*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_______________________
Lúc Chung Hằng gọi điện thoại tới, khi đó Hứa Duy vừa lấy lòng các bạn bằng 3 cốc trà sữa.
Lâm Ưu đưa di động tới: “Này, thiếu gia của cậu.”
Hứa Duy nhận lấy: “Alo?”
Qua đi vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, đầu kia truyền tới một giọng nói trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Hứa Duy nhớ tới vừa rồi mới thân mật với anh một chút, không quá tự tại, trầm mặc chờ anh nói chuyện.
Một lát sau, nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng.
“Em thật lợi hại đấy.” Ngữ điệu trầm ấm của Chung Hằng có chút mập mời nhàn nhạt: “Hôn anh xong thì chạy?”
“Không có chạy.” Hứa Duy thấp giọng nói.
Chỉ là thừa dịp anh ngẩn người, thì cô lập tức chạy nhanh đi mà thôi. Hứa Duy cũng không biết Chung Hằng có nghe thấy câu này không, dù sao cô nghe thấy anh ở đầu bên kia lại cười lên, lúc này giống như là vui mừng không chịu được.
Hứa Duy bị anh cười đến mức lỗ tai đều nóng hết lên, cô cơ hồ tưởng tượng ra được bộ dạng của anh thời khắc này.
“Đừng cười.”
“Ừm?” Chung Hằng điềm nhiên tém tém lại.
Hứa Duy cứng nhắc thay đổi chủ đề:”Anh vẫn còn ở bên ngoài?”
“Ừm.” Chung Hằng thấp giọng hỏi: “Em với hai người kia ở đâu rồi?”
“Đến trạm xe buýt.” Hứa Duy nói: “Anh nhanh về nhà đi, đừng có đứng tới mức đông người lại, còn nữa, anh thử giày đi, không vừa hay không thích thì nói với em, em…”
“Hứa Duy.” Chung Hằng cắt đứt lời cô nói.
“Ừm?”
“Ngày mai trả lại tấm thân này cho em.”
Hứa Duy:…
*
Nghe được tiếng mở cửa, Chung Lâm còn đang nấu canh trong bếp, đợi khi chị ấy nấu canh xong, nhìn thăm dò ra phía ngoài, chỉ thấy Chung Hằng ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, không biết nó đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lại sờ lên má phải, tiếp sau đó thì thấy đứng dậy mang theo cái túi quay trở về phòng ngủ.
Chuyện gì xảy ra? Chung Lâm nắm vuốt cái muôi đi rón rén ra cửa, áp tai lên nghe một hồi, không nói gì lập tức đẩy cửa ra: “Cười ngây ngô cái gì đấy.”
Chung Hằng bỗng nhiên ngồi dậy, cái đầu đang rúc tán loạn bên trong chăn, lại tiếp tục xoa đến rối tung hơn.
Mặt anh hiện lên đỏ ửng, giống như thẹn quá hoá giận nhưng lại làm ra vẻ đứng đắn nói: “Chị quản nhiều quá đi.”
Ánh mắt Chung Lâm sắc bén phát hiện ra, sau đó chú ý tới đôi giày thể thao mới tinh trên sàn nhà, chị ấy đi qua nhìn kỹ cẩn thận vài lần, hỏi: “Giày mới đấy à, người khác tặng?”
Chung Hằng không trả lời, hai ba cái đem giày cất lại trong hộp, bày ở tủ nhỏ cạnh đầu giường.
Chung Lâm cảm thấy sáng tỏ ra mấy phần, dù vậy vẫn ung dung nói: “Là em gái bổ túc học tập kia?”
Chung Hằng lúc này đến ngược lại là ừ một tiếng, khóe miệng khẽ vểnh lên mơ hồ lộ ra tâm tình đang nhảy cẫng lên.
Chung Lâm lại nhìn thấy trên bàn học có hộp sủi cảo, “Sủi cảo cũng là em ấy cho?”
“Ừm.” Hiển nhiên tâm tình của Chung Hằng cũng rất tốt: “Chính cô ấy làm, lợi hại chưa.”
Chung Lâm buồn cười nhìn nhìn.
Cho nó chút kiêu ngạo, cái đuôi của nó sắp muốn bay lên rồi.
Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
Chung Lâm nghĩ thầm cô bé kia thật có ý tứ, lần sau tìm cớ đi nhìn một chút.
Sinh nhật này của Chung Hằng trôi qua vui vẻ mà điềm nhiên.
Nhưng mà chờ đến thứ hai khi anh đến trường học, trong ngăn kéo giống như cả mấy năm qua chất đầy các loại vật nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ, từ thiệp chúc mừng các loại, phong phú đủ loại.
Cho dù hiện tại anh đã có chủ, vẫn còn những nữ sinh lớp khác tự mình đắm chìm, sinh nhật của anh thì phá lệ nhớ rất kỹ, yên lặng mà biểu đạt tâm lý.
Hằng năm Chung Hằng phiền nhất là cái chuyện này, mấy năm trước gom tất cả quà tặng lớn nhỏ giao tất cả cho Đại tổng quản Hứa Minh Huy xử lý, năm nay cũng giống như vậy.
Chỉ là bất quá tổng quản lúc này đầu óc như bị rút gân, không kiểm tra hoàn tất đã ôm một đống đồ ăn vặt đến chỗ Lâm Ưu, lúc chuyên tâm phát quà cho các cô, ở giữa có kẹp cái giấy màu xếp thành trái tim.
Lâm Ưu tay mắt lanh lẹ mở ra: “Ối.”
Hứa Minh Huy muốn cướp, không có dễ thế chứ.
Hứa Duy tới gần nhìn thoáng qua, một chút đã hiểu, đó là của người khác viết tặng cho Chung Hằng.
Lúc đầu cô nhìn một đoạn, không nói cái gì.
Hứa Minh Huy vội vàng làm sáng tỏ: “Tớ làm chứng, những vật này cậu ấy tuyệt đối chưa có xem.”
Cậu ta nói xong cũng tranh thủ thời gian muốn lấy.
“Đức hạnh gì thế.” Lâm Ưu liếc mắt, đè ép giọng nói hỏi, “Đừng trách bà đây kỳ lạ, cậu hỏi qua chưa, tên kia có nói là trước đây yêu ai với cậu?”
“Cậu ấy nói không có.”
“Lư Hoan đâu.”
“Làm sao có thể.”
“Nói như vậy, cậu là mối tình đầu của cậu ấy.” Lâm Ưu nhíu nhíu mày: “Làm sao nghe được lại cảm thấy không đáng tin lắm, thiếu gia có đơn thuần như vậy không thế?”
Hứa Duy không biết Chung Hằng có phải đơn thuần thật hay không, nhưng lúc cô hôn anh, mặt của anh đỏ một mảng rất mãnh liệt.
Lâm Ưu còn dự định tinh quái một chút, Chung Hằng đã đến, cô rất cho mặt mũi thu lời nói: “Được thôi, thiếu gia lại đến nhường cho chút chỗ ngồi lúc này tớ xuống quầy bán quà vặt.”
Chung Hằng không khách khí chút nào ngồi xuống, hướng lòng bàn tay Hứa Duy lấp một thanh kẹo sữa bò.
Trên bàn chữ viết trên tờ giấy vẫn còn ở đó. “Cái này là cái gì?”
Chung Hằng liếc mắt, khóe mặt giật giật một cái, yên lặng đem cái tờ giấy đó vò lại đút vào trong túi.
Hứa Duy cũng có chút xấu hổ: “Không phải em cố ý nhìn, là Hứa Minh Huy vừa mới làm rơi ở đây.”
“Cậu ta có bệnh.”
“…” Hứa Duy nói: “Có phải rất nhiều người thích anh không.”
Chung Hằng nheo mắt nhìn cô: “Em ăn dấm rồi?”
“Không có, tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Chung Hằng: “Em nói láo, đặc biết rất giả.”
Hứa Duy lười nhác cùng anh tranh uận, cúi đầu lột một viên kẹo sữa ăn.
Quá ngọt.
Cô vô ý thức liếm liếm bờ môi đỏ nhạt.
Chung Hằng ánh mắt dừng một chút.
Chờ anh ý thức được mình đang suy nghĩ gì, lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt dời đi, thầm nghĩ: Con mẹ nó chứ lại hạ lưu.
Tết nguyên đán qua đi, mắt thấy thi cuối kỳ còn cách không xa nữa, trong lớp bầu không khí bất tri bất giác khẩn trương lên.
Một mặt là vì các giáo viên không ngừng truyền tải bài tập, những bài học mới, chẳng môn nào dừng ôn tập, một mặt khác chủ nhiệm lớp lại không ngừng mà cường điệu rằng thi cuối kỳ có tầm quan trọng rất lớn liên quan tới đánh giá sau đó.
Càng đến kỳ hạn, thời gian tựa hồ trôi qua càng nhanh.
Rất nhanh đã đến ngày mười sáu, mười bảy là ngày đã định là sẽ thi: Văn, Toán, Anh thêm môn Lý vừa vặn mất thời gian hai ngày.
Buổi chiều thi xong môn Anh là kết thúc.
Nhưng nghỉ đông cũng chưa bắt đầu nhanh như vậy, năm ngoái vừa áp dụng chế độ học bù ỳ nghỉ đông, lớp 10,11 sẽ bù đến hai mươi tháng chạp, lớp 12 càng đáng thương hơn mãi cho đến ngày tết ông Táo mới được nghỉ.
Trong khoảng thời gian học bù đó, các giáo vên không chỉ dạy bài mới còn đọc điểm bài thi, bố trí bì tập nghỉ đông. Buổi sáng cách ngày nghỉ một ngày, thành tích thi xếp hạng cuối kỳ cũng đã có, chủ nhiệm lớp cầm bảng thành tích đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt tiến hành tổng kết.
Hứa Duy phát huy vẫn bình thường, tổng điểm là đứng nhất lớp.
Lâm Ưu thi thứ tư, Tưởng Mông lần này tiến trước 15.
Chung Hằng tiến bộ khiến mọi người chú ý, tổng điểm của anh lên 440, ngoại trừ vật lý kém một chút, những môn khác đều ở mức tốt, rõ ràng so với lúc thi giữa kỳ tốt hơn rất nhiều, càng đừng nói đến so với lúc học kỳ.
Chủ nhiệm lớp Trần Quang Huy giật nảy cả mình, mặc dù mặt ngoài khen anh một câu, nhưng trong lòng lại không khỏi hoài nghi là anh gian lận nên mới được thành tích như vậy, chỉ là không có chứng cứ, đành phải trước tiên nén ở trong lòng, dự định học kỳ sau sẽ xem xét kỹ.
Buổi chiều 22 rốt cục cũng được nghỉ, trên trời tuyết nhỏ bay thành tuyết lớn.
Một đám học sinh như là chim nhỏ xuất lồng, vui sướng ăn uống thả cửa một trận, mãi cho đến khi tám giờ, Chung Hằng mới đưa Hứa Duy trở về.
Xe buýt đỗ, bên ngoài dường như là một mảng trắng.
Qua đường lớn, cửa ngõ tuyết đọng càng dày, đèn đường chiếu tới, trên mặt đất trong suốt.
Hứa Duy xoay người, đầu từ mũ bên trong nhô ra, nhìn người phía sau.
Chung Hằng không đội mũ, cũng không mở ô, bông tuyết nhao nhao rơi xuống đầu anh tan ở bên trong, thoáng cái đã không nhìn thấy.
Hứa Duy nói: “Mau trở về đi thôi.”
Chung Hằng hai bước đến trước mặt cô: “Đưa em đến cửa.”
“Không cần, anh ướt hết giày rồi, về sớm đi.”
Chung Hằng không nhúc nhích, hỏi: “Ngày mai thật sự muốn đi sao?”
“Ừm, vé cũng đã mua.”
“… Nghi Thành em muốn tới, hình như rất xa.”
Hứa Duy: “Dúng là hơi xa, chỉ nghỉ đông và nghỉ hè em mới về nhà.”
Chung Hằng yên lặng nhìn cô một hồi: “Bao giờ thì em trở về?”
“Cũng không biết.”
“… Có thể gọi điện thoại không.”
Hứa Duy lắc đầu: “Khả năng không tiện lắm, trong nhà có người, sẽ bị người khác xen vào.” Dừng lại, cô nói: “Nhưng mà em có thể đi ra bên ngoài dùng điện thoại công cộng điện gọi cho anh.”
Chung Hằng cúi đầu, không đáp lại.
Hứa Duy xoa xoa đôi bàn tay, kéo anh đến dưới mái hiên:”Anh không vui rồi?”
Chung Hằng không trả lời cô.
Anh lấy từ trong túi ra điện thoại di động đưa cho cô “Em mang theo đi.”
Hứa Duy sững sờ, lắc đầu: “Không cần, em không cần điện thoại di động.”
Chung Hằng không nói nhiều, trực tiếp nhét vào trong túi cô: “Không có cách nào chờ em gọi điện thoại, anh nghĩ tới em lúc nào lập tức muốn tìm em!”
“…”
Chung Hằng mở cặp sách ra, tìm sạc pin nhét vào trong túi cô
Hứa Duy không nói.
Chung Hằng đứng một hồi, hơi xoay người, mặt đưa qua: “Hôn anh.”
Hứa Duy đi cà nhắc, vẫn hơi đụng đụng đã lùi lại.
Chung Hằng ôm cô, môi ở trên trán cô dùng sức hôn hai lần: “Gặp lại.”
HẾT NGOẠI TRUYỆN 19