Bùi Khương và Lãnh Cúc song mộc ai sẽ thắng?
Đó là đề tài lôi cuốn các anh hùng hào kiệt hiện diện tại đại sảnh trong việc đánh cá bằng tiền tại nơi ấy.
Riêng Thần Thủ Chiến Phi cười thầm cho rằng ai dám cá Bùi Khương thắng thì là một kẻ điên khùng. Nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ nói :
– Tiếng tăm của Tổng thủ lãnh mặc dầu hiện giờ chưa bằng Lãnh Cúc song mộc. Nhưng lúc nãy quý vị cũng đã thấy võ công của Bùi tổng thủ lãnh rồi. Ha! Ha… chưa chắc gì lão hủ tôi đây đã đỡ nổi ba chiêu của Tổng thủ lãnh. Nếu ai không tin võ công của Tổng thủ lãnh, lão hủ tôi tình nguyện đánh cá với người đó ngay lập tức.
Một hán tử đứng sau lưng Thần Thủ Chiến Phi tức thì chạy vào trong bưng ra một mâm bạc ròng và vàng ròng.
Các hào kiệt vì không đoán nổi được võ công của Bùi Khương, nên không một ai lên tiếng.
Một lúc lâu Long Hình Bát Chưởng bỗng ho nhẹ một tiếng, cất tiếng gọi :
– Công tiêu đầu! Hãy qua bên đây!
Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương vội đi nhanh đến bên cạnh Long Hình Bát Chưởng.
Đàm Minh mỉm cười hỏi :
– Công tiêu đầu có mang tiền theo đó không?
Tiếng hỏi ấy tuy nhỏ song cũng đủ cho mọi người đều nghe được.
Thần Thủ Chiến Phi liền nói :
– Không ngờ Đàm tiêu đầu cũng thích đánh cá!
Long Hình Bát Chưởng cười nói :
– Không hiểu Chiến trang chủ có vui lòng cho người ngoài cuộc như lão phu đây, có được tham gia trò chơi này không?
Chiến Phi miễn cưỡng :
– Dĩ nhiên là được chứ!
Nhưng trong bụng Chiến Phi lại nhủ thầm :
– “Thua thì thua có sao đâu!”
Chỉ thấy Long Hình Bát Chưởng lấy từ trong tay của Công Thanh Dương một xấp ngân phiếu, rồi lấy ra hai tờ, nói :
– Đây là sáu ngàn năm trăm lượng!
Nói xong để ngay trên bàn trước mặt Chiến Phi.
Thần Thủ lấy hai tờ ngân phiếu để dưới cái mâm mà trong lòng nghĩ rằng: “Chắc không ai nữa rồi!” Nhưng ngoài mặt Chiến Phi cười nói :
– Ngoài Đàm tổng tiêu đầu, còn có ai tham gia nữa hay không?
Bỗng nghe Đông Phương Thiết nói :
– Tôi cũng muốn tham gia nữa.
Nói xong liền lấy trong người ra một miếng cổ ngọc.
Tiếp theo, bốn anh em Đông Phương kia mỗi người lấy trong mình ta một miếng bảo vật. Và năm miếng bảo vật nhỏ ấy, dĩ nhiên vẫn đáng tiền hơn cái mâm bạc của Chiến trang chủ.
Đông Phương ngũ hiệp đã đến dự đại hội này cùng với Long Hình Bát Chưởng. Nên khi thấy Đàm Minh tham gia, mặc dầu họ không mấy hiểu cái ý nghĩa của Đàm Minh, nhưng họ vẫn tham gia để chứng tỏ họ một lòng với Đàm Minh.
Thần Thủ Chiến Phi mặc dầu vẫn cười nói nhưng thật ra rất miễn cưỡng.
Lão vội đi vào trong lấy ra một mâm châu báu.
Lúc đầu Chiến Phi chỉ muốn nói đùa cho vui thôi. Đâu ngờ giờ đây đã trở thành nghiêm trọng rồi.
Bỗng nghe Kim Kê Hướng Nhất Minh cười to nói :
– Thật vui quá! Vui quá!
Thần Thủ Chiến Phi hơi giật mình hỏi :
– Hướng bang chủ cũng muốn tham gia?
Kim Kê Hướng Nhất Minh cười đáp :
– Vui quá mà! Nếu tôi bỏ qua phải uổng lắm không?
Nói xong phất tay một cái, tức thì có chín đại hán đi đến trước mặt Kim Kê bang chủ. Chín đại hán này trông rất lực lưỡng và có lẽ võ công cũng thuộc vào hàng khá cao.
Kim Kê chỉ vào chín đại hán này nói :
– Tiền bạc tôi không có mang theo, nên bây giờ tôi lấy sinh mạng của chín người này để cá cùng với Chiến trang chủ vậy. Mà nghe nói Chiến trang chủ đối đãi với bọn thuộc hạ rất nghĩa khí, nên chắc sẽ có nhiều người chịu hy sinh vì Trang chủ.
Thần Thủ Chiến Phi nhìn chín tên đại hán, nhận thấy nét mặt người nào cũng bình tĩnh, không lộ chút gì sợ hãi cả.
Bỗng thấy Long Hình Bát Chưởng đứng lên tiến tới trước chín đại hán này hỏi :
– Chuyện sinh mạng không phải là chuyện đùa, chín vị đây có thật tình nguyện làm như thế ấy không?
Nhưng chín đại hán vẫn không trả lời.
Kim Kê liền cất tiếng hỏi lớn :
– Đàm đại hiệp nói gì các ngươi có nghe không?
Chín người đồng thanh nói :
– Thưa có nghe rồi!
Hướng Nhất Minh lại nói :
– Nghe sao không trả lời?
Chín đại hán lại cùng đáp :
– Tình của Hướng bang chủ đối với chúng tôi, như tình vua đối với thần hạ, như cha đối với con. Chúng tôi tình nguyện hy sinh vì Hướng bang chủ.
Long Hình Bát Chưởng xá nhẹ rồi nói với Kim Kê :
– Mong Hướng bang chủ đừng chấp nệ sự nhiều chuyện của tôi.
Nói xong đi về chỗ ngồi mà thầm khen: “Hướng Nhất Minh tính khí kỳ cục, thế mà không ngờ thủ hạ rất nhiệt tình với lão.”
Kim Kê Hướng Nhất Minh thấy Thần Thủ Chiến Phi vẫn chưa trả lời nên nói :
– Chắc Trang chủ chê chín anh em của Kim Kê bang quá dở, không đáng cá với thủ hạ của Trang chủ?
Chiến Phi cố cười nói :
– Đâu dám! Đâu dám!
Chiến Phi tuy rất tự ái và nóng nảy, nhưng cũng vẫn còn giữ vững lý trí, nên thật tình không muốn lấy sinh mạng của chín tên thuộc hạ đem hy sinh cho một cuộc đánh cá mà biết hoàn toàn không một chút hy vọng thắng cuộc.
Nhưng Chiến Phi không muốn mất sĩ diện trước bao anh hào nơi đây.
Hơn nữa, lại nghe Long Hình Bát Chưởng nói khích vào :
– Nếu Chiến trang chủ đã nắm chắc phần thắng thì cứ việc chấp nhận đánh cá với Hướng bang chủ cho thêm phần hào hứng.
Tiếng nói của Long Hình Bát Chưởng vừa đủ để mọi người trong đại sảnh nghe thấy.
Vì thế Thần Thủ Chiến Phi đành phải nói :
– Đúng! Đúng!
Rồi quay lại nói với một tên thủ hạ đứng cạnh :
– Quán Tĩnh đi xem có anh em nào tình nguyện tới đây không?
Tên hán tử này nghe Chiến Phi bảo thế thì sắc mặt hắn hơi biến đổi, rồi hắn lanh lẹ chạy biến ra ngoài.
Thần Thủ Chiến Phi uống liền một lúc ba ly rượu để lấy lại sự bình tĩnh.
Lúc này mọi người trong đại sảnh đều rất hồi hộp. Và ai nấy cứ ngong ngóng vào nơi cửa đại sảnh để xem Bùi Khương có trở lại chưa.
Song chỉ có Thần Thủ Chiến Phi là không còn trông ngóng gì nơi cửa ấy, vì lão biết chắc Bùi Khương không thể bước vào nơi cửa ấy nữa.
Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ đợi thì bỗng có một người chạy vút vào, nhưng người ấy chính là Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng mà lúc nãy theo anh em họ Mạc để chôn cất cho Mạc Tinh.
Mã Phi Hồng vừa bước vào cửa đã nói ngay :
– Thiếu chút nữa tôi đã phải lỡ mất cơ hội vui thú này rồi!
Kim Kê Hướng Nhất Minh phụ họa liền :
– Đúng đấy! Nếu hôm nay huynh không tham gia đánh cá này, thì sau này dễ gì có cơ hội như vậy nữa?
Thất Khảo Truy Hồn lại nói :
– Lúc nãy đệ ở ngoài, nghe thấy tuyển mộ “cảm tử quân” nên hỏi ra mới biết hiện trong này có cuộc đánh cá rất đặc biệt và sôi nổi.
Mã Phi Hồng ngưng lại một chút rồi quay sang nói với Chiến Phi :
– Tôi không có được bao nhiêu tiền. Tôi chỉ lấy hết năm trăm bó bạc này để đánh cá.
Vừa nói, Mã Phi Hồng vừa bước đến trước mặt Chiến Phi nói tiếp :
– Nếu Chiến trang chủ chê ít thì tôi cũng có một cái sơn trại. Tuy không quá lớn và sang trọng bằng Lãnh sơn trang này, nhưng cũng khá to. Tôi cũng xin cá luôn.
Mọi người nghe vậy đều phải la ó lên rồi im bặt.
Nên biết năm trăm bó bạc đã được năm trăm ngàn lượng rồi, lại cộng thêm cái Thất Khảo sơn trại thì trở thành một số tiền quá lớn rồi.
Mã Phi Hồng lại tiếp luôn :
– Tôi không khi nào đánh cá. Nhưng đã đánh cá thì phải đánh cá cho đã, dù phải sạt nghiệp cũng đành phải chịu. Bất quá lại làm thêm mười năm nữa… Hà! Hà!
Thần Thủ Chiến Phi tuy là một đại phú hào, nhưng ngày thường tiêu xài cũng rất phung phí, nên cũng không dư được nhiều. Ngay cả năm trăm ngàn lượng chưa chắc đã có dư. Thần Thủ Chiến Phi hiểu ngay là Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng muốn cho lão sạt nghiệp, làm mất cả nhà ở nên trong lòng rất thù hận Mã Phi Hồng. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn cười nói :
– Đã đánh cá thì phải sòng phẳng. Dù là anh em bạn thân cũng vậy. Lời nói suông không thể làm bằng được. Cái gì cũng phải để ra trước mặt. Hồng huynh tuy giàu sang, nhưng chắc rằng chưa đem theo đủ năm trăm ngàn lượng bạc thì phải?
Thất Khảo Truy Hồn liền nói :
– Tiền tuy chưa có đủ đây thật, nhưng đã cho người đi lấy rồi, trong vòng chốc lát nữa là có đủ tiền ngay.
Dừng một chút, Mã Phi Hồng nói tiếp :
– Còn vấn đề sơn trại, tôi có thể ký liền một tờ giao kèo nhờ tất cả bao nhiêu anh hào làm chứng cho vậy.
Đưa mắt nhìn quanh một cái rồi tiếp :
– Tôi muốn nhờ Đàm đại hiệp và Hướng bang chủ làm trọng tài hộ việc này. Nếu tôi thua, tôi sẽ giao cái sơn trại trong nửa năm.
Kim Kê Hướng Nhất Minh liền đáp :
– Tôi tuy không hay nhiều chuyện, nhưng cái trọng tài này, nhất định tôi phải làm.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh cũng nói :
– Hảo ý của Mã đại hiệp, lão phu đâu dám từ chối.
Lúc này Thần Thủ Chiến Phi đứng như chôn chân một chỗ. Rồi lại uống mấy ly rượu nữa. Tuy là một đại phú hào, nhưng đem cả gia tài, sản nghiệp mà mình đã mất nhiều năm gây dựng để đánh cá mà nắm chắc phần thua thì ai mà chẳng tiếc bao giờ. Song Thần Thủ Chiến Phi cũng cố cười lớn mấy tiếng, nói :
– Tốt lắm! Tôi sẽ chìu ý Hồng huynh mà!
Gọi một hán tử lại, Chiến Phi bảo :
– Hãy đem giấy mực ra!
Tờ giao kèo liền được viết ngay tại đó.
Đến lúc ký tên xong, Thần Thủ Chiến Phi mồ hôi tuôn ra ướt trán.
Xong xuôi, tờ giao kèo cũng được để luôn dưới cái mâm.
Chiến Phi đã đứng ngồi không yên.
Mọi người lại ngong ngóng về cửa đại sảnh.
Bỗng có bóng người xuất hiện. Người này là Quán Tính. Hắn bước đến bên cạnh Chiến Phi giọng kính cẩn :
– Thưa Trang chủ! Có rất nhiều anh em chịu hy sinh vì Trang chủ, nhưng tiểu nhân chỉ lựa lấy chín người.
Chiến Phi gật đầu nói :
– Gọi vào đây!
Chín người lập tức đi vào, đứng đối diện với chín người của Kim Kê.
Cả mười tám người này ánh mắt giao nhau, không hiểu họ đang nghĩ gì?
Chiến Phi nhìn chín người của mình gật đầu nói :
– Tốt lắm! Tốt lắm!
Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh thấy tình thế, biết Chiến Phi đã bị nhiều người tấn công. Chàng không ưa gì Chiến phi nhưng vẫn thấy tội nghiệp cho lão nên cất tiếng nói :
– Cuộc đánh cá hôm nay thật là hào hứng! Dù cho ai thắng ai thua đi nữa, nhưng Chiến trang chủ vẫn được một lần đánh cá lớn lao như vậy, thì cũng là một việc đáng ngạo nghễ cho cuộc đời.
Thần Thủ Chiến Phi nghe vậy, trong lòng rất cảm kích Ngô Thế Minh.
Nhưng bỗng nghe có tiếng cười khinh rẻ rất rõ, làm cho mọi người nhìn về nơi đó. Tiếng cười của người này không ai khác hơn là Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ.
Mọi người đều thắc mắc về tiếng cười đó.
Tiếng cười của nàng con gái thật đẹp, nhưng giờ đây khuôn mặt nàng vẫn thế, song da mặt nàng có phần trắng nhợt có vương nét bệnh hoạn. Đôi mắt nàng đượm thoáng một vẻ buồn xa xôi.
Mọi người vẫn đang chú ý đến nàng thì nàng thong thả cất tiếng :
– Vậy mà cũng bảo là đánh cá lớn!
Câu nói của nàng làm mọi người rất ngạc nhiên. Cả Long Hình Bát Chưởng cũng phải cau mày lại nói :
– Kỳ nhi. Sao con nói quấy thế?
Đàm Tiểu Kỳ vẫn ngồi yên như không nghe thấy câu nói của Đàm Minh.
Thất Khảo Truy Hồn nhịn không được bèn lên tiếng :
– Nếu như vậy, chắc Đàm cô nương còn có cái gì quý giá hơn để đánh cá phải không?
Đàm Tiểu Kỳ đáp liền :
– Đúng vậy!
Nói xong từ từ đứng lên.
Long Hình Bát Chưởng la nho nhỏ :
– Kỳ nhi! Hãy ngồi xuống!
Nhưng Đàm Tiểu Kỳ chỉ như một người không hồn, từ từ đi đến trước mặt Thần Thủ Chiến Phi.
Chiến Phi thấy thái độ kỳ lạ của Đàm Tiểu Kỳ ngập ngừng nói :
– Đàm cô nương… muốn…
Đàm Tiểu Kỳ nói chận :
– Tôi có một thứ quý hơn tất cả những món đồ đánh cá ở đây. Không biết Trang chủ có dám để cho tôi đánh cá không?
Thần Thủ Chiến Phi không biết phải hành động ra sao, liền nhìn qua Đàm Minh như ngầm hỏi ý kiến. Nhưng Đàm Minh đã biết Chiến Phi không một chút hy vọng thắng được nên cũng làm thinh luôn. Thần Thủ Chiến Phi thở dài một tiếng rồi nói :
– Cô nương nói ra thử xem.
Đàm Tiểu Kỳ lắc đầu đáp :
– Nếu Trang chủ bằng lòng tôi mới nói ra.
Chiến Phi nhíu mày nói :
– Đàm cô nương không nói ra trước, làm sao tôi biết được thứ gì mà bằng lòng hay không?
Đàm Tiểu Kỳ cười nhẹ nói :
– Không lẽ Chiến trang chủ không dám đánh cá với một người con gái sao?
Chiến Phi lau mồ hôi trán ngập ngừng nói :
– Nếu tôi không có thứ đó thì…
Đàm Tiểu Kỳ chận lời nói ngay :
– Trang chủ có mà!
Chiến Phi biết mình không thể tỏ ra hèn nhát trước một thiếu nữ, nên buộc lòng nói cứng :
– Nếu vậy Đàm cô nương muốn cá gì tôi cũng bằng lòng cả.
Chiến Phi đã nghĩ thầm :
– “Cuộc đánh cá hôm nay đã làm cho ta sạt nghiệp, giờ thêm chút nữa cũng không ăn thua gì.”
Đàm Tiểu Kỳ chậm rãi nói :
– Tôi muốn đánh cá với…
Nàng nói đến đó rồi ngừng lại, làm mọi người cực kỳ hồi hộp.
Trong đại sảnh hoàn toàn im lặng.
Lúc đó Đàm Tiểu Kỳ lại nói tiếp từng tiếng một :
– Cặp mắt của Chiến trang chủ!
Mọi người đều la lên kinh ngạc.
Đàm Tiểu Kỳ không để ý đến phản ứng của mọi người mà nàng vẫn nói :
– Cuộc đánh cá đến trưa mai là đúng hẹn. Đến giờ đó Bùi Khương và Lãnh Cúc song mộc ai thắng ai bại nhất định đã biết rồi phải thế không?
Chiến Phi sắc mặt hơi xanh cố đáp :
– Chắc vậy!
Đàm Tiểu Kỳ nói :
– Đến giờ đó, nếu Bùi Khương trở về, thì tôi sẽ móc đôi mắt của tôi giao cho Trang chủ. Bằng ngược lại, tôi không nói chắc Trang chủ cũng biết rồi?
Tiếng nói của nàng như giá băng xa lạ…
Các anh hào đều phải xúc động vì mục đánh cá của Đàm Tiểu Kỳ. Nhiều người nhìn qua Đàm Minh xem ông ta có phản ứng gì không?
Ông ta một tay vuốt râu và bình thản, không tỏ ra có một phản ứng nào cả.
Thì ra, Đàm Minh cũng biết chắc Bùi Khương nhất định phải thua Lãnh Cúc song mộc. Lão còn thầm khen :
– “Kỳ nhi biết lợi dụng cơ hội để hạ Chiến Phi, thật sáng trí và thông minh lắm”.
Nhưng lão đâu có biết nỗi khổ tâm tột cùng của đứa con gái yêu quý của lão đang nặng mang và chìm đắm trong thất vọng của cuộc tình.
Chỉ có Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh là đoán hiểu được tâm trạng của Đàm Tiểu Kỳ. Chàng thầm nói :
– “Chắc lúc nãy, Khương huynh ra đi mà không ngó ngàng gì đến nàng nên làm nàng đau lòng sanh hận. Giờ nếu Bùi Khương có thắng trở về thì nàng cũng chẳng muốn thấy mặt Bùi Khương. Vì thế nên nàng cố ý đem cặp mắt ra cá.”
Thần Thủ Chiến Phi miễn cưỡng nói với Đàm Tiểu Kỳ :
– Cặp mắt của lão phu không đáng giá gì. Nhưng nếu Bùi Khương thắng trở về thì cặp mắt của Đàm cô nương phải móc ra thì thật quá tàn nhẫn.
Đàm Tiểu Kỳ cắn môi một cái rồi nói hơi lớn :
– Nếu Bùi Khương thắng, chẳng những tôi móc cặp mắt mà không chừng còn cắt lưỡi nữa. Vì tôi không muốn thấy mặt y nữa và cũng không muốn nói với y lời nào nữa.
Các anh hào đều hết sức ngạc nhiên và cũng chẳng hiểu tại sao nàng lại thay đổi thái độ một cách kỳ lạ vậy. Chỉ có Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh nhìn nàng lắc đầu thở dài thườn thượt…
Lúc này mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía chỗ Đàm Tiểu Kỳ, cả những người đứng ở ngoài cũng tiến vào để xem. Họ vào trong đại sảnh mà mắt cứ chăm chú vào hướng Đàm Tiểu Kỳ.
Lúc đó cũng có một người từ ngoài vào nhưng không ai để ý. Người này bước đi như một kẻ không hồn. Bỗng người này cũng biến đổi sắc mặt thở dài khi vừa tới nghe kịp câu nói của Đàm Tiểu Kỳ. Người này đứng ngay cửa khá lâu nhưng vì không ai quay nhìn nên chưa phát giác.
Bỗng người ấy đẩy nhẹ những người đằng trước mặt, từ từ từng bước đi vào.
Mọi người hãy còn lo chăm chú về Đàm Tiểu Kỳ, bỗng có một người la lên :
– Ồ! Bùi… Bùi tổng thủ lãnh!
Tức thì mọi người, luôn cả Đàm Tiểu Kỳ đều như bị điện giật đều quay phắt về phía cửa đại sảnh.
Những người ở cạnh cửa tự động tránh ra thành một lối đi rất rộng. Trên lối đi này chỉ có một người từng bước chậm chạp đi vào.
Đại sảnh hoàn toàn im lặng trong bàng hoàng đến với mọi người được một lúc rồi cùng một loạt những tiếng mừng rỡ phát ra náo động :
– Bùi tổng thủ lãnh! Bùi tổng thủ lãnh!
Sự đột biến quá bất ngờ này đã làm cho mọi người quên luôn cuộc đánh cá.
Thần Thủ Chiến Phi cũng quên luôn cả sự vui mừng.
Đàm Tiểu Kỳ cũng quên luôn điều gì nàng mới đánh cá.
Nhưng dáng điệu của Bùi Khương lúc này thật lạ lùng. Trên khuôn mặt của chàng giờ đây đã trắng bệch. Một khuôn mặt biểu lộ nét thất vọng não nề như khuôn mặt của Đàm Tiểu Kỳ lúc mới vào đại sảnh này.
Thần Thủ Chiến Phi nhìn Bùi Khương, không biết mình nên vui mừng hay nên thất vọng. Thật là một sự mâu thuẫn lôi kéo nhau.
Cuối cùng…
Chiến Phi nổi lên một tiếng hoan hô thật lớn, thật là cởi mở…
Long Hình Bát Chưởng cũng lập tức đứng lên ngay.
Ngô Thế Minh vụt chạy đến bên cạnh Bùi Khương, nét mặt rạng rỡ hân hoan…
Lúc ấy, Đàm Tiểu Kỳ đưa hai bàn tay ra, hai ngón tay hướng vào cặp mắt của nàng…
Long Hình Bát Chưởng thấy vậy, hoảng hốt kêu lên :
– Kỳ nhi! Đồng thời nhanh như chớp, Đàm Minh vung tay điểm vào huyệt đạo ở nơi sau lưng nàng.
– Á!
Đàm Tiểu Kỳ kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi từ từ ngã vào đôi vòng tay của Long Hình Bát Chưởng đã sẵn đón đỡ.
Trong đại sảnh tiếng ồn ào náo loạn cả lên. Thần Thủ Chiến Phi phải hét lớn một tiếng để áp những tiếng ồn ào, và một lúc sau đại sảnh mới trở lại sự yên lặng. Lúc này Chiến Phi quay sang Đàm Minh, lão nói :
– Đàm đại hiệp nên nhớ rằng cuộc đánh cá ấy không phải do tôi đề nghị ra.
Long Hình Bát Chưởng biến cả sắc mặt, hỏi :
– Trang chủ… nói thế là sao?
Thần Thủ lại cười lớn tiếp :
– Không lẽ Đàm đại hiệp không sợ hào kiệt thiên hạ chê cười sao?
Đàm Minh đang khó đáp lời thì Chiến Phi lại quay sang nhìn Bùi Khương giọng phân trần :
– Bùi tổng thủ lãnh! Có người lại quá xem thường Tổng thủ lãnh, không tin Tổng thủ lãnh thắng được Lãnh Cúc song mộc.
Bùi Khương hừ nhẹ một tiếng rồi từ từ lên tiếng :
– Ai bảo tôi đã thắng?
Thần Thủ Chiến Phi mắt mở lớn kêu lên kinh ngạc :
– Không lẽ… không lẽ Bùi đại nhân thua rồi?
Cái tâm trạng của Chiến Phi lúc này thật phức tạp. Thấy Bùi Khương trở về tuy thất vọng, nhưng rồi cũng có phần đáng mừng. Bây giờ nghe Bùi Khương nói vậy tuy trong lòng thất vọng, nhưng cũng đáng mừng. Nên buồn hay nên vui thì thật Chiến Phi cũng không hiểu được tâm trạng của lão bấy giờ.
Thật lòng người quá phức tạp. Mà các anh hào hiện diện trong đại sảnh lúc ấy cũng lại vừa lo âu vừa mừng rỡ. Nhưng tất cả cũng không biết tại sao?
Riêng Long Hình Bát Chưởng nghe Bùi Khương chưa thắng đã thở phào một cái nhẹ người.
Kim Kê Hướng Nhất Minh và Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng liền nhìn nhau trong ánh mắt thông cảm thật nhanh và đều lộ nét mừng thầm.
Nhưng ngờ đâu Bùi Khương lại nói :
– Ai bảo tôi đã bại?
Tức thì trong đại sảnh nhốn nháo cả lên, tiếng ồn ào la ó thật to hơn lúc nào hết. Thần Thủ Chiến Phi đưa hai tay lên cao la thật lớn :
– Xin giữ yên lặng! Xin giữ yên lặng!
Một lúc sau, đại sảnh mới trở lại bình thường. Thần Thủ Chiến Phi thở dài, rồi hỏi Bùi Khương :
– Bùi đại nhân đã thắng hay đã bại?
Bùi Khương lẩm bẩm nói :
– Thắng rồi! Bại rồi!
Chiến Phi ngơ ngẩn nhìn Bùi Khương nghĩ thầm :
– “Chắc y đã bệnh rồi…”