chưa thấy qua thôi.”
Hứa Minh Huy một bên nói một bên trộm nghiêng mắt nhìn Chung Hằng, quả nhiên phát hiện ánh mắt anh quay lại.
Triệu Tắc chọn thời thêm lửa, huých huých cánh tay Chung Hằng: “Này, cậu tin chuyện này không?”
“Có cái gì không tin chứ… ”
Hứa Minh Huy không cho Chung Hằng cơ hội, tiếp tục bo thêm:”Tưởng Mông còn nói cậu ta viết mấy phong thư tình!”
Triệu Tắc: “Lợi hại đó, ánh mắt của tiểu tử này thật tốt.”
“Cũng không phải, dã tâm vẫn còn chưa đủ lớn.” Hứa Minh Huy thuận tiếp, nhỏ giọng hỏi Chung Hằng: “Cậu nói xem Hứa Duy có đồng ý không?”
Vốn cho rằng Chung Hằng sẽ chết vì sĩ diện, tám phần sẽ ném đến một câu kiêu căng “Ông đây bố thí cho trẻ con”nhưng đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy Chung Hằng nói tiếp, giống như mặc kệ bọn họ.
Triệu Tắc liếc nhìb vụng trộm, đón lấy câu chuyện:”Chung Hằng sao biết được cái này, chúng ta mặc kệ nó, để cậu ta truy thôi, nhìn xem cậu ta có thể theo đuổi không.”
Hứa Minh Huy cũng cười ha ha ngây ngô.
Hai người đưa mắt liếc nhau ý ngầm một cái —— mục tiêu đã thành, OK, ngậm miệng.
Sau khi tan học, Lâm Ưu bị ủy viên thể dục kéo theo đi cùng mấy ban khác cùng thảo luận đại hội thể dục thể thao đầu tháng sau.
Hứa Duy đồng ý giúp bà ngoại cô mua thức ăn mang về, cho nên đã sớm rời đi.
Lúc Lâm Ưu lúc rời đi đã năm rưỡi, ở cửa trường học gặp phải Hứa Minh Huy.
“Xế chiều ngày mai có hẹn hát hò, đừng quên nhé!”
“Ok.” Lâm Ưu phất phất tay đi.
Hứa Minh Huy quay về nhà một chuyến, ứng phó xong với cha cậu ấy, tám giờ chuồn ra cửa chạy tới phòng trò chơi, tại phòng chơi bi-da tìm tới Chung Hằng và Triệu Tắc.
Triệu Tắc đang chơi cầu, Chung Hằng ngồi tại nơi hẻo lánh trên ghế sa lon.
Hứa Minh Huy đưa cho anh một lon bia, hỏi: “Đêm nay tính thế nào?”
Chung Hằng không trả lời, mở bia.
Hứa Minh Huy: “Có đi quán net không?”
“Không đi.” Chung Hằng uống xong bia, ném lon sang một bên: “Tớ đi trước.”
Anh nhặt áo khoác lên cầm cặp sách một mình ra cửa.
Chung Hằng không về nhà, mà đi tới nhà nghỉ Ánh Nắng do nhà anh mở.
Anh tùy tiện muốn dùng một căn phòng, tắm xong liền đắp mền đi ngủ.
Nhưng một giấc này lại không yên ổn, sau nửa đêm thì gặp mộng, lúc đó là đang ở ao nước nhỏ ở nông thôn, một lúc là mẹ của anh mặt trắng bệch, đến cuối cùng thì sâu không thấy đáy ao nước, anh bị chìm nghỉm xuống, cho tới khi bị một cái tay nhỏ kéo lên.
Anh nhìn thấy gương mặt đó ướt sũng, mi mắt đều có giọt nước. Cô nói “Không sao nữa rồi”.
Mơ giấc mơ này nhiều lần. Từ khi ở sân vận động trở về thì bắt đầu mơ như vậy.
Lúc Chung Hằng tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi.
Anh đá chăn mền cứ nằm như vậy.
“Con mẹ nó chứ chẳng lẽ điên rồi chắc.”
Cứ như vậy mở to mắt đến trời vừa tờ mờ sáng, Chung Hằng không nghĩ gì nữa, tìm đến điện thoại gọi cho Hứa Minh Huy.
Tội nghiệp Hứa Minh Huy, chơi đến nửa đêm mới ngủ, lúc này đang trong giấc thì bị đánh thức, mơ hồ nhận máy, giọng nói bên kia làm cho cậu ta giật mình tỉnh lại.
“Tớ muốn số điện thoại của Hứa Duy, cậu tìm Lâm Ưu thử đi.”
~~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 8.