NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Mối Tình 2D

Chương 16

Tác giả: Jessica Park
Ads Top

Matthew Watkins Những người cùng nhóm tuổi, tình trạng giáo dục và tài chính với tôi thường không thích vơ đũa cả nắm hoặc quy chụp.

Finn Chúa tể Tôi đang nửa muốn nửa không bảo cậu cuốn xéo.

Julie Seagle Mình nghĩ khi Twitter nói ai đó đã “bảo vệ các dòng tweet” của mình, hình ảnh một chiếc đai trinh tiết nên xuất hiện.

Julie cuộn mình ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách nhà Watkins, với một cái mền có tua choàng qua vai. Đêm hôm trước, tuyết đã rơi dày đặc, phủ kín cây cối và mặt đất một lớp tuyết trắng xốp, khiến thành phố tạm thời có vẻ đẹp như tranh vẽ trước khi tàu điện cày qua làm mọi thứ lấm lem bùn đất. Hôm nay trời nắng và khá lạnh. Julie thích cảm giác được thu mình trong ngôi nhà và làm bạn với mấy cái nệm. Nó đã quay lại đây được năm ngày sau kỳ nghỉ lễ Tạ ơn, và hai buổi học ngày thứ Sáu của nó đã bị hủy do điều kiện thời tiết. Hôm nay anh Matt cũng ở nhà, nhưng trường của Celeste không cho học sinh nghỉ trừ khi gặp thiên tai nặng. Cô Erin đã mang liếp đi tuyết để tới văn phòng. Cô nói dù không có giờ dạy nhưng vẫn phải chấm bài. Thật ra thì tuyết rơi ít hơn nhiều so với dự báo, và Julie chắc chắn trên toàn tiểu bang có những ông bố bà mẹ đang rất bực bội vì bị kẹt ở nhà với con cái.

Matt ngồi trên chiếc ghế bành đối diện với Julie, chân gác lên bàn nước trong khi gõ máy tính với tốc độ khủng bố. Julie buông cuốn sách xuống. Hôm nay nó không thể nào để tâm vào bài vở, ý tưởng gác lại chúng cho tới hết ngày đang lớn dần từng giây từng phút trong đầu nó.

– Anh Matt. Em chán quá. – Nó liếc nhìn anh chàng gõ máy tính. – Anh Matty!

Matt không đáp. Julie càng cảm thấy tồi tệ hơn khi anh ta có thể tập trung vào máy tính tới mức mọi thứ khác như không còn tồn tại. Nó cầm lấy chiếc máy tính của mình trên bàn. Phải dùng cách tiếp cận khác thôi: email.

Matthew Watkins thân mến,

Anh đang làm gì đó? Em chán quá. Đi nặn người tuyết đi anh. Hoặc là chế công thức của… của… của trường điện từ của tuyết!

Thân ái,

Julie Seagle

Julie ngồi đó chờ cho đến khi hộp thư của Matt kêu một tiếng beng. Khác với phần còn lại của thế giới, anh không hề vội vã xem thư để coi có ông hoàng Nigeria nào để lại cho mình hàng triệu đô, hay là một công ty nào đó gửi khuyến mãi cực khủng cho các sản phẩm tăng cường sinh lý đàn ông. Có lẽ anh chàng không cần cả hai thứ đó. Vậy thì tốt chứ sao.

– Anh không kiểm tra email à? – Julie hỏi lớn tiếng.

– Tại sao? – Matt lẩm bẩm.

– Biết đâu đó là lời mời đọc tham luận tại một hội nghị toán học hấp dẫn nào đó. Hoặc là tình cũ của anh gửi thư để nói cô ta đang cực kỳ muốn chiếm lại tình cảm của anh.

– Anh chắc là cả hai. – Matt nói, nhưng Julie trông thấy anh chạm tay vào bàn rê chuột.

Nó quan sát anh đọc thư của mình với khuôn mặt không biểu hiện gì, sau đó gõ bàn phím vài giây. Giờ thì tới lượt hộp thư của nó kêu lên.

Julie Seagle thân mến,

Dù có một số công thức từ trường đầy duyên dáng để lựa chọn, anh quan tâm nhiều hơn đến việc xây dựng một khái niệm. Anh đang nghĩ đến thứ gì đó đại loại như sao chép chiếc máy gia tốc hạt lớn. Em tham gia chứ?

Thân ái,

Matthew Watkins

Julie thở dài rõ to.

Gửi con người khó chịu,

Em sẽ đáp ứng cho anh chiếc máy gia tốc hạt lớn và còn kèm thêm một phiên bản người tuyết của Clive Owen.

Anh tham gia chứ?

Hơi kém thân ái hơn một chút,

Julie Seagle

P.S: Xin lỗi anh. Em tin chắc anh không biết Clive Owen là ai. Cứ chấp nhận vậy đi.

P.P.S: Chỉ vì anh đang khoác chiếc áo lạnh lùng phùng đó, không có nghĩa em không biết anh đang mặc một cái áo thun ngớ ngẩn và lập dị bên trong.

Matt đọc email mà không buồn ngước lên nhìn, rồi anh mỉm cười.

Gửi thanh tra trang phục,

Anh tham gia.

Vẫn rất thân ái,

Matthew Watkins

P.S: Anh đâu có mặc “cái áo thun ngớ ngẩn và lập dị”.

Julie tiến đến chỗ Matt. Nó đứng ngay trước mặt anh và khoanh tay trước ngực.

– Anh vén áo rét lên coi.

Matt đảo mắt.

– Chúa ơi, em thật là biết khiêu khích đàn ông đấy.

Julie không mảy may nao núng.

– Nếu em muốn khiêu khích, em có thể làm tốt hơn thế. Giờ thì, anh vén áo rét lên.

Matt ngước mắt nhìn Julie và cố tỏ ra nghiêm túc.

– Julie, anh cảm thấy mình bị xúc phạm vì em tin tưởng quá ít vào sự thành thật của anh đấy. Anh nghĩ đã quen nhau đến mức này thì ít nhất em cũng…

– Đứng lên. – Julie cúi xuống và gập máy tính xách tay của Matt lại. – Đứng lên cái coi! – Nó lại ra lệnh.

– Em thật nực cười. – Matt vừa nói vừa cười, nhưng vẫn đứng dậy. – Anh tin em vô điều kiện, và anh nghĩ em chẳng mất mát gì khi cho thấy một sự tôn trọng tương tự với anh.

– Cho em xem nào!

Matt bước ra khỏi ghế và lùi lại vài bước.

– Hôm nay em ghê nhỉ. Đa nghi và độc ác.

Julie bước tới trước một bước, khiến Matt tiếp tục lùi thêm.

– Vén áo lên.

– Này, anh rất thích một cô nàng mạnh bạo, nhưng chuyện này đang trở nên kỳ quặc rồi đấy.

Julie tóm lấy gấu chiếc áo rét và một tay vạch nó lên, tay kia kéo chiếc áo thun bên trong xuống. Matt chống cự một chút, nhưng Julie không nhượng bộ.

– À há! – Nó nheo mắt nhìn chiếc áo thun bên trong. – Thôi được, em thậm chí không biết nó là cái gì, nhưng rõ ràng là lập dị.

Bàn tay của Matt vẫn còn đặt trên tay Julie, nhưng anh chàng thôi không cố gắng che giấu chiếc áo thun nữa.

– Đó là hình vẽ phân tử của caffeine. Đáng lẽ em phải thích nó, vì em nghiện cái món nước kinh tởm mà em hay uống kia mà. Mặc dù thứ nước đó không thể được xem là cà phê thực thụ. Làm sao em có thể thích nó nổi chứ? Dân nghiện cà phê thứ thiệt sẽ uống espresso, Americano, hoặc là…

– Đừng có đánh trống lảng. Với lại, em sẽ không cãi nhau với anh về cà phê nữa đâu.

– Cái đó không phải là cãi nhau. Anh có quan điểm của mình về món nước uống của em, và anh có quyền bày tỏ rằng anh thấy nó tởm…

Julie rên lên:

– Ôi trời ơi, đừng có nói nữa!

– Vậy anh phải đứng im nghe em chế giễu sự lựa chọn trang phục của mình à? – Matt đáp trả ánh mắt của Julie một lúc trước khi siết tay nó và ấn chiếc áo rét xuống trở lại. – Chẳng công bằng gì cả.

Hai đứa đứng yên.

– Em cũng nghĩ vậy. – Rốt cuộc Julie thừa nhận. – Nhưng cái áo thun của anh vẫn rất là dị. – Nó nhìn bàn tay Matt đang ghì chặt tay mình vào ngực anh. – Giờ thì anh bỏ tay em ra được rồi.

– Ô. Tất nhiên. – Matt buông tay con bé ra và lùi lại. – Anh xin lỗi.

Chiếc điện thoại bàn đổ chuông xé toang sự im lặng.

Matt đi vào bếp để nghe điện thoại, trong khi Julie ngồi xuống chiếc ghế dài. Nhận thấy một chút mồ hôi nơi gáy, nó kéo chun buộc tóc ra khỏi cổ tay và cột tóc đuôi ngựa. Kỳ thi hết môn đang đến gần, mà nó lại đang chơi bời trong một ngày đáng lẽ phải gạo bài cật lực. Nó nên tận dụng ngày tuyết rơi hôm nay để học hành cho xong.

Nó nghe thấy tiếng Matt hắng giọng trong bếp:

– Dạ, tôi sẽ tới ngay.

Anh quay lại phòng khách và nói với Julie:

– Anh phải đến trường Celeste để họp phụ huynh, nên vụ đắp người tuyết đành gác lại vậy.

Julie nhíu mày:

– Mọi chuyện vẫn ổn chứ anh?

– Chỉ là một cuộc họp thường kỳ thôi mà.

– Thế à. OK anh. – Julie miễn cưỡng cầm cuốn sách lên, nhưng rồi lại đặt xuống. – Mà khoan đã. Sao anh lại phải đi họp? Mẹ anh đâu?

– Mẹ anh quên mất, khi người ta gọi điện thì mẹ yêu cầu họ gọi cho anh. Vậy nên anh sẽ đi. Chuyện có gì to tát đâu.

Julie đứng dậy.

– Em sẽ đi với anh.

– Không. Em ở nhà. Học bài.

– Ố ồ. Em sẽ đi. Em đã dành rất nhiều thời gian ở bên Celeste, em nên có mặt trong cuộc họp. Nó băng qua phòng khách ra ngoài tiền sảnh và với lấy chiếc áo khoác trên móc. – Coi nào. Chúng ta phải xúc tuyết trước khi muốn đi bất cứ đâu.

– Julie, em không nên đi, thật đấy. Cuộc họp sẽ chán lắm. Chẳng có gì quan trọng đâu.

– Em sẽ đi. – Julie cài khóa áo khoác và xỏ găng tay.

Matt không nhúc nhích.

– Anh không muốn em đi.

– Em muốn đi.

– Chỉ là…

– Anh đừng nói nữa, bắt đầu xúc tuyết thôi. Em sẽ đi.

Matt nhoẻn cười.

– Tuân lệnh bà chủ.

***

Julie bắt chéo chân và cố hết sức để không cười nhạo ông thầy Alberta, chuyên viên tư vấn. Đồ con hoang, nó nghĩ bụng. Con người này hoàn toàn không hiểu gì về Celeste.

Ông Alberta ngả người ra sau trên chiếc ghế xoay bọc da và đưa tay vỗ vỗ mảng hói trên đỉnh đầu. Cho đến giờ ông ta đã vỗ đầu được tám lần (Julie đếm hẳn hoi) với một sự giật cục căng thẳng đầy phiền hả. Julie không thích chiếc áo sọc màu xanh lục và cái quần kaki nhăn nhúm của ông ta. Cả hai thứ đều giống như một nỗ lực quá đáng để tỏ ra thoải mái và dễ gần. Julie không tin điều đó, và mọi chuyện càng tệ hơn khi đôi mắt ông ta cứ láo liên như thể sợ nhìn vào nó hoặc Matt. Chắc ông ta cảm thấy ngại, Julie thầm nghĩ, do lẽ ông ta liên tục xúc phạm tới Celeste. Cực kỳ khó khăn với bạn, cả nam lẫn nữa. Gấn như không hề nỗ lực tham gia các hoạt động xác hội và phản ứng không phù hợp với những lần bắt chuyện hiếm hoi của bạn học. Tại sao ông ta không ghi nhận một chút xíu tích cực kia chứ? Chẳng hạn như, Celeste nhắm mắt cũng có thể làm được hết bài tập nhá? Con bé thông minh, thú vị và độc đáo nữa chứ? Ông ta không nhận thấy con bé đang hoảng sợ, không được phòng vệ và… và nó không thích các đứa trẻ khác ở trường thì đã sao? Julie không thích người đàn ông này.

Ông Alberta bỗng chồm người tới trước.

– Chuyện là thế này, anh Matthew ạ. Chúng tôi cho rằng Celeste có lẽ không đủ tiêu chuẩn để học ở Barnaby. Đã rõ là chúng tôi không thể đáp ứng được các nhu cầu của con bé.

Matt ngồi thẳng, khuôn mặt đanh lại và nghiêm trang.

– Điểm số của con bé rất tốt. Phải nói là xuất sắc.

Tay chuyên viên tư vấn gật đầu.

– Hoàn toàn đồng ý. Vấn đề không phải là khả năng học tập của con bé, anh Matthew ạ. Chính sự phát triển về mặt xã hội của con bé mới khiến chúng tôi quan ngại.

– Con bé đang có những bước tiến bộ. – Matt nói một cách yếu ớt.

– Tôi hiểu những thách thức do chuyện của anh Finn. Khi anh ấy không hiện diện…

– Tôi hiểu mà, thưa thầy. – Matt nói luôn.

– Tôi hi vọng có dịp trao đổi với ba mẹ của anh về chuyện này. – Ông Alberta lúng túng đáp. – Do lẽ anh đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống của Celeste, và tuổi của anh, tôi đã đồng ý gặp anh, nhưng đây không phải là cách xử lí vấn đề mà tôi muốn. Thưa anh Matthew, nói tóm lại là như thế này. Tôi không chắc chúng tôi có thể mang lại được điều gì khác cho Celeste. Sự thực là con bé không có bạn bè. Không hề có. Các giao tiếp xã hội của con bé rất là kỳ cục, và con bé tỏ ra không mấy quan tâm tới việc cải thiện điều đó. Nó rút mình ra khỏi đám bạn học và tỏ ra như đang hoạt động ở một tần số khác. Tôi rất tiếc phải nói như thế, nhưng sự thật là vậy. Tôi hiểu chúng ta đang đối mặt với những vấn đề nhạy cảm, nhưng tôi khá quan ngại về con bé.

– Vậy, ông định bảo chúng tôi làm gì đây? – Matthew không thay đổi tư thế ngồi, nhưng giọng nói của anh bắt đầu tỏ ra cứng rắn. – Không lẽ gia đình chúng tôi phải đưa con bé ra khỏi đây và nhốt nó vào trong một trường nội trú dành cho trẻ tâm thần? Ông thấy đó là một khả năng sao? Tôi chắc Celeste sẽ lớn nhanh. Thật là một cách hay ho để lôi nó ra khỏi vỏ ốc.

– Vỏ ốc? Ồ, anh nghĩ như vậy sao? Celeste có mấy cái vỏ cơ. Có cả một loạt cơ chế tự vệ và đối phó phức tạp nơi con bé…

– Tôi có ý kiến này. – Julie chen ngang. – Tôi nghĩ… tôi có một ý tưởng. Bây giờ hãy khoan đưa ra bất cứ quyết định hấp tấp nào. Ông có thể cho con bé sáu tháng, được không thưa ông?

– Thưa cô Seagle, tôi đánh giá cao sự hiện diện của cô ở đây. Thật đấy. Tôi có thể thấy cô rất quan tâm đến tình trạng của Celeste, nhưng sáu tháng là một quãng thời gian dài.

– Không, thật ra nó không dài đâu ạ. Con bé chẳng làm hại ai, cũng đâu có xâm phạm gì đến việc học hành của các học sinh khác, phải không ạ?

Ông Alberta miễn cưỡng gật đầu.

– Vậy hãy cho thêm thời gian. Chúng tôi có thể đưa con bé đi theo đúng hướng. Dù sao thì đây cũng chỉ là một vấn đề có tính chất tạm thời.

– Tạm thời? – Ông ta lật tập hồ sơ về Celeste trên bàn giấy trước mặt. – Tôi không dám chắc chúng ta có thể coi đây là một vấn đề tạm thời.

– Julie, ta đi thôi. – Matt đứng dậy và đùng đùng bỏ ra ngoài.

Julie miễn cưỡng đứng lên. Nó nhìn ông Alberta một cách khẩn khoản.

– Sáu tháng. Rất nhiều thứ có thể thay đổi trong sáu tháng. Con bé cần thời gian.

Ông ta im lặng một chút trong khi cân nhắc yêu cầu của Julie.

– Thôi được rồi. Sáu tháng.

Julie bắt tay ông ta. Bây giờ chính nó cũng thấy căng thẳng.

– Cám ơn ông. Cám ơn ông rất nhiều. – Nói rồi nó xỏ tay vào áo khoác. – Celeste là một đứa trẻ ngoan thực sự, ông biết không?

Ông ta gật đầu.

– Tôi biết chứ. Tôi rất mến Celeste. Chỉ là với tất cả những gì đã diễn ra… tôi thấy lo cho con bé.

Julie gật đầu. Có lẽ xét cho cùng thì ông ta cũng không đến nỗi quái vật lắm.

– Tốt hơn tôi nên đuổi theo Matt. Xin cám ơn ông một lần nữa.

Nó quay gót và chạy bổ ra hành lang, bắt kịp Matt đúng lúc anh mở toang cánh cổng trường Barnaby.

– Matt, anh vẫn ổn chứ?

– Không hẳn. Anh không coi đây là một buổi họp phụ huynh thành công, em có thấy vậy không?

Matt đi phăm phăm xuống mấy bậc cấp và Julie vội vã bám theo. Bỗng Matt dừng lại, làm nó đâm sầm vào lưng anh.

– Em xin lỗi. – Julie lấy tay nắn mũi.

– Chờ đã. Ông ta còn nói thêm gì nữa? – Matt hỏi. – Ông ta đã nói gì về Celeste với em vậy?

– Ông ta chỉ nói họ sẽ cho con bé thêm thời gian để khắc phục tình hình. Tốt quá, đúng không anh?

– Anh nghĩ vậy. – Matt bước tiếp. Thế còn cái ý tưởng mà em đã nhắc tới?

– Chỉ là một khởi đầu thôi, nhưng hãy nghe em nói hết đã.

Hai đứa đi đến chỗ chiếc xe hơi, sau đó Julie trình bày ý tưởng của mình với Matt trên đường về nhà.

– Anh nghĩ đó là một kế hoạch kinh khủng. Celeste sẽ không bao giờ chấp nhận. – Matt nói, rồi bật nhạc rock trên radio thật lớn, khiến Julie gần như phải hét lên.

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Con bé có thể chấp nhận. – Nó nói một cách đầy hy vọng. Bầu trời đang dày đặc mây, và năng lượng mà nó có lúc sáng đang bắt đầu suy yếu. Nó tắt radio. – Thật mà. Con bé có thể.

– Không đâu. – Mặc dù Matt tỏ ra không nao núng, Julie có thể nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của anh. – Con bé quá yếu đuối.

– Celeste yếu đuối bởi anh để cho con bé yếu đuối.

– Julie, em hoàn toàn không hiểu mình đang nói gì đâu. – Matt nổi nóng. – Em không thể hiểu những gì con bé đã trải qua.

– Vậy anh kể em nghe đi. – Julie vặc lại.

– Không. Có những chuyện thuộc về riêng tư.

– Trời ạ, mọi người bị sao thế này? Anh không muốn em giúp con bé sao?

– Julie, thôi đi. Thôi ngay.

– Tại sao chứ? Tại sao không ai nói về chuyện này? Ngay cả anh Finn.

– Lại anh Finn.

– Anh nói vậy là có ý gì? – Julie khoanh tay lại rồi quay mặt nhìn đi chỗ khác.

– Em nói về anh ấy suốt ngày, như thể anh Finn là một báu vật của nhân loại ấy. Chẳng mấy chốc em sẽ có một tấm hình Finn Phẳng để mang theo bên mình. Em và Celeste sẽ lập nên fan club của anh Finn, với hội phí và bản tin cập nhật hàng tháng để mô tả chi tiết chuyện anh ấy tuyệt vời như thế nào.

– Chính xác thì vấn đề của anh là gì?

– Chẳng là gì cả. – Matt lẩm bẩm. – Em nên đứng ngoài chuyện này.

– Sao em lại phải đứng ngoài? Em gần gũi với Celeste hơn bất cứ ai. Con bé cần một người nào đó giúp đỡ.

– Anh biết. – Matt vặn nhạc to trở lại. – Anh biết chứ.

Bình luận
Ads Footer