*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
______________
Đệt.
Sau khi bừng tỉnh Hứa Minh Huy đứng hình ba giây, xoa xoa mặt, trừng mắt nhìn tên hiển thị trên điện thoại “Chung Hằng”, hưng phấn như heo nói to: “Ha ha ha ha ha ha… Ông đây biết ngay mà!”
Chung Hằng: “…”
Hứa Minh Huy: “Cậu nhịn không nổi nữa mà!” Lại là một trận cười to.
“Cười đủ rồi?” Chung Hằng đã không kiềm chế nổi “Cười đủ rồi thì gọi điện thoại.”
“Đủ rồi đủ lập tức gọi đây, đợi một phút.”
Cúp điện thoại, không bao lâu, lập tức có tin nhắn đên, Hứa Minh Huy gửi tới một dãy số.
Là số máy bàn.
Điện thoại của Hứa Minh Huy cũng theo tới, cậu ta nói cho Chung Hằng biết, Hứa Duy không có số điện thoại, đây là số điện thoại trong nhà cô ấy.
“Nhưng mà bây giờ còn quá sớm, chắc bây giờ nhà người ta còn đang ngủ.” Hứa Minh Huy nói, “Tớ vừa mới đều bị Lâm Ưu mắng một trận, vừa sáng sớm đã phá giấc mộng của người khác, tối nay cậu hẵng gọi, dù sao chiều nay chúng ta ca hát, khẳng định Lâm Ưu cũng sẽ đưa cậu ấy tới! Tớ đi ngủ đây, còn cái đó…”
Cậu ta cười thần bí ha hả hai tiếng: “Cậu gắng lên nha, mau bắt bạn học Hứa thông minh xinh đẹp của chúng ta về tay, các anh em sớm đã thiếu chị dâu! Đúng, còn có nữa, cậu…”
Nói nhảm thật mẹ nó nhiều.
Chung Hằng trực tiếp cúp điện thoại.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Chung Hằng mắt nhìn thời gian, vừa qua sáu giờ.
Anh ném điện thoại sang một góc, buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường, cuối cùng đứng lên, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa qua loa, tóc vẫn còn ướt đi ra.
Bên ngoài cửa sổ nhỏ đã có một tia sáng.
Chung Hằng lười nhác xoa tóc, đi đôi dép lê nhà nghỉ chuẩn bị cho khách xuống tầng.
Sáng sớm, dường như mọi người vẫn còn đang ngủ, nhà nghỉ rất yên tĩnh.
Chú Mao đang trực ở quầy lễ tân cái đầu ỉu xìu, đang ngủ gà ngủ gật.
Một con mèo to xám trắng ngồi xổm ở ngưỡng cửa nhà nghỉ, so với chú Mao ngủ gà ngủ gật, nhìn nó còn lười biếng hơn.
Ngoài cửa ngõ nhỏ cũng không náo nhiệt, đối diện quầy bán quà vặt vừa mới mở cửa, ông chủ đầu trọc đang đốt lửa đun trà từ sớm.
Sáng sớm cuối tuần này, giống như chỉ có mỗi Chung Hằng là phấn chấn nhất.
Hormone ẩn núp bên trong thân thể của anh đang nhảy lên hạ xuống, ngực anh nóng hầm hập có chút tình cảm, tư vị này lạ lẫm lại kì lạ.
Anh làm như không biết rõ, nhưng lại tuyệt đối không nguyện ý đem tâm tình này nói cho Triệu Tắc cùng đám người Hứa Minh Huy kia biết, dứt khoát ôm lấy mèo to ở cửa, đi ra ngoài tản bộ.
Mãi mới chờ đến lúc bảy giờ, Chung Hằng làm thế nào cũng không nhịn nổi nữa.
Anh ném mèo to ở một bên, tựa ở bức tường gạch xanh cuối hẻm bấm ra dãy số đã học thuộc.
Tiếng chuông reo ba lần, Chung Hằng đổi tay trái cầm điện thoại, dựa vào tường ngồi xổm xuống, lại kéo con mèo lười kia về, một tay vuốt lông nó, một tay chờ người ta nghe điện thoại.
Qua mấy giây, điện thoại thông.
Giọng nói bên kia hỏi: “Alo, Ai đó?.”
“…” Tay Chung Hằng vuốt lông mèo dừng lại.
Không phải Hứa Duy.
Một bên khác, Hứa Duy ăn xong cháo, một tay lau bàn mắt nhìn theo bóng lưng bà ngoại.
Cô tưởng rằng mẹ hoặc là chị gọi điện thoại tới, cũng không muốn ra nghe.
“… Sao lại không nói, gọi nhầm sao.”
Bà ngoại lầm bầm một câu, cúp điện thoại, quay người lại nói: “Không biết ai gọi nhầm. Bé Duy, ăn thêm cháo đi con, không lát nữa sẽ đói.”
“Cháu no rồi.” Hứa Duy lau xong cái bàn, nó:”Cháu đi làm bài tập.”
Mỗi khi đến cuối tuần, có rất nhiều bài tập.
Hiệu suất Hứa Duy rất cao, cho tới trưa đã làm xong.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Ưu gọi điện thoại tới rủ cô đi ra ngoài.
Lúc Hứa Duy tìm đường tới, Lâm Ưu và Tưởng Mông cũng vừa mới đến, Hứa Minh Huy và Triệu Tắc đã ở trong phòng hát, mấy nam sinh ở lớp học khác cũng tới.
Mọi người mua đồ ăn vặt đồ uống, trên bàn trà bày rất nhiều.
Lâm Ưu đi vào lập tức đoạt vị trí hát trọng tâm, Tưởng Mông cũng chen tới, Hứa Duy không biết hát, ngồi ở ghế salon cạnh cửa.
Làm một người sôi nổi, Lâm Ưu thích âm nhạc, thích ca hát, cô không khách khí chút nào tự cho mình là đối thủ nặng kí, còn chọn ra mấy nam nữ hát đối, còn dự định hát cùng Hứa Duy.
Hứa Minh Huy đi tới chỗ Triệu Tắc nói: “Sao Chung Hằng còn chưa tới? Tớ nhắn tin cho cậu ấy rồi, cậu gọi điện thoại đi.”
Cậu ta vừa mới nói xong, Lâm Ưu đã mở giọng, là một bài tiếng anh mà đám người học hành bê bết như bọn họ nghe không hiểu.
Triệu Tắc khoa trương che lỗ tai, chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại.
Đúng lúc này Chung Hằng đẩy cửa đi vào phòng.
“Cậu đã tới!” Triệu Tắc gào to nói.
Hứa Duy nghe tiếng quay đầu, Chung Hằng đã đóng cửa lại.
Trời cuối tháng mười, gió bên ngoài còn không nhỏ, cậu ấy lại chỉ mặc đúng áo tay dài kiểu chữ T, phối hợp với quần dài màu đen, chân đi là giày Cavans.
Không lạnh sao.
Hứa Duy vừa nghĩ như vậy, trong phòng bao đột nhiên tối.
Không biết là ai tắt đèn, trên màn hình lớn chiếu ra tia sáng đỏ đỏ xanh xanh lên một đám người.
Hứa Duy thu tầm mắt lại, nhìn ca từ trên màn ảnh.
Giọng hát của Lâm Ưu có thể xưng với hoàn mỹ, nếu như cô ấy không thích học, hoàn toàn có thể đi học âm nhạc.
Lúc Hứa Duy nghe đang nghe say mê, một thân hình đi tới chặn tầm mắt của cô.
Chung Hằng đứng ở lối đi nhỏ chật hẹp trước mặt cô, nhận lấy hai lon đồ uống Triệu Tắc quăng ra, di chuyển hai bước, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Coca-cola.” Anh đưa tới một lon.
Hứa Duy đưa tay muốn nhận.
Tay cậu ấy lại thu lại.
“…” Hứa Duy ngẩng đầu nhìn cậu ấy, trong nửa sáng nửa tối, cậu ấy cầm móc kéo mở lon coca đưa cho cô. “Cảm ơn.”
Hứa Duy nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm.
Lâm Ưu hát đến đoạn tiếp của bài hát, Hứa Minh Huy đoạt một cái mic khác đứng hát cùng cậu ấy, thanh âm rất lớn, giống như cãi nhau.
Chung Hằng nói một câu gì đó, Hứa Duy không nghe rõ.
Cô hơi tới gần: “Cậu nói cái gì? Không nghe thấy.”
Chung Hằng ngoẹo đầu, bờ môi tới gần bên tai cô, ngữ khí ấm áp đưa ra mấy chữ: “Buổi tối đưa cậu đi xem phim, có đi không?”
Lúc anh hỏi “Có đi không”, Hứa Minh Huy như quỷ rống trong bão tố phát ra âm cao vỡ vụn.
“Mẹ kiếp.” Chung Hằng kém chút cầm cái lon bia nện lên đầu cậu ta.
Lâm Ưu bổ nhào qua chiếm mic, gọi to: “Hứa Duy!”
“Tới đây.”
Hứa Duy từ nửa câu Chung Hằng đang nói dở kia, lấy lại tinh thần, đầu óc còn có chút hỗn độn, Cô để lon Coca-cola xuống, từ trong chỗ hẹp đi tới, nhận lấy mic, cùng Lâm Ưu ngồi một chỗ.
Một ca khúc, hai người cùng hát rất thoả mãn.
Sau khi kết thúc, Lâm Ưu ra ngoài đi WC, hai cái mic đều truyền đưa cho các bạn nam khác.
Chung Hằng mở bia, vừa uống vừa nhìn.
Người kia ngồi lại ở chỗ trọng tâm ca hát, không có ý muốn quay trở về chỗ này.
Trên bàn trà còn lon Coca-cola cô uống dở một ngụm.
Lâm Ưu đi WC trở về, Hứa Duy vẫn còn ngồi ở chỗ đó, cô không hát tiếp, chỉ giúp mọi người chọn bài hát.
Tiếp tục, đều là Lâm Ưu ca hát một mình, các bạn nam khác đều đang ăn đồ ăn vặt.
Hứa Minh Huy lợi dụng thời gian rảnh đi tới quan tâm Chung Hằng: “Tiến triển như thế nào? Buổi sáng gọi điện thoại rồi hả, hai cậu vừa rồi ngồi đây nói cái gì đó?”
Chung Hằng nhíu mày: “Cậu có thấy phiền không chứ?.”
Hứa Minh Huy lại gần, cười nói: “Làm sao chứ.”
Chung Hằng không nói chuyện, mắt thấy Hứa Duy đứng lên đi ra ngoài, anh đẩy đầu Hứa Minh Huy ra, đứng người lên cũng đi ra.
Hứa Duy đi WC xong, rửa xong tay trở về, từ khu nghỉ ngơi rẽ ngoặt, thấy Chung Hằng tựa ở bên tường.
Cô dừng hai giây, lại đi về trước.
Chung Hằng chân dài đi tới phía trước hai bước đã lập tức chặn được đường: “Cậu tránh tôi làm gì?”
“Đâu có.”
“Sao lúc đấy không quay lại ngồi bên cạnh tôi?”
“Lâm Ưu gọi tôi đi tới.”
“Được. ” Chung Hằng cười hừ một tiếng, dời lên phía trước một bước, đôi mắt nhìn cô: “Xem phim, đi không?.”
“Không đi.” Hứa Duy nói: “Buổi tối tôi phải về nhà.”
“… Tôi mua vé rồi.”
“Cậu có thể gọi người khác đi.”
Yên tĩnh hai giây.
Mặt Chung Hằng có chút lạnh.
“Ông đây chỉ muốn gọi cậu đi.”
~~~~~HẾT NGOẠI TRUYỆN 9
Đọc chương này thấy hài thiệc ????????????????????