NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 33: Người đàn ông cứu trợ bí ẩn

Tác giả: Dương Tiểu Bạch - Fang_chaowalit
Chọn tập
Ads Top

Tần Dạ tính toán một chút thời gian, ước chừng thiếu gia là rời đi đã lấy xe dừng trước cửa lớn nhà hàng. Bước chân vững vàng ngồi vào trong xe, khóe miệng khẽ nâng.

” Đến công viên Hoa Lệ “. Anh muốn xem xem việc bận mà cô nói chính là gì, quan trọng hơn việc anh đi cùng anh chăng. Hay nói thật ra, cô rõ ràng đang trốn việc.

Tần Dạ nhìn sắc mặt xấu của thiếu gia liền biết anh đang tức giận. Công viên Hoa Lệ còn không phải đối diện chung cư Kim Nhật Thành sao? Thiếu gia đối với vị Vân Tiểu Thư thật có chút đặc biệt. Vấn đề hồ sơ của cô ấy là thiếu gia nói anh đi làm.

” Dừng xe “. Một khoảng cách khá xa nhưng anh có thể xác định được một thân hình nhỏ nhắn đang đứng dưới tòa nhà chung cư.

” Két…! “. Xe hòa vào bóng tối tấp lại bên lề đường.

Tần Dạ theo quán tính nhìn theo ánh mắt thiếu gia. Cô gái có nụ cười hồn nhiên, đang rất tự nhiên nói cười cùng một đàn ông trẻ tuổi cao ráo. Cô gái đó là Vân Tiểu Thư, còn thiếu niên đó là ai?

Khóe mắt Trình Dật Hàn nheo lại đầy nguy hiểm, môi mím chặt một đường thẳng. Trưa nay vừa tính sổ với cô, anh không muốn lần nào gặp cô cũng là tức giận và tức giận.

Vân Thiên Nhược phải chờ đến gần một tiếng đồng hồ, người đàn ông mới đến phá giúp cô ổ khóa. Ban đầu anh ta gõ cửa, cô có hoài nghi đây không phải người đến giúp cô. Tại vì giọng nói anh ta có vẻ khác. Cô suy nghĩ lại, thanh âm qua sóng điện thoại bị khuyếch tán nên mới tạo ra sự khác biệt.

Lúc cô đưa tiền cho anh, anh lại một mực không có nhận. Người ta tốt bụng có ý giúp mình lại còn không lấy tiền, cô cũng không phải người nhận ơn tình người khác mà không trả. Cô cũng chưa có ăn gì, nên mời anh ta ăn gì đó, thật may mắn là anh ta không có từ chối.

Ăn xong anh ta còn tốt bụng đưa cô về. Đến lúc đứng dưới tòa nhà chung cư cô lên tiếng cảm kích:

” Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của anh”. Thời nay tìm được một người tốt bụng như anh ta thật sự hiếm hoi.

” Cô đã nói câu này rất nhiều rồi! Cô đã mời tôi ăn rồi còn gì “. Cô gái này nhìn thoáng qua có vẻ trầm tĩnh. Nhưng khi tiếp xúc lại cho người khác cảm giác thân thiết.

Cô đúng thật có chút ngượng, cô thật sự đã nói rất nhiều rồi. Nhưng ngoài lời cảm ơn, cô cũng không biết phải nói gì.

” Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ có thể gọi trực tiếp cho tôi. Tôi rất vui lòng giúp! “. Anh lấy trong ví ra một danh thiếp đưa cho cô.

Bọn họ nói chuyện tự nhiên với nhau, lại quên mất hỏi danh tự của đối phương. ” Huỳnh Tông Việt, 26 tuổi “

” Nhất định rồi. Tôi là phiên dịch viên, Vân Thiên Nhược. Rất vui được làm bạn với anh. “. Cô cảm thấy người này rất đáng làm bạn.

” Tôi cũng rất vui!” Một lúc sau như sực nhớ ra điều gì anh nhắc nhở.

“Cô một thân một mình nên cẩn thận một chút. Xã hội này thực sự rất phức tạp “. Đây là anh với tư cách người bạn mới quen mà nhắc nhở cô.

” Ừm. Tôi sẽ chú ý hơn “. Dấu hiệu này là kẻ thù đã tìm đến tận nhà ghé thăm rồi sao.

Huỳnh Tông Việt không chần chờ xoay người rời đi:

” Vậy tôi đi trước “.

” Anh đi đường cẩn thận! “. Thanh âm Vân Thiên Nhược từ sau vọng lại, tay còn đưa lên tạm biệt.

Ánh mắt bỗng bắt gặp chiếc xe đen, nhìn thế nào cô cũng thấy dường như đã từng gặp ở đâu nhưng lại nhớ không ra. Cũng không để ý nhiều, chuyển hướng lên lầu.

Trình Dật Hàn nhận thấy được hai mắt Vân Thiên Nhược nhìn xe anh. Trong lòng thoáng chột dạ nếu bị cô nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, cô sẽ nghĩ thế nào. Ai ngờ, cô gái lại không chút chần chừ đi vào trong. Vân Thiên Nhược… Trong lòng khẽ chửi một tiếng.

” Về biệt thự “. Điều chỉnh lại tốt cảm xúc, lạnh mặt khạc ra 5 chữ.

” Vâng “. Tần Dạ luôn biết điều, những chuyện đời tư của thiếu gia anh không can thiệp. Anh chỉ luôn im lặng làm theo lời thiếu gia căn dặn.

Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. Nam nhân có chút mệt mỏi nhắm hờ mắt, ngoài ý muốn lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn cười rung động. Ý cười đó lại dành cho một người đàn ông khác. Mi tâm Trình Dật Hàn đã dãn lại bị hình ảnh này làm chân mày nhíu càng chặt.

Trong hẻm gần đấy, ánh mắt người đàn ông đã không được xem là thiên thần. Bàn tay từng trải, vì có nhiều vết chai sạn lưu loát bấm dãy số quen thuộc. Bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại, không có người nghe máy. Người đàn ông kiên trì, cuộc gọi thứ ba sắp kết thúc chợt có phản hồi.

” Alô, tôi nghe! “. Thanh âm dịu dàng người phụ nữ vang lên.

Khuôn mặt người đàn ông vì thanh âm này mà dịu xuống. Cơ mặt dần dãn ra, không còn dấu hiệu của giới hắc đạo. Cung kính cùng tôn trọng báo cáo

” Tiểu Thư, mọi chuyện tiến hành thuận lợi “.

” Anh làm tốt lắm! “. Như vậy sau này mọi chuyện vượt quá giới hạn, cô cũng không cần quá bận rộn. Đây chẳng qua là một bước nệm nhẹ nhàng, món quà nhỏ xem như chuẩn bị cho kẻ thù không biết tự lượng sức.

” Nhiệm vụ Tiểu Thư giao, tôi tất nhiên sẽ làm tốt! “. Anh chưa bao giờ làm cô thất vọng, dù có phải bỏ mạng anh cũng sẽ hoàn thành tốt.

Bởi vì anh nợ cô ân tình và bởi vì…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer