NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Mối Tình 2D

Chương 24

Tác giả: Jessica Park
Ads Top

Matthew Watkins là một vật mẫu mà chỉ những người phát minh mới có và sở hữu một hệ thống não bộ chưa hoàn chỉnh đầy lỗi. Chưa kể không có khả năng kiểm soát bàng quang.

Finn Chúa tể hy vọng ngày nào đó người ta sẽ phát minh ra một chiếc xe hơi chạy bằng những suy nghĩ không thích hợp.

Julie Seagle nghĩ khi bạn bình luận các cập nhật trên các trang chủ Facebook của NPR, bạn nên dùng chút ngữ pháp và dấu câu. Nhưng có lẽ tôi chỉ là đứa khó chịu.

Julie mang mấy cái ly và một bình nước chanh ra ngoài, nhập hội với chú Roger, anh Matt và Celeste dưới hiên nhà.

– Thêm bản lề nữa á? Phầng lì đang định thi tuyển vào đoàn xiếc Mặt trời à?

– Nhiều khả năng Finn Phẳng bây giờ có thể gấp trọn trong một chiếc ví. – Chú Roger nói, rồi đứng lên và chỉ vào mấy cái bản lề mới đang lấp lánh nơi mắt cá chân của Finn Phẳng. – Bố không nghĩ là còn chỗ để gắn thêm nữa đâu. Chúng ta đã làm hết các khớp rồi. Con nghĩ sao, Celeste?

Celeste đang nằm ườn trên một chiếc ghế mây, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm lại tận hưởng ánh nắng tháng Tư. Con bé từ tốn nhấc đầu lên một chút để nhìn.

– Bố nói có lí. Có lẽ đây là số lượng bản lề nhiều nhất mà anh ấy có thể mang. Anh ấy đã giống như chiếc đàn xếp lắm rồi, đúng không? Nói đoạn nó lại thả đầu xuống ghế.

Chú Roger nhìn Julie và thì thầm:

– Chú có cảm giác ai đó không còn quan tâm nhiều đến ai đó nữa.

– Con nghe thấy rồi nhá. – Celeste lên tiếng. – Con vẫn quan tấm đấy. A, có thư. – Con bé bật dậy và chạy xuống mấy bậc thềm.

Chú Roger nhìn theo Celeste khi con bé bỏ đi.

– Con bé có vẻ… già. Con có thấy vậy không Matthew?

Matt rót một ly nước chanh.

– Có ạ. Con dám chắc mình đã nhìn thấy nếp nhăn trên đôi má hóp xọp của con bé. Nó cũng bắt đầu hay quên rồi. Chúng ta nên tìm một viện dưỡng lão cho nó thôi.

– Bình tĩnh đi Matthew. Con bé nhìn vẫn ổn. Dù vậy bố nghĩ bộ đồ của nó trông hơi tệ. – Roger nhíu mày. Nhưng như vậy mới là bình thường. Đúng không, Julie?

Julie gật đầu.

– Vâng ạ. Các ông bố thường ghét đồ mà các cô con gái ở tuổi thiếu niên vẫn mặc.

– Nhiệm vụ hoàn thành. – Chú Roger nói với vẻ chán chường. Cái váy cũn cỡn và đôi bông tai ghê rợn đó là đồ của cháu đấy à?

– Dạ.

Roger lắc đầu thông cảm rồi ngồi xuống bậc thềm.

Celeste quay lại cùng với gói bưu phẩm, thảy nó lên chiếc bàn nhỏ, rồi buông mình xuống chiếc ghế có lót nệm.

– Báo Seventeen của con. Con không quan tâm tới bói toán hay đố vui. Và phải nói thật là phần lớn bài vở trong đó nữa. Nhưng con thích mục thời trang.

Julie ngồi xuống bên cạnh Celeste, để cả hai có thể tranh luận về kiểu giày và kiểu tóc dạ hội. Celeste tỏ ra rất hớn hở và thoải mái, đối với Julie. Có điều gì đó đã thay đổi trong vài tháng vừa qua. Nhỏ thôi, nhưng Julie nhìn thấy được sự khác biệt.

Matt cau mày nhìn lướt qua chỗ bưu phẩm.

– Hai chị em thật sự quan tâm tới thứ đó sao?

Julie lườm anh chàng.

– Chuyện đó chẳng có gì sai. Việc ao ước đôi sandal dây da đâu có làm giảm mối quan tâm tới chính trị và xã hội của bọn em, đúng không Celeste?

– Ôi! Nhìn tóc chị này mà xem! – Celeste chỉ tay vào một bức hình trong tờ tạp chí. – Chị có thể làm được kiểu này cho em không? Em thấy nó tôn khuôn mặt lên rất nhiều. À, anh Matthew, em đồng ý với chị Julie nhé.

– Em thông minh mà. – Anh nói. – Em không cần tất cả những thứ đó.

– Dạ, em biết. Em là cô bé thông minh. Cá tính của em đã bị lấn lướt bởi cái mác đó, nên em thích được nhìn nhận như một thứ gì khác ngoài một cô bé thông minh.

Julie mỉm cười với Matt:

– Anh thấy chưa.

Celeste ngước mắt lên.

– Em xin lỗi. Em không cố ý tỏ ra hỗn láo. Nhưng anh không phải con gái, anh không hiểu những áp lực xã hội mà một người tuổi em phải đương đầu.

– Nói tắt nhé. – Julie nhắc khéo Celeste bằng giọng ngân nga.

– À, vâng. Đúng rồi. Em xin lỗi. Dù sao thì, sự hấp dẫn có lẽ cũng chỉ là một kiến tạo xã hội, và chấp nhận một số quy tắc chọn lọc không phải luôn là tiêu cực. Chị Julie chẳng hạn là một ví dụ điển hình của một người vừa có trí tuệ vừa có kỹ năng xã hội tốt.

– Tốt thôi. – Matt nhíu mày nhìn một chiếc phong bì màu hồng. Anh lén quan sát Celeste lúc này đang bận rộn chúi mũi vào tờ tạp chí, rồi băng qua phía hiên nhà bên kia.

Julie nhìn anh, mở phong bì, đọc một cái thiệp, rồi bắt đầu nhét nó vào giữa một tờ rơi quảng cáo.

– Cái gì vậy anh? – Julie hỏi to.

– Hả? Không có gì. Thư rác thôi.

– Không. Không phải. Cái gì vậy? – Julie đứng lên và tiến lại chỗ anh chàng. – Anh đâu có nhận thư trong phong bì màu hồng, đưa đây.

– Julie! – Anh rít lên.

– Anh Matt! – Nó rít lên đáp lại.

Nó giật lấy tấm thiệp từ tay anh. Phong bì đề tên Celeste, tấm thiệp là thiệp mời dự buổi sinh nhật và ngủ lại qua đêm vào dịp cuối tuần sau.

– Celese! Em được mời dự sinh nhật này. Của Rachel. Bạn học của em đấy à?

– Julie! – Matt chụp lấy tấm thiệp. – Đừng!

Celeste buông tờ tạp chí xuống đùi.

– Thật ạ? Bạn ấy mời em thật á?

– Thật không? – Chú Roger quay người nhìn con bé.

– Thật mà. Mọi người thôi giả vờ kinh ngạc một cách tức cười được rồi đó. Đây nè. – Julie lại giật tấm thiệp ra khỏi tay Matt và đưa cho Celeste.

Con bé nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời, miệng bắt đầu hé mở một nụ cười ao ước, nhưng rồi lại đặt nó xuống bàn.

– Rachel thật tử tế khi mời em. Tử tế khủng khiếp. Nhưng em không thể tham dự, đương nhiên rồi.

– Sao lại không chứ? Em cứ đi dự tiệc đi. – Julie khăng khăng. – Vui chơi, gặp gỡ bạn bè, ăn bánh, tán dóc.

Roger đứng lên.

– Julie này, chú nghĩ chuyện này có lẽ…

– Celeste, em có muốn đi không?

– Chúng ta không thể xem xét khả năng đó, đúng không? – Con bé liếc nhìn Finn Phẳng.

– Thôi được rồi. – Chú Roger ra hiệu cho Celeste đứng dậy. – Sao con không vào nhà với bố nhỉ? Bố muốn cho con xem kết quả nghiên cứu mà bố đã thực hiện nhằm chống lại sự lan tràn của một loài tảo nguy hại.

Celeste không nhìn Julie khi đứng lên và trả lại thiệp mời.

– Chị đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Em biết là không được đâu.

Tứt xịt khói, Julie khoanh tay lại. Thái độ của Celeste đã thay đổi, con bé không còn tỏ ra thoải mái nữa. Đây hoàn toàn là do lỗi của anh Matt và chú Roger.

Matt đút tay vào túi và nhìn xuống đất.

– Anh biết em chuẩn bị nói điều gì.

– Thật không? Có thật vậy không? Chết tiệt, anh Matt! Sao anh có thể làm chuyện này với con bé?

Matt ngẩng mặt lên, kinh ngạc.

– Làm chuyện gì?

Julie thở dài.

– Anh có nghe lời tiên đoán tự thành chưa. Anh đã dự tính sẵn cho thất bại của con bé. Celeste biết anh giấu thiệp mời của mình, và điều đấy cho thấy anh không tin tưởng ở con bé.

– Con bé biết tại vì em làm rùm beng lên thôi. Celeste không thể đi dự tiệc. Em biết mà. Chính vì vậy mà anh không muốn con bé nhìn thấy tấm thiệp mời. Đó chỉ là lời nhắc nhở về việc mà con bé chưa sẵn sàng tiếp nhận.

– Hình như anh mới là người chưa sẵn sàng? Có lẽ ba mẹ anh mới là chưa sẵn sàng đó? Mẹ anh đã để nó mặc yếm cho đến khi em dẫn nó đi mua sắm, trời ạ!

– Suỵt, em đừng to tiếng nữa! – Matt cảnh báo. – Đây không phải là quyết định của em.

– Cũng không phải là của anh. Mà là của Celeste. Con bé nên được đi nếu nó muốn. – Julie nhấn mạnh. – Celeste đã sẵn sàng.

– Chưa sẵn sàng đâu.

– Con bé cần bạn bè, anh Matt. Lần cuối cùng có ai đó mời con bé làm bất cứ điều gì là khi nào vậy?

Matt lặng thinh.

– Con bé cần bạn bè. – Julie nhắc lại. Và anh cũng vậy. Anh cần con bé mở rộng thế giới của nó, để anh có lại thế giới của mình.

Matt gật đầu.

– Anh biết. Nhưng chắc bố mẹ của Rachel đã bắt con bé mời mọi người. Kể cả Celeste.

– Mọi đứa con gái trong cái lớp học đông đúc đó đều được mời ở lại nhà họ á? Em không nghĩ vậy đâu, Celeste được mời, vì Rachel muốn thế. Đây chỉ là một bữa tiệc. Nếu anh không làm trầm trọng hóa nó lên thì Celeste cũng không làm như vậy. Anh là anh trai của con bé. Con bé ngưỡng mộ anh, và con bé cần phải biết rằng anh tin tưởng nó. – Julie vẫy vẫy tấm thiệp. – Rằng anh tin cậy nó, và anh nghĩ nó có thể thành công. Anh hiểu không?

Matt lảng tránh cái nhìn của Julie.

– Celeste đâu có ngưỡng mộ anh. Con bé ngưỡng mộ anh Finn. Và em.

– Cả anh nữa. Con bé yêu quý anh.

Matt lúng túng đổi chân.

– Em thực sự nghĩ con bé có thể làm được chuyện này à?

– Đúng. Em biết như thế.

– Vậy còn Finn Phẳng.

– Celeste sẽ gấp anh ta lại và nhét vào đáy túi đồ. Chẳng ai biết đâu. Con bé đã từng đi mua sắm với em cả chục lần mà không có anh ta, em thậm chí không cần đưa anh ta vào xe khi rước con bé nữa. Vâng, anh ta vẫn còn phải đứng bên giường hoặc ngoài cửa phòng Celeste vào ban đêm, và thỉnh thoảng con bé vẫn còn bị ám ảnh bởi anh ta, nhưng mọi chuyện đã không còn như lúc trước nữa. Celeste đã trở nên bận rộng với những phần khác của cuộc sống. Với cuộc sống, anh à. – Julie nhìn Matt khẩn khoẳn. – Celeste có thể làm chuyện này. Con bé đã ăn mặc có chọn lọc hơn, đã nghe thứ nhạc bình thường, đã bắt đầu thích trai đẹp trên truyền hình. Anh im đi đã! – Julie ngắt lời Matt trước khi anh kịp lên tiếng. – Chuyện này là bình thường thôi mà. Thậm chí con bé đã bắt đầu ăn nói ít giống với… một kẻ tốt nghiệp lớp phát âm nâng cao. Ừ thì, thỉnh thoảng thôi. Hãy để con bé lớn lên. Nó phải chấp nhận nguy cơ.

– Con bé thậm chí không muốn đi, Julie à. – Matt nói một cách yêu ớt. – Thật đấy.

– Nó muốn chứ. Anh đã thấy cách nó nhìn tấm thiệp rồi đó.

Matt thở dài rõ to.

– Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ.

– Và gọi điện cho Dana. Em đã đưa số của bạn em cho anh từ mấy tháng trước rồi đó.

– Cô ấy đang bị bệnh mono.

– Thì đã sao? Đáng lẽ anh nên mang súp tới cho bạn em. Chiều chuộng Dana, ý em là như vậy. – Julie nháy mắt thật lộ liễu với anh chàng.

– Anh có gọi cho bạn em, cô ấy nói là đang cảm thấy rất tệ và sẽ gọi anh khi đỡ thảm hại hơn.

– Sáng nay em vừa gọi cho Dana, bạn ấy đã khá hơn. Dana đã ru rú trong căn hộ quá lâu, bạn ấy đã sẵn sàng để vui chơi.

– Em mà nháy mắt là anh sẽ không bao giờ gọi cho Dana nữa đâu.

– Tốt thôi. Anh đừng có cứng nhắc như thế.

– Em không nghĩ là anh phải như thế à? Anh có rất nhiều thứ phải quản lí.

Julie chống tay vào hông và hít một hơi.

– Xin lỗi anh.

– Em còn muốn anh làm gì nữa? Anh có nên lập danh sách tất cả những nhiệm vụ được em chỉ định không đây?

– Hiện tại thì chỉ có vậy. Nhưng anh gọi cho Dana ra ngoài hẹn hò như một anh chàng sinh viên bình thường đi. Mà đừng có mặc áo dị hợm nhé.

– Định nghĩa chữ dị hợm đi nào.

– Anh giỏi lắm.

***

Julie nằm sấp, những ngón tay đặt hờ trên bàn phím. Nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ phát ra từ màn hình máy tính, nhưng hiện giờ nó không cần nhìn gì khác ngoài đoạn chat trực tuyến giữa nó và anh Finn.

Julie Single

OK, vậy là em đã kể cho anh nghe về bữa tiệc qua đêm sắp tới của Celeste và vụ hẹn hò của Matt. Còn gì nữa nhỉ…?

Finn Chúa tể

Anh nghĩ tiệc đêm sẽ thành công, và hẹn hò sẽ thất bại. Matt có khuynh hướng ba hoa chích chòe khi căng thẳng và, em biết rồi… Chuyện đó ít khi được lòng các cô gái lắm.

Julie Seagle

Em nhận ra anh ấy thực sự đã từng có một cô bạn gái, như vậy là anh ấy có thể duy trì khả năng kiểm soát đối với cơ thể mình trong những giai đoạn ngắn. Anh nên chúc anh ấy may mắn!

Finn Chúa tể

Anh hy vọng cô nàng Dana tội nghiệp sẽ ổn, tội nghiệp ghê… Anh đùa thôi! Anh chắc chắn họ sẽ đính hôn với nhau sau khi hẹn hò. Và chúng ta có thể khiêu vũ trong đám cưới của hai người. Anh sẽ mặc một bộ lễ phục màu tím nổi bần bật để khác biệt với Finn Phẳng (phải bảo đảm FP không mặc bộ đồ tương tự. Nếu không thì thảm họa!)

Julie Seagle

Anh cứ nói quá.

Finn Chúa tể

Em không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng nói như vậy. Anh tự hào gắn nhãn “nói quá”. Trên ve áo. Một cái ve áo có huy hiệu!

Finn Chúa tể

Em không có sự kiện gì đặc biệt sắp tới à?

Julie Seagle

Em đã từ tốn lại sau vụ Nhúng nước miền cực. Một cô gái yếu đuối như em thì không có quá nhiều sức, anh biết đấy.

Finn Chúa tể

Hả! Yếu hồi nào. Anh rất ấn tượng với chiến công táo bạo của em. Kinh hoàng, nhưng ấn tượng. Nhưng có lẽ em cũng đang hẹn hò với ai đó… ?

Julie Seagle

Không. Không quan tâm tới ai ở đây nết.

Finn Chúa tể

Tốt. Kiểm tra tí thôi. Ý anh là, em nên đi chơi với bất kỳ người nào em muốn, dĩ nhiên rồi.

Julie Seagle

Ồ.

Finn Chúa tể

Nhưng anh không muốn em đi chơi với bất cứ ai. Anh có quá đáng không?

Julie Seagle

Sẽ là quá đáng nếu như em không đi chơi với người khác vì anh không muốn. Em đang chờ đợi.

Finn Chúa tể

Đợi cái gì?

Julie Seagle

Chỉ đợi thôi. Có lẽ là đợi anh. (Một điều hóa ra rất giống với đợi Godot[1]). Nhưng như thế thì điên quá.

[1] Ám chỉ một sự chờ đợi vô vọng. Trong vở kịch Trong khi chời đợi Godot của Samuel Beckett, hai anh chàng ngồi tán gẫu để giết thời gian trong khi chời đợi một người tên là Godot, và đến hết vở người này vẫn không xuất hiện.

Finn Chúa tể

Anh mừng là em đang đợi anh, cô nàng điên rồ ạ. (Nói em biết nhé, vở kịch đó dựa trên một trong những kiếp trước của anh, nhưng anh hoàn toàn không nhận được một đồng nào. Bọn xuất bản đê tiện!) Julie này, em đã trông thấy anh suốt, trong… định dạng phẳng. Anh có bảnh không?

Julie Seagle

Một anh chàng đốn tim cũng thường thôi, mặc dù em đang khao khát muốn nhìn thấy phiên bản ba chiều của anh một ngày nào đó đây.

Finn Chúa tể

Tin anh đi, anh đã nghĩ về phiên bản ba chiều của em rất nhiều.

Julie Seagle

Em hi vọng nó không quá kinh khủng. Anh Finn này?

Finn Chúa tể

Saoooo?

Julie Seagle

Anh còn nhớ lần em bị kẹt trong thang máy không? Chúng ta đã bị cắt ngang giữa chừng.

Finn Chúa tể

Phải.

Julie Seagle

Em muốn biết chuyến nhảy dù kết thúc như thế nào. Điều anh sẽ nói với em, và cách chúng ta tiếp đất.

Finn Chúa tể

OK. Anh đã hi vọng em hỏi. Anh sẽ kể em nghe.

Finn Chúa tể

Lần cuối khi chúng ta nhìn thấy nhân vật nam chính và nữ chính, họ vừa bung dù và đang lơ lửng. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thưa quý khán giả đang lo lắng? Liệu cặp đôi can đảm của chúng ta có bị một con mòng biển xé toạc dù? Liệu một cơn lốc có xuất hiện và cuốn họ vào luồng gió xoáy? Đừng chuyển kênh nhé…

Julie Seagle

Anh Finn!

Finn Chúa tể

Ồ. Em muốn xem phiên bản đúng.

Julie Seagle

Vâng.

Finn Chúa tể

Bản chiếu chậm.

Julie Seagle

Vâng.

Finn Chúa tể

Bản không bị cắt.

Julie Seagle

Vâng.

Finn Chúa tể

Anh hiểu rồi. Anh cũng thích bản này hơn. Sẵn sàng chưa? Ta bắt đầu nào…

Vậy là chúng ta đã bung dù và đang trôi lơ lửng, cưỡi gió đạp mây. Chỉ có anh và em. Khi chúng ta rơi như thế này em có thể nghe thấy tiếng anh, nhớ không? Anh bảo em là anh không muốn chuyện này kết thúc. Anh không muốn tiếp đất và tiến vào thế giới thực, vì anh thích thế giới trên này của chúng ta hơn.

Finn Chúa tể

Anh bảo em rằng anh thích được ở gần em như thế này, thích cảm giác em dựa vào anh. Nhưng bây giờ ngay cả anh cũng do dự. Anh sợ khi chúng ta chạm mặt đất, chuyện này sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ đáp xuống đất và cảm giác này giữa hai chúng ta sẽ biến mất. Anh sợ em sẽ không cảm thấy nó nữa. Anh không thể chịu được ý nghĩ đó.

Bàn tay Julie run rẩy khi nó đáp lại.

Julie Seagle

Em vẫn cảm nhận dược mà.

Finn Chúa tể

Em nghĩ vậy sao!

Julie Seagle

Em biết như vậy.

Finn Chúa tể

Vậy là bây giờ chúng ta có thể tiếp đất. Anh đợi cho đến đúng với khoảng cách với mặt đất. Chúng ta đang lao nhanh, nên anh bảo em bắt đầu cử động đôi chân giống như đang chạy. Em cảm thấy bàn chân mình chạm vào cỏ, chúng ta cùng nhau chạy một vài mét trước khi lực của cú tiếp đất hất anh tới trước. Anh ngã vào em, khiến em ngã. Anh sợ mình sẽ đè trúng em, nhưng anh kịp chống tay giữ mình lại. Cả hai chúng ta đều thở dốc, sự phấn khích của cú rơi vẫn đang chảy trong chúng ta.

Vậy là bây giờ anh đã làm xong: Julie cảm thấy rất kích động. Không thể phủ nhận là chuyện này rất cuồng nhiệt, và nó sẽ không giả vờ rằng những gì anh viết không hoàn toàn khiến nó hứng thú.

Finn Chúa tể

Việc tiếp đất cho cảm giác khác với sự tưởng tượng của em. Em đã hình dung ra nó sẽ thế nào và cách phản ứng của em. Mặc dù đã nghĩ rất kỹ trong đầu, thực tế nó hoàn toàn khác hẳn. Tất cả các dấu hiệu đều sẵn có để nó nói cho em biết nó sẽ như thế nào, nhưng nó không như em đã nghĩ. Nó cũng tuyệt, thậm chí còn tuyệt hơn, nhưng nó không giống với sự chờ đợi của em. Bây giờ em có thể nhìn lại và thấy đáng lẽ mình đã nhận ra, nhưng em lại tập trung vào sự kiện thay vì cảm giác.

Finn Chúa tể

Anh luồn tay vào giữa chúng ta và tháo những cái khóa gắn chúng ta với nhau. Đây là lúc anh thực sự hoảng sợ. Chuyến bay không làm anh sợ. Độ cao, cú nhảy, tiếng ồn cũng thế. Những thứ đó không làm anh sợ. Ngay lúc này, chỉ một thứ khiến anh sợ thôi.

Julie Seagle

Cho em biết đi.

Finn Chúa tể

Anh rất sợ rằng khi tháo khóa và thả em ra, em sẽ đứng dậy và rời bỏ anh. Anh không thể tưởng tượng được còn chuyện gì đau đớn hơn thế.

Julie Seagle

Em đã nói với anh là em sẽ không làm thế. Em sẽ không bỏ đi.

Finn Chúa tể

Anh vẫn lo lắm. Nếu anh lăn em lại để em đối diện với anh, em có ngăn anh không?

Julie Seagle

Chắc chắn là không rồi.

Finn Chúa tể

Vậy thì anh làm như thế đây. Anh bảo em nhắm mắt lại. Em lắng nghe trong khi anh nói cho em biết rằng anh cảm thấy như thế nào về em. Rằng anh nghĩ về em mọi lúc, và anh không thể lôi em ra khỏi đầu mình. Anh yêu cầu em quên hết mọi thứ em cho rằng mình đã biết, và chỉ lắng nghe trái tim mà không nghi ngờ bất cứ điều gì. Em có thể làm được điều đó không?

Julie Seagle

Tất nhiên là được.

Finn Chúa tể

Vậy là anh hôn em, và khiến em cảm nhận tất cả mọi điều anh cảm thấy.

Ôi tr…

Julie dám chắc nó đã ngưng thở. Điều mà nó sẽ không làm để có anh ở đây bên cạnh mình, ngay bây giờ, kể cho nó nghe những chuyện này và hôn nó…

Julie Seagle

Anh về nhà đi.

Finn Chúa tể

Anh biết. Để anh suy nghĩ một chút.

Sự chờ đợi tưởng như vô tận. Sau đó anh viết.

Finn Chúa tể

Hè năm nay. Anh không thể làm chuyện đó sớm hơn.

Julie Seagle

Em ghi nhận.

Finn Chúa tể

Nhưng đừng kể cho ai biết. Để phòng hờ. Anh sẽ cảm thấy rất tệ nếu phải làm em thất vọng, và càng tệ hơn với Celeste.

Julie Seagle

Em hiểu rồi. Nhưng anh sẽ cố nhé? Ý em là, thật sự cố gắng lần này? Không như hồi Giáng sinh.

Finn Chúa tể

Ừ. Đêm nay, anh sẽ làm mọi thứ vì em. Trừ phi điều đó đồng nghĩa với việc rời khỏi cái ghế của anh ngay bây giờ, tất nhiên rồi. Anh không muốn làm gia đình chủ nhà phát hoảng.

Julie bật cười, và nó mất cả phút đồng hồ để đánh máy và không bấm nhầm phím.

Julie Seagle

OK, vậy thì… e hèm… anh cứ thong thả. Em đi ngủ đây. Đúng hơn là cố ngủ. Ở đây khuya lắm rồi. (Em không thể nhớ nổi anh đang ở đâu.)

Finn Chúa tể

Anh cũng không nhớ mình đang ở đâu nữa. Em nghĩ đi, anh sẽ sớm trò chuyện với em.

Trước khi tắt máy tính, Julie sao chép và dán đoạn trò chuyện giữa hai đứa vào một tệp văn bản. Ừ thì, việc này thật phiền phức và hơi ngớ ngẩn, nhưng nó thích lưu lại toàn bộ những tâm tình của hai đứa để sau này có thể đọc lại. Đoạn hôm nay chắc chắn nó sẽ được nó đọc lại. Nhiều lần.

Bình luận
Ads Footer