NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Lắng Nghe Trong Gió

Quyển 4 – Chương 1: Đi trên lưỡi dao

Tác giả: Mạch Gia
Chọn tập
Ads Top

PHẦN BA: NGƯỜI BẮT GIÓ

Hạnh phúc biết bao, mỗi buổi sáng thức dậy thấy mình còn sống! Mỗi hành động của chúng tôi đều có thể là cuối cùng. Nghề của chúng tôi bí ẩn và tàn khốc nhất thế giới, cho dù chỉ một cái hắt hơi không đúng lúc cũng có thể làm đầu chúng tôi rơi. Cái chết không đáng sợ, vì từ lâu chúng tôi đã đặt sinh mệnh ngoài suy nghĩ…

————————————————————————

Sự hợp tác giữa Vi Phu và Lữ – người đồng hương với tôi chặt chẽ không một chút sai sót, rất có khả năng lưu truyền ngàn thu. Lúc này, tiếng nói của Vi Phu từ ngoài bầu trời bay đến. Lữ còn có một người cộng sự khác, đó là Kim Thâm Thủy, nhân vật tuyến trên trong đường dây hoạt động bí mật với Lữ ở Nam Kinh. Hôm ông Thủy tìm được ông Lữ đúng lúc tôi với ông đang ở nhà, lúc ấy đã quá trưa. Tôi nhớ, tiếng gõ cửa rất nhẹ, lắng nghe hồi lâu nhưng cũng không biết có phải gõ cửa nhà mình hay không. Âm thanh nhẹ, nghe không thật, giống như âm thanh trong kí ức hoặc tiếng gõ cửa nhà bên cạnh. Tiếng gõ mạnh dần như tuyệt vọng, cuối cùng chúng tôi nhận ra tiếng gõ cửa nhà mình, liền ra mở cửa. Trước mặt chúng tôi là một người tóc bạc phơ, mặc bộ đồ Tây thẳng nếp, đầu đội mũ phớt đen, tay cầm ba-toong, một phong độ rất lạ, giống như nhân vật trên màn ảnh. Có thể chưa có ai gõ cửa như thế, cho nên ông Lữ không hỏi khách đến có phải tìm mình hay không, mà ngược lại ông hỏi có phải khách của tôi không? Tôi bảo không, hỏi khách đến tìm ai.

Khách chỉ ông Lữ, cười: “Tìm ông kia”.

Lữ bồn chồn nhìn khách: “Bác là ai? Tìm tôi có việc gì?”.

Khách cười thoải mái: “Chó thật, ngay cả tôi mà cũng không nhận ra, tôi là tuyến trên của anh đây”.

Đúng là cuộc trùng phùng sau hơn bốn chục năm. Sau phút vui mừng gặp lại, hai người ngồi ôn chuyện cũ, chuyện gì nói, chuyện gì không nói, tôi chỉ muốn chuyển ngay vào chủ đề chính. Chủ đề chính nào? Nửa tháng sau, ông Lữ bỗng từ Giang Tô gọi điện cho tôi, bảo nếu muốn nghe chuyện ông Kim Thâm Thủy thì về ngay Phúc Châu, ông Thủy sẽ đáp chuyến bay sáng mai về Phúc Châu, mong tôi lên đường ngay, đến đấy cùng ông ra sân bây đón ông Thủy, rồi cùng nhau đi tìm một người.

Nghe thật lí thú.

Sau đấy tôi mới hiểu, ông Thủy về lần này (không biết từ đâu về) để tìm một người. Ông Lữ biết người này đang ở Tô Bắc, vì trước đó hai người đã từng đến đấy. Nhưng đến đấy rồi mới biết, người ấy hiện đang ở Phúc Châu. Vậy là hai người về lại Phúc Châu, nhưng ông Lữ được Tổng cục triệu, nên vội vàng lên Bắc Kinh. Không có khả năng phân thân nên ông mới nghĩ đến tôi, quyết định cho tôi cơ hội này. Sự thật thì hôm đi Tô Châu tôi đã hi vọng được nghe chuyện, muốn theo hai người rồi đi. Nhưng ông Lữ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lặng lẽ bỏ đi không nói gì với tôi. Không ngờ cuối cùng dịp may lại đến. Ngay tối hôm ấy tôi bay đi Phúc Châu, không vào thành phố, mà cứ ở sân bay chờ ông Thủy. 11 giờ hôm sau, ông Thủy đến đúng hẹn, sau đấy chúng tôi cũng không kịp tìm khách sạn, mà vội vã theo dò địa chỉ đi tìm người quen.

Đấy là một phụ nữ trung niên, chúng tôi tìm thấy chị khi chị ở nhà một mình, vừa ăn cơm xong, đang định đi nghỉ. Chị là một quân nhân tại ngũ, mặc quân phục, nhưng nói năng nhẹ nhàng, nhã nhặn, rất lịch sự, không giống một quân nhân khô cứng. Tôi dám nói, chị ta có nằm mơ cũng không nghĩ được buổi chiều nay tôi đưa ông Thủy tóc bạc phơ đến, nói với chị câu chuyện nghe đến rợn người. Chuyện kể về mẹ chị, cũng là chuyện của Cục Hành động thuộc 701 thời kì đầu, trong câu chuyện, có “hình bóng” ông Lữ, nhưng ông Lữ trong câu chuyện không gọi là Lữ, vậy gọi là gì? Mọi người thử đoán xem…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer