Bùi Khương đang đứng lặng người nhìn tận đâu đâu.
Đầu óc chỉ có một mình, bóng dáng của nàng Đàm Tiểu Kỳ.
Người con gái có đôi mắt đen láy như ẩn buồn dìu dịu, mái tóc mường mượt kia bồng bềnh như đám mây trôi. Người con gái ấy đã thốt bao lời cay đắng như xé nát trái tim chàng, thế mà còn thương nhớ đến chàng chăng?
Bùi Khương vì thế mà ngẩn ngơ tâm thần. Đến chừng giật mình ngó lên thì Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đã đi từ lúc nào rồi, chỉ còn lại Lãnh Cúc song mộc ở bên cạnh chàng mà thôi.
Lãnh Hàn Trúc nhẹ hỏi :
– Thiếu hiệp đang suy nghĩ gì vậy?
Bùi Khương giọng buồn buồn đáp :
– Tại hạ nhớ lại chuyện xưa! Mà nhị vị tiền bối có bao giờ nhớ tới chuyện xưa không?
Lãnh Cúc song mộc đều gật đầu.
Đây là những lúc tâm hồn họ gần nhau. Một trẻ hai già, đã hơn một năm qua đã có bao lưu luyến chợt nhớ đến một cách tự nhiên và rồi thể hiện qua những cảm thông chân thành nhẹ nhàng nhưng thắm thiết.
Bỗng nhiên có một tiếng cười lớn từ xa đưa tới.
Bùi Khương giật mình lên tiếng hỏi :
– Ai?
Có tiếng trả lời :
– Bùi đại nhân mạnh giỏi?
Tiếp theo là một bóng người từ xa chạy nhanh đến. Người này rất cao lớn, mặt đầy râu ria, tay trái cầm cây quạt dầu trời đã hơi lạnh.
Người này chính là Thần Thủ Chiến Phi.
Các anh hào vừa mới tiễn Long Hình Bát Chưởng đi khỏi đây, giờ lại tới Thần Thủ Chiến Phi xuất hiện. Các anh hào đều phải ngạc nhiên và đều cho rằng có việc gì quan trọng nên Thần Thủ Chiến Phi mới từ Giang Nam hành trình lên Trung Nguyên. Chính vì thế mà họ lại càng nghi chắc các vụ thảm sát năm mươi lăm người thuộc các Phi Long phân cục đều do tay của Thần Thủ Chiến Phi.
Thần Thủ Chiến Phi vừa đến nơi đã cười nói :
– Vui quá! Vui quá! Không ngờ nơi xa xôi này lại gặp được nhiều anh em như thế.
Lão ngửa mặt lên cười lớn, liếc mắt nhìn về phía Bùi Khương mấy lần rồi nói :
– Mà chuyện tôi vui nhất là được thấy Bùi tổng thủ lãnh của chúng ta chỉ cần nói hai ba câu đã làm cho Long Hình Bát Chưởng phải khiếp phục bỏ đi.
Chiến Phi lại cười thỏa mãn tiếp :
– Ha! Ha! Thật vui quá! Long Hình Bát Chưởng mà phải thua nơi Trung Nguyên này.
Tiếng cười của Chiến Phi cơ hồ càng lúc càng vui thật tình.
Bùi Khương thong thả hỏi :
– Thì ra Trang chủ đã đến lâu rồi?
Thần Thủ Chiến Phi lại đáp :
– Tôi đã đến từ lúc nãy, nhưng vì không muốn thấy Long Hình Bát Chưởng bị mất mặt nên bây giờ mới ra đây.
Chiến Phi lại đắc ý nhấn mạnh :
– Ha! Ha! Chúng ta có một vị Tổng thủ lãnh như Bùi đại nhân thật là một điều đáng mừng cho Đồng Minh Giang Nam vậy.
Thần Thủ Chiến Phi lại cứ cố ý nhấn mạnh Long Hình Bát Chưởng bị mất thể diện vì ngán sợ võ công của Bùi Khương, mà trong số các anh hào nơi đây có rất nhiều người là Đồng Minh Giang Nam nên tức thì có tiếng hoan hô vang lên làm chấn động cả vùng này. Tiếng đám người cổ vũ vang lên :
– Hoan hô Bùi đại nhân dương oai thiên hạ! Đồng Minh Giang Nam muôn năm!
Tiếng hoan nghênh như sấm động đã làm cho Bùi Khương quên hết chuyện buồn rầu. Mặt chàng cũng từ từ vui tươi lên theo tiếng hoan nghênh.
Thần Thủ Chiến Phi lúc nào cũng chú ý đến Bùi Khương, nhưng lúc này lão ta cảm thấy Bùi Khương là một nhân vật võ lâm đáng e dè trong một ngày không xa mấy.
Tiếng hoan nghênh kéo dài rất lâu rồi từ từ im lặng trở lại.
Thần Thủ Chiến Phi vẫn tươi cười nói với Bùi Khương :
– Theo cái cảnh ủng hộ của các anh hào đối với Bùi đại nhân thì võ lâm ngày mai sẽ thuộc về Bùi đại nhân hết.
Bùi Khương mỉm cười đáp :
– Chiến trang chủ nói quá lời rồi. Lúc nãy Đàm tổng tiêu đầu vì nghĩ tình thân thiết từ ngày trước nên mới chịu bỏ qua cho đấy chứ.
Chiến Phi lại càng cười lớn hơn nói :
– Bùi đại nhân lầm rồi. Long Hình Bát Chưởng làm gì có tình nghĩa? Chốc nữa đây tôi sẽ cho Bùi đại nhân thấy tình nghĩa của Long Hình Bát Chưởng như thế nào.
Bùi Khương nghe nói vậy, trong lòng hoang mang chờ đợi.
Trong lúc đó Thần Thủ Chiến Phi phất tay một cái, tức thì có mười người áo đen đang áp giải mười mấy người, vừa đi vừa đẩy những người này từ dưới chân núi lên.
Những người bị áp giải vừa đi vừa cố vùng vẫy. Trong số đó có cả Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân và có hai người áo lam đi kèm canh chừng.
Phía sau đám người này lại có hai người trung niên dong dỏng ốm. Một người tay cầm phán quan bút, còn người kia lưng đeo một cái túi bằng da hai tay sẵn sàng một số ám khí.
Bùi Khương lấy làm lạ hỏi :
– Chuyện gì vậy?
Thần Thủ Chiến Phi không đáp lời Bùi Khương mà quay sang hỏi người trung niên mang túi da vừa đi đến :
– Lục lão đệ, còn ai không?
Người này trả lời :
– Trong đám người đông đảo ở phía dưới núi chỉ có mười mấy người này là không hoan nghênh Bùi đại nhân mà thôi.
Bùi Khương liền nghĩ :
– “Trời! Mười mấy người này chỉ vì không hoan nghênh ta mà bị bắt sao?”
Thần Thủ Chiến Phi lại nói :
– Để tôi xin giới thiệu hai vị này với Bùi đại nhân.
Vừa nói Chiến Phi chỉ về hai người hộ tống đang đứng trước mặt Bùi Khương, lão nói :
– Đây là hai anh em Vu Sơn song sát.
Rồi Chiến Phi chỉ về người mang túi da nói tiếp :
– Người này là anh, tên là Vô Ảnh Mai Hoa Quỷ Kiến Sầu Lục Thiên Huê.
Chiến Phi lại chỉ sang người cầm Phán Quan bút :
– Người này là em, tên là Truy Phong Thiết Bút Trấn Giang Hồ Lục Thiên Vi.
Bùi Khương đáp :
– Hân hạnh được gặp quí vị!
Bùi Khương đâu có biết hai người này đã từng lừng danh võ lâm từ lâu, là hai nhân vật ma đầu thủ đoạn ác độc vô cùng. Gần đây vì phải tránh một kẻ thù lợi hại nên mới tham gia vào Lãnh sơn trang.
Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân tuy đã bị thương nhưng vẫn lớn tiếng hét lên :
– Lão Chiến Phi kia! Ngươi muốn làm gì đây? Ngươi có dám làm hại Giả tiêu đầu này không?
Nhưng vừa nói tới đó đã bị Truy Phong Thiết Bút Trấn Giang Hồ dùng phán quan bút gõ lên vai một cái tức thì. Giả Bân la lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn xuống đất. Thì ra xương bả vai của Giả Bân đã bị gãy nát, đau quá xỉu luôn như vậy.
Bùi Khương thấy tàn nhẫn quá, định khuyên cản.
Nhưng trong đám đông có một người áo đỏ chạy lên.
Người này chính là Kê Quán Bao Hiếu Thiên.
Lão này chạy tới cản trước mặt Giả Bân, trợn mắt nhìn ngay Chiến Phi.
Bao Hiếu Thiên thét lớn :
– Chiến trang chủ muốn đánh chết người hay sao?
Thần Thủ Chiến Phi lạnh lùng đáp :
– Ngươi có phải là Kê Quán Bao Hiếu Thiên của Kim Kê bang không?
Bao Hiếu Thiên đáp :
– Đúng! Nhưng Chiến trang chủ phải biết Giả Bân này là người tốt lại có ơn với tôi, lão ấy không có gì xấu, tại sao Trang chủ lại muốn giết lão?
Thần Thủ Chiến Phi gằn giọng :
– Ngươi gia nhập Đồng Minh Giang Nam, tại sao lại đi thọ ơn của người này. Đó là một tội. Bây giờ đứng trước mặt Bùi đại nhân, ngươi lại dám vô lễ. Vậy ngươi có muốn chết không?
Kê Quán Bao Hiếu Thiên còn muốn cãi nữa, nhưng Truy Phong Thiết Bút Trấn Giang Hồ ra tay nhanh như gió điểm vào hai vai của Bao Hiếu Thiên, làm Bao Hiếu Thiên ngã lăn xuống đất hoàn toàn không cử động được.
Thần Thủ Chiến Phi lại nói :
– Không ngờ trong Kim Kê bang lại có tên bại hoại như vậy. Tôi phải trừng phạt thay cho Kim Kê Hướng Nhứt Minh mới được.
Nói xong dùng mắt ra dấu.
Tức thì hai anh em Vu Sơn song sát, người nắm Giả Bân người xách Bao Hiếu Thiên lên đi ra.
Trong số mười mấy người bị bắt có một đại hán sợ hãi quá vội quỳ xuống rồi bò đến trước mặt Bùi Khương, giọng khẩn khoản nói :
– Lúc nãy tiểu nhân chỉ quên thôi. Chứ tiểu nhân không có liên quan gì với Phi Long tiêu cục. Xin Bùi đại nhân cho tiểu nhân đi.
Giọng nói của đại hán này thật tha thiết.
Bùi Khương đã nhìn thấy Vu Sơn song sát đem Giả Bân và Bao Hiếu Thiên đi nơi xa nên vội quát lên :
– Hãy khoan mang đi đã!
Vừa quát vừa bước nhanh đến trước mặt Vu Sơn song sát.
Thần Thủ Chiến Phi cũng bước theo nói :
– Bùi đại nhân không hiểu, hai người này…
Nhưng Bùi Khương đã ngắt lời :
– Họ không phạm tội giết người, Trang chủ cũng không nên giết họ làm gì.
Rồi Bùi Khương nhìn thẳng vào mặt Chiến Phi tiếp :
– Dù sao tôi cũng là Tổng thủ lãnh kia mà.
Thần Thủ Chiến Phi nhìn về phía đám đông, hơi suy nghĩ một chút rồi chợt nói :
– Bùi đại nhân đã ra lệnh thì hãy mau đem hai người này xuống trị thương cho họ.
Vừa nói vừa nháy mắt cho Vu Sơn song sát.
Hai người này dạ lên một tiếng, liền đem hai người xuống núi.
Gã đại hán đang quỳ dưới đất bỗng tiến lên phía sau lưng của Bùi Khương, miệng thì nói :
– Bùi đại nhân, tha cho tiểu nhân đi.
Thần Thủ Chiến Phi liền ra dấu cho hai thủ hạ áo đen kéo đại hán đi, nhưng lúc đó gã đại hán ôm chặt lấy Bùi Khương la lên :
– Cứu tôi với! Cứu tôi!
Bùi Khương thấy cũng tội nghiệp nên nói :
– Không ai giết anh đâu.
Nhưng chưa nói hết câu, Bùi Khương bỗng cảm thấy có một sức mạnh từ hai tay đại hán chuyền qua lưng chàng. Thì ra gã đại hán này đã dùng nội công đánh hai chưởng sau lưng Bùi Khương, miệng thì nói :
– Thằng họ Bùi, ta phải giết mi.
Bùi Khương vì bị ôm chặt, hai tay nhứt thời cử động không được.
Mọi người đều hoảng hồn la lên, nhưng đã thấy Bùi Khương ngã lăn xuống đất.
Thần Thủ Chiến Phi quát to :
– Mau bắt thằng chó đó cho ta!
Đại hán kia thấy mình đã thành công, lập tức nhảy lên phóng người đi như gió hướng về chỗ bóng tối mà chạy. Chỉ trong nháy mắt gã sắp mất dạng vào chỗ tối.
Trong lúc đó bỗng đằng xa có ba bóng người áo đen nhảy ra toan bắt đại hán đó.
Thần Thủ Chiến Phi và Lãnh Cúc song mộc đã cất bước đuổi theo.
Nhưng họ vừa đi chưa được ba bước thì Bùi Khương bỗng từ dưới đất đứng lên vội đuổi theo tên đại hán kia. Chàng quát lên :
– Chạy đi đâu?
Đại hán đang chạy rất nhanh bỗng nghe tiếng quát phải hết hồn. Vì gã tự biết mình võ công khá cao, mà vừa rồi với hai chưởng đó cũng đủ đánh chết hay trọng thương một cao thủ. Nhưng tiếng quát của Bùi Khương rõ ràng đầy đủ chân khí, đừng nói Bùi Khương chưa chết mà chẳng có vẻ gì bị thương cả.
Đại hán vì quá hoảng kinh nên chạy hơi chậm lại.
Bùi Khương đã đuổi kịp một tay nắm ngay cổ áo gã.
Còn Thần Thủ Chiến Phi cũng phải ngạc nhiên. Lão thấy Bùi Khương chưa chết, không biết đáng mừng hay đáng buồn.
Lúc đó đại hán kia cố sức chạy tiếp nên cái áo bị rách toạc một mảnh còn ở trong tay Bùi Khương.
Bỗng Thần Thủ Chiến Phi thét lên :
– Trúng!
Tức thì chiếc quạt trong tay lão vút đi, điểm trúng vào “Khí Hải du huyệt” ở sau lưng của đại hán.
Ba người áo đen vừa chạy tới liền tóm lấy gã đại hán và một tên áo đen lượm cây quạt trao lại cho Thần Thủ Chiến Phi.
Bùi Khương vẫn thản nhiên như không có việc gì xảy ra.
Thần Thủ Chiến Phi vừa nhận lại cây quạt liền hỏi :
– Bùi đại nhân có bị thương không?
Bùi Khương vẫn cười đáp :
– Lúc nãy y đánh hai chưởng xuống làm tại hạ toàn thân giật lên, nhưng tại hạ thử vận chuyển chân khí một vòng rồi mà không thấy có bị thương gì cả.
Thần Thủ Chiến Phi nghe vậy trong lòng hơi e sợ võ công Bùi Khương. Tuy nhiên lão vẫn tươi cười nói :
– Nếu Bùi đại nhân không hề gì thì thật tốt…
Rồi lão nhìn gã đại hán đã bị bắt tiếp :
– Còn lý lịch tên này, nhất định phải điều tra cho ra.
Lão nhếch môi cười nhẹ rồi nói tiếp :
– Xem chắc có người ở sau lưng chỉ huy vụ này, không chừng là Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đấy.
Bùi Khương liền nói :
– Tại Chiến trang chủ đã có thành kiến đối với Long Hình Bát Chưởng, chứ tại hạ chắc y vì hoảng sợ quá nên làm ẩu vậy thôi.
Thần Thủ Chiến Phi lại nói :
– Bùi đại nhân thật thà quá. Chứ sự thật ra sao chốc nữa cũng sẽ biết.
Thần Thủ Chiến Phi bảo bọn thủ hạ đem gã đại hán đến. Lúc này gã đại hán đã bị cột chặt tay và chân bằng dây gân bò.
Thần Thủ Chiến Phi liền giải khai huyệt đạo cho gã rồi hỏi :
– Ngươi tên gì? Ai sai ngươi tới đây? Hãy nói mau, nếu gian ngoa thì biết tay.
Đại hán kia bỗng mỉm cười nói :
– Người sai khiến ta tới đây chính là Thần Thủ Chiến Phi, bộ ngài quên rồi sao?
Nói tới đây hai mắt gã đại hán trợn lớn, mặt méo lại, tiếp theo mắt, mũi, miệng, tai đều ra máu.
Thần Thủ Chiến Phi giận quá, liền ra tay điểm hết bảy huyệt quanh trái tim của gã đại hán, đồng thời dùng tay nắm cái hàm của gã kéo miệng hả ra. Tức thì rớt xuống hai viên thuốc bọc sáp. Đó là hai viên thuốc độc đã uống hết, chỉ còn hai cái vỏ bằng sáp mà thôi.
Bùi Khương cũng phải biến sắc. Vì chàng vốn không tin đây là vụ ám sát có sắp đặt trước, nhưng giờ đây cũng phải tin.
Trong những người bị bắt bỗng có một người kêu lên :
– Tôi biết người này là ai, nếu các người tha cho tôi, tôi chịu nói ra hết.
Chiến Phi gật đầu nói :
– Ngươi cứ nói. Ta sẽ tha cho.
Người ấy liền nói :
– Chúng tôi đều là thủ hạ của Đàm tổng tiêu đầu, tôi chỉ là một tên hạ cấp.
Còn người kia chính là một tên tiêu đầu cũng khá có tiếng, tên Lợi Thủ Khương Duy Giang Đại Thạch. Vì y đã bôi một lớp thuốc trên mặt để hóa trang nên các ngài nhận không ra.
Các anh hào nghe vậy đều nhốn nháo cả lên.
Thần Thủ Chiến Phi liền ra lệnh :
– Hãy thả nó ra ngay.
Hai hán tử áo đen buông tay ra, tên ấy mừng quá chạy thẳng vào đám đông đi luôn.
Mọi người đều khen Thần Thủ Chiến Phi rất giữ lời hứa. Chỉ có hai lão quái Lãnh Cúc song mộc mặt đầy khinh khi trước sự việc đó. Lãnh Khô Mộc nói với Lãnh Hàn Trúc :
– Tên ấy đã tiết lộ âm mưu của Long Hình Bát Chưởng, nên Thần Thủ Chiến Phi biết có tha cho tên đó thì hắn cũng không đi xa được mà phải chết dưới tay của Phi Long tiêu cục. Chiến Phi tỏ vẻ khoan hồng tha hắn nhưng đó chỉ là để khỏi mất công giết hắn mà thôi.
Đằng kia có tiếng Bùi Khương nói :
– Quả nhiên Long Hình Bát Chưởng Đàm thúc thúc sai khiến rồi. Nhưng nếu Đàm thúc thúc muốn giết tôi thì hồi đó ra tay có phải dễ hơn không? Cần gì phải đợi đến hôm nay?
Thần Thủ Chiến Phi nói :
– Lúc trước Bùi đại nhân không có uy hiếp lão ta.
Chiến Phi cười khì một tiếng rồi nói tiếp :
– Còn bây giờ Bùi đại nhân đã khá rồi.
Bùi Khương vẫn thật tình nói :
– Bây giờ tại hạ cũng đâu có gì để uy hiếp Đàm tổng tiêu đầu đâu?
Chàng ngưng lại một chút giọng càng thêm ôn tồn :
– Đàm tổng tiêu đầu không có thù oán gì với tại hạ, mà trái lại tại hạ còn mang ơn nuôi dưỡng của ông ta nữa là khác.
Chiến Phi thở dài nói :
– Bùi đại nhân quá ư là thật thà. Đến giờ phút này mà Bùi đại nhân vẫn bị lão già ấy lừa gạt.
Bùi Khương vụt hỏi :
– Chiến trang chủ nói gì?
Chiến Phi cử chỉ hơi quan trọng nói :
– Bùi đại nhân có biết cách đây mười năm, thân phụ và thúc thúc của Bùi đại nhân chết về tay ai không?
Bùi Khương lặng người bàng hoàng hỏi :
– Trang chủ muốn nói là do Đàm tổng tiêu đầu?
Chiến Phi chưa đáp lời thì Bùi Khương đã nói tiếp :
– Không lý như vậy, vì người bịt mặt áo đen đã chết một lượt với Âu Dương lão tiêu đầu rồi mà.
Chiến Phi lắc đầu đáp :
– Hai cái xác chết ở ngoài thành Khai Phong chỉ là âm mưu của Long Hình Bát Chưởng.
Các anh hào nghe nhắc tới vụ án mười năm về trước này đều lắng tai theo dõi.
Mười năm về trước, một người bịt mặt đã giết chết mười mấy tiêu đầu, làm tất cả tiêu cục đều bị tiêu diệt hay tự động đóng cửa, chỉ còn lại Phi Long tiêu cục được xưng bá thiên hạ.
Thần Thủ Chiến Phi lại nói tiếp :
– Long Hình Bát Chưởng vì muốn độc bá giang hồ nên hóa trang thành người bịt mặt đi giết hết các tiêu đầu. Còn người bịt mặt chết ở ngoài thành Khai Phong chỉ là một người bịt mặt giả. Lão Đàm Minh làm nát mặt người bịt mặt giả đó để mọi người cho là người bịt mặt đã chết. Từ đó Phi Long tiêu cục được bình yên, dĩ nhiên không có ai nghi ngờ gì cả.
Chiến Phi ngừng một chút rồi nói tiếp :
– Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì có chỗ đáng nghi. Thứ nhất người bịt mặt võ công rất cao, thân phụ Bùi đại nhân là Xương Kiếm Vô Địch cùng với người em của ông ta mà cũng phải chết vì tay người bịt mặt. Còn Âu Dương lão tiêu đầu đã già, võ công chỉ tới mức nào thôi, làm gì đủ sức đánh chết người bịt mặt. Vả lại, đêm hôm đó Âu Dương lão tiêu đầu chỉ ghé trọ trong Phi Long tiêu cục thôi. Nếu có người lạ tới ban đêm tại sao Long Hình Bát Chưởng không phát giác mà để cho Âu Dương Bình đối phó một mình?
Bùi Khương chợt nhơ tới chính đêm đó chàng đi tiểu, đã thấy bóng người Long Hình Bát Chưởng chạy ngang sân. Nhưng chàng thản nhiên nói :
– Đó chỉ là suy đoán của Chiến trang chủ mà thôi chứ không có ai thấy tận mắt cả.
Mặc dù Bùi Khương nói vậy, nhưng Thần Thủ Chiến Phi vẫn tiếp tục vạch rõ hơn :
– Còn một điểm nữa là Long Hình Bát Chưởng cố ý đem hết thân quyến của các tiêu đầu về nuôi dưỡng. Nhưng lão ta có chịu truyền dạy võ công cho họ không? Lão ta còn cách chia chúng ta mỗi người một nơi để khỏi lo sau này có ai trả thù.
Bùi Khương nghĩ thầm :
– “Ta ngu thật. Nếu ông ta sợ mình học võ công rồi sẽ bị chết như thân phụ mình, tại sao ông ta lại dạy võ công cho con gái ông ta?”
Thần Thủ Chiến Phi lại nói tiếp :
– Dầu chỉ là suy đoán, nhưng Bùi đại nhân nhận xét xem hợp lý không?
Bùi Khương chưa đáp thì Thần Thủ Chiến Phi lại cười đắc ý, nói tiếp :
– Việc này Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh hành động rất bí mật, nhưng… nhưng cũng có người nhìn thấy.
Thần Thủ Chiến Phi vừa nói xong đã có hai người áo đen dìu một lão nhân bước ra.
Người này ốm, mặt hốc hác xanh xao như lúc nào cũng có vẻ sợ sệt một cái gì mà bước đi nặng nề.
Hai người áo đen dìu lão trên một tảng đá.
Các anh hào hiểu ngay rằng lão có liên hệ quan trọng tới vụ án đó, nên ai nấy đều xích lại gần xem.
Thần Thủ Chiến Phi lên tiếng hỏi :
– Lão tên gì? Làm nghề gì?
– Tôi họ Quá, tôi là phu xe ngựa nhưng hay uống rượu, hễ vào quán rượu là tôi không muốn chạy xe nữa. Nên người ta hay gọi tôi là Quá Bất Khứ.
Người chung quanh thì đông, nhưng ai nấy đều im lặng nên vẫn nghe được lời nói của lão ấy.
Thần Thủ Chiến Phi lại hỏi :
– Lão có quen với Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh không?
Quá Bất Khứ rùng mình một cái khi nghe nói đến Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh. Lão chậm rãi nói :
– Tôi có quen với Đàm tổng tiêu đầu vì ông ta có mướn xe của tôi mấy lần rồi.
Chiến Phi hỏi tiếp :
– Hơn mười năm về trước, lão ở ngoài thành Khai Phong đã thấy những gì?
Quá Bất Khứ toàn thân rung lên. Miệng lão mấp máy muốn nói gì nhưng qua một lúc lâu mà vẫn chưa thốt được lời nào.