NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Mối Tình 2D

Chương 7

Tác giả: Jessica Park
Ads Top

Julie bắt chéo chân, cố gắng tạo sự thoải mái trên chiếc ghế cứng ngắc trong giảng đường, nhưng không được. Mấy cái ghế ngồi ở đây rõ ràng được thiết kế nhằm tăng tối đa sự khó chịu về thể xác và ngăn không để các sinh viên ngủ gật trong giờ học. Hiệu quả, nếu không muốn nói là độc ác. Julie đã sống sót qua bữa sáng chào đón tân sinh viên, trong đó mọi người lặng lẽ ngồi rải rác và ngượng nghịu gật đầu, mỉm cười chào nhau, trong bụng chỉ mong sao cho buổi định hướng bắt đầu thật nhanh. Đáng lẽ buổi nói chuyện có thể tốt hơn thế. Các dãy ghế được bố trí nhìn về phía bục giảng, nơi vài người đang vật lộn tìm cách bật một đoạn video về trường Whitney.

– Xin lỗi cậu. – Julie nói với cô gái ngồi bên cạnh sau khi lỡ đụng cùi chỏ vào cô ta trong nỗ lực lôi cuốn sổ ra khỏi túi xách.

– Không hề gì. Chúng ta giống như cá mòi trong hộp nhỉ? – Cô gái mỉm cười với Julie. – Mình là Dana. Mình không quen ai ở đây cả, hi vọng cậu là một người bình thường và tử tế với mình. Không như gã trên tàu điện ngầm sáng nay làm chân mình tím bầm. Mặc dù có vẻ như gã ta tự cho mình là đàng hoàng.

– Mình là Julie, tới từ Ohio. Mình hứa sẽ không tặng cho chân cậu vết tím nào khác.

– Đội ơn Trời! – Dana ngước mắt nhìn lên và chấp hai tay lại. – Mình sẽ ghi nhớ lời cậu.

Cậu trai ngồi bên trái Julie chồm người về phía Dana.

– Còn tôi thì ngược lại, tôi có thể làm cậu tím chân. Xin lỗi trước nha. Tôi thật sự không thể kiểm soát được việc đó. Rất xin lỗi.

Julie bật cười.

– Vì cậu đã có lời cảnh báo, có thể bạn ấy sẽ tha thứ cho cậu.

Cậu ta chìa tay ra.

– Tôi là Jamie. Sinh trưởng tại Milford, tây Boston.

Julie và Dana lần lượt bắt tay cậu ta. Mái tóc đen óng cả của Dana được cắt ngắm cực đẹp, và gần như không suy suyển khi con bé gật đầu với Jamie.

– Này anh chàng Milford, cậu dễ thương hơn nhiều so với thằng cha tệ hại trên tàu điện ngầm đó, nên có thể mình sẽ để cậu làm tím chân. Đổi lại một khoản phí nho nhỏ.

– Tôi sẽ nhớ điều đó. – Jamie đáp và nhoẻn miệng cười để lộ hai lúm đồng tiền. Cậu ta ngồi lại trên ghế, chỉnh chiếc mũ bóng chày, và đưa tay xoa chỗ râu lởm chởm trên má. Trông cậu ta giống như vừa mới lăn xuống khỏi giường năm phút trước đó. – Cậu ở ký túc xá nào vậy? Tôi ở Thompson.

– Thật ra thì mình thuê nhà ở ngoài. – Dana đáp. – Còn cậu ở đâu, Julie?

– Không ở đâu cả. Thật ra thì, mình cũng có một chỗ đâu đó. Mình ở nhờ nhà một người bạn cho đến khi tìm được chỗ ở. Các cậu có mối nào không?

– Hừm, – Jamie rên lên, – nhà một người bạn à? Nghe có vẻ tệ.

Julie lắc đầu.

– Không, không tệ đến thế đâu. Họ rất tử tế.

– Mình có thể hỏi lòng vòng giúp cậu. – Dana nói. – Nhưng mình biết ký túc xá hết chỗ rồi.

– Phải, và thị trường nhà cho thuê ở quanh đây đúng là thảm họa. Tôi sẽ tìm cơ hội trong khu ký túc xá. Để xem có mục rao vặt tìm bạn ở cùng nào cho cậu hay không. – Jamie đề nghị.

– Thế thì tuyệt quá. Cám ơn các bạn. – Julie đưa số điện thoại của mình cho Dana và Jamie, đồng thời lưu lại số của hai người. – Băng video chạy rồi kìa. – Nó nhìn xuống tờ chương trình của mình. – Ba mươi phút video giới thiệu khuôn viên trường, tiếp theo là bài nói chuyện của giám đốc thư viện về cách sử dụng danh mục trực tuyến. Hay đây.

Jamie thụt người sâu hơn trên ghế.

– Đánh thức tôi khi nào xong nhé.

Dana chồm người sang đáp:

– Mình sẽ đá chân cậu để báo hiệu màn tra tấn kết thúc.

Jamie nhắm mắt và mỉm cười.

– Được thôi.

***

Buổi định hướng hóa ra đúng như dự đoán của Julie: chán ngắt, đơn điệu và đầy những bài phát biểu tán dương thành tích của các giáo sư đồng thời hứa hẹn những lớp học hấp dẫn. Sau đó các sinh viên được chia thành nhiều nhóm nhỏ và được dẫn đi tham quan trường. Phần này vui vẻ hơn. Julie cố gắng hết sức ghi nhớ từng khoa để không phải đi quanh trường với sơ đồ bố trí các khu học xá trước mặt. Thế thì thà cầm theo tấm biển đề chữ Ma mới.

Sau đó, Julie bắt tàu điện ngầm đến quảng trường Harvard rồi đi bộ dọc theo sông Charles để quay về nhà cô chú Watkins. Đó là lộ trình dài hơn một chút, như Matt đã nói, nhưng cũng đáng công đi. Đây sẽ là một nơi tuyệt vời để học hành. Nó có thể cầm theo một cái mền và ngồi xuống bãi cỏ, miệng nhấm nháp đồ ăn vặt, mắt chăm chú vào cuốn giáo trình. Ai mà biết được, lỡ đâu nó có thể kiếm được căn hộ nào đó gần đây thì sao?

Julie vào nhà với chiếc chìa khóa mà Matt đã đưa cho. Ổ khóa nơi cửa trước đúng là phiền toái. Nó phải mất vài phút mới mở được cửa. Nó đi vào bếp lấy nước uống. Tủ lạnh chất đầy các hộp đồ ăn mua mang về, và Julie nghi ngờ sẽ không có ai chịu ăn những món còn dư. Điện thoại di động đổ chuông khiến nó lật đật lục tìm trong túi xách.

Nó không nhận ra số điện thoại của người gọi.

– Alô.

– Julie hả? Chào em, anh Matthew đây. Hôm nay thế nào rồi?

– Chật cứng các thông tin hào hứng. Anh đang ở đâu thế? Làm sao anh có được số của em? Không phải anh sắp đi rước Celeste sao?

– Bởi vậy nên anh mới gọi cho em đây. Em có thể đi đón con bé được không? Anh rất xin lỗi. Một trong các giáo sư của anh cứ nhất định hẹn gặp anh để bàn về nghiên cứu mà anh đang hỗ trợ. Chắc chắn anh có thể bắt ông ấy đổi lịch hẹn sang ngày khác, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh không làm vậy.

Julie gạt qua bên một hộp thức ăn Thái còn lại từ bữa tối hôm trước và tìm thấy một chai nước khoáng có ga.

– Được chứ. Em nghĩ là được. Trường con bé có xa đây không?

– Chỉ tầm mười phút thôi. Cuộc hẹn hôm nay rất quan trọng, chứ nếu không anh đã không nhờ em giúp. Em có thể dùng xe hơi. Chìa khóa treo trên tường, cạnh bàn điện thoại. Ở đó cũng có giấy ghi chú. Anh sẽ chỉ đường cho em. Cũng dễ thôi, Anh hứa đấy.

– Anh có chắc ba mẹ anh không phiền nếu em lái xe của họ chứ?

– Không hề. Dù sao thì bố mẹ anh cũng hiếm khi dùng đến nó.

Julie nhìn tấm bảng đục lỗ màu trắng treo trên tường. Các móc treo và ngăn nhỏ lưu giữ đủ mọi thứ, từ bút viết, đinh ghim cho đến danh thiếp và các tờ thực đơn thường dùng. Nó trông thấy chùm chìa khóa xe, tiện thể lấy luôn một cây viết và tờ giấy ghi chú.

– Được rồi, anh nói đi.

Matt chỉ đường cho Julie, rồi nói thêm:

– Nếu em rời nhà trong vòng mười phút nữa thì em sẽ có thừa thời gian. Chỉ cần lái xe vào làn đường đưa đón trước cổng trường, Celeste sẽ có mặt ở đó. – Matt ngừng một chút. – Còn một việc này nữa.

– Em phải đem theo Finn Phẳng à? – Julie đoán.

Matt im lặng một lúc rồi mới đáp:

– Phải. Hàng ghế sau đã được gập xuống. Có một cái chăn ở đó để em có thể phủ lên nó.

– Ý anh là anh ta?

– Hả?

– Em có thể che anh ta lại. Anh tôn trọng chút đi. Làm sao anh có thể thích nó được nếu anh gọi Finn Phẳng là nó chứ?

– Nếu Fin Phẳng có gọi anh là gì đó thì anh sẽ hoàn toàn tôn trọng anh ta. Cho đến hiện tại thì anh ta từ chối gọi anh. Chuyện đó cũng hơi bất lịch sự đó, nếu em hỏi anh.

– Em sẽ nói với anh ta về chuyện đó. Để xem em có làm cho anh ta mềm hơn một chút được không.

– Tuyệt. – Matt đáp. – Cám ơn em đã nhận lời đi đón Celeste. Anh nghĩ con bé sẽ ổn khi đi cùng em. Con bé có vẻ rất quý mến em. Bảo Celeste anh sẽ gọi điện sau khi họp xong.

– Con bé sẽ ổn.

– Celeste khá là khuôn phép đấy. Việc thay đổi lịch và người đưa đón sẽ…

– Celeste sẽ ổn. – Julie lặp lại. – Em hứa mà.

– Em không thể hứa được điều gì…

– Tạm biệt anh. Họp hành vui nhé. – Julie gác máy trước khi Matt kịp phản đối. Nói cho cùng, nó hoàn toàn có thể đi rước ai đó tại trường, cho dù có hay không có một anh chàng 2D ở ghế sau.

Nó chạy lên lầu thay một chiếc đầm hai dây thoáng mát và buộc tóc lên. Tút tát lại một chút lớp trang điểm đã bắt đầu trôi dưới sức nóng, sau đó nó tiến ra cửa để đi rước Celeste. Nó dừng bước ngay trên bậc thềm và quay lại.

Finn Phẳng đang đứng chờ rất đĩnh đạc trong phòng khách. Julie tiến lại gần tấm hình. Trời ạ, chuyện này thật rắc rối.

– Coi nào anh ngốc. Chúng ta sẽ lên đường đi đón bạn anh. Thế này nhé, người thường không được phép ngồi ngược trên xe, nên anh cúi đầu xuống nhé, như vậy chúng ta sẽ không bị bắt.

Julie nhấc hình cắt của anh chàng Finn lên, kẹp ngang anh ta dưới nách. Tìm cách mở cửa mà không làm hư Finn Phẳng cũng là một thử thách nho nhỏ, sau đó nó phải đặt anh ta trên hiên nhà để khóa cửa lại. Nó mở cửa hậu, đặt Finn Phẳng vào trong, rồi trùm anh ta lại bằng tấm mềm xanh nằm sẵn trong xe để che giấu bí mật của Celeste.

Chiếc Volvo nóng chảy mỡ. Julie tự hỏi tại sao một gia đình khá giả như thế mà lại không buồn bảo trì một chiếc xe đáng lẽ chạy rất được. Thật may đó là một chiếc Volvo, và có lẽ nó sẽ vẫn chạy cho dù có thế nào đi nữa. Cả gia đình mà chỉ có một chiếc xe, một việc khá lạ thường, vì hai người lớn đi làm và một sinh viên chắc chắn phải cần hai phương tiện đi lại. Có vẻ như những người có tiền đôi khi cũng làm chuyện buồn cười.

Nó hài lòng khi nhận thấy Finn Phẳng không để lại bình xăng cạn.

– Cám ơn anh, FP. Rất cảm kích vì sự chu đáo của anh.

Julie tìm thấy trường học của Celeste một cách dễ dàng. Nó cho xe vào một lối đi hình vòng cung và dừng lại phía sau một chiếc Lexus mui kín. Đám học sinh chỉ vừa mới bắt đầu đổ ra ngoài qua cổng trước. Julie quan sát các nhóm bé gái để tìm Celeste. Lứa học sinh cấp hai thường đi thành từng nhóm theo đẳng cấp xã hội rất dễ nhận biết, và Julie còn nhớ chính xác cảm giác ở tuổi mười ba của mình. Đó là một lứa tuổi thật lạ lùng, cái tuổi thiếu niên rắc rối, khi bạn dao động giữa mong muốn trở thành người lớn thực thụ và cảm giác mình còn bé. Cả một cuộc tra tấn khi bạn phải cố tìm ra chiếc váy để mặc và kẻ mắt một cách chính xác như trong các clip ca nhạc, phải xem coi ca sĩ nào là đỉnh, và ca sĩ nào bạn không muốn bị bắt gặp khi nghe nhạc của họ, phải làm thế nào để khiến bọn con trai thích bạn, cũng như việc cần làm khi được chúng để ý. Hừ. Cám ơn trời nó đã qua giai đoạn đó.

Một bé gái mặc váy ngắn và buộc tóc đuôi ngựa đứng riêng ra. Julie nhìn thấy Celeste. Julie cúi sát xuống vô lăng và bị đụng đầu vài lần. Sao con bé Celeste lại mặc một cái váy len màu lam và một chiếc quần xếp ly màu xanh lợt kia chứ? Julie ngẩng đầu lên và thở dài, chỉ muốn nhảy ra khỏi xe và giựt chiếc ba lô ngớ ngẩn mà Celeste đang đeo trên vai. Dù muốn hay không thì những đứa trẻ khác vẫn quan tâm tới bề ngoài của bạn, và Celeste tỏ ra hoàn toàn… trật chìa. Con bé rất xinh phía sau bộ trang phục thảm họa và mái tóc không ra kiểu gì, nhưng vẫn trật lất.

Tệ hơn cả vẻ ngoài của Celeste là việc con bé đi một mình và gần như vô hình trong mắt các bạn. Julie nghiến răng khi một thằng nhóc đi ngang qua chỗ Celeste mà không nhận thấy và không buồn lưu tâm khi đụng vào vai con bé. Thằng nhóc mải đi nhập bọn với một nhóm các cậu trai mặc áo thun sành điệu.

Julie bấm còi và vẫy tay. Cuối cùng nó cũng khiến Celeste chú ý. Con bé nhìn một lượt các chiếc xe hơi rồi tiến về phía chiếc Volvo. Celeste dừng lại bên cạnh cửa xe, mắt mở to và khuôn mặt trơ ra.

– Chào cưng. Lên xe đi. – Julie lên tiếng một cách niềm nở.

Celeste vẫn đứng yên, đợi một lúc rồi mới lên tiếng:

– Sao chị lại ở đây? – Trong giọng nói của con bé có một chút run rẩy mà Julie không thể bỏ qua.

– Anh Matt nhờ chị đi rước em bữa nay. Anh ấy rất xin lỗi. Chị nghĩ anh ấy có một cuộc hẹn rất quan trọng ở trường. Celeste, có gì đâu nào? Finn Phẳng cũng đi cùng chị nè. Anh ấy đã giúp chị tìm được đường tới đây, vì các chỉ dẫn của anh Matt thật kinh khủng.

Celeste mở cửa rồi ngồi vào ghế.

– Ồ. Vậy là ổn. – Cô bé quay sang phía Julie. – Vậy là ổn rồi.

– Tốt. – Julie đánh xe ra con đường chính. – Vậy chúng ta làm gì đây?

– Ý chị là sao? Chúng ta về nhà thôi.

– Ta hãy làm gì đó. Coi nào!

– Làm gì đó là làm gì?

– Chị không biết nữa. – Julie bật đài và nhịp nhịp ngón tay trên vô lăng – Thậm chí chị còn không biết mình đang ở trên đường gì. Có lẽ chúng ta sẽ bị lạc và mất vài tiếng để tìm ra đường về nhà. Chúng ta sẽ lắng nghe các bài hát mạnh mẽ của cô nàng Kelly Clarkson và hát cho đến khi tắt tiếng.

– Đó không phải là một kế hoạch hay. – Celeste quay lại nhìn về phía sau xe. Con bé hít thật sâu, rồi từ từ thở ra. – Em luôn đi về nhà ngay sau khi rời trường.

Julie quẹo vào một con đường lớn khác và lái xe trong vài phút.

– À há! – Nó đánh xe vào trong bãi đậu của một siêu thị. – Chúng ta hãy mua đồ nấu ăn cho tối nay. Chị muốn cám ơn ba mẹ em đã cho chị ở nhờ. Em có thích đồ ăn Ý không? Chị sẽ nấu manicotti.

– Ơ. – Celeste nghĩ ngợi một lúc. – Cái đó có thể chấp nhận được.

– Chấp nhận được? Sẽ còn hơn thế nữa kìa. Xốt cà chua tự làm với rau húng tươi. Phô mai và rau bina. Còn bí quyết của chị á? Xốt trắng sền sệt rưới lên trên cùng. Chúng ta có thể thảo luận về kiến trúc Gôtích của Ý hoặc thời La Mã cổ đại trong bữa tối. Chị biết gia đình em rất thích các buổi tối theo chủ đề.

– Hoặc là thời Phục hưng của Ý. Bố rất thích thời kỳ Phục hưng.

– Em thắng chị rồi đó. – Julie dừng xe và bắt đầu bước xuống, nhưng Celeste không nhúc nhích. – Celeste, em xuống xe đi chứ?

– Em á? Không. Em nên đợi trong xe. Em sẽ làm thế.

– Em không vào siêu thị sao?

– Không.

– Chưa bao giờ luôn?

– Chưa bao giờ.

Chuyện này thật không thể tin nổi. Julie siết ngón tay quanh chìa khóa xe cho tới khi đau điếng. Ai đó phải sửa chữa chuyện này. Nó đi vòng ra sau xe và mở cửa hậu.

– Thôi được, thật tệ vì FP và chị muốn em chọn những trái cà chua tốt nhất. – Julie hất tấm mền rồi lôi Finn Phẳng ra khỏi xe. – Vậy nên chị sẽ không muốn nghe em phàn nàn về những loại thực phẩm kém chất lượng mà bọn chị chọn. – Nó sập cửa xe lại, lôi một cái xe đựng đồ ra khỏi cụm bên cạnh chiếc xe hơi, rồi đặt anh chàng 2D vào trong đó, thu xếp sao cho thân trên của anh ta ló ra ngoài.

Celeste vội nhảy xuống xe.

– Chị đang làm gì vậy?

– Mua đồ. Còn em?

– Bắt đầu thấy lo lắng, điều mà em thực sự muốn tránh.

– Ngoài chuyện đó ra em còn làm gì khác?

Celeste mím môi lại, cố giấu nụ cười.

– Mua đồ.

– Tốt. Chúng ta đi nào.

– Chị đừng gọi anh ấy là FP Anh ấy không thích các chữ viết tắt.

– Em bảo anh ấy thôi gọi chị là JS, rồi chị sẽ cân nhắc chuyện đó.

Bình luận
Ads Footer