An Cửu cực kỳ bi thương: “Tớ… tớ không muốn nghe cậu gọi tớ là thím Hai!”
Phó Cảnh Hi: “…”
“Cái đó…” An Cửu giơ tay lên, yếu ớt nói, “Tớ có thể nói một chuyện không?”
“Nói.”
“Khụ, Cảnh Hi, vì sao cậu muốn hỏi rõ ràng như thế, cậu hỏi thế, tớ sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Phó Cảnh Hi ngước mắt nhìn cô.
“Hiểu lầm cậu thích tớ!” An Cửu xấu hổ.
“Cậu hiểu lầm.” Phó Cảnh Hi bình tĩnh nói.
” ~~o(>_<)o~~...""
Một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Cảnh Hi cởi áo khoác khoác lên người cô, “Trước kia cậu điên khùng thế nào tớ cũng có thể mặc kệ. Nhưng chuyện lần này, cậu quá ẩu tả.”
Anh Cửu bực bội vò rối tóc theo thói quen, “Tớ biết tớt biết! Tớ biết chuyện này hoang đường! Tớ cũng từng nghĩ đến việc bổ cứu, tớ cố gắng đọc “Luật Hôn Nhân”, tớ còn cố ý bày trờ mưu đồ bắt được việc anh ta ngoại tình để chấm dứt trò khôi hài này, nhưng tất cả đều thất bại.”
“Muốn phá bỏ từ việc đó là không thể.” Giọng điệu của Phó Cảnh Hi rất khẳng định, dừng một chút rồi nói, “Cũng không phải chỉ có cách làm chú ấy ngoại tình.”
“Ý gì?”
“Cậu cũng có thể.”
An Cửu trừng mắt nhìn, chỉ vào mình, “Tớ? Tớ có thể ngoại tình với ai chứ!”
“Tớ.” Phó Cảnh Hi đáp.
“Phụt —” An Cửu thiếu chút nữa hộc máu đen, liên tục xua tay, “Không được tuyệt đối không được!”
“Tại sao không được?” Phó Cảnh Hi nhíu mày khó hiểu.
An Cửu xấu hổ, nhưng giọng nói nghiêm túc, “Bởi vì cậu… cậu là hình ảnh thiên liêng không thể xâm phạm trong lòng tớ.”
“Có thể xâm phạm.” Phó Cảnh Hi lời lẽ hết sức đương nhiên và bình tĩnh trả lời.
“T-T…” An Cửu bưng trán, ngơ ngác, hóa đá.
Ban nãy, ban nãy đại thần nói gì? Cô có cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
“Đại thần, cậu đừng đùa.” An Cửu ôm lấy trái tim nhỏ bé cầu xin.
“Tại sao không thể.” Phó Cảnh Hi nghiêm túc hỏi.
“Tớ nói rồi! Bởi vì cậu là hình ảnh thiêng liêng không thể xâm phạm!” An Cửu vô lực che mặt.
“Thiêng liêng?”
“Dĩ nhiên! Trong lòng tớ cậu là tồn tại hoàn mỹ như thần. Trước mặt cậu, tớ có thể thoải mái, có cảm giác chúng sinh bình đẳng như trước Phật Tổ, đơn giản chính là được ánh sáng của Phật cứu thoát!” An Cửu có hơi kích động, sau đó xòe tay, “Cậu xem, dù tớ có bộ dạng thế nào cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, sau khi tớ trông như quỷ cậu không khinh thường tớ chán ghét tớ, bây giờ tớ đứng trước mặt cậu với bộ dạng này cậu cũng khong ngạc nhiên hoặc đột nhiên thay đổi thái độ với tớ như người khác.”
An Cửu phỏng đoán có phải vì lần đó rơi xuống nước để Phó Cảnh Hi thấy khuôn mặt mình nên lần này thấy mình mới không ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng là chuyện năm năm trước, bây giờ cậu ấy thấy mình thế này vẫn cực kỳ bình tĩnh làm cô vô cùng sùng bái, quả nhiên đại thần không thể so sánh với người thường.
“Phải vậy không?” Phó Cảnh Hi nói rồi chợt cầm tay cô để lên ngực mình.
Trong nháy mắt An Cửu cảm giác như ba hồn xuất khiếu, bảy phách thăng thiên.
Thật cảm động, khi còn sống lại có thể chạm vào ngực đại thần!
Vóc dáng đại thần thật đẹp!
Kích động xong dần cảm nhận được trái tim dưới bàn tay hình như… đập hơi nhanh.
“…A?”
Cái này, đây là ý gì?
T-T thật muốn khóc quá!
Đã nói là tớ sẽ hiểu lầm nên đừng có làm những chuyện càng khiến tớ hiểu lầm nữa mà!