NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 159: Cái gọi là thù lao

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu
Chọn tập
Ads Top

Edit: Phong Nguyệt

An Cửu đứng dậy sửa quần áo ngay ngắn trong lúc Phó Thần Thương chưa có đi, An Cửu gặm bánh bao uống sữa đậu nành trong lúc Phó Thần Thương chưa có đi, cô ngồi vào trước bàn làm việc làm xong hết lịch trình cho Kiều Tang Phó Thần Thương vẫn chưa có đi.

Vốn là chuẩn bị không nhìn đến cùng, ai ngờ cô ra khỏi phòng làm việc đến bộ phận tuyên truyền bộ làm xong việc trở lại trong thời gian ngắn như vậy, đã hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì, đứng ở cửa phòng làm việc nghẹn họng nhìn trân trối……

Lúc đầu rèm cửa sổ là màu cà phê toàn bộ bị đổi thành màu hồng phấn đậm, tấm thảm dưới chân trên giường cũng thành màu trắng, khăn trải bàn cũng thành màu hồng, đặc biệt nhìn quen mắt nhất trên ghế có gối ôm hình gấu trúc, ngay cả Laptop màu đen của cô cũng có mấy miếng dán tình yêu ngu ngốc……

Phòng làm việc tổng cộng có mấy thứ đồ này, tất cả đều bị tàn hại lần nữa, mà cái thằng chính nhân cao mã(chỉ về con người to lớn) Phó Thần Thương kia đang uốn treo trên ghế hết nửa vòng cung giống như dây leo cùng với hình tượng của hắn hoàn toàn không tương xứng….

An Cửu choáng váng lắc đầu một cái vịn ngưỡng cửa, chỉ vào hắn nửa ngày nói không ra lời.

Sau lưng có mấy đồng nghiệp lui tới, một người trong đó dừng lại cười nói: “An, vừa mới thấy có người ra vào khuân đồ, chắc người này coi công ty là nhà đây? Chuyến đi này của chúng ta cũng sẽ không thường xuyên đợi ở chỗ này……”

An Cửu bất động biến sắc “Pằng” một tiếng đóng cửa, lộ ra mỉm cười hòa hợp qua loa, “Ha ha, chỉ là đơn giản làm một chút.”

Cũng không lâu lắm cô liền nghe được âm thanh bát quái càng lúc càng xa của đồng nghiệp.

“Thật là biết hưởng thụ, mới vừa rồi cô có người treo ngược trên ghế không? Cô ta coi mình là khách du lịch nghĩ dưỡng đó hả! Nói cô ta không có bối cảnh đánh chết tôi cũng không tin!”

“Chính là,  ngay cả rèm cửa sổ muốn đổi đều đổi, cũng quá khoa trương đi!”

An Cửu {điểm nộ khí} rốt cuộc tích lũy đến 100, nhanh chóng đi vào khép cửa phòng, ném tài liệu trong tay vào trên mặt bàn, một cước đạp Phó Thần Thương đang dùng động tác treo ngược trên ghế.

“Phó Thần Thương, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Động tác treo ngược ghế theo động tác của cô lắc lư mấy lần, bộ dáng của Phó Thần Thương rất hưởng thụ, chậm rãi chống mí mắt, “Thù lao.”

Nếu nói thù lao chính là trưng dụng chỗ ngủ của cô sao?

Quả nhiên dụng tâm hiểm ác……

An Cửu từ trên cao nhìn xuống hắn, “Anh thành tâm kéo thù hận cho tôi phải hay không?”

“Nếu tất cả đều tin em có bối cảnh, không ngồi vững chẳng phải là thua thiệt hay sao?”

“Tôi thua thiệt hay không mắc mớ gì tới anh!”

“Làm chú hai của em, tự nhiên không nhìn nổi vãn bối thua thiệt.”

Nhìn cô đã tới ranh giới sụp đổ, Phó Thần Thương rất tốt bụng làm ra thỏa hiệp, “Chờ tất cả bọn họ đều tan việc anh đi, sẽ không bị người khác thấy anh ngủ ở trong này.”

“……” Hắn đây là tính toán ở chỗ này đợi cả ngày sao?

An Cửu nhìn hắn trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi, đã không có ngôn ngữ mà hình dung được loại người vô sĩ như hắn đến hành động làm người ta giận sôi.

Phó Thần Thương ở trong lòng thở dài một tiếng, làm sao có thể tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ mà trị? Năm năm không thấy, hận không được lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, khắc khắc coi chừng cô, thấy thế nào đều nhìn không đủ……

Không có trực tiếp liều mạng tha cô vào trong ổ, mà là cứ như vậy suy nghĩ cẩn thận, vắt hết óc kiếm cớ thân cận đã là nhẫn nại cực hạn của hắn.

An Cửu bực bội cất bước rời đi lúc đó điện thoại di động reo, là Kiều Tang gọi tới.

Những ngày qua Kiều Tang bị cô ra lệnh cưỡng chế ngoan ngoãn ở nhà nghiên cứu kịch bản.

“An tiểu lâu ~~~”

“Làm cái gì?”

“Ở nhà một mình thật nhàm chán, tôi muốn tới công ty xem kịch bản có được hay không?”

“Không được, không cho phép tới đây.” An Cửu vội vàng trả lời, bị cô ấy nhìn thấy còn được sao.

“Tại sao?”

Nhận thấy được mình cự tuyệt có chút cứng rắn, giọng An Cửu mềm nhũn xuống, “Tôi rất bận, như thế này vừa muốn đi ra, cô đã đến rồi cũng vẫn là một người. Còn có mấy ngày mới mở máy, đến lúc đó cô nghĩ nhàm chán cũng không có cơ hội!”

“Vậy cũng tốt! Buổi tối thì sao? Thôi, buổi tối nhất định cô phải cùng Phó Cảnh Hi hẹn hò!” Kiều Tang buồn bã không dứt cúp điện thoại.

An Cửu thở dài, cô còn chưa có cơ hội nói cho Kiều Tang chuyện của Phó Cảnh Hi.

Vốn hôm nay chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu đối thủ lớn nhất của nghệ sĩ Sở Thiên, Kiều Tang ban đầu vừa về nước liền bắt đầu cùng Tô Hội Lê đối nghịch, xen lẫn nhau cô tới tôi đi, đều có thắng thua.

Trừ bản thân bọn họ thì có mâu thuẫn, một phần nguyên nhân rất lớn là vì mình bất bình, An Cửu biết không khuyên nổi cô, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận tình hình, biết người biết ta, ở bên cạnh nhìn cô. Cô bé kia làm việc quá xúc động, không ít ăn thiệt thòi. Lần hợp tác này, không thể nghi ngờ là Chính Diện Giao Phong, chỉ sợ sẽ không thuận lợi, cho nên hắn mới càng thêm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Phó Thần Thương cố tình chỉ dính vào nơi này, làm cho cô căn bản không có biện pháp an tâm làm việc.

Ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

An Cửu lập tức một cước đá qua, hận không được muốn đạp hắn lộn mèo, “Có người gõ cửa, anh đi vào bên trong!”

“Không đi.” Phó Thần Thương không động một chút nào.

An Cửu đạp cước thứ hai, “Còn nói cái gì sẽ không bị nhìn người thấy, tôi biết ngay anh không yên lòng, cố ý chỉnh tôi! Phó Thần Thương một đấng mày râu như anh mà làm khó một phụ nữ còn biết xấu hổ hay không!”

“Không cần.”

Hắn muốn mặt làm gì? Lại không thể ăn! Hắn chỉ muốn vợ!

“Anh…..”

Phó Thần Thương mở mắt, có chút mê nhìn dung nhan như hoa hồng nở rộ của cô, “Phát hiện thì thế nào, em sợ bị đồng nghiệp bài xích? Chỉ có bối cảnh không đủ cường đại mới có thể bị chèn ép. Nếu như là anh, bọn họ chỉ biết lấy lòng em, ai dám nhiều lời một chữ.”

Chỉ riêng Phó Thần Thương cô đã muốn hao hết tất cả tâm tư ứng đối, mà trước mắt cái người này có thuộc tính không biết xấu hổ, cô thật sự là, không có biện pháp nào.

Năm năm không thấy, mặt mũi người này đã biến mất ở chiều dài của lịch sử một đi không trở lại……

Phó Thần Thương tuy nói vậy, cuối cùng vẫn là thuận theo đứng dậy vào bên trong phòng nghỉ ngơi. Đường theo đuổi vợ rất dày đặc……

Sợ hắn quấy rối, An Cửu đi tới nhìn Phó Thần Thương sau đó khóa trái ở bên trong rồi mới yên tâm, hít sâu một hơi mở cửa.

Đối mặt với cô là khuôn mặt nhăn nhó đứng ngoài cửa….. Là tổ bảy người, cô đã quá nhức đầu, thật là hoạ vô đơn chí.

Bảy người mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, chỉ coi không thấy căn phòng màu hồng phấn trước mặt.

“Ngồi đi.”

Ai cũng không dám ngồi, đứng thẳng đơ.

“Có chuyện nói thẳng.”

Đội trưởng nuốt nước bọt, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chung quanh một lần, “Khụ, cái đó, chị An Cửu, lúc này…… Lúc này lão bản không có ở đây?”

“Hắn không có ở đây.” An Cửu mặt không đỏ tim không đập, mặt không thay đổi trả lời.

Nên nói cái gì cho phải đây? Ở trong ngành giải trí, cũng không phải là ngươi đủ cố gắng có bối cảnh liền nhất định sẽ thành công.

Nhân phẩm! Nhân phẩm thật rất quan trọng! -. -|||

Đội trưởng lúc này mới vỗ ngực một cái yên lòng, “Chị An Cửu, chuyện lần trước thật sự là thật xin lỗi.”

“Không có gì, dù sao tôi cũng không mất mát gì.” An Cửu thờ ơ trả lời.

Tập thể bảy người lau mồ hôi.

Đội trưởng tiếp tục nói: “Chúng tôi thật sự không yên lòng, cho nên muốn hỏi một chút, lão bản có tức giận hay không?”

“Tức giận cái gì?” An Cửu không hiểu. Khóe miệng của đội trưởng giật giật, cái này còn cần hỏi sao?

Một người đội viên trong đó nhỏ giọng lầu bầu: “Bắt gian ở nhà, một hơi bị đeo bảy nón xanh, là một người đàn ông đều sẽ điên khùng chứ?”

Sau hôm ấy trong lòng bọn họ vẫn run sợ gặp nạn, kết quả sự việc an tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cho nên bọn họ càng thêm khủng hoảng.

An Cửu đanh mặt lại, làm ơn! Anh nói lời như thế bị Phó Thần Thương nghe được, coi như hắn vốn là nghĩ tha cho các người một lần đoán chừng cũng sẽ thay đổi chủ ý đi!

Vuốt vuốt ấn đường, cô cũng lười phải giải thích, dù sao dưới tình huống đó cô là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Các người không có ở bên ngoài nói lung tung chứ?”

Bảy người vội vàng lắc đầu, “Dĩ nhiên không có, chúng tôi không nói gì!”

“Các người yên tâm đi, hắn sẽ không ngại.” An Cửu gật đầu một cái, giọng nói tương đối chắc chắn.

Phó Thần Thương để ý Phó Cảnh Hi là bởi vì cùng với hắn có xung đột lợi ích, mà bảy người này có tình huống khác biệt, cho nên An Cửu đương nhiên cho là Phó Thần Thương bây giờ không cần thiết phải tức giận, dù sao chuyện như vậy ở Làng Giải Trí không thể bình thường hơn.

Bảy người hai mặt nhìn nhau quả thật không thể tin, nhưng nếu An Cửu đều nói như vậy, bọn họ không tin cũng phải tin.

Không hổ là lão bản, chính là cao cấp thở mạnh, tấm lòng rộng lớn, xem ra là bọn họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đuổi xong bảy người này, An Cửu đang lo tìm cớ gì rời phòng làm việc, sự việc chủ động đã tìm tới cửa.

” Quách Đạo tìm tôi thương lượng chuyện nghi thức mở máy, anh từ từ ngủ.” An Cửu nhận một điện thoại sau hào hứng bỏ lại một câu liền chạy mất bóng.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Bận rộn cả ngày về đến nhà, An Cửu mở nước tắm, nhỏ vài giọt tinh dầu hoa nhài do Kiều Tang đưa cho.

Đang thư giãn cho cơ thể hưởng thụ, đang buồn ngủ cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, soạt từ trong nước đứng dậy.

Xong đời! Quên Phó Thần Thương còn bị cô khóa trái ở trong công ty!!!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer